Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 40
Nguyên quán của Tăng Lam là B thành nằm phía đông nam A thành. Là thị trấn ven biển, khí hậu ướt át ôn hòa. Thành phố không lớn, cũng không phải là khu công nghiệp, nhưng vì ven biển nhiều khách du lịch nên kinh tế cũng phát triển. Dân số ở đây không đông lắm, không chen chúc như ở A thành, tiết tấu cuộc sống cũng chậm hơn nhiều. Tảng sáng của ngày sau tết Trùng Cửu, nhóm người Tăng Lam cùng nhau lên đường. Ba chiếc xe, Tăng Lam cùng Mạc Tiếu Bạch một chiếc, hai mẹ con Cao Hưng một chiếc, Quý Thù và Sở Thần ngồi một chiếc. Đầu tiên Tăng lam muốn sáu người chỉ đi hai xe cho tiết kiệm nhưng lại bị Mạc Tiếu Bạch bác bỏ.
Chúng ta phải cho Sở Thần cùng Quý Thù một cơ hội, Mạc Tiếu Bạch nói như thế. Tăng Lam muốn nói là cô không nghĩ là Sở Thần có thể nghiêm túc theo đuổi Quý Thù, nhưng dù sao cũng là người quen mà anh ta bây giờ cũng dày mặt mà bám theo nên cô lại thôi. Tăng Lam cũng không biết là Mạc Tiếu Bạch vẫn còn một chút tính toán nhỏ trong lòng. Anh muốn đi riêng cùng Tăng Lam, cho dù đi đường không nói gì.
Sở Thần biết được sự sắp xếp lần này đương nhiên là mặt máy hớn hở giơ hai tay tán thành, Quý Thù liếc ánh mắt về phíaTăng Lam tố cô bán bạn cầu vinh, nhưng cũng lười bỏ ra một lần phản đối. Chỉ hơi tiếc là trượt mất một cơ hội xem kịch, anh chàng Mạc Tiếu Bạch này quả thật quá ranh ma.
Một cặp nữa không hề phản đối là cặp mẹ con Cao Hưng, lúc thấy Mạc Tiếu Bạch cùng Sở Thần xuất hiện thì hơi ngơ ngác mộ chút. Phương Linh liếc mắt một cái thì hiểu ngay chuyện gì đang xảy ra, vì vậy bà cười tủm tỉm dứt khoát dắt tay con trai chào hỏi mọi người sau đó thì lên thẳng xe. Còn Cao Hưng thì ánh mắt luôn luôn tối sầm.
Buổi sáng thứ bảy đường cao tốc hơi đông, vì vậy lộ trình ba giờ đồng hồ kéo thêm nửa tiếng. Lúc đến bờ biển đã là buổi trưa, nắng mùa thu vàng rực rỡ và óng ánh.
Tăng Lam bên cạnh ghế lái, chăm chú nhìn đường để chỉ cho Mạc Tiếu Bạch Mạc Tiếu Bạch đeo một cặp kính mát, phong cách rất kinh điển, tròng kính rộng rãi gác ở trên sống mũi cao thẳng, làm cho đường cong trên gò má càng thêm cương nghị, ưa nhìn. Hôm nay anh mặc trang phục thoải mái, lười biếng và thanh thản, giơ tay nhấc chân cũng đều toát ra một vẻ phong tình. Ánh mắt của Tăng Lam thỉnh thoảng liếc đến, không nhìn được cũng phải thầm cảm thán một chút. Người đàn ông này thật quá ưa nhìn.
Anh có vẻ cũng cảm nhận được tâm trạng của cô, khóe miệng khẽ giương cao một đường cong, "Bà xã, anh muốn uống nước."
"Vâng." Tăng Lam lên tiếng, lấy từ trong túi ra chai nước khoảng, mở nắp định đưa cho anh.
Anh không nhận, lại giống như trẻ con há miệng, “A...”
Tăng Lam bị chọc cười, hơi ngượng ngùng cầm miệng chai nước mà nhét vào miệng anh, anh uống một hớp nhỏ, có chút nước đọng trên khóe miệng, Tăng Lam vội vàng lại cầm khăn giấy lau miệng cho anh. Sau đó thấy ai đó cười gian.
"Anh muốn uống nước thì tự uống đi, mới lái xe đường trường có chút mà cái gì cũng muốn em phải phục vụ?" Tăng Lam để xuống khăn giấy, không cam lòng bị đùa giỡn.
"Đi đường trường thế này cũng đã mệt rồi, nếu một mình anh thì thế nào cũng được nhưng trên xe còn có bà xã anh, dù sao cũng phải cẩn thận hơn mới được!" Anh cười, lộ ra hàm răng chỉnh tề, sạch sẽ.
Lý do đàng hoàng đến thế.
"Nếu thế thì để em lái xe." Tăng Lam không cảm kích.
"Như vậy sao được, việc lái xe mệt mỏi như thế này thì để chồng em làm đi, em cứ ngoan ngoãn ngồi là tốt lắm rồi.” Anh với một tay, bóp bóp trên má Tăng Lam.
Tăng Lam bị anh vuốt má như bị bỏng, khẽ nhắc,"Mạc Tiếu Bạch, anh không động cái tay thì không chịu được à?"
Anh vui vẻ, vội lảng sang chuyện khác,” Em nhìn kìa, không phải là chuẩn bị hết cao tốc rồi hay sao?”
Nhà bà ngoại Tăng Lam cách bờ biển một tòa nhà. Nhà rất lớn, là kiểu nhà ba tầng kiểu Dương lâu, kiến trúc có vẻ hơi cổ, tao nhã theo năm tháng. Đây là ông ngoại Tăng Lam xây khi còn trẻ, khi đó ông ngoại là Hoa kiều mới từ Nam Phi về, đi đến B thành, nhìn thấy giữa làng chài cằn cỗi, tầm nhìn đặc biệt xây lầu ở đây, tính toán ở cả đời. Đầu những năm tám mươi, cũng có người ưng ý vị trí của ngôi nhà này, đã trả giá rất cao để mở thành làng du lịch, nhưng lại bị bà ngoại của Tăng Lam từ chối. Bà bảo, nhà này chính là ngôi nhà để dưỡng già, không bao giờ bán cho người khác.
Vì thế mà ngôi nhà này thực sự đã trở thành ngôi nhà để dưỡng lão, từ mười năm trước bà biến ngôi nhà thành viện dưỡng lão, cùng cả đám những ông bà già cũng ở lại. Nên gọi nơi đây là Hải Tịch Dương Hồng.
Khi Mạc Tiếu Bạch nghe giới thiệu không khỏi thán phục mà giơ ngón cái lên, ông ngoại bà ngoại thật sự có con mắt nhìn, đây là ca ngợi đến từ ánh mắt của một nhà quản lý chuyên nghiệp. Anh cười cười: “ Bảo bối, sao em không được thừa hưởng gen di truyền buôn bán của ông bà ngoại nhỉ?”
Tăng Lam thấy ý tứ giấu giữa câu nói. Liếc anh một cái, nhàn nhạt nói: “ Anh chỉ nói đến chỉ số IQ, trong di truyền học nói, con cái thừa hưởng chỉ số thông minh của cha mẹ, cũng không phải hạn chế ở môt số lĩnh vực như thế. Nói khác đi, thì năng lực thiên tài được thừa hưởng từ cha mẹ có thể dùng cho buôn bán, con trai con gái cũng có thể dùng cho các việc sáng tác nghệ thuật, cái này thì có mối liên hệ chặt chữ với hoàn cảnh nuôi dưỡng, giáo dục, không liên quan nhiều đến di truyền.”
Mạc Tiếu Bạch vừa cười, vừa dừng xe, “ Bảo bối, ý em là em thừa kế thiên phú từ ông bà ngoại nhưng em đã dùng nó hết cho nghiên cứu khoa học rồi hả.?"
Tăng Lam cười không nói, tháo dây an toàn ra định đẩy cửa xe. Mạc Tiếu Bạch ở bên cạnh đột nhiên khom người ôm lấy cô, “Yên tâm, con chúng ta nhất định sẽ thừa kế IQ của bố mẹ, sau đó sẽ trở thành một thương nhân lợi hại.” Anh dán vào tai cô thì thầm.
Tăng Lam còn chưa kịp trả lời thì nhìn thấy Cao Hưng và Phương Limh cũng mới dừng xe xong đang bước tới. Ánh mắt Cao Hưng đóng băng. Vì vậy cô cũng không để ý đến lời anh nói nữa, đẩy anh ra rồi bước xuống xe.
Khóe mắt Mạc Tiếu Bạch liếc thấy Cao Hưng đứng phía trước, mũi hừ lạnh một cái đắc ý.
Bên kia Sở Thần cùng Quý Thù cũng xuống xe, Quý Thù trên mặt tràn đầy mỏi mệt, phảng phất như vừa ngáp vì chưa tỉnh ngủ. Sở Thần vẻ mặt tiều tụy, nhưng vẫn nặn ra một nụ cười ân cần.
"Dọc theo đường đi như thế nào?" Tăng Lam đi tới hỏi.
Quý Thù vuốt vuốt huyệt Thái Dương, "Ngủ một giấc, dậy đến nơi.
"Cậu ngủ? Ơ...” Cơ hội đúng là đã bị lãng phí một cách vô ích rồi. Tăng Lam nhìn về phía Sở Thần đang mở cốp xe để lấy hành lý ra.
"Tớ lên xe một cái thì nói với anh ta là tớ muốn ngủ, không muốn nghe thấy tiếng ồn nào." Quý Thù có vẻ đã giở chút thủ đoạn.
Tăng Lam vừa liếc nhìn Sở Thần, lần này trong mắt mang theo chút ít thương cảm.
Cao Hưng gom góp đi đến, mặt nở nụ cười cố tỏ vẻ nhẹ nhõm, “Đã lâu không trở lại, nơi đây đúng là một chút thay đổi cũng không có.”
Quý Thù chỉ nhìn một cái vào nụ cười kia thì phát hiện ngay có điểm không đúng, cô cũng không có vạch trần, cười nói:” Đúng thế, cậu nhìn đi bồn hoa kia nở đẹp quá.”
"Đúng rồi, vẫn là giống kim cúc trước đây.” Cao Hưng hào hứng tiếp tục nhớ lại chuyện trước đây.”
Đây chính là sách lược nghênh địch mà anh tham khảo mẹ xong rồi định ra, nguyên quán chính là sân nhà của anh. Như lời Phương Linh nói, cùng lắm thì Mạc Tiếu Bạch có theo đến đây thì cũng chỉ là một ngoại nhân cái gì cũng không biết, không có ký ức nào cũng không có kỷ niệm gì. Chúng ta cần phát huy hết ưu thế sân nhà, đem đẩy anh ta ra ngoài.
Nhưng vừa rồi Happy ca Cao Hưng bừng bừng khí thế bước xuống xe bước tới gặp ngay cảnh Tăng Lam và Mạc Tiếu Bạch thân mật, lòng tự tin vốn tích góp từng chút từng chút bỗng nhiên bị công phá tan tành trong nháy mắt, nặn ra vẻ mặt tốt mãi không được, may là nghề nghiệp chính của anh là quan hệ xã hội, nên dù hoàn cảnh nào cũng có thể cười được.
"Tăng Lam, sắc mặt cậu hơi trắng, có mệt không?”
Cao Hưng đưa tay muốn động vào mặt Tăng Lam, lại vừa đúng lúc Tăng Lam quay mặt về phía Mạc Tiếu Bạch: “ Hình như điện thoại của em rơi ở trên xe, anh mở cửa xe một cái xem.” Nói xong cô bước đến.
Tay của Cao Hưng dừng giữa không trung, sau đó chậm rãi thu xuống.
Quý Thù vỗ vỗ vai anh: "Cần gì chứ, nếu là của cậu sẽ là của cậu, nếu không phải là của cậu thì cũng không cần thiết phải lụy như vậy.”
Cao Hưng nhìn Quý Thù: “Buổi tối có thời gian, chúng ta hàn huyên một chút nhé.”
Ánh mắt Quý Thù nhìn về phía Sở Thần, “ Được, để tối nay chị mở đường thật tốt cho cậu.” Nếu không chắc cô sẽ bị người nào đó làm phiền chết.
Bà ngoại Tăng Lam dáng vẻ rất nghiêm túc, là một cụ bà được chăm sóc rất tốt, tóc uốn trắng phau, trên người mặc một bộ đồ ka ki, trên cổ áo bọc một chiếc khăn lụa tinh xảo. Bà ngồi trên xe lăn nhưng lưng rất thẳng, khí chất vẫn rất cường đại. Mạc Tiếu Bạch nhìn thấy bà ngoại, cảm thấy đấy chính là Tăng lam năm mươi năm về sau.
"Bà ngoại mạnh khỏe, cháu là Mạc Tiếu Bạch.” Anh không khỏi cảm thấy hơi khớp, đứng cung kính, bà ngoại này so với Tăng Lam có vẻ khó trị hơn.
Mặt bà vừa mới tươi cười đón Tăng Lam, Quý Thù với Cao Hưng lập tức nhạt xuống, bà ngoại ngẩng đầu lên, đeo kính lão lên, dùng ánh mắt cẩn thận nhìn Mạc Tiếu Bạch đánh giá Mạc Tiếu Bạc từ trên xuống dưới, tiện thể nhìn sang Sở Thần bên cạnh, Sở Thần vội vàng bước theo cười nịnh: “Bà ngoại mạnh khỏe, cháu là Sở Thần.”
Bà ngoại chỉ gật gật đầu, trong cặp mắt lộ không ít vẻ hùng hổ dọa người: “Hai vị tiên sinh, ở đâu đến, muốn làm gì?” Ngữ điệu chậm rãi nhưng rất có lực.
Lời kia vừa thốt ra, Sở Thần cùng Mạc Tiếu Bạch liếc mắt nhìn nhau, không khỏi có phần sợ sợ.
"Bà ngoại, Mạc Tiếu Bạch là bạn trai của cháu.” Tăng Lam kịp thời mở miệng giới thiệu.
"Bà không có hỏi cháu.” Bà ngoại ném một cái ánh mắt nhìn về phía Tăng Lam.
Tăng Lam ngoan ngoãn không nói thêm gì nữa, Quý Thù bên cạnh lại không thể che hết vui vẻ, đứng nhìn hai người đàn ông ngày thường chanh hỏi chảnh bây giờ đang hấp tấp vội vàng giống kiểu dùng trứng chọi đá, rất vui vẻ. Nhìn sang Cao Hưng, cũng đang bày ra bộ dạng của một người có thù tất báo có vẻ rất khoái trá.
"Bà ngoại, cháu là bạn trai của Tăng Lam, tên cháu là Mạc Tiếu Bạch, hiện tại cháu đang làm về đầu tư ở A thành, năm nay ba mươi tuổi. Nghe Tăng Lam nói sắp đến sinh nhật bà nên rủ cháu cùng đến chúc thọ.” Mạc Tiếu Bạch sửa sang lại thế đứng, khom người chào, mỉm cười nhẹ nhàng chững chạc.
"Bà ngoại, cháu là bạn của Quý Thù, tên gọi là Sở Thần, hiện nay cháu ở A thành, làm việc tại gia đình, năm nay cũng ba mươi tuổi.” Sở Thần vội vàng chiếu theo lời của Mạc Tiếu Bạch tự giới thiệu. Nói xong lại không quên cười một tiếng khô cằn.
Tay đầy mồ hôi, ở nhà gặp bao nhiêu người lớn tuổi quyền cao chức trọng rồi cũng không đến nỗi hồi hộp như vậy
Chúng ta phải cho Sở Thần cùng Quý Thù một cơ hội, Mạc Tiếu Bạch nói như thế. Tăng Lam muốn nói là cô không nghĩ là Sở Thần có thể nghiêm túc theo đuổi Quý Thù, nhưng dù sao cũng là người quen mà anh ta bây giờ cũng dày mặt mà bám theo nên cô lại thôi. Tăng Lam cũng không biết là Mạc Tiếu Bạch vẫn còn một chút tính toán nhỏ trong lòng. Anh muốn đi riêng cùng Tăng Lam, cho dù đi đường không nói gì.
Sở Thần biết được sự sắp xếp lần này đương nhiên là mặt máy hớn hở giơ hai tay tán thành, Quý Thù liếc ánh mắt về phíaTăng Lam tố cô bán bạn cầu vinh, nhưng cũng lười bỏ ra một lần phản đối. Chỉ hơi tiếc là trượt mất một cơ hội xem kịch, anh chàng Mạc Tiếu Bạch này quả thật quá ranh ma.
Một cặp nữa không hề phản đối là cặp mẹ con Cao Hưng, lúc thấy Mạc Tiếu Bạch cùng Sở Thần xuất hiện thì hơi ngơ ngác mộ chút. Phương Linh liếc mắt một cái thì hiểu ngay chuyện gì đang xảy ra, vì vậy bà cười tủm tỉm dứt khoát dắt tay con trai chào hỏi mọi người sau đó thì lên thẳng xe. Còn Cao Hưng thì ánh mắt luôn luôn tối sầm.
Buổi sáng thứ bảy đường cao tốc hơi đông, vì vậy lộ trình ba giờ đồng hồ kéo thêm nửa tiếng. Lúc đến bờ biển đã là buổi trưa, nắng mùa thu vàng rực rỡ và óng ánh.
Tăng Lam bên cạnh ghế lái, chăm chú nhìn đường để chỉ cho Mạc Tiếu Bạch Mạc Tiếu Bạch đeo một cặp kính mát, phong cách rất kinh điển, tròng kính rộng rãi gác ở trên sống mũi cao thẳng, làm cho đường cong trên gò má càng thêm cương nghị, ưa nhìn. Hôm nay anh mặc trang phục thoải mái, lười biếng và thanh thản, giơ tay nhấc chân cũng đều toát ra một vẻ phong tình. Ánh mắt của Tăng Lam thỉnh thoảng liếc đến, không nhìn được cũng phải thầm cảm thán một chút. Người đàn ông này thật quá ưa nhìn.
Anh có vẻ cũng cảm nhận được tâm trạng của cô, khóe miệng khẽ giương cao một đường cong, "Bà xã, anh muốn uống nước."
"Vâng." Tăng Lam lên tiếng, lấy từ trong túi ra chai nước khoảng, mở nắp định đưa cho anh.
Anh không nhận, lại giống như trẻ con há miệng, “A...”
Tăng Lam bị chọc cười, hơi ngượng ngùng cầm miệng chai nước mà nhét vào miệng anh, anh uống một hớp nhỏ, có chút nước đọng trên khóe miệng, Tăng Lam vội vàng lại cầm khăn giấy lau miệng cho anh. Sau đó thấy ai đó cười gian.
"Anh muốn uống nước thì tự uống đi, mới lái xe đường trường có chút mà cái gì cũng muốn em phải phục vụ?" Tăng Lam để xuống khăn giấy, không cam lòng bị đùa giỡn.
"Đi đường trường thế này cũng đã mệt rồi, nếu một mình anh thì thế nào cũng được nhưng trên xe còn có bà xã anh, dù sao cũng phải cẩn thận hơn mới được!" Anh cười, lộ ra hàm răng chỉnh tề, sạch sẽ.
Lý do đàng hoàng đến thế.
"Nếu thế thì để em lái xe." Tăng Lam không cảm kích.
"Như vậy sao được, việc lái xe mệt mỏi như thế này thì để chồng em làm đi, em cứ ngoan ngoãn ngồi là tốt lắm rồi.” Anh với một tay, bóp bóp trên má Tăng Lam.
Tăng Lam bị anh vuốt má như bị bỏng, khẽ nhắc,"Mạc Tiếu Bạch, anh không động cái tay thì không chịu được à?"
Anh vui vẻ, vội lảng sang chuyện khác,” Em nhìn kìa, không phải là chuẩn bị hết cao tốc rồi hay sao?”
Nhà bà ngoại Tăng Lam cách bờ biển một tòa nhà. Nhà rất lớn, là kiểu nhà ba tầng kiểu Dương lâu, kiến trúc có vẻ hơi cổ, tao nhã theo năm tháng. Đây là ông ngoại Tăng Lam xây khi còn trẻ, khi đó ông ngoại là Hoa kiều mới từ Nam Phi về, đi đến B thành, nhìn thấy giữa làng chài cằn cỗi, tầm nhìn đặc biệt xây lầu ở đây, tính toán ở cả đời. Đầu những năm tám mươi, cũng có người ưng ý vị trí của ngôi nhà này, đã trả giá rất cao để mở thành làng du lịch, nhưng lại bị bà ngoại của Tăng Lam từ chối. Bà bảo, nhà này chính là ngôi nhà để dưỡng già, không bao giờ bán cho người khác.
Vì thế mà ngôi nhà này thực sự đã trở thành ngôi nhà để dưỡng lão, từ mười năm trước bà biến ngôi nhà thành viện dưỡng lão, cùng cả đám những ông bà già cũng ở lại. Nên gọi nơi đây là Hải Tịch Dương Hồng.
Khi Mạc Tiếu Bạch nghe giới thiệu không khỏi thán phục mà giơ ngón cái lên, ông ngoại bà ngoại thật sự có con mắt nhìn, đây là ca ngợi đến từ ánh mắt của một nhà quản lý chuyên nghiệp. Anh cười cười: “ Bảo bối, sao em không được thừa hưởng gen di truyền buôn bán của ông bà ngoại nhỉ?”
Tăng Lam thấy ý tứ giấu giữa câu nói. Liếc anh một cái, nhàn nhạt nói: “ Anh chỉ nói đến chỉ số IQ, trong di truyền học nói, con cái thừa hưởng chỉ số thông minh của cha mẹ, cũng không phải hạn chế ở môt số lĩnh vực như thế. Nói khác đi, thì năng lực thiên tài được thừa hưởng từ cha mẹ có thể dùng cho buôn bán, con trai con gái cũng có thể dùng cho các việc sáng tác nghệ thuật, cái này thì có mối liên hệ chặt chữ với hoàn cảnh nuôi dưỡng, giáo dục, không liên quan nhiều đến di truyền.”
Mạc Tiếu Bạch vừa cười, vừa dừng xe, “ Bảo bối, ý em là em thừa kế thiên phú từ ông bà ngoại nhưng em đã dùng nó hết cho nghiên cứu khoa học rồi hả.?"
Tăng Lam cười không nói, tháo dây an toàn ra định đẩy cửa xe. Mạc Tiếu Bạch ở bên cạnh đột nhiên khom người ôm lấy cô, “Yên tâm, con chúng ta nhất định sẽ thừa kế IQ của bố mẹ, sau đó sẽ trở thành một thương nhân lợi hại.” Anh dán vào tai cô thì thầm.
Tăng Lam còn chưa kịp trả lời thì nhìn thấy Cao Hưng và Phương Limh cũng mới dừng xe xong đang bước tới. Ánh mắt Cao Hưng đóng băng. Vì vậy cô cũng không để ý đến lời anh nói nữa, đẩy anh ra rồi bước xuống xe.
Khóe mắt Mạc Tiếu Bạch liếc thấy Cao Hưng đứng phía trước, mũi hừ lạnh một cái đắc ý.
Bên kia Sở Thần cùng Quý Thù cũng xuống xe, Quý Thù trên mặt tràn đầy mỏi mệt, phảng phất như vừa ngáp vì chưa tỉnh ngủ. Sở Thần vẻ mặt tiều tụy, nhưng vẫn nặn ra một nụ cười ân cần.
"Dọc theo đường đi như thế nào?" Tăng Lam đi tới hỏi.
Quý Thù vuốt vuốt huyệt Thái Dương, "Ngủ một giấc, dậy đến nơi.
"Cậu ngủ? Ơ...” Cơ hội đúng là đã bị lãng phí một cách vô ích rồi. Tăng Lam nhìn về phía Sở Thần đang mở cốp xe để lấy hành lý ra.
"Tớ lên xe một cái thì nói với anh ta là tớ muốn ngủ, không muốn nghe thấy tiếng ồn nào." Quý Thù có vẻ đã giở chút thủ đoạn.
Tăng Lam vừa liếc nhìn Sở Thần, lần này trong mắt mang theo chút ít thương cảm.
Cao Hưng gom góp đi đến, mặt nở nụ cười cố tỏ vẻ nhẹ nhõm, “Đã lâu không trở lại, nơi đây đúng là một chút thay đổi cũng không có.”
Quý Thù chỉ nhìn một cái vào nụ cười kia thì phát hiện ngay có điểm không đúng, cô cũng không có vạch trần, cười nói:” Đúng thế, cậu nhìn đi bồn hoa kia nở đẹp quá.”
"Đúng rồi, vẫn là giống kim cúc trước đây.” Cao Hưng hào hứng tiếp tục nhớ lại chuyện trước đây.”
Đây chính là sách lược nghênh địch mà anh tham khảo mẹ xong rồi định ra, nguyên quán chính là sân nhà của anh. Như lời Phương Linh nói, cùng lắm thì Mạc Tiếu Bạch có theo đến đây thì cũng chỉ là một ngoại nhân cái gì cũng không biết, không có ký ức nào cũng không có kỷ niệm gì. Chúng ta cần phát huy hết ưu thế sân nhà, đem đẩy anh ta ra ngoài.
Nhưng vừa rồi Happy ca Cao Hưng bừng bừng khí thế bước xuống xe bước tới gặp ngay cảnh Tăng Lam và Mạc Tiếu Bạch thân mật, lòng tự tin vốn tích góp từng chút từng chút bỗng nhiên bị công phá tan tành trong nháy mắt, nặn ra vẻ mặt tốt mãi không được, may là nghề nghiệp chính của anh là quan hệ xã hội, nên dù hoàn cảnh nào cũng có thể cười được.
"Tăng Lam, sắc mặt cậu hơi trắng, có mệt không?”
Cao Hưng đưa tay muốn động vào mặt Tăng Lam, lại vừa đúng lúc Tăng Lam quay mặt về phía Mạc Tiếu Bạch: “ Hình như điện thoại của em rơi ở trên xe, anh mở cửa xe một cái xem.” Nói xong cô bước đến.
Tay của Cao Hưng dừng giữa không trung, sau đó chậm rãi thu xuống.
Quý Thù vỗ vỗ vai anh: "Cần gì chứ, nếu là của cậu sẽ là của cậu, nếu không phải là của cậu thì cũng không cần thiết phải lụy như vậy.”
Cao Hưng nhìn Quý Thù: “Buổi tối có thời gian, chúng ta hàn huyên một chút nhé.”
Ánh mắt Quý Thù nhìn về phía Sở Thần, “ Được, để tối nay chị mở đường thật tốt cho cậu.” Nếu không chắc cô sẽ bị người nào đó làm phiền chết.
Bà ngoại Tăng Lam dáng vẻ rất nghiêm túc, là một cụ bà được chăm sóc rất tốt, tóc uốn trắng phau, trên người mặc một bộ đồ ka ki, trên cổ áo bọc một chiếc khăn lụa tinh xảo. Bà ngồi trên xe lăn nhưng lưng rất thẳng, khí chất vẫn rất cường đại. Mạc Tiếu Bạch nhìn thấy bà ngoại, cảm thấy đấy chính là Tăng lam năm mươi năm về sau.
"Bà ngoại mạnh khỏe, cháu là Mạc Tiếu Bạch.” Anh không khỏi cảm thấy hơi khớp, đứng cung kính, bà ngoại này so với Tăng Lam có vẻ khó trị hơn.
Mặt bà vừa mới tươi cười đón Tăng Lam, Quý Thù với Cao Hưng lập tức nhạt xuống, bà ngoại ngẩng đầu lên, đeo kính lão lên, dùng ánh mắt cẩn thận nhìn Mạc Tiếu Bạch đánh giá Mạc Tiếu Bạc từ trên xuống dưới, tiện thể nhìn sang Sở Thần bên cạnh, Sở Thần vội vàng bước theo cười nịnh: “Bà ngoại mạnh khỏe, cháu là Sở Thần.”
Bà ngoại chỉ gật gật đầu, trong cặp mắt lộ không ít vẻ hùng hổ dọa người: “Hai vị tiên sinh, ở đâu đến, muốn làm gì?” Ngữ điệu chậm rãi nhưng rất có lực.
Lời kia vừa thốt ra, Sở Thần cùng Mạc Tiếu Bạch liếc mắt nhìn nhau, không khỏi có phần sợ sợ.
"Bà ngoại, Mạc Tiếu Bạch là bạn trai của cháu.” Tăng Lam kịp thời mở miệng giới thiệu.
"Bà không có hỏi cháu.” Bà ngoại ném một cái ánh mắt nhìn về phía Tăng Lam.
Tăng Lam ngoan ngoãn không nói thêm gì nữa, Quý Thù bên cạnh lại không thể che hết vui vẻ, đứng nhìn hai người đàn ông ngày thường chanh hỏi chảnh bây giờ đang hấp tấp vội vàng giống kiểu dùng trứng chọi đá, rất vui vẻ. Nhìn sang Cao Hưng, cũng đang bày ra bộ dạng của một người có thù tất báo có vẻ rất khoái trá.
"Bà ngoại, cháu là bạn trai của Tăng Lam, tên cháu là Mạc Tiếu Bạch, hiện tại cháu đang làm về đầu tư ở A thành, năm nay ba mươi tuổi. Nghe Tăng Lam nói sắp đến sinh nhật bà nên rủ cháu cùng đến chúc thọ.” Mạc Tiếu Bạch sửa sang lại thế đứng, khom người chào, mỉm cười nhẹ nhàng chững chạc.
"Bà ngoại, cháu là bạn của Quý Thù, tên gọi là Sở Thần, hiện nay cháu ở A thành, làm việc tại gia đình, năm nay cũng ba mươi tuổi.” Sở Thần vội vàng chiếu theo lời của Mạc Tiếu Bạch tự giới thiệu. Nói xong lại không quên cười một tiếng khô cằn.
Tay đầy mồ hôi, ở nhà gặp bao nhiêu người lớn tuổi quyền cao chức trọng rồi cũng không đến nỗi hồi hộp như vậy
Bình luận facebook