• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Cục Cưng Có Chiêu (22 Viewers)

  • Chap-257

Chương 257: Thật sự rất kiêu ngạo




“Ai vậy?”



Diệp Ân Tuấn trực tiếp cầm điện thoại lên, đối phương lại không có âm thanh gì.



Sự im lặng ngắn ngủi khiến trái tim Diệp Ân Tuấn càng thêm căng thẳng.



“Hạ Lan, là em sao? Có phải là em không?”



Giọng nói vội vàng của Diệp Ân Tuấn vang lên, đối phương lại phát ra tiếng máy móc lạnh như băng.



“Đến bến tàu số ba, chỉ một mình thôi.”



Nói xong đối phương lập tức cúp điện thoại.



Đây hiển nhiên là âm thanh máy tính tổng hợp, căn bản không có cách nào nghe ra là ai, hơn nữa thời gian trò chuyện của đối phương quá ngắn, muốn định vị cũng không tìm được vị trí.



Đôi mắt Diệp Ân Tuấn lạnh lùng.



Anh cầm áo khoác định ra ngoài, đúng lúc bà Diệp đi xuống bắt gặp được.



“Con muốn đi đâu?”



“Vừa rồi nhận được một cuộc điện thoại, bảo con đến bến tàu số 3, con phải đi xem sao, bất kể có phải là cạm bẫy đi chăng nữa, có một chút manh mối con đều phải đi tìm một chút.”



Diệp Ân Tuấn biết bà Diệp lo lắng cho mình, nhưng thật sự bây giờ anh ngồi không yên nữa rồi.



Nhìn vẻ mặt gầy ốm của bà Diệp, trong lòng Diệp Ân Tuấn rất áy náy.



“Mẹ, sau chuyện lần này, con nhất định sẽ chăm sóc mẹ thật tốt.”



“Không cần để ý đến mẹ, mẹ đã lớn tuổi rồi, còn có thể có chuyện gì chứ? Ngược lại mấy đứa mới thực sự khiến mẹ lo lắng. Hạ Lan bên kia bây giờ rốt cuộc tình hình thế nào rồi?”



Nghe bà Diệp hỏi như vậy, Diệp Ân Tuấn thấp giọng nói: "Chúng ta có thể xác định là Hạ Lan còn sống, rất có khả năng đã neo đậu tàu chở hàng trở lại gần thành phố Hải Thành, nhưng cô ấy lại không liên lạc với chúng ta trước, rất có thể bây giờ đang gặp phải khó khăn gì đó. Vừa rồi, có người gọi điện thoại đến nhà chúng con, bảo con đến bến tàu số 3, con cảm thấy đây không phải là trùng hợp đâu mẹ ạ.”



Nghe Diệp Ân Tuấn phân tích, sắc mặt bà Diệp hơi nghiêm trọng.



“Đã tìm được Thím Trương chưa?”



Đột nhiên nghe bà Diệp nhắc tới thím Trương, Diệp Ân Tuấn sửng sốt một chút, rồi lại lắc đầu.



“Vẫn chưa có thời gian đi tìm thím Trương, mẹ, mẹ biết đấy, con vừa về đã bận rộn chuyện của Hạ Lan, cho nên...”



“Không thể xem thường thím Trương được. Nhà họ Hoắc là gia đình như thế nào, mà bà ta vẫn có thể rời đi dưới sự quản lý của nhà họ Hoắc, có thể thấy được thực lực của người phía sau không tầm thường. Mà bây giờ Hạ Lan không rõ tung tích, lại có một cuộc điện thoại không giải thích được như vậy, tốt nhất con nên cẩn thận một chút.”



Diệp Ân Tuấn nhíu mày.



“Mẹ cảm thấy thím Trương sẽ hại con sao?



Câu hỏi này thật ra trong lòng Diệp Ân Tuấn cũng không chắc chắn.



Mặc dù nói thím Trương là mẹ ruột của anh, nhưng người phụ nữ này lòng dạ hiểm ác, nhiều năm như vậy ở nhà họ Diệp đều che giấu rất kĩ, hôm nay sẽ vì anh mà từ bỏ kế hoạch trù tính nhiều năm của mình sao?



Bà Diệp cười khổ một tiếng, cũng không thể trả lời vấn đề này.



Luôn nói rằng hổ dữ không ăn thịt con, ai mà biết thím Trương có thể như vậy hay không?



“Cẩn thận một chút cũng không thừa đâu con.”



“Con biết rồi, mẹ, mẹ tự bảo trọng nhé. Con đã bảo Hoắc Chấn Đình phái người đến bảo vệ mọi người rồi.”



Nghe Diệp Ân Tuấn nói như vậy, bà Diệp thở dài nói: "Nhà họ Diệp chúng ta không phải không có ai, nhưng khắp nơi đều cần nhà họ Hoắc giúp đỡ, đây quả thực là…”



Bà ấy còn chưa nói xong, Diệp Ân Tuấn đã hiểu ý của bà ấy.



“Mẹ, chờ con tìm được Hạ Lan rồi, con sẽ điều chỉnh lại nhà họ Diệp. Bây giờ trong nhà họ Diệp con cũng không rõ ai là người của thím Trương, ai là người của mình, thật sự rất lo lắng.”



“Nếu như Hạ Lan ở đây thì tốt rồi, thế lực của Ám Dạ chỉ nghe Hạ Lan.”



Bà Diệp lại thở dài một tiếng, sau đó đứng dậy trở về phòng.



Diệp Ân Tuấn vội vàng hỏi một câu.



“Mẹ, làm sao liên lạc với người của Ám Dạ? Có lẽ bây giờ chúng ta có thể lợi dụng thế lực của Ám Dạ tìm được Hạ Lan.”



“Không có cách liên lạc, Ám Dạ chỉ nhận một chủ tử, bây giờ thủ lĩnh Ám Dạ là Hạ Lan, con bé không còn, ai cũng không liên lạc được.”



Bà Diệp đối với chuyện này cũng rất bất đắc dĩ.



Diệp Ân Tuấn trong khoảng thời gian ngắn hơi buồn bực.



Nhìn bà Diệp trở về phòng, Diệp Ân Tuấn trầm tư một chút, vẫn đứng dậy đi ra ngoài.



Anh một mình đi tới bến tàu số 3.



Không có ai ở đây cả.



Còn nhớ rõ lúc đầu đến bến tàu số 3 là vì tìm kiếm Thẩm Minh Triết, nhưng Thẩm Minh Triết tìm không được, thiếu chút nữa anh ở chỗ này mà tan nát cõi lòng.



Hôm nay lại đến bến tàu số 3, nghe thấy gió biển, giống như quay về biển sau nước Mỹ.



Hạ Lan, rốt cuộc em đang ở đâu?



Diệp Ân Tuấn trong lòng khó chịu muốn chết đi, cảm giác như mọi thứ không thể cứu vãn được nữa.



Đột nhiên, một viên đá nhỏ văng trúng vào eo anh.



Diệp Ân Tuấn quay đầu lại, nhưng không thấy ai, chỉ nghe thấy tiếng máy tính tổng hợp vang lên.



“Đi về phía trước năm mươi mét, tiến vào trong kho hàng.”



“Anh rốt cuộc là ai?”



Diệp Ân Tuấn nhíu mày.



“Thế nào? Không dám sao? Không phải anh rất muốn biết tung tích của Thẩm Hạ Lan sao.”



Đối phương dường như đối với Diệp Ân Tuấn rõ như lòng bàn tay, khi nói ra những lời này, rõ ràng cảm giác được sự khiêu khích của anh ta.



Con ngươi Diệp Ân Tuấn trầm xuống.



Người biết chuyện của Thẩm Hạ Lan cũng không phải quá nhiều, ngoại trừ người của bọn họ còn có ai?



Bây giờ Đường Trình Siêu bị cơ quan kiểm sát cách ly thẩm tra, cũng không có khả năng bay từ Mỹ tới nhanh như vậy được, như vậy còn có ai biết được chứ?



Chẳng lẽ là người bắt cóc Thẩm Hạ Lan sao?



Đôi mắt Diệp Ân Tuấn lạnh như băng.



“Tôi cảnh cáo anh, anh tốt nhất đừng động đến cô ấy. Nếu cô ấy có chuyện gì xảy ra, tôi sẽ khiến tất cả các người phải trả giá đắt!”



“Tôi sợ lắm đấy! Thôi nào, anh có muốn vào không? Không vào thì cút! Đâu có nhiều lời vô nghĩa như vậy!”



Đối phương thật sự rất kiêu ngạo.



Diệp Ân Tuấn rất ít khi bị người khác khiêu khích như vậy, nhưng vẫn bình tĩnh, xoay người đi về phía kho hàng ở bến tàu số 3.



Kho hàng này bị bỏ hoang rất nhiều năm, nhưng có đôi khi trời mưa gió, người đi đường đi ngang qua vẫn ở đây che gió tránh mưa, bên trong rất ẩm ướt, cũng rất đơn sơ.



Trong nháy mắt Diệp Ân Tuấn mở cửa kho hàng đi vào, lập tức có vật thể không rõ hình dạng bay về phía anh.



Nếu không phải bản thân anh có chút thân thủ, chỉ sợ lúc này anh đã bị ám sát rồi.



Diệp Ân Tuấn cười lạnh một tiếng, nhanh chóng xoay người, xoay trái một cái trực tiếp đá bay vật thể không rõ đi, lúc này mới phát hiện là một đồ chơi búp bê làm vải của trẻ con, nhưng mà đã rách nát không chịu nổi, đã không còn nhận ra bộ dạng ban đầu nữa.



“Rốt cuộc là ai? Ở đây giả thần giả quỷ, có bản lĩnh thì ra đi, chúng ta mặt đối mặt đánh một trận.”



Trong lúc Diệp Ân Tuấn nói chuyện, toàn bộ kho hàng đều là tiếng vang, hiển nhiên là đã được xử lý đặc biệt.



Ai lại nhàm chán như vậy?



Lại có thể tiến hành xử lý đặc biệt đối với nơi này?



Hay là nơi này có thứ gì đó mà anh không biết?



Đầu óc Diệp Ân Tuấn suy nghĩ rất nhiều.



Đối phương không trả lời anh, khi anh vừa dứt lời, lại một vật thể không rõ bay tới.



Cơn tức của Diệp Ân Tuấn hơi lớn rồi.



Đây hiển nhiên là đối phương đang đùa với anh.



Diệp Ân Tuấn lại đá bay vật thể không rõ, bên trong phun ra một ít bột phấn màu trắng, trực tiếp vẩy lên mặt Diệp Ân Tuấn.



Anh tưởng là vôi gì đó, vội vàng dùng tay che lại, nhưng mà vừa lúc đó, một luồng gió có lực mạnh lập tức đánh tới.



Diệp Ân Tuấn theo bản năng phản kích rất nhanh, lại bị đối phương trực tiếp dây dưa tại chỗ, lên vai anh, sau đó một đôi chân nhỏ chế trụ trên cổ anh.



“Cháu thắng rồi!”



Giọng nói non nớt vang lên, hơi quen thuộc, hơi kiêu ngạo.



Diệp Ân Tuấn sửng sốt, không thể tin được.



“Này, lão Diệp, chú sẽ không bị cháu đánh cho choáng váng đấy chứ?”



Giọng nói non nớt mở miệng lần nữa lại mang theo một tia trào phúng.



Diệp Ân Tuấn đột nhiên kéo cậu bé xuống, lúc này mới nhìn thấy thật sự là con trai mà anh luôn nhung nhớ Thẩm Minh Triết.



Trong lúc nhất thời, Diệp Ân Tuấn cảm thấy hỗn tạp vô cùng, theo bản năng túm lấy cậu bé, đánh một cái vào mông cậu bé.



“Ai u! Lão Diệp, sao chú lại đánh cháu?”



Cả người Thẩm Minh Triết đều nhảy dựng lên.



Quả thực một cái đánh này quá đau.



Lão Diệp thật sự không phải là đồ vật!



Diệp Ân Tuấn lại tức giận nói: "Con về rồi sao không về nhà? Bây giờ còn chơi đùa với ba như vậy, con có biết ba lo lắng như thế nào không, ba...”



“Cháu biết, chính vì nhớ chú, nên nhìn chú một chút không được sao?”



Thẩm Minh Triết nghịch ngợm le lưỡi.



Ánh sáng trong kho hàng không sáng lắm, Diệp Ân Tuấn mơ hồ nhìn thấy Thẩm Minh Triết đứng ở trước mắt, một thân quần áo thể thao gọn gàng, một cái mũ lưỡi trai đội ngược lại, lúc này nhếch khóe môi, vẻ mặt buồn cười nhìn anh.



Đột nhiên Diệp Ân Tuấn cảm thấy trong lòng chua xót, tất cả cứ như đều là ảo ảnh.



Anh kéo Thẩm Minh Triết qua, ôm thật chặt vào trong ngực.



“Thằng nhóc thối, con lo lắng cho ba và mẹ con, phải không? Thời gian dài như vậy, một chút tin tức cũng không lộ ra, con muốn làm gì?”



Ôm lấy thân thể ấm áp, Diệp Ân Tuấn mới có một cảm giác chân thật.



Thẩm Minh Triết thật sự đã trở lại rồi.



“Lão Diệp, chú muốn siết chết cháu sao? Buông ra một chút đi.”



Thẩm Minh Triết giãy dụa, nhưng Diệp Ân Tuấn lại giống như không nghe thấy, ôm chặt lấy cậu bé không buông tay.



Dường như cậu bé cảm giác được nước mắt của Diệp Ân Tuấn rơi trên vai mình, nóng rực như vậy, chân thành tha thiết như vậy.



Đột nhiên trái tim Thẩm Minh Triết đập mạnh một cái.



Cậu bé vươn tay, nhẹ nhàng vỗ vai Diệp Ân Tuấn, thấp giọng nói: "Ba, con đã trở về rồi.”



Một tiếng "ba" này khiến Diệp Ân Tuấn thiếu chút nữa rơi nước mắt.



Anh "Ừm" một tiếng, cả người hết sức kích động, nhưng cũng không buông Thẩm Minh Triết ra.



Thẩm Minh Triết biết trong lòng của anh rất không dễ chịu, cũng vậy tùy anh.



Một lát sau, Diệp Ân Tuấn mới khống chế được cảm xúc của bản thân, buông Thẩm Minh Triết ra.



“Tại sao giả thần giả quỷ mà không về nhà?”



“Ba nói nhà tổ của nhà họ Diệp sao? Gần đó đều là người của thím Trương, con vừa xuất hiện còn chưa kịp nhìn thấy mẹ đã bị người của bà ta mang đi rồi, làm sao con vào được?”



Lời nói của Thẩm Minh Triết khiến Diệp Ân Tuấn hơi nheo mắt lại.



“Làm sao con biết gần nhà tổ có người của thím Trương?”



“Con biết không chỉ có những thứ này đâu. Lão Diệp, là chú để con trở về.”



Chú mà Thẩm Minh Triết nói đương nhiên là Diệp Nam Phương.



Diệp Ân Tuấn dừng một chút, thấp giọng hỏi: "Cứ như vậy trở về sao?”



“Nếu không thì sao? Thật tuyệt vời! Ba xem con dùng máy tính tổng hợp thanh âm gọi ba đến đây, không phải ba cũng không nghĩ tới là con sao? Chỉ cần con không lên tiếng, không xuất hiện, ai mà biết được ở sau lưng đạo diễn tất cả là một thằng nhóc như con?”



Nhìn dáng vẻ đắc ý dào dạt của Thẩm Minh Triết, Diệp Ân Tuấn tức giận dùng ngón tay búng vào đầu cậu bé một cái, khiến Thẩm Minh Triết gào khóc.



“Đau!”



“Con còn biết đau! Con có biết hay không, Nghê Nghê cũng đã trở về rồi, bà nội cũng ở nhà tổ, con tùy hứng như vậy, không sợ bọn họ xảy ra chuyện gì sao?”



“Con cứ như vậy mới có thể đảm bảo bọn họ không xảy ra chuyện gì. Được rồi, không nói những điều này với ba nữa, con biết mẹ ở đâu, ba có muốn đi thăm mẹ không?”



Khóe mắt Thẩm Minh Triết nhếch lên, dáng vẻ hấp dẫn kia quả thực khiến Diệp Ân Tuấn hận không thể treo bậu bé lên đánh mông vài cái, nhưng mà nghe được tin tức của Thẩm Hạ Lan, anh vẫn rất vui vẻ.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom