Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 587-589
Chương 587: Quyết định
Mọi người nghe thấy lời của Thường Bác Vũ liền xôn xao cả lên.
Sao bỗng nhiên Thường Bác Vũ thay đổi nhanh thế, từ mâu thuẫn không đội trời chung ban đầu, hùng hổ ép người, biến thành cung kính, mà còn công khai xin lỗi trước mặt nhiều người, còn nói mình rất thiếu hiểu biết, đây hoàn toàn không phải là việc mà với tính cách và thân phận của Thường Bác Vũ có thể làm.
Mọi người đều kinh ngạc nhìn Thường Bác Vũ, Trương Thuận càng khó hiểu, ông ta hoàn toàn không hiểu, sao sự việc lại biến thành thế này.
Lúc này, Lục Hi chậm rãi nói: “Tư lệnh Thường cũng biết xin lỗi, thật hiếm có”.
Mọi người càng sửng sốt, Thường Bác Vũ đã xin lỗi, có thể nói chuyện này có kết thúc viên mãn một cách bất ngờ, sao Lục Thiên Hành này lại không biết tốt xấu còn khiêu khích hắn.
Nhưng lúc này Thường Bác Vũ vẫn giữ tư thế kính lễ, mạnh mẽ nói.
“Với cống hiến và chức vị của cậu với quân đội, cậu hoàn toàn có quyền yêu cầu chúng tôi làm bất cứ việc gì, vì tất cả những hành động lời nói không thích đáng vừa nãy, tôi chân thành xin lỗi cậu lần nữa, hy vọng được cậu tha thứ”.
Lúc này, mọi người càng kinh ngạc, bọn họ hoàn toàn không hiểu, sau một cuộc điện thoại, sao thái độ của Thường Bác Vũ lại thay đổi lớn đến thế.
Cho dù thân phận của Lục Thiên Hành là thật, nhưng hai bọn họ cũng cùng cấp, Thường Bác Vũ hoàn toàn không cần hạ thấp mình như vậy, rốt cuộc đã có chuyện gì?
Đám người Nguyễn Chí và Đỗ Tây Lâm đã bắt đầu suy ngẫm, theo như họ suy nghĩ, cho rằng chuyện này tuyệt đối không đơn giản như bề ngoài, vấn đề ở đây đáng được suy nghĩ kỹ càng.
Lúc này Lục Hi cũng chậm rãi kính lễ, nói với Thường Bác Vũ: “Tư lệnh Thường, sẽ còn gặp lại”.
“Hy vọng tướng quân Lục có thời gian có thể đến khu bảo vệ Tây Sơn hướng dẫn chỉ đạo, Thường Bác Vũ sẽ dẫn theo toàn thể tướng sĩ nhiệt liệt nghênh đón tướng quân Lục”.
Nói xong câu này, Thường Bác Vũ mới hạ tay xuống, sau đó quay người tập hợp quân ngũ, sải bước lớn đi ra ngoài, dường như có thể không để ý chút nào đến việc mình bị mất mặt tại đây.
Trong lòng Thường Bác Vũ, chuyện ngày hôm nay vốn chẳng là gì, trong lòng hắn, không những không có gì bất mãn, mà còn cảm thấy rất hưng phấn, bởi vì hắn đã quen biết người chế tạo ra Luyện Binh Hoàn, một người có cống hiến vĩ đại với quân đội như vậy, có thể quen biết cậu ta, đó là vinh dự của mình.
Mọi người nhìn Thường Bác Vũ thất bại quay về, đều tỏ vẻ không hiểu, nhưng người võ đạo Tây Sơn đã coi Lục Hi là thần, Thường Bác Vũ cuồng ngạo như vậy, bị khuất phục bởi mấy câu nói của Lục Hi, đó không phải là lợi hại bình thường.
Còn đám người nhà nước như Nguyễn Chí lại suy nghĩ sâu xa hơn, Thường Bác Vũ có thể có thái độ sợ hãi Lục Hi, sức mạnh của Lục Hi cũng kinh người, ít nhất bên trên có người có thể trấn áp Thường Bác Vũ.
Người có thể trấn áp Thường Bác Vũ, trừ phi là đại lão của quân đội, lúc này, chỉ thấy đám người Nguyễn Chí đi đến hỏi han trò chuyện với Lục Hi và Lương Thông.
Lúc sau, Lục Hi thấy sự việc đã được giải quyết, cũng không còn tâm tư ở lại, liền cáo từ đám người Lương Thông.
Sau đó, đám người Nguyễn Chí cũng tiễn Lục Hi ra đến cửa khách sạn, nhìn anh ngồi lên chiếc Toyota 86 của Tiết Cảnh Thiên rời đi, còn Diêu Na vẫn ở lại vì phải áp giải đám người Lưu Diệu.
Chiếc xe chạy như bay trên cao tốc, nhiều lần Tiết Cảnh Thiên muốn nói lại ngừng, vẻ mặt đau khổ.
Lục Hi thấy vậy, chậm rãi nói: “Tu hành là một việc rất cần sự kiên trì, không đơn giản như anh tưởng tượng đâu, không phải ai tôi cũng nhận, sau khi về, tôi sẽ sắp xếp một công việc cho anh trước, còn về có nhận anh hay không, sau này rồi tính”.
Tiết Cảnh Thiên nghe vậy, lập tức lộ vẻ vui mừng nói: “Cảm ơn anh Lục, tôi nhất định sẽ thể hiện thật tốt”.
Lúc này, Lục Hi dựa vào lưng ghế, bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần, Tiết Cảnh Thiên cũng không dám quấy rầy, mà chuyên tâm lái xe.
Cứ như vậy lúc hơn chín giờ tối, hai người dừng lại trước cửa Thiên Nhân Cư, Lục Hi bảo Tiết Cảnh Thiên về đợi điện thoại, rồi cho anh ta rời đi.
Thiên Nhân Cư là trọng địa của anh, vườn hoa bí mật, không phải người nào cũng được vào.
Sau khi Lục Hi về đến Thiên Nhân Cư, đi dạo quanh bên trong một vòng, rồi quay về phòng của mình, sau đó gọi Vân Khả Thiên đến.
Hai người ở trong phòng bàn bạc một lúc, Vân Khả Thiên gọi một cuộc điện thoại, hơn nửa tiếng sau, hai người lại lái xe ra khỏi Thiên Nhân Cư, chạy thẳng đến khu nhà Tây Sơn ở ngoại ô phía Tây.
Chỉ1 lúc sau, hai người xuống xe ở cửa khu nhà Tây Sơn, Vân Khả Thiên dẫn Lục Hi đi vào bên trong.
“Bác trai, chúng tôi đến rồi, anh Vệ Hoành có ở đây chứ”.
Vân Khả Thiên vừa vào cửa đã hô to gọi.
Lát sau, chỉ thấy hai người Vân Vệ Hoành, Jenny và Vân Hiện Diệp, còn có Vân Thắng Quốc ra đón.
Mọi người chào hỏi nhau, Vân Hiện Diệp liền mời Lục Hi đến phòng khách.
Mọi thứ ở đây đều rất đơn sơ, bàn ghế được làm từ gỗ xưa, bầu không khí mộc mạc, không có thêm đồ trang trí nào.
Mọi người ngồi ổn định ở phòng khách, Vân Hiện Diệp đưa trà nước lên, Lục Hi nói thẳng vào vấn đề.
“Vừa nãy Khả Thiên đã gọi điện cho các ông, ý của tôi, có lẽ các ông cũng biết rõ, tôi không vòng vo nữa, trên người Vân Vệ Hoành có huyết mạch thượng cổ, đó là chuyện tốt, cũng là chuyện vô cùng nguy hiểm, nếu tiến vào con đường tu hành, thì sẽ dễ dàng thành công, tốc độ tu hành sẽ nhanh hơn người khác nhiều lần, nhưng cũng có nguy hiểm huyết mạch đột nhiên bùng phát, cơ thể nổ tung mà chết, cho nên hôm nay tôi đến là muốn đưa Vân Vệ Hoành đến chỗ tôi tu hành, các ông có suy nghĩ gì có thể nói ra”.
Lúc này, anh em Vân Hiện Diệp và Vân Thắng Quốc quay sang nhìn nhau, Vân Hiện Diệp nói: “Có thể theo cậu Lục tu hành, đó là việc cầu còn không được, chúng tôi còn có suy nghĩ gì, chỉ là phải phiền đến cậu Lục thôi”.
Vân Thắng Quốc và Vân Hiện Diệp sớm đã biết thần tích của Lục Hi, dù sao có Vân Khả Thiên, bọn họ cũng biết nhiều về Lục Hi hơn bất kỳ ai bên ngoài, Lục Hi có thể thu nhận Vân Vệ Hoành, đó là chuyện vui to lớn, bọn họ đâu có ý kiến gì.
Chương 588: Thu nhận đồ đệ
Lúc này, Lục Hi gật đầu, nhìn sang Vân Vệ Hoành nói: “Anh có đồng ý không, nếu đồng ý, anh sẽ là đệ tử chính thức đầu tiên của tôi”.
Trước đó, tuy Lục Hi cũng truyền thụ tuyệt học cho không ít người, nhưng không nhận đồ đệ chính thức, bởi vì những người bên cạnh anh không phải bạn bè thì có quan hệ cấp dưới, không có đệ tử ý nghĩa thực sự, thêm nữa, tư chất của những người này cũng rất bình thường, Lục Hi không có hứng nhận đồ đệ.
Nhưng Vân Vệ Hoành thì khác, anh ta có huyết mạch thượng cổ, đặt ở tu chân giới, cũng là đệ tử mà các đại môn phái đánh nhau vỡ đầu cũng phải tranh cướp, thành tựu tương lai vô hạn, Lục Hi cũng động lòng.
“Sư phụ ở trên cao, xin nhận của đồ nhi một lạy”.
Vân Vệ Hoành không nói nhiều, quỳ xuống đất, dập đầu ba cái, phập phập vang lên, Jenny ở một bên thấy vậy cũng vội vàng quỳ xuống, nhưng bụng của cô ta đã rất to, không thể dập đầu.
Nhìn Jenny cứ cố gắng muốn dập đầu, Lục Hi xua tay, một luồng sức mạnh nhẹ nhàng đỡ cô ta dậy.
“Cô đang mang thai, không cần đa lễ”.
Lúc này Jenny mới đứng sang một bên.
Sau đó, Lục Hi nhìn Vân Vệ Hoành quỳ dưới đất, chậm rãi nói.
“Đã như vậy thì anh chính là đại đệ tử của tôi, có vài lời tôi phải nói trước, người tu hành có quy tắc của người tu hành, sau này tôi sẽ từ từ nói với anh, nhưng nếu anh vi phạm quy tắc của tôi, tôi chắc chắn sẽ trừng phạt nghiêm khắc, lấy tính mạng của anh cũng chỉ trong một suy nghĩ, anh phải suy nghĩ cho kỹ”.
“Đệ tử tuyệt đối sẽ không vi phạm bất kỳ giới luật nào của sư tôn, nếu phạm sai lầm, tùy sư tôn xử phạt, tuyệt đối không oán trách”, Vân Vệ Hoành nói chắc như đinh đóng cột.
Anh ta cũng tận mắt chứng kiến sự lợi hại của Lục Hi, lại thêm những điều Vân Khả Thiên nói với anh ta, anh ta đã sùng bái Lục Hi từ lâu, bây giờ có cơ hội tốt như vậy, cho mình bước vào con đường tu hành, theo bên cạnh Lục Hi, làm sao anh ta không trân trọng chứ, cho dù Lục Hi lập ra một vạn quy tắc, anh ta cũng nhất định sẽ tuân thủ nghiêm ngặt, quyết không vi phạm nửa điều.
Lúc này, Lục Hi gật đầu nói: “Tốt, anh ghi nhớ những gì hôm nay anh nói là được, bây giờ anh đi chuẩn bị quần áo đồ dùng, đưa theo Jenny đi theo tôi đến Thiên Nhân Cư, Jenny cũng sắp sinh rồi, môi trường ở chỗ tôi tốt hơn, cũng tốt cho đứa trẻ”.
Vân Vệ Hoành nghe vậy, liền mừng rỡ dập đầu ba cái, mới cùng hai người Jenny quay về chuẩn bị đồ.
Lúc này, trong lòng hai người Vân Thắng Quốc và Vân Hiện Diệp vô cùng ngưỡng mộ.
Từ chỗ Vân Khả Thiên, bọn họ được biết Thiên Nhân Cư của Lục Hi thực sự là động tiên, bọn họ cũng muốn đến mở mang tầm mắt, nhưng Lục Hi không mở lời, bọn họ cũng chỉ có thể đè nén suy nghĩ này xuống đáy lòng.
Lúc này, Lục Hi nhìn bọn họ một cái nói: “Có lẽ hai người cũng biết chuyện Thiên Nhân Cư, chuyện này cũng chỉ có hai người biết, không được truyền ra ngoài, tránh gây rắc rối không cần thiết”.
Hai người vội vàng khom lưng nói: “Không dám, chuyện của cậu Lục, chúng tôi biết phải làm thế nào”.
Lục Hi gật đầu.
Lúc này, thực ra trong lòng hai anh em vẫn vô cùng vui mừng, con trai của hai người họ đều đi theo Lục Hi, hoàn toàn vạch ra ranh giới với người bình thường, tương lai sẽ đi đến bước nào, bọn họ cũng không dám tưởng tượng.
Nhưng, chắc chắn thành tựu sẽ cao hơn bọn họ, người già, chẳng phải luôn hy vọng con của mình có thể có một chốn đi về tốt đẹp, hai người họ cũng có thể nói là mãn nguyện rồi.
Còn về chuyện Thiên Nhân Cư, hai người họ nghĩ đến thôi cũng được rồi, chỉ cần con trai có thể vào sống trong đó, bọn họ cũng không tiếc nuối.
Lát sau, Vân Vệ Hoành và Jenny thu dọn xong đồ đạc, Vân Khả Thiên cầm giúp, Lục Hi cáo từ Vân Hiện Diệp và Vân Thắng Quốc, dẫn vợ chồng Vân Vệ Hoành lái xe rời đi.
Lúc này hai anh em Vân Hiện Diệp và Vân Thắng Quốc đứng ở cửa khu nhà Tây Sơn, dõi theo chiếc xe của Lục Hi đi xa, vẻ mặt lúng túng.
“Có thể gặp được cậu Lục, là cái phúc của nhà họ Vân ta, chúng ta phải trân trọng”, Vân Hiện Diệp chân thành nói.
Vân Thắng Quốc gật đầu nói: “Anh cả, anh yên tâm, em sẽ không vì vị trí của mình mà bất mãn với cậu Lục, chúng ta đều là phàm phu tục tử, vị trí có cao đi nữa thì đã làm sao, đám người anh Lục có thể vượt qua sự sống và cái chết, chúng ta và người ta vốn không cùng đẳng cấp”.
“Chú có thể giác ngộ như vậy, tôi rất mừng, nhà họ Vân chúng ta sắp thực sự lưu truyền trăm năm rồi”, Vân Hiện Diệp cười tươi nói.
…
Đám người Lục Hi về thẳng đến Thiên Nhân Cư, Lục Hi đưa hai sợi dây chuyền bảo vợ chồng Vân Vệ Hoành đeo vào, hai người vừa bước vào Thiên Nhân Cư, đã bị cảnh tượng như cảnh tiên, thế ngoại đào nguyên bên trong làm cho ngẩn người.
Vân Khả Thiên thấy buồn cười, kéo hai người đi đến khách sạn, sắp xếp một phòng cho bọn họ.
Lúc này, Lục Hi đã ngồi trên sofa, còn Vân Vệ Hoành và Jenny vẫn như mất hồn, trong đầu nghĩ lại cảnh tượng vừa nhìn thấy.
Cây cối nơi đây một màu xanh biếc, đều vô cùng cao lớn, trông như đã phát triển hàng nghìn năm vậy, còn không khí bên trong, hít một hơi liền thấy dễ chịu thoải mái, cảm giác lỗ chân lông toàn thân được mở ra.
Chim muông trong rừng, lông vũ sặc sỡ sáng bóng như lụa, ngay cả tiếng hót cũng lanh lảnh, hình như bọn họ còn phát hiện trên tầng mây còn có một bóng hình bạch long, đang chậm rãi bay lượn, tất cả khiến bọn họ chấn hãi vô cùng.
Lúc này, Lục Hi mở con mắt xuyên thấu, quan sát kỹ cơ thể của Vân Vệ Hoành, lúc sau mới chậm rãi nói: “Vệ Hoành, một hai năm nay cậu có phát hiện mình có năng lực đặc biệt gì không?”
Nghe thấy lời của sư phụ, anh ta mới tỉnh lại từ trong mộng, chỉ thấy anh ta cố gắng suy nghĩ, sau đó nói: “Có mấy lần, khi tôi tập trung tinh thần, cơ thể ngẫu nhiên có dòng điện truyền ra, làm tôi sợ giật mình”.
Lục Hi gật đầu, xem ra giống như anh phân tích, có lẽ Vân Vệ Hoành thức tỉnh huyết mạch thiên lôi.
Trong tu chân giới huyết mạch này cũng vô cùng lợi hại, trời sinh gần với thuộc tính hệ lôi, trong tu luyện, rất dễ dàng nắm bắt được công pháp và thuật pháp thuộc tính lôi, và đến cuối cùng, có thể chuyển hóa thành huyết mạch kẻ hủy diệt sấm sét, thì rất lợi hại rồi.
Chương 589: Thức tỉnh
Trong tất cả các loại huyết mạch thì những người sở hữu huyết mạch sấm sét hủy diệt đều thuộc hàng huyết mạch đỉnh cấp, một khi sở hữu nó, chỉ cần không giữa đường chết yểu thì chắc chắn sẽ một bước lên trời, trở thành nhóm nhỏ ở đỉnh cao quyền lực tại thế giới đó.
Lục Hi cân nhắc một hồi sau đó bắt đầu lục tìm ký ức trong đầu, thật lâu sau anh cuối cùng cũng được một bộ công pháp.
“Kinh lôi quyết!”
Bộ công pháp này là một môn luyện thể thuật, có thể nói là sự kết hợp hoàn mỹ với huyết mạch của Vân Vệ Hoành, trong quá trình tu luyện ‘kinh lôi quyết’ sẽ không ngừng tôi luyện thân thể của anh ta, khiến thể chất của anh ta dần dần được cường hóa, ngăn chặn nguy cơ huyết mạch bất ngờ bạo phát.
Hơn nữa cùng với sự thăng cấp trong môn công pháp này sẽ sinh ra pháp thuật hệ lôi khác nhau, phối hợp với sức mạnh huyết mạch của anh ta, đến lúc đó uy lực sẽ không tầm thường, bản thân Lục Hi cũng vô cùng hài lòng.
Lúc này Lục Hi nhìn Vân Vệ Hoành nói: “Chú ý nhé”.
Vân Vệ Hoành giật mình, mà Lục Hi cũng đã dùng thần thức khắc in môn công pháp này vào trong đầu của Vân Vệ Hoành khiến anh ta cảm thấy một cơn choáng váng, Lục Hi liền đứng dậy đặt lòng bàn tay lên vai anh ta giúp Vân Vệ Hoành ổn định lại, sau đó lại giúp anh ta dẫn dắt khí vào trong cơ thể.
Linh khí tại Thiên Nhân Cư trước mắt đã vô cùng nồng đậm, việc dẫn khí vào trong cơ thể cũng vô cùng dễ dàng, sau hơn nửa tiếng đồng hồ, Vân Vệ Hoành đã tiếp nhận công pháp của ‘Kinh lôi quyết’ và bắt đầu thử sức chậm rãi điều động luồng chân khí như có như không kia trong cơ thể.
Lại nửa tiếng nữa trôi qua, Lục Hi cuối cùng cũng buông tay, nhìn Vân Vệ Hoành đã tiến vào trạng thái thiền định, anh khẽ nói với Vân Khả Thiên: “Được rồi, những chuyện phía sau cậu nói cho anh ta biết, có chuyện gì cứ tới tìm tôi là được”.
Vân Khả Thiên gật đầu tỏ vẻ đã biết.
Sau đó anh liền rời khỏi phòng của Vân Vệ Hoành và trở về phòng ngủ của mình
Trong phòng ngủ, anh lấy ra một viên Cao Hoàng Đan một ngụm nuốt xuống bụng rồi ngủ thiếp đi.
Anh cũng cảm thấy hiện tại mình đã đến giới hạn đột phá, rất nhanh sẽ đạt tới tầng thứ ba của Long Đằng quyết, việc anh cần làm bây giờ là đề cao thể chất, để phòng trường hợp cảnh giới thăng cấp dẫn tới huyết mạch bùng nổ.
Không mất bao lâu Lục Hi đã chìm vào giấc ngủ với khuôn mặt đỏ bừng.
……
Ở một thế giới khác.
Trên mảnh đất cằn cỗi, từng cơn gió hiu hiu và lạnh lẽo lướt qua cuốn theo một mảnh bụi đất.
Lúc này chỉ thấy dưới mặt đất chậm rãi nhô lên một gồ đất, Thương, người không biết đã say ngủ trong bao lâu từ từ bỏ lên.
Đợi hắn vươn thẳng người đứng dậy, cúi đầu nhìn thoáng qua thân thể phủ đầy bùn đất của bản thân liền khẽ nhíu mày.
Ngay lập tức, một ngọn lửa xanh bốc lên từ lòng bàn chân hắn và thiêu rụi khắp người.
Một lúc sau, một bóng dáng không tỳ vết màu lục lam xuất hiện.
Ngũ quan trên gương mặt Thương lúc này đã vô cùng sắc nét, tuy rằng vẫn còn bị phủ một lớp màu lục lam nhưng từ các đường nét đã có thể nhìn ra đây hoàn toàn là một mỹ nhân hàng đầu thế giới, mà vóc người của hắn từ trên xuống dưới hoàn toàn được phân chia theo tỷ lệ vàng, xem ra vô cùng hoàn mỹ.
Thương của thời điểm hiện tại đã không thể dùng từ ‘hắn’ để hình dung, chỉ có thể dùng ‘cô ta’.
Tuy chưa thấy diện mạo chân thực đã biết được cô ta là một mỹ nhân có một không hai trên thế giới, bất kể tướng mạo hay là vóc người đều không điểm thiếu hụt nào.
Lúc này Thương một lần nữa nhìn lại thân thể của bản thân, giữa đôi lông mày hơi cau lại, có vẻ không hài lòng lắm.
Cô chần chừ một hồi, nhặt lên cây chiếc mâu xương ở bên cạnh rồi bắt đầu tiếp tục tiến về phía trước.
Không biết đã đi được bao xa Thương dừng bước tại một sườn núi.
Đây là một ngọn núi không được tính là cao, Thương ngước mắt nhìn lên liền có thể thấy một hang động không lớn trên đỉnh núi đó, hơn nữa cô còn cảm nhận được nơi đó có một hơi thở đang thu hút mình.
Sau khi cân nhắc, Thương bắt đầu leo lên không chút lưỡng lự.
Hơn mười phút sau Thương cuối cùng cũng đến được một bục đất trên đỉnh núi, trước thềm dài mấy dặm này chính là một hang động đen kịt.
Bên trong miệng hang đó là hơi thở hấp dẫn cô, kèm theo một nguồn năng lượng mạnh mẽ, hiện ra vô cùng dày đặc.
Thương siết chặt cây chiếc mâu xương trong tay, cẩn thận thăm dò từng bước về phía hang động.
Đúng lúc này, một giọng nói giống như sấm rền nổ vang trong linh hồn Thương.
“Là kẻ nào, vậy mà dám xông vào lãnh địa của ngọn lửa Cốt Ma ta?”
Khi giọng nói này vang lên, từ trong hang cũng vọng tới tiếng bước chân phi nhanh, Thương cảnh giác khom lưng, nắm chặt chiếc mâu xương, nhìn chăm chăm cửa động.
Không lâu sau chỉ thấy một ngọn lửa Cốt Ma cao hơn ba mét đang sải bước ra khỏi hang động, hắn dùng đôi mắt bốc cháy ngọn lửa màu lam âm u hung tợn trừng Thương.
Ngọn lửa Cốt Ma này có thân hình như một con bọ ngựa, hắn vươn mình đứng thẳng tắp phải cao hơn ba mét với đôi chân cường tráng cùng hai chiếc càng hình lưỡi liềm khổng lồ trước người đều rực lửa, xem chừng vô cùng hung mãnh.
Và phía sau hắn còn bám sát hơn mười võ sĩ cương thi và đầu lâu tinh anh.
Có thuộc hạ cũng đủ để thấy rằng ngọn lửa Cốt Ma này đã sở hữu trí tuệ tương đối.
Mà lúc này chỉ thấy ngọn lửa Cốt Ma đánh giá Thương từ trên xuống dưới, sau đó chậm rãi nói:
“Sự tồn tại chưa có tên kia, ngươi vậy mà đã thức tỉnh trí tuệ cũng nên biết quy tắc của nơi này, ngươi nên đi mở lãnh địa của riêng mình, tại sao lại tới nơi này của ta, không lẽ ngươi không biết là lãnh địa của nơi đây tuyệt đối không cho phép kẻ khác xâm phạm sao?”
“Ta biết nhưng nơi này có thứ mà ta cần”, Thương cố chấp đáp.
Lúc này ngọn lửa Ma Cốt gầm gừ một tiếng: “Nếu ngươi đã dám thèm muốn vĩ đại, bảo vật của ngọn lửa Ma Cốt, thứ đồ thấp kém như ngươi cũng dám khiêu khích quy tắc nơi này, giết cô ta cho ta”.
Càng trước khổng lồ của ngọn lửa Cốt Ma vung lên, những võ sĩ cương thi với trí tuệ thấp cùng đầu lâu tinh anh lập tức bổ nhào về Thương.
Mũi mâu xương của Thương ngay lập tức đốt lên ngọn lửa màu lục lam sau đó sải chân liền xông lên phía trước.
Mũi mâu xương chuẩn xác đâm trúng trái tim của cương thi, huỷ diệt năng lượng mà chúng phụ thuộc vào để sinh tồn, cương thi lập tức không còn sức lực đổ gục xuống.
Sau một vài phút, Thương đã giải quyết xong cuộc vây công, những võ sĩ cương thi cùng đầu lâu tinh anh kia đều nằm rải rác trên mặt đất.
Mà lúc này, ngọn lửa Cốt Ma cũng gào thét lên một tiếng: “Thứ ti tiện ngươi, ngươi sẽ bị ngọn lửa ác ma của ta thiêu đốt 10.000 năm".
Mọi người nghe thấy lời của Thường Bác Vũ liền xôn xao cả lên.
Sao bỗng nhiên Thường Bác Vũ thay đổi nhanh thế, từ mâu thuẫn không đội trời chung ban đầu, hùng hổ ép người, biến thành cung kính, mà còn công khai xin lỗi trước mặt nhiều người, còn nói mình rất thiếu hiểu biết, đây hoàn toàn không phải là việc mà với tính cách và thân phận của Thường Bác Vũ có thể làm.
Mọi người đều kinh ngạc nhìn Thường Bác Vũ, Trương Thuận càng khó hiểu, ông ta hoàn toàn không hiểu, sao sự việc lại biến thành thế này.
Lúc này, Lục Hi chậm rãi nói: “Tư lệnh Thường cũng biết xin lỗi, thật hiếm có”.
Mọi người càng sửng sốt, Thường Bác Vũ đã xin lỗi, có thể nói chuyện này có kết thúc viên mãn một cách bất ngờ, sao Lục Thiên Hành này lại không biết tốt xấu còn khiêu khích hắn.
Nhưng lúc này Thường Bác Vũ vẫn giữ tư thế kính lễ, mạnh mẽ nói.
“Với cống hiến và chức vị của cậu với quân đội, cậu hoàn toàn có quyền yêu cầu chúng tôi làm bất cứ việc gì, vì tất cả những hành động lời nói không thích đáng vừa nãy, tôi chân thành xin lỗi cậu lần nữa, hy vọng được cậu tha thứ”.
Lúc này, mọi người càng kinh ngạc, bọn họ hoàn toàn không hiểu, sau một cuộc điện thoại, sao thái độ của Thường Bác Vũ lại thay đổi lớn đến thế.
Cho dù thân phận của Lục Thiên Hành là thật, nhưng hai bọn họ cũng cùng cấp, Thường Bác Vũ hoàn toàn không cần hạ thấp mình như vậy, rốt cuộc đã có chuyện gì?
Đám người Nguyễn Chí và Đỗ Tây Lâm đã bắt đầu suy ngẫm, theo như họ suy nghĩ, cho rằng chuyện này tuyệt đối không đơn giản như bề ngoài, vấn đề ở đây đáng được suy nghĩ kỹ càng.
Lúc này Lục Hi cũng chậm rãi kính lễ, nói với Thường Bác Vũ: “Tư lệnh Thường, sẽ còn gặp lại”.
“Hy vọng tướng quân Lục có thời gian có thể đến khu bảo vệ Tây Sơn hướng dẫn chỉ đạo, Thường Bác Vũ sẽ dẫn theo toàn thể tướng sĩ nhiệt liệt nghênh đón tướng quân Lục”.
Nói xong câu này, Thường Bác Vũ mới hạ tay xuống, sau đó quay người tập hợp quân ngũ, sải bước lớn đi ra ngoài, dường như có thể không để ý chút nào đến việc mình bị mất mặt tại đây.
Trong lòng Thường Bác Vũ, chuyện ngày hôm nay vốn chẳng là gì, trong lòng hắn, không những không có gì bất mãn, mà còn cảm thấy rất hưng phấn, bởi vì hắn đã quen biết người chế tạo ra Luyện Binh Hoàn, một người có cống hiến vĩ đại với quân đội như vậy, có thể quen biết cậu ta, đó là vinh dự của mình.
Mọi người nhìn Thường Bác Vũ thất bại quay về, đều tỏ vẻ không hiểu, nhưng người võ đạo Tây Sơn đã coi Lục Hi là thần, Thường Bác Vũ cuồng ngạo như vậy, bị khuất phục bởi mấy câu nói của Lục Hi, đó không phải là lợi hại bình thường.
Còn đám người nhà nước như Nguyễn Chí lại suy nghĩ sâu xa hơn, Thường Bác Vũ có thể có thái độ sợ hãi Lục Hi, sức mạnh của Lục Hi cũng kinh người, ít nhất bên trên có người có thể trấn áp Thường Bác Vũ.
Người có thể trấn áp Thường Bác Vũ, trừ phi là đại lão của quân đội, lúc này, chỉ thấy đám người Nguyễn Chí đi đến hỏi han trò chuyện với Lục Hi và Lương Thông.
Lúc sau, Lục Hi thấy sự việc đã được giải quyết, cũng không còn tâm tư ở lại, liền cáo từ đám người Lương Thông.
Sau đó, đám người Nguyễn Chí cũng tiễn Lục Hi ra đến cửa khách sạn, nhìn anh ngồi lên chiếc Toyota 86 của Tiết Cảnh Thiên rời đi, còn Diêu Na vẫn ở lại vì phải áp giải đám người Lưu Diệu.
Chiếc xe chạy như bay trên cao tốc, nhiều lần Tiết Cảnh Thiên muốn nói lại ngừng, vẻ mặt đau khổ.
Lục Hi thấy vậy, chậm rãi nói: “Tu hành là một việc rất cần sự kiên trì, không đơn giản như anh tưởng tượng đâu, không phải ai tôi cũng nhận, sau khi về, tôi sẽ sắp xếp một công việc cho anh trước, còn về có nhận anh hay không, sau này rồi tính”.
Tiết Cảnh Thiên nghe vậy, lập tức lộ vẻ vui mừng nói: “Cảm ơn anh Lục, tôi nhất định sẽ thể hiện thật tốt”.
Lúc này, Lục Hi dựa vào lưng ghế, bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần, Tiết Cảnh Thiên cũng không dám quấy rầy, mà chuyên tâm lái xe.
Cứ như vậy lúc hơn chín giờ tối, hai người dừng lại trước cửa Thiên Nhân Cư, Lục Hi bảo Tiết Cảnh Thiên về đợi điện thoại, rồi cho anh ta rời đi.
Thiên Nhân Cư là trọng địa của anh, vườn hoa bí mật, không phải người nào cũng được vào.
Sau khi Lục Hi về đến Thiên Nhân Cư, đi dạo quanh bên trong một vòng, rồi quay về phòng của mình, sau đó gọi Vân Khả Thiên đến.
Hai người ở trong phòng bàn bạc một lúc, Vân Khả Thiên gọi một cuộc điện thoại, hơn nửa tiếng sau, hai người lại lái xe ra khỏi Thiên Nhân Cư, chạy thẳng đến khu nhà Tây Sơn ở ngoại ô phía Tây.
Chỉ1 lúc sau, hai người xuống xe ở cửa khu nhà Tây Sơn, Vân Khả Thiên dẫn Lục Hi đi vào bên trong.
“Bác trai, chúng tôi đến rồi, anh Vệ Hoành có ở đây chứ”.
Vân Khả Thiên vừa vào cửa đã hô to gọi.
Lát sau, chỉ thấy hai người Vân Vệ Hoành, Jenny và Vân Hiện Diệp, còn có Vân Thắng Quốc ra đón.
Mọi người chào hỏi nhau, Vân Hiện Diệp liền mời Lục Hi đến phòng khách.
Mọi thứ ở đây đều rất đơn sơ, bàn ghế được làm từ gỗ xưa, bầu không khí mộc mạc, không có thêm đồ trang trí nào.
Mọi người ngồi ổn định ở phòng khách, Vân Hiện Diệp đưa trà nước lên, Lục Hi nói thẳng vào vấn đề.
“Vừa nãy Khả Thiên đã gọi điện cho các ông, ý của tôi, có lẽ các ông cũng biết rõ, tôi không vòng vo nữa, trên người Vân Vệ Hoành có huyết mạch thượng cổ, đó là chuyện tốt, cũng là chuyện vô cùng nguy hiểm, nếu tiến vào con đường tu hành, thì sẽ dễ dàng thành công, tốc độ tu hành sẽ nhanh hơn người khác nhiều lần, nhưng cũng có nguy hiểm huyết mạch đột nhiên bùng phát, cơ thể nổ tung mà chết, cho nên hôm nay tôi đến là muốn đưa Vân Vệ Hoành đến chỗ tôi tu hành, các ông có suy nghĩ gì có thể nói ra”.
Lúc này, anh em Vân Hiện Diệp và Vân Thắng Quốc quay sang nhìn nhau, Vân Hiện Diệp nói: “Có thể theo cậu Lục tu hành, đó là việc cầu còn không được, chúng tôi còn có suy nghĩ gì, chỉ là phải phiền đến cậu Lục thôi”.
Vân Thắng Quốc và Vân Hiện Diệp sớm đã biết thần tích của Lục Hi, dù sao có Vân Khả Thiên, bọn họ cũng biết nhiều về Lục Hi hơn bất kỳ ai bên ngoài, Lục Hi có thể thu nhận Vân Vệ Hoành, đó là chuyện vui to lớn, bọn họ đâu có ý kiến gì.
Chương 588: Thu nhận đồ đệ
Lúc này, Lục Hi gật đầu, nhìn sang Vân Vệ Hoành nói: “Anh có đồng ý không, nếu đồng ý, anh sẽ là đệ tử chính thức đầu tiên của tôi”.
Trước đó, tuy Lục Hi cũng truyền thụ tuyệt học cho không ít người, nhưng không nhận đồ đệ chính thức, bởi vì những người bên cạnh anh không phải bạn bè thì có quan hệ cấp dưới, không có đệ tử ý nghĩa thực sự, thêm nữa, tư chất của những người này cũng rất bình thường, Lục Hi không có hứng nhận đồ đệ.
Nhưng Vân Vệ Hoành thì khác, anh ta có huyết mạch thượng cổ, đặt ở tu chân giới, cũng là đệ tử mà các đại môn phái đánh nhau vỡ đầu cũng phải tranh cướp, thành tựu tương lai vô hạn, Lục Hi cũng động lòng.
“Sư phụ ở trên cao, xin nhận của đồ nhi một lạy”.
Vân Vệ Hoành không nói nhiều, quỳ xuống đất, dập đầu ba cái, phập phập vang lên, Jenny ở một bên thấy vậy cũng vội vàng quỳ xuống, nhưng bụng của cô ta đã rất to, không thể dập đầu.
Nhìn Jenny cứ cố gắng muốn dập đầu, Lục Hi xua tay, một luồng sức mạnh nhẹ nhàng đỡ cô ta dậy.
“Cô đang mang thai, không cần đa lễ”.
Lúc này Jenny mới đứng sang một bên.
Sau đó, Lục Hi nhìn Vân Vệ Hoành quỳ dưới đất, chậm rãi nói.
“Đã như vậy thì anh chính là đại đệ tử của tôi, có vài lời tôi phải nói trước, người tu hành có quy tắc của người tu hành, sau này tôi sẽ từ từ nói với anh, nhưng nếu anh vi phạm quy tắc của tôi, tôi chắc chắn sẽ trừng phạt nghiêm khắc, lấy tính mạng của anh cũng chỉ trong một suy nghĩ, anh phải suy nghĩ cho kỹ”.
“Đệ tử tuyệt đối sẽ không vi phạm bất kỳ giới luật nào của sư tôn, nếu phạm sai lầm, tùy sư tôn xử phạt, tuyệt đối không oán trách”, Vân Vệ Hoành nói chắc như đinh đóng cột.
Anh ta cũng tận mắt chứng kiến sự lợi hại của Lục Hi, lại thêm những điều Vân Khả Thiên nói với anh ta, anh ta đã sùng bái Lục Hi từ lâu, bây giờ có cơ hội tốt như vậy, cho mình bước vào con đường tu hành, theo bên cạnh Lục Hi, làm sao anh ta không trân trọng chứ, cho dù Lục Hi lập ra một vạn quy tắc, anh ta cũng nhất định sẽ tuân thủ nghiêm ngặt, quyết không vi phạm nửa điều.
Lúc này, Lục Hi gật đầu nói: “Tốt, anh ghi nhớ những gì hôm nay anh nói là được, bây giờ anh đi chuẩn bị quần áo đồ dùng, đưa theo Jenny đi theo tôi đến Thiên Nhân Cư, Jenny cũng sắp sinh rồi, môi trường ở chỗ tôi tốt hơn, cũng tốt cho đứa trẻ”.
Vân Vệ Hoành nghe vậy, liền mừng rỡ dập đầu ba cái, mới cùng hai người Jenny quay về chuẩn bị đồ.
Lúc này, trong lòng hai người Vân Thắng Quốc và Vân Hiện Diệp vô cùng ngưỡng mộ.
Từ chỗ Vân Khả Thiên, bọn họ được biết Thiên Nhân Cư của Lục Hi thực sự là động tiên, bọn họ cũng muốn đến mở mang tầm mắt, nhưng Lục Hi không mở lời, bọn họ cũng chỉ có thể đè nén suy nghĩ này xuống đáy lòng.
Lúc này, Lục Hi nhìn bọn họ một cái nói: “Có lẽ hai người cũng biết chuyện Thiên Nhân Cư, chuyện này cũng chỉ có hai người biết, không được truyền ra ngoài, tránh gây rắc rối không cần thiết”.
Hai người vội vàng khom lưng nói: “Không dám, chuyện của cậu Lục, chúng tôi biết phải làm thế nào”.
Lục Hi gật đầu.
Lúc này, thực ra trong lòng hai anh em vẫn vô cùng vui mừng, con trai của hai người họ đều đi theo Lục Hi, hoàn toàn vạch ra ranh giới với người bình thường, tương lai sẽ đi đến bước nào, bọn họ cũng không dám tưởng tượng.
Nhưng, chắc chắn thành tựu sẽ cao hơn bọn họ, người già, chẳng phải luôn hy vọng con của mình có thể có một chốn đi về tốt đẹp, hai người họ cũng có thể nói là mãn nguyện rồi.
Còn về chuyện Thiên Nhân Cư, hai người họ nghĩ đến thôi cũng được rồi, chỉ cần con trai có thể vào sống trong đó, bọn họ cũng không tiếc nuối.
Lát sau, Vân Vệ Hoành và Jenny thu dọn xong đồ đạc, Vân Khả Thiên cầm giúp, Lục Hi cáo từ Vân Hiện Diệp và Vân Thắng Quốc, dẫn vợ chồng Vân Vệ Hoành lái xe rời đi.
Lúc này hai anh em Vân Hiện Diệp và Vân Thắng Quốc đứng ở cửa khu nhà Tây Sơn, dõi theo chiếc xe của Lục Hi đi xa, vẻ mặt lúng túng.
“Có thể gặp được cậu Lục, là cái phúc của nhà họ Vân ta, chúng ta phải trân trọng”, Vân Hiện Diệp chân thành nói.
Vân Thắng Quốc gật đầu nói: “Anh cả, anh yên tâm, em sẽ không vì vị trí của mình mà bất mãn với cậu Lục, chúng ta đều là phàm phu tục tử, vị trí có cao đi nữa thì đã làm sao, đám người anh Lục có thể vượt qua sự sống và cái chết, chúng ta và người ta vốn không cùng đẳng cấp”.
“Chú có thể giác ngộ như vậy, tôi rất mừng, nhà họ Vân chúng ta sắp thực sự lưu truyền trăm năm rồi”, Vân Hiện Diệp cười tươi nói.
…
Đám người Lục Hi về thẳng đến Thiên Nhân Cư, Lục Hi đưa hai sợi dây chuyền bảo vợ chồng Vân Vệ Hoành đeo vào, hai người vừa bước vào Thiên Nhân Cư, đã bị cảnh tượng như cảnh tiên, thế ngoại đào nguyên bên trong làm cho ngẩn người.
Vân Khả Thiên thấy buồn cười, kéo hai người đi đến khách sạn, sắp xếp một phòng cho bọn họ.
Lúc này, Lục Hi đã ngồi trên sofa, còn Vân Vệ Hoành và Jenny vẫn như mất hồn, trong đầu nghĩ lại cảnh tượng vừa nhìn thấy.
Cây cối nơi đây một màu xanh biếc, đều vô cùng cao lớn, trông như đã phát triển hàng nghìn năm vậy, còn không khí bên trong, hít một hơi liền thấy dễ chịu thoải mái, cảm giác lỗ chân lông toàn thân được mở ra.
Chim muông trong rừng, lông vũ sặc sỡ sáng bóng như lụa, ngay cả tiếng hót cũng lanh lảnh, hình như bọn họ còn phát hiện trên tầng mây còn có một bóng hình bạch long, đang chậm rãi bay lượn, tất cả khiến bọn họ chấn hãi vô cùng.
Lúc này, Lục Hi mở con mắt xuyên thấu, quan sát kỹ cơ thể của Vân Vệ Hoành, lúc sau mới chậm rãi nói: “Vệ Hoành, một hai năm nay cậu có phát hiện mình có năng lực đặc biệt gì không?”
Nghe thấy lời của sư phụ, anh ta mới tỉnh lại từ trong mộng, chỉ thấy anh ta cố gắng suy nghĩ, sau đó nói: “Có mấy lần, khi tôi tập trung tinh thần, cơ thể ngẫu nhiên có dòng điện truyền ra, làm tôi sợ giật mình”.
Lục Hi gật đầu, xem ra giống như anh phân tích, có lẽ Vân Vệ Hoành thức tỉnh huyết mạch thiên lôi.
Trong tu chân giới huyết mạch này cũng vô cùng lợi hại, trời sinh gần với thuộc tính hệ lôi, trong tu luyện, rất dễ dàng nắm bắt được công pháp và thuật pháp thuộc tính lôi, và đến cuối cùng, có thể chuyển hóa thành huyết mạch kẻ hủy diệt sấm sét, thì rất lợi hại rồi.
Chương 589: Thức tỉnh
Trong tất cả các loại huyết mạch thì những người sở hữu huyết mạch sấm sét hủy diệt đều thuộc hàng huyết mạch đỉnh cấp, một khi sở hữu nó, chỉ cần không giữa đường chết yểu thì chắc chắn sẽ một bước lên trời, trở thành nhóm nhỏ ở đỉnh cao quyền lực tại thế giới đó.
Lục Hi cân nhắc một hồi sau đó bắt đầu lục tìm ký ức trong đầu, thật lâu sau anh cuối cùng cũng được một bộ công pháp.
“Kinh lôi quyết!”
Bộ công pháp này là một môn luyện thể thuật, có thể nói là sự kết hợp hoàn mỹ với huyết mạch của Vân Vệ Hoành, trong quá trình tu luyện ‘kinh lôi quyết’ sẽ không ngừng tôi luyện thân thể của anh ta, khiến thể chất của anh ta dần dần được cường hóa, ngăn chặn nguy cơ huyết mạch bất ngờ bạo phát.
Hơn nữa cùng với sự thăng cấp trong môn công pháp này sẽ sinh ra pháp thuật hệ lôi khác nhau, phối hợp với sức mạnh huyết mạch của anh ta, đến lúc đó uy lực sẽ không tầm thường, bản thân Lục Hi cũng vô cùng hài lòng.
Lúc này Lục Hi nhìn Vân Vệ Hoành nói: “Chú ý nhé”.
Vân Vệ Hoành giật mình, mà Lục Hi cũng đã dùng thần thức khắc in môn công pháp này vào trong đầu của Vân Vệ Hoành khiến anh ta cảm thấy một cơn choáng váng, Lục Hi liền đứng dậy đặt lòng bàn tay lên vai anh ta giúp Vân Vệ Hoành ổn định lại, sau đó lại giúp anh ta dẫn dắt khí vào trong cơ thể.
Linh khí tại Thiên Nhân Cư trước mắt đã vô cùng nồng đậm, việc dẫn khí vào trong cơ thể cũng vô cùng dễ dàng, sau hơn nửa tiếng đồng hồ, Vân Vệ Hoành đã tiếp nhận công pháp của ‘Kinh lôi quyết’ và bắt đầu thử sức chậm rãi điều động luồng chân khí như có như không kia trong cơ thể.
Lại nửa tiếng nữa trôi qua, Lục Hi cuối cùng cũng buông tay, nhìn Vân Vệ Hoành đã tiến vào trạng thái thiền định, anh khẽ nói với Vân Khả Thiên: “Được rồi, những chuyện phía sau cậu nói cho anh ta biết, có chuyện gì cứ tới tìm tôi là được”.
Vân Khả Thiên gật đầu tỏ vẻ đã biết.
Sau đó anh liền rời khỏi phòng của Vân Vệ Hoành và trở về phòng ngủ của mình
Trong phòng ngủ, anh lấy ra một viên Cao Hoàng Đan một ngụm nuốt xuống bụng rồi ngủ thiếp đi.
Anh cũng cảm thấy hiện tại mình đã đến giới hạn đột phá, rất nhanh sẽ đạt tới tầng thứ ba của Long Đằng quyết, việc anh cần làm bây giờ là đề cao thể chất, để phòng trường hợp cảnh giới thăng cấp dẫn tới huyết mạch bùng nổ.
Không mất bao lâu Lục Hi đã chìm vào giấc ngủ với khuôn mặt đỏ bừng.
……
Ở một thế giới khác.
Trên mảnh đất cằn cỗi, từng cơn gió hiu hiu và lạnh lẽo lướt qua cuốn theo một mảnh bụi đất.
Lúc này chỉ thấy dưới mặt đất chậm rãi nhô lên một gồ đất, Thương, người không biết đã say ngủ trong bao lâu từ từ bỏ lên.
Đợi hắn vươn thẳng người đứng dậy, cúi đầu nhìn thoáng qua thân thể phủ đầy bùn đất của bản thân liền khẽ nhíu mày.
Ngay lập tức, một ngọn lửa xanh bốc lên từ lòng bàn chân hắn và thiêu rụi khắp người.
Một lúc sau, một bóng dáng không tỳ vết màu lục lam xuất hiện.
Ngũ quan trên gương mặt Thương lúc này đã vô cùng sắc nét, tuy rằng vẫn còn bị phủ một lớp màu lục lam nhưng từ các đường nét đã có thể nhìn ra đây hoàn toàn là một mỹ nhân hàng đầu thế giới, mà vóc người của hắn từ trên xuống dưới hoàn toàn được phân chia theo tỷ lệ vàng, xem ra vô cùng hoàn mỹ.
Thương của thời điểm hiện tại đã không thể dùng từ ‘hắn’ để hình dung, chỉ có thể dùng ‘cô ta’.
Tuy chưa thấy diện mạo chân thực đã biết được cô ta là một mỹ nhân có một không hai trên thế giới, bất kể tướng mạo hay là vóc người đều không điểm thiếu hụt nào.
Lúc này Thương một lần nữa nhìn lại thân thể của bản thân, giữa đôi lông mày hơi cau lại, có vẻ không hài lòng lắm.
Cô chần chừ một hồi, nhặt lên cây chiếc mâu xương ở bên cạnh rồi bắt đầu tiếp tục tiến về phía trước.
Không biết đã đi được bao xa Thương dừng bước tại một sườn núi.
Đây là một ngọn núi không được tính là cao, Thương ngước mắt nhìn lên liền có thể thấy một hang động không lớn trên đỉnh núi đó, hơn nữa cô còn cảm nhận được nơi đó có một hơi thở đang thu hút mình.
Sau khi cân nhắc, Thương bắt đầu leo lên không chút lưỡng lự.
Hơn mười phút sau Thương cuối cùng cũng đến được một bục đất trên đỉnh núi, trước thềm dài mấy dặm này chính là một hang động đen kịt.
Bên trong miệng hang đó là hơi thở hấp dẫn cô, kèm theo một nguồn năng lượng mạnh mẽ, hiện ra vô cùng dày đặc.
Thương siết chặt cây chiếc mâu xương trong tay, cẩn thận thăm dò từng bước về phía hang động.
Đúng lúc này, một giọng nói giống như sấm rền nổ vang trong linh hồn Thương.
“Là kẻ nào, vậy mà dám xông vào lãnh địa của ngọn lửa Cốt Ma ta?”
Khi giọng nói này vang lên, từ trong hang cũng vọng tới tiếng bước chân phi nhanh, Thương cảnh giác khom lưng, nắm chặt chiếc mâu xương, nhìn chăm chăm cửa động.
Không lâu sau chỉ thấy một ngọn lửa Cốt Ma cao hơn ba mét đang sải bước ra khỏi hang động, hắn dùng đôi mắt bốc cháy ngọn lửa màu lam âm u hung tợn trừng Thương.
Ngọn lửa Cốt Ma này có thân hình như một con bọ ngựa, hắn vươn mình đứng thẳng tắp phải cao hơn ba mét với đôi chân cường tráng cùng hai chiếc càng hình lưỡi liềm khổng lồ trước người đều rực lửa, xem chừng vô cùng hung mãnh.
Và phía sau hắn còn bám sát hơn mười võ sĩ cương thi và đầu lâu tinh anh.
Có thuộc hạ cũng đủ để thấy rằng ngọn lửa Cốt Ma này đã sở hữu trí tuệ tương đối.
Mà lúc này chỉ thấy ngọn lửa Cốt Ma đánh giá Thương từ trên xuống dưới, sau đó chậm rãi nói:
“Sự tồn tại chưa có tên kia, ngươi vậy mà đã thức tỉnh trí tuệ cũng nên biết quy tắc của nơi này, ngươi nên đi mở lãnh địa của riêng mình, tại sao lại tới nơi này của ta, không lẽ ngươi không biết là lãnh địa của nơi đây tuyệt đối không cho phép kẻ khác xâm phạm sao?”
“Ta biết nhưng nơi này có thứ mà ta cần”, Thương cố chấp đáp.
Lúc này ngọn lửa Ma Cốt gầm gừ một tiếng: “Nếu ngươi đã dám thèm muốn vĩ đại, bảo vật của ngọn lửa Ma Cốt, thứ đồ thấp kém như ngươi cũng dám khiêu khích quy tắc nơi này, giết cô ta cho ta”.
Càng trước khổng lồ của ngọn lửa Cốt Ma vung lên, những võ sĩ cương thi với trí tuệ thấp cùng đầu lâu tinh anh lập tức bổ nhào về Thương.
Mũi mâu xương của Thương ngay lập tức đốt lên ngọn lửa màu lục lam sau đó sải chân liền xông lên phía trước.
Mũi mâu xương chuẩn xác đâm trúng trái tim của cương thi, huỷ diệt năng lượng mà chúng phụ thuộc vào để sinh tồn, cương thi lập tức không còn sức lực đổ gục xuống.
Sau một vài phút, Thương đã giải quyết xong cuộc vây công, những võ sĩ cương thi cùng đầu lâu tinh anh kia đều nằm rải rác trên mặt đất.
Mà lúc này, ngọn lửa Cốt Ma cũng gào thét lên một tiếng: “Thứ ti tiện ngươi, ngươi sẽ bị ngọn lửa ác ma của ta thiêu đốt 10.000 năm".