Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 116-120
Chương 116: Có sẵn nội đan
Cuối cùng, biểu cảm trên khuôn mặt của Dương Quân đã thay đổi.
Sức mạnh của Lục Hi đánh vào trong thân thể của hắn ta giống như hàng ngàn lưỡi dao đang chém tán loạn khiến cho lục phủ ngũ tạng của hắn ta gần như bị chém nát, thậm chí đã sắp uy hiếp tới nội đan của hắn ta.
Giờ phút này Dương Quân mới nhận ra nếu như bản thân còn không phục thì người này thật sự dám giết chết hắn ta.
"Tôi phục rồi", cuối cùng Dương Quân cũng nói ra một câu.
Lúc này, tất cả mọi người có mặt ở đây mới thở phào nhẹ nhõm như thể bọn họ đã chờ đợi Dương Quân thừa nhận thất bại từ lâu.
Lục Hi lạnh lùng cười một tiếng sau đó đá văng Dương Quân ra ngoài rồi quay sang nói với đội lính đặc chủng: "Còn có ai không phục?"
Lúc này, toàn đội lính đặc chủng đều sợ hãi rụt rè, không hề dám chạm mặt với anh.
Sức mạnh cùng sự tàn nhẫn của Lục Hi đã để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng bọn họ, rõ ràng là đã khiến cho bọn họ có bóng ma tâm lý.
Thấy tất cả mọi người đều không dám nhìn mình, khác hẳn so với lúc nãy còn nhao nhao lên bảo không phục, Lục Hi nhếch mép cười, lạnh lùng nói: "Một đám vô dụng, thật sự cho rằng mình là món ăn của kẻ khác".
Mọi người lại bị Lục Hi sỉ nhục nhưng lần này không có ai dám nói gì.
Thấy mọi người không dám đáp lại, Lục Hi lại nói tiếp.
"Đám vô dụng các người ngay lập tức dỡ bỏ doanh trại rồi xây dựng phòng ốc lên cho tôi. Nếu như trong hôm nay vẫn không xong thì tôi liền đánh gãy chân các người".
Mọi người đều rùng mình khi nghe giọng nói lạnh lùng của Lục Hi, ngay lập tức chạy đến giật sập doanh trại trước mặt rồi bắt đầu rửa dọn quét tước, chỉ còn lại một mình Dương Quân nằm cô quạnh ở đó.
Lục Hi xoay người, đến bên Tôn Chính Đức cười nói: "Chủ nhiệm Tôn, chúng ta trở về doanh trại nghỉ ngơi".
Tôn Chính Đức đột nhiên ngẩn người ra, khi sự khiếp sợ cùng kinh hãi bên trong dần dần giảm đi thì mới có thể quay sang nói với Lục Hi: "Đúng, đúng, đúng. Giáo quan Lục đã vất vả rồi, chúng ta đi nghỉ ngơi".
Nói xong, Tôn Chính Đức lau mồ hôi lạnh đổ ra trên trán rồi dẫn Lục Hi đi về phía tòa nhà chính ở phía sau.
Trên lầu hai của tòa nhà chính, Tôn Chính Đức đưa Lục Hi đến một gian phòng rồi cười nói: "Giáo quan Lục, điều kiện của căn cứ quân sự này có chút khó khăn, xin anh thông cảm cho".
Lục Hi nhìn căn phòng, trong phòng có một cái giường, một cái bàn, một cái ghế và một phòng tắm, ngoài ra không có gì khác.
Lục Hi vốn không có yêu cầu gì cao về nơi ở, anh cũng là lính đánh thuê, từng sống trong rất nhiều loại môi trường khó khăn cho nên tất nhiên anh không quan tâm đến điều đó.
“Không sao, vậy là tốt rồi”, Lục Hi gật đầu nói.
Tôn Chính Đức thấy Lục Hi không có ý kiến gì thì mới yên tâm.
Anh không giống với vị từng đến đây mấy ngày trước, chê này chê kia khiến cho Tôn Chính Đức đau hết cả đầu.
"Anh cứ nghỉ ngơi trước đi, khi tới giờ cơm thì tôi sẽ gọi cho anh", Tôn Chính Đức cười nói.
Lục Hi gật đầu, xem như đồng ý.
Tôn Chính Đức lúc này mới rời đi.
Sau khi Tôn Chính Đức rời đi, Lục Hi nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy một đội lính chia làm hai nhóm.
Một nhóm sắp xếp đá xây còn một nhóm thì đã leo lên sườn núi bắt đầu đốn cây.
Lục Hi nằm ở trên giường cười ha hả.
Anh nhìn chằm chằm lên trần nhà một lúc lâu như đang nghĩ về chuyện gì đó.
Lúc nãy anh cùng với Dương Quân giao thủ, Dương Quân đã dốc hết toàn lực thể hiện sức mạnh phi thường của mình, lúc đó Lục Hi cảm thấy Dương Quân cũng như anh, nhất định còn có bí mật gì đó.
Bởi vì ở độ tuổi của bọn họ nếu như không có kỳ ngộ nghịch thiên thì chỉ có tu luyện từ trong bụng mẹ mới có được thực lực này.
Lúc đó, sau khi đánh bại Dương Quân, Lục Hi đã sử dụng mắt xuyên thấu quan sát hắn ta.
Dưới đôi mắt xuyên thấu thần kỳ của Lục Hi, tất cả những bí mật của Dương Quân đều bại lộ.
Lục Hi ngạc nhiên phát hiện bên trong đan điền của Dương Quân cũng có một nội đan.
Nội đan này có công dụng không khác so với long tinh của anh, đều dùng để chứa đựng năng lượng, nhưng nội đan của Dương Quân là do trời sinh, từ khi hắn ta sinh ra thì nội đan cũng đã tồn tại.
Lục Hi ngay lập tức lật lại ký ức trong đầu, nhớ ra lai lịch của nội đan này.
Những người sinh ra có sẵn nội đan, cho dù ở thế giới Long Đằng cũng cực kỳ hiếm thấy.
Trong giới tu chân, người như thế được gọi là thiên tài kim đan.
Ở thế giới tu chân Long Đằng, người tu chân chia làm các cấp bậc: luyện khí kỳ, trúc cơ kỳ, khai quang kỳ, thai tức kỳ, tích cốc kỳ, kim đan kỳ, nguyên anh kỳ, xuất khiếu kỳ, hóa thần kỳ, hợp thể kỳ, đại thừa kỳ, độ kiếp kỳ.
Chỉ khi người tu chân tu luyện đến cấp bậc kim đan kỳ thì mới có thể ngưng kết ra nội đan.
Một thiên tài kim đan thì cho dù ở giới tu chân cũng sẽ được các đại môn phái coi là của quý rồi ra sức bồi dưỡng, tương lai chắc chắn sẽ trở thành siêu cấp cường giả.
Chỉ có điều ở thế giới này, ngay cả bản thân Dương Quân cũng không biết ý nghĩa của nội đan bẩm sinh.
Chính bản thân Lục Hi cũng không thể có được nội đan nếu không ra sức tu luyện và tìm được phương pháp tu luyện nội đan, có thể dự trữ năng lượng bên trong nội đan chính là điểm khiến cho anh mạnh mẽ hơn người khác trong những trận chiến.
Nghĩ đến đây, Lục Hi lắc đầu.
Thế gian này thật có lắm chuyện thần kỳ.
Cứ lấy Dương Quân làm ví dụ, nếu như Lục Hi chưa ăn thịt rồng và không có được Long thần tế đàn thì anh cũng không phải là đối thủ của Dương Quân.
Ở một góc độ nào đó mà nói thì Dương Quân đã có thể bước vào hàng ngũ tông sư, chỉ có điều hắn ta vẫn chưa thể lĩnh ngộ được "Đạo" của mình mà thôi.
Về phần chính mình, bởi vì thể chất phát sinh biến đổi lớn, bên trong cơ thể lại có quá nhiều loại sức mạnh, Lục Hi cũng chưa biết phải phân chia cấp bậc của mình như thế nào.
Thời gian dần trôi, trong lúc anh đang suy nghĩ thì lại có tiếng gõ cửa.
Lục Hi đứng dậy mở cửa, là Tôn Chính Đức gọi anh đi ăn cơm.
Anh đi theo Tôn Chính Đức vào nhà ăn bên cạnh.
Đội Viêm Long đã ở đó ngấu nghiến thức ăn từ lúc nào, trong đó có cả Dương Quân.
Ngoại trừ việc trên mặt có nhiều vết tím bầm thì Dương Quân không tỏ ra có chuyện gì dị thường.
Khi mọi người nhìn thấy Lục Hi đi vào, bọn họ đặt đũa xuống, lần lượt đứng nghiêm.
Lục Hi vẫy tay mọi người mới ngồi xuống, lại bắt đầu ăn.
Lục Hi đi theo Tôn Chính Đức đến một bàn ăn riêng.
Chương 117: Buổi huấn luyện đầu tiên
Tám món ăn đã được bày trên bàn cùng với một chậu cơm lớn.
Lục Hi tự mình đổ đầy đồ ăn một bát sau đó ngồi ăn với Tôn Chính Đức ở bên cạnh tiếp đãi.
Không mất nhiều thời gian để một đám đàn ông ăn xong bữa, sau khi ăn xong họ lại bắt đầu làm việc hăng say mà không cần nghỉ ngơi.
Nhìn đám người này, Tôn Chính Đức không khỏi thở dài trong lòng.
Đám người này đã hoàn toàn bị trận lôi đình của Lục Hi trấn áp, không còn chút khí thế kiêu ngạo nào như trước đây.
Sau khi ăn xong, Lục Hi kêu Tôn Chính Đức tìm một cái ghế nằm, đặt ở chỗ râm mát trong sân. Anh nằm trên ghế ngủ thiếp đi, gió núi hiu hiu thổi rất dễ ngủ.
Mà đám lính kia vẫn còn đang làm việc cực khổ dưới ánh nắng chói chang.
Lục Hi ngủ thẳng một giấc tới chạng vạng, vừa mở mắt ra thì trời đã tối.
Anh thấy chỗ doanh trại bị dỡ bỏ trước đó đều đã được quét tước sạch sẽ. Có một ngôi nhà đơn sơ đã được dựng lên bằng gỗ và được phủ một lớp vải ngụy trang bên ngoài.
Sinh tồn trong tự nhiên là kỹ năng cơ bản đối của binh lính, những chuyện như xây nhà không thể làm khó những người ưu tú trong quân đội.
Liếc nhìn phòng ốc đã xây xong, Lục Hi bước tới trước mặt đám người đang xếp hàng.
Thấy bọn họ đứng nghiêm trang ưỡn ngực ngẩng đầu, không còn tán loạn như buổi sáng nữa, Lục Hi cuối cùng cũng gật đầu, đồng thời cũng thán phục khả năng phục hồi của Dương Quân.
Bị đánh một trận tơi bời vậy mà sức khỏe vẫn bình thường, thân thể cùng thiên phú của hắn ta quả thật không có gì phải chê.
Lục Hi nhìn quét qua mọi người rồi nói.
"Hôm nay tới đây thôi, sáng mai bắt đầu huấn luyện".
Nói xong Lục Hi liền xoay người đi vào nhà ăn bởi vì anh đã ngửi được mùi thơm của đồ ăn, đồ ăn tại căn cứ được đặc biệt chuẩn bị cho tầng lớp tinh anh trong quân cho nên hết sức phong phú.
Hơn nữa, đồ ăn ở đây được lấy không giới hạn, muốn ăn bao nhiêu tùy thích, vì vậy Lục Hi vừa buông mình xuống là đã ăn đến tận mười hai bát cơm lớn cùng với hàng đống món ăn kèm trên bàn rồi mới chịu dừng.
Sức ăn đáng kinh ngạc của anh lại khiến mọi người sửng sốt.
Dương Quân cũng có sức ăn rất lớn nhưng vẫn phải gọi Lục Hi là sư phụ.
Lục Hi ăn xong thì nhìn về phía đám người đang kinh ngạc, hừ lạnh một tiếng rồi nói: "Đúng là kém hiểu biết".
Mọi người vội vàng cúi đầu ăn cơm, Lục Hi thì xoay người rời đi.
Sau khi Lục Hi rời đi, Dương Quân bất lực thở dài nói: "Chết tiệt, cái tên này so sánh sức ăn cũng mạnh hơn tôi nữa!"
Dương Quân trông rất bất lực, hắn ta còn muốn lấy lại chút thể diện trên bàn ăn, cuối cùng vẫn phải nhận thua.
Một đêm không có chuyện gì xảy ra, sáng sớm hôm sau, vừa mới tờ mờ sáng thì trên sân tập đã vang lên to rõ tiếng báo thức dậy.
Lục Hi trở mình tiếp tục ngủ.
Khi anh tỉnh dậy thì đã hơn mười giờ.
Anh tắm rửa sạch sẽ rồi thay quần áo, sau đó đến nhà ăn ăn sáng, cuối cùng mới bước đến trước mặt đám đông đã xếp hàng từ lâu.
Mọi người đều đã sửa soạn ăn uống chỉ trong vòng 15 phút sau khi tiếng báo thức dậy vang lên rồi xếp hàng ngay ngắn ở chỗ này.
Vào mùa hè nóng nực, nắng sáng cũng có độc.
Nhưng Lục Hi đang ngủ, Tôn Chính Đức không dám quấy rầy, bọn họ cũng không dám.
Cho nên bọn họ đành phải xếp hàng đứng ở đây đến tận bây giờ.
Cũng may bọn họ đều là những người lính có tố chất quân sự cao và đã từng vượt qua rất nhiều thử thách khó nhằn, nếu không thì cũng sẽ không được chọn đến đội Viêm Long. Mặc dù đứng ở dưới nắng hè chói chang, mồ hôi ướt đẫm nhưng vẫn xếp hàng thẳng tắp, không chút nhúc nhích.
Lục Hi liếc mắt nhìn quét qua mọi người rồi dừng lại ở vị trí của Dương Quân.
"Dương Quân bước ra khỏi hàng", Lục Hi mặt không chút thay đổi nói.
Dương Quân bước một bước ra khỏi hàng.
Lục Hi chậm rãi nói.
"Anh là một quân nhân khinh thường giang hồ nhân sĩ, nhưng vẫn sử dụng phương thức chiến đấu của giang hồ nhân sĩ, anh không cảm thấy xấu hổ hay sao?"
“Tôi không hiểu ý của anh, giáo quan”, Dương Quân trả lời với tư thế ưỡn ngực ngẩng cao đầu.
Lục Hi cười lạnh một tiếng nói.
"Làm quân nhân thì phải biết cách dùng ít sức lực nhất để giết chết địch thủ, giữ lại sức mạnh cho mình, mà anh chỉ biết cậy mạnh chứ không hề dùng tới kỹ thuật. Chiến trường biến hóa khôn lường, anh sẽ không thể biết tình huống chiến đấu tiếp theo mà mình gặp phải sẽ như thế nào, anh nghĩ phương thức chiến đấu của mình có thể sử dụng được mãi hay sao?"
Nghe Lục Hi nói, sắc mặt của Dương Quân trắng bệch.
Thứ mà hắn ta luôn tin tưởng chính là sức mạnh tuyệt đối. Hắn ta luôn cho rằng ở bên dưới sức mạnh tuyệt đối thì tất cả đều là rác rưởi.
Tuy nhiên, là một quân nhân hắn ta cũng biết rằng trên chiến trường phải duy trì sức mạnh của mình càng nhiều càng tốt, bởi vì chiến tranh tàn khốc, lâu dài và luôn thay đổi, chỉ có duy trì được càng nhiều thực lực thì mới có thể đi đến cuối cùng.
Mặc dù vậy, hắn ta lại là người có thiên phú dị bẩm, từ nhỏ đã có sức mạnh kinh người, cho đến nay luôn luôn dùng sức mạnh để nghiền áp đối thủ. Vì vậy, dần dần hắn ta mới sinh ra chấp niệm đối với sức mạnh tuyệt đối.
Nhưng Lục Hi đã dùng sức mạnh của mình để dạy cho hắn ta một bài học, cho hắn ta biết rằng sức mạnh của mình không thể nghiền áp tất cả mọi người.
"Tôi đã biết thưa giáo quan".
Nhận ra sai lầm của bản thân, Dương Quân lớn tiếng trả lời.
Lục Hi gật đầu nói: "Thái độ cũng không tệ lắm, đứng vào hàng ngũ đi".
Dương Quân lùi lại một bước trở lại hàng ngũ.
Lúc này, Lục Hi mới nhìn về phía mọi người mà nói.
"Bây giờ tôi sẽ dạy cho các anh một bộ kỹ thuật chiến đấu giúp các anh biết cách sử dụng ít sức mạnh nhất để phát huy khả năng lớn nhất chống lại kẻ thù. Bộ kĩ thuật chiến đấu này có thể gọi là một bộ thần kỹ, chỉ cần các anh có thể lĩnh hội được một chút thì cũng sẽ có lợi cho các anh cả đời".
Nghe Lục Hi nói câu này, tất cả mọi người đều mở to mắt phấn khích, khi Lục Hi và Dương Quân chiến đấu, kỹ thuật chiến đấu mà họ thể hiện đều khiến cho người xem kinh ngạc.
Bây giờ Lục Hi lại nói muốn dạy cho bọn họ kỹ thuật chiến đấu, chuyện này khiến cho bọn họ hưng phấn hết sức.
Tất cả mọi người ở đây đều có thể gọi là cao thủ cho nên vừa nhìn là sẽ nhận ra các cao thủ khác.
Kỹ thuật chiến đấu mà Lục Hi thể hiện ra, bọn họ chỉ cần nhìn thoáng qua cũng biết nó vô cùng phi thường, nếu như có thể học được kỹ thuật chiến đấu đó thì thực lực của bọn họ sẽ được nâng cao lên rất nhiều.
"Được rồi, tôi sẽ chỉ làm một lần, có thể nhớ được bao nhiêu là tùy thuộc vào các anh".
Sau khi nói xong, Lục Hi bắt đầu chậm rãi thực hiện mấy chục chiêu thức cơ bản của thuật cận chiến thần quan.
Chương 118: Tông sư không hài lòng
Những động tác vô cùng kỳ lạ khiến cho cơ thể bị uốn cong hoặc duỗi ra từ những vị trí không tưởng làm cho ai nhìn vào cũng phải hoang mang.
Sau khi Lục Hi thực hiện xong mấy động tác cơ bản, nét mặt của mọi người vẫn hoang mang không thôi.
Theo như bọn họ thấy thì đây chẳng phải là một bộ kỹ thuật chiến đấu mà chỉ là một đống các động tác kỳ quặc mà thôi.
Lục Hi nhìn mọi người rồi chậm rãi nói.
"Đây là những động tác cơ bản của bộ kỹ thuật chiến đấu này. Nếu các anh có thể học được những động tác cơ bản này thì từ chúng có thể tạo ra hàng ngàn chiêu thức biến hóa khác nhau để các anh có thể sử dụng sức lực tối thiểu nhưng vẫn phát huy khả năng tối đa ở bất cứ địa hình hay hoàn cảnh nào. Các anh từ từ nghiên cứu đi".
Nói xong Lục Hi tìm một chỗ râm mát, nằm xuống ghế tựa bắt đầu nghỉ ngơi.
Trong lúc đó, những người còn lại bắt đầu nghiên cứu mấy chục động tác mà Lục Hi vừa thực hiện lúc nãy.
Lúc này bọn họ mới kinh hãi nhận ra rằng bọn họ không thể làm được bất cứ một động tác kỳ quặc nào mà Lục Hi đã từng làm trước đó.
Lục Hi nằm trên ghế tựa, nhìn vẻ mặt kinh ngạc của mọi người, lộ ra một nụ cười kỳ quái.
Thuật cận chiến thần quan này được Long Thần phát triển đặc biệt cho anh, nó có những yêu cầu nhất định về thể chất, hầu hết người bình thường chắc chắn sẽ không thể học được.
Với chất lượng thể chất của đội lính đặc chủng Viêm Long, họ có thể sẽ chỉ miễn cưỡng học được một vài chiêu thức, nhưng nhiêu đó cũng đã đủ để họ sử dụng cả đời.
Đối với người luyện võ, đôi khi chỉ với một chiêu nửa thức thì cũng đã đủ để vượt trội hơn người khác, huống chi đây còn là một bộ thần kỹ, có thể thành thục được một chiêu nửa thức đã là rất đáng nể rồi.
Thời gian tiếp theo, Lục Hi đã trải qua một giấc ngủ say.
Trong khi đó đội lính đặc chủng không ngừng bắt chước từng động tác của Lục Hi, tuy rằng không đúng lắm nhưng cũng đã ra dáng vài phần.
Mãi đến tối Lục Hi mới thức dậy.
Mọi người thấy giáo quan tỉnh lại thì vội vàng xếp thành hàng.
Tuy nhiên, thoạt nhìn thì trông bọn họ có vẻ rất suy sụp. Bởi vì những động tác kia thật sự rất khó học, đối với thể chất lại có yêu cầu rất cao, bọn họ chỉ có thể bắt chước được một chút bộ dáng mà cũng đã gây sức ép không nhỏ lên thân thể.
Lục Hi liếc nhìn bọn họ, nói: "Các anh khiến cho tôi thật thất vọng".
Sau đó anh xoay người rời đi.
Cả đội lính đặc chủng đều đỏ mặt, đặc biệt là Dương Quân.
Người ta chỉ mới dạy có mấy động tác cơ bản nhưng bọn họ đều không làm được, bị người ta khinh thường cũng không có gì lạ.
Sau khi Lục Hi rời đi, Dương Quân nghiến răng nghiến lợi nói: "Ông đây không tin mình không làm được, chẳng phải chỉ là một vài động tác cơ bản thôi hay sao?"
Vừa nói Dương Quân vừa tiếp tục tập luyện.
Người khác thấy vậy cũng nghiến răng nghiếp lợi tập luyện tiếp, dù sao bọn họ cũng là quân tinh nhuệ của đội đặc chủng, bọn họ có thể chết trận cũng không thể để cho người ta khinh thường.
Cả đội lính đặc chủng tiếp tục bắt đầu tiếp tục tập luyện cật lực trong bóng đêm.
Một đêm dài trôi qua.
Ngày hôm sau, Lục Hi vẫn ngủ đến hơn mười giờ mới tỉnh lại.
Đợi anh cơm nước xong xuôi bước vào sân tập thì đội lính đặc chủng đã sớm bắt đầu tập luyện rồi.
Tuy rằng thân thể của bọn họ đều đã bị những động tác kia tra tấn đến mức mỏi mệt chịu không nổi nhưng tinh thần của bọn họ vẫn ổn, tất cả đều đang nghiến răng nghiến lợi kiên trì.
Lục Hi nhìn lướt qua mà không nói gì, chỉ tìm một chỗ mát mẻ ngủ tiếp.
Cứ như vậy giằng co ba ngày, cuối cùng trong đội lính đặc chủng mới có được một vài người tìm được một chút cảm giác.
Đặc biệt là Dương Quân, dường như hắn ta đã lĩnh ngộ ra điều gì đó, trên mặt lộ ra vẻ tươi cười.
Sắc trời dần tối, Lục Hi cũng đã tỉnh, anh đứng dậy liếc mắt nhìn đội lính đặc chủng một cái rồi liền chuẩn bị đến nhà ăn ăn một bữa thịnh soạn.
Lúc này, dường như có một bóng người đang đi xuống núi.
Trong phút chốc, bóng người đã đi tới phía trước mọi người.
Người đó liếc nhìn Dương Quân và mọi người rồi dừng ánh mắt ở vị trí của Lục Hi.
Lục Hi cũng nhìn thấy người đó.
Đó là một người đàn ông khoảng 50 tuổi có dáng người cao gầy và mặc một bộ thường phục đơn giản. Ánh mắt của ông ta nhìn Lục Hi rất lạnh lùng.
Tôn Chính Đức vội vàng chạy tới nói với người đó: "Ông Lâm, ông đã trở lại".
Người vừa tới gật đầu, sau đó chỉ vào Lục Hi hỏi: "Chuyện gì đây?". Giọng nói của ông ta nghe rất cao ngạo.
Tôn Chính Đức cười nói: "Đây là giáo quan được cấp trên phái tới, anh ấy họ Lục, tên là Lục Hi".
Sau đó Tông Chính Đức liền giới thiệu người kia với Lục Hi: "Đây là ông Lâm, cũng là giáo quan của đội Viêm Long chúng tôi, ông Lâm Phong đây chính là một tông sư cao thủ".
Lục Hi gật đầu coi như chào hỏi.
Lâm Phong nghe nói Lục Hi cũng là giáo quan thì đột nhiên tỏ ra không hài lòng.
Thấy Lục Hi chỉ gật đầu chào mình, sắc mặt ông ta thay đổi, liền nói: "Không phải cấp trên mời tôi đến đây làm giáo quan sao? Sao lại còn gọi thêm một kẻ vô danh tới đây thế này?"
Bản thân là một tông sư, tất nhiên Lâm Phong phải có sự kiêu ngạo của mình.
Ông ta đã trở thành giáo quan của đội Viêm Long thế mà cấp trên lại phái tới thêm một người làm giáo quan, một tông sư như ông ta làm sao có thể hài lòng cho được?
Lúc trước, ông ta cũng chỉ vì nể mặt cấp trên cho nên mới đồng ý tới đây làm giáo quan.
Nhưng sau khi đến đây thì ông ta mới thấy đám người này là một đám quân nhân càn quấy.
Đặc biệt là Dương Quân, nói chuyện cực kỳ vô lý.
Một tông sư như ông ta đi đến đâu cũng được vạn người kính ngưỡng, tất nhiên không thể chịu được chuyện người khác ăn nói vô lý hỗn láo với mình.
Tuy nhiên, Dương Quân là cháu trai của chiến thần cho nên có thân phận vô cùng đặc biệt, Lâm Phong cũng không dám tùy tiện ra tay trừng trị Dương Quân.
Nhìn thấy đám người này cư xử hỗn láo, Lâm Phong cũng không có ý định thật sự huấn luyện bọn họ, cho nên ông ta mới thản nhiên khoát tay đi về phía ngọn núi phía sau, dành phần lớn thời gian ở nơi này tu luyện.
Ông ta nghĩ rằng chỉ cần ở lại đây ba tháng thì sẽ hoàn thành lời hứa ban đầu của mình.
Tuy nhiên, ông ta không ngờ cấp trên lại phái tới thêm một giáo quan khiến cho trong lòng ông ta cảm thấy cực kỳ không thoải mái.
Ông ta thân là một tông sư được vạn người kính ngưỡng, đã không thể ra tay trừng trị Dương Quân thì hôm nay cũng phải dạy cho tên giáo quan mới này một bài học.
Phải cho tất cả đám người này biết thế nào là một tông sư.
Bởi vì tông sư là một tồn tại bất khả chiến bại, là tín ngưỡng không thể bị mai một.
Chương 119: Trận đấu hiếm có
Lục Hi liếc nhìn Lâm Phong, chậm rãi nói.
"Quốc gia mời ông đến đây để huấn luyện cho bọn họ chứ không phải mời ông đến đây để hầu hạ ông. Ông không chịu huấn luyện bọn họ thì cấp trên phái người khác đến huấn luyện, đây chẳng phải là chuyện bình thường hay sao?"
Lâm Phong nghe thấy Lục Hi còn dám phản bác mình thì ngay lập tức tức giận nói.
"Hỗn láo, đứng trước mặt một tông sư mà còn dám ăn nói cuồng vọng như vậy, thật không biết trời cao đất dày".
Thấy hai người tranh cãi, Tôn Chính Đức hết sức lo lắng.
Hai vị này, một vị là tông sư cao thủ, một vị là quân nhân siêu cấp đã khiến cho cả đám người Dương Quân phải phục tùng, cho dù không phải là tông sư thì cũng không kém cạnh.
Lúc hai người đang cãi nhau, làm sao Tôn Chính Đức dám chen ngang?
Mấy người Dương Quân nhìn thấy Lâm Phong và Lục Hi cãi nhau thì đều lộ ra vẻ mặt kỳ quái, vây quanh chuẩn bị xem náo nhiệt.
Bọn họ không hề sợ chuyện càng lúc càng lớn. Một bên là tông sư cao thủ, một bên là siêu cấp quân nhân, mâu thuẫn lần này càng lớn mới càng tốt. Bọn họ thật sự muốn nhìn thử xem khi hai người này giao thủ thì sẽ tạo ra cục diện như thế nào?
Lục Hi cười nói: "Tông sư rất lợi hại sao?"
Lâm Phong ngay lập tức trở nên hết sức phẫn nộ.
"Cậu có biết xúc phạm một tông sư thì sẽ có kết quả gì không?", Lâm Phong làm ra vẻ bình tĩnh nói.
Lục Hi nhìn ông ta, chậm rãi nói: "Tôi không biết tôi đã xúc phạm ông cái gì, hơn nữa, tông sư thật sự cũng không có gì quá lợi hại".
"Đã vậy thì hãy cho tôi lĩnh giáo một chút bản lĩnh của cậu, mời!"
Vừa dứt lời, Lâm Phong liền thủ thế.
Lục Hi mỉm cười bước vào giữa sân tập.
Lục Hi cũng rất muốn thỉnh giáo bản lĩnh của vị tông sư kiêu ngạo này.
Nghe nói tất cả tông sư đều đã ngộ ra được "Đạo" của chính mình, Lục Hi thật sự muốn biết "Đạo" của ông ta là gì.
Tất cả mọi người nhìn thấy hai người thủ thế thì nét mặt đều tỏ ra hưng phấn nhưng chỉ dám đứng từ xa quan sát.
Uy thế bộc phát ra trong trận đánh giữa Lục Hi và Dương Quân đã rất mãnh liệt rồi, nay Lục Hi lại đánh nhau với một tông sư, không biết sẽ còn tạo nên cục diện lớn như thế nào, nếu như đứng gần xem mà bị ngộ thương thì kết cục sẽ rất thảm.
Thấy tình hình không ổn, Tôn Chính Đức lập tức chạy về phòng, cầm điện thoại chuyên dùng cho những trường hợp khẩn cấp rồi bấm số.
Hai giáo quan đánh nhau tại căn cứ không phải là chuyện nhỏ, nhất định phải báo cáo lại.
Lúc này ở sân tập, Lục Hi và Lâm Phong đứng đối diện nhau, đội lính đặc chủng đang đứng ở xa mở to hai mắt cẩn thận quan sát, rất sợ bỏ lỡ chi tiết gì đó. Dù sao không phải lúc nào cũng có cơ hội được nhìn thấy tông sư ra tay.
Lâm Phong chậm rãi vươn tay phải ra, trên tay không ngừng toát ra chân khí dày đặc. Chỉ trong nửa khắc thì trong tay ông ta đã ngưng tụ ra một thanh kiếm Huyền Băng lớn rộng nửa thước dài năm thước.
Lâm Phong cầm thanh kiếm Huyền Băng lớn toát ra khí lạnh thấu xương trong tay rồi nói với Lục Hi: "Lấy vũ khí của cậu ra đi".
Lục Hi chỉ mỉm cười, trên tay trần lúc này đã được phủ một tầng ánh sáng vàng, anh nói: "Đây là vũ khí của tôi".
"Đã muốn chết thì cũng đừng trách người khác".
Lâm Phong thấy Lục Hi ở trước mặt mình mà còn dám tự cao tự đại thì trong lòng càng lúc càng phẫn nộ, nhất quyết muốn chặt đứt hai tay của anh.
Kẻ nào dám xúc phạm tông sư đều phải trả giá thích đáng.
"Tôi nhường cậu ba chiêu, tránh cho cậu thua rồi lại bảo tôi ỷ lớn hiếp nhỏ".
Lâm Phong cầm kiếm bất động, ngạo nghễ nói.
Lục Hi thì đang mở ra mắt xuyên thấu, cẩn thận quan sát cách lưu chuyển chân khí của Lâm Phong.
Nghe Lâm Phong nói vậy, Lục Hi cũng chỉ cười nói: "Ông vẫn nên ra chiêu trước đi, nếu không người khác lại nói tôi ăn hiếp người già".
"Hỗn xược".
Sau khi bị Lục Hi khiêu khích hết lần này đến lần khác, Lâm Phong rốt cuộc đã không thể chịu đựng được nữa, ông ta bước tới chém kiếm Huyền Băng xuống, không muốn dây dưa thêm với tên nhóc hỗn xược này nữa.
Khi thanh kiếm Huyền Băng vừa được vung lên thì liền có một luồng khí lạnh tột cùng tiếp cận cơ thể của Lục Hi trước.
Lục Hi nhíu mày, long tinh trong cơ thể biến hóa, một luồng pháp lực mạnh mẽ ngay lập tức bao trùm lấy tứ chi xương cốt của anh để chống đỡ luồng khí lạnh vừa tiếp cận.
Đến lúc này Lục Hi đã đại khái hiểu được "Đạo" là gì.
"Đạo" này chính là ám chỉ việc mỗi cá nhân lĩnh ngộ ra được một loại năng lượng tự nhiên và có thể tùy ý sử dụng.
Giống như bán bộ tông sư Hoàn Chân trước kia đã lợi dụng thời gian ba ngày hợp thể cùng hồ nước, sau đó mượn năng lượng của hồ nước để chiến đấu.
Còn Lâm Phong hẳn là đã lĩnh ngộ được năng lượng của hàn băng cho nên mới sử dụng thuộc tính băng để chiến đấu.
Giờ phút này, kiếm Huyền Băng của Lâm Phong đã chém tới đỉnh đầu của Lục Hi, Lục Hi xoay người sang ngang né được một kiếm, sau đó lại tung ra một quyền cực nhanh vào ngực Lâm Phong.
Đồng thời Lục Hi cũng cảm nhận được uy lực của kiếm Huyền Băng, thanh kiếm này tỏa ra khí lạnh thấu xương, khi tấn công sẽ đóng băng và làm chậm thân thủ của đối phương.
Nhưng hiệu quả này phát huy nhanh hay chậm thì còn tùy thuộc vào sức mạnh của đối thủ.
Nếu như là người bình thường thì có lẽ đã chết cóng ngay khi đến gần thanh kiếm Huyền Băng này, thậm chí cao thủ bình thường khi đứng trước thanh kiếm này cũng sẽ hành động chậm chạp, chiến đấu trong một thời gian dài còn có thể bị tổn thương lục phủ ngũ tạng, có thể nói là vô cùng lợi hại.
Nhưng Lục Hi có pháp lực hộ thân, thuộc tính băng của kiếm Huyền Băng không có tác dụng đối với anh, thân thể anh không hề xảy ra hiện tượng dị thường gì.
Lâm Phong thấy Lục Hi đứng trước kiếm Huyền Băng của mình mà còn có thể nhanh chóng đánh trả được thì trên mặt cũng lộ ra thần sắc kinh ngạc.
Cho dù là cao thủ tiên thiên thì cũng sẽ bị kiếm Huyền Băng làm cho ảnh hưởng, sau đó chỉ trong vòng vài ba chiêu liền sẽ bị ông ta hạ gục.
Thế mà Lục Hi này lại không hề bị ảnh hưởng, chẳng lẽ anh cũng là một tông sư hay sao?
Lâm Phong mặc dù hết sức kinh ngạc nhưng tuyệt đối không tin Lục Hi còn trẻ như vậy mà đã trở thành một tông sư.
Lâm Phong bay người tránh một quyền của Lục Hi, thanh kiếm Huyền Băng lại vung lên chém về phía Lục Hi.
Chuyện Lục Hi không bị kiếm Huyền Băng ảnh hưởng cũng không chứng minh được điều gì.
Thân là một tông sư, đối với võ kỹ Lâm Phong cũng đã tinh thông đến cảnh giới cao thâm, ông ta tin tưởng bản thân mình có thể chỉ cần dựa vào võ kỹ để đánh gục Lục Hi.
Chương 120: Phạm vi cực lạnh
Kiếm Huyền Băng trong tay Lâm Phong chém ra một loạt kiếm ảnh ngưng tụ thành một cái lồng có hình dạng bông tuyết trùm xuống đỉnh đầu Lục Hi, ông ta tin rằng trong vòng năm chiêu mình liền có thể phế bỏ hai tay của Lục Hi.
Lục Hi nhìn thấy kiếm ảnh đầy trời thì chỉ lạnh lùng cười rồi vung quyền lên nghênh chiến.
Quyền kiếm va chạm tạo ra những tiếng leng keng vang rền.
Lâm Phong kinh hãi, kiếm Huyền Băng ngưng tụ từ hàn băng chân khí mà ông ta dày công tu luyện còn có thể chém vàng đoạn ngọc.
Thế mà Lục Hi thực sự có thể dùng một quyền tay không của mình để chặn kiếm Huyền Băng, rõ ràng chân khí của anh cũng đã hùng hậu đến một mức độ nhất định.
Lúc này Lâm Phong mới hoàn toàn coi trọng Lục Hi.
Có thể dùng một quyền tay không để cản kiếm Huyền Băng, lại không sợ khí lạnh mà kiếm Huyền Băng bộc phát ra, tên nhóc này không phải tông sư thì cũng đã không còn cách cấp bậc tông sư bao nhiêu bước, cho dù chỉ là một bán bộ tông sư thì cũng đã rất đáng để ông ta coi trọng.
Giờ phúc này Lâm Phong mới bỏ đi sự khinh thường, dùng hết sức vũ động kiếm Huyền Băng, kiếm thế nhanh như chớp chém về phía Lục Hi.
Vừa thấy Lâm Phong gia tăng công thế, Lục Hi cười nói: "Bây giờ mới có chút bộ dáng của tông sư".
Vừa nói anh vừa vung song quyền giống như hai thiên thạch vàng lên đối chiến.
Lục Hi sở hữu sức mạnh của cự long, thể chất của anh ta đã trải qua những thay đổi to lớn, đã có được một số thuộc tính của cự long.
Cho dù anh không thi triển công lực thì đao kiếm bình thường cũng không thể làm tổn thương anh dù chỉ là nhỏ nhất.
Sau khi anh thi triển sức mạnh cự long thì chỗ nào trên người anh cũng trở thành thần binh không thể chống lại, song quyền của anh được cự long lực bao phủ, đối kháng với kiếm Huyền Băng không gặp một chút khó khăn nào.
Anh mở ra mắt xuyên thấu phối hợp với cự long lực, lại vận dụng thuật cận chiến thần quan, phối hợp tất cả các năng lực với nhau đúng là càng đánh càng hăng.
Nhất cử nhất động của Lâm Phong đều bị mắt xuyên thấu dự đoán được, mọi chuyển động như sắp đạt đến cực hạn đều có thể bị Lục Hi bắt bài, anh hoàn toàn có thể đoán được hướng tấn công tiếp theo của đối thủ.
Hơn nữa đối với thuật cận chiến thần quan, ý thức thứ hai ngày đêm không ngừng thôi diễn khiến cho anh càng lúc càng lĩnh ngộ được sự cao thâm.
Tuy nói việc anh thôi diễn ra biến hóa bên trong thuật cận chiến thần quan chẳng qua chỉ như giọt nước trong biển rộng, nhưng chỉ cần một môn võ kỹ này đã đủ khiến cho năng lực của anh cao thêm một bậc.
Ngay cả khi phải đối mặt với tông sư, người đã có những tri ngộ độc đáo của riêng mình, thì Lục Hi cũng không hề rơi xuống thế hạ phong.
Đội Viêm Long nhìn thấy hai giáo quan quyền kiếm đối oanh, liên tục thi triển võ kỹ thì đều bị mê hoặc.
Trận chiến giữa hai người này hoàn toàn có thể xem là một màn trình diễn chuẩn mực.
Võ kỹ của Lâm Phong rất nhanh và sắc bén, linh hoạt ngừng nghỉ khiến cho người ta khó nắm bắt.
Võ kỹ của Lục Hi thì rất tuyệt đỉnh, quyền cước thân pháp vô cùng ảo diệu, lưu loát sinh động giống như mây bay nước chảy, vào những thời gian và vị trí mà người ta không thể lường trước được thì anh sẽ ngay lập tức tung ra một quyền khiến cho người ta căn bản không thể nào phòng bị.
Lâm Phong càng đánh càng kinh hãi, ông ta tự nhận bản thân đã đạt đến trình độ cao thâm khi lý giải võ kỹ.
Tuy nhiên, Lục Hi mỗi lần xuất chiêu đều cho ông ta cảm giác không thể phòng bị, nếu không có kiếm Huyền Băng trong tay để chống đỡ thì ông ta có lẽ đã bị đánh bại từ lâu.
Lâm Phong ngay lập tức chém nhanh mấy kiếm để tách ra khỏi Lục Hi, sau đó nói: "Cậu rất lợi hại, có đủ tư cách để kiêu ngạo, nhưng đã đến lúc để cho cậu nghiêm túc nhận định rõ thế nào là tông sư cao thủ chân chính".
Nghe Lâm Phong nói lời này, Lục Hi cười nói: "Mau thi triển toàn bộ thực lực đi, đừng để tôi thất vọng".
Lâm Phong nhìn Lục Hi không nói lời nào, nhưng đột nhiên quanh thân ông ta lại nổi lên chân khí ngưng tụ thành từng trận gió xoáy cuồng bạo.
Chỉ trong khoảng khắc, trong phạm vi ba trượng vòng quanh Lâm Phong đã nổi lên cuồng phong bạo tuyết, giống như ngày đông giá rét vừa buông xuống.
Lúc này, nhiệt độ trong toàn bộ sơn cốc đột ngột giảm xuống, mọi người đều cảm thấy lạnh sống lưng.
Mà trong phạm vi ba trượng vòng quanh Lâm Phong vẫn là một thế giới trời đông giá rét.
Hai mắt của ông ta đã gần như biến thành màu trắng, trong phạm vi ba trượng vòng quanh ông ta nổi lên cuồng phong, thỉnh thoảng còn có tia chớp lóe lên.
Lâm Phong giống như chúa tể băng tuyết, khiến cho ngày hè chói chang ngay lập tức trở thành trời đông lạnh giá.
Nhìn thấy cảnh này, tất cả mọi người ngoại trừ Lục Hi đều hít sâu một ngụm khí lạnh.
Chẳng lẽ đây mới chính là thực lực chân chính của một tông sư, chính là "Đạo" trong truyền thuyết?
Bọn họ đang đứng ở xa nhưng vẫn cảm nhận được khí lạnh thấu xương, thật không dám tưởng tượng người đứng trong phạm vi ba trượng xung quanh Lâm Phong đang cảm thấy như thế nào.
Chỉ sợ Lâm Phong chưa cần làm gì thì cuồng phong bão tuyết kia đã đủ để lấy mạng bọn họ rồi.
Mọi người bắt đầu lo lắng cho Lục Hi, thực lực của anh tuy rất mạnh nhưng đứng trong "Đạo" của tông sư thì liệu có ai có thể sống sót?
Lục Hi mở ra mắt xuyên thấu cẩn thận quan sát Lâm Phong.
Anh thấy Lâm Phong đã sử dụng hàn băng chân khí của mình để tạo ra một phạm vi cực lạnh rộng khoảng ba trượng, bất cứ ai đứng trong phạm vi này cũng sẽ dần dần bị đóng băng, trở nên chậm chạp, sau đó bị gió chớp sắc như dao công kích.
Thuộc tích công kích này, cấp bậc dưới tông sư chắc chắn không thể nào ứng phó nổi.
Lục Hi cuối cùng cũng hiểu tại sao tông sư được biết đến như một tồn tại bất khả chiến bại.
Chỉ nói riêng đòn công kích này thì cao thủ bình thường đã không thể chống đỡ, chỉ có tông sư khác mới có thể khiêu khích.
Giờ phút này Lâm Phong giống như một chiến thần băng giá, vung kiếm Huyền Băng trong tay lên rồi nói.
"Lục Hi, tiến đến chịu chết đi".
Toàn đội Viêm Long đều hướng ánh mắt về phía Lục Hi, dưới khí thể khủng bố của một tông sư thì liệu Lục Hi có dám nghênh chiến không?
Chỉ thấy Lục Hi bật cười, toàn thân bốc lên một ngọn lửa vàng, anh không nói một lời liền phóng thẳng vào phạm vi cực lạnh kia.
Trái tim của mọi người giật thót.
Lâm Phong nhếch miệng cười lạnh, bên trong phạm vi cực lạnh này thì ông ta chính là chúa tể.
Kẻ thù đi vào phạm vi cực lạnh không chỉ phải chịu các tác động tiêu cực như đóng băng hay chậm chạp mà còn bị gió chớp sắt như dao công kích.
Cuối cùng, biểu cảm trên khuôn mặt của Dương Quân đã thay đổi.
Sức mạnh của Lục Hi đánh vào trong thân thể của hắn ta giống như hàng ngàn lưỡi dao đang chém tán loạn khiến cho lục phủ ngũ tạng của hắn ta gần như bị chém nát, thậm chí đã sắp uy hiếp tới nội đan của hắn ta.
Giờ phút này Dương Quân mới nhận ra nếu như bản thân còn không phục thì người này thật sự dám giết chết hắn ta.
"Tôi phục rồi", cuối cùng Dương Quân cũng nói ra một câu.
Lúc này, tất cả mọi người có mặt ở đây mới thở phào nhẹ nhõm như thể bọn họ đã chờ đợi Dương Quân thừa nhận thất bại từ lâu.
Lục Hi lạnh lùng cười một tiếng sau đó đá văng Dương Quân ra ngoài rồi quay sang nói với đội lính đặc chủng: "Còn có ai không phục?"
Lúc này, toàn đội lính đặc chủng đều sợ hãi rụt rè, không hề dám chạm mặt với anh.
Sức mạnh cùng sự tàn nhẫn của Lục Hi đã để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng bọn họ, rõ ràng là đã khiến cho bọn họ có bóng ma tâm lý.
Thấy tất cả mọi người đều không dám nhìn mình, khác hẳn so với lúc nãy còn nhao nhao lên bảo không phục, Lục Hi nhếch mép cười, lạnh lùng nói: "Một đám vô dụng, thật sự cho rằng mình là món ăn của kẻ khác".
Mọi người lại bị Lục Hi sỉ nhục nhưng lần này không có ai dám nói gì.
Thấy mọi người không dám đáp lại, Lục Hi lại nói tiếp.
"Đám vô dụng các người ngay lập tức dỡ bỏ doanh trại rồi xây dựng phòng ốc lên cho tôi. Nếu như trong hôm nay vẫn không xong thì tôi liền đánh gãy chân các người".
Mọi người đều rùng mình khi nghe giọng nói lạnh lùng của Lục Hi, ngay lập tức chạy đến giật sập doanh trại trước mặt rồi bắt đầu rửa dọn quét tước, chỉ còn lại một mình Dương Quân nằm cô quạnh ở đó.
Lục Hi xoay người, đến bên Tôn Chính Đức cười nói: "Chủ nhiệm Tôn, chúng ta trở về doanh trại nghỉ ngơi".
Tôn Chính Đức đột nhiên ngẩn người ra, khi sự khiếp sợ cùng kinh hãi bên trong dần dần giảm đi thì mới có thể quay sang nói với Lục Hi: "Đúng, đúng, đúng. Giáo quan Lục đã vất vả rồi, chúng ta đi nghỉ ngơi".
Nói xong, Tôn Chính Đức lau mồ hôi lạnh đổ ra trên trán rồi dẫn Lục Hi đi về phía tòa nhà chính ở phía sau.
Trên lầu hai của tòa nhà chính, Tôn Chính Đức đưa Lục Hi đến một gian phòng rồi cười nói: "Giáo quan Lục, điều kiện của căn cứ quân sự này có chút khó khăn, xin anh thông cảm cho".
Lục Hi nhìn căn phòng, trong phòng có một cái giường, một cái bàn, một cái ghế và một phòng tắm, ngoài ra không có gì khác.
Lục Hi vốn không có yêu cầu gì cao về nơi ở, anh cũng là lính đánh thuê, từng sống trong rất nhiều loại môi trường khó khăn cho nên tất nhiên anh không quan tâm đến điều đó.
“Không sao, vậy là tốt rồi”, Lục Hi gật đầu nói.
Tôn Chính Đức thấy Lục Hi không có ý kiến gì thì mới yên tâm.
Anh không giống với vị từng đến đây mấy ngày trước, chê này chê kia khiến cho Tôn Chính Đức đau hết cả đầu.
"Anh cứ nghỉ ngơi trước đi, khi tới giờ cơm thì tôi sẽ gọi cho anh", Tôn Chính Đức cười nói.
Lục Hi gật đầu, xem như đồng ý.
Tôn Chính Đức lúc này mới rời đi.
Sau khi Tôn Chính Đức rời đi, Lục Hi nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy một đội lính chia làm hai nhóm.
Một nhóm sắp xếp đá xây còn một nhóm thì đã leo lên sườn núi bắt đầu đốn cây.
Lục Hi nằm ở trên giường cười ha hả.
Anh nhìn chằm chằm lên trần nhà một lúc lâu như đang nghĩ về chuyện gì đó.
Lúc nãy anh cùng với Dương Quân giao thủ, Dương Quân đã dốc hết toàn lực thể hiện sức mạnh phi thường của mình, lúc đó Lục Hi cảm thấy Dương Quân cũng như anh, nhất định còn có bí mật gì đó.
Bởi vì ở độ tuổi của bọn họ nếu như không có kỳ ngộ nghịch thiên thì chỉ có tu luyện từ trong bụng mẹ mới có được thực lực này.
Lúc đó, sau khi đánh bại Dương Quân, Lục Hi đã sử dụng mắt xuyên thấu quan sát hắn ta.
Dưới đôi mắt xuyên thấu thần kỳ của Lục Hi, tất cả những bí mật của Dương Quân đều bại lộ.
Lục Hi ngạc nhiên phát hiện bên trong đan điền của Dương Quân cũng có một nội đan.
Nội đan này có công dụng không khác so với long tinh của anh, đều dùng để chứa đựng năng lượng, nhưng nội đan của Dương Quân là do trời sinh, từ khi hắn ta sinh ra thì nội đan cũng đã tồn tại.
Lục Hi ngay lập tức lật lại ký ức trong đầu, nhớ ra lai lịch của nội đan này.
Những người sinh ra có sẵn nội đan, cho dù ở thế giới Long Đằng cũng cực kỳ hiếm thấy.
Trong giới tu chân, người như thế được gọi là thiên tài kim đan.
Ở thế giới tu chân Long Đằng, người tu chân chia làm các cấp bậc: luyện khí kỳ, trúc cơ kỳ, khai quang kỳ, thai tức kỳ, tích cốc kỳ, kim đan kỳ, nguyên anh kỳ, xuất khiếu kỳ, hóa thần kỳ, hợp thể kỳ, đại thừa kỳ, độ kiếp kỳ.
Chỉ khi người tu chân tu luyện đến cấp bậc kim đan kỳ thì mới có thể ngưng kết ra nội đan.
Một thiên tài kim đan thì cho dù ở giới tu chân cũng sẽ được các đại môn phái coi là của quý rồi ra sức bồi dưỡng, tương lai chắc chắn sẽ trở thành siêu cấp cường giả.
Chỉ có điều ở thế giới này, ngay cả bản thân Dương Quân cũng không biết ý nghĩa của nội đan bẩm sinh.
Chính bản thân Lục Hi cũng không thể có được nội đan nếu không ra sức tu luyện và tìm được phương pháp tu luyện nội đan, có thể dự trữ năng lượng bên trong nội đan chính là điểm khiến cho anh mạnh mẽ hơn người khác trong những trận chiến.
Nghĩ đến đây, Lục Hi lắc đầu.
Thế gian này thật có lắm chuyện thần kỳ.
Cứ lấy Dương Quân làm ví dụ, nếu như Lục Hi chưa ăn thịt rồng và không có được Long thần tế đàn thì anh cũng không phải là đối thủ của Dương Quân.
Ở một góc độ nào đó mà nói thì Dương Quân đã có thể bước vào hàng ngũ tông sư, chỉ có điều hắn ta vẫn chưa thể lĩnh ngộ được "Đạo" của mình mà thôi.
Về phần chính mình, bởi vì thể chất phát sinh biến đổi lớn, bên trong cơ thể lại có quá nhiều loại sức mạnh, Lục Hi cũng chưa biết phải phân chia cấp bậc của mình như thế nào.
Thời gian dần trôi, trong lúc anh đang suy nghĩ thì lại có tiếng gõ cửa.
Lục Hi đứng dậy mở cửa, là Tôn Chính Đức gọi anh đi ăn cơm.
Anh đi theo Tôn Chính Đức vào nhà ăn bên cạnh.
Đội Viêm Long đã ở đó ngấu nghiến thức ăn từ lúc nào, trong đó có cả Dương Quân.
Ngoại trừ việc trên mặt có nhiều vết tím bầm thì Dương Quân không tỏ ra có chuyện gì dị thường.
Khi mọi người nhìn thấy Lục Hi đi vào, bọn họ đặt đũa xuống, lần lượt đứng nghiêm.
Lục Hi vẫy tay mọi người mới ngồi xuống, lại bắt đầu ăn.
Lục Hi đi theo Tôn Chính Đức đến một bàn ăn riêng.
Chương 117: Buổi huấn luyện đầu tiên
Tám món ăn đã được bày trên bàn cùng với một chậu cơm lớn.
Lục Hi tự mình đổ đầy đồ ăn một bát sau đó ngồi ăn với Tôn Chính Đức ở bên cạnh tiếp đãi.
Không mất nhiều thời gian để một đám đàn ông ăn xong bữa, sau khi ăn xong họ lại bắt đầu làm việc hăng say mà không cần nghỉ ngơi.
Nhìn đám người này, Tôn Chính Đức không khỏi thở dài trong lòng.
Đám người này đã hoàn toàn bị trận lôi đình của Lục Hi trấn áp, không còn chút khí thế kiêu ngạo nào như trước đây.
Sau khi ăn xong, Lục Hi kêu Tôn Chính Đức tìm một cái ghế nằm, đặt ở chỗ râm mát trong sân. Anh nằm trên ghế ngủ thiếp đi, gió núi hiu hiu thổi rất dễ ngủ.
Mà đám lính kia vẫn còn đang làm việc cực khổ dưới ánh nắng chói chang.
Lục Hi ngủ thẳng một giấc tới chạng vạng, vừa mở mắt ra thì trời đã tối.
Anh thấy chỗ doanh trại bị dỡ bỏ trước đó đều đã được quét tước sạch sẽ. Có một ngôi nhà đơn sơ đã được dựng lên bằng gỗ và được phủ một lớp vải ngụy trang bên ngoài.
Sinh tồn trong tự nhiên là kỹ năng cơ bản đối của binh lính, những chuyện như xây nhà không thể làm khó những người ưu tú trong quân đội.
Liếc nhìn phòng ốc đã xây xong, Lục Hi bước tới trước mặt đám người đang xếp hàng.
Thấy bọn họ đứng nghiêm trang ưỡn ngực ngẩng đầu, không còn tán loạn như buổi sáng nữa, Lục Hi cuối cùng cũng gật đầu, đồng thời cũng thán phục khả năng phục hồi của Dương Quân.
Bị đánh một trận tơi bời vậy mà sức khỏe vẫn bình thường, thân thể cùng thiên phú của hắn ta quả thật không có gì phải chê.
Lục Hi nhìn quét qua mọi người rồi nói.
"Hôm nay tới đây thôi, sáng mai bắt đầu huấn luyện".
Nói xong Lục Hi liền xoay người đi vào nhà ăn bởi vì anh đã ngửi được mùi thơm của đồ ăn, đồ ăn tại căn cứ được đặc biệt chuẩn bị cho tầng lớp tinh anh trong quân cho nên hết sức phong phú.
Hơn nữa, đồ ăn ở đây được lấy không giới hạn, muốn ăn bao nhiêu tùy thích, vì vậy Lục Hi vừa buông mình xuống là đã ăn đến tận mười hai bát cơm lớn cùng với hàng đống món ăn kèm trên bàn rồi mới chịu dừng.
Sức ăn đáng kinh ngạc của anh lại khiến mọi người sửng sốt.
Dương Quân cũng có sức ăn rất lớn nhưng vẫn phải gọi Lục Hi là sư phụ.
Lục Hi ăn xong thì nhìn về phía đám người đang kinh ngạc, hừ lạnh một tiếng rồi nói: "Đúng là kém hiểu biết".
Mọi người vội vàng cúi đầu ăn cơm, Lục Hi thì xoay người rời đi.
Sau khi Lục Hi rời đi, Dương Quân bất lực thở dài nói: "Chết tiệt, cái tên này so sánh sức ăn cũng mạnh hơn tôi nữa!"
Dương Quân trông rất bất lực, hắn ta còn muốn lấy lại chút thể diện trên bàn ăn, cuối cùng vẫn phải nhận thua.
Một đêm không có chuyện gì xảy ra, sáng sớm hôm sau, vừa mới tờ mờ sáng thì trên sân tập đã vang lên to rõ tiếng báo thức dậy.
Lục Hi trở mình tiếp tục ngủ.
Khi anh tỉnh dậy thì đã hơn mười giờ.
Anh tắm rửa sạch sẽ rồi thay quần áo, sau đó đến nhà ăn ăn sáng, cuối cùng mới bước đến trước mặt đám đông đã xếp hàng từ lâu.
Mọi người đều đã sửa soạn ăn uống chỉ trong vòng 15 phút sau khi tiếng báo thức dậy vang lên rồi xếp hàng ngay ngắn ở chỗ này.
Vào mùa hè nóng nực, nắng sáng cũng có độc.
Nhưng Lục Hi đang ngủ, Tôn Chính Đức không dám quấy rầy, bọn họ cũng không dám.
Cho nên bọn họ đành phải xếp hàng đứng ở đây đến tận bây giờ.
Cũng may bọn họ đều là những người lính có tố chất quân sự cao và đã từng vượt qua rất nhiều thử thách khó nhằn, nếu không thì cũng sẽ không được chọn đến đội Viêm Long. Mặc dù đứng ở dưới nắng hè chói chang, mồ hôi ướt đẫm nhưng vẫn xếp hàng thẳng tắp, không chút nhúc nhích.
Lục Hi liếc mắt nhìn quét qua mọi người rồi dừng lại ở vị trí của Dương Quân.
"Dương Quân bước ra khỏi hàng", Lục Hi mặt không chút thay đổi nói.
Dương Quân bước một bước ra khỏi hàng.
Lục Hi chậm rãi nói.
"Anh là một quân nhân khinh thường giang hồ nhân sĩ, nhưng vẫn sử dụng phương thức chiến đấu của giang hồ nhân sĩ, anh không cảm thấy xấu hổ hay sao?"
“Tôi không hiểu ý của anh, giáo quan”, Dương Quân trả lời với tư thế ưỡn ngực ngẩng cao đầu.
Lục Hi cười lạnh một tiếng nói.
"Làm quân nhân thì phải biết cách dùng ít sức lực nhất để giết chết địch thủ, giữ lại sức mạnh cho mình, mà anh chỉ biết cậy mạnh chứ không hề dùng tới kỹ thuật. Chiến trường biến hóa khôn lường, anh sẽ không thể biết tình huống chiến đấu tiếp theo mà mình gặp phải sẽ như thế nào, anh nghĩ phương thức chiến đấu của mình có thể sử dụng được mãi hay sao?"
Nghe Lục Hi nói, sắc mặt của Dương Quân trắng bệch.
Thứ mà hắn ta luôn tin tưởng chính là sức mạnh tuyệt đối. Hắn ta luôn cho rằng ở bên dưới sức mạnh tuyệt đối thì tất cả đều là rác rưởi.
Tuy nhiên, là một quân nhân hắn ta cũng biết rằng trên chiến trường phải duy trì sức mạnh của mình càng nhiều càng tốt, bởi vì chiến tranh tàn khốc, lâu dài và luôn thay đổi, chỉ có duy trì được càng nhiều thực lực thì mới có thể đi đến cuối cùng.
Mặc dù vậy, hắn ta lại là người có thiên phú dị bẩm, từ nhỏ đã có sức mạnh kinh người, cho đến nay luôn luôn dùng sức mạnh để nghiền áp đối thủ. Vì vậy, dần dần hắn ta mới sinh ra chấp niệm đối với sức mạnh tuyệt đối.
Nhưng Lục Hi đã dùng sức mạnh của mình để dạy cho hắn ta một bài học, cho hắn ta biết rằng sức mạnh của mình không thể nghiền áp tất cả mọi người.
"Tôi đã biết thưa giáo quan".
Nhận ra sai lầm của bản thân, Dương Quân lớn tiếng trả lời.
Lục Hi gật đầu nói: "Thái độ cũng không tệ lắm, đứng vào hàng ngũ đi".
Dương Quân lùi lại một bước trở lại hàng ngũ.
Lúc này, Lục Hi mới nhìn về phía mọi người mà nói.
"Bây giờ tôi sẽ dạy cho các anh một bộ kỹ thuật chiến đấu giúp các anh biết cách sử dụng ít sức mạnh nhất để phát huy khả năng lớn nhất chống lại kẻ thù. Bộ kĩ thuật chiến đấu này có thể gọi là một bộ thần kỹ, chỉ cần các anh có thể lĩnh hội được một chút thì cũng sẽ có lợi cho các anh cả đời".
Nghe Lục Hi nói câu này, tất cả mọi người đều mở to mắt phấn khích, khi Lục Hi và Dương Quân chiến đấu, kỹ thuật chiến đấu mà họ thể hiện đều khiến cho người xem kinh ngạc.
Bây giờ Lục Hi lại nói muốn dạy cho bọn họ kỹ thuật chiến đấu, chuyện này khiến cho bọn họ hưng phấn hết sức.
Tất cả mọi người ở đây đều có thể gọi là cao thủ cho nên vừa nhìn là sẽ nhận ra các cao thủ khác.
Kỹ thuật chiến đấu mà Lục Hi thể hiện ra, bọn họ chỉ cần nhìn thoáng qua cũng biết nó vô cùng phi thường, nếu như có thể học được kỹ thuật chiến đấu đó thì thực lực của bọn họ sẽ được nâng cao lên rất nhiều.
"Được rồi, tôi sẽ chỉ làm một lần, có thể nhớ được bao nhiêu là tùy thuộc vào các anh".
Sau khi nói xong, Lục Hi bắt đầu chậm rãi thực hiện mấy chục chiêu thức cơ bản của thuật cận chiến thần quan.
Chương 118: Tông sư không hài lòng
Những động tác vô cùng kỳ lạ khiến cho cơ thể bị uốn cong hoặc duỗi ra từ những vị trí không tưởng làm cho ai nhìn vào cũng phải hoang mang.
Sau khi Lục Hi thực hiện xong mấy động tác cơ bản, nét mặt của mọi người vẫn hoang mang không thôi.
Theo như bọn họ thấy thì đây chẳng phải là một bộ kỹ thuật chiến đấu mà chỉ là một đống các động tác kỳ quặc mà thôi.
Lục Hi nhìn mọi người rồi chậm rãi nói.
"Đây là những động tác cơ bản của bộ kỹ thuật chiến đấu này. Nếu các anh có thể học được những động tác cơ bản này thì từ chúng có thể tạo ra hàng ngàn chiêu thức biến hóa khác nhau để các anh có thể sử dụng sức lực tối thiểu nhưng vẫn phát huy khả năng tối đa ở bất cứ địa hình hay hoàn cảnh nào. Các anh từ từ nghiên cứu đi".
Nói xong Lục Hi tìm một chỗ râm mát, nằm xuống ghế tựa bắt đầu nghỉ ngơi.
Trong lúc đó, những người còn lại bắt đầu nghiên cứu mấy chục động tác mà Lục Hi vừa thực hiện lúc nãy.
Lúc này bọn họ mới kinh hãi nhận ra rằng bọn họ không thể làm được bất cứ một động tác kỳ quặc nào mà Lục Hi đã từng làm trước đó.
Lục Hi nằm trên ghế tựa, nhìn vẻ mặt kinh ngạc của mọi người, lộ ra một nụ cười kỳ quái.
Thuật cận chiến thần quan này được Long Thần phát triển đặc biệt cho anh, nó có những yêu cầu nhất định về thể chất, hầu hết người bình thường chắc chắn sẽ không thể học được.
Với chất lượng thể chất của đội lính đặc chủng Viêm Long, họ có thể sẽ chỉ miễn cưỡng học được một vài chiêu thức, nhưng nhiêu đó cũng đã đủ để họ sử dụng cả đời.
Đối với người luyện võ, đôi khi chỉ với một chiêu nửa thức thì cũng đã đủ để vượt trội hơn người khác, huống chi đây còn là một bộ thần kỹ, có thể thành thục được một chiêu nửa thức đã là rất đáng nể rồi.
Thời gian tiếp theo, Lục Hi đã trải qua một giấc ngủ say.
Trong khi đó đội lính đặc chủng không ngừng bắt chước từng động tác của Lục Hi, tuy rằng không đúng lắm nhưng cũng đã ra dáng vài phần.
Mãi đến tối Lục Hi mới thức dậy.
Mọi người thấy giáo quan tỉnh lại thì vội vàng xếp thành hàng.
Tuy nhiên, thoạt nhìn thì trông bọn họ có vẻ rất suy sụp. Bởi vì những động tác kia thật sự rất khó học, đối với thể chất lại có yêu cầu rất cao, bọn họ chỉ có thể bắt chước được một chút bộ dáng mà cũng đã gây sức ép không nhỏ lên thân thể.
Lục Hi liếc nhìn bọn họ, nói: "Các anh khiến cho tôi thật thất vọng".
Sau đó anh xoay người rời đi.
Cả đội lính đặc chủng đều đỏ mặt, đặc biệt là Dương Quân.
Người ta chỉ mới dạy có mấy động tác cơ bản nhưng bọn họ đều không làm được, bị người ta khinh thường cũng không có gì lạ.
Sau khi Lục Hi rời đi, Dương Quân nghiến răng nghiến lợi nói: "Ông đây không tin mình không làm được, chẳng phải chỉ là một vài động tác cơ bản thôi hay sao?"
Vừa nói Dương Quân vừa tiếp tục tập luyện.
Người khác thấy vậy cũng nghiến răng nghiếp lợi tập luyện tiếp, dù sao bọn họ cũng là quân tinh nhuệ của đội đặc chủng, bọn họ có thể chết trận cũng không thể để cho người ta khinh thường.
Cả đội lính đặc chủng tiếp tục bắt đầu tiếp tục tập luyện cật lực trong bóng đêm.
Một đêm dài trôi qua.
Ngày hôm sau, Lục Hi vẫn ngủ đến hơn mười giờ mới tỉnh lại.
Đợi anh cơm nước xong xuôi bước vào sân tập thì đội lính đặc chủng đã sớm bắt đầu tập luyện rồi.
Tuy rằng thân thể của bọn họ đều đã bị những động tác kia tra tấn đến mức mỏi mệt chịu không nổi nhưng tinh thần của bọn họ vẫn ổn, tất cả đều đang nghiến răng nghiến lợi kiên trì.
Lục Hi nhìn lướt qua mà không nói gì, chỉ tìm một chỗ mát mẻ ngủ tiếp.
Cứ như vậy giằng co ba ngày, cuối cùng trong đội lính đặc chủng mới có được một vài người tìm được một chút cảm giác.
Đặc biệt là Dương Quân, dường như hắn ta đã lĩnh ngộ ra điều gì đó, trên mặt lộ ra vẻ tươi cười.
Sắc trời dần tối, Lục Hi cũng đã tỉnh, anh đứng dậy liếc mắt nhìn đội lính đặc chủng một cái rồi liền chuẩn bị đến nhà ăn ăn một bữa thịnh soạn.
Lúc này, dường như có một bóng người đang đi xuống núi.
Trong phút chốc, bóng người đã đi tới phía trước mọi người.
Người đó liếc nhìn Dương Quân và mọi người rồi dừng ánh mắt ở vị trí của Lục Hi.
Lục Hi cũng nhìn thấy người đó.
Đó là một người đàn ông khoảng 50 tuổi có dáng người cao gầy và mặc một bộ thường phục đơn giản. Ánh mắt của ông ta nhìn Lục Hi rất lạnh lùng.
Tôn Chính Đức vội vàng chạy tới nói với người đó: "Ông Lâm, ông đã trở lại".
Người vừa tới gật đầu, sau đó chỉ vào Lục Hi hỏi: "Chuyện gì đây?". Giọng nói của ông ta nghe rất cao ngạo.
Tôn Chính Đức cười nói: "Đây là giáo quan được cấp trên phái tới, anh ấy họ Lục, tên là Lục Hi".
Sau đó Tông Chính Đức liền giới thiệu người kia với Lục Hi: "Đây là ông Lâm, cũng là giáo quan của đội Viêm Long chúng tôi, ông Lâm Phong đây chính là một tông sư cao thủ".
Lục Hi gật đầu coi như chào hỏi.
Lâm Phong nghe nói Lục Hi cũng là giáo quan thì đột nhiên tỏ ra không hài lòng.
Thấy Lục Hi chỉ gật đầu chào mình, sắc mặt ông ta thay đổi, liền nói: "Không phải cấp trên mời tôi đến đây làm giáo quan sao? Sao lại còn gọi thêm một kẻ vô danh tới đây thế này?"
Bản thân là một tông sư, tất nhiên Lâm Phong phải có sự kiêu ngạo của mình.
Ông ta đã trở thành giáo quan của đội Viêm Long thế mà cấp trên lại phái tới thêm một người làm giáo quan, một tông sư như ông ta làm sao có thể hài lòng cho được?
Lúc trước, ông ta cũng chỉ vì nể mặt cấp trên cho nên mới đồng ý tới đây làm giáo quan.
Nhưng sau khi đến đây thì ông ta mới thấy đám người này là một đám quân nhân càn quấy.
Đặc biệt là Dương Quân, nói chuyện cực kỳ vô lý.
Một tông sư như ông ta đi đến đâu cũng được vạn người kính ngưỡng, tất nhiên không thể chịu được chuyện người khác ăn nói vô lý hỗn láo với mình.
Tuy nhiên, Dương Quân là cháu trai của chiến thần cho nên có thân phận vô cùng đặc biệt, Lâm Phong cũng không dám tùy tiện ra tay trừng trị Dương Quân.
Nhìn thấy đám người này cư xử hỗn láo, Lâm Phong cũng không có ý định thật sự huấn luyện bọn họ, cho nên ông ta mới thản nhiên khoát tay đi về phía ngọn núi phía sau, dành phần lớn thời gian ở nơi này tu luyện.
Ông ta nghĩ rằng chỉ cần ở lại đây ba tháng thì sẽ hoàn thành lời hứa ban đầu của mình.
Tuy nhiên, ông ta không ngờ cấp trên lại phái tới thêm một giáo quan khiến cho trong lòng ông ta cảm thấy cực kỳ không thoải mái.
Ông ta thân là một tông sư được vạn người kính ngưỡng, đã không thể ra tay trừng trị Dương Quân thì hôm nay cũng phải dạy cho tên giáo quan mới này một bài học.
Phải cho tất cả đám người này biết thế nào là một tông sư.
Bởi vì tông sư là một tồn tại bất khả chiến bại, là tín ngưỡng không thể bị mai một.
Chương 119: Trận đấu hiếm có
Lục Hi liếc nhìn Lâm Phong, chậm rãi nói.
"Quốc gia mời ông đến đây để huấn luyện cho bọn họ chứ không phải mời ông đến đây để hầu hạ ông. Ông không chịu huấn luyện bọn họ thì cấp trên phái người khác đến huấn luyện, đây chẳng phải là chuyện bình thường hay sao?"
Lâm Phong nghe thấy Lục Hi còn dám phản bác mình thì ngay lập tức tức giận nói.
"Hỗn láo, đứng trước mặt một tông sư mà còn dám ăn nói cuồng vọng như vậy, thật không biết trời cao đất dày".
Thấy hai người tranh cãi, Tôn Chính Đức hết sức lo lắng.
Hai vị này, một vị là tông sư cao thủ, một vị là quân nhân siêu cấp đã khiến cho cả đám người Dương Quân phải phục tùng, cho dù không phải là tông sư thì cũng không kém cạnh.
Lúc hai người đang cãi nhau, làm sao Tôn Chính Đức dám chen ngang?
Mấy người Dương Quân nhìn thấy Lâm Phong và Lục Hi cãi nhau thì đều lộ ra vẻ mặt kỳ quái, vây quanh chuẩn bị xem náo nhiệt.
Bọn họ không hề sợ chuyện càng lúc càng lớn. Một bên là tông sư cao thủ, một bên là siêu cấp quân nhân, mâu thuẫn lần này càng lớn mới càng tốt. Bọn họ thật sự muốn nhìn thử xem khi hai người này giao thủ thì sẽ tạo ra cục diện như thế nào?
Lục Hi cười nói: "Tông sư rất lợi hại sao?"
Lâm Phong ngay lập tức trở nên hết sức phẫn nộ.
"Cậu có biết xúc phạm một tông sư thì sẽ có kết quả gì không?", Lâm Phong làm ra vẻ bình tĩnh nói.
Lục Hi nhìn ông ta, chậm rãi nói: "Tôi không biết tôi đã xúc phạm ông cái gì, hơn nữa, tông sư thật sự cũng không có gì quá lợi hại".
"Đã vậy thì hãy cho tôi lĩnh giáo một chút bản lĩnh của cậu, mời!"
Vừa dứt lời, Lâm Phong liền thủ thế.
Lục Hi mỉm cười bước vào giữa sân tập.
Lục Hi cũng rất muốn thỉnh giáo bản lĩnh của vị tông sư kiêu ngạo này.
Nghe nói tất cả tông sư đều đã ngộ ra được "Đạo" của chính mình, Lục Hi thật sự muốn biết "Đạo" của ông ta là gì.
Tất cả mọi người nhìn thấy hai người thủ thế thì nét mặt đều tỏ ra hưng phấn nhưng chỉ dám đứng từ xa quan sát.
Uy thế bộc phát ra trong trận đánh giữa Lục Hi và Dương Quân đã rất mãnh liệt rồi, nay Lục Hi lại đánh nhau với một tông sư, không biết sẽ còn tạo nên cục diện lớn như thế nào, nếu như đứng gần xem mà bị ngộ thương thì kết cục sẽ rất thảm.
Thấy tình hình không ổn, Tôn Chính Đức lập tức chạy về phòng, cầm điện thoại chuyên dùng cho những trường hợp khẩn cấp rồi bấm số.
Hai giáo quan đánh nhau tại căn cứ không phải là chuyện nhỏ, nhất định phải báo cáo lại.
Lúc này ở sân tập, Lục Hi và Lâm Phong đứng đối diện nhau, đội lính đặc chủng đang đứng ở xa mở to hai mắt cẩn thận quan sát, rất sợ bỏ lỡ chi tiết gì đó. Dù sao không phải lúc nào cũng có cơ hội được nhìn thấy tông sư ra tay.
Lâm Phong chậm rãi vươn tay phải ra, trên tay không ngừng toát ra chân khí dày đặc. Chỉ trong nửa khắc thì trong tay ông ta đã ngưng tụ ra một thanh kiếm Huyền Băng lớn rộng nửa thước dài năm thước.
Lâm Phong cầm thanh kiếm Huyền Băng lớn toát ra khí lạnh thấu xương trong tay rồi nói với Lục Hi: "Lấy vũ khí của cậu ra đi".
Lục Hi chỉ mỉm cười, trên tay trần lúc này đã được phủ một tầng ánh sáng vàng, anh nói: "Đây là vũ khí của tôi".
"Đã muốn chết thì cũng đừng trách người khác".
Lâm Phong thấy Lục Hi ở trước mặt mình mà còn dám tự cao tự đại thì trong lòng càng lúc càng phẫn nộ, nhất quyết muốn chặt đứt hai tay của anh.
Kẻ nào dám xúc phạm tông sư đều phải trả giá thích đáng.
"Tôi nhường cậu ba chiêu, tránh cho cậu thua rồi lại bảo tôi ỷ lớn hiếp nhỏ".
Lâm Phong cầm kiếm bất động, ngạo nghễ nói.
Lục Hi thì đang mở ra mắt xuyên thấu, cẩn thận quan sát cách lưu chuyển chân khí của Lâm Phong.
Nghe Lâm Phong nói vậy, Lục Hi cũng chỉ cười nói: "Ông vẫn nên ra chiêu trước đi, nếu không người khác lại nói tôi ăn hiếp người già".
"Hỗn xược".
Sau khi bị Lục Hi khiêu khích hết lần này đến lần khác, Lâm Phong rốt cuộc đã không thể chịu đựng được nữa, ông ta bước tới chém kiếm Huyền Băng xuống, không muốn dây dưa thêm với tên nhóc hỗn xược này nữa.
Khi thanh kiếm Huyền Băng vừa được vung lên thì liền có một luồng khí lạnh tột cùng tiếp cận cơ thể của Lục Hi trước.
Lục Hi nhíu mày, long tinh trong cơ thể biến hóa, một luồng pháp lực mạnh mẽ ngay lập tức bao trùm lấy tứ chi xương cốt của anh để chống đỡ luồng khí lạnh vừa tiếp cận.
Đến lúc này Lục Hi đã đại khái hiểu được "Đạo" là gì.
"Đạo" này chính là ám chỉ việc mỗi cá nhân lĩnh ngộ ra được một loại năng lượng tự nhiên và có thể tùy ý sử dụng.
Giống như bán bộ tông sư Hoàn Chân trước kia đã lợi dụng thời gian ba ngày hợp thể cùng hồ nước, sau đó mượn năng lượng của hồ nước để chiến đấu.
Còn Lâm Phong hẳn là đã lĩnh ngộ được năng lượng của hàn băng cho nên mới sử dụng thuộc tính băng để chiến đấu.
Giờ phút này, kiếm Huyền Băng của Lâm Phong đã chém tới đỉnh đầu của Lục Hi, Lục Hi xoay người sang ngang né được một kiếm, sau đó lại tung ra một quyền cực nhanh vào ngực Lâm Phong.
Đồng thời Lục Hi cũng cảm nhận được uy lực của kiếm Huyền Băng, thanh kiếm này tỏa ra khí lạnh thấu xương, khi tấn công sẽ đóng băng và làm chậm thân thủ của đối phương.
Nhưng hiệu quả này phát huy nhanh hay chậm thì còn tùy thuộc vào sức mạnh của đối thủ.
Nếu như là người bình thường thì có lẽ đã chết cóng ngay khi đến gần thanh kiếm Huyền Băng này, thậm chí cao thủ bình thường khi đứng trước thanh kiếm này cũng sẽ hành động chậm chạp, chiến đấu trong một thời gian dài còn có thể bị tổn thương lục phủ ngũ tạng, có thể nói là vô cùng lợi hại.
Nhưng Lục Hi có pháp lực hộ thân, thuộc tính băng của kiếm Huyền Băng không có tác dụng đối với anh, thân thể anh không hề xảy ra hiện tượng dị thường gì.
Lâm Phong thấy Lục Hi đứng trước kiếm Huyền Băng của mình mà còn có thể nhanh chóng đánh trả được thì trên mặt cũng lộ ra thần sắc kinh ngạc.
Cho dù là cao thủ tiên thiên thì cũng sẽ bị kiếm Huyền Băng làm cho ảnh hưởng, sau đó chỉ trong vòng vài ba chiêu liền sẽ bị ông ta hạ gục.
Thế mà Lục Hi này lại không hề bị ảnh hưởng, chẳng lẽ anh cũng là một tông sư hay sao?
Lâm Phong mặc dù hết sức kinh ngạc nhưng tuyệt đối không tin Lục Hi còn trẻ như vậy mà đã trở thành một tông sư.
Lâm Phong bay người tránh một quyền của Lục Hi, thanh kiếm Huyền Băng lại vung lên chém về phía Lục Hi.
Chuyện Lục Hi không bị kiếm Huyền Băng ảnh hưởng cũng không chứng minh được điều gì.
Thân là một tông sư, đối với võ kỹ Lâm Phong cũng đã tinh thông đến cảnh giới cao thâm, ông ta tin tưởng bản thân mình có thể chỉ cần dựa vào võ kỹ để đánh gục Lục Hi.
Chương 120: Phạm vi cực lạnh
Kiếm Huyền Băng trong tay Lâm Phong chém ra một loạt kiếm ảnh ngưng tụ thành một cái lồng có hình dạng bông tuyết trùm xuống đỉnh đầu Lục Hi, ông ta tin rằng trong vòng năm chiêu mình liền có thể phế bỏ hai tay của Lục Hi.
Lục Hi nhìn thấy kiếm ảnh đầy trời thì chỉ lạnh lùng cười rồi vung quyền lên nghênh chiến.
Quyền kiếm va chạm tạo ra những tiếng leng keng vang rền.
Lâm Phong kinh hãi, kiếm Huyền Băng ngưng tụ từ hàn băng chân khí mà ông ta dày công tu luyện còn có thể chém vàng đoạn ngọc.
Thế mà Lục Hi thực sự có thể dùng một quyền tay không của mình để chặn kiếm Huyền Băng, rõ ràng chân khí của anh cũng đã hùng hậu đến một mức độ nhất định.
Lúc này Lâm Phong mới hoàn toàn coi trọng Lục Hi.
Có thể dùng một quyền tay không để cản kiếm Huyền Băng, lại không sợ khí lạnh mà kiếm Huyền Băng bộc phát ra, tên nhóc này không phải tông sư thì cũng đã không còn cách cấp bậc tông sư bao nhiêu bước, cho dù chỉ là một bán bộ tông sư thì cũng đã rất đáng để ông ta coi trọng.
Giờ phúc này Lâm Phong mới bỏ đi sự khinh thường, dùng hết sức vũ động kiếm Huyền Băng, kiếm thế nhanh như chớp chém về phía Lục Hi.
Vừa thấy Lâm Phong gia tăng công thế, Lục Hi cười nói: "Bây giờ mới có chút bộ dáng của tông sư".
Vừa nói anh vừa vung song quyền giống như hai thiên thạch vàng lên đối chiến.
Lục Hi sở hữu sức mạnh của cự long, thể chất của anh ta đã trải qua những thay đổi to lớn, đã có được một số thuộc tính của cự long.
Cho dù anh không thi triển công lực thì đao kiếm bình thường cũng không thể làm tổn thương anh dù chỉ là nhỏ nhất.
Sau khi anh thi triển sức mạnh cự long thì chỗ nào trên người anh cũng trở thành thần binh không thể chống lại, song quyền của anh được cự long lực bao phủ, đối kháng với kiếm Huyền Băng không gặp một chút khó khăn nào.
Anh mở ra mắt xuyên thấu phối hợp với cự long lực, lại vận dụng thuật cận chiến thần quan, phối hợp tất cả các năng lực với nhau đúng là càng đánh càng hăng.
Nhất cử nhất động của Lâm Phong đều bị mắt xuyên thấu dự đoán được, mọi chuyển động như sắp đạt đến cực hạn đều có thể bị Lục Hi bắt bài, anh hoàn toàn có thể đoán được hướng tấn công tiếp theo của đối thủ.
Hơn nữa đối với thuật cận chiến thần quan, ý thức thứ hai ngày đêm không ngừng thôi diễn khiến cho anh càng lúc càng lĩnh ngộ được sự cao thâm.
Tuy nói việc anh thôi diễn ra biến hóa bên trong thuật cận chiến thần quan chẳng qua chỉ như giọt nước trong biển rộng, nhưng chỉ cần một môn võ kỹ này đã đủ khiến cho năng lực của anh cao thêm một bậc.
Ngay cả khi phải đối mặt với tông sư, người đã có những tri ngộ độc đáo của riêng mình, thì Lục Hi cũng không hề rơi xuống thế hạ phong.
Đội Viêm Long nhìn thấy hai giáo quan quyền kiếm đối oanh, liên tục thi triển võ kỹ thì đều bị mê hoặc.
Trận chiến giữa hai người này hoàn toàn có thể xem là một màn trình diễn chuẩn mực.
Võ kỹ của Lâm Phong rất nhanh và sắc bén, linh hoạt ngừng nghỉ khiến cho người ta khó nắm bắt.
Võ kỹ của Lục Hi thì rất tuyệt đỉnh, quyền cước thân pháp vô cùng ảo diệu, lưu loát sinh động giống như mây bay nước chảy, vào những thời gian và vị trí mà người ta không thể lường trước được thì anh sẽ ngay lập tức tung ra một quyền khiến cho người ta căn bản không thể nào phòng bị.
Lâm Phong càng đánh càng kinh hãi, ông ta tự nhận bản thân đã đạt đến trình độ cao thâm khi lý giải võ kỹ.
Tuy nhiên, Lục Hi mỗi lần xuất chiêu đều cho ông ta cảm giác không thể phòng bị, nếu không có kiếm Huyền Băng trong tay để chống đỡ thì ông ta có lẽ đã bị đánh bại từ lâu.
Lâm Phong ngay lập tức chém nhanh mấy kiếm để tách ra khỏi Lục Hi, sau đó nói: "Cậu rất lợi hại, có đủ tư cách để kiêu ngạo, nhưng đã đến lúc để cho cậu nghiêm túc nhận định rõ thế nào là tông sư cao thủ chân chính".
Nghe Lâm Phong nói lời này, Lục Hi cười nói: "Mau thi triển toàn bộ thực lực đi, đừng để tôi thất vọng".
Lâm Phong nhìn Lục Hi không nói lời nào, nhưng đột nhiên quanh thân ông ta lại nổi lên chân khí ngưng tụ thành từng trận gió xoáy cuồng bạo.
Chỉ trong khoảng khắc, trong phạm vi ba trượng vòng quanh Lâm Phong đã nổi lên cuồng phong bạo tuyết, giống như ngày đông giá rét vừa buông xuống.
Lúc này, nhiệt độ trong toàn bộ sơn cốc đột ngột giảm xuống, mọi người đều cảm thấy lạnh sống lưng.
Mà trong phạm vi ba trượng vòng quanh Lâm Phong vẫn là một thế giới trời đông giá rét.
Hai mắt của ông ta đã gần như biến thành màu trắng, trong phạm vi ba trượng vòng quanh ông ta nổi lên cuồng phong, thỉnh thoảng còn có tia chớp lóe lên.
Lâm Phong giống như chúa tể băng tuyết, khiến cho ngày hè chói chang ngay lập tức trở thành trời đông lạnh giá.
Nhìn thấy cảnh này, tất cả mọi người ngoại trừ Lục Hi đều hít sâu một ngụm khí lạnh.
Chẳng lẽ đây mới chính là thực lực chân chính của một tông sư, chính là "Đạo" trong truyền thuyết?
Bọn họ đang đứng ở xa nhưng vẫn cảm nhận được khí lạnh thấu xương, thật không dám tưởng tượng người đứng trong phạm vi ba trượng xung quanh Lâm Phong đang cảm thấy như thế nào.
Chỉ sợ Lâm Phong chưa cần làm gì thì cuồng phong bão tuyết kia đã đủ để lấy mạng bọn họ rồi.
Mọi người bắt đầu lo lắng cho Lục Hi, thực lực của anh tuy rất mạnh nhưng đứng trong "Đạo" của tông sư thì liệu có ai có thể sống sót?
Lục Hi mở ra mắt xuyên thấu cẩn thận quan sát Lâm Phong.
Anh thấy Lâm Phong đã sử dụng hàn băng chân khí của mình để tạo ra một phạm vi cực lạnh rộng khoảng ba trượng, bất cứ ai đứng trong phạm vi này cũng sẽ dần dần bị đóng băng, trở nên chậm chạp, sau đó bị gió chớp sắc như dao công kích.
Thuộc tích công kích này, cấp bậc dưới tông sư chắc chắn không thể nào ứng phó nổi.
Lục Hi cuối cùng cũng hiểu tại sao tông sư được biết đến như một tồn tại bất khả chiến bại.
Chỉ nói riêng đòn công kích này thì cao thủ bình thường đã không thể chống đỡ, chỉ có tông sư khác mới có thể khiêu khích.
Giờ phút này Lâm Phong giống như một chiến thần băng giá, vung kiếm Huyền Băng trong tay lên rồi nói.
"Lục Hi, tiến đến chịu chết đi".
Toàn đội Viêm Long đều hướng ánh mắt về phía Lục Hi, dưới khí thể khủng bố của một tông sư thì liệu Lục Hi có dám nghênh chiến không?
Chỉ thấy Lục Hi bật cười, toàn thân bốc lên một ngọn lửa vàng, anh không nói một lời liền phóng thẳng vào phạm vi cực lạnh kia.
Trái tim của mọi người giật thót.
Lâm Phong nhếch miệng cười lạnh, bên trong phạm vi cực lạnh này thì ông ta chính là chúa tể.
Kẻ thù đi vào phạm vi cực lạnh không chỉ phải chịu các tác động tiêu cực như đóng băng hay chậm chạp mà còn bị gió chớp sắt như dao công kích.