• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Cự Long Thức Tỉnh - Lục Hi - Hoắc Tư Duệ (6 Viewers)

  • Chương 31-35

Sắc mặt Hoắc Tư Duệ tối sầm lại, cô vội vàng nói: "Thật xin lỗi, tôi không biết, tôi chỉ muốn đùa một chút".



“Không sao, nhưng mì ở đây ăn ngon lắm, lát nữa cô có thể ăn thử”, Lục Hi chuyển chủ đề.




Anh trai của Tiết Đông Ni tên là Tiết Đông Lâm, từng là cấp dưới đáng tin cậy nhất của Lục Hi, đội trưởng một phân đội, anh em vào sinh ra tử với Lục Hi, đã theo Lục Hi trải qua rất nhiều cuộc chiến.



Trong trận chiến với Cự Long, Tiết Đông Lâm không may chết trận, trước khi chết, điều duy nhất anh nói với Lục Hi là nhờ anh chăm sóc cho em gái mình.



Khi Lục Hi quay trở lại Tây Kinh, anh ấy phát hiện ra Tiết Đông Ni đang học tại trường đại học Tây Kinh nên anh ấy đã đến đây.



Sau khi trao di vật của Tiết Đông Lâm cho Tiết Đông Ni, Lục Hi nhận trách nhiệm chăm sóc cô và coi cô như em gái ruột của mình.




Mỗi tuần, Lục Hi đều đến chỗ làm thêm của Tiết Đông Ni để gặp cô, thời gian trôi qua, Lục Hi càng ngày càng hài lòng với cô em gái này.



Hai anh em bọn họ từ nhỏ đã không còn cha mẹ, sống nương tựa vào nhau. Để cho em gái được học hành và có một cuộc sống tốt đẹp, Tiết Đông Lâm đã ra nước ngoài trở thành lính đánh thuê và trở thành anh em vào sinh ra tử với Lục Hi.



Sau khi Tiết Đông Lâm chết trận, Lục Hi đã để ra một khoản tiền trợ cấp lớn cho Tiết Đông Ni nhưng Tiết Đông Ni vì quá thương tâm cho nên cũng không hề động vào số tiền đó, hoàn toàn dựa vào học bổng cùng tiền mình làm ra được để sinh sống.



Mặc dù Lục Hi không biết Tiết Đông Ni đã làm gì với số tiền đó nhưng anh rất tán thưởng cách làm của Tiết Đông Ni cho nên ngày càng yêu thích cô em gái này nhiều hơn.



Không lâu sau, Tiết Đông Ni nhanh chóng bưng hai tô mì xào lên, hai tô mì xào có sốt thịt đặc biệt nhiều.



"Anh Lục, chị xinh đẹp, mau ăn đi".



Tiết Đông Ni cười nói với Lục Hi và Hoắc Tư Duệ, đôi mắt cười cong cong như vầng trăng khuyết.



"Cảm ơn".



Hoắc Tư Duệ cười với Tiết Đông Ni rồi bắt đầu ăn mì với Lục Hi.



Nhìn hai người họ ăn, Tiết Đông Ni lại bắt đầu bận rộn việc của mình.



Không bao lâu sau thì hai người đã ăn xong một bát mì, Lục Hi lau miệng hỏi: "Hương vị thế nào?"



Thành thật mà nói, Hoắc Tư Duệ không ăn nhiều, cô vốn không thể ăn hết một tô mì lớn như vậy.



Nhưng nghĩ đến những chuyện Tiết Đông Ni phải trải qua và lượng nước sốt thịt mà cô ấy đã đặc biệt thêm cho hai người họ thì cô vẫn cố gắng ăn hết bát mì.



“Ăn rất ngon”, Hoắc Tư Duệ cười nói.



Lục Hi mỉm cười, chuẩn bị đi thanh toán.



Đột nhiên, có một cô gái hốt hoảng chạy đến gọi: "Đông Ni, Đông Ni".



Tiết Đông Ni đang bận rộn, nhìn thấy cô gái kia thì mỉm cười hỏi: "Lý Vi, có chuyện gì sao?"



Vừa dứt lời thì bảy tám tên tóc nhuộm vàng theo sau cô gái tên Lý Vi đã cau có đẩy Lý Vi vào trong quán.



Khách đang ăn mì trong quán nhìn thấy đám người này có bộ dạng bặm trợn không bình thường thì đều tính tiền rồi rời đi, không dám ở lại ăn tiếp nữa.

1646811479039.png

Trong phút chốc tất cả thực khách đều đã đi hết, lúc này, tên tóc vàng cầm đầu bước tới, mỉm cười quái dị nói với Lý Vi.



"Nhóc con, tụi tao đã canh chừng mày mấy ngày rồi, có giỏi thì đừng đi học nữa".




Nét mặt Lý Vi tràn đầy hoảng sợ, cô ta run rẩy ôm lấy cách tay của Tiết Đông Ni, không dám nói một lời.



Tiết Đông Ni nhẹ nhàng vuốt lưng Lý Vi hỏi: "Lý Vi, có chuyện gì vậy?"



“Chuyện là khoản vay của Dật Phàm đã tới hạn rồi nhưng tớ lại không tìm thấy Dật Phàm cho nên bọn họ mới chặn tớ ở cổng trường".



Tiết Đông Ni nghe vậy thì lắc đầu, tỏ vẻ bất lực.




Lúc này, vợ chồng chủ quán cũng nấp sau nhà bếp, co đầu rụt cổ quan sát diễn biến mọi chuyện.







Tiết Đông Ni nhìn thấy bạn cùng phòng của mình đang run rẩy rơi vào đường cùng thì đành phải nói với tên tóc vàng cầm đầu: “Tiền mượn các anh cũng không phải do cô ấy dùng, người dùng tiền của các anh bây giờ tìm không ra, đợi khi nào tìm được chúng tôi sẽ đem tiền trả lại các anh”.



“Ha ha, nói nghe hay ghê, tiền là do con bé này mượn, tao không cần biết là ai dùng, tao chỉ tìm con bé này đòi mà thôi! Còn mày, tao biết mày, mày là Tiết Đông Ni phải không? Số điện thoại người bảo lãnh mà con bé này để lại lúc đó chính là số của mày, nếu như nó không trả được thì mày trả”.



Tên tóc vàng cầm đầu đã chuẩn bị rất sẵn sàng rồi mới tới đòi tiền cho nên nói chuyện vô cùng cứng rắn.



Tiết Đông Ni nghe vậy thì hết sức chán nản.



Lý Vi là bạn cùng phòng của cô ở trường đại học, hai người có quan hệ khá tốt với nhau.



Cách đây một thời gian, Lý Vi đã nói về một người bạn trai ngoài trường tên là Lý Dật Phàm, nói rằng gã là một người rất giàu có.



Quen nhau không được bao lâu thì Lý Vi không thể chịu nổi sự tấn công mạnh mẽ của đối phương cho nên liền đồng ý làm bạn gái của gã.



Mấy tháng sau, bởi vì bạn trai của Lý Vi gặp vấn đề trong việc làm ăn, không thể kiếm được vốn cho nên cả căn hộ và xe đều phải bán đi.



Lý Vi thấy vậy thì áy náy trong lòng.



Lý Dật Phàm nói với cô ta rằng vẫn còn thiếu mấy trăm ngàn để khiến cho công ty ổn định trở lại nhưng gã đã vay mượn tất cả những chỗ có thể và bán đi tất cả những gì có thể mà vẫn không đủ.



Lý Vi vô cùng lo lắng cho tương lai của bạn trai.



Bởi vì bạn trai của cô ta đã nói đây là bài kiểm tra mà bố của gã giao cho gã, nếu như gã có thể điều hành công ty tốt thì bố của gã sẽ giao xí nghiệp gia đình cho gã, bằng không xí nghiệp của gia đình sẽ giao lại cho em trai của gã quản lí.



Nếu như công ty của bạn trai Lý Vi gặp vấn đề thì tương lai của gã cũng sẽ bị hủy hoại.



Lúc đó, tình cờ Lý Vi lại gặp được một người cho vay trực tuyến thông qua Wechat. Người đó hứa với Lý Vi rằng chỉ cần cô ta dùng ảnh khỏa thân của mình thế chấp thì cô ta có thể vay năm trăm ngàn nhân dân tệ.



Lý Vi đấu tranh tư tưởng vài ngày, cuối cùng vì muốn giúp bạn trai vượt qua khó khăn cô ta đành phải thông qua phương thức này mà mượn về cho bạn trai năm trăm ngàn.



Khi cô ta chuyển năm trăm ngàn vào thẻ của bạn trai, bạn trai cô ta đã rơi nước mắt xúc động, thề rằng sẽ thủy chung với cô ta suốt đời.



Ngay đêm đó cả hai đã trải qua một đêm ngọt ngào điên cuồng trong khách sạn, sau đó lại dính lấy nhau như hình với bóng.
Nhưng gần đến ngày trả nợ thì Lý Vi mới phát hiện ra mình không thể liên lạc được với bạn trai, lúc này cô ta mới bắt đầu hoảng hốt.



Bất luận là cô ta gọi điện thoại hay nhắn tin thì vẫn không thể nào liên lạc được với Lý Dật Phàm cho đến tận lúc mấy người đòi nợ đã chạy đến cửa nhà mình.




Nhìn thấy Tiết Đông Ni vì mình mà ra mặt, Lý Vi như được tiếp thêm can đảm, lại dám nói với tên tóc vàng kia.



“Tiền là do bạn trai tôi dùng để ổn định công ty, sau khi ổn định công ty thì anh ấy sẽ sớm trả cho mấy người thôi, mấy người đừng có mà đến trường tìm tôi nữa, tôi còn phải học”.



Tên tóc vàng cười gằn nói.




“Ai thiếu tiền thì người đó trả, mày dùng tiền hay bạn trai mày dùng tiền không phải là chuyện của tao, ai vay tao thì tao đến tìm người đó! Mày đừng quên ảnh khỏa thân của mày còn nằm trong tay của bọn tao, nếu như mày dám không trả tiền thì mày cũng có thể tưởng tượng được hậu quả rồi đó”.



Nghe vậy Lý Vi suýt chút nữa là đã òa khóc, cô ta vẫn còn là sinh viên, lấy đâu ra nhiều tiền như vậy, nhưng nếu như không trả tiền thì đám người này nhất định sẽ phát tán ảnh khỏa thân của cô ta ra ngoài, lúc đó cô ta cũng không thể sống nổi.



“Tôi không có nhiều tiền như vậy, làm ơn, chờ bạn trai của tôi quay lại thì sẽ trả thêm lãi cho các người”, Lý Vi cầu xin.



Tên tóc vàng cầm đầu nghe vậy thì lại cười gằn nói: “Tao không biết, mày đã quá hạn một tuần rồi, nếu như hôm nay mày còn không trả tiền thì tao sẽ phát tán ảnh khỏa thân của mày, mày tự liệu mà làm”.



Ngay khi từ "khỏa thân" phát ra thì sắc mặt Lý Vi ngay lập tức trở nên tái nhợt, Tiết Đông Ni cũng rất kinh ngạc, hiển nhiên là cô không hề biết chuyện này.



"Sao lại thế này?"



Tiết Đông Ni hỏi Lý Vi.



Lý Vi né tránh không trả lời nhưng nhìn thấy đám tóc vàng không chịu từ bỏ ý đồ cô ta đành nhỏ giọng nói với Tiết Đông Ni: “Lúc đó tớ dùng ảnh khỏa thân của mình mượn nợ giúp cho Dật Phàm có tiền”.



Tiết Đông Ni đau đầu, bạn cùng phòng của cô sao lại ngu ngốc đến như vậy, lại còn làm ra chuyện hồ đồ thế này.



Nhưng chuyện đã đến nước này, việc cần làm chính là phải trả nợ trước, nếu không sau này Lý Vi biết sống làm sao?



Sau một lúc suy nghĩ, Tiết Đông Ni nói: "Được rồi, tớ sẽ trả tiền cho bọn họ, không sao".



Tên tóc vàng nghe xong thì nhếch miệng cười nói: “Tất nhiên là không thành vấn đề, cả gốc lẫn lại là bảy trăm năm mươi ngàn, mày trả tiền mặt hay thẻ?”



“Cái gì bảy trăm năm mươi ngàn, không phải chỉ vay có năm trăm ngàn thôi sao?”, Tiết Đông Ni tức giận nói.



Sắc mặt của tên tóc vàng ngay lập tức thay đổi, hắn ta nói: “Bộ vay không lấy lãi hay sao? Tụi mày đã nợ quá hạn, không bị đòi thêm phí đã là may rồi, bảy trăm năm mươi ngàn vẫn là đã tính thiếu cho tụi mày rồi đó”.



“Các người rõ ràng đang cho vay cắt cổ”, Tiết Đông Ni đỏ bừng mặt nói.







Cô có một số tiền, nhưng số tiền đó được đổi từ tính mạng của anh trai cô, cô muốn giữ nó lại, dự định sau này ra trường sẽ mở một công ty đứng tên anh trai, xem như cùng anh trai lập nghiệp.
Hiện giờ cô buộc phải dùng tới tiền của anh trai mình, nhưng bên kia rõ ràng là đang muốn tống tiền, sao cô có thể dùng tiền đổi bằng mạng của anh trai mình dâng lên cho đám người này chứ.



Tuy nhiên, ngay khi tên tóc vàng nghe nói Tiết Đông Ni có tiền để trả, hắn ta lập tức thay đổi sắc mặt rồi nói: "Tụi mày, mau bắt hai con bé này đi. Nếu như hôm nay tụi nó không trả tiền thì mình liền chụp ảnh khỏa thân của cả hai đứa nó phát tán ra ngoài".




Đám côn đồ tóc vàng còn lại ngay lập tức bước tới chuẩn bị ra tay.



Ngay sau đó lại có một giọng nói uể oải vang lên.



"Chờ một chút".



Tên tóc vàng nhìn về phía tiếng nói phát ra thì thấy Lục Hi đang uể oải đứng dậy bước đến bên cạnh Tiết Đông Ni, mỉm cười vỗ vai cô rồi nói với tên tóc vàng.




"Muốn đưa em gái tôi đi, anh đã hỏi ý anh trai của con bé là tôi chưa?"



Tên tóc vàng liếc Lục Hi từ trên xuống dưới.



Hắn ta chỉ thấy anh đầu tóc rối bù, mặt mũi xác xơ, mặc chiếc áo phông mấy ngày chưa giặt cùng một chiếc quần rộng thùng thình, chân đi dép tông.



"Ha ha, anh trai hả? Muốn tao không bắt con bé này đi cũng được, mày có tiền trả bọn tao không?", tên tóc vàng khinh thường nói.



Lục Hi không thèm để ý đến tên tóc vàng, chỉ quay sang hỏi Tiết Đông Ni và Lý Vi: "Có thể cho anh biết chuyện gì đã xảy ra không?"



Lý Vi sợ hãi không chịu nói, Tiết Đông Ni thấy vậy thì liền kể lại cho Lục Hi nghe mọi chuyện, về phần ảnh khỏa thân thì hôm nay cô mới biết được, cô cũng kể cho Lục Hi nghe.



Thật ra cô không cần nói thì Lục Hi cũng đã nghe thấy, anh chỉ muốn biết tại sao bọn họ lại vay tiền mà thôi.



Sau khi nghe Tiết Đông Ni kể, trong lòng Lục Hi cũng đã hiểu được đại khái, Lý Vi này là một cô gái bị tình yêu làm mù mắt, bị người ta lừa tình lừa tiền rõ ràng như vậy mà cũng không nhận ra.



Về phần Lục Hi, tất nhiên anh sẽ không để Tiết Đông Ni dùng số tiền đổi bằng mạng của anh trai cô đưa cho đám côn đồ này.



Ngay khi Lục Hi đang cân nhắc có nên dùng bạo lực trực tiếp hay không thì chuông điện thoại của anh bỗng vang lên.



Cầm điện thoại lên thấy là cuộc gọi của Phù Đồ, Lục Hi ấn nút trả lời.



"Anh Lục, người mà anh bảo tôi tìm tôi đã tìm được tin tức rồi".



"Ồ, đã có chuyện gì xảy ra?"



"Tối hôm qua cô ấy đã xuất hiện ở một quán bar phía tây thành phố. Tôi đã bảo người ở đó tìm kiếm tiếp, ngay khi có tin tức mới thì tôi sẽ báo cáo cho anh ngay".



"Ừm, được rồi, nhưng bây giờ tôi còn có chuyện ở đây cần anh giải quyết. Hãy đến quán mì xào đối diện cổng trường đại học Tây Kinh ngay lập tức đi".



"Vâng anh Lục, tôi sẽ đến ngay".



Phù Đồ không hỏi thêm gì, cũng không cần hỏi, chỉ cần là chuyện anh Lục nhờ thì hắn ta nhất định sẽ làm.
Cúp điện thoại xong, Lục Hi cười nói với tên tóc vàng: "Chờ một chút, sẽ có người mang tiền đến đây cho các người".



Lục Hi quyết định giao chuyện này cho Phù Đồ, dù sao Phù Đồ cũng là bá chủ Tây Kinh nên sẽ xử lý xong chuyện này nhanh thôi.



Tên tóc vàng nghe vậy thì liền ngồi xuống ghế chặn cửa nói.




"Tốt lắm, tao ở chỗ này chờ. Chờ không được tiền thì tao chém chết mày trước sau đó bắt hai con bé này đi cho anh em tao lần lượt vui vẻ".



Lục Hi cười nói: "Không thành vấn đề".



Sau đó, anh nắm tay Tiết Đông Ni đi đến bàn mình ngồi xuống, Lý Vi run rẩy ngồi bên cạnh Tiết Đông Ni.




"Gần đây học hành thế nào?", Lục Hi hỏi Tiết Đông Ni.



Tiết Đông Ni đang khổ sở trong lòng, buồn bã nói: "Anh Lục, anh còn có thời gian để hỏi thăm việc học của em sao? Phải trả nhiều tiền như vậy, em phải làm sao đây?"



Tiết Đông Ni không biết thân phận thực sự của Lục Hi, cô chỉ nghĩ rằng Lục Hi là bạn tốt của anh trai cô mà thôi.



Hơn nữa, trông Lục Hi không hề giống một người giàu có, Tiết Đông Ni cũng không nghĩ Lục Hi có thể kiếm được nhiều tiền như vậy.



"Đừng lo lắng, anh sẽ giúp em giải quyết chuyện này. Nếu như không được thì anh còn có chị gái xinh đẹp bên cạnh đây, cô ấy là một bà chủ lớn, nhờ cô ấy chi ra chút tiền này cũng không thành vấn đề".



Lục Hi nhìn Hoắc Tư Duệ nói đùa.



Hoắc Tư Duệ mỉm cười, chỉ cần Lục Hi cần, đừng nói là vài trăm ngàn, cho dù là vài triệu hay vài chục triệu thì cô cũng sẵn sàng chi ra.



Tuy nhiên, cô biết với khả năng của Lục Hi thì không cần đến cô giúp cho cô nên cô chỉ cười.



Tiết Đông Ni nghe vậy liền đau khổ nói: "Anh Lục, em cũng không quen biết chị ấy, sao có thể mặt dày nhờ chị ấy giúp đỡ được?"



Lúc này, Lý Vi nãy giờ vẫn luôn im lặng đột nhiên nói: “Anh Lục, chị này, chỉ cần anh chị giúp em lần này thì sau này bạn trai em sẽ trả lại tiền cho anh chị, anh ấy nhất định sẽ trả lại tiền".



Cô ta không quen biết Lục Hi, cũng không quen biết Hoắc Tư Duệ, cô ta chỉ nghe thấy Tiết Đông Ni gọi họ như vậy nên gọi theo.



Nghe thấy hai người sẵn sàng giúp đỡ, Lý Vi như bắt được một cái phao cứu sinh nên liền mở miệng nhờ vả.



Cô ta bị người khác nắm đằng chuôi, nếu như còn không mặt dày nhờ vả thì ảnh khỏa thân của cô ta sẽ bị phát tán, lúc đó cô ta cũng không thể sống được nữa.



Lục Hi nghe xong thì lắc đầu, cảm thấy thương thay cho sự ngu ngốc của Lý Vi, nhịn không được phải lên tiếng.



"Đến bây giờ còn nghĩ tới bạn trai, chẳng lẽ cô không nhận ra gã bạn trai đó đã đá cô rồi sao?"



Lý Vi nghe vậy thì ngay lập tức đỏ bừng mặt nói: "Không thể nào, Dật Phàm tuyệt đối sẽ không lừa gạt em".



Lục Hi suýt nữa thì tức đến hộc máu, cô gái này sao có thể không nhìn ra được sự thật hiển nhiên như vậy?

“Nếu như bạn trai cô không lừa gạt cô thì tại sao đến hạn trả nợ lại không tìm được người?”, Lục Hi nói tiếp.
1646811505772.png

Haizz!



Lục Hi thở dài một tiếng, nếu không phải lúc này liên lụy tới Tiết Đông Ni thì anh đã quay đầu bỏ đi luôn rồi. Người phụ nữ ngu ngốc này, cứ để cô ta tiếp tục bị lừa là được.




Hoắc Tư Duệ cũng bất lực, con nhỏ này đúng thật là mụ mị hết cả đầu óc vì tình yêu rồi, không biết bao giờ mới chịu tỉnh ngộ ra.



Gương mặt Tiết Đông Ni cũng xuất hiện biểu cảm không vui.



Anh Lục có lòng tốt giúp đỡ, chỉ dẫn cô ta, cô ta lại nói năng quá khích như thế, khiến cô cũng không biết giấu mặt vào đâu.



Chẳng buồn để tâm tới người phụ nữ ngu xuẩn này, Lục Hi bắt đầu nói chuyện phiếm với Tiết Đông Ni.




Mà tên tóc vàng chặn ở cửa thì nhìn nhóm Lục Hi cười khẩy, dự định lát nữa không đợi được người mang tiền tới thì “xử lý” Lục Hi trước rồi đưa hai con nhỏ kia đi sau.



Ước chừng khoảng hai mươi phút sau, Phù Đồ chạy tới, dẫn theo một thuộc hạ đi vào trong quán mì.



“Anh Lục”.



Phù Đồ chẳng buồn ngó ngàng tới mấy thằng tóc vàng ở cửa, vội vàng chào hỏi Lục Hi.



Lục Hi gật đầu.



Người đàn ông bên cạnh Phù Đồ, anh cũng biết, là một kẻ trung thành bên cạnh Hoàng Sào, tối đó cũng là một trong ba người được Lục Hi cứu.



“Xảy ra chuyện gì thế?”



Phù Đồ đến bên cạnh Lục Hi, cúi người hỏi chuyện.



Lục Hi chỉ vào mấy tên tóc vàng ở cửa rồi đáp.



“Một người bạn của tôi bị lừa vay tiền lãi suất cao của họ, năm trăm ngàn tệ một tháng biến thành bảy trăm năm mươi ngàn tệ, không trả nổi, họ dùng ảnh khỏa thân để uy hiếp, chuyện này anh thấy phải làm sao?”



“Ý tứ của anh Lục thế nào?”, Phù Đồ gặng hỏi.



“Món tiền này, bạn của tôi không định trả nữa, đống ảnh trong tay hắn ta cũng phải xóa triệt để, nếu phát tán ra tấm ảnh này thì tự anh đuổi theo Hoàng Sào đi”, Lục Hi điềm nhiên nói.



Phù Đồ lập tức gật đầu: “Không thành vấn đề, anh Lục, tôi biết nên làm thế nào”.



Phù Đồ sợ bản thân hiểu sai ý anh rồi làm hỏng việc, thế nên mới hỏi thêm một câu, bây giờ, nếu anh Lục đã đưa ra quy trình, hắn ta cứ theo quy trình mà tiến hành là được, không có gì để bàn thêm.



Mà kẻ cầm đầu đám tóc vàng nghe thấy Lục Hi nói sẽ không trả tiền, lập tức xù lông, nhảy dựng lên, vênh váo nói: “Mẹ kiếp, chờ đợi nửa ngày, mày trêu ông à! Mẹ kiếp, hôm nay chúng mày đừng hòng bỏ đi!”



Nói xong, hắn móc từ thắt lưng ra một con dao găm, hung hổ nhìn về phía đám người Lục Hi, mấy thằng đàn em sau lưng cũng lấy ra đủ loại hung thủ, khí thế như kiểu chỉ cần một câu là sẽ hạ gục nhóm người Lục Hi.



Tiết Đông Ni và Lý Vi đâu từng thấy cảnh tượng này bao giờ, bỗng chốc sợ đến hết hồn, hai người co rụt thành một cục.



Hoắc Tư Duệ khá hơn chút do từng thấy sóng to gió lớn trên thương trường, vả lại, đi cùng Lục Hi, cô có cảm giác an toàn không nói được nên lời, cũng chỉ hơi căng thẳng trong thoáng chốc rồi thả lỏng ngay.



Lục Hi vừa nhìn thấy động tác của mấy người này đã mỉm cười với Phù Đồ: “Người làm đại ca giang hồ đất Tây Kinh như anh có vẻ là danh không xứng với thực nhỉ”.
Đ

Phù Đồ xấu hổ cúi đầu xuống: “Để anh Lục chê cười rồi, tôi đi làm việc đã”.



“Đi đi”, Lục Hi phất tay, giao luôn chuyện này cho hắn ta.




Phù Đồ bước tới trước mặt tên tóc vàng cầm đầu, chậm rãi nói: “Các cậu đi theo ai, nói tên hắn ra”.



Tên tóc vàng cầm đầu bật cười dữ tợn: “Mẹ kiếp, mày quan tâm tao đi theo ai làm gì, cứ giả bộ ngầu đi”.



Phù Đồ nhíu mày, mấy thằng này trông cũng mới mười bảy, mười tám tuổi, chỉ là đám côn đồ cấp thấp nhất trong xã hội, không biết đến hắn ta cũng rất bình thường.



Ý của Phù Đồ là để chúng báo tên lão đại, hắn ta gọi một cuộc điện thoại là chuyện này có thể giải quyết rất dễ dàng, để lại ấn tượng tốt cho anh Lục. Động tay động chân với mấy thằng thanh niên này thì quả thực hắn ta cũng không đẹp mặt.




Thế nhưng, nếu đối phương đã không chịu hợp tác thì hắn ta cũng hết cách, nỗi đau thể xác này là do chúng tự tìm tới.



Phù Đồ lập tức nhích sang một bên, người đàn ông lực lưỡng đi sau lưng hắn ta lập tức lao lên phía trước, vung nắm đấm vào tên tóc vàng cầm đầu.



Tên tóc vàng cũng là dạng nghé con không sợ hổ, vung dao găm lên cắm vào ngực của người đàn ông.



Người đàn ông này là trẻ mồ côi được Hoàng Sào nhặt về, trong đám tử trung của Hoàng Sào thì người này xếp hạng bảy, gọi là Hoàng Thất.



Hắn ta được võ giả hậu thiên của Hoàng Sào dạy dỗ gần mười năm, theo chân Hoàng Sào đánh trận to trận nhỏ không biết bao nhiêu lần.



Mấy hôm trước hắn ta cũng trải qua một trận chiến sinh tử, tuy rằng chỉ mới tới cảnh giới ngoại gia, nhưng cao thủ nội gia thông thường đứng trước mặt hắn ta cũng không dám sơ suất.



Đối phó với mấy tên cướp vặt này đúng là dùng dao mổ trâu giết gà.



Chỉ thấy Hoàng Thất giơ tay trái tóm lấy dao găm, còn tay phải không ngừng đấm vào lồng ngực tên tóc vàng.



“Đùng” một tiếng, tên tóc vàng bị đấm bay ngay lập tức, nặng nề ngã xuống đất, phun ra một búng máu.



Quăng dao găm đi, Hoàng Thất lao về phía mấy tên tóc vàng đang há hốc miệng, giống như hổ vào bầy sói, đấm đá vài cái là tẩn cho đám kia ngã dúi dụi rồi.



Đám tóc vàng nằm trên nền đất không ngừng rên rỉ, nếu không bị gãy xương sườn thì cũng gãy tay gãy chân, thê thảm đến mức không nỡ nhìn.



Nhất là tên tóc vàng cầm đầu, bị nắm đấm của Hoàng Thất trúng ngay ngực, một đám ô hợp chỉ biết ăn chơi hưởng lạc đâu thể là đối thủ của một võ giả kinh qua đấu đá sinh tử, lăn lộn giang hồ như Hoàng Thất.



Nắm đấm này khiến ngũ tạng của tên này bị thương nặng, nếu không được đưa tới bệnh viện kịp thời, có thể nguy hiểm tới tính mạng bất cứ lúc nào.



Hoàng Thất tiêu diệt hết mấy tên tóc vàng rồi lặng lẽ quay lại chỗ đứng sau lưng Phù Đồ.



Lúc này, Phù Đồ tới trước mặt tên tóc vàng cầm đầu, chậm rãi nói: “Bây giờ có thể nói ra đại ca của mày là ai chứ?”



“Ọe~”



Tên cầm đầu nôn ra một búng máu tươi: “Tôi nói, tôi nói, tôi đi theo anh Sói ở thành Đông”.
1646811519233.png
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Ẩn Long Ở Rể
  • Chấp Niệm Thành Ma
Chương 201-205
Long Đế Bất Diệt
  • Hoa Tiến Tửu
Chương 1066-1070
Giang Long chiến thần
Giang Long chiến thần

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom