• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Công ty (2 Viewers)

  • Chương 24

Kỳ 37. HOÀNG ANH - CÚ NGOẶTNgồi trong xe, tôi đeo lên cặp kính đen choán kín mặt, dù trời đã về chiều. Cảm giác ngột ngạt vẫn choán đầy trong tôi. Tôi vẫn chưa biết sẽ mở lời nói với Peter về cái thai trong bụng ra sao. Nếu ông ta điên lên, biết đâu tôi sẽ bị rứt ra khỏi vị trí trưởng phòng Sales ở Red Sun. Căn hộ chung cư cao cấp cũng không có chỗ cho tôi nữa. Chân trời trước mặt đang ánh tím chuyển sang tối sẫm. Bóng tối nhập nhoạng chảy lan xuống những nóc nhà và các tán cây hai bên đường. Từ lúc nào đó, thói quen sử dụng kính râm buộc chặt vào tôi. Chỉ là một cặp mắt kính tối màu bản rộng, nhưng đủ khiến nguời ta cảm thấy an toàn. Hệt như khi đeo nó lên, tôi biến thành một loài thú an toàn trong chỗ ẩn nấp riêng, tách ra khỏi thế giới bên ngoài đầy rẫy nguy hiểm mà vẫn mặc sức quan sát mọi diễn biến vây quanh mình. Chăm chú vào tay lái, Peter Yeo liếc nhìn sang tôi, nói khẽ:

- Bỏ kính ra đi. Chẳng ai nhìn thấy cô ngồi trong xe tôi vào giờ này nữa đâu!

- Chẳng sao cả, tôi vẫn nhìn thấy mọi thứ.

Peter im lặng. Khác hẳn thường khi, ông ta sẽ cáu gắt nếu tôi không làm theo lệnh ông ta, dù chỉ là các yêu cầu vặt vãnh. Chừng như quãng thời gian hai tháng về nước lo chuyện tang chế cho vợ biến ông ta thành một kẻ khác hẳn. Vết nhăn hằn ngang trán Peter không còn khắc nghiệt. Thay vào đó, nó chỉ gợi lên cảm giác mệt mỏi và trống rỗng của một người đột nhiên nhận ra sự thật u ám nào đó. Nhìn nghiêng, thỉnh thoảng chóp mũi ông ta co lại trong giây lát thành vài nếp nhăn thoáng qua. Thật kỳ quặc, dấu hiệu cho thấy sự yếu ớt của con người lại lộ ra ở những chi tiết nhỏ nhặt như thế. Vẫn còn đó vẻ lạnh lùng xa cách nơi Peter. Nhưng bên dưới lớp vỏ đáng sợ ấy, tôi linh cảm chừng như ông ta không còn đủ sức để làm tôi kinh hãi như bấy lâu nay. Đột nhiên, tôi hiểu, câu chuyện mà tôi sắp nói ra với Peter có thể lái theo một hướng hoàn toàn khác. Tôi không phải là kẻ thất thế phải van xin lòng đoái thương từ người sở hữu quyền lực. Trái lại, nếu biết tính toán khôn ngoan, tôi có thể kiếm được mối lợi lớn.

Chiếc xe chạy len lỏi ra khỏi khu vực nội thị náo nhiệt và đông đúc. Chỉ cần cho xe vượt qua cây cầu bốn làn xe, khu đô thị mới sang trọng đã lờ mờ hiện ra bằng những mái ngói biệt thự lẩn khuất trong các vườn cây xanh rì, rậm rạp. Tôi nhìn toà cao ốc lấp loá lên đèn, trông như một hộp đồ chơi khổng lồ có những đốm sáng li ti. Xa hơn nữa, các trụ đèn vàng nối nhau, hắt ánh sáng xuống dòng sông như một dải khăn đen sẫm. Thời gian trôi nhanh đến chóng mặt. Cách đây 6 năm, tôi còn là một con bé ngoại tỉnh chân ướt chân ráo vào thành phố thi đại học. Ngày đầu tiên, tôi đã thuê nhà với giá rẻ mạt để có chỗ ở trọ tạm thời ngay khu vực bùn lầy nước đọng này. Những ngày cùng Hoà đạp xe lóc cóc vào trung tâm thành phố luyện thi cấp tốc. Chỉ đi qua một cây cầu, trung tâm thành phố là nhà cửa đua chen, là xe cộ nườm nượp. Làm sao tôi ngờ được chỉ chưa đầy ba năm, tốc độ quy hoạch và xây dựng đã biến những bãi lầy ngập nước hoá thành một khu đô thị mới đáng ao ước. Giờ này ngoảnh lại, khu vực trung tâm thành phố bỗng chỉ là những ngôi nhà mặt tiền lộn xộn, các con hẻm cũ kỹ chen chúc chật chội. Bỗng, tôi liên tưởng đến bản thân mình, nhếch môi cười. Mới hồi nào, tôi còn nín thở khi ngồi vào trong chiếc xe sang trọng. Vậy mà lúc này, mọi thứ nội thất hào nhoáng sao quá tầm thường. Người đàn ông quyền lực đang ngồi cạnh tôi cũng thế thôi, tôi không khiếp sợ ông ta nữa. Ừ, tôi đã và vẫn đang lột xác. Lột xác không chỉ vẻ ngoài, mà cả những suy nghĩ bên trong. Đám bạn thời đại học giờ gặp lại tôi đều giật mình kinh ngạc. Làm sao họ tin nổi cô gái đi chiếc xe trị Piaggio giá bảy tám mươi triệu, cô gái ăn mặc sang trọng nổi bật trong bất kỳ mọi bối cảnh chính là cái con bé Hoàng Anh quê kệch, lúc nào cũng chỉ biết quần tây áo sơ-mi bạc màu chăm chỉ lên giảng đường của ngày xa xưa. Ngay tôi còn thấy bàng hoàng với chính mình, nói gì người khác...

Tia chớp chói rực loé sáng trên nền trời, ánh sáng quét nhanh lên kính xe phía trước trả tôi trở về với thực tế. Cơn giông cuồn cuộn bên kia bờ sông. Sắp mưa rồi. Peter chợt lên tiếng xua đi sự im lặng:

- Cô muốn đi ăn ở đâu?

- Về nhà thì hơn. Trời mưa rồi - Tôi đáp ngay. Tôi quá thừa chán ngán với cái cảnh ngồi nhà hàng sang trọng, ăn uống trong tia nhìn tò mò của những kẻ rách việc gần đấy. Dù mọi suy nghĩ thoáng đạt đến mấy, trong mắt người ta, một cô gái trẻ như tôi gần gũi với một người đàn ông lớn tuổi hơn nhiều, lại là dân ngoại quốc, thì không có gì khác ngoài việc lợi dụng tiền bạc. Mỉa mai thay, sự thật cũng đúng là vậy. Chừng như đọc được ý nghĩ của tôi, Peter nói khẽ:

- Về căn hộ chung cư của cô lúc này có thích hợp không? Cô có chuẩn bị sẵn thực phẩm trong tủ lạnh rồi chứ?

- Không, tôi muốn về nhà của ông. Về ngôi biệt thự của ông! - Tôi nói, trong bụng thoáng lo sợ. Phía sau lớp ngôn từ thông thường, cả tôi và Peter đang đấu trí thực sự. Nếu ông ta không đồng ý với lời đề nghị, có nghĩa tôi phải tự hiểu chẳng có gì thay đổi. Ông ta vẫn là chủ. Và tôi vẫn là một món đồ chơi do ông ta điều khiển. Vài tích tắc thôi mà với tôi, chúng kéo dài như bất tận. Peter thoáng mím môi, thở dài, cái giọng trơn mượt hạ thấp hơn bao giờ hết:

- Okay, vậy cũng được.

Tôi dựa lưng hẳn vào lòng ghế, che giấu nụ cười hài lòng. Sau cái chết của vợ, hẳn Peter đang cảm thấy tinh thần suy yếu. Và thực tế, ông ta cũng cần phụ nữ để giải toả, tôi phỏng đoán. Tôi sẽ nắm lấy thời cơ này. Peter ngoặt tay lái, rẽ sang con đường nội bộ. Một nhân viên bảo vệ khu biệt thự đang thay ca trực phóng xe máy đi ngược chiều. Chẳng có ai khác. Bất giác, tôi nhận ra một hơi ấm lạ. Peter lái xe bằng một tay. Tay kia ông ta đặt lên tay tôi. Sự tiếp xúc nhỏ, ngỡ như chẳng đáng gì mà khiến tôi khựng lại. Các thớ thịt dưới da tôi căng lên như cánh cung. Bao nhiêu lần Peter chiếm đoạt tôi, sự chung đụng thân xác hoàn toàn cơ học, chẳng có chút chia sẻ xúc cảm. Còn giờ đây, rõ ràng không đơn thuần là cái nắm tay. Khác nhiều chứ. Tôi chợt cảm nhận Peter hệt như một người sắp sửa chìm xuống, đang tìm kiếm để níu giữ lấy một vật thể trôi bồng bềnh trước mặt.

Kỳ 38. HOÀNG ANH - CÚ NGOẶT (TIẾP THEO)Sau bữa tối trôi qua trong im ắng, tôi ngồi im trong phòng khách ngôi biệt thự, nhìn ra khoảnh vườn rộng đầy mưa. Người giúp việc trong nhà được cho về nghỉ. Cái cách bà ta nhìn tôi mới ghê gớm làm sao, sắc nhọn, khinh miệt pha lẫn căm ghét. Vợ người ta vừa chết, chỉ có một cô gái trơ tráo mới mò đến nhà người đàn ông độc thân vào lúc này. Nhưng có hề gì. Từ lâu, tôi đã học cách bỏ qua suy nghĩ, lời nói lẫn sự phán xét khắc nghiệt từ kẻ khác. Chỉ cần tự mình biết riêng mình là đủ. Tôi vặn sáng hơn ngọn đèn có chao lớn trong góc phòng khách. Lần đầu tiên qua đêm với Peter ở ngôi nhà này, tâm trí tôi rối loạn đến mức tôi chẳng quan sát gì sất. Bây giờ thì tôi lặng lẽ lướt qua mấy khung tranh treo rải rác trên tường. Hầu hết là tranh ảnh đồ hoạ hiện đại, đóng khung sang trọng. Đẹp nhưng nhàm mắt. Tôi chợt dừng lại lâu bên cái bàn trang trí trước lò sưởi giả. Một bức ảnh màu bình thường chụp một người phụ nữ khoảng 40 tuổi, có mái tóc loăn xoăn mềm mại. Bà ta mặc áo cổ tròn đơn giản, mỏm xương gầy hơi nhô ra nơi vai áo. Đôi mắt to hơi mệt mỏi nhìn vào ống kính, giờ đây đang nhìn thẳng vào tôi, như thầm hỏi "cô là ai?". Thoáng rùng mình, tôi chợt hiểu đây là người vợ vừa mất của Peter Yeo. Bà ta nhìn giống như một ai đó mà tôi không nhớ rõ. Khung ảnh được đặt nhẹ xuống vị trí cũ. Vừa quay lại, trước mặt tôi là Peter. Từ ngoài sân, ông ta bước vào phòng khách từ bao giờ, đứng sát sau lưng tôi. Tôi hơi lùi lại về phía sau. Peter nhìn chăm chăm bức ảnh, nói bình thản:

- Ẳnh vợ tôi chụp cách nay một năm. Ngay trước khi tôi sang đây làm việc.

- Tôi biết ông đau đớn khi vợ ông mất.

- Tôi ân hận thì đúng hơn.

- Tôi nghĩ ông không cần sự an ủi. Nhưng thực sự, tôi nghĩ ông không có lỗi trong việc bà ấy gặp tai nạn! - Tôi nói hoàn toàn lý tính, thói quen tôi học từ những cuộc làm việc với đối tác của Red Sun

- Cô còn trẻ lắm, không hiểu mối quan hệ tình cảm vợ chồng thật sự là gì đâu.

- Nhưng ông đã để bà ấy một mình, mặc dù ông có thể mang bà ấy qua đấy chung sống - Tôi nhận xét, thờ ơ.

Ngồi xuống cái ghế salon, tôi với tay lấy một tờ tạp chí màu, lật ra xem chăm chú. Peter vẫn đứng nguyên gần lò sưởi giả. Bất thần, vang lên tiếng nấc to, vỡ oà. Tôi giật bắn người, ngoảnh lại nhìn. Peter đang khuỵu xuống sàn, hai tay nắm chặt khung ảnh nhỏ, khóc. Ông ta lẩm bẩm những câu tiếng Hoa mà tôi không sao hiểu được. Nín lặng đôi chút, rồi tôi cầm hộp khăn giấy, bước đến quỳ xuống cạnh Peter. Ông ta quàng tay ôm chầm lấy lưng tôi. Bỗng dưng, tôi hoá thành nơi chốn mà ông ta là đứa trẻ tìm cách nương tựa. Những giọt nước mắt Peter thấm bụng áo tôi.

- Đừng quá buồn, Peter. Sau mưa trời lại sáng. Rồi mọi chuyện sẽ dễ chịu hơn.

- Hoàng Anh, em biết không, vợ tôi không thể có con. Tôi đã hành hạ tinh thần cô ấy rất nhiều lần. Tôi thèm có một đứa con - Peter lẩm bẩm tiếng Việt, đổi cách xưng hô - Tại sao tôi không tử tế hơn. Cô ấy chết, chắc oán tôi nhiều lắm...

- Peter, em đang có thai! - Tôi vọt miệng.

Peter bỗng ngừng bặt tiếng khóc lóc rên rỉ. Ông ta ngẩng lên, đôi mắt mờ ẩm hơi nước loé lên tia sáng kỳ dị.

- Em nói gì, Hoàng Anh?

- Em có đang có thai. Con của ông.

Tôi ngồi im trên sofa. Peter quỳ dưới thảm, vòng tay ôm quanh thân tôi. Đột nhiên, tôi hiểu cú ngoặt cuộc đời đang diễn ra trước mắt. Quá gần. Quá chóng vánh. Peter khóc, mỉm cười. Rồi lại chảy nước mắt vì xúc động. Ông lẩm bẩm tiếng Việt, rồi tiếng Anh. Qua những câu nói lõm bõm, tôi lờ mờ hiểu ra rằng, ngay từ khi mới gặp, Peter đã để mắt đến tôi. Bởi tôi rất giống hình ảnh vợ ông ta ngày còn trẻ. Ông ta đã điên rồ khi tưởng tôi là vợ. Rồi ông ta tìm cách chống cự ảo giác đó bằng cách trở nên nghiệt ngã. Nhưng ông ta vẫn tha thiết với tôi, nên đã tìm cách nâng đỡ sau lưng cho những mong ước của tôi sớm trở thành hiện thực. Khám phá sự thật những suy nghĩ giấu kín của Peter khiến tôi bàng hoàng. Peter đã yêu tôi. Và bây giờ, ông ta đã có cơ hội và có lý do thực sự để bày tỏ tình yêu ấy. Tôi nhìn ra khoảng kính cửa sổ. Trận mưa về chiều đã vãn. Ánh sáng ngọn đèn đá trong sân đang chiếu xuống thảm cỏ nhung xanh mịn mềm. Tôi đặt nhẹ một bàn tay lên lưng Peter. Việc của tôi bây giờ là chờ đợi một câu nói quan trọng. Và nó đang đến. Peter ngước lên, tay cầm lấy những ngón tay tôi, nói dịu dàng: "Chúng ta sắp có một đứa con. Em có muốn sống với tôi không, trong ngôi biệt thự này?"
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom