Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 88-90
Chương 88: Đáng sợ bao nhiêu
Cùng lúc đó, gần một ngàn tên cướp biển nhanh chóng phân làm một trăm nhóm nhỏ, dùng súng đẩy tất cả những người bị bắt vào góc để canh giữ.
Những tên còn lại bao vây Lục Hi, Adolf và Ackles, trên tay lăm lăm súng ống.
Thấy lại có tình huống bất lợi phát sinh, mấy lão đại đều cảm thấy hết sức lo lắng, cho rằng Lục Hi thật sự không biết thức thời, bị rơi vào tình huống này thì còn báo thù cái gì nữa?
Lúc này, Ackles đã xông về phía Lục Hi, gã có thân hình cao lớn, so với Lục Hi thì còn cao hơn cả một cái đầu.
Một đường quyền ngưng tụ ánh sáng màu đỏ ngay lập tức đánh mạnh về phía Lục Hi.
Sắc mặt Lục Hi không đổi, anh tung ra một quyền ngưng tụ ánh sáng vàng đối kháng với một quyền của Ackles.
Sau một tiếng nổ vang kinh thiên động địa, tất cả mọi người xung quanh đều bị chấn lui.
Lục Hi cau mày nhìn nắm tay phải bị xé toạc của mình.
"Thế nào, rồng ẩn mình thân mến, một quyền này của tao khá chứ?", Ackles cười lớn nói.
Lục Hi nhìn nắm tay phải của mình, vô cảm nói: "Tầm thường".
Ackles bật cười ha hả.
"Vậy để tao cho mày biết thế nào là lợi hại".
Nói xong Ackles lại nhào tới, tung ra một quyền ngưng tụ ánh sáng đỏ giống như sao xẹt giáng thẳng xuống đầu Lục Hi.
Lúc này, Adolf như một bóng ma ẩn nấp dưới quyền ảnh của Ackles, hung hăng chém một dao vào hông Lục Hi.
Với độ sắc bén của con dao găm này, chỉ cần chém trúng thì Lục Hi sợ rằng sẽ bị chém làm đôi ngay lập tức.
Lúc này, tất cả các lão đại đều thở dài, không đành lòng nhìn tiếp.
Hai người phối hợp rất ăn ý, còn sở hữu vũ khí tiên tiến, trong khi Lục Hi chỉ dùng chính sức lực của mình để chống lại cả hai người, rõ ràng anh đã ở thế bất lợi, trên tay không một tấc sắt thì làm sao có thể may mắn sống sót khỏi tình huống này được?
Lúc này, Lục Hi bỗng nhiên cười lớn.
Anh lại vung nắm tay phải lên đối kháng với một quyền của Ackles đang giáng xuống. Trong lúc đó, mũi chân trái của anh cũng ngưng tụ ánh sáng vàng đá mạnh về phía Adolf đang đánh lén.
Ackles nở nụ cười rồi lại dùng sức nện xuống, trong khi đó Adolf cũng nheo mắt xoay con dao găm đâm thẳng về phía chân trái của Lục Hi.
"Ầm!"
Lục Hi và Ackles tiếp tục đối kháng trực diện, Ackles giống như trúng phải đạn pháo, song quyền bị bẻ gãy, lại bị đấm trúng ngực rồi bay ngược ra ngoài.
Gã hộc máu giàn giụa, ngay lập tức bỏ chạy rồi đâm sầm vào vách du thuyền, chỉ nghe ầm một tiếng, vách du thuyền dày đã bị gã làm thủng một lỗ lớn.
Ackles còn không dám quay đầu lại, ngay lập tức bỏ chạy như điên trên mặt biển.
Cùng lúc đó, con dao găm Adolf đâm vào mắt cá chân của Lục Hi cũng rơi mạnh xuống đất đánh keng một tiếng.
Con dao găm được làm từ chất vật chất tối nghe đồn là có thể cắt xuyên qua tất cả mọi thứ vậy nhưng thậm chí còn không thể làm xước da của Lục Hi.
Trong lúc Adolf còn đang kinh hoàng thì một cước mang sức mạnh vô song của Lục Hi đã đá thẳng vào người gã.
Adolf ngay lập tức bị đá bay ra ngoài, nằm gục trên mặt đất nôn ra máu, không thể động đậy nổi.
Lúc này, Lục Hi nhìn Ackles đang chạy trốn trên mặt biển, quát lớn: "Còn muốn chạy?"
Lục Hi quát lớn sau đó đánh ra một quyền tay phải, sức mạnh cách không đánh tới chỗ đối phương.
"Chết đi cho tao!"
Lúc này, Ackles đang chạy như điên trên mặt biển đã vô cùng hoảng sợ.
Lần đầu tiên giao thủ, gã không hề biết Lục Hi có chỗ nào kinh người, gã chỉ tự tin vào đôi găng tay được làm bằng vật chất tối của mình, gã chắc chắn có thể giết chết Lục Hi chỉ trong một đòn.
Không ngờ khi giao thủ lần thứ hai Lục Hi lại giống như một vị thần dùng một quyền đánh gãy cánh tay của gã, mà dư lực của một quyền này còn có thể oanh tạc lồng ngực của gã.
Ackles đã bị trọng thương chỉ trong một đòn, gã ngay lập tức nhận ra cho dù mình có hợp lực cùng Adolf thì nhất định cũng sẽ không phải là đối thủ của Lục Hi.
Gã quyết định rất nhanh, ngay lập tức khoang thủng vách du thuyền để tẩu thoát. Chỉ còn có cách chạy về quân hạm, sau đó sử dụng hỏa lực mạnh mẽ của quân hạm oanh tạc thì mới có thể giết chết được Lục Hi, giành lấy một con đường sống cho mình.
Lúc này, gã đột nhiên cảm nhận được từ phía sau có một nguồn sức mạnh kinh khủng đang đánh úp mình. Gã kinh hãi muốn tránh né nhưng đã quá muộn.
Nguồn sức mạnh khổng lồ này giống hệt như một quả đạn pháo vừa bắn ra khỏi nòng rồi đập thẳng vào sống lưng của gã, suýt chút nữa đã xé gã ra làm hai nửa.
Ackles đang chạy điên cuồng trên mặt biển đột nhiên ngả người về phía sau và bị hất tung lên không trung. Sau đó chỉ nhìn thấy thân hình cao lớn của gã rơi ầm xuống biển, từ từ chìm xuống rồi biến mất.
Nhìn thấy cảnh đó, không chỉ có mấy lão đại khiếp sợ mà ngay cả đám cướp biển cũng chết lặng.
Từ khi Ackles bắt đầu ra tay cho đến khi gã phá vách du thuyền tẩu thoát, Adolf bị thương nặng nôn ra máu, Ackles chết chìm dưới đáy biển, tất cả chỉ xảy ra trong chốc lát.
Trước khi bọn chúng kịp hiểu được có chuyện gì đã xảy ra thì thủ lĩnh của bọn chúng đã người chết, người bị thương.
Adolf tái nhợt, không ngừng nôn ra máu, gã cố hết sức nói vào micro trong cổ áo: "Nã pháo đánh chìm Phoenix, giết sạch tất cả".
Lúc này cả đám cướp biển cũng choáng váng, thủ lĩnh của bọn chúng đang yêu cầu phải đánh chìm Phoenix mà không hề quan tâm đến tính mạng của bọn chúng.
Trong lòng gã biết rõ bọn chúng đã đánh giá thấp thực lực của Lục Hi, sự tồn tại của Lục Hi phi phàm đến mức bọn chúng không thể lý giải.
Adolf còn nghi ngờ rằng cho dù Lục Hi bị đại pháo của tàu chiến bắn trúng thì cũng sẽ không sao cả.
Tuy nhiên đây đã là phương án cuối cùng của gã, là thủ lĩnh lính đánh thuê, cho dù có chết thì gã vẫn phải kéo theo đối phương, số người ở đây cũng đã đủ rồi.
Lúc này, Lục Hi đột nhiên mở miệng thét một tiếng thật dài.
Đột nhiên, một luồng khí tức cực kỳ kinh người quét qua toàn bộ đại sảnh.
Tất cả mọi người trong đại sảnh đều cảm nhận được nỗi sợ hãi không gì sánh được, như thể có một con quái vật khổng lồ vô danh cực kỳ mạnh mẽ sắp lao xuống và ăn tươi nuốt sống họ chỉ bằng một phát cắn.
Giờ phút này bọn họ chỉ muốn quỳ xuống đầu hàng trước luồng khí tức đáng sợ này để bày tỏ lòng thành kính cao nhất.
Chương 89: Tay không đánh chìm chiến hạm
Tuy nhiên, dưới uy thế này bọn họ lại không thể nào nhúc nhích được nổi. Ngoại trừ nội tâm đang vô cùng sợ hãi, còn lại ngay cả ý thức của bọn họ cũng bị uy thế này làm đông cứng lại.
Lúc này, Lục Hi chắp tay sau lưng, đứng nhìn Adolf đang liên tục nôn ra máu rồi nói.
"Mày và đàn em của mày đều chôn cùng với người anh em đã chết của tao đi!"
Nói xong, sắc mặt Lục Hi trở nên lạnh lẽo vô cùng, anh quát lớn: "Nổ cho tao!"
Ngay lập tức, cơ thể của Adolf và tất cả cướp biển đều bỗng nhiên nổ tung thành sương máu nhuộm đỏ đại sảnh.
Đây là năng lực hạng nhất mà Lục Hi sau khi ăn thịt rồng và tu luyện Long Đằng quyết đạt được, long uy!
Long uy đến từ thế giới viễn cổ, năng lực thiên phú cao nhất của sinh vật, có thể nghiền áp tất cả các sinh vật khác, một số sinh vật thượng cổ cũng đều khó tránh khỏi lạnh run khi đối diện với long uy, huống chi là loài người yếu đuối.
Một lát sau, luồng khí tức kinh khủng mới chậm rãi tản đi.
Tất cả mọi người cuối cùng cũng được tự do, bọn họ kinh hãi nhìn Lục Hi, tự hỏi anh đã làm như thế nào.
Năng lực này rõ ràng chỉ thần thánh mới có được.
Lúc này, sau ba tiếng động lớn, súng chính của chiến hạm đã nổ.
Lúc này mọi người mới nhớ ra, tuy rằng thủ lĩnh của đám cướp biển đã chết nhưng bên ngoài vẫn còn một chiến hạm.
Theo lệnh của Adolf, chiến hạm đã liều lĩnh nổ súng.
Bị hỏa lực kinh hoàng của chiến hạm bao phủ, mọi người hoài nghi chỉ trong vài phút nữa là Phoenix sẽ bị nổ tung thành từng mảnh, tất cả bọn họ cũng sẽ bị chôn vùi dưới đáy biển.
Lúc này, Lục Hi nói: "Bảo đàn em của các người đi xử lý đám cướp biển trong khoang điều khiển đi".
Nói xong, anh liền nhảy ra khỏi du thuyền thông qua lỗ hổng trên vách du thuyền mà Ackles đã khoang thủng, sau đó chạy cực nhanh trên mặt biển.
Hướng mà anh chạy tới rõ ràng là vị trí của chiến hạm.
Hoắc Hướng Anh là người đầu tiên phản ứng, ông ta ngay lập tức nói với đàn em của mình: "Mau tới buồng lái tiêu diệt những tên cướp biển còn lại".
"Vâng".
Hai người nhận lệnh rồi ngay lập tức lao vào buồng lái, mặc dù thực lực của họ đã giảm đi bảy tám phần nhưng vẫn có thể dễ dàng đối phó với đám cướp biển nhãi nhép kia.
Lúc này trên không trung bỗng vang lên một tiếng rít bén nhọn. Tất cả mọi người đều biết đó là đạn pháo của súng chủ chiến hạm sắp rơi xuống.
Tất cả mọi người kinh hãi nhìn lên liền thấy ba quả đạn pháo có đuôi lửa sáng chói đang rít gào trên không trung phóng thẳng tới đây.
Nếu như bị súng chính của chiến hạm oanh tạc thì cho dù thân tàu Phoenix có cứng tới đầu cũng sẽ bị đánh chìm.
Đến lúc đó, giữa biển cả mênh mông, làm sao bọn họ có thể sinh tồn được?
Đúng lúc này, Lục Hi đang chạy nhanh trên mặt biển đột nhiên nhảy lên, phóng thẳng về phía ba quả đạn pháo kia.
Mọi người thấy vậy thì đồng loạt kinh hô.
"Người này muốn làm gì?"
"Hắn ta định dùng thân đối kháng với đạn pháo của súng chủ chiến hạm sao?"
"Không thể nào, con người không thể dùng thân thể máu thịt đối kháng đạn pháo được".
Trong lúc mọi người đang kinh hô thì Lục Hi đã bay lên không trung.
Chỉ thấy hai tay anh vẽ một vòng tròn, ba quả đạn pháo sáng chói đang rít gào trên không trung dường như bị một nguồn sức mạnh cực lớn hút lại, đồng loạt lao về phía Lục Hi.
"Ôi trời!"
"Coi chừng!"
Nhìn thấy cảnh này, tất cả mọi người đều đứng bật dậy lo lắng cho Lục Hi.
Tuy nhiên, đối mặt với đạn pháo đang rít gào, Lục Hi lại thở ra, hai tay hợp lại, trên người tỏa ra ánh sáng vàng chói lọi giống như mặt trời đỏ đang mọc trên biển vào giữa đêm.
"Ầm! Ầm! Ầm!"
Ba tiếng nổ lớn vang lên, pháo hoa sáng rực nổ tung trên không trung.
Còn mặt trời đỏ thì đang chậm rãi rơi xuống biển.
"Hắn ta sẽ ổn chứ?"
"Chuyện này, chuyện này..."
"Hắn ta ngàn vạn lần không được xảy ra chuyện".
"Hắn ta dám đối kháng với đạn pháo của chiến hạm, hắn ta nghĩ mình là thần sao?"
Trong lúc mọi người đang lo lắng, mặt trời đỏ rơi xuống biển vẫn đang phiêu diêu không ngừng.
Giờ phút này, tất cả mọi người đều nín thở, hồi hộp nhìn về phía mặt trời đỏ rực.
Một lúc sau, ánh sáng màu đỏ tan biến, trên mặt biển xuất hiện bóng dáng cao thẳng tắp của Lục Hi.
Ngoại trừ việc quần áo của anh có rách nát một chút thì tất cả mọi thứ đều ổn.
Vào lúc này, trong đại sảnh vang lên tiếng cổ vũ nhiệt tình, mọi người vỡ òa vì sung sướng từ tận đáy lòng vì sự sống sót của Lục Hi.
Lục Hi đứng ở trên biển một lúc rồi lại chạy đi, mục tiêu của anh vẫn là chiến hạm kia.
"Hắn ta định làm gì?"
"Chẳng lẽ hắn ta muốn phá hủy chiến hạm kia?"
Có người kinh hãi nói.
Nhìn thấy Lục Hi lại lao về phía chiến hạm, mọi người không khỏi sửng sốt, tiếp tục bắt đầu bàn tán.
Hành động của Lục Hi đã nằm ngoài sự hiểu biết của người thường, để lại ấn tượng không thể phai mờ trong tâm trí của tất cả mọi người.
Chỉ là lần này suy đoán của bọn họ lại càng khiến cho bọn họ kinh hãi.
Chẳng lẽ Lục Hi thật sự muốn tay không tiêu diệt chiến hạm sao?
Lúc này, cái bóng khổng lồ của chiến hạm đã xuất hiện trước mặt mọi người, đối diện với thân ảnh Lục Hi đang lao thẳng vào nó như điên.
Tốc độ của Lục Hi lại tăng lên thêm, khó có thể nhìn thấy bóng dáng của anh được nữa, chỉ thấy sóng lớn nổi lên theo từng bước chân chạy của anh.
Chiến hạm càng ngày càng gần, mà mọi người cũng đã đều nín thở.
Tuy rằng bọn họ không tin có người có thể dùng tay không đánh chìm chiến hạm nhưng trong lòng lại mơ hồ nảy sinh một niềm tin đối với Lục Hi, bất giác nghĩ rằng anh có thể làm được.
Tất cả mọi người đều ôm một hy vọng mơ hồ, muốn chứng kiến kỳ tích xảy ra.
Lục Hi đã chạy đến gần chiến hạm rồi đột nhiên nhảy lên cao.
Sau đó anh tung một đường quyền tay phải, ánh sáng vàng chói lọi ngưng tụ trên nắm đấm bên phải của anh khiến cho nó giống như một ngôi sao băng từ trên trời đột nhiên giáng thẳng xuống thân chiến hạm. Toàn bộ đại sảnh lặng ngắt như tờ.
Một lúc sau, một quyền của Lục Hi đã hạ xuống, trúng ngay chính giữa thân chiến hạm.
Trước mặt chiến hạm to lớn, Lục Hi chỉ nhỏ bé giống như một con muỗi trước mặt một con voi.
Nhìn thấy chiến hạm không chút sứt mẻ, mọi người chậm rãi thở ra một hơi, nét mặt còn có chút thất vọng, phát ra tiếng cười khổ.
Làm gì có ai có thể tay không đánh chìm chiến hạm? Đây là chuyện không thể nào.
Cứ chờ xem, hỏa lực của chiến hạm sẽ lại bao trùm nơi này, bọn họ vẫn không thể tránh khỏi kết quả chôn thân dưới đáy biển.
Trong lúc mọi người đang thất vọng, bỗng có một người nào đó đã thốt lên: "Ôi trời ơi!"
Chương 90: Cậu chủ họ Phùng đâu rồi?
Mọi người vội vàng ngẩng đầu nhìn xem, lúc này bọn họ mới phát hiện vị trí chính giữa chiến hạm đang từ từ nứt ra, sau đó chiến hạm liền gãy làm đôi.
Trong khi đó, Lục Hi đang đạp sóng trở về.
Chiến hạm khổng lồ dần dần chìm xuống biển, bên trên nổ ra một ngọn lửa lớn dấy lên tận trời. Ngọn lửa khiến cho cảnh tượng quay trở về của Lục Hi trở nên hết sức phi phàm.
Một lúc sau, cả đại sảnh vang lên tiếng hoan hô, mọi người đều bày tỏ sự kính trọng cao nhất đối với kỳ tích của Lục Hi.
Mọi người ôm chầm lấy nhau, nước mắt lưng tròng.
"Chúng ta được cứu rồi".
"Anh Lục đã cứu chúng ta".
"Anh Lục vạn tuế".
Mọi người điên cuồng bật cười nhảy nhót, ngay cả mấy lão đại bình thường hùng bá một phương giờ phút này cũng lộ ra vẻ tươi cười hiếm có ôm chầm lấy đàn em của mình.
Sống sót sau thảm họa, loại tâm trạng hưng phấn cùng kích động tột cùng này người ngoài không thể nào hiểu được.
Không lâu sau, Lục Hi chậm rãi bước vào đại sảnh.
Lúc này, tất cả mọi người trong đại sảnh đều đứng nghiêm trang.
Nhìn thấy Lục Hi đi vào, tất cả đều cúi đầu chín mươi độ đối với Lục Hi rồi đồng thanh nói.
"Cảm ơn anh Lục đã cứu mạng".
Lục Hi nhìn quanh một vòng, chậm rãi nói: "Con mợ nó, tôi đã cứu các người, đương nhiên các người phải cảm tạ tôi rồi".
Nghe Lục Hi nói lời này, tất cả mọi người tuy có sửng sốt một chút nhưng sau đó trên mặt đều lộ ra nụ cười vui vẻ, bọn họ cũng không ngạc nhiên chuyện Lục Hi nói lời thô tục, ngược lại còn cảm thấy như vậy thì chân thật hơn.
Lúc này, John bước tới, quỳ một chân xuống trước mặt Lục Hi, thực hiện một nghi thức quý tộc cổ xưa, đặt tay phải lên ngực rồi cúi đầu nói.
"Tại đây, tôi, John Rockefeller, bày tỏ sự tôn kính cao nhất của tôi đối với anh Lục, xin tuyên bố rằng anh Lục sẽ nhận được sự tôn trọng và tình hữu nghị suốt đời của John Rockefeller tôi".
Chuyện John quỳ xuống trước mặt Lục Hi cũng không khiến cho mọi người ngạc nhiên bằng câu nói cuối cùng của ông ta.
Các lão đại có mặt ở đây đều biết John là nhân vật cốt cán của dòng họ Rockefeller và là ứng cử viên nặng ký cho ngôi vị người thừa kế dòng họ này.
Rất có thể vài năm nữa ông ta sẽ ngồi lên vị trí kế thừa dòng họ Rockefeller, lời nói của ông ta cũng tương đương với việc trong tương lai Lục Hi sẽ nhận được sự tôn trọng của toàn bộ dòng họ Rockefeller.
Rockefeller là một trong mười dòng họ đứng đầu thế giới, sức mạnh của dòng họ này là vô hạn, thật không dễ dàng để có được sự tôn trọng và tình hữu nghị của bọn họ.
Lục Hi nhìn John đang quỳ một gối, chậm rãi nói: "Tôi tiếp nhận sự tôn trọng và tình hữu nghị của ông".
Sau khi nói xong, John đứng dậy nói trước đám đông.
"Mọi người, tất cả đều là do sơ suất của tôi, tôi rất xin lỗi vì đã để xảy ra thảm họa này. Chắc hẳn mọi người đều đã rất mệt mỏi. Bây giờ mọi người hãy về nghỉ ngơi và ngủ một giấc thật ngon nhé. Trưa mai tôi sẽ tổ chức tiệc lớn tại đây để bày tỏ lời cảm ơn sâu sắc đến anh Lục, đồng thời gửi lời xin lỗi sâu sắc đến tất cả mọi người và bồi thường cho tất cả mọi người".
Nghe đến đây thì mọi người đều cảm thấy nhẹ nhõm, trong lòng tràn ngập một cảm giác mệt mỏi không gì sánh được.
Trong hai giờ qua tất cả mọi người đều căng thẳng cực độ, bây giờ khi thả lỏng người thì ngay lập tức cảm thấy vô cùng mệt mỏi.
Hơn nữa, anh Lục chắc cũng đã kiệt sức sau những trận chiến liên tiếp, mọi người đành phải nhịn xuống xúc động muốn thể hiện lòng biết ơn đối với anh Lục mà phải chuẩn bị về nghỉ ngơi trước.
Dù sao buổi trưa ngày mai cũng sẽ có tổ chức tiệc lớn, đến lúc đó bọn họ muốn thể hiện lòng biết ơn cũng không muộn.
Ngay khi mọi người chuẩn bị rời đi, đột nhiên Lục Hi nói: "Chờ một chút, tôi còn có một chút việc cần giải quyết".
Trong lúc tất cả mọi người đều sững sờ, chỉ thấy Lục Hi cười nói: "Cậu chủ họ Phùng, mày đã nhiều lần nói muốn giết tao, bây giờ mọi chuyện đã được giải quyết xong xuôi rồi, mày có thể ra tay rồi đó".
Tất cả mọi người nghe đến đây đều vô cùng phẫn nộ, thật sự không thể tin được lại có người dám nói ra lời như vậy với anh Lục.
“Ai nói như vậy, đứng lên cho tôi”, Hoắc Hướng Anh là người đầu tiên lên tiếng, khuôn mặt già nua giận dữ quát lên.
"Dám nói những lời thiếu tôn trọng như vậy với anh Lục đáng kính, Gonzalez tôi sẽ không bao giờ cho phép một kẻ như vậy tồn tại".
"Ra đây".
"Ra đây".
Tất cả mọi người đều quát lớn, nét mặt của ai cũng giận dữ, chỉ hận chưa thể đem kẻ to gan lớn mật kia chém ra thành mấy khúc.
Lúc này, Phùng Tích Phạm đã trốn trong góc từ lâu không khỏi rùng mình.
Khi Lục Hi ném hắn ta xuống dưới chân hai tên thủ lĩnh cướp biển, trong lòng hắn ta vẫn đang nguyền rủa Lục Hi, thề khi thoát khỏi thảm cảnh này thì hắn ta nhất định sẽ bắt Lục Hi chém thành trăm mảnh.
Nhưng khi nhìn thấy Lục Hi trong nháy mắt đã đánh chết hai tên thủ lĩnh cướp biển, nắm trong tay sống chết của mọi người, hắn ta đã sợ tới mức tè ra quần.
Sau đó, chỉ với một tiếng quát lớn của Lục Hi mà gần một ngàn tên cướp biển đột nhiên nổ tung thành sương máu, sau đó Lục Hi lại chạy loạn trên mặt biển, tay không chống đạn pháo, rồi lại tay không đánh chìm chiến hạm, tất cả những chuyện vừa xảy ra đã khiến hắn ta sợ vỡ mật.
Lúc này hắn ta mới nhận ra mình đã khiêu khích một người không thể khiêu khích, sợ hãi đến mức không thể kiềm chế được.
Vừa nghe thấy Lục Hi muốn tìm mình, hơn nữa tất cả mọi người xung quanh đều tỏ ra rất kích động, hắn ta lại sợ đến mức hai chân nhũn ra, không dám lộ diện.
Lục Hi chính là ân nhân cứu mạng của tất cả mọi người ở đây, mọi người nghe thấy có kẻ bất kính với anh Lục thì tất nhiên là vô cùng phẫn nộ, chỉ muốn nhanh chóng tìm ra kẻ to gan lớn mật đó để xử lý.
Dưới sự truy tìm của mọi người, Phùng Tích Phạm nhanh chóng bị bại lộ.
Hai tên vệ sĩ lúng túng nhìn mọi người, phía sau là Phùng Tích Phạm đã tè ướt quần đang run rẩy.
Nhìn đám đông kích động, hai vệ sĩ giật mình thon thót.
Vừa thoát khỏi nguy hiểm, họ lại đứng trên bờ vực thẳm.
Đám người trước mặt hoàn toàn có thể xé xác bọn họ bất cứ lúc nào, nhưng bọn họ còn có nhiệm vụ, cũng không dám bỏ mặc Phùng Tích Phạm cho nên đành phải đứng yên một chỗ, không biết phải làm sao.
Lục Hi lúc này mới chậm rãi bước tới chỗ hai vệ sĩ, lạnh lùng nói: "Tránh ra".
Hai vệ sĩ đau khổ nói: "Anh Lục, anh có yêu cầu gì thì cứ nói ra. Chúng tôi còn có trách nhiệm trên vai, xin anh đừng làm khó".
Cùng lúc đó, gần một ngàn tên cướp biển nhanh chóng phân làm một trăm nhóm nhỏ, dùng súng đẩy tất cả những người bị bắt vào góc để canh giữ.
Những tên còn lại bao vây Lục Hi, Adolf và Ackles, trên tay lăm lăm súng ống.
Thấy lại có tình huống bất lợi phát sinh, mấy lão đại đều cảm thấy hết sức lo lắng, cho rằng Lục Hi thật sự không biết thức thời, bị rơi vào tình huống này thì còn báo thù cái gì nữa?
Lúc này, Ackles đã xông về phía Lục Hi, gã có thân hình cao lớn, so với Lục Hi thì còn cao hơn cả một cái đầu.
Một đường quyền ngưng tụ ánh sáng màu đỏ ngay lập tức đánh mạnh về phía Lục Hi.
Sắc mặt Lục Hi không đổi, anh tung ra một quyền ngưng tụ ánh sáng vàng đối kháng với một quyền của Ackles.
Sau một tiếng nổ vang kinh thiên động địa, tất cả mọi người xung quanh đều bị chấn lui.
Lục Hi cau mày nhìn nắm tay phải bị xé toạc của mình.
"Thế nào, rồng ẩn mình thân mến, một quyền này của tao khá chứ?", Ackles cười lớn nói.
Lục Hi nhìn nắm tay phải của mình, vô cảm nói: "Tầm thường".
Ackles bật cười ha hả.
"Vậy để tao cho mày biết thế nào là lợi hại".
Nói xong Ackles lại nhào tới, tung ra một quyền ngưng tụ ánh sáng đỏ giống như sao xẹt giáng thẳng xuống đầu Lục Hi.
Lúc này, Adolf như một bóng ma ẩn nấp dưới quyền ảnh của Ackles, hung hăng chém một dao vào hông Lục Hi.
Với độ sắc bén của con dao găm này, chỉ cần chém trúng thì Lục Hi sợ rằng sẽ bị chém làm đôi ngay lập tức.
Lúc này, tất cả các lão đại đều thở dài, không đành lòng nhìn tiếp.
Hai người phối hợp rất ăn ý, còn sở hữu vũ khí tiên tiến, trong khi Lục Hi chỉ dùng chính sức lực của mình để chống lại cả hai người, rõ ràng anh đã ở thế bất lợi, trên tay không một tấc sắt thì làm sao có thể may mắn sống sót khỏi tình huống này được?
Lúc này, Lục Hi bỗng nhiên cười lớn.
Anh lại vung nắm tay phải lên đối kháng với một quyền của Ackles đang giáng xuống. Trong lúc đó, mũi chân trái của anh cũng ngưng tụ ánh sáng vàng đá mạnh về phía Adolf đang đánh lén.
Ackles nở nụ cười rồi lại dùng sức nện xuống, trong khi đó Adolf cũng nheo mắt xoay con dao găm đâm thẳng về phía chân trái của Lục Hi.
"Ầm!"
Lục Hi và Ackles tiếp tục đối kháng trực diện, Ackles giống như trúng phải đạn pháo, song quyền bị bẻ gãy, lại bị đấm trúng ngực rồi bay ngược ra ngoài.
Gã hộc máu giàn giụa, ngay lập tức bỏ chạy rồi đâm sầm vào vách du thuyền, chỉ nghe ầm một tiếng, vách du thuyền dày đã bị gã làm thủng một lỗ lớn.
Ackles còn không dám quay đầu lại, ngay lập tức bỏ chạy như điên trên mặt biển.
Cùng lúc đó, con dao găm Adolf đâm vào mắt cá chân của Lục Hi cũng rơi mạnh xuống đất đánh keng một tiếng.
Con dao găm được làm từ chất vật chất tối nghe đồn là có thể cắt xuyên qua tất cả mọi thứ vậy nhưng thậm chí còn không thể làm xước da của Lục Hi.
Trong lúc Adolf còn đang kinh hoàng thì một cước mang sức mạnh vô song của Lục Hi đã đá thẳng vào người gã.
Adolf ngay lập tức bị đá bay ra ngoài, nằm gục trên mặt đất nôn ra máu, không thể động đậy nổi.
Lúc này, Lục Hi nhìn Ackles đang chạy trốn trên mặt biển, quát lớn: "Còn muốn chạy?"
Lục Hi quát lớn sau đó đánh ra một quyền tay phải, sức mạnh cách không đánh tới chỗ đối phương.
"Chết đi cho tao!"
Lúc này, Ackles đang chạy như điên trên mặt biển đã vô cùng hoảng sợ.
Lần đầu tiên giao thủ, gã không hề biết Lục Hi có chỗ nào kinh người, gã chỉ tự tin vào đôi găng tay được làm bằng vật chất tối của mình, gã chắc chắn có thể giết chết Lục Hi chỉ trong một đòn.
Không ngờ khi giao thủ lần thứ hai Lục Hi lại giống như một vị thần dùng một quyền đánh gãy cánh tay của gã, mà dư lực của một quyền này còn có thể oanh tạc lồng ngực của gã.
Ackles đã bị trọng thương chỉ trong một đòn, gã ngay lập tức nhận ra cho dù mình có hợp lực cùng Adolf thì nhất định cũng sẽ không phải là đối thủ của Lục Hi.
Gã quyết định rất nhanh, ngay lập tức khoang thủng vách du thuyền để tẩu thoát. Chỉ còn có cách chạy về quân hạm, sau đó sử dụng hỏa lực mạnh mẽ của quân hạm oanh tạc thì mới có thể giết chết được Lục Hi, giành lấy một con đường sống cho mình.
Lúc này, gã đột nhiên cảm nhận được từ phía sau có một nguồn sức mạnh kinh khủng đang đánh úp mình. Gã kinh hãi muốn tránh né nhưng đã quá muộn.
Nguồn sức mạnh khổng lồ này giống hệt như một quả đạn pháo vừa bắn ra khỏi nòng rồi đập thẳng vào sống lưng của gã, suýt chút nữa đã xé gã ra làm hai nửa.
Ackles đang chạy điên cuồng trên mặt biển đột nhiên ngả người về phía sau và bị hất tung lên không trung. Sau đó chỉ nhìn thấy thân hình cao lớn của gã rơi ầm xuống biển, từ từ chìm xuống rồi biến mất.
Nhìn thấy cảnh đó, không chỉ có mấy lão đại khiếp sợ mà ngay cả đám cướp biển cũng chết lặng.
Từ khi Ackles bắt đầu ra tay cho đến khi gã phá vách du thuyền tẩu thoát, Adolf bị thương nặng nôn ra máu, Ackles chết chìm dưới đáy biển, tất cả chỉ xảy ra trong chốc lát.
Trước khi bọn chúng kịp hiểu được có chuyện gì đã xảy ra thì thủ lĩnh của bọn chúng đã người chết, người bị thương.
Adolf tái nhợt, không ngừng nôn ra máu, gã cố hết sức nói vào micro trong cổ áo: "Nã pháo đánh chìm Phoenix, giết sạch tất cả".
Lúc này cả đám cướp biển cũng choáng váng, thủ lĩnh của bọn chúng đang yêu cầu phải đánh chìm Phoenix mà không hề quan tâm đến tính mạng của bọn chúng.
Trong lòng gã biết rõ bọn chúng đã đánh giá thấp thực lực của Lục Hi, sự tồn tại của Lục Hi phi phàm đến mức bọn chúng không thể lý giải.
Adolf còn nghi ngờ rằng cho dù Lục Hi bị đại pháo của tàu chiến bắn trúng thì cũng sẽ không sao cả.
Tuy nhiên đây đã là phương án cuối cùng của gã, là thủ lĩnh lính đánh thuê, cho dù có chết thì gã vẫn phải kéo theo đối phương, số người ở đây cũng đã đủ rồi.
Lúc này, Lục Hi đột nhiên mở miệng thét một tiếng thật dài.
Đột nhiên, một luồng khí tức cực kỳ kinh người quét qua toàn bộ đại sảnh.
Tất cả mọi người trong đại sảnh đều cảm nhận được nỗi sợ hãi không gì sánh được, như thể có một con quái vật khổng lồ vô danh cực kỳ mạnh mẽ sắp lao xuống và ăn tươi nuốt sống họ chỉ bằng một phát cắn.
Giờ phút này bọn họ chỉ muốn quỳ xuống đầu hàng trước luồng khí tức đáng sợ này để bày tỏ lòng thành kính cao nhất.
Chương 89: Tay không đánh chìm chiến hạm
Tuy nhiên, dưới uy thế này bọn họ lại không thể nào nhúc nhích được nổi. Ngoại trừ nội tâm đang vô cùng sợ hãi, còn lại ngay cả ý thức của bọn họ cũng bị uy thế này làm đông cứng lại.
Lúc này, Lục Hi chắp tay sau lưng, đứng nhìn Adolf đang liên tục nôn ra máu rồi nói.
"Mày và đàn em của mày đều chôn cùng với người anh em đã chết của tao đi!"
Nói xong, sắc mặt Lục Hi trở nên lạnh lẽo vô cùng, anh quát lớn: "Nổ cho tao!"
Ngay lập tức, cơ thể của Adolf và tất cả cướp biển đều bỗng nhiên nổ tung thành sương máu nhuộm đỏ đại sảnh.
Đây là năng lực hạng nhất mà Lục Hi sau khi ăn thịt rồng và tu luyện Long Đằng quyết đạt được, long uy!
Long uy đến từ thế giới viễn cổ, năng lực thiên phú cao nhất của sinh vật, có thể nghiền áp tất cả các sinh vật khác, một số sinh vật thượng cổ cũng đều khó tránh khỏi lạnh run khi đối diện với long uy, huống chi là loài người yếu đuối.
Một lát sau, luồng khí tức kinh khủng mới chậm rãi tản đi.
Tất cả mọi người cuối cùng cũng được tự do, bọn họ kinh hãi nhìn Lục Hi, tự hỏi anh đã làm như thế nào.
Năng lực này rõ ràng chỉ thần thánh mới có được.
Lúc này, sau ba tiếng động lớn, súng chính của chiến hạm đã nổ.
Lúc này mọi người mới nhớ ra, tuy rằng thủ lĩnh của đám cướp biển đã chết nhưng bên ngoài vẫn còn một chiến hạm.
Theo lệnh của Adolf, chiến hạm đã liều lĩnh nổ súng.
Bị hỏa lực kinh hoàng của chiến hạm bao phủ, mọi người hoài nghi chỉ trong vài phút nữa là Phoenix sẽ bị nổ tung thành từng mảnh, tất cả bọn họ cũng sẽ bị chôn vùi dưới đáy biển.
Lúc này, Lục Hi nói: "Bảo đàn em của các người đi xử lý đám cướp biển trong khoang điều khiển đi".
Nói xong, anh liền nhảy ra khỏi du thuyền thông qua lỗ hổng trên vách du thuyền mà Ackles đã khoang thủng, sau đó chạy cực nhanh trên mặt biển.
Hướng mà anh chạy tới rõ ràng là vị trí của chiến hạm.
Hoắc Hướng Anh là người đầu tiên phản ứng, ông ta ngay lập tức nói với đàn em của mình: "Mau tới buồng lái tiêu diệt những tên cướp biển còn lại".
"Vâng".
Hai người nhận lệnh rồi ngay lập tức lao vào buồng lái, mặc dù thực lực của họ đã giảm đi bảy tám phần nhưng vẫn có thể dễ dàng đối phó với đám cướp biển nhãi nhép kia.
Lúc này trên không trung bỗng vang lên một tiếng rít bén nhọn. Tất cả mọi người đều biết đó là đạn pháo của súng chủ chiến hạm sắp rơi xuống.
Tất cả mọi người kinh hãi nhìn lên liền thấy ba quả đạn pháo có đuôi lửa sáng chói đang rít gào trên không trung phóng thẳng tới đây.
Nếu như bị súng chính của chiến hạm oanh tạc thì cho dù thân tàu Phoenix có cứng tới đầu cũng sẽ bị đánh chìm.
Đến lúc đó, giữa biển cả mênh mông, làm sao bọn họ có thể sinh tồn được?
Đúng lúc này, Lục Hi đang chạy nhanh trên mặt biển đột nhiên nhảy lên, phóng thẳng về phía ba quả đạn pháo kia.
Mọi người thấy vậy thì đồng loạt kinh hô.
"Người này muốn làm gì?"
"Hắn ta định dùng thân đối kháng với đạn pháo của súng chủ chiến hạm sao?"
"Không thể nào, con người không thể dùng thân thể máu thịt đối kháng đạn pháo được".
Trong lúc mọi người đang kinh hô thì Lục Hi đã bay lên không trung.
Chỉ thấy hai tay anh vẽ một vòng tròn, ba quả đạn pháo sáng chói đang rít gào trên không trung dường như bị một nguồn sức mạnh cực lớn hút lại, đồng loạt lao về phía Lục Hi.
"Ôi trời!"
"Coi chừng!"
Nhìn thấy cảnh này, tất cả mọi người đều đứng bật dậy lo lắng cho Lục Hi.
Tuy nhiên, đối mặt với đạn pháo đang rít gào, Lục Hi lại thở ra, hai tay hợp lại, trên người tỏa ra ánh sáng vàng chói lọi giống như mặt trời đỏ đang mọc trên biển vào giữa đêm.
"Ầm! Ầm! Ầm!"
Ba tiếng nổ lớn vang lên, pháo hoa sáng rực nổ tung trên không trung.
Còn mặt trời đỏ thì đang chậm rãi rơi xuống biển.
"Hắn ta sẽ ổn chứ?"
"Chuyện này, chuyện này..."
"Hắn ta ngàn vạn lần không được xảy ra chuyện".
"Hắn ta dám đối kháng với đạn pháo của chiến hạm, hắn ta nghĩ mình là thần sao?"
Trong lúc mọi người đang lo lắng, mặt trời đỏ rơi xuống biển vẫn đang phiêu diêu không ngừng.
Giờ phút này, tất cả mọi người đều nín thở, hồi hộp nhìn về phía mặt trời đỏ rực.
Một lúc sau, ánh sáng màu đỏ tan biến, trên mặt biển xuất hiện bóng dáng cao thẳng tắp của Lục Hi.
Ngoại trừ việc quần áo của anh có rách nát một chút thì tất cả mọi thứ đều ổn.
Vào lúc này, trong đại sảnh vang lên tiếng cổ vũ nhiệt tình, mọi người vỡ òa vì sung sướng từ tận đáy lòng vì sự sống sót của Lục Hi.
Lục Hi đứng ở trên biển một lúc rồi lại chạy đi, mục tiêu của anh vẫn là chiến hạm kia.
"Hắn ta định làm gì?"
"Chẳng lẽ hắn ta muốn phá hủy chiến hạm kia?"
Có người kinh hãi nói.
Nhìn thấy Lục Hi lại lao về phía chiến hạm, mọi người không khỏi sửng sốt, tiếp tục bắt đầu bàn tán.
Hành động của Lục Hi đã nằm ngoài sự hiểu biết của người thường, để lại ấn tượng không thể phai mờ trong tâm trí của tất cả mọi người.
Chỉ là lần này suy đoán của bọn họ lại càng khiến cho bọn họ kinh hãi.
Chẳng lẽ Lục Hi thật sự muốn tay không tiêu diệt chiến hạm sao?
Lúc này, cái bóng khổng lồ của chiến hạm đã xuất hiện trước mặt mọi người, đối diện với thân ảnh Lục Hi đang lao thẳng vào nó như điên.
Tốc độ của Lục Hi lại tăng lên thêm, khó có thể nhìn thấy bóng dáng của anh được nữa, chỉ thấy sóng lớn nổi lên theo từng bước chân chạy của anh.
Chiến hạm càng ngày càng gần, mà mọi người cũng đã đều nín thở.
Tuy rằng bọn họ không tin có người có thể dùng tay không đánh chìm chiến hạm nhưng trong lòng lại mơ hồ nảy sinh một niềm tin đối với Lục Hi, bất giác nghĩ rằng anh có thể làm được.
Tất cả mọi người đều ôm một hy vọng mơ hồ, muốn chứng kiến kỳ tích xảy ra.
Lục Hi đã chạy đến gần chiến hạm rồi đột nhiên nhảy lên cao.
Sau đó anh tung một đường quyền tay phải, ánh sáng vàng chói lọi ngưng tụ trên nắm đấm bên phải của anh khiến cho nó giống như một ngôi sao băng từ trên trời đột nhiên giáng thẳng xuống thân chiến hạm. Toàn bộ đại sảnh lặng ngắt như tờ.
Một lúc sau, một quyền của Lục Hi đã hạ xuống, trúng ngay chính giữa thân chiến hạm.
Trước mặt chiến hạm to lớn, Lục Hi chỉ nhỏ bé giống như một con muỗi trước mặt một con voi.
Nhìn thấy chiến hạm không chút sứt mẻ, mọi người chậm rãi thở ra một hơi, nét mặt còn có chút thất vọng, phát ra tiếng cười khổ.
Làm gì có ai có thể tay không đánh chìm chiến hạm? Đây là chuyện không thể nào.
Cứ chờ xem, hỏa lực của chiến hạm sẽ lại bao trùm nơi này, bọn họ vẫn không thể tránh khỏi kết quả chôn thân dưới đáy biển.
Trong lúc mọi người đang thất vọng, bỗng có một người nào đó đã thốt lên: "Ôi trời ơi!"
Chương 90: Cậu chủ họ Phùng đâu rồi?
Mọi người vội vàng ngẩng đầu nhìn xem, lúc này bọn họ mới phát hiện vị trí chính giữa chiến hạm đang từ từ nứt ra, sau đó chiến hạm liền gãy làm đôi.
Trong khi đó, Lục Hi đang đạp sóng trở về.
Chiến hạm khổng lồ dần dần chìm xuống biển, bên trên nổ ra một ngọn lửa lớn dấy lên tận trời. Ngọn lửa khiến cho cảnh tượng quay trở về của Lục Hi trở nên hết sức phi phàm.
Một lúc sau, cả đại sảnh vang lên tiếng hoan hô, mọi người đều bày tỏ sự kính trọng cao nhất đối với kỳ tích của Lục Hi.
Mọi người ôm chầm lấy nhau, nước mắt lưng tròng.
"Chúng ta được cứu rồi".
"Anh Lục đã cứu chúng ta".
"Anh Lục vạn tuế".
Mọi người điên cuồng bật cười nhảy nhót, ngay cả mấy lão đại bình thường hùng bá một phương giờ phút này cũng lộ ra vẻ tươi cười hiếm có ôm chầm lấy đàn em của mình.
Sống sót sau thảm họa, loại tâm trạng hưng phấn cùng kích động tột cùng này người ngoài không thể nào hiểu được.
Không lâu sau, Lục Hi chậm rãi bước vào đại sảnh.
Lúc này, tất cả mọi người trong đại sảnh đều đứng nghiêm trang.
Nhìn thấy Lục Hi đi vào, tất cả đều cúi đầu chín mươi độ đối với Lục Hi rồi đồng thanh nói.
"Cảm ơn anh Lục đã cứu mạng".
Lục Hi nhìn quanh một vòng, chậm rãi nói: "Con mợ nó, tôi đã cứu các người, đương nhiên các người phải cảm tạ tôi rồi".
Nghe Lục Hi nói lời này, tất cả mọi người tuy có sửng sốt một chút nhưng sau đó trên mặt đều lộ ra nụ cười vui vẻ, bọn họ cũng không ngạc nhiên chuyện Lục Hi nói lời thô tục, ngược lại còn cảm thấy như vậy thì chân thật hơn.
Lúc này, John bước tới, quỳ một chân xuống trước mặt Lục Hi, thực hiện một nghi thức quý tộc cổ xưa, đặt tay phải lên ngực rồi cúi đầu nói.
"Tại đây, tôi, John Rockefeller, bày tỏ sự tôn kính cao nhất của tôi đối với anh Lục, xin tuyên bố rằng anh Lục sẽ nhận được sự tôn trọng và tình hữu nghị suốt đời của John Rockefeller tôi".
Chuyện John quỳ xuống trước mặt Lục Hi cũng không khiến cho mọi người ngạc nhiên bằng câu nói cuối cùng của ông ta.
Các lão đại có mặt ở đây đều biết John là nhân vật cốt cán của dòng họ Rockefeller và là ứng cử viên nặng ký cho ngôi vị người thừa kế dòng họ này.
Rất có thể vài năm nữa ông ta sẽ ngồi lên vị trí kế thừa dòng họ Rockefeller, lời nói của ông ta cũng tương đương với việc trong tương lai Lục Hi sẽ nhận được sự tôn trọng của toàn bộ dòng họ Rockefeller.
Rockefeller là một trong mười dòng họ đứng đầu thế giới, sức mạnh của dòng họ này là vô hạn, thật không dễ dàng để có được sự tôn trọng và tình hữu nghị của bọn họ.
Lục Hi nhìn John đang quỳ một gối, chậm rãi nói: "Tôi tiếp nhận sự tôn trọng và tình hữu nghị của ông".
Sau khi nói xong, John đứng dậy nói trước đám đông.
"Mọi người, tất cả đều là do sơ suất của tôi, tôi rất xin lỗi vì đã để xảy ra thảm họa này. Chắc hẳn mọi người đều đã rất mệt mỏi. Bây giờ mọi người hãy về nghỉ ngơi và ngủ một giấc thật ngon nhé. Trưa mai tôi sẽ tổ chức tiệc lớn tại đây để bày tỏ lời cảm ơn sâu sắc đến anh Lục, đồng thời gửi lời xin lỗi sâu sắc đến tất cả mọi người và bồi thường cho tất cả mọi người".
Nghe đến đây thì mọi người đều cảm thấy nhẹ nhõm, trong lòng tràn ngập một cảm giác mệt mỏi không gì sánh được.
Trong hai giờ qua tất cả mọi người đều căng thẳng cực độ, bây giờ khi thả lỏng người thì ngay lập tức cảm thấy vô cùng mệt mỏi.
Hơn nữa, anh Lục chắc cũng đã kiệt sức sau những trận chiến liên tiếp, mọi người đành phải nhịn xuống xúc động muốn thể hiện lòng biết ơn đối với anh Lục mà phải chuẩn bị về nghỉ ngơi trước.
Dù sao buổi trưa ngày mai cũng sẽ có tổ chức tiệc lớn, đến lúc đó bọn họ muốn thể hiện lòng biết ơn cũng không muộn.
Ngay khi mọi người chuẩn bị rời đi, đột nhiên Lục Hi nói: "Chờ một chút, tôi còn có một chút việc cần giải quyết".
Trong lúc tất cả mọi người đều sững sờ, chỉ thấy Lục Hi cười nói: "Cậu chủ họ Phùng, mày đã nhiều lần nói muốn giết tao, bây giờ mọi chuyện đã được giải quyết xong xuôi rồi, mày có thể ra tay rồi đó".
Tất cả mọi người nghe đến đây đều vô cùng phẫn nộ, thật sự không thể tin được lại có người dám nói ra lời như vậy với anh Lục.
“Ai nói như vậy, đứng lên cho tôi”, Hoắc Hướng Anh là người đầu tiên lên tiếng, khuôn mặt già nua giận dữ quát lên.
"Dám nói những lời thiếu tôn trọng như vậy với anh Lục đáng kính, Gonzalez tôi sẽ không bao giờ cho phép một kẻ như vậy tồn tại".
"Ra đây".
"Ra đây".
Tất cả mọi người đều quát lớn, nét mặt của ai cũng giận dữ, chỉ hận chưa thể đem kẻ to gan lớn mật kia chém ra thành mấy khúc.
Lúc này, Phùng Tích Phạm đã trốn trong góc từ lâu không khỏi rùng mình.
Khi Lục Hi ném hắn ta xuống dưới chân hai tên thủ lĩnh cướp biển, trong lòng hắn ta vẫn đang nguyền rủa Lục Hi, thề khi thoát khỏi thảm cảnh này thì hắn ta nhất định sẽ bắt Lục Hi chém thành trăm mảnh.
Nhưng khi nhìn thấy Lục Hi trong nháy mắt đã đánh chết hai tên thủ lĩnh cướp biển, nắm trong tay sống chết của mọi người, hắn ta đã sợ tới mức tè ra quần.
Sau đó, chỉ với một tiếng quát lớn của Lục Hi mà gần một ngàn tên cướp biển đột nhiên nổ tung thành sương máu, sau đó Lục Hi lại chạy loạn trên mặt biển, tay không chống đạn pháo, rồi lại tay không đánh chìm chiến hạm, tất cả những chuyện vừa xảy ra đã khiến hắn ta sợ vỡ mật.
Lúc này hắn ta mới nhận ra mình đã khiêu khích một người không thể khiêu khích, sợ hãi đến mức không thể kiềm chế được.
Vừa nghe thấy Lục Hi muốn tìm mình, hơn nữa tất cả mọi người xung quanh đều tỏ ra rất kích động, hắn ta lại sợ đến mức hai chân nhũn ra, không dám lộ diện.
Lục Hi chính là ân nhân cứu mạng của tất cả mọi người ở đây, mọi người nghe thấy có kẻ bất kính với anh Lục thì tất nhiên là vô cùng phẫn nộ, chỉ muốn nhanh chóng tìm ra kẻ to gan lớn mật đó để xử lý.
Dưới sự truy tìm của mọi người, Phùng Tích Phạm nhanh chóng bị bại lộ.
Hai tên vệ sĩ lúng túng nhìn mọi người, phía sau là Phùng Tích Phạm đã tè ướt quần đang run rẩy.
Nhìn đám đông kích động, hai vệ sĩ giật mình thon thót.
Vừa thoát khỏi nguy hiểm, họ lại đứng trên bờ vực thẳm.
Đám người trước mặt hoàn toàn có thể xé xác bọn họ bất cứ lúc nào, nhưng bọn họ còn có nhiệm vụ, cũng không dám bỏ mặc Phùng Tích Phạm cho nên đành phải đứng yên một chỗ, không biết phải làm sao.
Lục Hi lúc này mới chậm rãi bước tới chỗ hai vệ sĩ, lạnh lùng nói: "Tránh ra".
Hai vệ sĩ đau khổ nói: "Anh Lục, anh có yêu cầu gì thì cứ nói ra. Chúng tôi còn có trách nhiệm trên vai, xin anh đừng làm khó".
Bình luận facebook