Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 28
Thật ra thì Quý Thù cũng không nghĩ là để ý đến Sở Thần, có khi không thể chịu được cái người như ruồi nhặng càng lúc càng dán lại gần cô. Nhưng nghĩ lại, mình đến đây chính là để kiếm niềm vui thay đổi tâm trạng, đêm nay ở đây cũng chẳng có mấy người đàn ông thú vị nào, nên cứ chấp nhận một chút, đòi hỏi quá cũng đâu có được.
Nghe được Quý Thù mở miệng đáp ứng, tinh thần Sở Thần lập tức tỉnh táo, con mắt đào hoa vừa nhìn chằm chằm Quý Thù càng thêm mê người, trong đầu vừa tính toán nhanh chóng xem đánh cuộc cái gì thì mình có khả năng không phải nộp phạt. Ánh mắt rơi trên chén rượu ở trên quầy bar, khóe miệng khẽ cong nói: "Chúng ta thi uống rượu nhé? Tôi có thể uống liền một hơi hết một chai Alençon."
Quý Thù khinh miệt liếc anh ta một cái: "Nhàm chán như vậy, hay thôi không đánh cuộc nữa." Trong lòng không khỏi không cảm khái chỉ số thông minh của người này thật đáng buồn.
Sở Thần hai tròng mắt ngẩn ra, vẻ lúng túng thoáng qua rồi biến mất, anh đã quên Quý Thù là một cao thủ. Thế là vung tay lên gọi phục vụ mà hỏi: "Các cậu có đồ chơi gì hay mang ra đây, tôi và mỹ nữ đánh cuộc chơi."
Phục vụ mang ra một bộ bài, xúc xắc và mấy đồ chơi nhỏ nữa.
Sở Thần nhìn một món đồ chơi hình một con Kình Ngư cười nói, "Cái này chơi hay", nói rồi đè xuống, trong miệng Kình Ngư có một cái răng năng, "Xem ai bị Kình Ngư ăn hết."
Quý Thù bất đắc dĩ lắc đầu, lười phải nhìn, đúng là chờ đợi người này nghĩ ra trò gì đó thú vị thì đã đánh giá anh ta cao quá. Thế là cô uống một ngụm rượu, đặt cái ly xuống, móc từ trong túi ra một tờ tiền đập trên mặt bàn, "Không cần tìm."
Sở Thần thấy cô phải đi, vội vàng đứng người lên giữ chặt, "Đừng đi, những thứ này cô đều không có hứng thú à?"
Quý Thù cười nhạt một tiếng: "Tôi không phải trẻ mẫu giáo, trò này của anh coi như xong đi."
Lời này hoàn toàn kích động Sở Thần, anh nhăn lại mày dồn dập nói: "Vậy cô muốn chơi cái gì?"
Quý Thù tư thế ưu nhã đẩy tay của anh ra, nhướng mày nói: "Là anh muốn chơi, không phải tôi. Anh muốn tôi chơi với anh mà còn chẳng tìm được cái gì có thể chơi được, sao tôi còn muốn lãng phí thời gian với anh?"
Người phụ nữ này đúng là khó đối phó. Sở Thần tức nghiến răng ken két, nhưng lại sống chết không cam lòng. Đúng lúc này cửa quán bar bị đẩy ra, tầm mắt của anh tự nhiên thấy một đôi nam nữ đang đi vào. Lúc quay đầu lại thấy Quý Thù cũng đang nhìn, đột nhiên ánh mắt sáng lên, anh cười nói: “Chúng ta đánh cuộc đoán người đi! Đoán người vào kế tiếp là nam hay nữ! Ai thua uống rượu. Thế nào?”
Quý Thù bị thần thái quyết đoán bằng bất cứ giá nào cùa anh chọc cười, nghĩ nghĩ một lúc thấy việc này cũng có thể đánh cuộc được, đánh cuộc kiểu này thì tên nhóc kia chẳng có cách nào làm bừa được. Nên cô ngồi lại ghế, thản nhiên cười: "Tốt, cái này còn được!"
Sở Thần thở phào nhẹ nhõm, cũng ngồi trở lại, rất hào phóng khoát tay: "Vậy thì cô đoán trước! Nhưng chúng ta định thắng thua bằng cách mỗi người đoán năm lần, đoán đúng nhiều hơn thì tính là thắng."
Quý Thù gật đầu: "Được!"
"Nếu vào đông người thì đoán nhiều nam hay nhiều nữ, nếu là hai người thì thôi.” Sở Thần nhìn về phía phục vụ đang đứng ở bên nói: “Hai chúng tôi quay lưng lại, có người đến thì cậu thông báo cho chúng tôi là một người hay nhiều người. Cậu làm trọng tài.”
Cậu phục vụ ngoan ngoãn gật đầu.
"Tốt, vậy tôi đoán, cái kế tiếp vào cửa là đàn ông." Quý Thù nháy ánh mắt trong trẻo.
Cửa bị đẩy ra, một người đàn ông đi vào, nhân viên phục vụ nói: "Vị tiểu thư này đã đoán đúng."
Quý Thù Sở Thần quay đầu lại, sau đó liếc mắt nhìn nhau, Quý Thù trong mắt lóe vui sướng. Sở Thần cũng cười một tiếng, từ trong đống bài móc ra một quân bài màu đỏ bỏ xuống trước mặt Quý Thù, cô thắng một ván.
"Đến phiên anh." Quý Thù cầm lấy quân bài đỏ nhìn thoáng qua cười yếu ớt.
"Tôi đoán kế tiếp vào cửa, là phụ nữ." Sở Thần đoán.
Cửa bị đẩy ra, một người người đàn ông đi vào, ngồi xuống cạnh người đàn ông mới vào lúc nãy. Quý Thù cười ha ha, Sở Thần tắc luỡi.
"Uống rượu!" Quý Thù đẩy trước mặt anh chén rượu.
"Được, tôi uống!" Sở Thần nguyện thua cuộc, thoải mái uống. Uống hết một ly rượu nho đỏ xuống bụng, anh nhíu mày, "Không phải tôi muốn nói nhiều, làm sao cô thích uống loại sâm banh này? Chua chết được."
Quý Thù cười đẹp như hoa đào mùa xuân, ánh mắt trong suốt như nước dính trên mặt anh, "Loại này là sâm banh Pháp lên men ở nhiệt độ thấp, đối với phụ nữ rất tốt, dưỡng da làm đẹp."
Sở Thần hít một hơi, ý chí chiến đấu sục sôi, "Lại đến, đến cô!"
Kỳ thật lần đánh cuộc này căn bản chẳng có nhiều hàm lượng trí thức, chỉ là ý chí chiến đấu tràn đầy của người này cũng làm cho tâm trạng của Quý Thù sáng sủa lên không ít. Rõ ràng vấn đề chỉ là xác suất 50/ 50, bộ dạng ngu ngốc thế này. Nếu bị Tằng Lam biết cô cùng cái người kia chơi trò đánh cuộc này nhất định khinh bỉ cô đến chết. Vì vậy sau bốn ván, trước mặt Quý Thù có ba quân bài màu đỏ một quân bài màu đen, mà Sở Thần còn lại là ba quân đen hé ra một quân đỏ. Bây giờ thì Quý Thù không giấu được sự cao hứng từ trong tâm, tìm được người này cùng chơi cũng không tệ, hôm nay bao nhiêu đen đủi đều chuyển hết lên trên người anh ta rồi đi.
"Còn đố nữa không? Cho dù ván tới anh có thắng thì chung cuộc tôi vẫn là người hơn.” Quý Thù giương mi lên.
"So chứ, làm sao mà không so được, thua cũng phải so!” Tư thế của Sở Thần thể hiện rõ vẻ quyết liệt.
"Tốt, vậy tôi đoán, người kế tiếp vào cửa là đàn ông." Quý Thù nén cười nói.
Cửa quán rượu lần nữa bị đẩy ra, một người đàn ông bước đến. Quý Thù lúc này đang cao hứng vỗ tay một cái, "Ha ha, tôi lại thắng!" Nhưng thoáng cái, nụ cười trên mặt cô liền cứng lại.
Người đàn ông kia đi thẳng tắp đến chỗ cô, mặt lộ vẻ hung dữ.
Sở Thần quay đầu lại, nhìn thoáng qua Quý Thù, "Như thế nào, cô quen à?"
Quý Thù nhăn nhíu mi, "Ài, một người đàn ông muốn bỏ cũng khó bỏ, cứ như bã kẹo cao su dính đế giày, phiền chết."
Người đàn ông đi tới, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm Quý Thù: "Judy, tôi chờ điện thoại của em đến biển cạn đá mòn, thế mà em lại ở đây cùng người đàn ông khác liếc mặt đưa tình?”
"Triệu tổng, anh hiểu lầm, tôi dã nói với anh rất rõ ràng, hai chúng ta không đùa." Quý Thù trong mắt hiện lên bực mình.
"Em nói không đùa sẽ không đùa giỡn? Thế tại sao em lại ngoan ngoãn cho tôi ngủ cùng? Lên giường của tôi rồi còn nghĩ là không có gì phát sinh, em là cái loại đàn bà lẳng lơ, dâm đãng.” Giọng đàn ông đầy tức giận.
"Tôi không nghe lầm chứ? Ý của anh là tôi lên giường anh thì phải cả đời với anh à? Tôi không so đo tính toán, không cần anh chịu trách nhiệm thì anh còn tính toán cái gì với tôi?" Quý Thù khinh bỉ nhìn anh ta một cái.
"Tôi đã muốn phụ nữ thì nhất định người đó phải cùng với tôi, Judy đừng tưởng rằng em chạy thoát!" Người đàn ông nói rồi nhìn thoáng qua sau lưng, mấy người đàn ông nữa vừa vào cửa đang đi đến.
Sở Thần cả kinh, thì ra là những người kia lại là một phe? Mắt thấy chuyện không đúng, anh vội vàng đi lên trước cởi mở một tiếng cười, "Anh này đừng kích động, có chuyện gì từ từ nói, tôi thấy anh cùng với Quý tiểu thư có chút hiểu lầm!"
Người đàn ông trừng ánh mắt hung hãn về phía anh một cái, "Hiểu lầm? Hừ, tôi chưa trói cô ta mang đi luôn đã là tốt lắm rồi còn hiểu lầm cái gì! Đồ mặt trắng, mày không muốn rước họa vào thân thì cũng nên nhanh nhanh mà cút!"
Người đàn ông mới vừa nói xong, Quý Thù cũng quay mặt lại nhìn về phía Sở Thần, đầu lông mày treo một nụ cười: "Sở thiếu, xin lỗi, hôm nay sợ là không thể chơi với anh, việc này tôi cũng không muốn dính dấp đến trên thân anh, hay là anh đi trước đi."
Người đàn ông kia nói như vậy đã làm cho Sở Thần muốn phát hỏa, không nghĩ Quý Thù lại tưới dầu thêm vào lửa, Sở Thần tức đến nở nụ cười, tình cảnh này nếu như anh kẹp lấy cái đuôi mà đi, quay đầu lại còn mặt mũi làm người à. Lúc nãy uống chút sâm banh quá mệt mỏi, bây giờ bị ép một hồi tức giận thành ra cũng tỉnh ra không ít.
Anh vẫn cười, ánh mắt lại trở nên lạnh lẽo: "Vậy sao được, hôm nay tôi thua hoàn toàn, đêm nay tôi là người của cô!" Nói xong thì ôm eo Quý Thù, thân mật thổi hơi vào tai cô.
"Nhãi ranh, đừng có hối hận!" Hai mắt người đàn ông phun ra lửa.
"Tôi, Sở Thần sống ba mươi mấy tuổi, liên tục cà lơ phất phơ, chưa từng có một chuyện khiến tôi hối hận! Người anh em, muốn đầu óc sáng suốt một chút thì nên nghe lời khuyên của tôi, đừng có chấp nhặt với phụ nữ. Phụ nữ thuận miệng nói vài lời dỗ ngon dỗ ngọt dỗ dành anh, anh nghe vui vẻ luôn thì phải. Cư xử nh thế này thì mất mặt quá, cần gì phải làm thế!” Sở Thần vừa nói, vừa lặng lẽ nắm chặt tay của Quý Thù, ra hiệu cho cô bằng mắt.
Quý Thù hiểu ý, cười cười không nói, sắc mặt không hề lộ vẻ sợ hãi.
"Đ.. mẹ mày, bớt nói nhảm với tao! Anh mày ra đời từ khi mày còn đang bú mẹ đấy! Hôm nay ta muốn người đàn bà này, cô ta là của tao!” Người đàn ông nóng nảy.
"Đừng kích động ông anh, chúng ta có chuyện từ từ nói." Sở Thần lôi kéo tay của Quý Thù đi về phía trước vài bước, hỏi: "Anh không phải là muốn cô ấy à? Anh thích cô ấy?”
Người đàn ông mặt đen lại, "Nói nhảm, không thích thì tại sao tao muốn cô ấy!"
"A." Sở Thần làm như bừng tỉnh ngộ ra, nhìn thoáng qua Quý Thù, "Nữ vương bệ hạ, Anh ta nói thích cô, cô có tin không?" Ánh mắt anh nhìn Quý Thù cùng đôi, trong chớp mắt, hai người đồng thời đưa tay ra dồn sức đẩy người đàn ông kia, sau đó co cẳng chạy.
Người sau lưng còn không có kịp phản ứng, liền nghe được âm thanh cửa tiệm bị mở ra. Chờ lúc người đàn ông kia hô to cùng thủ hạ đuổi theo, trên đường phố sớm đã mất bóng dáng hai người."Mẹ nó! Lại để cho người phụ nữ chết giẫm kia chạy!" Người đàn ông tức giậm chân một cái, bất đắc dĩ dẫn lấy thủ hạ lái xe rời đi.
Lúc này Quý Thù cùng Sở Thần thật ra núp ở cánh cửa quán bar thứ nhất sau góc cầu thang, đang thời điểm khi hai người lao ra trong tầng cửa muốn ra bên ngoài trốn, Sở Thần lại đột nhiên đứng lại, hất tay mạnh mẽ kéo cánh cửa thứ nhất ra làm nó kêu loảng xoảng boong boong ầm ĩ. Quý Thù mới vừa giương mắt nhìn anh, đã bị anh lôi kéo núp ở phía sau cửa. Vì vậy hai người trơ mắt nhìn xem đám người kia tông cửa xông ra, lại ủ rũ rời đi.
Hai người trong khe hở nhỏ hẹp núp hình tam giác sau lưng thang lầu, ngọn đèn rất mờ, thân thể của Quý Thù dính sát tại trên người Sở Thần, hai người mặt đối mặt, gần trong gang tấc, Sở Thần có thể thấy được Quý Thù hô hấp mang theo hơi rượu. Đột nhiên toàn thân nóng lên, trong lòng cảm giác ngưa ngứa dâng lên. Thịt ở trong miệng, không thể không ăn.
Nghe được Quý Thù mở miệng đáp ứng, tinh thần Sở Thần lập tức tỉnh táo, con mắt đào hoa vừa nhìn chằm chằm Quý Thù càng thêm mê người, trong đầu vừa tính toán nhanh chóng xem đánh cuộc cái gì thì mình có khả năng không phải nộp phạt. Ánh mắt rơi trên chén rượu ở trên quầy bar, khóe miệng khẽ cong nói: "Chúng ta thi uống rượu nhé? Tôi có thể uống liền một hơi hết một chai Alençon."
Quý Thù khinh miệt liếc anh ta một cái: "Nhàm chán như vậy, hay thôi không đánh cuộc nữa." Trong lòng không khỏi không cảm khái chỉ số thông minh của người này thật đáng buồn.
Sở Thần hai tròng mắt ngẩn ra, vẻ lúng túng thoáng qua rồi biến mất, anh đã quên Quý Thù là một cao thủ. Thế là vung tay lên gọi phục vụ mà hỏi: "Các cậu có đồ chơi gì hay mang ra đây, tôi và mỹ nữ đánh cuộc chơi."
Phục vụ mang ra một bộ bài, xúc xắc và mấy đồ chơi nhỏ nữa.
Sở Thần nhìn một món đồ chơi hình một con Kình Ngư cười nói, "Cái này chơi hay", nói rồi đè xuống, trong miệng Kình Ngư có một cái răng năng, "Xem ai bị Kình Ngư ăn hết."
Quý Thù bất đắc dĩ lắc đầu, lười phải nhìn, đúng là chờ đợi người này nghĩ ra trò gì đó thú vị thì đã đánh giá anh ta cao quá. Thế là cô uống một ngụm rượu, đặt cái ly xuống, móc từ trong túi ra một tờ tiền đập trên mặt bàn, "Không cần tìm."
Sở Thần thấy cô phải đi, vội vàng đứng người lên giữ chặt, "Đừng đi, những thứ này cô đều không có hứng thú à?"
Quý Thù cười nhạt một tiếng: "Tôi không phải trẻ mẫu giáo, trò này của anh coi như xong đi."
Lời này hoàn toàn kích động Sở Thần, anh nhăn lại mày dồn dập nói: "Vậy cô muốn chơi cái gì?"
Quý Thù tư thế ưu nhã đẩy tay của anh ra, nhướng mày nói: "Là anh muốn chơi, không phải tôi. Anh muốn tôi chơi với anh mà còn chẳng tìm được cái gì có thể chơi được, sao tôi còn muốn lãng phí thời gian với anh?"
Người phụ nữ này đúng là khó đối phó. Sở Thần tức nghiến răng ken két, nhưng lại sống chết không cam lòng. Đúng lúc này cửa quán bar bị đẩy ra, tầm mắt của anh tự nhiên thấy một đôi nam nữ đang đi vào. Lúc quay đầu lại thấy Quý Thù cũng đang nhìn, đột nhiên ánh mắt sáng lên, anh cười nói: “Chúng ta đánh cuộc đoán người đi! Đoán người vào kế tiếp là nam hay nữ! Ai thua uống rượu. Thế nào?”
Quý Thù bị thần thái quyết đoán bằng bất cứ giá nào cùa anh chọc cười, nghĩ nghĩ một lúc thấy việc này cũng có thể đánh cuộc được, đánh cuộc kiểu này thì tên nhóc kia chẳng có cách nào làm bừa được. Nên cô ngồi lại ghế, thản nhiên cười: "Tốt, cái này còn được!"
Sở Thần thở phào nhẹ nhõm, cũng ngồi trở lại, rất hào phóng khoát tay: "Vậy thì cô đoán trước! Nhưng chúng ta định thắng thua bằng cách mỗi người đoán năm lần, đoán đúng nhiều hơn thì tính là thắng."
Quý Thù gật đầu: "Được!"
"Nếu vào đông người thì đoán nhiều nam hay nhiều nữ, nếu là hai người thì thôi.” Sở Thần nhìn về phía phục vụ đang đứng ở bên nói: “Hai chúng tôi quay lưng lại, có người đến thì cậu thông báo cho chúng tôi là một người hay nhiều người. Cậu làm trọng tài.”
Cậu phục vụ ngoan ngoãn gật đầu.
"Tốt, vậy tôi đoán, cái kế tiếp vào cửa là đàn ông." Quý Thù nháy ánh mắt trong trẻo.
Cửa bị đẩy ra, một người đàn ông đi vào, nhân viên phục vụ nói: "Vị tiểu thư này đã đoán đúng."
Quý Thù Sở Thần quay đầu lại, sau đó liếc mắt nhìn nhau, Quý Thù trong mắt lóe vui sướng. Sở Thần cũng cười một tiếng, từ trong đống bài móc ra một quân bài màu đỏ bỏ xuống trước mặt Quý Thù, cô thắng một ván.
"Đến phiên anh." Quý Thù cầm lấy quân bài đỏ nhìn thoáng qua cười yếu ớt.
"Tôi đoán kế tiếp vào cửa, là phụ nữ." Sở Thần đoán.
Cửa bị đẩy ra, một người người đàn ông đi vào, ngồi xuống cạnh người đàn ông mới vào lúc nãy. Quý Thù cười ha ha, Sở Thần tắc luỡi.
"Uống rượu!" Quý Thù đẩy trước mặt anh chén rượu.
"Được, tôi uống!" Sở Thần nguyện thua cuộc, thoải mái uống. Uống hết một ly rượu nho đỏ xuống bụng, anh nhíu mày, "Không phải tôi muốn nói nhiều, làm sao cô thích uống loại sâm banh này? Chua chết được."
Quý Thù cười đẹp như hoa đào mùa xuân, ánh mắt trong suốt như nước dính trên mặt anh, "Loại này là sâm banh Pháp lên men ở nhiệt độ thấp, đối với phụ nữ rất tốt, dưỡng da làm đẹp."
Sở Thần hít một hơi, ý chí chiến đấu sục sôi, "Lại đến, đến cô!"
Kỳ thật lần đánh cuộc này căn bản chẳng có nhiều hàm lượng trí thức, chỉ là ý chí chiến đấu tràn đầy của người này cũng làm cho tâm trạng của Quý Thù sáng sủa lên không ít. Rõ ràng vấn đề chỉ là xác suất 50/ 50, bộ dạng ngu ngốc thế này. Nếu bị Tằng Lam biết cô cùng cái người kia chơi trò đánh cuộc này nhất định khinh bỉ cô đến chết. Vì vậy sau bốn ván, trước mặt Quý Thù có ba quân bài màu đỏ một quân bài màu đen, mà Sở Thần còn lại là ba quân đen hé ra một quân đỏ. Bây giờ thì Quý Thù không giấu được sự cao hứng từ trong tâm, tìm được người này cùng chơi cũng không tệ, hôm nay bao nhiêu đen đủi đều chuyển hết lên trên người anh ta rồi đi.
"Còn đố nữa không? Cho dù ván tới anh có thắng thì chung cuộc tôi vẫn là người hơn.” Quý Thù giương mi lên.
"So chứ, làm sao mà không so được, thua cũng phải so!” Tư thế của Sở Thần thể hiện rõ vẻ quyết liệt.
"Tốt, vậy tôi đoán, người kế tiếp vào cửa là đàn ông." Quý Thù nén cười nói.
Cửa quán rượu lần nữa bị đẩy ra, một người đàn ông bước đến. Quý Thù lúc này đang cao hứng vỗ tay một cái, "Ha ha, tôi lại thắng!" Nhưng thoáng cái, nụ cười trên mặt cô liền cứng lại.
Người đàn ông kia đi thẳng tắp đến chỗ cô, mặt lộ vẻ hung dữ.
Sở Thần quay đầu lại, nhìn thoáng qua Quý Thù, "Như thế nào, cô quen à?"
Quý Thù nhăn nhíu mi, "Ài, một người đàn ông muốn bỏ cũng khó bỏ, cứ như bã kẹo cao su dính đế giày, phiền chết."
Người đàn ông đi tới, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm Quý Thù: "Judy, tôi chờ điện thoại của em đến biển cạn đá mòn, thế mà em lại ở đây cùng người đàn ông khác liếc mặt đưa tình?”
"Triệu tổng, anh hiểu lầm, tôi dã nói với anh rất rõ ràng, hai chúng ta không đùa." Quý Thù trong mắt hiện lên bực mình.
"Em nói không đùa sẽ không đùa giỡn? Thế tại sao em lại ngoan ngoãn cho tôi ngủ cùng? Lên giường của tôi rồi còn nghĩ là không có gì phát sinh, em là cái loại đàn bà lẳng lơ, dâm đãng.” Giọng đàn ông đầy tức giận.
"Tôi không nghe lầm chứ? Ý của anh là tôi lên giường anh thì phải cả đời với anh à? Tôi không so đo tính toán, không cần anh chịu trách nhiệm thì anh còn tính toán cái gì với tôi?" Quý Thù khinh bỉ nhìn anh ta một cái.
"Tôi đã muốn phụ nữ thì nhất định người đó phải cùng với tôi, Judy đừng tưởng rằng em chạy thoát!" Người đàn ông nói rồi nhìn thoáng qua sau lưng, mấy người đàn ông nữa vừa vào cửa đang đi đến.
Sở Thần cả kinh, thì ra là những người kia lại là một phe? Mắt thấy chuyện không đúng, anh vội vàng đi lên trước cởi mở một tiếng cười, "Anh này đừng kích động, có chuyện gì từ từ nói, tôi thấy anh cùng với Quý tiểu thư có chút hiểu lầm!"
Người đàn ông trừng ánh mắt hung hãn về phía anh một cái, "Hiểu lầm? Hừ, tôi chưa trói cô ta mang đi luôn đã là tốt lắm rồi còn hiểu lầm cái gì! Đồ mặt trắng, mày không muốn rước họa vào thân thì cũng nên nhanh nhanh mà cút!"
Người đàn ông mới vừa nói xong, Quý Thù cũng quay mặt lại nhìn về phía Sở Thần, đầu lông mày treo một nụ cười: "Sở thiếu, xin lỗi, hôm nay sợ là không thể chơi với anh, việc này tôi cũng không muốn dính dấp đến trên thân anh, hay là anh đi trước đi."
Người đàn ông kia nói như vậy đã làm cho Sở Thần muốn phát hỏa, không nghĩ Quý Thù lại tưới dầu thêm vào lửa, Sở Thần tức đến nở nụ cười, tình cảnh này nếu như anh kẹp lấy cái đuôi mà đi, quay đầu lại còn mặt mũi làm người à. Lúc nãy uống chút sâm banh quá mệt mỏi, bây giờ bị ép một hồi tức giận thành ra cũng tỉnh ra không ít.
Anh vẫn cười, ánh mắt lại trở nên lạnh lẽo: "Vậy sao được, hôm nay tôi thua hoàn toàn, đêm nay tôi là người của cô!" Nói xong thì ôm eo Quý Thù, thân mật thổi hơi vào tai cô.
"Nhãi ranh, đừng có hối hận!" Hai mắt người đàn ông phun ra lửa.
"Tôi, Sở Thần sống ba mươi mấy tuổi, liên tục cà lơ phất phơ, chưa từng có một chuyện khiến tôi hối hận! Người anh em, muốn đầu óc sáng suốt một chút thì nên nghe lời khuyên của tôi, đừng có chấp nhặt với phụ nữ. Phụ nữ thuận miệng nói vài lời dỗ ngon dỗ ngọt dỗ dành anh, anh nghe vui vẻ luôn thì phải. Cư xử nh thế này thì mất mặt quá, cần gì phải làm thế!” Sở Thần vừa nói, vừa lặng lẽ nắm chặt tay của Quý Thù, ra hiệu cho cô bằng mắt.
Quý Thù hiểu ý, cười cười không nói, sắc mặt không hề lộ vẻ sợ hãi.
"Đ.. mẹ mày, bớt nói nhảm với tao! Anh mày ra đời từ khi mày còn đang bú mẹ đấy! Hôm nay ta muốn người đàn bà này, cô ta là của tao!” Người đàn ông nóng nảy.
"Đừng kích động ông anh, chúng ta có chuyện từ từ nói." Sở Thần lôi kéo tay của Quý Thù đi về phía trước vài bước, hỏi: "Anh không phải là muốn cô ấy à? Anh thích cô ấy?”
Người đàn ông mặt đen lại, "Nói nhảm, không thích thì tại sao tao muốn cô ấy!"
"A." Sở Thần làm như bừng tỉnh ngộ ra, nhìn thoáng qua Quý Thù, "Nữ vương bệ hạ, Anh ta nói thích cô, cô có tin không?" Ánh mắt anh nhìn Quý Thù cùng đôi, trong chớp mắt, hai người đồng thời đưa tay ra dồn sức đẩy người đàn ông kia, sau đó co cẳng chạy.
Người sau lưng còn không có kịp phản ứng, liền nghe được âm thanh cửa tiệm bị mở ra. Chờ lúc người đàn ông kia hô to cùng thủ hạ đuổi theo, trên đường phố sớm đã mất bóng dáng hai người."Mẹ nó! Lại để cho người phụ nữ chết giẫm kia chạy!" Người đàn ông tức giậm chân một cái, bất đắc dĩ dẫn lấy thủ hạ lái xe rời đi.
Lúc này Quý Thù cùng Sở Thần thật ra núp ở cánh cửa quán bar thứ nhất sau góc cầu thang, đang thời điểm khi hai người lao ra trong tầng cửa muốn ra bên ngoài trốn, Sở Thần lại đột nhiên đứng lại, hất tay mạnh mẽ kéo cánh cửa thứ nhất ra làm nó kêu loảng xoảng boong boong ầm ĩ. Quý Thù mới vừa giương mắt nhìn anh, đã bị anh lôi kéo núp ở phía sau cửa. Vì vậy hai người trơ mắt nhìn xem đám người kia tông cửa xông ra, lại ủ rũ rời đi.
Hai người trong khe hở nhỏ hẹp núp hình tam giác sau lưng thang lầu, ngọn đèn rất mờ, thân thể của Quý Thù dính sát tại trên người Sở Thần, hai người mặt đối mặt, gần trong gang tấc, Sở Thần có thể thấy được Quý Thù hô hấp mang theo hơi rượu. Đột nhiên toàn thân nóng lên, trong lòng cảm giác ngưa ngứa dâng lên. Thịt ở trong miệng, không thể không ăn.