• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Cự Long Thức Tỉnh - Lục Hi - Hoắc Tư Duệ (1 Viewer)

  • Chương 583-586

Chương 583: Đứng ra hòa giải

Còn Nguyễn Chí nhìn thấy Thường Bác Vũ đi tới, cũng đứng dậy cười nói: “Tư lệnh Thường, đã lâu không gặp, cậu vẫn có phong thái quân nhân như vậy”.

Thường Bác Vũ mặt không biểu cảm nói: “Quân nhân chúng tôi luôn giữ phong thái của quân nhân, với tư cách là người đứng đầu quân nhân một tỉnh, tôi càng phải tự nêu gương”.

Hai người bắt tay, Nguyễn Chí nói: “Tư lệnh Thường nói rất đúng, chẳng trách tuổi như vậy đã làm thống lĩnh”.

Thường Bác Vũ mới hơn bốn mươi tuổi đã có quân hàm thống lĩnh, chuẩn tướng, ở thời đại hòa bình như thế này rất khó sản sinh ra một vị tướng, Thường Bác Vũ này chắc chắn cũng không phải là nhân vật đơn giản.

Lúc này, Nguyễn Chí mời Thường Bác Vũ ngồi xuống, Thường Bác Vũ ngồi xuống bên cạnh, thân hình thẳng tắp, giống như một bức tượng, còn Trương Thuận và lính cần vụ lại đứng phía sau Thường Bác Vũ, không nói một lời.

Lúc này, trong lòng Nguyễn Chí đã có chút không vui, Thường Bác Vũ này lúc bắt tay với ông ta đến găng tay cũng không thèm cởi, ông ta có chút bất mãn.

Theo lý mà nói, sở an ninh tỉnh thuộc quyền quản lý của bộ chỉ huy quân sự và chính quyền tỉnh, Thường Bác Vũ này cũng thuộc cấp dưới của ông ta, mặc dù điều này chỉ là trên danh nghĩa, nhưng Thường Bác Vũ cũng không cho ông ta mặt mũi, Nguyễn Chí liền phớt lờ hắn.

Mà cảnh này, Đỗ Tây Lâm cũng nhìn thấy, trong mắt hiện lên một tia lo lắng.

Bản thân Thường Bác Vũ cực kỳ bao che khuyết điểm, bởi vì công việc ông ta thường xuyên tiếp xúc với Thường Bác Vũ, hai bên thỉnh thoảng cần phải hợp tác, nên cũng có chút hiểu hắn, tác phong làm việc của người này vô cùng cứng nhắc, hơn nữa còn bao che khuyết điểm.

Nhìn bộ dạng này của hắn, sự việc lần này e rằng không dễ giải quyết như vậy.

Đỗ Tây Lâm bắt đầu cân nhắc xem liệu có phải để Lương Thông hạ thấp thái độ, nhận sai với Thường Bác Vũ hay không, sau đó chính quyền dành cho Lương Thông một vài khen thưởng, bù đắp một chút.

Đúng lúc này, ngoài cửa có tiếng huyên náo, một nhóm người ồn ào đi vào, chính là võ giả Tây Sơn. Nhóm người này có hơn bốn mươi người đi vào trong đại sảnh dưới sự dẫn dắt của Lương Thông. Thường Bác Vũ nhìn thấy những người này, liền cau mày, sắc mặt sa sầm xuống.

Lúc này, Đỗ Tây Lâm dẫn theo mấy cấp dưới đi về phía Lương Thông, hai người bắt tay, Đỗ Tây Lâm cười nói: “Ông Lương, lần này may mà có các ông và bên quân đội, chính quyền đặc biệt tổ chức bữa tiệc này để cảm ơn các ông”.

“Không dám nhận, ông khách sáo rồi”, Lương Thông nói.

“Nào nào, mời ngồi”.

Ngay lập tức, Đỗ Tây Lâm dẫn mấy người Lương Thông ngồi xuống chiếc bàn gần đó.

Mấy người Lương Thông, Lục Hi, Diêu Na, Tiết Cảnh Thiên, Vương Bá Hổ, Đỗ Tây Lâm ngồi một bàn, còn cấp dưới của Đỗ Tây Lâm và Lương Bách Hiếu, thì đi sắp xếp chỗ ngồi cho những người khác.

Mọi người vừa ngồi xuống, nhân viên phục vụ đã bưng trà tới, sau khi nhân viên phục vụ rời đi, Đỗ Tây Lâm hàn huyên vài câu, sau đó liền nói: “Ông Lương, mâu thuẫn giữa ông và Trương Thuận, chúng tôi cũng biết, ý của bí thư Nguyễn là để tôi hòa giải cho hai người, mâu thuẫn nên được hóa giải, không nên kết, mọi người đều là trừ hại cho dân, không nên có mâu thuẫn”.

Lương Thông gật đầu nói: “Tôi cũng không muốn có thù oán với Trương Thuận, nhưng người này ức hiếp người quá đáng, nhưng, bên trên đã có ý hòa giải, thì hòa giải thôi, cũng không phải vấn đề gì to tát”.

Lúc này, Đỗ Tây Lâm liền cười nói: “Ông Lương rất có khí phách, tôi vẫn luôn vô cùng tán thưởng, như này, lát nữa tôi sắp xếp ông và tư lệnh Thường gặp mặt, tính khí con người hắn không tốt, đến lúc đó ông nhịn một chút, sự việc coi như xong”.

Lương Thông nghe thấy vậy liền nhăn mày, một lúc lâu sau mới nói: “Việc này là tôi nể mặt bí thư Nguyễn và ông, cứ làm theo như ông nói đi”.

Lương Thông cũng nghe ra, Đỗ Tây Lâm đây là muốn ông ta hạ mình, Lương Thông suy nghĩ một chút, để Nguyễn Chí và Đỗ Tây Lâm không phải khó xử, ông ta đành nhịn xuống.

“Được được, ông yên tâm, xong việc này, chính quyền sẽ bù đắp thỏa đáng cho ông, trong sự kiện lần này các ông cũng lập được công lớn, chính quyền sẽ không quên, các ông ngồi trước đi, tôi qua đó sắp xếp một chút”, Đỗ Tây Lâm nói xong, vỗ vỗ vai Lương Thông, đi về phía Nguyễn Chí.

Lúc này, bên phía Nguyễn Chí, Thường Bác Vũ vẫn mặt không biểu cảm, không nói lời nào.

Đỗ Tây Lâm đi đến chào hỏi Nguyễn Chí, Nguyễn Chí gật gật đầu, lúc này, Đỗ Tây Lâm nói với Thường Bác Vũ.

“Tư lệnh Thường, chúng tôi biết Lương Thông bọn họ cùng người của các cậu xảy ra một số hiểu lầm trong sự việc lần này, mọi người đều vì quần chúng nhân dân, có chuyện gì không vui, chúng tôi sẽ làm người hòa giải cho các cậu, để Lương Thông qua đây giải thích, cậu thấy thế nào?”

Lúc này, Thường Bác Vũ mặt không biểu cảm nói: “Cũng đang muốn gặp vị tông sư đó, xem xem ông ta có lời gì muốn nói”.

Đỗ Tây Lâm nghe thấy vậy trong lòng không khỏi có chút lo lắng, nhưng lúc này cũng không còn cách nào khác, đành phải ra hiệu với Lương Thông bảo ông ta qua đó.

Quan hệ của ông ta và Lương Thông không tệ, hy vọng Lương Thông có thể nể mặt ông ta và bí thư Nguyễn, nhẫn nhịn một chút, để việc này được trôi qua suôn sẻ.

Lúc này, Lương Thông mới chậm rãi đi tới.

Đỗ Tây Lâm liền cười nói: “Nào nào, để tôi giới thiệu với mọi người, vị này là người đứng đầu sở an ninh tỉnh, tư lệnh viên Thường Bác Vũ, là một vị tướng trẻ tuổi”.

Lương Thông gật đầu tỏ ý.

Lúc này, Đỗ Tây Lâm lại chỉ vào Lương Thông nói: “Tư lệnh Thường, vị này là tông sư Lương Thông, võ công bất phàm, trong sự kiện lần này chắc hẳn cậu cũng đã nghe qua, đóng góp cũng không nhỏ, nếu mọi người có hiểu lầm gì, bắt tay một cái coi như bỏ qua cho nhau, mọi người thấy sao?”

Đỗ Tây Lâm làm người hòa giải.

Việc này Đỗ Tây Lâm cũng rất đau đầu, thân phận của Thường Bác Vũ không tầm thường, tính cách lại cực kỳ cứng rắn, mà Lương Thông cũng là bá vương trong giới giang hồ, nói không nóng nảy thì là giả.

Nếu Lương Thông không nóng nảy thì đã không xảy ra mâu thuẫn với Trương Thuận, chuyện này bản thân cũng không dễ giải quyết, hiện tại ông ta chỉ hy vọng hai bên có thể nể mặt bí thư Nguyễn, có thể giảng hòa với nhau, không xảy ra thêm bất kỳ mâu thuẫn gì.

Dẫu sao, nhóm người Lương Thông là chính quyền mời đến nhờ giúp đỡ, không giải quyết mâu thuẫn cho bọn họ, chính quyền cũng khó ăn nói.
Chương 584: Muốn đưa tôi đi?‘

Lúc này, Lương Thông chắp tay nói với Thường Bác Vũ: “Tư lệnh Thường, trong sự việc lần này nếu có chỗ nào đắc tội, xin bỏ quá cho, những người chân đất thô lỗ như chúng tôi không hiểu quy tắc, xin lượng thứ”.

Lương Thông là bá vương một phương trên giang hồ, thái độ như này đã xem như rất nhún nhường rồi, hơn nữa, ông ta cũng là được chính quyền mời đến làm việc, bây giờ lại phải xin lỗi người khác, ông ta cũng ôm một bụng tức, nhưng vì đại cục, ông ta vẫn nhịn xuống, bằng không mâu thuẫn trở nên gay gắt, chính quyền cũng không thể xử lý được.

Đỗ Tây Lâm khá hài lòng với biểu hiện của Lương Thông, có thể làm được như vậy, Lương Thông quả thật cũng có chút tấm lòng.

Mà lúc này, Thường Bác Vũ lại nói với vẻ mặt không chút biểu cảm.

“Các ông có hiểu nhầm, tôi có thể hiểu được, nhưng, các ông còn muốn xuống tay với Trương Thuận, có chuyện này không?”

Lương Thông nghe thấy vậy cau mày, Thường Bác Vũ này dường như không muốn hóa giải mâu thuẫn.

Mà vẻ mặt Đỗ Tây Lâm cũng thay đổi, Thường Bác Vũ này, xem ra là không muốn nể mặt.

Lúc này, Lương Thông mới chậm rãi nói: “Chúng tôi giúp các cậu giảm bớt bao nhiêu thương vong, nhưng Trương Thuận lại làm khó chúng tôi, chúng tôi nhất thời kích động, lời nói có chút không thích đáng, chắc hẳn cũng có thể hiểu được”.

Lời của Lương Thông có thể nói là đã rất mềm mỏng rồi, lúc này Đỗ Tây Lâm có chút an tâm, ông ta còn sợ Lương Thông không kiềm chế được mà nổi giận ngay tại đây, đến lúc đó mọi chuyện sẽ thực sự khó xử lý.

Mà lúc này, Thường Bác Vũ lại lạnh lùng cười một tiếng nói: “Lời nói không thích đáng? Nhưng tôi lại nghe nói, ông đã nói Trương Thuận là muốn tìm chết? Có chuyện này không?”

Đối mặt với sự hùng hổ dọa người của Thường Bác Vũ, Lương Thông không thể nhịn được nữa, chắp tay sau lưng nói: “Có”.

“Được lắm”.

Lúc này, Thường Bác Vũ cũng đứng lên, hung hăng như đâm lao nhìn Lương Thông nói.

“Trước mặt quân nhân, ông cũng dám nói những lời như vậy, tôi cho rằng ông đang khiêu khích sự uy nghiêm của quân nhân chúng tôi, đi theo tôi, ông sẽ bị đưa lên tòa án binh”.

Đỗ Tây Lâm nghe thấy vậy, liền kinh hãi nói: “Tư lệnh Thường hãy khoan, chỉ là chuyện nhỏ mà thôi, không cần phải chuyện bé xé ra to”.

“Chuyện bé xé ra to? Ông cho rằng danh dự của quân nhân có thể tùy ý bôi nhọ sao, Lương Thông phải trả giá cho lời nói và việc làm của ông ta, còn nữa, thi thể của vượn khổng lồ cũng phải giao cho quân đội, cũng mang cả tên họ Lục đi”, Thường Bác Vũ nghiêm nghị nói.

Khi đó, sau khi Trương Thuận trở về, lập tức đúng như sự thật báo cáo lại toàn bộ sự việc, Thường Bác Vũ nghe thấy thế giận tím mặt.

Quân đội là một tập thể to lớn, là thần hộ mệnh của quốc dân, sao có thể khoan nhượng để một đám giặc cỏ giang hồ tùy ý uy hiếp, cho dù Trương Thuận làm không đúng, nhưng cũng tuyệt đối không cho phép đám người Lương Thông láo xược như vậy.

Còn nữa, theo Trương Thuận nói, có một người họ Lục rất lợi hại, không chỉ giết chết vượn khổng lồ mà còn làm vượn khổng lồ biến mất, còn rêu rao sẽ gánh hết hậu quả.

Lúc này, Thường Bác Vũ còn tức giận hơn, một đám người giang hồ còn có thể lợi hại hơn cả quân đội Hoa Hạ, đây là sự khiêu khích trắng trợn với quân đội, Thường Bác Vũ hắn nhất định sẽ không ngồi nhìn sự việc như vậy xảy ra, những người này nhất định phải bị nghiêm trị, để lấy lại thanh danh cho quân đội.

Mà lúc này Đỗ Tây Lâm thấy sự việc đã ầm ĩ đến mức này, không khỏi đau đầu, chỉ có thể nhìn đến Nguyễn Chí.

Thường Bác Vũ rõ ràng không nể mặt ông ta, bây giờ chỉ có thể xem Nguyễn Chí có thể giải quyết được việc này hay không.

Lúc này Nguyễn Chí khẽ cau mày, chậm rãi đứng lên nói: “Tư lệnh Thường, nhóm người Lương Thông được chính quyền mời đến giúp đỡ, cũng là người của chính quyền, việc này tôi thấy cho qua đi, cũng không gây tổn thất gì, thái độ của Lương Thông cũng không tệ, mọi người bắt tay giảng hòa là được”.

Nguyễn Chí là người đứng đầu tỉnh, lời nói vẫn là có chút trọng lượng, Đỗ Tây Lâm đoán Thường Bác Vũ dù gì cũng phải nể mặt.

Nhưng nào ngờ, Thường Bác Vũ mặt không biểu cảm nói: “Bí thư Nguyễn, việc này không còn là việc nhỏ nữa, có người khiêu khích nghiêm trọng đến uy nghiêm của quân đội, phải bị xử lý nghiêm, xin lỗi rồi”.

Nhìn thấy Thường Bác Vũ đến Nguyễn Chí cũng không thèm nể mặt, Đỗ Tây Lâm bất lực thở dài, việc này thật khó giải quyết.

Bọn họ không thể làm căng với quân đội được, việc này nếu truyền ra ngoài sẽ lập tức trở thành trò cười cho các tỉnh khác, làm gì có chính quyền địa phương nào lại xung đột với quân đội địa phương, nhất định sẽ trở thành chuyện cười cực lớn.

Lúc này, Nguyễn Chí nói với vẻ mặt giận dữ: “Nếu đã như vậy, tư lệnh Thường cứ làm theo ý của mình, tôi chắc chắn sẽ báo cáo với cấp trên, xem cấp trên xử lý như nào”.

Nguyễn Chí là người đứng đầu Tây Sơn, đương nhiên cũng sẽ không công khai đối đầu với Thường Bác Vũ ở đây, ông ta cũng là người có thể gặp được ông lớn trong quân đội. Nếu ông ta muốn truy cứu việc này, ông ta cũng có cách riêng của mình, thân phận người đứng đầu một tỉnh cũng không thấp, hoàn toàn có thể nói chuyện được với các lãnh đạo cấp cao của chính phủ.

Lúc này, Thường Bác Vũ quát to một tiếng: “Người đâu”.

Bên ngoài truyền đến tiếng bước chân đều đặn, một đội quân cảnh đi vào, quần áo chỉnh tề đi vào đại sảnh rồi đứng nghiêm ở đó.

Lúc này, tất cả mọi người trong đại sảnh đều ngây ra, không biết chuyện gì, sao có quân cảnh xuất hiện ở đây.

Mà Nguyễn Chí nhìn thấy quân cảnh đi vào, sắc mặt đen sì, Thường Bác Vũ này thực sự không coi ông ta ra gì, Nguyễn Chí quyết định vài ngày nữa sẽ đi Thượng Kinh, nhất định phải dạy cho Thường Bác Vũ một bài học, phải biết rằng ông ta cũng là ủy viên dự bị của nội các, nếu thật sự muốn chỉnh đốn Thường Bác Vũ thì vẫn có vài cách.

Lúc này, Lục Hi chậm rãi đứng dậy đi về phía Thường Bác Vũ.

Lúc Lương Thông đi qua đó, Lục Hi liền để ý tới ông ấy, chuyện xảy ra bên đó, từng câu từng chữ anh không bỏ xót tí nào, Thường Bác Vũ này ngang ngược kiêu ngạo như vậy, chẳng trách dưới trướng lại có kẻ như Trương Thuận.

Mà Thường Bác Vũ còn muốn đưa mình đi, Lục Hi muốn xem xem Thường Bác Vũ này đem mình đi như nào.

Lúc này, Lục Hi đi tới trước mặt Thường Bác Vũ, anh liếc mắt nhìn Lương Thông đang tức giận, khẽ mỉm cười với ông ta, sau đó nói với Thường Bác Vũ: “Ông muốn đưa tôi đi?”
Chương 585: Quân hàm thống lĩnh

“Cậu chính là Lục Thiên Hành?”, Thường Bác Vũ nhìn Lục Hi hỏi ngược lại.

Lục Hi cười thản nhiên: “Đúng thế, tôi lại muốn hỏi, rốt cuộc tôi và Lương Thông đã gây ra chuyện gì mà ông muốn đưa chúng tôi đi?”

Lúc này, Thường Bác Vũ cười lạnh lùng một tiếng nói: “Uy hiếp đến an toàn tính mạng của quân nhân, sỉ nhục vinh dự của quân nhân, cướp đi sinh vật cơ mật của quân đội, những chuyện này đã đủ chưa?”

“Ha ha”.

Lục Hi vừa nghe, khẽ cười nói.

“Đúng là chuyện vô cùng nực cười, chúng tôi hỗ trợ các ông đối kháng với hung thú, trong lúc các ông bó tay hết cách, giúp các ông hoàn thành nhiệm vụ, giảm bớt thương vong, các ông không những không cảm ơn, còn nói ra những lời như vậy, là quân nhân, ông còn muốn thể diện không, còn nữa, con sinh vật đó thuộc về phía quân đội từ lúc nào, đó là con vật không chủ, sinh linh hoang dã, nó không thuộc về bất kỳ ai”.

Lục Hi nói một tràng, có thể nói là không nể mặt Thường Bác Vũ, thậm chí còn tát lên mặt hắn một cái, lần này, không những Thường Bác Vũ ngẩn người, ngay cả Nguyễn Chí và Đỗ Tây Lâm cũng sửng sốt.

Lục Hi làm như vậy, chỉ có thể kích lên cơn lửa giận của Thường Bác Vũ, tình hình hiện tại, Thường Bác Vũ cứ muốn đưa họ đi, chính phủ cũng không dễ ngăn cản, chỉ có thể phản ánh lên cấp trên, để cấp trên đến giải quyết vấn đề, bọn họ bị đưa đi, cơ bản là chuyện đã định, khiến Thường Bác Vũ nổi giận, không sợ bị đưa đi sẽ phải chịu khổ sao.

Lúc này, Thường Bác Vũ nói với sắc mặt tái xanh.

“Khẩu khí thật lớn, một đám thất phu lỗ mãng mà thôi, thực sự cho rằng mình là anh hùng gì, nhớ kỹ, thế giới này, chỉ có quân nhân mới được gọi là anh hùng, bởi vì chỉ có quân nhân mới là trụ cột của nhà nước và nhân dân, còn các cậu, chẳng là gì hết”.

Lục Hi nhìn Thường Bác Vũ, chậm rãi nói: “Quân nhân là trụ cột của nhà nước và nhân dân, nhưng đầu tiên, bọn họ cũng đi ra từ trong nhân dân, trước khi làm quân nhân, ông cũng chỉ là người bình thường, làm sao, làm quân nhân thì cảm thấy mình cao hơn người khác một bậc ư?”

“Được lắm, hay cho một tên giỏi ăn nói, nhưng bất kể cậu nói thế nào, cũng không cho phép làm ô uế vinh dự của quân nhân, cũng tuyệt đối không cho phép thách thức uy nghiêm quân nhân, đưa họ đi cho tôi”.

Lúc này, một đội hiến binh tiến lên, định đưa Lục Hi và Lương Thông đi, nhưng toàn bộ người trong võ đạo của Tây Sơn đều đứng lên, người nào cũng bừng bừng lửa giận.

Thường Bác Vũ không nói lý như vậy, bọn họ không thể nhịn được.

“Làm sao, các người muốn tạo phản hả?”

Lúc này, ánh mắt Thường Bác Vũ chậm rãi nhìn quanh mọi người một vòng.

Là một tướng quân, Thường Bác Vũ vẫn khá bá đạo, hắn nói ra câu này có hiệu quả cực kỳ khác so với Trương Thuận, dưới ánh mắt của hắn, đám hiến binh cũng phải hành động, dù sao Thường Bác Vũ cũng đại diện cho quân đội, nếu vẫn cứ cố chấp, đến cuối cùng, có lẽ người chịu thiệt vẫn là bọn họ.

Đúng lúc này, Đỗ Tây Lâm vội vàng nói: “Mọi người ngồi xuống hết đi, chuyện này, chính phủ sẽ giải quyết, tất cả đừng kích động”.

Mọi người nghe vậy, mới hậm hực ngồi xuống.

Lúc này, Đỗ Tây Lâm nói với Thường Bác Vũ: “Tư lệnh Thường, nhất định phải làm vậy sao, chính phủ sẽ rất khó coi”.

Thường Bác Vũ lại lạnh lùng hừ một tiếng nói: “Đây là chuyện của các ông, không liên quan đến tôi, đưa đi”.

Thường Bác Vũ ra lệnh, hiến binh lại hành động.

Lúc này, Lục Hi lại lật tay lấy ra một đôi quân hàm, ném lên bàn, chậm rãi nói: “Tôi muốn xem xem, ai có gan chó này”.

Mọi người nghe thấy lời của Lục Hi đều sửng sốt, lòng nghĩ đã là lúc nào rồi, sao Lục Hi còn không thức thời như vậy.

Nhưng khi bọn họ nhìn sang đôi quân hàm mà Lục Hi ném trên bàn, tất cả đều kinh ngạc.

“Quân hàm thống lĩnh!”

Chẳng lẽ Lục Thiên Hành này cũng là một tướng quân, anh ta còn có thân phận trong quân đội?

Trong lúc mọi người đều chấn hãi, chỉ thấy Thường Bác Vũ nhìn quân hàm trên bàn, chậm rãi nói: “Mạo nhận quân quan, cậu biết là tội danh gì không?”

Lục Hi thản nhiên cười nói: “Không biết”.

“Vậy sao, vậy tôi cho cậu biết, mạo nhận quân nhân vênh vang lừa lọc, kết án ba năm, loại cuồng ngạo to gan như cậu lại mạo nhận thống lĩnh, cậu chuẩn bị ngồi tù cả đời đi”, Thường Bác Vũ thản nhiên nói.

Hắn không tin Lục Hi lại là một thống lĩnh.

Phải biết rằng thống lĩnh như hắn, mười tám tuổi đã tham gia quân đội, từng bước dựa vào sự cố gắng không ngừng nghỉ, nghiêm túc nghiên cứu học tập, thông qua các khảo sát quân đội nghiêm ngặt và công bố tài liệu vô cùng quan trọng trong quản lý và nghiên cứu tác chiến của quân đội mới có được quân hàm thống lĩnh như bây giờ.

Một thanh niên hai mươi tuổi như Lục Hi lại cũng dám lấy ra một đôi quân hàm thống lĩnh, vênh vang trước mặt hắn, đúng là nực cười.

Lúc này, đám người Nguyễn Chí cũng cau chặt mày, bọn họ cũng không cho rằng Lục Hi có tư cách làm thống lĩnh, bởi vì anh thực sự quá trẻ, đâu có tướng quân nào mới hai mươi tuổi, đây hoàn toàn là chuyện không thể nào.

Hơn nữa, Lục Hi làm như vậy, khiến Thường Bác Vũ bắt được thóp, sự việc về sau thực sự vô cùng khó giải quyết.

Lúc này, Lục Hi khẽ cười nói: “Nếu không tin, ông có thể gọi điện hỏi, có lẽ với thân phận của ông, có thể trực tiếp liên lạc được với ông Vương chứ”.

Nghe thấy câu này của Lục Hi, Thường Bác Vũ cau mày, có thể nhắc đến ông Vương, xem ra Lục Thiên Hành này không giống như kẻ lửa đảo, bởi vì lừa đảo cũng không to gan như vậy, nhưng Thường Bác Vũ vẫn không tin, Lục Hi là một thống lĩnh.

“Trương Thuận, lấy điện thoại đến đây, tôi muốn đích thân kiểm chứng thân phận của cậu ta”, Thường Bác Vũ trầm giọng nói.

Lúc này, Trương Thuận đưa điện thoại cho Thường Bác Vũ, Thường Bác Vũ đi sang một bên gọi điện.
Chương 586: Nói lời xin lỗi

Trương Thuận lại nhìn Lục Hi với vẻ mặt cười lạnh lùng, vốn dĩ bọn họ cũng không có bao nhiêu lỗi lầm, nhưng Lục Hi mạo nhận thống lĩnh, lần này tội danh quá lớn, chỉ cần Thường Bác Vũ gọi điện xong thì chính là ngày tận thế của những người này, cuối cùng ông ta cũng có thể xả hận rồi.

Lúc này, Thường Bác Vũ kết nối được với bên kia, với thân phận của hắn, cũng có quyền lợi gọi điện thẳng cho ông Vương, chức vị như thống lĩnh, vị đại lão thực sự của quân đội chắc chắn trong lòng biết rõ, tướng quân của Hoa Hạ không phải là bó rau, đương nhiên đều được ghi vào biên chế.

Không bao lâu, điện thoại được kết nối, chỉ thấy Thường Bác Vũ đứng nghiêm chỉnh, mạnh mẽ nói: “Chào sếp”.

“Là Bác Vũ à, có chuyện gì không?”, phía bên kia điện thoại vang lên giọng của ông Vương.

Sau đó, Thường Bác Vũ nói: “Sếp à, quân đội chúng ta có người nào tên là Lục Thiên Hành không?”

Xem ra Thường Bác Vũ cũng không phải người giỏi giao tiếp với người khác, trực tiếp hỏi thẳng.

Lúc này, chỉ nghe ông Vương trầm mặc một lúc sau đó nói: “Cậu hỏi thăm về cậu ta làm gì?”

Thường Bác Vũ nghe vậy, ánh mắt lộ ra vẻ thận trọng, chậm rãi kể chi tiết sự việc vừa qua một lượt, bởi vì hắn nghe khẩu khí của ông Vương, thì quân đội có một người tên như vậy.

Đợi hắn nói xong, ông Vương trầm mặc hồi lâu mới nói.

“Thân phận của Lục Thiên Hành là thật, cậu ta không chỉ là thống lĩnh đặc biệt ủy nhiệm quân đội, còn là giáo quan của Viêm Long, tổng giáo quan binh đặc chủng Hoa Hạ, thân phận không thấp hơn cậu”.

“Nhưng rốt cuộc cậu ta có công lao gì, mới hơn hai mươi tuổi, đã có thể làm đến vị trí thống lĩnh, còn trở thành giáo quan của Viêm Long, tổng giáo quan binh đặc chủng Hoa Hạ?”

Tuy là chính miệng ông Vương nói ra, nhưng Thường Bác Vũ vẫn không dám tin, lại hỏi lần nữa.

Lúc này, chỉ nghe ông Vương chậm rãi nói.

“Chuyện của cậu ta thuộc về cơ mật quốc gia, với thân phận của cậu vẫn chưa thể được biết, những việc cậu ta làm, cậu không có quyền hỏi, lập tức đưa người của cậu rời đi, đừng quên xin lỗi cậu ta”.

Nghe ông Vương nói những lời này, Thường Bác Vũ lập tức như bị sét đánh, đầu óc trống rỗng.

Hắn không biết đã tốn bao nhiêu công sức vất vả lắm mới có được vị trí như hiện nay, nhưng một thanh niên hai mươi tuổi không những có thân phận giống như hắn, lại còn thuộc cơ mật quốc gia, ngay cả hắn cũng không được biết, cấp bậc còn cao hơn hắn.

Điều này khiến Thường Bác Vũ vẫn luôn vô cùng kiêu ngạo, thực sự cảm thấy khó mà chấp nhận được.

Hắn ngẩn người một lúc, chậm rãi nói: “Ông Vương, cậu ta là cậu ấm nhà nào ư?”

Lục Thiên Hành này, nếu là con cháu đời sau của vị đại công thần trong thời kỳ Tân Hoa Hạ thành lập, thì Thường Bác Vũ hắn cũng chấp nhận, có đãi ngộ như vậy, đó cũng là công lao của tiền bối nhà người ta, ít nhất về mặt năng lực, còn chứng minh Thường Bác Vũ hắn là quân nhân hàng đầu, nếu như vậy, thì hắn vẫn còn tự tin.

Lúc này, ông Vương cũng nghe ra sự không cam tâm trong lòng Thường Bác Vũ, chỉ nghe ông ta chậm rãi nói.

“Bác Vũ à, tôi biết cậu luôn kiêu ngạo, cậu có năng lực, nếu không, cậu cũng không làm được đến vị trí hiện tại, nhưng cậu vẫn nên bớt kiêu ngạo thì hơn, cậu biết Luyện Binh Hoàn chứ?”

“Tôi biết, ông Vương, nhưng có liên quan gì đến chuyện này?”, Thường Bác Vũ khó hiểu nói.

Nhưng nhắc đến Luyện Binh Hoàn, trong lòng Thường Bác Vũ vô cùng kích động, đó đúng là thần khí của quân đội.

Trong tay hắn đương nhiên cũng có một đội binh đặc chủng, quân đội cấp cho một lượng Luyện Binh Hoàn nhất định.

Một tháng sau khi binh đặc chủng đó uống thuốc, Thường Bác Vũ rất kinh ngạc, công hiệu của Luyện Binh Hoàn đúng là có thể gọi là kỳ tích, thể chất của binh đặc chủng được nâng cao rõ rệt, so với trước đây, đúng là tăng vọt về chất.

Nếu như vậy, chỉ cần qua ba năm năm, lục quân của Hoa Hạ sẽ là lục quân lợi hại nhất toàn thế giới, Luyện Binh Hoàn này tuyệt đối là sản phẩm vượt thời đại của quân đội, quân nhân Hoa Hạ sẽ có thay đổi long trời lở đất vì nó.

Lúc này, ông Vương lại nói: “Phương thuốc của Luyện Binh Hoàn là cho Lục Thiên Hành cung cấp, cũng vì công lao này, cậu ta mới được trao quân hàm thống lĩnh, bây giờ cậu còn cảm thấy có gì không thỏa đáng không?”

Nghe thấy vậy, Thường Bác Vũ chẳng khác gì như bị năm đạo sét đánh đỉnh đầu, hắn luôn tưởng rằng Luyện Binh Hoàn là sản phẩm tuyệt mật mà quân đội bí mật nghiêm cứu ra nhiều năm nay, không ngờ lại là do người trước mặt cung cấp cho quân đội.

Vậy Lục Thiên Hành này có thể nói là nhân vật linh hồn của quân đội, lúc này Thường Bác Vũ cũng cảm thấy cho Lục Hi quân hàm thống lĩnh cũng thiệt cho anh, phải cho Lục Thiên Hành làm đại tướng mới đúng.

So với Luyện Binh Hoàn, chút mâu thuẫn giữa bọn họ tính là cái gì?

Tuy Thường Bác Vũ ngạo mạn, nhưng hắn vô cùng yêu quý và tôn kính với quân đội, với nghề quân nhân, lúc này, trong lòng hắn, Lục Hi đã trở thành một vị thần thánh bất khả xâm phạm, một tấm gương thực sự trong quân đội, một người mà mình phải kính ngưỡng.

Ngẩn người một hồi, Thường Bác Vũ nghiêm túc nói: “Tôi biết rồi, ông Vương, tôi sẽ xin lỗi tướng quân Lục ngay”.

“Biết thì tốt, hy vọng cậu nhân cơ hội này, bớt đi tính kiêu ngạo của cậu, biết rằng người tài còn có người tài hơn, trời cao còn có trời cao hơn”, nói xong, ông Vương tắt máy.

Lúc này, Thường Bác Vũ hít sâu một hơi, cẩn thận chỉnh lại quân trang, sau đó bước đến trước mặt Lục Hi.

Lúc này, mọi người đều tỏ vẻ mặt lo lắng, duy chỉ có Trương Thuận tỏ vẻ mặt vui mừng.

Đúng lúc này, Thường Bác Vũ lại đứng nghiêm theo quy chuẩn, sau đó kính lễ nói: “Thường Bác Vũ chân thành xin lỗi tướng quân Lục, xin cậu tha thứ cho sự thiếu hiểu biết của tôi”.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Ẩn Long Ở Rể
  • Chấp Niệm Thành Ma
Chương 206-210
Long Đế Bất Diệt
  • Hoa Tiến Tửu
Chương 1071-1075
Giang Long chiến thần
Giang Long chiến thần

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom