• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Cục Cưng Có Chiêu (24 Viewers)

  • Chap-418

Chương 418: Con sẽ chăm sóc tốt người tình kiếp trước của ba




Thẩm Minh Triết nhìn thấy vẻ sốt ruột của Diệp Ân Tuấn, liền cố ý nói: “Bây giờ trời còn chưa tối, con có thể ngủ với mẹ một lúc nữa, hơn nữa Nghê Nghê còn chưa thức.”



Diệp Ân Tuấn mặt mũi bí xị.



“Nhóc con, con cố ý phải không?”



“Đúng vậy, cố ý ở cùng với mẹ. Mẹ đâu phải của mình ba đâu, sao ba lại không cho tụi con ở với mẹ thêm một lát?”



Thẩm Minh Triết hỏi vậy, Diệp Ân Tuấn cũng không biết đường trả lời.



“Dù sao hai đứa mau xuống đi, đây là vợ của ba.”



“Đó cũng là mẹ của con!”



Thẩm Minh Triết nói không sai, làm cho Diệp Ân Tuấn cứng họng.



Anh ta đột nhiên cảm thấy nhóc con này sinh ra đã chống đối với mình, nghĩ một hồi nói: “Bà nội chờ ở dưới cũng lâu lắm rồi, tụi con không xót sao?”



Nhắc đến bà Diệp, Thẩm Minh Triết liền thừ người.



Bà nội quả thực đối xử với bọn trẻ rất tốt, hôm nay cũng là bà nội nói dẫn bọn trẻ tới đây thăm mẹ, nếu không, mong chờ Diệp Ân Tuấn dẫn bọn trẻ tới, không biết đợi đến ngày tháng năm nào.



Nghĩ đến đây, Thẩm Minh Triết dùng ánh mắt khinh miệt nhìn Diệp Ân Tuấn: “Ba là người đàn ông nhỏ nhen, ai lại đi ghen ăn tức ở với con mình, ba không sợ mình ghen tức chết sao.”



Diệp Ân Tuấn không ngờ Thẩm Minh Triết lại nói ra những lời này, hơi khựng lại, và nói: “Ba tức chết ba chịu, không cần con lo.”



“Hừm!”



Thẩm Minh Triết bò dậy, quyết định không so đo với người đàn ông ấu trĩ hơn cậu.



Cậu bé hôn Thẩm Hạ Lan một cái, thấy rõ Diệp Ân Tuấn nhếch môi. Nếu cậu bé không phải là con trai anh, có lẽ đã bị anh túm áo ném ra ngoài.



Rất lâu không nhìn thấy sắc mặt này của Diệp Ân Tuấn, Thẩm Minh Triết thấy hơi vui trong lòng.



“Con yêu mẹ nhất! Nghe nói người mình thương nhất phải hôn môi mới được.”



Thẩm Minh Triết vừa nói vừa cúi người, nhưng lại có cảm giác áo cậu đang bị ai đó kéo lại, khuôn mặt Diệp Ân Tuấn đen xì.



“Thẩm Minh Triết, con đủ rồi nha! Con dám hôn người phụ nữ của ba xem!”



“Đây là mẹ con!”



“Vậy cũng không được hôn môi! Hôn má là đạt tới giới hạn chịu đựng của ba rồi, con có tin ba ném con từ lầu 2 xuống không?”



Diệp Ân Tuấn biết Thẩm Minh Triết cố tình làm như vậy, nhưng bản thân không thể kìm nén được nỗi chua xót cứ trào dâng.



Nhóc con này quả là to gan!



Còn muốn hôn môi của vợ anh ta?



Nó thực sự nghĩ anh ta không dám đánh nó sao?



Thẩm Minh Triết cười nói: “Ba không dám. Nếu ba ném con từ lầu 2 xuống, mẹ sẽ hận ba. Dù gì con cũng là con cưng của mẹ, mẹ cưng con như trứng.”



“Con….”



Diệp Ân Tuấn bị Thẩm Minh Triết làm cho tức chết, tức đến nỗi túm lấy áo nó lôi nó xuống giường.



“Ai, đàn ông giận quá mất khôn luôn thô lỗ như vậy!”



Thẩm Minh Triết vẫn không nhúc nhích, vẫn thách thức Diệp Ân Tuấn.



Diệp Ân Tuấn không ngừng nhắc nhở bản thân, đừng so đo với tên nhóc này, anh ta không so đo, nhưng khuôn mặt miễn cưỡng cắn chặt răng khiến cho lòng của Thẩm Minh Triết rất hả hê.



Khó khăn lắm lôi mới nó ra ngoài, giao cho Tống Đình đang ở bên ngoài, Diệp Ân Tuấn không thèm nhìn nó một cái, liền nhẹ nhàng bế Thẩm Nghê Nghê đang say giấc nồng lên.



Thẩm Nghê Nghê không biết chỗ ngủ bị thay đổi, tìm được một chỗ ngủ thoải mái trong vòng tay của Diệp Ân Tuấn, miệng mở nhỏ, đang ngủ một giấc rất ngon.



Cơ thể cử động mềm mại trong vòng tay của Diệp Ân Tuấn, giống như một chiếc lông vũ làm rung động trái tim của Diệp Ân Tuấn.



Quả nhiên con gái là người tình kiếp trước của anh ta.



Ánh mắt Diệp Ân Tuấn âu yếm, không nỡ để cho Thẩm Nghê Nghê đi.



Tống Đình nhìn thấy bộ dạng này của Diệp Ân Tuấn, liền mỉm cười nói: “Sếp Diệp, nếu thực sự không nỡ, hay là để cho cô chủ ở lại biệt thự thêm vài ngày?”



“Thôi đi, vẫn là theo mẹ tôi về, ngoan ngoãn đáng yêu như vậy, mẹ tôi cũng rất thích. Hơn nữa chuyện ở đây còn chưa giải quyết xong, cho tụi nó ở lại đây không tốt lắm.”



Sau cùng Diệp Ân Tuấn cũng bế Thẩm Nghê Nghê ra.



Thẩm Minh Triết nhìn bộ dạng cẩn thận của Diệp Ân Tuấn, nói nhỏ: “Ba đừng bị ngoại hình đẹp đẽ của Nghê Nghê lừa, bây giờ nó dữ tợn lắm.”



“Vậy cũng đỡ hơn con.”



Diệp Ân Tuấn làm sao cũng cảm thấy Thẩm Minh Triết đang ghen tị, càng xem Thẩm Nghê Nghê như bảo bối.



“Con gái ba ngoan ngoan vâng lời, đâu có giống ai kia, ngày nào cũng ngỗ nghịch với người lớn, thật không ra gì.”



Thẩm Minh Triết thấy Diệp Ân Tuấn trẻ con như vậy, liền nói với Tống Đình bên cạnh: “chú Tống, con nghe nói óc chó bổ não phải không?”



“Đúng rồi, nếu cậu chủ thích ăn, tí nữa tôi sẽ kêu người mua về cho cậu ăn.”



Tống Đình tưởng Thẩm Minh Triết thích ăn.



Thẩm Minh Triết gật đầu: “Dạ, mua nhiều một chút, cho Sếp Diệp chúng ta bổ não, nếu không con sợ các công ty đầu tư mạo hiểm của ba sẽ nhanh chóng bị đổi chủ, đến lúc đó con và mẹ và em gái phải dựa vào bà nội mà sống rồi.”



Nói xong, cậu bé còn than thở như đúng rồi, làm như chuyện này sẽ nhanh chóng xảy ra.



Diệp Ân Tuấn lại nhếch nhếch môi.



Tên nhóc này không công kích anh ta thì khó chịu đúng không?”



“Thẩm Minh Triết, con bị ngứa chỗ nào à?”



“Con ngoài chuyện công kích ba, còn biết gì nữa không?”



Thẩm Minh Triết không hề sợ Diệp Ân Tuấn, vừa nhìn và đi xuống lầu, nó đột nhiên cười và nói với bà Diệp: “Bà ơi, ba nói tí nữa ba sẽ đưa mình về.”



“Ba nói hồi nào….”



Diệp Ân Tuấn nói chưa hết câu, thì lập tức ngừng lại.



Anh ta xém tí nữa đã bị mắc bẫy của thằng nhóc này.



Bà Diệp nhìn Diệp Ân Tuấn, nghe câu anh ta chưa nói hết, liền hỏi: “Con nói hồi nào cái gì?”



“Dạ, không có gì. Con thấy Nghê Nghê còn chưa thức, con nghĩ hay là đưa mọi người về luôn, mắc công con bé tỉnh nửa đường sẽ làm mình làm mẩy.”



Diệp Ân Tuấn liền thay đổi ngay câu nói.



“Giả tạo.”



Thẩm Minh Triết nói nhỏ, nhưng đủ để Diệp Ân Tuấn nghe thấy, thật sự muốn treo thằng nhóc này đánh nó một trận.



Anh ta không ngừng nhắc nhở bản thân, đừng tính toán với thằng nhóc này, dù sao anh cũng là cậu Diệp của Hải Thành!



Nhưng nhìn thấy ánh mắt khinh bỉ của Thẩm Minh Triết, trong lòng Diệp Ân Tuấn thật sự không chịu nổi.



Bà Diệp hình như không nhận ra sự thay đổi nhỏ của hai cha con họ, nhẹ giọng nói: “Hạ Lan dậy chưa?”



“Dạ chưa.”



Kể từ sau khi Thẩm Hạ Lan bị xảy thai, người rất yếu, sau khi ngủ say rất khó bị tiếng ồn bên ngoài làm cho tỉnh, trừ khi ngủ đã sẽ tự dậy.



Nếu là trước đây, bọn trẻ mà rời khỏi cô, là cô sẽ tỉnh ngay, nhưng bây giờ Thẩm Minh Triết hôn má cô, cô còn không hay biết, chuyện này khiến cho Diệp Ân Tuấn cảm thấy xót xa.



Bác sĩ nói nguyên nhân do cơ thể quá yếu, phải tịnh dưỡng từ từ.



Bà Diệp nhìn thấy vẻ đau xót trong mắt của Diệp Ân Tuấn, liền thở dài và nói: “Chuyện dưỡng thân phải từ từ, con cũng phải biết tự kiềm chế. Bây giờ cơ thể Hạ Lan bị tổn hại quá nhiều, chỉ bổ thôi chưa đủ, cần phải tịnh dưỡng, nhưng lại có quá nhiều chuyện rắc rối vây bám xung quanh, nhất định phải nhanh chóng xử lý những chuyện này, không cho nó suy nghĩ nữa mới được.”



“Con biết rồi mẹ, con sẽ nhanh chóng xử lý.”



Diệp Ân Tuấn gật đầu.



Bà Diệp nói với Tống Đình bên cạnh: “Ẵm Nghê Nghê lên xe đi, để Tống Đình đưa chúng ta về, con ở lại với Hạ Lan đi, lúc này bên cạnh nó chỉ có con thôi, chỉ có thể tin tưởng con. Con ở lại mới là chuyện tốt nhất với nó. Những chuyện khác giao cho mẹ là được.”



Diệp Ân Tuấn gật đầu, có chút luyến tiếc nhìn Thẩm Nghê Nghê, sau đó mới đưa Thẩm Nghê Nghê cho Tống Đình.



“Anh từ từ thôi, xương của con bé này không tốt lắm.”



Nhìn thấy Diệp Ân Tuấn thận trọng như vậy, Tống Đình có chút ngập ngừng.



“Sếp Diệp, hay anh tiễn chúng tôi lên xe?”



“Cũng được!”



Diệp Ân Tuấn không nghe ra ý trong câu nói của Tống Đình, ẵm Thẩm Nghê Nghê đi ra ngoài cửa,



Tống Đình được mở rộng tầm mắt.



Ngoài vợ ra, thì cô chủ là người mà Sếp Diệp quan tâm nhất.



Anh ta nhìn Thẩm Minh Triết, tưởng Thẩm Minh Triết sẽ ghen, nhưng không ngờ Thẩm Minh Triết vô cùng bình tĩnh đi tới bên cạnh bà Diệp, nói nhỏ: “Bà nội, chúng ta cũng đi thôi. Mẹ mệt rồi, cần yên tĩnh và nghỉ ngơi, để con dìu nội, chúng ta về nhà.”



“Được, chúng ta về nhà!”



Bà Diệp nhìn đứa cháu hiểu chuyện như vậy, quả thực vui không kể xiết.



Hai bà cháu ra khỏi biệt thự, Diệp Ân Tuấn đã đợi ở bên ngoài, sợ gió lớn thổi Thẩm Nghê Nghê, anh ta cở áo khoác che cho Nghê Nghê, không hề bận tâm bộ đồ vest của Ý sẽ bị vài nếp nhăn.



Bà Diệp lên xe, Thẩm Minh Triết cũng lên xe, Diệp Ân Tuấn lúc này mới giao Thẩm Nghê Nghê cho bà Diệp.



“Nó vẫn còn ngủ, có sao không mẹ?”



Diệp Ân Tuấn ít nhiều cũng hơi lo lắng.



“Yên tâm đi, không sao đâu, có mẹ mà.”



Bà Diệp cười cười, cùng với Diệp Ân Tuấn nhìn nhau bằng ánh mắt khó hiểu, sau đó ẵm Thẩm Nghê Nghê trong lòng.



Thẩm Minh Triết nhìn bộ dạng lo lắng của Diệp Ân Tuấn, nói nhỏ: “Ba yên tâm đi, con sẽ chăm sóc tốt người tình kiếp trước của ba. Nhớ trả công cho con là được.”



“Đó là em gái con! Thằng nhóc này, đầu con suốt ngày nghĩ cái gì vậy!”



Tình cảm lưu luyến của Diệp Ân Tuấn bị Thẩm Minh Triết tán gáo nước lạnh vào mặt xong giảm đi rất nhiều.



Thằng nhóc này lúc nào cũng muốn chống đối với mình, thiếu đòn đây. Nhưng nhìn họ sắp rời xa, trong lòng của Diệp Ân Tuấn cũng hơi buồn.



“Mẹ, tạm thời phiền mẹ chăm sóc tụi nó, đợi chuyện này giải quyết xong, con sẽ đón tụi nó về.”



“Được, biết rồi, mau vào trong đi, mắc công tí nữa Hạ Lan tỉnh không thấy ai.”



Bà Diệp nói xong, liền bảo Tống Đình nổ máy.



Diệp Ân Tuấn quay vào biệt thự, Thẩm Hạ Lan vẫn còn đang ngủ, anh ta có chút đau lòng lên giường, ôm Thẩm Hạ Lan vào lòng.



Thẩm Hạ Lan tìm được một vị trí thoải mái mà dựa vào, ban đầu thì ngủ rất thoải mái, nhưng sau đó nhưng nhận ra điều gì đó, liền ngước đầu lên, nhìn thấy khuôn mặt như phóng to của Diệp Ân Tuấn xuất hiện trước mặt.



Cô đẩy Diệp Ân Tuấn ra, nhìn xung quanh và hỏi: “Bọn trẻ đâu rồi?”



Diệp Ân Tuấn bị tổn thương vì hành động của cô.



“Bà xã, sao em đối xử với anh như vậy?”



Thẩm Hạ Lan không để tâm tới khuôn mặt ấm ức của Diệp Ân Tuấn, người đàn ông dạo này như diễn viên, lúc nào cũng muốn thu hút sự chú ý của cô, đổi chủ đề của cô: “Em hỏi anh, con đâu rồi?”



Thấy Thẩm Hạ Lan sốt ruột như vậy, Diệp Ân Tuấn mới trả lời: “Trời tốt rồi, mẹ dẫn tụi nó về rồi. Nếu em nhớ tụi nó, mấy ngày nữa anh dẫn tụi nó qua đây.”



Nghe Diệp Ân Tuấn nói vậy, Thẩm Hạ Lan có chút trống rỗng.



“Về lúc nào vậy? Sao không kêu em dậy? Em cũng thiệt là, sao ngủ say như chết, ngay cả bọn trẻ về còn không biết.”



Vừa nói, ánh cô hiện lên vẻ tự trách.



Diệp Ân Tuấn muốn an ủi vài câu, nhưng lúc này, điện thoại trong nhà reo lên, âm thanh đó trong veo vang dội, khiến cho Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn giật cả mình.



Không biết tại sao, đột nhiên Thẩm Hạ Lan cảm thấy bất an.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom