Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 3
Tủ quần áo của Tằng Lam có một đường phân cách vàng, trong đó có 0.618 % là trang phục công sở dành cho những buổi hội họp, số còn lại đa phần đều là những trang phục đơn giản để cô mặc đến phòng thí nghiệm như áo phông, quần jeans. Bây giờ đường phân cách này đã bị phá hoại một cách nghiêm trọng vì có thêm chiếc áo cưới và chiếc váy. Điều này khiến cô cảm thấy có chút không thoải mái, thế nhưng cả hai bộ này lại thật sự thuộc về cô.
Áo cưới là trước khi về nước cô đặc biệt đến cửa hàng Vera Wang đặt may, thiết kế thật đơn giản nhưng những tầng voan mỏng rũ xuống kia thật đẹp. Cô rất ít khi mặc váy, nhưng cô đối với áo cưới cũng ấp ủ những tâm tình như bao người phụ nữ khác. Cô yêu quý chiếc áo cưới này đến thế, nên cô thật cẩn thận đem nó treo trong tủ quần áo mình, cũng không nhận ra tỷ lệ của tủ đã mất cân bằng.
Điều này khiến cho cô ý thức được rằng đường phân cách vàng này đã bị hủy mất là vì bộ váy kia. Chính là hôm cô cùng Quý Thù trước khi đến Zero đã mua tạm. Hôm đó sau khi cô về đến nhà, thay bộ váy ra và treo bên cạnh chiếc váy cưới, rõ ràng là màu đỏ rất nhạt, đột nhiên lại trở nên rất chói mắt. Đó là một lần thí nghiệm thất bại, giống như một vết nhơ cô không có kiên nhẫn cũng không có cách nào thay đổi được.
Nghĩ bụng sẽ không mặc lại hai bộ đồ này thêm một lần nào nữa, cần gì phải treo trong tủ làm gì. Cô lấy ra một cái hộp lớn, đem hai bộ đồ nhét vào, sau đó đem chiếc hộp nhét xuống dưới gầm giường. Như vậy là tốt rồi, đường phân cách vàng đã trở lại. Cô cũng nên khôi phục lại trạng thái bình thường thôi.
Cô không gọi lại cho Dương Mâu, cũng không nghe thấy bất cứ tin tức nào về anh ta nữa. Hai người đã từng thân mật như thế, cứ như vậy mà kết thúc sạch sẽ. Không phải không cảm thấy buồn, chỉ là cô không yếu đuối đến mức cả ngày chìm đắm trong sự đau lòng của mình. Cô cho rằng cô có thể quên đươc anh. Cô làm người xưa nay đều không thích dây dưa. Nên trong hai ngày này cô đã lấy lại tinh thần, trở về làm việc, trước đó cô còn đặc biệt xin ba ngày phép, chuẩn bị cùng với Dương Mâu ra bờ biển.
Thí nghiệm của cô vẫn rất bận rộn, dù sao thì cô cũng là một người mới vừa về nước, đối với hoàn cảnh thí nghiệm và quan hệ nhân sự trong nước đều phải bắt đầu thích ứng từ đầu. Tuy cô vừa về đơn vị đã nhận được sự đãi ngộ đặc biệt của giáo sư chính, nhưng muốn được công nhận thật sự lại là điều không dễ dàng. Ở viện nghiên cứu hàng đầu quốc gia này đa số đều là nam, phó nghiên cứu viên khoảng bốn mươi tuổi chiếm phần lớn, còn cô chỉ là một cô nhóc con thế mà lại được đảm nhận chức vụ giáo sư chính, áp lực lớn biết bao. Huống hồ trong lĩnh vực nghiên cứu này, xưa nay phái nữ vốn yếu thế hơn nhiều, còn cô lại không phải một người biết giao tiếp. Cho nên việc duy nhất cô có thể làm là nhanh chóng tạo ra chút thành tích, dùng thành quả để thiết lập chỗ đứng cho mình.
Cô mỗi ngày đều đi sớm về khuya, vì thời gian thí nghiệm không cố định, mỗi ngày ba bữa đều không cách nào đúng giờ đúng giấc được. Buổi chiều, sau bốn tiếng đồng hồ mới làm xong một biểu đồ phân tích phản ứng chuỗi trùng hợp DNA, bệnh đau dạ dày lại tái phát. Từng cơn từng cơn đau thắt khiến cô hít thở cũng khó nhọc, giao lại thí nghiệm trên tay cho trợ lí, cô miễn cưỡng ôm bụng gục trên bàn làm việc, bỗng nhiên cứ như vậy mà nhớ tới Dương Mâu.
Cô nhớ tới năm thứ tư ở Mỹ, cô đã quen với việc một mình trong phòng thí nghiệm sinh vật dưới tầng hầm mà soi kính hiển vi, mỗi lần làm xong đều đã là nửa đêm, sau đó một mình cô độc. Hừng đông hai, ba giờ sáng ôm bụng đói lái xe về nhà. Có một đêm khi cô bước ra khỏi phòng thí nghiệm, nhìn thấy mọi thứ đều phủ một màu trắng sáng, tuyết trắng như lông vũ bao phủ mọi thứ trên mặt đất, trời đất đều không phân được rõ ràng, sau đó lại thấy một người đàn ông từ trong màn tuyết bước xuống xe, nở nụ cười thân thiết nhìn cô nói: “Tằng Lam, anh mang thức ăn khuya đến cho em, nhân lúc còn nóng mau ăn đi.”
Mở ra bình giữ nhiệt, thì ra là một chén cháo vẫn còn hơi nóng. Mắt cô đột nhiên có chút đau nhức, sau đó có chút lúng túng cười cười, không biết phải nói gì. Anh cũng chỉ ngây ngô cười, bọn họ đều là những người không giỏi nói chuyện, nhất là vào thời khắc tuyệt đẹp thế này. Cô húp một ngụm cháo, nóng nóng, tim cô cũng theo thế mà ấm lên. Chính là người này, cô tự nói với chính mình.
Thật ra như thế nào mới là yêu một người, Tằng Lam không rõ. Nhưng vào thời khắc đó cô làm rõ được một chuyện khác, đó là cô muốn cùng người đàn ông này xây dựng một gia đình.
Trước giờ cô chưa từng mong đợi một tình yêu mãnh liệt. Thứ tình cảm không thể dùng lí trí và logic để phán đoán với cô mà nói có nguy cơ quá lớn. Cô chỉ muốn có một mái nhà, cô đơn độc một mình quá lâu rồi. Thật ra khi tốt nghiệp tiến sĩ, cô có thể ở lại nước ngoài phát triển, nhưng cô đã trở về, bởi vì Dương Mâu không thể bỏ lại người mẹ đang bệnh ở quê nhà. Cô cảm thấy chỉ cần hai người ở bên nhau, nhà ở đâu cũng không quan trọng. Viện nghiên cứu tài trợ cho cô một khoản phí mua nhà không nhỏ, cô đem toàn bộ chi trả cho tiền đặt cọc của căn nhà. Bản thân cô cũng không quan trọng lắm chuyện mua nhà, cô đối với nền kinh tế bong bóng của bất động sản trong nước vốn không lạc quan. Nhưng Dương Mâu rất hy vọng có thể để cha mẹ anh nhìn thấy con mình vừa về nước là lập tức an cư lập nghiệp, thế nên cô đành im lặng thỏa hiệp, bởi vì cô cho rằng Dương Mâu chính là người phù hợp với cô, cô cần dốc toàn lực ủng hộ anh ta.
Quý Thù nói:
“Tằng Lam, cậu đối với Dương Mâu xem như tận tình tận nghĩa rồi.”
Cô cười khổ, cái cô muốn căn bản không phải là câu nói tận tình tận nghĩa hoa mỹ kia, cô muốn một gia đình.
“Ít ra vẫn còn căn nhà, Dương Mâu đem toàn bộ căn nhà để lại cho cậu, xem như còn chút lương tâm.” Cao Hưng an ủi cô, nhưng người đã đi, giữ lại căn nhà trống không thì có ý nghĩa gì?
Cô cứ như vậy mà ngủ thiếp đi, khi tỉnh dậy phát hiện trên người được khoác thêm một chiếc áo trắng. Trợ lí Tần Chinh ở phía sau chu đáo rót cho cô một ly nước nóng:
“Tằng Lam, dạo gần đây trạng thái tinh thần của cô không tốt, là do mệt mỏi quá sao?”
“Có lẽ vậy, thời gian của dự án này quá gấp, hại anh cũng phải ở lại làm thêm giờ cùng tôi.” Tằng Lam cười nói.
“Đi theo cô học được rất nhiều thứ, mệt một chút có gì đâu. Nhưng cô cũng đừng để mình vất vả quá, mấy thí nghiệm nhỏ thì cứ yên tâm mà giao cho tôi làm.” Tần Chinh rất siêng năng, cũng là một trợ lí đáng tin.
“Tôi ngủ bao lâu rồi? Kết quả phân tích phản ứng chuỗi trùng hợp lúc nãy thế nào?” Tằng Lam nhíu mày, vừa xoa xoa chỗ dạ dày.
“Yên tâm, kết quả rất tốt, hay là hôm nay cô về nghỉ ngơi sớm đi, hai mẫu vật còn lại để tôi lo, ngày mai nhất định sẽ giao kết quả cho cô.” Tần Chinh trưng ra một nụ cười tự tin.
“Cảm ơn, nếu làm chậm trễ việc anh cùng bạn gái hẹn hò thì đừng trách tôi.” Tằng Lam cũng cười.
“Hắc, loại sinh vật như bạn gái căn bản là không thích hợp với loại người như chúng ta, so với nuôi thú cưng khó hơn nhiều.” Tần Chinh vừa lắc đầu vừa cười nói.
Tằng Lam không trực tiếp về thẳng nhà, cô đậu xe ở viện nghiên cứu, một mình đón tàu điện ngầm đến khu thương mại ở trung tâm thành phố. Tầng chín của quảng trường Thái Hưng có một tiệm cháo, Dương Mâu đã từng dẫn cô đến nhiều lần. Anh ta nói:
“Tằng Lam, em nên ăn cháo nhiều, chăm sóc tốt cho dạ dày của em.” Cô không phải có ý trở về chốn cũ để đau buồn, cô chỉ đơn thuần là đau dạ dày, muốn ăn chén cháo thôi.
Nhưng cuối cùng cô cũng không ăn được cháo, vừa ra khỏi tàu điện ngầm, vẫn chưa qua đường thì đã nhìn thấy hai người đang ôm nhau bước ra từ cửa lớn của quảng trường Thái Hưng. Trên mặt người đàn ông đó vẫn là nụ cười ấm áp, dịu dàng. Người phụ nữ bên cạnh kia vẫn là lần đầu cô nhìn thấy. Thì ra cô ta trông như vậy. Thân người không cao, vừa gầy vừa nhỏ, lớp trang điểm trên mặt quá đậm nên nhìn không rõ, đôi giày cao gót thì rất đẹp. Ngoại hình như thế, không cao không thấp, cũng chỉ thuộc nhóm người bình thường đông đúc kia thôi. Còn nghĩ rằng cô ta đẹp đến thế nào.
Dương Mâu một tay xách rất nhiều túi, tay còn lại vô cùng dịu dàng ôm lấy eo của người phụ nữ kia. Tình chàng ý thiếp, đúng là trời tạo một đôi. Lúc anh ta ở bên cô ngay cả nắm tay cũng rất ít. Cô cảm thấy thật nực cười, Dương Mâu thân thuộc đến thế nhưng lại không còn như trước nữa. Như bị người phụ nữ kia ảnh hưởng, từng cử chỉ của anh đều toát lên vẻ dịu dàng, sự ngọt ngào trong lòng dường như tràn cả ra ngoài. Xem ra anh ta thật sự đã tìm thấy hạnh phúc.
Cô vốn còn hy vọng anh sẽ ngã một cú thật đau, nhưng bây giờ lại cảm thấy không cần thiết nữa. Cách nhau một con đường, từ nay giữa cô và Dương Mâu cũng xuất hiện một đường phân cách như thế. Họ đã không còn là người chung đường, bây giờ họ chỉ là những người qua đường ngay cả đi lướt qua nhau cũng không còn cơ hội.
Đột nhiên cô khóc. Cơn đau thắt dạ dày nhắc nhở cô, sau này sẽ không còn ai khuyên cô phải ăn cháo để tốt cho dạ dày, không còn ai đến đón cô trong đêm tuyết rơi, và không còn ai cùng cô xây đắp cái gia đình kia nữa.
Chuông điên thoại reo lên thật không đúng lúc, cô hít một hơi thật sâu, vừa nhấn phím nhận cuộc gọi liền nghe tiếng nói đầy kích động của Quý Thù:
“Cưng à, người đàn ông đó đang hỏi thăm về cậu đó, bước đầu tiên này của cậu rất thành công nha!”
“Người đàn ông đó? Ai đang nghe ngóng về mình?”
Trong một lúc cô vẫn chưa kịp điều chỉnh lại tâm trạng, mới vừa rồi ánh mắt còn đang dõi theo bóng dáng hai người bên kia đường, vừa nhận cuộc điện thoại thì người đã không thấy nữa. Cô không biết Dương Mâu dẫn người phụ nữ kia đã đi đâu rồi.
“Chính là người đêm đó ở Zero đó!” Quý Thù kích động nói.
“Anh ta tìm mình làm gì, đáng lý ra anh ta đã kết hôn rồi mà.” Cô nhớ đến gương mặt tà mị của người đàn ông đó.
Là cô quá lạc hậu rồi sao, sự ràng buộc của hôn nhân đối với đàn ông chẳng lẽ nhỏ đến mức có thể xem như không có sao? Chẳng trách ngay cả Dương Mâu cũng học người ta ngoại tình.
“Có hứng với cậu chứ sao, dù thế nào chuyện này cũng cho thấy sức hấp dẫn của cậu vẫn rất lớn, hàng tốt như anh ta cũng để mắt đến cậu rồi.” Quý Thù vốn không quan tâm đến tình trạng hôn nhân của anh ta.
“Đừng cho anh ta biết bất cứ thông tin nào liên quan đến mình.” Cô nói một cách dứt khoát.
“Yên tâm, mình đã giúp cậu chặn lại rồi. Đàn ông như thế chỉ một lần là đủ, chơi không lại bọn họ đâu. Hao tâm tổn lực, huống hồ cậu rõ ràng không cùng đẳng cấp với anh ta.” Vào lúc mấu chốt Quý Thù rất đáng tin.
Tằng Lam chỉ ừ một tiếng, không hề có ý muốn tiếp tục nói về đề tài này.
“Cao Tiểu Hưng nói tối thứ sáu này công ty cậu ấy có mở tiệc, có rất nhiều danh nhân tới tham dự. Chúng ta cũng đi xem náo nhiệt chút đi, quen biết thêm một số đàn ông cũng tốt.” Quý Thù chuyển sang đề tài khác.
“Thứ sáu mình có một thí nghiệm kéo dài mười bảy tiếng, nên...” Tằng Lam nhẹ giọng nói.
“Không được, cậu không đến không được, Tằng Lam, cậu phải đem chuyện yêu đương xem thành một đề tài nghiêm túc mà thực hiện. Mình phải đôn đốc cậu, không để cậu bỏ bài tập được!” Quý Thù lớn tiếng nói.
Tắng Lam biết mình không thể nào lay chuyển Quý Thù nên cũng không tiếp tục tranh cãi. Quen biết thêm một vài người cũng tốt, dù sao cô cũng ở nước ngoài nhiều năm, trở về nước thì chẳng giao tiếp với ai nữa.
“Bộ đồ lần trước cậu vẫn giữ chứ? Cứ mặc nó đi, dù sao cũng chưa ai thấy qua.”
“Ừm, ở dưới gầm giường của mình.”
“Bộ váy mắc như thế mà cậu lại đem nhét dưới gầm giường!”
“...” Cô không muốn cho Quý Thù biết thật ra dưới gầm giường vẫn còn một bộ áo cưới.
Đóng điện thoại, gió thổi lên má cô có chút đau, lúc này cô mới nhớ ra khi nãy vừa mới khóc. Dạ dày đau không chịu được, cô liền bắt ngay chiếc taxi chuẩn bị về nhà, khi mở cửa xe ánh mắt cô vô tình bắt gặp đôi mắt ở cách đó không xa. Cô chỉ nhìn lướt qua rồi bước vào xe, vừa ngổi xuống lại cảm thấy người đó trông rất quen mặt.
Áo cưới là trước khi về nước cô đặc biệt đến cửa hàng Vera Wang đặt may, thiết kế thật đơn giản nhưng những tầng voan mỏng rũ xuống kia thật đẹp. Cô rất ít khi mặc váy, nhưng cô đối với áo cưới cũng ấp ủ những tâm tình như bao người phụ nữ khác. Cô yêu quý chiếc áo cưới này đến thế, nên cô thật cẩn thận đem nó treo trong tủ quần áo mình, cũng không nhận ra tỷ lệ của tủ đã mất cân bằng.
Điều này khiến cho cô ý thức được rằng đường phân cách vàng này đã bị hủy mất là vì bộ váy kia. Chính là hôm cô cùng Quý Thù trước khi đến Zero đã mua tạm. Hôm đó sau khi cô về đến nhà, thay bộ váy ra và treo bên cạnh chiếc váy cưới, rõ ràng là màu đỏ rất nhạt, đột nhiên lại trở nên rất chói mắt. Đó là một lần thí nghiệm thất bại, giống như một vết nhơ cô không có kiên nhẫn cũng không có cách nào thay đổi được.
Nghĩ bụng sẽ không mặc lại hai bộ đồ này thêm một lần nào nữa, cần gì phải treo trong tủ làm gì. Cô lấy ra một cái hộp lớn, đem hai bộ đồ nhét vào, sau đó đem chiếc hộp nhét xuống dưới gầm giường. Như vậy là tốt rồi, đường phân cách vàng đã trở lại. Cô cũng nên khôi phục lại trạng thái bình thường thôi.
Cô không gọi lại cho Dương Mâu, cũng không nghe thấy bất cứ tin tức nào về anh ta nữa. Hai người đã từng thân mật như thế, cứ như vậy mà kết thúc sạch sẽ. Không phải không cảm thấy buồn, chỉ là cô không yếu đuối đến mức cả ngày chìm đắm trong sự đau lòng của mình. Cô cho rằng cô có thể quên đươc anh. Cô làm người xưa nay đều không thích dây dưa. Nên trong hai ngày này cô đã lấy lại tinh thần, trở về làm việc, trước đó cô còn đặc biệt xin ba ngày phép, chuẩn bị cùng với Dương Mâu ra bờ biển.
Thí nghiệm của cô vẫn rất bận rộn, dù sao thì cô cũng là một người mới vừa về nước, đối với hoàn cảnh thí nghiệm và quan hệ nhân sự trong nước đều phải bắt đầu thích ứng từ đầu. Tuy cô vừa về đơn vị đã nhận được sự đãi ngộ đặc biệt của giáo sư chính, nhưng muốn được công nhận thật sự lại là điều không dễ dàng. Ở viện nghiên cứu hàng đầu quốc gia này đa số đều là nam, phó nghiên cứu viên khoảng bốn mươi tuổi chiếm phần lớn, còn cô chỉ là một cô nhóc con thế mà lại được đảm nhận chức vụ giáo sư chính, áp lực lớn biết bao. Huống hồ trong lĩnh vực nghiên cứu này, xưa nay phái nữ vốn yếu thế hơn nhiều, còn cô lại không phải một người biết giao tiếp. Cho nên việc duy nhất cô có thể làm là nhanh chóng tạo ra chút thành tích, dùng thành quả để thiết lập chỗ đứng cho mình.
Cô mỗi ngày đều đi sớm về khuya, vì thời gian thí nghiệm không cố định, mỗi ngày ba bữa đều không cách nào đúng giờ đúng giấc được. Buổi chiều, sau bốn tiếng đồng hồ mới làm xong một biểu đồ phân tích phản ứng chuỗi trùng hợp DNA, bệnh đau dạ dày lại tái phát. Từng cơn từng cơn đau thắt khiến cô hít thở cũng khó nhọc, giao lại thí nghiệm trên tay cho trợ lí, cô miễn cưỡng ôm bụng gục trên bàn làm việc, bỗng nhiên cứ như vậy mà nhớ tới Dương Mâu.
Cô nhớ tới năm thứ tư ở Mỹ, cô đã quen với việc một mình trong phòng thí nghiệm sinh vật dưới tầng hầm mà soi kính hiển vi, mỗi lần làm xong đều đã là nửa đêm, sau đó một mình cô độc. Hừng đông hai, ba giờ sáng ôm bụng đói lái xe về nhà. Có một đêm khi cô bước ra khỏi phòng thí nghiệm, nhìn thấy mọi thứ đều phủ một màu trắng sáng, tuyết trắng như lông vũ bao phủ mọi thứ trên mặt đất, trời đất đều không phân được rõ ràng, sau đó lại thấy một người đàn ông từ trong màn tuyết bước xuống xe, nở nụ cười thân thiết nhìn cô nói: “Tằng Lam, anh mang thức ăn khuya đến cho em, nhân lúc còn nóng mau ăn đi.”
Mở ra bình giữ nhiệt, thì ra là một chén cháo vẫn còn hơi nóng. Mắt cô đột nhiên có chút đau nhức, sau đó có chút lúng túng cười cười, không biết phải nói gì. Anh cũng chỉ ngây ngô cười, bọn họ đều là những người không giỏi nói chuyện, nhất là vào thời khắc tuyệt đẹp thế này. Cô húp một ngụm cháo, nóng nóng, tim cô cũng theo thế mà ấm lên. Chính là người này, cô tự nói với chính mình.
Thật ra như thế nào mới là yêu một người, Tằng Lam không rõ. Nhưng vào thời khắc đó cô làm rõ được một chuyện khác, đó là cô muốn cùng người đàn ông này xây dựng một gia đình.
Trước giờ cô chưa từng mong đợi một tình yêu mãnh liệt. Thứ tình cảm không thể dùng lí trí và logic để phán đoán với cô mà nói có nguy cơ quá lớn. Cô chỉ muốn có một mái nhà, cô đơn độc một mình quá lâu rồi. Thật ra khi tốt nghiệp tiến sĩ, cô có thể ở lại nước ngoài phát triển, nhưng cô đã trở về, bởi vì Dương Mâu không thể bỏ lại người mẹ đang bệnh ở quê nhà. Cô cảm thấy chỉ cần hai người ở bên nhau, nhà ở đâu cũng không quan trọng. Viện nghiên cứu tài trợ cho cô một khoản phí mua nhà không nhỏ, cô đem toàn bộ chi trả cho tiền đặt cọc của căn nhà. Bản thân cô cũng không quan trọng lắm chuyện mua nhà, cô đối với nền kinh tế bong bóng của bất động sản trong nước vốn không lạc quan. Nhưng Dương Mâu rất hy vọng có thể để cha mẹ anh nhìn thấy con mình vừa về nước là lập tức an cư lập nghiệp, thế nên cô đành im lặng thỏa hiệp, bởi vì cô cho rằng Dương Mâu chính là người phù hợp với cô, cô cần dốc toàn lực ủng hộ anh ta.
Quý Thù nói:
“Tằng Lam, cậu đối với Dương Mâu xem như tận tình tận nghĩa rồi.”
Cô cười khổ, cái cô muốn căn bản không phải là câu nói tận tình tận nghĩa hoa mỹ kia, cô muốn một gia đình.
“Ít ra vẫn còn căn nhà, Dương Mâu đem toàn bộ căn nhà để lại cho cậu, xem như còn chút lương tâm.” Cao Hưng an ủi cô, nhưng người đã đi, giữ lại căn nhà trống không thì có ý nghĩa gì?
Cô cứ như vậy mà ngủ thiếp đi, khi tỉnh dậy phát hiện trên người được khoác thêm một chiếc áo trắng. Trợ lí Tần Chinh ở phía sau chu đáo rót cho cô một ly nước nóng:
“Tằng Lam, dạo gần đây trạng thái tinh thần của cô không tốt, là do mệt mỏi quá sao?”
“Có lẽ vậy, thời gian của dự án này quá gấp, hại anh cũng phải ở lại làm thêm giờ cùng tôi.” Tằng Lam cười nói.
“Đi theo cô học được rất nhiều thứ, mệt một chút có gì đâu. Nhưng cô cũng đừng để mình vất vả quá, mấy thí nghiệm nhỏ thì cứ yên tâm mà giao cho tôi làm.” Tần Chinh rất siêng năng, cũng là một trợ lí đáng tin.
“Tôi ngủ bao lâu rồi? Kết quả phân tích phản ứng chuỗi trùng hợp lúc nãy thế nào?” Tằng Lam nhíu mày, vừa xoa xoa chỗ dạ dày.
“Yên tâm, kết quả rất tốt, hay là hôm nay cô về nghỉ ngơi sớm đi, hai mẫu vật còn lại để tôi lo, ngày mai nhất định sẽ giao kết quả cho cô.” Tần Chinh trưng ra một nụ cười tự tin.
“Cảm ơn, nếu làm chậm trễ việc anh cùng bạn gái hẹn hò thì đừng trách tôi.” Tằng Lam cũng cười.
“Hắc, loại sinh vật như bạn gái căn bản là không thích hợp với loại người như chúng ta, so với nuôi thú cưng khó hơn nhiều.” Tần Chinh vừa lắc đầu vừa cười nói.
Tằng Lam không trực tiếp về thẳng nhà, cô đậu xe ở viện nghiên cứu, một mình đón tàu điện ngầm đến khu thương mại ở trung tâm thành phố. Tầng chín của quảng trường Thái Hưng có một tiệm cháo, Dương Mâu đã từng dẫn cô đến nhiều lần. Anh ta nói:
“Tằng Lam, em nên ăn cháo nhiều, chăm sóc tốt cho dạ dày của em.” Cô không phải có ý trở về chốn cũ để đau buồn, cô chỉ đơn thuần là đau dạ dày, muốn ăn chén cháo thôi.
Nhưng cuối cùng cô cũng không ăn được cháo, vừa ra khỏi tàu điện ngầm, vẫn chưa qua đường thì đã nhìn thấy hai người đang ôm nhau bước ra từ cửa lớn của quảng trường Thái Hưng. Trên mặt người đàn ông đó vẫn là nụ cười ấm áp, dịu dàng. Người phụ nữ bên cạnh kia vẫn là lần đầu cô nhìn thấy. Thì ra cô ta trông như vậy. Thân người không cao, vừa gầy vừa nhỏ, lớp trang điểm trên mặt quá đậm nên nhìn không rõ, đôi giày cao gót thì rất đẹp. Ngoại hình như thế, không cao không thấp, cũng chỉ thuộc nhóm người bình thường đông đúc kia thôi. Còn nghĩ rằng cô ta đẹp đến thế nào.
Dương Mâu một tay xách rất nhiều túi, tay còn lại vô cùng dịu dàng ôm lấy eo của người phụ nữ kia. Tình chàng ý thiếp, đúng là trời tạo một đôi. Lúc anh ta ở bên cô ngay cả nắm tay cũng rất ít. Cô cảm thấy thật nực cười, Dương Mâu thân thuộc đến thế nhưng lại không còn như trước nữa. Như bị người phụ nữ kia ảnh hưởng, từng cử chỉ của anh đều toát lên vẻ dịu dàng, sự ngọt ngào trong lòng dường như tràn cả ra ngoài. Xem ra anh ta thật sự đã tìm thấy hạnh phúc.
Cô vốn còn hy vọng anh sẽ ngã một cú thật đau, nhưng bây giờ lại cảm thấy không cần thiết nữa. Cách nhau một con đường, từ nay giữa cô và Dương Mâu cũng xuất hiện một đường phân cách như thế. Họ đã không còn là người chung đường, bây giờ họ chỉ là những người qua đường ngay cả đi lướt qua nhau cũng không còn cơ hội.
Đột nhiên cô khóc. Cơn đau thắt dạ dày nhắc nhở cô, sau này sẽ không còn ai khuyên cô phải ăn cháo để tốt cho dạ dày, không còn ai đến đón cô trong đêm tuyết rơi, và không còn ai cùng cô xây đắp cái gia đình kia nữa.
Chuông điên thoại reo lên thật không đúng lúc, cô hít một hơi thật sâu, vừa nhấn phím nhận cuộc gọi liền nghe tiếng nói đầy kích động của Quý Thù:
“Cưng à, người đàn ông đó đang hỏi thăm về cậu đó, bước đầu tiên này của cậu rất thành công nha!”
“Người đàn ông đó? Ai đang nghe ngóng về mình?”
Trong một lúc cô vẫn chưa kịp điều chỉnh lại tâm trạng, mới vừa rồi ánh mắt còn đang dõi theo bóng dáng hai người bên kia đường, vừa nhận cuộc điện thoại thì người đã không thấy nữa. Cô không biết Dương Mâu dẫn người phụ nữ kia đã đi đâu rồi.
“Chính là người đêm đó ở Zero đó!” Quý Thù kích động nói.
“Anh ta tìm mình làm gì, đáng lý ra anh ta đã kết hôn rồi mà.” Cô nhớ đến gương mặt tà mị của người đàn ông đó.
Là cô quá lạc hậu rồi sao, sự ràng buộc của hôn nhân đối với đàn ông chẳng lẽ nhỏ đến mức có thể xem như không có sao? Chẳng trách ngay cả Dương Mâu cũng học người ta ngoại tình.
“Có hứng với cậu chứ sao, dù thế nào chuyện này cũng cho thấy sức hấp dẫn của cậu vẫn rất lớn, hàng tốt như anh ta cũng để mắt đến cậu rồi.” Quý Thù vốn không quan tâm đến tình trạng hôn nhân của anh ta.
“Đừng cho anh ta biết bất cứ thông tin nào liên quan đến mình.” Cô nói một cách dứt khoát.
“Yên tâm, mình đã giúp cậu chặn lại rồi. Đàn ông như thế chỉ một lần là đủ, chơi không lại bọn họ đâu. Hao tâm tổn lực, huống hồ cậu rõ ràng không cùng đẳng cấp với anh ta.” Vào lúc mấu chốt Quý Thù rất đáng tin.
Tằng Lam chỉ ừ một tiếng, không hề có ý muốn tiếp tục nói về đề tài này.
“Cao Tiểu Hưng nói tối thứ sáu này công ty cậu ấy có mở tiệc, có rất nhiều danh nhân tới tham dự. Chúng ta cũng đi xem náo nhiệt chút đi, quen biết thêm một số đàn ông cũng tốt.” Quý Thù chuyển sang đề tài khác.
“Thứ sáu mình có một thí nghiệm kéo dài mười bảy tiếng, nên...” Tằng Lam nhẹ giọng nói.
“Không được, cậu không đến không được, Tằng Lam, cậu phải đem chuyện yêu đương xem thành một đề tài nghiêm túc mà thực hiện. Mình phải đôn đốc cậu, không để cậu bỏ bài tập được!” Quý Thù lớn tiếng nói.
Tắng Lam biết mình không thể nào lay chuyển Quý Thù nên cũng không tiếp tục tranh cãi. Quen biết thêm một vài người cũng tốt, dù sao cô cũng ở nước ngoài nhiều năm, trở về nước thì chẳng giao tiếp với ai nữa.
“Bộ đồ lần trước cậu vẫn giữ chứ? Cứ mặc nó đi, dù sao cũng chưa ai thấy qua.”
“Ừm, ở dưới gầm giường của mình.”
“Bộ váy mắc như thế mà cậu lại đem nhét dưới gầm giường!”
“...” Cô không muốn cho Quý Thù biết thật ra dưới gầm giường vẫn còn một bộ áo cưới.
Đóng điện thoại, gió thổi lên má cô có chút đau, lúc này cô mới nhớ ra khi nãy vừa mới khóc. Dạ dày đau không chịu được, cô liền bắt ngay chiếc taxi chuẩn bị về nhà, khi mở cửa xe ánh mắt cô vô tình bắt gặp đôi mắt ở cách đó không xa. Cô chỉ nhìn lướt qua rồi bước vào xe, vừa ngổi xuống lại cảm thấy người đó trông rất quen mặt.