Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 11-20
Công Cuộc Giả Trai Lấy Được Phú Hào
CHƯƠNG 11: MẸ COI CON LÀ CÁI MÁY RÚT TIỀN HẢ
Trong đầu của Nguyễn Bích Phượng quá rõ ràng, bà ta chột dạ cúi thấp đầu xuống, trong lòng đang âm thầm lo lắng cho hai tay của mình...
“Đừng kề dao lên cổ anh trai tôi, ai dám làm tổn thương anh trai tôi, tôi sẽ dám trả lại người đó mười lần, không tin thì anh có thể thử xem đi...” Mặt của Cố Chiêu Nghi không thay đổi mà nói, gương mặt kia giống như một tầng băng, lạnh đến doạ người.
Mà Trịnh Nhã Nam ở bên ngoài phòng bệnh đều có chút ngây ngẩn cả người, không ngờ đến trong người tên vệ sĩ nhìn nhỏ yếu như thế này vậy mà lại ẩn chứa một sức lực dữ dội.
Một khi bùng phát, thật sự dọa cho người ta phát sợ.
Trong ánh mắt của Lệ Đế Minh nhìn về phía Cố Chiêu Nghi cũng nhiều hơn mấy phần thâm ý.
Vốn dĩ anh còn định ra tay giải quyết chuyện này giúp cho người vệ sĩ nhỏ, nhưng mà hiện tại xem ra... vệ sĩ nhỏ của anh cũng không phải là người dễ bị ức hiếp.
Nhưng... ngày hôm nay cũng coi như là anh tận mắt nhìn thấy tình huống thật sự của Tiểu Cố.
Anh cũng bắt đầu đồng ý tin tưởng con người này thật sự thiếu tiền, hơn nữa ngày hôm đó liều mạng cứu anh đại khái cũng là vì để giữ vững phần công việc của mình, để cho công việc của mình trở nên càng thêm ổn định.
Trước khi đám người rời khỏi phòng bệnh, anh đã dẫn theo Trịnh Nhã Nam đi khỏi.
Sau khi đám người này đi rồi, trong phòng bệnh im lặng vỏn vẹn năm phút đồng hồ.
Cố Chiêu Nghi không nói một lời mà là điều chỉnh tư thế nằm cho anh trai ở trên giường, đồng thời xoa bóp cánh tay cho anh trai, sắc mặt bình tĩnh đến nỗi giống như là tất cả những chuyện lúc nãy chưa từng xảy ra.
Cô có thể bình tĩnh như vậy không có nghĩa là Nguyễn Bích Phượng có thể duy trì sự bình tĩnh.
Trước lúc đám người rời đi đã nói rằng, nội trong ba ngày nhất định phải trả tiền, nếu không thì hai tay của Nguyễn Bích Phượng khó giữ được.
“Chỉ có ba ngày... số tiền đó..." Nguyễn Bích Phượng ấp a ấp úng mở miệng.
Bà ta mới nói được có một nửa, bà ta liền phát hiện có một cơn gió lướt qua bên tai bà ta.
Lúc bà ta kịp phản ứng lại, bà ta mới ý thức được đúng là Cố Chiêu Nghi đã trực tiếp ném con dao về phía bà ta.
Hiện tại con dao đó đang cắm trên vách tường ở sau lưng bà ta, lóe lên ánh sáng đáng sợ.
Trong giây phút mà bà ta mở miệng nói chuyện, cảm giác không cam lòng trong đáy lòng của Cố Chiêu Nghi đã hoàn toàn bị mở chốt, cho nên cô trực tiếp nắm lấy con dao gọt trái cây ở bên cạnh ném về phía Nguyễn Bích Phượng.
Nguyễn Bích Phượng bị hù dọa phát sợ, đồng thời trong đầu của bà ta cũng rất phẫn nộ: “Cố Chiêu Nghi, lá gan của mày càng lúc càng lớn, mày... lúc nãy mày muốn giết chết mẹ đẻ của mày hả, mày...'
“Con mặc kệ mẹ gây ra chuyện gì ở bên ngoài, nhưng mà nếu như mẹ ngu ngốc tới nỗi làm tổn thương đến anh trai, con không đảm bảo mình có thể ôn hòa xem mẹ là mẹ con.” Cố Chiêu Nghi lạnh nhạt nhìn Nguyễn Bích Phượng.
“Ý của mày là... ba trăm triệu này mày muốn tự tao đi trả?”
“Không phải thì sao? Mẹ cho rằng con là cái máy rút tiền hả? Lúc nào mẹ thua bài, bất cứ lúc nào con cũng phải giúp mẹ lấp lỗ thủng?” Cố Chiêu Nghi đi đến bên cạnh giường của Cố Minh, đắp chăn mền cho anh, lại nhìn vào thiết bị đo nhịp tim ở bên cạnh một hồi.
Nguyễn Bích Phượng nhận mệnh gật đầu: “Được lắm, mày không giúp tao trả, vậy thì tao đến công trường tìm ba mày, tao không tin là ông ta sẽ mặc kệ người vợ nghèo này.”
Dứt lời, Nguyễn Bích Phượng liền muốn quay người đi ra khỏi phòng bệnh.
Nghe thấy câu nói này, sắc mặt của Cố Chiêu Nghi rốt cuộc cũng đã có chỗ dao động, cô bước nhanh lên phía trước ngăn cản Nguyễn Bích Phượng lại: “Hiện tại áp lực của ba đã đủ lớn rồi, hai năm nay tôi đã tận mắt nhìn thấy tóc của ông ấy đã bạc hơn rất nhiều, cả người đều gầy đến nỗi như da bọc xương. Rốt cuộc là bà ác độc tới bao nhiêu... mới có thể không đau lòng một chút nào?”
Có đôi khi Cố Chiêu Nghi cũng sẽ tự an ủi trong lòng, có lẽ là mẹ của mình cũng không ác độc như thế, chỉ là không có cách nào chấp nhận chuyện anh trai mình xảy ra biến cố như vậy cho nên mới biến mình trở thành một người như thế.
Nhưng mà từ trước kia cho đến bây giờ... những chuyện Nguyễn Bích Phượng làm cho cô phải thất vọng còn ít nữa ư?
Cô thậm chí không dám tưởng tượng mai sau người mẹ này còn sẽ mang đến cho cô bất ngờ gì nữa đây?
Công Cuộc Giả Trai Lấy Được Phú Hào
CHƯƠNG 12: MÌNH NÊN ĐI TÌM AI ĐÂY
“Nếu như mày thật sự đau lòng cho ba mày... vậy thì trả số tiền đó đi, như thế này tao cũng sẽ không lấy chuyện này ra quấy rầy ba mày nữa.” Nguyễn Bích Phượng nắm được điểm yếu của Cố Chiêu Nghi, cho nên lần nào bà ta cũng có biện pháp để Cố Chiêu Nghi phải thỏa hiệp.
Chỉ cần Nguyễn Bích Phượng nhắc tới ba thì Cố Chiêu Nghi nhất định sẽ không có chỗ để từ chối.
Bởi vì nếu như cô không trả số tiền đó, vậy thì ba của cô phải trả.
Cố Chiêu Nghi nắm chặt hai tay, ánh mắt rũ xuống, trong đôi mắt tràn đầy sự bi thương và bất lực, nhưng mà Nguyễn Bích Phượng giống như là không nhìn thấy, đi vòng qua cô rồi rời khỏi phòng bệnh.
Sau khi bà ta đã đi lâu rồi, Cố Chiêu Nghi vẫn đứng nguyên tại chỗ còn chưa hoàn hồn lại được.
Qua một hồi lâu cô mới xê dịch bước chân nặng nề đi đến bên cạnh mép giường anh trai.
Cô nén nước mắt đã đến hốc mắt trở vào trong, ép buộc mình phải lộ ra một nụ cười khó coi.
“Anh ơi... em rất nhớ anh, anh nhanh chóng tỉnh lại đi, có đôi khi... em cảm thấy mình sắp chịu đựng không được nữa rồi, tại sao lại khó khăn như vậy chứ, tại sao vào lúc này mà mẹ lại... không thể yên tĩnh một chút được vậy?”
“Em đột nhiên nhớ tới... cuộc sống vào hai năm trước của chúng ta, lúc đó tốt biết bao nhiêu, chúng ta cùng nhau đi học, anh luôn ngăn cản ở trước người em, bảo vệ cho em, anh còn nói chỉ cần có người anh trai này ở đây thì em mãi mãi cũng có thể là một cô công chúa nhỏ hạnh phúc.”
Trong cái nhà này, ba và anh trai vô cùng cưng chiều cô, gần như là coi cô là bảo vật mà nâng trong lòng bàn tay.
Nhưng mà tất cả những thứ này đã xảy ra thay đổi nghiêng trời lệch đất từ sau khi vụ tai nạn giao thông vào hai năm trước.
Anh trai không có gì là không làm được trong ấn tượng của cô, hiện tại lại không thể cử động mà nằm trên giường bệnh, cả khuôn mặt đã gầy gò hơn không ít.
Nghĩ đến tai nạn giao thông vào hai năm trước, Cố Chiêu Nghi lấy điện thoại di động ra gọi một cuộc điện thoại cho cục cảnh sát: “Tôi là Cố Chiêu Nghi, tôi muốn hỏi một chút... tai nạn giao thông vào hai năm trước vẫn không điều tra ra được gì à?”
Cô luôn cảm thấy tai nạn giao thông ấy không phải là bất ngờ, nhưng mà đã lập án hai năm rồi vẫn không điều tra ra được cái gì hết.
Lúc trước Sở Mộng Cẩm đã nói với cô: “Tớ thấy là cậu vẫn đừng ôm hi vọng gì đi, nếu như chuyện này thật sự có người nào đó làm, hơn nữa là một nhân vật lớn một tay che trời nào đó... vậy thì vụ án này của cậu trên cơ bản không thể giải quyết được gì đâu, hơn nữa thời gian cách với vụ tai nạn càng ngày càng xa thì lại càng không điều tra ra được manh mối.”
Nhưng mà cô lại không muốn từ bỏ như vậy, cho nên hai năm nay cô đã gọi rất nhiều cuộc điện thoại cho cục cảnh sát, cô muốn xác nhận tiến độ điều tra vụ án.
Đương nhiên đáp án mỗi một lần mà cô nhận được đều giống nhau: “Chờ cuộc điều tra có tiến triển, chúng tôi sẽ liên lạc lại cho cô.”
Cố Chiêu Nghi cúp điện thoại, vẫn là không có chút tiến triển nào hết...
Chẳng qua là hiện tại chuyện làm cho cô cảm thấy đau đầu nhất đó chính là... cô phải làm như thế nào để trả cho người kia ba trăm triệu đây?
Sở Mộng Cẩm đã cho cô mượn một khoản tiền, hơn nữa cho dù như thế nào cũng không có cách mở miệng vay tiền với Sở Mộng Cẩm, mặc dù ba trăm triệu đối với Mộng Cẩm mà nói cũng chỉ là tiền tiêu vặt trong vòng một tháng mà thôi.
Cho nên biện pháp duy nhất trước mắt... đại khái phải tìm trợ lý Trịnh Nhã Nam ứng tiền lương.
Trợ lý Trịnh khó khăn đẩy kính mắt trên sống mũi: “Tiểu Cố, chuyện này ở Quốc Tế Thịnh Huy không hợp với quy định, hơn nữa chuyện ứng tiền lương... cũng không thuộc về quyền quản lý của tôi.”
“Vậy tôi phải đi tìm ai đây?” Cố Chiêu Nghi đã không còn biện pháp nào khác, chỉ còn một con đường như vậy.
“Trưởng phòng kế toán, Bạch Tố Mai.” Sau khi Trịnh Nhã Nam nói xong lại nhẹ giọng nhắc nhở: “Con người của Bạch Tố Mai... cũng khó mà nói, cậu chuẩn bị tâm lý cho thật tốt đi.”
Công Cuộc Giả Trai Lấy Được Phú Hào
CHƯƠNG 13: TỐT NHẤT LÀ CẬU NÊN CHỦ ĐỘNG RỜI KHỎI ĐI
Bạch Tố Mai tuổi còn trẻ mà đã làm được chức vụ tổng giám tài vụ của Quốc Tế Thịnh Huy, nắm trong tay toàn bộ tình trạng tài chính của tập đoàn, mà về phương diện làm việc của cô ta cũng hoàn toàn rất xuất chúng, nếu không thì cũng sẽ không được Lệ Đế Minh trọng dụng trở thành một trong những người được Lệ Đế Minh tin tưởng.
Trước đó Sở Mộng Cẩm đã nói với cô, bên cạnh Lệ Đế Minh không xuất hiện bất cứ người phụ nữ nào, mà Bạch Tố Mai này xem như là một ngoại lệ.
Cô ta có thể tự do ra vào nhà họ Lệ, hơn nữa nghe nói là giao tình với Lệ Đế Minh rất sâu.
Nhưng mà nghe nói thủ đoạn của người phụ nữ này khá tàn nhẫn, làm việc nhanh gọn, trong giới được xưng là mỹ nhân rắn rết, cũng là một trong những nhân vật mà mọi người không dám trêu chọc.
Cố Chiêu Nghi cũng cảm thấy chuyện này có chút khó khăn.
Nhưng mà chỉ cần có hi vọng thì cô cũng phải thử: “Cảm ơn trợ lý Trịnh.”
Cô đi thang máy lên đến bộ phận tài vụ, phải nói chuyện với nhân viên ở bên ngoài phòng tài vụ rất lâu mà cũng không nhìn thấy Bạch Tố Mai đâu.
Nhưng mà vận may của cô coi như không tệ, đúng lúc gặp phải Bạch Tố Mai kết thúc cuộc họp, đang bước ra từ khỏi phòng họp ở bên cạnh, cô ta đang nhỏ giọng nói gì đó với trợ lý ở bên cạnh, vừa nói chuyện vừa lật bảng báo cáo ở trong tay nhìn xem.
Không thể không nói, khí chất của cái cô Bạch Tố Mai này rất cường đại, hơn nữa lại có một gương mặt xinh đẹp, mà sự kiêu ngạo của cô ta đều viết hết lên trên mặt, lúc đi đường trên cơ bản đều nhìn không chớp mắt, sẽ không cho người bên ngoài chăm chú nhìn mình.
Cố Chiêu Nghi nhanh chóng tiến lên phía trước ngăn cản bước đi của Bạch Tố Mai: “Tổng giám Bạch, tôi có chuyện muốn tìm cô.”
“Này, cái con người này...” Nhân viên nữ lúc nãy không thể không ngăn cản Cố Chiêu Nghi lại, cô ta lập tức nơm nớp lo sợ chạy đến trước mặt của Bạch Tố Mai, thấp giọng nói: “Xin lỗi tổng giám Bạch, lúc nãy tôi đã kêu cậu ta rời đi rồi, nhưng mà cậu ta lại không chịu đi.”
“Đi vào trong với tôi.” Bạch Tố Mai nhớ kỹ đây chính là người vệ sĩ thấp bé đêm hôm đó đã cứu được Lệ Đế Minh.
Đại khái là bởi vì có liên quan đến chuyện này, cho nên cô ta từ bi quyết định cho người vệ sĩ này một chút thời gian.
Phòng làm việc của Bạch Tố Mai rất sáng sủa, phong cách trang trí ở trong phòng đơn giản nhưng mà cũng có vẻ rất nghiêm túc, ngược lại cực kỳ giống với phong cách của con người Bạch Tố Mai. Cô ta ngồi xuống trên ghế làm việc của mình, sau đó nhướng mày nhìn về phía Cố Chiêu Nghi: “Có chuyện gì?”
“Có thể... ứng cho tôi ba tháng tiền lương được không.” Giọng nói của Cố Chiêu Nghi rất thành khẩn, trong đôi mắt cũng mang theo vài phần thỉnh cầu: “Tôi có việc cần phải dùng gấp.”
Bạch Tố Mai không nói một lời mà nhìn chằm chằm vào cô một hồi lâu, cuối cùng mới mấp máy khóe môi lộ ra một nụ cười khinh thường: “Từ lúc nào Quốc Tế Thịnh Huy lại trở thành tổ chức từ thiện? Ứng tiền lương hả, cậu cảm thấy cái này nghe có được không?”
“Chỉ có lần này thôi, tôi đảm bảo là lần sau sẽ không làm như thế này nữa, tôi thật sự gặp phải chuyện rất cấp bách cần ba trăm triệu, nếu không thì tôi cũng sẽ không mở miệng phá hư quy định của công ty.” Cố Chiêu Nghi không có ý định từ bỏ như vậy, cô vẫn còn đang cố gắng thuyết phục Bạch Tố Mai.
Nhưng mà Bạch Tố Mai thật sự là một người khó giải quyết, cô ta vẫn là bộ dạng không dao động: “Nếu như cậu biết đây chính là phá hủy quy định của công ty, vậy thì... mời đi cho.”
Cô ta đang trực tiếp ra lệnh đuổi khách với Cố Chiêu Nghi.
“À đúng rồi, phòng làm việc cao cấp như thế này không phải là nơi mà một tên vệ sĩ nhỏ bé như cậu có thể bước vào, lần tiếp theo đừng quấy rầy công việc của tôi nữa, cậu đã lãng phí năm phút của tôi rồi.” Bạch Tố Mai lạnh nhạt quét nhìn cô một chút, sau đó lực tài liệu ở trước mặt ra bắt đầu tiến vào trạng thái làm việc.
“Tổng giám Bạch, tôi thật sự...” Dù Cố Chiêu Nghi bị Bạch Tố Mai dùng giọng điệu khinh thường như thế này châm chọc, cô vẫn không có ý định từ bỏ như vậy.
Nhưng mà cô cứ dây dưa không dứt, thật sự làm cho Bạch Tố Mai không vui.
Bạch Tố Mai dùng sức đóng tập tài liệu ở trong tay, ánh mắt trở nên càng thêm lạnh lùng: “Trước khi tôi cho bảo vệ lên ném cô ra bên ngoài, cô tốt nhất nên chủ động rời đi đi.”
Công Cuộc Giả Trai Lấy Được Phú Hào
CHƯƠNG 14: CHỈ CÓ THỂ ĐI TÌM LỆ ĐẾ MINH
Ngày hôm nay coi như Cố Chiêu Nghi cũng đã nhận thức được Bạch Tố Mai lạnh lùng và không có tình người cũng chẳng phải lời đồn ở bên ngoài, mà là... sự thật.
Con đường này cũng đã bị chặn lại rồi, mà cô... chẳng lẽ lại phải đi tìm Lệ Đế Minh để ứng tiền luôn hả?
Người có quyền nói chuyện nhất ở Quốc Tế Thịnh Huy đó chính là Lệ Đế Minh, nhưng mà Lệ Đế Minh còn là một người khó giải quyết và không nói tình người hơn Bạch Tố Mai...
Cô đi tìm anh, có khi nào lại bị làm khó xử hơn như vậy nữa không đây?
Nhưng cho dù như thế này thì cô cũng phải đi thử một lần không phải à?
ba trăm triệu này, cô ngoại trừ có thể tìm biện pháp lấy trong đống tiền lương của mình thì cô đã cùng đường mạt lộ rồi.
Cho nên sau đó cô lại lái xe đến biệt thự nhà họ Lệ, cô làm vệ sĩ của Lệ Đế Minh, cho nên cô nắm rõ hoạt động của anh trong lòng bàn tay, cô biết là ngày hôm nay anh không đến công ty mà là đang ở nhà.
Vị trí của nhà họ Lệ vốn dĩ là một khu vực tương đối vắng vẻ, nhưng mà giá đất của khu vực này cũng không rẻ, hai năm trước Lệ Đế Minh đến mảnh đất này, đồng thời bỏ ra một món tiền khổng lồ để xây dựng một biệt thự rộng lớn cho mình.
Xa hoa mà trang trọng, đây chính là ấn tượng đầu tiên của Cố Chiêu Nghi đối với căn biệt thự này.
Bởi vì duyên cớ cô làm vệ sĩ của Lệ Đế Minh, cũng bởi vậy cô có thể tự do ra vào nhà họ Lệ, mà khi cô đi đến phòng khách nhà họ Lệ, cô liền chạm mặt với quản gia.
Trong tay quản gia vẫn còn có chuyện khác đang phải làm, thế là ông ta liền đưa áo choàng tắm ở trong ngực cho Cố Chiêu Nghi: “Cậu chủ đang tắm nước nóng trong suối nước nóng ở vườn hoa, đây là quần áo vừa được người giúp việc tiêu trùng, cậu mang đến đó cho cậu chủ giúp tôi đi.”
“Được.” Nghĩ đến Lệ Đế Minh chỉ đang tắm suối nước nóng, Cố Chiêu Nghi cũng không để ý tới, cô ôm bộ quần áo ở trong tay, quay đầu đi về phía cánh cửa ở bên hông.
Đi ra ngoài từ cánh cửa bên hông liền có thể nhìn thấy vườn hoa ấy, trong vườn hoa được đặc biệt xây một suối nước nóng thiên nhiên.
Cố Chiêu Nghi không khỏi cảm thán trong lòng, mấy người có tiền này thật sự rất hiểu cách hưởng thụ.
Bởi vì thích tắm suối nước nóng, trong nhà liền làm ao suối nước nóng.
Bởi vì thích rèn luyện thân thể, lại mở một phòng tập thể thao ở trong nhà...
Căn biệt thự nhà họ Lệ thật sự có thể nói là cần cái gì thì có cái đó, nhưng mà hình như Lệ Đế Minh cũng không thích tiếp xúc với người bên ngoài, chính vì vậy mới có thể lựa chọn thực hiện những hoạt động giải trí ở trong nhà.
Cố Chiêu Nghi đi đến suối nước nóng, lại phát hiện Lệ Đế Minh không có ở đó, chắc có lẽ là ngâm nước nóng xong rồi cho nên đã đi.
Đây là lần đầu tiên cô đi đến suối nước nóng, đối với cấu tạo của khu vực này, cô không hiểu rõ cho lắm, cho nên cô cũng chỉ có thể vừa đi vừa tìm bóng dáng Lệ Đế Minh: “Anh Lệ.”
“Anh Lệ?” Cô tìm hơn phân nửa suối nước nóng nhưng mà vẫn không tìm thấy bóng dáng của Lệ Đế Minh đâu.
Sau đó cô nhìn thấy cuối hành lang có một cánh cửa rèm, cô không biết xốc cái rèm đó lên thì bên trong là một nơi như thế nào.
Cô chỉ nghĩ đơn giản đi vào xác nhận một chút, có lẽ là Lệ Đế Minh ở bên trong.
Lúc cô vén rèm cửa lên, cả người của cô liền ngơ ngẩn...
Mặc dù trước mặt còn cách một tấm kính, nhưng mà xuyên thấu qua tấm kính này cô vẫn có thể loáng thoáng nhìn thấy được Lệ Đế Minh đang tắm vòi sen trong phòng kính.
Thân hình của anh rất tốt, tấm kính làm nổi bật dáng người của anh, giống như hình ảnh làm cho người ta trào máu.
Khối nước lượn lờ, tăng thêm một loại không khí khác lạ cho nơi này.
Càng đáng chết hơn chính là trong nội tâm của cô đang kêu gào phi lễ chớ nhìn, đang dự định quay người lại rời khỏi chỗ này, cánh cửa thủy tinh lại bị Lệ Đế Minh mở ra từ bên trong.
Anh... không mặc cái gì hết, cứ tùy tiện xuất hiện ở trước mặt cô như thế.
Trong nháy mắt đó, không thể không nói cô thật sự có một loại cảm giác bị sét đánh trúng cả người, đứng nguyên tại chỗ không thể động đậy.
Công Cuộc Giả Trai Lấy Được Phú Hào
CHƯƠNG 15: TỐT NHẤT CẬU NÊN CÂM MIỆNG LẠI
Cho dù nhìn bề ngoài của cô cũng không khác gì đàn ông, nhưng mà nói thế nào thì cô cũng là một cô gái chưa từng tiếp xúc với đàn ông mà...
Hình ảnh như vậy làm cho cô cảm thấy giống như có một dòng máu đang xông thẳng lên trên đỉnh đầu, làm cho đầu óc của cô bị chập mạch, trong nháy mắt không biết nên phản ứng như thế nào.
“Cậu còn muốn ôm bộ quần áo đó đến khi nào nữa?” Lệ Đế Minh nhíu mày, mi tâm rõ ràng có cảm xúc không vui.
Ngược lại là anh cảm thấy có chút bất ngờ, người vệ sĩ nhỏ này sẽ xuất hiện ở đây.
Dù sao thì ngày hôm nay... anh cũng không có lịch trình phải đi ra ngoài.
Cho nên dựa theo lý thuyết, vệ sĩ đều đã nghỉ ngơi.
Anh suy đoán trong lòng, có lẽ cậu có chuyện tìm đến mình, nhưng từ xưa đến nay anh sẽ không mở miệng hỏi mà là chờ... xem người vệ sĩ nhỏ này rốt cuộc đến đây là vì chuyện gì.
Lúc này Cố Chiêu Nghi mới bỗng nhiên lấy lại tinh thần, cô buộc mình phải chuyển tầm mắt sang chỗ khác, cố gắng không để mắt của mình rơi vào chỗ không nên nhìn, cô nhanh chóng đẩy bộ quần áo tới: “Quản gia kêu tôi đem quần áo đến đây cho anh.”
Lệ Đế Minh nhận lấy quần áo từ trong tay cô, sau đó xoay người lại đi vào căn phòng ở bên cạnh thay quần áo.
Lúc anh đi tới đi lui trước mặt mình, Cố Chiêu Nghi chỉ dám cúi đầu thấp xuống, cô cũng chỉ có thể nhìn thấy bắp chân màu lúa mạch của Lệ Đế Minh, còn có hai chân đang mang dép.
Gương mặt của cô đỏ bừng, cảnh tượng vừa rồi không cẩn thận nhìn thấy giống như đã khắc sâu vào trong óc của cô, cứ đuổi mãi mà không đi.
Không ngờ tới... cô không cẩn thận liền thấy hết... người đàn ông này.
Mà Lệ Đế Minh lại không biết rằng vệ sĩ nhỏ với đầu tóc húi cua đem quần áo đến cho anh thật ra là một cô gái...
“Thật tội lỗi..." Cố Chiêu Nghi ảo não cắn cắn môi, xem ra là sau này làm việc phải cẩn thận một chút, không thể lỗ mãng như vậy được.
Dù sau... cô cũng làm việc ở bên cạnh một người đàn ông, sau này loại tình huống xấu hổ như vậy không chừng sẽ còn tiếp tục xảy ra.
Trong lúc cô đang đứng ngẩn người trên hành lang bên ngoài phòng tắm, cuối hành lang truyền đến âm thanh giày cao gót.
Cô nâng mắt lên theo bản năng, kết quả đối mặt với đôi mắt xinh đẹp của Bạch Tố Mai.
Bạch Tố Mai không nói chuyện với cô, chỉ là kiêu ngạo quét nhìn cô một chút, lúc Bạch Tố Mai đang định vén rèm cửa lên, Lệ Đế Minh chậm rãi bước ra từ bên trong.
Lúc cô ta nhìn thấy Lệ Đế Minh, cuối cùng cũng lộ ra một nụ cười: “Em đến đây tìm anh ăn cơm, người bận rộn, chắc sẽ không từ chối đâu nhỉ?”
“Đúng lúc có thời gian rảnh.” Câu trả lời của Lệ Đế Minh luôn luôn rõ ràng đơn giản như thế.
Cố Chiêu Nghi không có tâm tư nghe cuộc đối thoại của hai người, cô vẫn luôn đang xoắn xuýt mình mở miệng ứng tiền lương với Lệ Đế Minh như thế nào đây.
Ngày hôm nay hiếm khi gặp phải Lệ Đế Minh không xử lý công việc, cô phải nắm bắt cơ hội này, nếu không thì một khi người đàn ông này mà bận rộn thì chắc có lẽ cô muốn gặp anh một lần cũng sẽ khó khăn.
Hơn nữa nhìn tâm trạng hôm nay của anh hình như là cũng không tệ.
Cho nên thấy Lệ Đế Minh và Bạch Tố Mai sắp đi, cô lập tức mở miệng nói: “Anh Lệ, tôi có thể... chiếm dụng mấy phút của anh được không?”
Nghe thấy Cố Chiêu Nghi nói như vậy, Bạch Tố Mai đã đoán được lời nói sau đó của cô muốn nói gì, trước khi Lệ Đế Minh còn chưa đưa ra câu trả lời, cô ta đã trả lời giúp cho Lệ Đế Minh: “Xem ra những gì tôi nói với cậu ở công ty vẫn còn chưa đủ rõ ràng?”
“Tổng giám Bạch, tôi thật sự có chuyện rất quan trọng, tôi cần có ba trăm triệu.” Dứt lời, cô liền nhìn về phía Lệ Đế Minh: “Anh Lệ, tôi có thể xin anh ứng cho tôi ba tháng tiền lương được không?”
Lệ Đế Minh không lên tiếng, dường như là không nghe thấy lời nói của cô, lại giống như là đang suy nghĩ lời thỉnh cầu của cô.
Ngược lại là Bạch Tố Mai vô cùng bất mãn đối với loại hành vi này của cô, trong giọng nói đã mang theo mấy phần cảnh cáo: “Anh Lệ ghét nhất chính là những chuyện không hợp với quy định, nếu như cô không muốn bị mất công việc này... tốt nhất là câm miệng lại đi.”
Công Cuộc Giả Trai Lấy Được Phú Hào
CHƯƠNG 15: TỐT NHẤT CẬU NÊN CÂM MIỆNG LẠI
Cho dù nhìn bề ngoài của cô cũng không khác gì đàn ông, nhưng mà nói thế nào thì cô cũng là một cô gái chưa từng tiếp xúc với đàn ông mà...
Hình ảnh như vậy làm cho cô cảm thấy giống như có một dòng máu đang xông thẳng lên trên đỉnh đầu, làm cho đầu óc của cô bị chập mạch, trong nháy mắt không biết nên phản ứng như thế nào.
“Cậu còn muốn ôm bộ quần áo đó đến khi nào nữa?” Lệ Đế Minh nhíu mày, mi tâm rõ ràng có cảm xúc không vui.
Ngược lại là anh cảm thấy có chút bất ngờ, người vệ sĩ nhỏ này sẽ xuất hiện ở đây.
Dù sao thì ngày hôm nay... anh cũng không có lịch trình phải đi ra ngoài.
Cho nên dựa theo lý thuyết, vệ sĩ đều đã nghỉ ngơi.
Anh suy đoán trong lòng, có lẽ cậu có chuyện tìm đến mình, nhưng từ xưa đến nay anh sẽ không mở miệng hỏi mà là chờ... xem người vệ sĩ nhỏ này rốt cuộc đến đây là vì chuyện gì.
Lúc này Cố Chiêu Nghi mới bỗng nhiên lấy lại tinh thần, cô buộc mình phải chuyển tầm mắt sang chỗ khác, cố gắng không để mắt của mình rơi vào chỗ không nên nhìn, cô nhanh chóng đẩy bộ quần áo tới: “Quản gia kêu tôi đem quần áo đến đây cho anh.”
Lệ Đế Minh nhận lấy quần áo từ trong tay cô, sau đó xoay người lại đi vào căn phòng ở bên cạnh thay quần áo.
Lúc anh đi tới đi lui trước mặt mình, Cố Chiêu Nghi chỉ dám cúi đầu thấp xuống, cô cũng chỉ có thể nhìn thấy bắp chân màu lúa mạch của Lệ Đế Minh, còn có hai chân đang mang dép.
Gương mặt của cô đỏ bừng, cảnh tượng vừa rồi không cẩn thận nhìn thấy giống như đã khắc sâu vào trong óc của cô, cứ đuổi mãi mà không đi.
Không ngờ tới... cô không cẩn thận liền thấy hết... người đàn ông này.
Mà Lệ Đế Minh lại không biết rằng vệ sĩ nhỏ với đầu tóc húi cua đem quần áo đến cho anh thật ra là một cô gái...
“Thật tội lỗi..." Cố Chiêu Nghi ảo não cắn cắn môi, xem ra là sau này làm việc phải cẩn thận một chút, không thể lỗ mãng như vậy được.
Dù sau... cô cũng làm việc ở bên cạnh một người đàn ông, sau này loại tình huống xấu hổ như vậy không chừng sẽ còn tiếp tục xảy ra.
Trong lúc cô đang đứng ngẩn người trên hành lang bên ngoài phòng tắm, cuối hành lang truyền đến âm thanh giày cao gót.
Cô nâng mắt lên theo bản năng, kết quả đối mặt với đôi mắt xinh đẹp của Bạch Tố Mai.
Bạch Tố Mai không nói chuyện với cô, chỉ là kiêu ngạo quét nhìn cô một chút, lúc Bạch Tố Mai đang định vén rèm cửa lên, Lệ Đế Minh chậm rãi bước ra từ bên trong.
Lúc cô ta nhìn thấy Lệ Đế Minh, cuối cùng cũng lộ ra một nụ cười: “Em đến đây tìm anh ăn cơm, người bận rộn, chắc sẽ không từ chối đâu nhỉ?”
“Đúng lúc có thời gian rảnh.” Câu trả lời của Lệ Đế Minh luôn luôn rõ ràng đơn giản như thế.
Cố Chiêu Nghi không có tâm tư nghe cuộc đối thoại của hai người, cô vẫn luôn đang xoắn xuýt mình mở miệng ứng tiền lương với Lệ Đế Minh như thế nào đây.
Ngày hôm nay hiếm khi gặp phải Lệ Đế Minh không xử lý công việc, cô phải nắm bắt cơ hội này, nếu không thì một khi người đàn ông này mà bận rộn thì chắc có lẽ cô muốn gặp anh một lần cũng sẽ khó khăn.
Hơn nữa nhìn tâm trạng hôm nay của anh hình như là cũng không tệ.
Cho nên thấy Lệ Đế Minh và Bạch Tố Mai sắp đi, cô lập tức mở miệng nói: “Anh Lệ, tôi có thể... chiếm dụng mấy phút của anh được không?”
Nghe thấy Cố Chiêu Nghi nói như vậy, Bạch Tố Mai đã đoán được lời nói sau đó của cô muốn nói gì, trước khi Lệ Đế Minh còn chưa đưa ra câu trả lời, cô ta đã trả lời giúp cho Lệ Đế Minh: “Xem ra những gì tôi nói với cậu ở công ty vẫn còn chưa đủ rõ ràng?”
“Tổng giám Bạch, tôi thật sự có chuyện rất quan trọng, tôi cần có ba trăm triệu.” Dứt lời, cô liền nhìn về phía Lệ Đế Minh: “Anh Lệ, tôi có thể xin anh ứng cho tôi ba tháng tiền lương được không?”
Lệ Đế Minh không lên tiếng, dường như là không nghe thấy lời nói của cô, lại giống như là đang suy nghĩ lời thỉnh cầu của cô.
Ngược lại là Bạch Tố Mai vô cùng bất mãn đối với loại hành vi này của cô, trong giọng nói đã mang theo mấy phần cảnh cáo: “Anh Lệ ghét nhất chính là những chuyện không hợp với quy định, nếu như cô không muốn bị mất công việc này... tốt nhất là câm miệng lại đi.”
Công Cuộc Giả Trai Lấy Được Phú Hào
CHƯƠNG 16: THỨ MÀ TÔI MUỐN CHÍNH LÀ THÂN PHẬN BÀ LỆ
“Tôi đang nói chuyện với anh Lệ!" Cố Chiêu Nghi không kiêu ngạo không tự ti nhìn thẳng vào hai mắt của Bạch Tố Mai, trong đôi mắt không hề có nhượng bộ và khiếp đảm, ngược lại mang theo mấy phần công kích.
Không khí trên hành lang cũng bởi vì câu nói này của Cố Chiêu Nghi mà dường như không chuyển động nữa.
Bạch Tố Mai đã quen thuộc với việc được người khác nịnh bợ, có lẽ đây cũng là lần đầu tiên bị người ta lớn tiếng như thế này, sắc mặt bỗng nhiên trầm xuống.
Trước đó cô ta không đặt người vệ sĩ nhỏ bé trông có vẻ bình thường vào trong mắt.
Nhưng mà giờ phút này cô ta lại không nhịn được mà đánh giá từ trên xuống dưới người vệ sĩ nhỏ này một phen.
Tướng mạo vệ sĩ nhỏ thanh tú, làn da trắng nõn, thân thể gầy yếu không giống với bất cứ một người vệ sĩ nào mà Lệ Đế Minh đã từng mướn.
Nhưng không thể không nói, trong đôi mắt của cô cất giấu quá nhiều thâm ý để cho người ta sau khi nhìn xem lại có một loại cảm giác e ngại.
Bạch Tố Mai cũng coi như đã hoàn toàn nhớ kỹ người vệ sĩ nhỏ này.
Cố Chiêu Nghi nhanh chóng thu hồi tầm mắt từ trên người của Bạch Tố Mai trở về, cô nhìn về phía Lệ Đế Minh rồi nói: “Anh Lệ, tôi có thể xin anh ứng cho tôi ba trăm triệu tiền lương được không? Tôi rơi vào tình trạng khẩn cấp, xin anh giúp tôi lần này.”
Bạch Tố Mai xem thường nhìn Cố Chiêu Nghi, căn cứ vào sự hiểu biết của cô ta đối với Lệ Đế Minh, từ xưa đến nay ở chỗ của anh không có gì là ngoại lệ.
Tất cả những chuyện đều phải dựa theo quy định của công ty mà xử lý, cho đến bây giờ công ty cũng không tồn tại tiền lệ ứng tiền lương cho nhân viên.
Cho nên trong lòng của cô ta đã dự đoán lời thỉnh cầu của Cố Chiêu Nghi chắc chắn sẽ bị từ chối.
Nhưng mà trong một cái chớp mắt tiếp theo, câu trả lời của Lệ Đế Minh lại làm cho cô ta phải sững sờ.
Những lời này của Lệ Đế Minh là nói với Bạch Tố Mai: “Cô lập tức cho người ứng ba trăm triệu tiền lương cho cậu ta.”
Lệ Đế Minh đồng ý sảng khoái như vậy cũng hoàn toàn vượt qua dự liệu của Cố Chiêu Nghi, có điều cô vẫn lập tức mừng rỡ, đồng thời cảm kích cúi mình cảm ơn anh: “Cảm ơn, cảm ơn anh, anh Lệ.”
Đối mặt với lời nói cảm ơn của Cố Chiêu Nghi, Lệ Đế Minh cũng không biểu hiện ra phản ứng dư thừa.
Bạch Tố Mai mang theo gương mặt kinh ngạc đứng nguyên tại chỗ, cô ta nhìn thấy Lệ Đế Minh mở rộng bước chân đi ra khỏi hành lang, cô ta mới nhanh chóng đuổi theo.
“Đế Minh, tại sao, tại sao anh lại ứng phần tiền lương ba trăm triệu này cho cậu ta cơ chứ? Chuyện này... thật sự không giống như tác phong của anh.”
Lệ Đế Minh tiếp tục thờ ơ đi tới, sau đó thuận miệng hỏi ngược lại một câu: “Tác phong của tôi nên như thế nào?”
Kể từ ngày hôm qua sau khi Lệ Đế Minh tận mắt nhìn thấy cảnh tượng như thế, anh cũng đã nghĩ đến chắc chắn là Cố Chiêu Nghi sẽ tìm đến anh để ứng ba trăm triệu tiền lương.
Anh đang suy nghĩ, nếu như ngày hôm qua anh không đến bệnh viện một chuyến, anh sẽ ứng tiền lương cho Cố Chiêu Nghi à?
Có lẽ là có, có lẽ cũng là không.
Bạch Tố Mai cũng không muốn phải lãng phí thời gian để thảo luận chuyện có liên quan đến người vệ sĩ nhỏ này, thế là cô ta lập tức di chuyển chủ đề: “Đế Minh, sắp đến ngày giỗ của chị rồi, chúng ta vẫn đến đó thắp nhang cho chị ấy như hằng năm?”
Dù sao đã rất nhiều năm rồi, nhắc đến Bạch Tố Vân một lần nữa, vẫn để bước chân của Lệ Đế Minh hơi dừng lại.
Bất tri bất giác, vậy mà đã trôi qua một năm...
Có điều là anh nhanh chóng thu hồi lại cảm xúc dư thừa trên mặt mình, thản nhiên nói: “Công việc chi tiết trong ngày giỗ của chị cô, vẫn nên do cô sắp xếp đi.”
“Được, em sẽ nhanh chóng sắp xếp xong xuôi.” Bạch Tố Mai nhìn thấy Lệ Đế Minh xoay người đi vào cửa hông biệt thự, cô ta cũng không đi cùng.
Mà là đứng nguyên tại chỗ, hai tay siết chặt lại, đôi mắt đang nhìn bóng lưng Lệ Đế Minh của cô ta đột nhiên trở nên siết chặt lại.
Cô ta thầm nói trong lòng: “Đế Minh, lần này em muốn để mối quan hệ của chúng ta trở nên không giống như vậy nữa. Đã nhiều năm rồi, em đã sớm không muốn lấy thân phận em gái của Bạch Tố Vân mà ở bên cạnh anh, cũng không muốn lấy thân phận cấp dưới của anh cố gắng làm việc cho anh, thứ mà em muốn chính là thân phận bà Lệ.”
Công Cuộc Giả Trai Lấy Được Phú Hào
CHƯƠNG 17: NẾU NHƯ KHÔNG CÓ ĐỨA CON SAO CHỔI NHƯNG MÀY
Bởi vì có lời dặn dò của Lệ Đế Minh, cho nên Cố Chiêu Nghi liền nhận được phần tiền ứng ba trăm triệu rất nhanh.
Cô biết thời gian của mình không còn nhiều, một khi cô không kịp thời đưa ba trăm triệu này vào tay của mẹ, vậy thì mẹ chắc chắn sẽ tìm ba để đòi ba trăm triệu.
Cho nên sau khi cô cầm được số tiền đó thì cô liền trở về nhà họ Cố.
Mà mẹ của cô thì một mình ngồi trên ghế sa lon ăn một bữa thịnh soạn.
Nhìn thấy cô trở về, Nguyễn Bích Phượng cũng không quan tâm cô đã ăn cơm chưa mà là thốt ra: “Số tiền tao cần đâu? Đã nghĩ được biện pháp mượn cho tao chưa?”
Tìm phải một cảm giác khó chịu, Cố Chiêu Nghi đè xuống cảm xúc chán ghét và thất vọng đối với mẹ mình.
Cô bước từng bước đi đến bên cạnh mẹ, đứng từ trên cao nhìn xuống mẹ: “Đây là lần cuối cùng tôi giải quyết cục diện rối rắm cho mẹ, từ nay về sau tôi xin mẹ nên làm một người có dáng vẻ của mẹ.”
Nguyễn Bích Phượng căn bản không để ý đến lời nói của cô, mà là vội vàng hỏi: “Tiền đâu? ba trăm triệu đó đâu? Rốt cuộc là mày có mượn giúp tao chưa?”
Cố Chiêu Nghi rũ tầm mắt xuống, mới lấy túi đựng tiền từ trong túi của mình ra, Nguyễn Bích Phượng liền tay mắt lanh lẹ giật lấy cái túi từ trong tay của cô.
Sau đó cô nhìn mẹ mình kích động mở túi ra.
Sau khi xác nhận ở bên trong quả thật là ba trăm triệu, Nguyễn Bích Phượng mới thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng mà trong ánh mắt nhìn về phía Cố Chiêu Nghi của bà ta vẫn không hề có chút áy náy như cũ, vẫn là bộ dạng vênh váo tự đắc: “Không ngờ đến là mày còn có cách, trong khoảng thời gian ngắn như vậy mà cũng có thể có được ba trăm triệu.”
“Đúng, mẹ mãi mãi cũng không biết rằng tôi và ba đã vì cái gia đình này mà nỗ lực bao nhiêu, bởi vì người giống như mẹ mãi mãi cũng không hiểu được những chuyện khó khăn như thế này.” Sau khi ném xuống một câu nói mang đầy sự giễu cợt, Cố Chiêu Nghi liền quay người đi vào trong phòng của mình.
Cô dựa thân thể bất lực của mình lên trên cánh cửa, hiệu quả cách âm của căn phòng không tốt, cũng chính vì vậy mà cô có thể nghe thấy rõ ràng trong phòng khách truyền đến âm thanh bất mãn của Nguyễn Bích Phượng.
“Mày đang khoe khoang công lao trước mặt của ai vậy hả? Nhà họ Cố biến thành bộ dạng này còn không phải là bởi vì mày đó à?”
“Nếu như không có đứa con sao chổi như mày, cuộc sống của bọn tao tốt hơn hiện tại rất nhiều, ha... mày có tư cách gì để đánh giá tao như thế nào?”
Chỉ cần cô và mẹ chạm mặt nhau, trên cơ bản Cố Chiêu Nghi đều phải nghe một vài lời nói khó nghe từ trong miệng của mẹ, cho dù đã nhiều năm như vậy cô đã sớm nên quen thuộc, nhưng mà trên thực tế vẫn sẽ để lại vết thương lớn trong lòng cô.
Nhưng mà thời gian rất gấp, cũng không cho phép cô nghĩ nhiều như vậy, hai ngày nay cô phải hộ tống Lệ Đế Minh đi viếng mộ.
Cô cũng không biết rốt cuộc Lệ Đế Minh đi đến thắp nhang cho ai, thẳng cho đến khi cô đi theo Lệ Đế Minh và Bạch Tố Mai bước vào trong nghĩa trang, thấy được cái tên trên bia mộ, cô mới biết được đến đây thắp nhang cho một cô gái tên là Bạch Tố Vân.
Dù chỉ thông qua một cái tên đơn giản, Cố Chiêu Nghi cũng có thể suy đoán ra được quan hệ chị em giữa Bạch Tố Vân và Bạch Tố Mai.
Nhưng mà Bạch Tố Vân với Bạch Tố Mai là hai loại phụ nữ rất không giống nhau.
Xuyên thấu qua tấm hình trên bia mộ, Cố Chiêu Nghi cảm thấy đây là một cô gái dịu dàng lương thiện, đôi mắt xanh biếc, ánh mắt sạch sẽ, để cho người ta có suy nghĩ muốn bảo vệ.
Nhưng mà Bạch Tố Mai thì...
Cô ta được xem như là một người phụ nữ tương đối có dã tâm, đồng thời tàn nhẫn dứt khoát.
“Bất tri bất giác... chị cũng đã đi ba năm rồi.” Bạch Tố Mai đột nhiên mở miệng nói, có chút cảm khái mà nói một câu như vậy.
Công Cuộc Giả Trai Lấy Được Phú Hào
CHƯƠNG 18: HẾT TRÒ HAY NÀY ĐẾN TRÒ HAY KHÁC
Hôm nay gió ở nghĩa trang có hơi lớn, làm thổi bay mép váy và mái tóc của Bạch Tố Mai.
Trong ánh mắt nhìn về phía Lệ Đế Minh của cô ta đều khiến cho người ta cảm thấy có suy nghĩ sâu xa, dường như là đang cố gắng kiềm chế một loại tình cảm nào đó.
Từ đầu đến cuối Lệ Đế Minh đều không nghiêng đầu qua nhìn Bạch Tố Mai một cái nào, ánh mắt của anh vẫn luôn rơi trên bia mộ, thâm thúy phức tạp, làm cho người ta nhìn không rõ cảm xúc bên trong.
Cách chuyện ngoài ý muốn vào năm đó đúng thật đã trôi qua ba năm rồi.
Nhưng cho dù đã qua ba năm, vẫn không thể giảm bớt được cảm giác tội lỗi trong đáy lòng của anh.
Giống như Lập Hàng đã nói, lời hứa hẹn anh mang đến cho Bạch Tố Vân, lại không thể bảo vệ chu toàn cho cô, thậm chí Bạch Tố Vân cũng xem như bởi vì anh mà chết.
“Đế Minh, ba năm nay... đã đủ rồi, chị ấy yêu anh như vậy, có lẽ chị ấy càng hi vọng anh có thể bước ra khỏi bi thương này, đi đến một đoạn tình cảm hoàn toàn mới.” Hai mắt của Bạch Tố Mai sáng rực nhìn Lệ Đế Minh, muốn nhận được câu trả lời của anh.
Nhưng trôi qua một hồi lâu, Lệ Đế Minh cũng không có phản ứng gì.
Cố Chiêu Nghi nhìn bóng lưng cao lớn của Lệ Đế Minh nhưng lại trông có vẻ cô đơn, cô không tự chủ nhớ đến Sở Mộng Cẩm đã từng nói với cô, người có thể làm việc ở bên cạnh Lệ Đế Minh đều là đàn ông mà không có phụ nữ.
Có lẽ Lệ Đế Minh chính là vì cô gái trên tấm bia mộ mới có thể từ chối tất cả các cô gái đến cửa?
Nửa tiếng đồng hồ trước, cũng chính là trước khi bọn họ bước vào trong nghĩa trang, ở phía đối diện xéo xéo cửa nghĩa trang có một chiếc xe màu đen đang dừng ở đó.
Mà chủ nhân trong chiếc xe này lại không chớp mắt nhìn chằm chằm Lệ Đế Minh bước xuống từ trên xe, đôi mắt giống như chứa đựng lưỡi dao.
Người đàn ông lớn lên có một gương mặt lạnh lùng tuấn tú, một cặp mắt phượng hẹp dài, giống như một vòng xoáy lớn thu hút bạn, để bạn không thể di chuyển tầm mắt.
Người đàn ông này chính là người đàn ông đã chất vấn Lệ Đế Minh trong vườn hoa của nhà họ Sở.
Anh ta tên là Lập Hàng, đã từng là người bạn rất thân thiết với Lệ Đế Minh, nhưng mà thân phận bạn bè đã hoàn toàn thay đổi sau khi Bạch Tố Vân qua đời.
Hiện tại việc mà anh ta cần phải làm đó chính là dùng hết tất cả những cách anh ta có thể sử dụng được để Lệ Đế Minh phải sống trong tội lỗi và các loại tra tấn.
“Chuyện lần trước tôi kêu cậu điều tra, đã điều tra được chưa?” Lập Hàng mở miệng dò hỏi, nhưng mà ánh mắt của anh ta vẫn dừng ở trên người của Lệ Đế Minh như cũ.
“Điều tra được rồi, mẹ ruột của Lệ Đế Minh đang được điều trị trong một viện dưỡng lão ở trên núi, tình huống của mẹ anh ta cũng không tốt cho lắm, nhất là trạng thái tinh thần.” Trợ lý của Lập Hàng trả lời lại.
“Vậy thì bây giờ tôi đã có thể bắt đầu chuẩn bị cho Lệ Đế Minh một món quà lớn.” Anh ta vẫn luôn biết rằng người mà Lệ Đế Minh quan tâm nhất trên đời này chính là người mẹ điên điên khùng khùng ấy.
Cho nên anh ta rất tò mò, nếu như mẹ của Lệ Đế Minh xảy ra một chuyện gì đó ngoài ý muốn, Lệ Đế Minh sẽ tức giận thành bộ dạng gì đây?
“Với lại tôi cũng nghe nói ba của Lệ Đế Minh sắp hết hạn tù được thả ra ngoài.” Trợ lý nhanh chóng bổ sung thêm một câu như vậy.
Lập Hàng nhắm mắt lại, khóe miệng của anh ta hơi giương lên lộ ra một tia vui vẻ và chờ mong: “Tôi nghĩ là thành phố này sẽ nhanh chóng có hết trò hay này đến trò hay khác, tôi đột nhiên rất mong chờ tương lai Lệ Đế Minh sẽ gây nên sóng gió gì đây.”
Sau khi đến thắp nhang cho Bạch Tố Vân xong, Lệ Đế Minh và Bạch Tố Mai đều không gấp gáp đi ngay, mà là đi đến một hầm rượu ở gần đó.
Đây là một hầm rượu tư nhân, thông qua tin tức của một người vệ sĩ khác ở bên cạnh tiết lộ cho Cố Chiêu Nghi, cô mới biết được hóa ra đây là hầm rượu mà Bạch Tố Vân yêu thích nhất khi còn sống.
Công Cuộc Giả Trai Lấy Được Phú Hào
CHƯƠNG 19: TRONG LÒNG VỪA RỐI LOẠN VỪA LUỐNG CUỐNG
Giấc mơ của Bạch Tố Vân là được trở thành một thơ nấu rượu ưu tú và xuất sắc, cũng chính vì vậy mà tràn đầy hứng thú đối với rượu.
Đối với Lệ Đế Minh và Bạch Tố Mai mà nói, nơi này có lẽ đã biến thành một nơi để bọn họ nhớ đến Bạch Tố Vân.
“Ông chủ, vẫn như cũ, mang hai bình rượu đó cho chúng tôi.” Sau khi Bạch Tố Mai đi vào trong hầm rượu thì nói với một người đàn ông đang đứng giữa quầy hàng.
Cố Chiêu Nghi làm vệ sĩ thân cận của Lệ Đế Minh, cũng đi vào trong hầm rượu tư nhân này, sau đó yên tĩnh đợi ở một bên.
Bạch Tố Mai vừa mới ngồi xuống, Cố Chiêu Nghi liền nghe thấy cô ta giới thiệu loại rượu này: “Đây chính là rượu mà chị em rất thích, khi chị ấy còn sống chị ấy nói là nếu như chị ấy có thể trở thành người nấu rượu ưu tú, chị ấy nhất định sẽ sản xuất ra loại rượu làm cho say lòng người hơn so với cái này.”
“Mỗi lần em uống rượu này đều sẽ có một loại cảm giác say lòng, Đế Minh, lúc anh uống rượu trong lòng anh có cảm giác gì?” Hai mắt của Bạch Tố Mai nhìn chằm chằm vào Lệ Đế Minh.
Cố Chiêu Nghi liếc mắt nhìn Bạch Tố Mai một chút, lúc cô nhìn thấy loại ánh mắt này của Bạch Tố Mai, trực giác của cô nói cho cô biết rằng người phụ nữ này rất thích Lệ Đế Minh.
“Chỉ là rượu thôi, có cái gì không giống chứ?” Sau khi Lệ Đế Minh không hứng thú trả lời vấn đề này của cô ta, liền nâng ly rượu trước mặt ngẩng đầu lên uống cạn hết nửa ly.
Dựa theo lúc trước, tửu lượng của Lệ Đế Minh không tệ, một bình rượu tây căn bản cũng không thể làm cho anh say ngã nghiêng.
Nhưng mà ngày hôm nay không biết là có chuyện gì xảy ra, mới uống được hai ba ly rượu vậy mà anh cảm thấy đầu của mình có hơi mê man, thậm chí trong cơ thể lại truyền đến một loại cảm giác khô nóng.
Cảm giác khô nóng này giống như có hai con dã thú đang phóng đi trong cơ thể của anh, dường như muốn thoát ra khỏi cơ thể anh.
Anh có chút bực bội kéo kéo cà vạt của mình, dường như như thế này mới có thể làm cho cảm giác khô nóng của anh dịu lại.
Có lẽ là Lệ Đế Minh không biết trong đây có cái gì, nhưng mà Bạch Tố Mai thì lại biết rất rõ ràng.
Cô ta biết là làm như vậy rất mạo hiểm, nhưng đây là cơ hội của cô ta, cô ta nhất định phải nắm bắt lấy nó.
Lúc này điện thoại di động của cô ta vang lên, là bên phía công ty gọi tới.
“Tổng giám Bạch, cô nhanh chóng đến công ty một chuyến đi, phần mềm tài vụ của công ty chúng ta đã bị hacker xâm nhập rồi, hiện tại gặp phải vấn đề thông tin bị tiết lộ, cô nhanh chóng quay lại xử lý một chút đi.”
Lông mày của Bạch Tố Mai lập tức nhíu lại, tại sao hết lần này đến lần khác lại xảy ra chuyện vào lúc này cơ chứ?
“Nếu như công ty đã xuất hiện tình trạng khẩn cấp, thế thì cô nhanh chóng trở về xử lý đi.”
Lệ Đế Minh đã nói như vậy rồi, cho dù Bạch Tố Mai có không cam tâm thì cũng nhất định phải đi: “Vậy em về công ty xử lý tình huống trước đây.”
Sau khi Bạch Tố Mai đi rồi, Cố Chiêu Nghi phát giác sắc mặt của Lệ Đế Minh dường như trở nên không thích hợp, gương mặt hơi ửng đỏ, hơn nữa cả người anh nhìn vô cùng bực bội.
Nhưng mà Cố Chiêu Nghi cũng không đặt chuyện này ở trong lòng, chỉ là im lặng đứng ở một bên.
Nhưng trong một cái chớp mắt tiếp theo, Lệ Đế Minh liền phất phất tay với cô: “Đỡ tôi lên phòng ở trên lầu nghỉ ngơi.”
Giọng nói của Lệ Đế Minh trở nên khàn khàn mà nặng nè, anh mất sức đứng dậy từ trên ghế, ngay cả thân thể suýt chút nữa đã không đứng vững, vẫn may là Cố Chiêu Nghi kịp thời bước lên đỡ anh lại.
“Để tôi đỡ anh lên nghỉ ngơi.” Nhờ ông chủ nói, Cố Chiêu Nghi mới hiểu được Lệ Đế Minh có một căn phòng được sử dụng lâu dài trong hầm rượu này.
Sau khi ông chủ đưa chìa khóa phòng cho cô, cô liền cầm chìa khóa đỡ Lệ Đế Minh đi lên phòng ở lầu năm.
Có lẽ là Lệ Đế Minh đã uống say thật rồi, vậy mà lại đặt hết trọng lượng cơ thể lên trên người của cô, lúc Cố Chiêu Nghi đỡ anh đến bên giường ở trong phòng, cả người đều không còn sức lực.
An toàn đưa Lệ Đế Minh đến phòng, Cố Chiêu Nghi liền dự định rời khỏi.
Nhưng trong nháy mắt cô muốn đứng dậy, Lệ Đế Minh đột nhiên dùng sức bắt lấy cổ tay của cô.
Lúc này cô mới cảm nhận được lòng bàn tay của người đàn ông này lại nóng bỏng như thế, nóng đến nỗi làm cả người của cô không khỏi run lên cầm cập.
Tiếp theo đó Lệ Đế Minh trực tiếp kéo cô lên trên giường, đồng thời giam cô dưới thân thể anh.
Lúc này trái tim của Cố Chiêu Nghi hỗn loạn, cũng luống cuống.
“Anh Lệ!"
Bởi vì sợ hãi, giọng nói của Cố Chiêu Nghi đều đang phát run.
Đối với Lệ Đế Minh đang say rượu mà nói, anh đã sớm đánh mất lý trí, hiện tại anh cũng chỉ muốn phát tiết cảm giác khô nóng ở trong người.
Mà trong khoảnh khắc anh không biết sống chết tiến gần về phía Cố Chiêu Nghi, Cố Chiêu Nghi cũng không quan tâm được cái gì khác, cô trực tiếp giơ một chân lên đạp Lệ Đế Minh.
Sau đó... cô nghe thấy phịch một tiếng...
Lệ Đế Minh liền lăn xuống giường!
Công Cuộc Giả Trai Lấy Được Phú Hào
CHƯƠNG 20: DẤU BÀN TAY TRÊN MẶT
Cố Chiêu Nghi thề là cô tuyệt đối không phải cố ý muốn đạp anh xuống giường.
Nhưng mà bây giờ chuyện cũng đã xảy ra rồi, cô...
Có lẽ cô đang cảm thấy may mắn, cũng may là hiện tại Lệ Đế Minh đang ở trong trạng thái không có ý thức.
Nếu không thì chắc chắn là cô sẽ chết rất thảm?
Người này không phải là ai khác, mà làm Lệ Đế Minh bất cứ kẻ nào cũng không dám tùy tiện đắc tội.
Lệ Đế Minh say rượu, sau khi bị đạp xuống giường dường như không có động tĩnh.
Lúc nãy anh té rất nặng, Cố Chiêu Nghi rõ ràng nghe thấy một tiếng bịch.
Lo lắng Lệ Đế Minh té bị gì đó, cô liền nhanh chóng ngồi dậy từ trên giường, đồng thời nhóm người ra nhìn về phía anh.
Cô thăm dò mở miệng gọi: “Anh Lệ, anh Lệ... anh... anh vẫn ổn chứ?”
Lệ Đế Minh đưa lưng về phía cô, cho nên cô căn bản cũng không nhìn thấy mặt của người nào đó, cũng chính vì vậy mà không có cách nào nhìn được rốt cuộc là Lệ Đế Minh có bị làm sao hay không.
Nghĩ như vậy, Cố Chiêu Nghi đành phải bò xuống giường, sau đó bước từng bước cẩn thận đi về phía Lệ Đế Minh.
“Anh Lệ?”
Cô có chút thấp thỏm nắm chặt lấy cổ áo của mình, sau đó chậm rãi cúi người xuống muốn xác nhận xem rốt cuộc là Lệ Đế Minh có trở ngại gì không.
Nhưng mà cô vừa mới nhích lại gần Lệ Đế Minh, người nào đó giống như sống lại trong nháy mắt, lại dùng sức bắt lấy cổ tay của cô một lần nữa.
“Anh làm cái gì vậy!” Cố Chiêu Nghi giống như bị điện giật trực tiếp tán cho Lệ Đế Minh một bạt tay.
Một cái tát này...
Hoàn toàn là xuất phát bởi thói quen đề phòng của cô.
Nhưng mà sau khi đánh xong cô liền tiến vào trạng thái run lẩy bẩy.
Rốt cuộc là ngày hôm nay là thời gian thần kỳ gì vậy chứ?
Đầu tiên là cô đá cấp trên của mình lăn xuống giường, sau đó lại không cẩn thận cho anh một bạt tay...
Mà Lệ Đế Minh bị Cố Chiêu Nghi đánh một cái tát này, vậy mà lại ngất đi.
Trên gương mặt anh tuấn gần như có thể nhìn thấy được dấu vết của bàn tay.
Cố Chiêu Nghi cảm thấy nếu còn tiếp tục như vậy chắc có lẽ sẽ xảy ra chuyện, cho nên cô âm thầm tính toán trong lòng, thừa dịp Lệ Đế Minh còn đang ngủ, cô nhanh chóng nghĩ cách để người đàn ông này tỉnh rượu.
Biện pháp để tỉnh rượu tốt nhất đó chính là ném người đàn ông này vào trong bồn tắm, cho anh tắm nước lạnh.
Không thì Lệ Đế Minh cả người khô nóng, chắc có lẽ là cũng không chịu nổi đâu ha?
Cho dù cô đã làm mình trở thành không khác gì đàn ông cho lắm, nhưng mà cuối cùng cô cũng không phải thật sự là đàn ông.
Nếu như Lệ Đế Minh thật sự thú tính đại phát, cô tuyệt đối sẽ không thể chống đỡ được.
Dựa vào chút khí lực này của cô sao có thể chống lại anh được đây?
Nghĩ như vậy, Cố Chiêu Nghi lại phí sức chín trâu hai hổ kéo Lệ Đế Minh ở trạng thái nửa hôn mê vào trong phòng tắm.
“Hô...” Sau khi thành công kéo Lệ Đế Minh vào trong bồn tắm, Cố Chiêu Nghi không khỏi thở phào một hơi.
Anh cao hơn một mét tám, cả người đều là cơ bắp, cho nên lúc anh đặt toàn bộ trọng lượng của mình lên trên người cô, cô thật sự rất phí sức.
Ánh đèn trong phòng tắm mờ nhạt, dưới ánh đèn này gương mặt của Lệ Đế Minh vốn dĩ đã tuấn tú, dường như lại càng trở nên mê người hơn nữa.
Cố Chiêu Nghi không tự giác đánh giá.
Mày kiếm mắt sáng, gương mặt góc cạnh, mang đến cho người ta một loại cảm giác sôi máu, mà đôi môi lại càng giống như mang theo lực hấp dẫn, gợi cảm xinh đẹp.
“Cố Chiêu Nghi, mày bị điên rồi hả...” Đột nhiên lại nhớ tới chuyện cấp bách nhất lúc này là diệt lửa và làm cho người đàn ông tỉnh rượu, Cố Chiêu Nghi liền mắng mình một câu trong lòng.
Sau đó cô ép buộc mình phải nhanh chóng lấy lại tinh thần, lấy cái vòi hoa sen ở bên cạnh phun về phía Lệ Đế Minh.
Đối với Lệ Đế Minh cả người giống như đang bị thiêu đốt mà nói, được tắm nước lạnh như thế này cũng coi như là một loại hưởng thụ.
Nhưng mà anh lại không có sức lực mở mắt ra.
Lúc anh vất vả lắm mới có thể mở mắt ra một chút, tầm mắt của anh nhìn thấy cũng mơ hồ một mảnh.
Anh chỉ cảm thấy... giống như là có người nào đó đứng ở trước mặt của anh, sau đó cầm cái gì đó đang phun nước trên người anh.
Chỉ có điều là hình ảnh như vậy thật sự quá hư ảo.
Làm cho anh cảm thấy đây chỉ là một giấc mộng mà thôi.
Ngày hôm sau lúc anh tỉnh lại, anh đang nằm trên giường trong hầm rượu, trên người mặc một cái áo màu trắng.
Áo ngủ?
Tại sao trên người của anh lại mặc áo ngủ vậy chứ?
Anh bắt đầu nhớ lại chuyện của ngày hôm qua...
Hôm qua anh và Bạch Tố Mai cùng nhau đến đây uống rượu, sau đó anh uống một chút rượu, dường như là bị say.
Mà loại say rượu đó không quá bình thường.
Lệ Đế Minh đã lăn lộn trong xã hội lâu như vậy, đương nhiên cũng không có khả năng không biết rốt cuộc mình bị say như vậy là bắt nguồn từ đâu.
Rượu mà ngày hôm qua anh uống chắc chắn đã bị động tay động chân.
Có thể động tay động chân trong rượu cũng chỉ có ông chủ của hầm rượu.
Mà tối ngày hôm qua người đi vào hầm rượu cùng với anh cũng chỉ có Bạch Tố Mai cùng với người vệ sĩ nhỏ.
Người có thể sai khiến ông chủ động tay động chân trong rượu cũng chỉ có Bạch Tố Mai.
Những năm gần đây Bạch Tố Mai ôm tâm tư gì với anh, anh cũng không phải là không biết.
Cô ta thích anh, chỉ cần cô ta không làm ra hành động quá đáng, dù chỉ dựa vào mặt mũi của Bạch Tố Vân, anh cũng tuyệt đối sẽ chăm sóc cho cô ta cả một đời.
Xem cô ta như là em gái mà chăm sóc cô ta không cần phải lo áo cơm cả đời.
Nhưng mà nếu như Bạch Tố Mai đã dẫm vào ranh giới đó giữa bọn họ, vậy thì cũng đừng trách anh không biết cái gì gọi là tình cảm.
Anh sẽ tính toán với Bạch Tố Mai về chuyện này thật đàng hoàng.
Say rượu lại cộng thêm việc rượu bị người khác động tay động chân, Lệ Đế Minh chỉ cảm thấy đầu óc mê mang.
Anh cố gắng chống đỡ hai tay bước xuống từ trên giường, sau đó đi vào phòng tắm rửa mặt.
Lúc anh đứng trước gương trong phòng tắm, mặt của anh bỗng nhiên sa sầm lại.
Dấu tay màu đỏ ở trên mặt...
Rõ ràng như vậy?
Chẳng lẽ là có ngày hôm qua... anh bị người ta đánh?
Lệ Đế Minh nhắm mắt lại, anh cố gắng nhớ đến những chuyện sau khi mình say rượu, nhưng mà hình ảnh hiện ra trong đầu anh đều vô cùng mơ hồ.
Anh chỉ mơ hồ nhớ kỹ hình như là có một người nào đó đỡ anh vào trong phòng, sau đó còn tắm nước lạnh cho anh...
Đúng vậy, khớp cơ trên người anh dường như cũng hơi đau nhức, hình như là đã bị ném một trận rất mạnh.
Sau đó anh lại mở mắt ra, dùng ánh mắt bén nhọn nhìn chằm chằm vào vết đỏ trên mặt, dường như là đang tìm kiếm kẻ cầm đầu.
Sau khi rửa mặt đơn giản anh mang theo gương mặt lạnh lùng bước ra từ trong phòng tắm, sau đó cầm lấy điện thoại ở bên giường gọi cho Trịnh Nhã Nam một cuộc điện thoại.
“Lệ tổng?” Chẳng bao lâu, đầu dây bên kia điện thoại liền truyền đến âm thanh của Trịnh Nhã Nam.
“Mang cho tôi một bộ quần áo đến hầm rượu.” Sau khi Lệ Đế Minh nói đơn giản mục đích của mình thì liền cúp điện thoại.
Anh vừa dự định ném điện thoại di động lên trên bàn, ánh mắt quét nhìn thấy sợi dây chuyền ở trên giường...
Dây chuyền...
Tại sao trên giường lại xuất hiện sợi dây chuyền này vậy chứ?
Đôi mắt của Lệ Đế Minh hơi nheo lại, sau đó cầm sợi dây chuyền đó lên quan sát cẩn thận.
Sợi dây chuyền này thoạt nhìn như là của nữ, mặt dây chuyền là phật Quan Âm, ở trên phật Quan Âm có khắc hai chữ: CN.
CHƯƠNG 11: MẸ COI CON LÀ CÁI MÁY RÚT TIỀN HẢ
Trong đầu của Nguyễn Bích Phượng quá rõ ràng, bà ta chột dạ cúi thấp đầu xuống, trong lòng đang âm thầm lo lắng cho hai tay của mình...
“Đừng kề dao lên cổ anh trai tôi, ai dám làm tổn thương anh trai tôi, tôi sẽ dám trả lại người đó mười lần, không tin thì anh có thể thử xem đi...” Mặt của Cố Chiêu Nghi không thay đổi mà nói, gương mặt kia giống như một tầng băng, lạnh đến doạ người.
Mà Trịnh Nhã Nam ở bên ngoài phòng bệnh đều có chút ngây ngẩn cả người, không ngờ đến trong người tên vệ sĩ nhìn nhỏ yếu như thế này vậy mà lại ẩn chứa một sức lực dữ dội.
Một khi bùng phát, thật sự dọa cho người ta phát sợ.
Trong ánh mắt của Lệ Đế Minh nhìn về phía Cố Chiêu Nghi cũng nhiều hơn mấy phần thâm ý.
Vốn dĩ anh còn định ra tay giải quyết chuyện này giúp cho người vệ sĩ nhỏ, nhưng mà hiện tại xem ra... vệ sĩ nhỏ của anh cũng không phải là người dễ bị ức hiếp.
Nhưng... ngày hôm nay cũng coi như là anh tận mắt nhìn thấy tình huống thật sự của Tiểu Cố.
Anh cũng bắt đầu đồng ý tin tưởng con người này thật sự thiếu tiền, hơn nữa ngày hôm đó liều mạng cứu anh đại khái cũng là vì để giữ vững phần công việc của mình, để cho công việc của mình trở nên càng thêm ổn định.
Trước khi đám người rời khỏi phòng bệnh, anh đã dẫn theo Trịnh Nhã Nam đi khỏi.
Sau khi đám người này đi rồi, trong phòng bệnh im lặng vỏn vẹn năm phút đồng hồ.
Cố Chiêu Nghi không nói một lời mà là điều chỉnh tư thế nằm cho anh trai ở trên giường, đồng thời xoa bóp cánh tay cho anh trai, sắc mặt bình tĩnh đến nỗi giống như là tất cả những chuyện lúc nãy chưa từng xảy ra.
Cô có thể bình tĩnh như vậy không có nghĩa là Nguyễn Bích Phượng có thể duy trì sự bình tĩnh.
Trước lúc đám người rời đi đã nói rằng, nội trong ba ngày nhất định phải trả tiền, nếu không thì hai tay của Nguyễn Bích Phượng khó giữ được.
“Chỉ có ba ngày... số tiền đó..." Nguyễn Bích Phượng ấp a ấp úng mở miệng.
Bà ta mới nói được có một nửa, bà ta liền phát hiện có một cơn gió lướt qua bên tai bà ta.
Lúc bà ta kịp phản ứng lại, bà ta mới ý thức được đúng là Cố Chiêu Nghi đã trực tiếp ném con dao về phía bà ta.
Hiện tại con dao đó đang cắm trên vách tường ở sau lưng bà ta, lóe lên ánh sáng đáng sợ.
Trong giây phút mà bà ta mở miệng nói chuyện, cảm giác không cam lòng trong đáy lòng của Cố Chiêu Nghi đã hoàn toàn bị mở chốt, cho nên cô trực tiếp nắm lấy con dao gọt trái cây ở bên cạnh ném về phía Nguyễn Bích Phượng.
Nguyễn Bích Phượng bị hù dọa phát sợ, đồng thời trong đầu của bà ta cũng rất phẫn nộ: “Cố Chiêu Nghi, lá gan của mày càng lúc càng lớn, mày... lúc nãy mày muốn giết chết mẹ đẻ của mày hả, mày...'
“Con mặc kệ mẹ gây ra chuyện gì ở bên ngoài, nhưng mà nếu như mẹ ngu ngốc tới nỗi làm tổn thương đến anh trai, con không đảm bảo mình có thể ôn hòa xem mẹ là mẹ con.” Cố Chiêu Nghi lạnh nhạt nhìn Nguyễn Bích Phượng.
“Ý của mày là... ba trăm triệu này mày muốn tự tao đi trả?”
“Không phải thì sao? Mẹ cho rằng con là cái máy rút tiền hả? Lúc nào mẹ thua bài, bất cứ lúc nào con cũng phải giúp mẹ lấp lỗ thủng?” Cố Chiêu Nghi đi đến bên cạnh giường của Cố Minh, đắp chăn mền cho anh, lại nhìn vào thiết bị đo nhịp tim ở bên cạnh một hồi.
Nguyễn Bích Phượng nhận mệnh gật đầu: “Được lắm, mày không giúp tao trả, vậy thì tao đến công trường tìm ba mày, tao không tin là ông ta sẽ mặc kệ người vợ nghèo này.”
Dứt lời, Nguyễn Bích Phượng liền muốn quay người đi ra khỏi phòng bệnh.
Nghe thấy câu nói này, sắc mặt của Cố Chiêu Nghi rốt cuộc cũng đã có chỗ dao động, cô bước nhanh lên phía trước ngăn cản Nguyễn Bích Phượng lại: “Hiện tại áp lực của ba đã đủ lớn rồi, hai năm nay tôi đã tận mắt nhìn thấy tóc của ông ấy đã bạc hơn rất nhiều, cả người đều gầy đến nỗi như da bọc xương. Rốt cuộc là bà ác độc tới bao nhiêu... mới có thể không đau lòng một chút nào?”
Có đôi khi Cố Chiêu Nghi cũng sẽ tự an ủi trong lòng, có lẽ là mẹ của mình cũng không ác độc như thế, chỉ là không có cách nào chấp nhận chuyện anh trai mình xảy ra biến cố như vậy cho nên mới biến mình trở thành một người như thế.
Nhưng mà từ trước kia cho đến bây giờ... những chuyện Nguyễn Bích Phượng làm cho cô phải thất vọng còn ít nữa ư?
Cô thậm chí không dám tưởng tượng mai sau người mẹ này còn sẽ mang đến cho cô bất ngờ gì nữa đây?
Công Cuộc Giả Trai Lấy Được Phú Hào
CHƯƠNG 12: MÌNH NÊN ĐI TÌM AI ĐÂY
“Nếu như mày thật sự đau lòng cho ba mày... vậy thì trả số tiền đó đi, như thế này tao cũng sẽ không lấy chuyện này ra quấy rầy ba mày nữa.” Nguyễn Bích Phượng nắm được điểm yếu của Cố Chiêu Nghi, cho nên lần nào bà ta cũng có biện pháp để Cố Chiêu Nghi phải thỏa hiệp.
Chỉ cần Nguyễn Bích Phượng nhắc tới ba thì Cố Chiêu Nghi nhất định sẽ không có chỗ để từ chối.
Bởi vì nếu như cô không trả số tiền đó, vậy thì ba của cô phải trả.
Cố Chiêu Nghi nắm chặt hai tay, ánh mắt rũ xuống, trong đôi mắt tràn đầy sự bi thương và bất lực, nhưng mà Nguyễn Bích Phượng giống như là không nhìn thấy, đi vòng qua cô rồi rời khỏi phòng bệnh.
Sau khi bà ta đã đi lâu rồi, Cố Chiêu Nghi vẫn đứng nguyên tại chỗ còn chưa hoàn hồn lại được.
Qua một hồi lâu cô mới xê dịch bước chân nặng nề đi đến bên cạnh mép giường anh trai.
Cô nén nước mắt đã đến hốc mắt trở vào trong, ép buộc mình phải lộ ra một nụ cười khó coi.
“Anh ơi... em rất nhớ anh, anh nhanh chóng tỉnh lại đi, có đôi khi... em cảm thấy mình sắp chịu đựng không được nữa rồi, tại sao lại khó khăn như vậy chứ, tại sao vào lúc này mà mẹ lại... không thể yên tĩnh một chút được vậy?”
“Em đột nhiên nhớ tới... cuộc sống vào hai năm trước của chúng ta, lúc đó tốt biết bao nhiêu, chúng ta cùng nhau đi học, anh luôn ngăn cản ở trước người em, bảo vệ cho em, anh còn nói chỉ cần có người anh trai này ở đây thì em mãi mãi cũng có thể là một cô công chúa nhỏ hạnh phúc.”
Trong cái nhà này, ba và anh trai vô cùng cưng chiều cô, gần như là coi cô là bảo vật mà nâng trong lòng bàn tay.
Nhưng mà tất cả những thứ này đã xảy ra thay đổi nghiêng trời lệch đất từ sau khi vụ tai nạn giao thông vào hai năm trước.
Anh trai không có gì là không làm được trong ấn tượng của cô, hiện tại lại không thể cử động mà nằm trên giường bệnh, cả khuôn mặt đã gầy gò hơn không ít.
Nghĩ đến tai nạn giao thông vào hai năm trước, Cố Chiêu Nghi lấy điện thoại di động ra gọi một cuộc điện thoại cho cục cảnh sát: “Tôi là Cố Chiêu Nghi, tôi muốn hỏi một chút... tai nạn giao thông vào hai năm trước vẫn không điều tra ra được gì à?”
Lúc trước Sở Mộng Cẩm đã nói với cô: “Tớ thấy là cậu vẫn đừng ôm hi vọng gì đi, nếu như chuyện này thật sự có người nào đó làm, hơn nữa là một nhân vật lớn một tay che trời nào đó... vậy thì vụ án này của cậu trên cơ bản không thể giải quyết được gì đâu, hơn nữa thời gian cách với vụ tai nạn càng ngày càng xa thì lại càng không điều tra ra được manh mối.”
Nhưng mà cô lại không muốn từ bỏ như vậy, cho nên hai năm nay cô đã gọi rất nhiều cuộc điện thoại cho cục cảnh sát, cô muốn xác nhận tiến độ điều tra vụ án.
Đương nhiên đáp án mỗi một lần mà cô nhận được đều giống nhau: “Chờ cuộc điều tra có tiến triển, chúng tôi sẽ liên lạc lại cho cô.”
Cố Chiêu Nghi cúp điện thoại, vẫn là không có chút tiến triển nào hết...
Chẳng qua là hiện tại chuyện làm cho cô cảm thấy đau đầu nhất đó chính là... cô phải làm như thế nào để trả cho người kia ba trăm triệu đây?
Sở Mộng Cẩm đã cho cô mượn một khoản tiền, hơn nữa cho dù như thế nào cũng không có cách mở miệng vay tiền với Sở Mộng Cẩm, mặc dù ba trăm triệu đối với Mộng Cẩm mà nói cũng chỉ là tiền tiêu vặt trong vòng một tháng mà thôi.
Cho nên biện pháp duy nhất trước mắt... đại khái phải tìm trợ lý Trịnh Nhã Nam ứng tiền lương.
Trợ lý Trịnh khó khăn đẩy kính mắt trên sống mũi: “Tiểu Cố, chuyện này ở Quốc Tế Thịnh Huy không hợp với quy định, hơn nữa chuyện ứng tiền lương... cũng không thuộc về quyền quản lý của tôi.”
“Vậy tôi phải đi tìm ai đây?” Cố Chiêu Nghi đã không còn biện pháp nào khác, chỉ còn một con đường như vậy.
“Trưởng phòng kế toán, Bạch Tố Mai.” Sau khi Trịnh Nhã Nam nói xong lại nhẹ giọng nhắc nhở: “Con người của Bạch Tố Mai... cũng khó mà nói, cậu chuẩn bị tâm lý cho thật tốt đi.”
Công Cuộc Giả Trai Lấy Được Phú Hào
CHƯƠNG 13: TỐT NHẤT LÀ CẬU NÊN CHỦ ĐỘNG RỜI KHỎI ĐI
Bạch Tố Mai tuổi còn trẻ mà đã làm được chức vụ tổng giám tài vụ của Quốc Tế Thịnh Huy, nắm trong tay toàn bộ tình trạng tài chính của tập đoàn, mà về phương diện làm việc của cô ta cũng hoàn toàn rất xuất chúng, nếu không thì cũng sẽ không được Lệ Đế Minh trọng dụng trở thành một trong những người được Lệ Đế Minh tin tưởng.
Trước đó Sở Mộng Cẩm đã nói với cô, bên cạnh Lệ Đế Minh không xuất hiện bất cứ người phụ nữ nào, mà Bạch Tố Mai này xem như là một ngoại lệ.
Cô ta có thể tự do ra vào nhà họ Lệ, hơn nữa nghe nói là giao tình với Lệ Đế Minh rất sâu.
Nhưng mà nghe nói thủ đoạn của người phụ nữ này khá tàn nhẫn, làm việc nhanh gọn, trong giới được xưng là mỹ nhân rắn rết, cũng là một trong những nhân vật mà mọi người không dám trêu chọc.
Cố Chiêu Nghi cũng cảm thấy chuyện này có chút khó khăn.
Nhưng mà chỉ cần có hi vọng thì cô cũng phải thử: “Cảm ơn trợ lý Trịnh.”
Cô đi thang máy lên đến bộ phận tài vụ, phải nói chuyện với nhân viên ở bên ngoài phòng tài vụ rất lâu mà cũng không nhìn thấy Bạch Tố Mai đâu.
Nhưng mà vận may của cô coi như không tệ, đúng lúc gặp phải Bạch Tố Mai kết thúc cuộc họp, đang bước ra từ khỏi phòng họp ở bên cạnh, cô ta đang nhỏ giọng nói gì đó với trợ lý ở bên cạnh, vừa nói chuyện vừa lật bảng báo cáo ở trong tay nhìn xem.
Không thể không nói, khí chất của cái cô Bạch Tố Mai này rất cường đại, hơn nữa lại có một gương mặt xinh đẹp, mà sự kiêu ngạo của cô ta đều viết hết lên trên mặt, lúc đi đường trên cơ bản đều nhìn không chớp mắt, sẽ không cho người bên ngoài chăm chú nhìn mình.
Cố Chiêu Nghi nhanh chóng tiến lên phía trước ngăn cản bước đi của Bạch Tố Mai: “Tổng giám Bạch, tôi có chuyện muốn tìm cô.”
“Này, cái con người này...” Nhân viên nữ lúc nãy không thể không ngăn cản Cố Chiêu Nghi lại, cô ta lập tức nơm nớp lo sợ chạy đến trước mặt của Bạch Tố Mai, thấp giọng nói: “Xin lỗi tổng giám Bạch, lúc nãy tôi đã kêu cậu ta rời đi rồi, nhưng mà cậu ta lại không chịu đi.”
“Đi vào trong với tôi.” Bạch Tố Mai nhớ kỹ đây chính là người vệ sĩ thấp bé đêm hôm đó đã cứu được Lệ Đế Minh.
Đại khái là bởi vì có liên quan đến chuyện này, cho nên cô ta từ bi quyết định cho người vệ sĩ này một chút thời gian.
Phòng làm việc của Bạch Tố Mai rất sáng sủa, phong cách trang trí ở trong phòng đơn giản nhưng mà cũng có vẻ rất nghiêm túc, ngược lại cực kỳ giống với phong cách của con người Bạch Tố Mai. Cô ta ngồi xuống trên ghế làm việc của mình, sau đó nhướng mày nhìn về phía Cố Chiêu Nghi: “Có chuyện gì?”
“Có thể... ứng cho tôi ba tháng tiền lương được không.” Giọng nói của Cố Chiêu Nghi rất thành khẩn, trong đôi mắt cũng mang theo vài phần thỉnh cầu: “Tôi có việc cần phải dùng gấp.”
Bạch Tố Mai không nói một lời mà nhìn chằm chằm vào cô một hồi lâu, cuối cùng mới mấp máy khóe môi lộ ra một nụ cười khinh thường: “Từ lúc nào Quốc Tế Thịnh Huy lại trở thành tổ chức từ thiện? Ứng tiền lương hả, cậu cảm thấy cái này nghe có được không?”
“Chỉ có lần này thôi, tôi đảm bảo là lần sau sẽ không làm như thế này nữa, tôi thật sự gặp phải chuyện rất cấp bách cần ba trăm triệu, nếu không thì tôi cũng sẽ không mở miệng phá hư quy định của công ty.” Cố Chiêu Nghi không có ý định từ bỏ như vậy, cô vẫn còn đang cố gắng thuyết phục Bạch Tố Mai.
Nhưng mà Bạch Tố Mai thật sự là một người khó giải quyết, cô ta vẫn là bộ dạng không dao động: “Nếu như cậu biết đây chính là phá hủy quy định của công ty, vậy thì... mời đi cho.”
Cô ta đang trực tiếp ra lệnh đuổi khách với Cố Chiêu Nghi.
“À đúng rồi, phòng làm việc cao cấp như thế này không phải là nơi mà một tên vệ sĩ nhỏ bé như cậu có thể bước vào, lần tiếp theo đừng quấy rầy công việc của tôi nữa, cậu đã lãng phí năm phút của tôi rồi.” Bạch Tố Mai lạnh nhạt quét nhìn cô một chút, sau đó lực tài liệu ở trước mặt ra bắt đầu tiến vào trạng thái làm việc.
“Tổng giám Bạch, tôi thật sự...” Dù Cố Chiêu Nghi bị Bạch Tố Mai dùng giọng điệu khinh thường như thế này châm chọc, cô vẫn không có ý định từ bỏ như vậy.
Nhưng mà cô cứ dây dưa không dứt, thật sự làm cho Bạch Tố Mai không vui.
Bạch Tố Mai dùng sức đóng tập tài liệu ở trong tay, ánh mắt trở nên càng thêm lạnh lùng: “Trước khi tôi cho bảo vệ lên ném cô ra bên ngoài, cô tốt nhất nên chủ động rời đi đi.”
Công Cuộc Giả Trai Lấy Được Phú Hào
CHƯƠNG 14: CHỈ CÓ THỂ ĐI TÌM LỆ ĐẾ MINH
Ngày hôm nay coi như Cố Chiêu Nghi cũng đã nhận thức được Bạch Tố Mai lạnh lùng và không có tình người cũng chẳng phải lời đồn ở bên ngoài, mà là... sự thật.
Con đường này cũng đã bị chặn lại rồi, mà cô... chẳng lẽ lại phải đi tìm Lệ Đế Minh để ứng tiền luôn hả?
Người có quyền nói chuyện nhất ở Quốc Tế Thịnh Huy đó chính là Lệ Đế Minh, nhưng mà Lệ Đế Minh còn là một người khó giải quyết và không nói tình người hơn Bạch Tố Mai...
Cô đi tìm anh, có khi nào lại bị làm khó xử hơn như vậy nữa không đây?
Nhưng cho dù như thế này thì cô cũng phải đi thử một lần không phải à?
ba trăm triệu này, cô ngoại trừ có thể tìm biện pháp lấy trong đống tiền lương của mình thì cô đã cùng đường mạt lộ rồi.
Cho nên sau đó cô lại lái xe đến biệt thự nhà họ Lệ, cô làm vệ sĩ của Lệ Đế Minh, cho nên cô nắm rõ hoạt động của anh trong lòng bàn tay, cô biết là ngày hôm nay anh không đến công ty mà là đang ở nhà.
Vị trí của nhà họ Lệ vốn dĩ là một khu vực tương đối vắng vẻ, nhưng mà giá đất của khu vực này cũng không rẻ, hai năm trước Lệ Đế Minh đến mảnh đất này, đồng thời bỏ ra một món tiền khổng lồ để xây dựng một biệt thự rộng lớn cho mình.
Xa hoa mà trang trọng, đây chính là ấn tượng đầu tiên của Cố Chiêu Nghi đối với căn biệt thự này.
Bởi vì duyên cớ cô làm vệ sĩ của Lệ Đế Minh, cũng bởi vậy cô có thể tự do ra vào nhà họ Lệ, mà khi cô đi đến phòng khách nhà họ Lệ, cô liền chạm mặt với quản gia.
Trong tay quản gia vẫn còn có chuyện khác đang phải làm, thế là ông ta liền đưa áo choàng tắm ở trong ngực cho Cố Chiêu Nghi: “Cậu chủ đang tắm nước nóng trong suối nước nóng ở vườn hoa, đây là quần áo vừa được người giúp việc tiêu trùng, cậu mang đến đó cho cậu chủ giúp tôi đi.”
“Được.” Nghĩ đến Lệ Đế Minh chỉ đang tắm suối nước nóng, Cố Chiêu Nghi cũng không để ý tới, cô ôm bộ quần áo ở trong tay, quay đầu đi về phía cánh cửa ở bên hông.
Đi ra ngoài từ cánh cửa bên hông liền có thể nhìn thấy vườn hoa ấy, trong vườn hoa được đặc biệt xây một suối nước nóng thiên nhiên.
Cố Chiêu Nghi không khỏi cảm thán trong lòng, mấy người có tiền này thật sự rất hiểu cách hưởng thụ.
Bởi vì thích tắm suối nước nóng, trong nhà liền làm ao suối nước nóng.
Bởi vì thích rèn luyện thân thể, lại mở một phòng tập thể thao ở trong nhà...
Căn biệt thự nhà họ Lệ thật sự có thể nói là cần cái gì thì có cái đó, nhưng mà hình như Lệ Đế Minh cũng không thích tiếp xúc với người bên ngoài, chính vì vậy mới có thể lựa chọn thực hiện những hoạt động giải trí ở trong nhà.
Cố Chiêu Nghi đi đến suối nước nóng, lại phát hiện Lệ Đế Minh không có ở đó, chắc có lẽ là ngâm nước nóng xong rồi cho nên đã đi.
Đây là lần đầu tiên cô đi đến suối nước nóng, đối với cấu tạo của khu vực này, cô không hiểu rõ cho lắm, cho nên cô cũng chỉ có thể vừa đi vừa tìm bóng dáng Lệ Đế Minh: “Anh Lệ.”
“Anh Lệ?” Cô tìm hơn phân nửa suối nước nóng nhưng mà vẫn không tìm thấy bóng dáng của Lệ Đế Minh đâu.
Sau đó cô nhìn thấy cuối hành lang có một cánh cửa rèm, cô không biết xốc cái rèm đó lên thì bên trong là một nơi như thế nào.
Cô chỉ nghĩ đơn giản đi vào xác nhận một chút, có lẽ là Lệ Đế Minh ở bên trong.
Lúc cô vén rèm cửa lên, cả người của cô liền ngơ ngẩn...
Mặc dù trước mặt còn cách một tấm kính, nhưng mà xuyên thấu qua tấm kính này cô vẫn có thể loáng thoáng nhìn thấy được Lệ Đế Minh đang tắm vòi sen trong phòng kính.
Thân hình của anh rất tốt, tấm kính làm nổi bật dáng người của anh, giống như hình ảnh làm cho người ta trào máu.
Khối nước lượn lờ, tăng thêm một loại không khí khác lạ cho nơi này.
Càng đáng chết hơn chính là trong nội tâm của cô đang kêu gào phi lễ chớ nhìn, đang dự định quay người lại rời khỏi chỗ này, cánh cửa thủy tinh lại bị Lệ Đế Minh mở ra từ bên trong.
Anh... không mặc cái gì hết, cứ tùy tiện xuất hiện ở trước mặt cô như thế.
Trong nháy mắt đó, không thể không nói cô thật sự có một loại cảm giác bị sét đánh trúng cả người, đứng nguyên tại chỗ không thể động đậy.
Công Cuộc Giả Trai Lấy Được Phú Hào
CHƯƠNG 15: TỐT NHẤT CẬU NÊN CÂM MIỆNG LẠI
Cho dù nhìn bề ngoài của cô cũng không khác gì đàn ông, nhưng mà nói thế nào thì cô cũng là một cô gái chưa từng tiếp xúc với đàn ông mà...
Hình ảnh như vậy làm cho cô cảm thấy giống như có một dòng máu đang xông thẳng lên trên đỉnh đầu, làm cho đầu óc của cô bị chập mạch, trong nháy mắt không biết nên phản ứng như thế nào.
“Cậu còn muốn ôm bộ quần áo đó đến khi nào nữa?” Lệ Đế Minh nhíu mày, mi tâm rõ ràng có cảm xúc không vui.
Ngược lại là anh cảm thấy có chút bất ngờ, người vệ sĩ nhỏ này sẽ xuất hiện ở đây.
Dù sao thì ngày hôm nay... anh cũng không có lịch trình phải đi ra ngoài.
Cho nên dựa theo lý thuyết, vệ sĩ đều đã nghỉ ngơi.
Anh suy đoán trong lòng, có lẽ cậu có chuyện tìm đến mình, nhưng từ xưa đến nay anh sẽ không mở miệng hỏi mà là chờ... xem người vệ sĩ nhỏ này rốt cuộc đến đây là vì chuyện gì.
Lúc này Cố Chiêu Nghi mới bỗng nhiên lấy lại tinh thần, cô buộc mình phải chuyển tầm mắt sang chỗ khác, cố gắng không để mắt của mình rơi vào chỗ không nên nhìn, cô nhanh chóng đẩy bộ quần áo tới: “Quản gia kêu tôi đem quần áo đến đây cho anh.”
Lệ Đế Minh nhận lấy quần áo từ trong tay cô, sau đó xoay người lại đi vào căn phòng ở bên cạnh thay quần áo.
Lúc anh đi tới đi lui trước mặt mình, Cố Chiêu Nghi chỉ dám cúi đầu thấp xuống, cô cũng chỉ có thể nhìn thấy bắp chân màu lúa mạch của Lệ Đế Minh, còn có hai chân đang mang dép.
Gương mặt của cô đỏ bừng, cảnh tượng vừa rồi không cẩn thận nhìn thấy giống như đã khắc sâu vào trong óc của cô, cứ đuổi mãi mà không đi.
Không ngờ tới... cô không cẩn thận liền thấy hết... người đàn ông này.
Mà Lệ Đế Minh lại không biết rằng vệ sĩ nhỏ với đầu tóc húi cua đem quần áo đến cho anh thật ra là một cô gái...
“Thật tội lỗi..." Cố Chiêu Nghi ảo não cắn cắn môi, xem ra là sau này làm việc phải cẩn thận một chút, không thể lỗ mãng như vậy được.
Dù sau... cô cũng làm việc ở bên cạnh một người đàn ông, sau này loại tình huống xấu hổ như vậy không chừng sẽ còn tiếp tục xảy ra.
Trong lúc cô đang đứng ngẩn người trên hành lang bên ngoài phòng tắm, cuối hành lang truyền đến âm thanh giày cao gót.
Cô nâng mắt lên theo bản năng, kết quả đối mặt với đôi mắt xinh đẹp của Bạch Tố Mai.
Bạch Tố Mai không nói chuyện với cô, chỉ là kiêu ngạo quét nhìn cô một chút, lúc Bạch Tố Mai đang định vén rèm cửa lên, Lệ Đế Minh chậm rãi bước ra từ bên trong.
Lúc cô ta nhìn thấy Lệ Đế Minh, cuối cùng cũng lộ ra một nụ cười: “Em đến đây tìm anh ăn cơm, người bận rộn, chắc sẽ không từ chối đâu nhỉ?”
“Đúng lúc có thời gian rảnh.” Câu trả lời của Lệ Đế Minh luôn luôn rõ ràng đơn giản như thế.
Cố Chiêu Nghi không có tâm tư nghe cuộc đối thoại của hai người, cô vẫn luôn đang xoắn xuýt mình mở miệng ứng tiền lương với Lệ Đế Minh như thế nào đây.
Ngày hôm nay hiếm khi gặp phải Lệ Đế Minh không xử lý công việc, cô phải nắm bắt cơ hội này, nếu không thì một khi người đàn ông này mà bận rộn thì chắc có lẽ cô muốn gặp anh một lần cũng sẽ khó khăn.
Hơn nữa nhìn tâm trạng hôm nay của anh hình như là cũng không tệ.
Cho nên thấy Lệ Đế Minh và Bạch Tố Mai sắp đi, cô lập tức mở miệng nói: “Anh Lệ, tôi có thể... chiếm dụng mấy phút của anh được không?”
Nghe thấy Cố Chiêu Nghi nói như vậy, Bạch Tố Mai đã đoán được lời nói sau đó của cô muốn nói gì, trước khi Lệ Đế Minh còn chưa đưa ra câu trả lời, cô ta đã trả lời giúp cho Lệ Đế Minh: “Xem ra những gì tôi nói với cậu ở công ty vẫn còn chưa đủ rõ ràng?”
“Tổng giám Bạch, tôi thật sự có chuyện rất quan trọng, tôi cần có ba trăm triệu.” Dứt lời, cô liền nhìn về phía Lệ Đế Minh: “Anh Lệ, tôi có thể xin anh ứng cho tôi ba tháng tiền lương được không?”
Lệ Đế Minh không lên tiếng, dường như là không nghe thấy lời nói của cô, lại giống như là đang suy nghĩ lời thỉnh cầu của cô.
Ngược lại là Bạch Tố Mai vô cùng bất mãn đối với loại hành vi này của cô, trong giọng nói đã mang theo mấy phần cảnh cáo: “Anh Lệ ghét nhất chính là những chuyện không hợp với quy định, nếu như cô không muốn bị mất công việc này... tốt nhất là câm miệng lại đi.”
Công Cuộc Giả Trai Lấy Được Phú Hào
CHƯƠNG 15: TỐT NHẤT CẬU NÊN CÂM MIỆNG LẠI
Cho dù nhìn bề ngoài của cô cũng không khác gì đàn ông, nhưng mà nói thế nào thì cô cũng là một cô gái chưa từng tiếp xúc với đàn ông mà...
Hình ảnh như vậy làm cho cô cảm thấy giống như có một dòng máu đang xông thẳng lên trên đỉnh đầu, làm cho đầu óc của cô bị chập mạch, trong nháy mắt không biết nên phản ứng như thế nào.
“Cậu còn muốn ôm bộ quần áo đó đến khi nào nữa?” Lệ Đế Minh nhíu mày, mi tâm rõ ràng có cảm xúc không vui.
Ngược lại là anh cảm thấy có chút bất ngờ, người vệ sĩ nhỏ này sẽ xuất hiện ở đây.
Dù sao thì ngày hôm nay... anh cũng không có lịch trình phải đi ra ngoài.
Cho nên dựa theo lý thuyết, vệ sĩ đều đã nghỉ ngơi.
Anh suy đoán trong lòng, có lẽ cậu có chuyện tìm đến mình, nhưng từ xưa đến nay anh sẽ không mở miệng hỏi mà là chờ... xem người vệ sĩ nhỏ này rốt cuộc đến đây là vì chuyện gì.
Lúc này Cố Chiêu Nghi mới bỗng nhiên lấy lại tinh thần, cô buộc mình phải chuyển tầm mắt sang chỗ khác, cố gắng không để mắt của mình rơi vào chỗ không nên nhìn, cô nhanh chóng đẩy bộ quần áo tới: “Quản gia kêu tôi đem quần áo đến đây cho anh.”
Lệ Đế Minh nhận lấy quần áo từ trong tay cô, sau đó xoay người lại đi vào căn phòng ở bên cạnh thay quần áo.
Lúc anh đi tới đi lui trước mặt mình, Cố Chiêu Nghi chỉ dám cúi đầu thấp xuống, cô cũng chỉ có thể nhìn thấy bắp chân màu lúa mạch của Lệ Đế Minh, còn có hai chân đang mang dép.
Gương mặt của cô đỏ bừng, cảnh tượng vừa rồi không cẩn thận nhìn thấy giống như đã khắc sâu vào trong óc của cô, cứ đuổi mãi mà không đi.
Không ngờ tới... cô không cẩn thận liền thấy hết... người đàn ông này.
Mà Lệ Đế Minh lại không biết rằng vệ sĩ nhỏ với đầu tóc húi cua đem quần áo đến cho anh thật ra là một cô gái...
“Thật tội lỗi..." Cố Chiêu Nghi ảo não cắn cắn môi, xem ra là sau này làm việc phải cẩn thận một chút, không thể lỗ mãng như vậy được.
Dù sau... cô cũng làm việc ở bên cạnh một người đàn ông, sau này loại tình huống xấu hổ như vậy không chừng sẽ còn tiếp tục xảy ra.
Trong lúc cô đang đứng ngẩn người trên hành lang bên ngoài phòng tắm, cuối hành lang truyền đến âm thanh giày cao gót.
Cô nâng mắt lên theo bản năng, kết quả đối mặt với đôi mắt xinh đẹp của Bạch Tố Mai.
Bạch Tố Mai không nói chuyện với cô, chỉ là kiêu ngạo quét nhìn cô một chút, lúc Bạch Tố Mai đang định vén rèm cửa lên, Lệ Đế Minh chậm rãi bước ra từ bên trong.
Lúc cô ta nhìn thấy Lệ Đế Minh, cuối cùng cũng lộ ra một nụ cười: “Em đến đây tìm anh ăn cơm, người bận rộn, chắc sẽ không từ chối đâu nhỉ?”
“Đúng lúc có thời gian rảnh.” Câu trả lời của Lệ Đế Minh luôn luôn rõ ràng đơn giản như thế.
Cố Chiêu Nghi không có tâm tư nghe cuộc đối thoại của hai người, cô vẫn luôn đang xoắn xuýt mình mở miệng ứng tiền lương với Lệ Đế Minh như thế nào đây.
Ngày hôm nay hiếm khi gặp phải Lệ Đế Minh không xử lý công việc, cô phải nắm bắt cơ hội này, nếu không thì một khi người đàn ông này mà bận rộn thì chắc có lẽ cô muốn gặp anh một lần cũng sẽ khó khăn.
Hơn nữa nhìn tâm trạng hôm nay của anh hình như là cũng không tệ.
Cho nên thấy Lệ Đế Minh và Bạch Tố Mai sắp đi, cô lập tức mở miệng nói: “Anh Lệ, tôi có thể... chiếm dụng mấy phút của anh được không?”
Nghe thấy Cố Chiêu Nghi nói như vậy, Bạch Tố Mai đã đoán được lời nói sau đó của cô muốn nói gì, trước khi Lệ Đế Minh còn chưa đưa ra câu trả lời, cô ta đã trả lời giúp cho Lệ Đế Minh: “Xem ra những gì tôi nói với cậu ở công ty vẫn còn chưa đủ rõ ràng?”
“Tổng giám Bạch, tôi thật sự có chuyện rất quan trọng, tôi cần có ba trăm triệu.” Dứt lời, cô liền nhìn về phía Lệ Đế Minh: “Anh Lệ, tôi có thể xin anh ứng cho tôi ba tháng tiền lương được không?”
Lệ Đế Minh không lên tiếng, dường như là không nghe thấy lời nói của cô, lại giống như là đang suy nghĩ lời thỉnh cầu của cô.
Ngược lại là Bạch Tố Mai vô cùng bất mãn đối với loại hành vi này của cô, trong giọng nói đã mang theo mấy phần cảnh cáo: “Anh Lệ ghét nhất chính là những chuyện không hợp với quy định, nếu như cô không muốn bị mất công việc này... tốt nhất là câm miệng lại đi.”
Công Cuộc Giả Trai Lấy Được Phú Hào
CHƯƠNG 16: THỨ MÀ TÔI MUỐN CHÍNH LÀ THÂN PHẬN BÀ LỆ
“Tôi đang nói chuyện với anh Lệ!" Cố Chiêu Nghi không kiêu ngạo không tự ti nhìn thẳng vào hai mắt của Bạch Tố Mai, trong đôi mắt không hề có nhượng bộ và khiếp đảm, ngược lại mang theo mấy phần công kích.
Không khí trên hành lang cũng bởi vì câu nói này của Cố Chiêu Nghi mà dường như không chuyển động nữa.
Bạch Tố Mai đã quen thuộc với việc được người khác nịnh bợ, có lẽ đây cũng là lần đầu tiên bị người ta lớn tiếng như thế này, sắc mặt bỗng nhiên trầm xuống.
Trước đó cô ta không đặt người vệ sĩ nhỏ bé trông có vẻ bình thường vào trong mắt.
Nhưng mà giờ phút này cô ta lại không nhịn được mà đánh giá từ trên xuống dưới người vệ sĩ nhỏ này một phen.
Tướng mạo vệ sĩ nhỏ thanh tú, làn da trắng nõn, thân thể gầy yếu không giống với bất cứ một người vệ sĩ nào mà Lệ Đế Minh đã từng mướn.
Nhưng không thể không nói, trong đôi mắt của cô cất giấu quá nhiều thâm ý để cho người ta sau khi nhìn xem lại có một loại cảm giác e ngại.
Bạch Tố Mai cũng coi như đã hoàn toàn nhớ kỹ người vệ sĩ nhỏ này.
Cố Chiêu Nghi nhanh chóng thu hồi tầm mắt từ trên người của Bạch Tố Mai trở về, cô nhìn về phía Lệ Đế Minh rồi nói: “Anh Lệ, tôi có thể xin anh ứng cho tôi ba trăm triệu tiền lương được không? Tôi rơi vào tình trạng khẩn cấp, xin anh giúp tôi lần này.”
Bạch Tố Mai xem thường nhìn Cố Chiêu Nghi, căn cứ vào sự hiểu biết của cô ta đối với Lệ Đế Minh, từ xưa đến nay ở chỗ của anh không có gì là ngoại lệ.
Tất cả những chuyện đều phải dựa theo quy định của công ty mà xử lý, cho đến bây giờ công ty cũng không tồn tại tiền lệ ứng tiền lương cho nhân viên.
Cho nên trong lòng của cô ta đã dự đoán lời thỉnh cầu của Cố Chiêu Nghi chắc chắn sẽ bị từ chối.
Nhưng mà trong một cái chớp mắt tiếp theo, câu trả lời của Lệ Đế Minh lại làm cho cô ta phải sững sờ.
Những lời này của Lệ Đế Minh là nói với Bạch Tố Mai: “Cô lập tức cho người ứng ba trăm triệu tiền lương cho cậu ta.”
Lệ Đế Minh đồng ý sảng khoái như vậy cũng hoàn toàn vượt qua dự liệu của Cố Chiêu Nghi, có điều cô vẫn lập tức mừng rỡ, đồng thời cảm kích cúi mình cảm ơn anh: “Cảm ơn, cảm ơn anh, anh Lệ.”
Đối mặt với lời nói cảm ơn của Cố Chiêu Nghi, Lệ Đế Minh cũng không biểu hiện ra phản ứng dư thừa.
Bạch Tố Mai mang theo gương mặt kinh ngạc đứng nguyên tại chỗ, cô ta nhìn thấy Lệ Đế Minh mở rộng bước chân đi ra khỏi hành lang, cô ta mới nhanh chóng đuổi theo.
“Đế Minh, tại sao, tại sao anh lại ứng phần tiền lương ba trăm triệu này cho cậu ta cơ chứ? Chuyện này... thật sự không giống như tác phong của anh.”
Lệ Đế Minh tiếp tục thờ ơ đi tới, sau đó thuận miệng hỏi ngược lại một câu: “Tác phong của tôi nên như thế nào?”
Kể từ ngày hôm qua sau khi Lệ Đế Minh tận mắt nhìn thấy cảnh tượng như thế, anh cũng đã nghĩ đến chắc chắn là Cố Chiêu Nghi sẽ tìm đến anh để ứng ba trăm triệu tiền lương.
Anh đang suy nghĩ, nếu như ngày hôm qua anh không đến bệnh viện một chuyến, anh sẽ ứng tiền lương cho Cố Chiêu Nghi à?
Có lẽ là có, có lẽ cũng là không.
Bạch Tố Mai cũng không muốn phải lãng phí thời gian để thảo luận chuyện có liên quan đến người vệ sĩ nhỏ này, thế là cô ta lập tức di chuyển chủ đề: “Đế Minh, sắp đến ngày giỗ của chị rồi, chúng ta vẫn đến đó thắp nhang cho chị ấy như hằng năm?”
Dù sao đã rất nhiều năm rồi, nhắc đến Bạch Tố Vân một lần nữa, vẫn để bước chân của Lệ Đế Minh hơi dừng lại.
Bất tri bất giác, vậy mà đã trôi qua một năm...
Có điều là anh nhanh chóng thu hồi lại cảm xúc dư thừa trên mặt mình, thản nhiên nói: “Công việc chi tiết trong ngày giỗ của chị cô, vẫn nên do cô sắp xếp đi.”
“Được, em sẽ nhanh chóng sắp xếp xong xuôi.” Bạch Tố Mai nhìn thấy Lệ Đế Minh xoay người đi vào cửa hông biệt thự, cô ta cũng không đi cùng.
Mà là đứng nguyên tại chỗ, hai tay siết chặt lại, đôi mắt đang nhìn bóng lưng Lệ Đế Minh của cô ta đột nhiên trở nên siết chặt lại.
Cô ta thầm nói trong lòng: “Đế Minh, lần này em muốn để mối quan hệ của chúng ta trở nên không giống như vậy nữa. Đã nhiều năm rồi, em đã sớm không muốn lấy thân phận em gái của Bạch Tố Vân mà ở bên cạnh anh, cũng không muốn lấy thân phận cấp dưới của anh cố gắng làm việc cho anh, thứ mà em muốn chính là thân phận bà Lệ.”
Công Cuộc Giả Trai Lấy Được Phú Hào
CHƯƠNG 17: NẾU NHƯ KHÔNG CÓ ĐỨA CON SAO CHỔI NHƯNG MÀY
Bởi vì có lời dặn dò của Lệ Đế Minh, cho nên Cố Chiêu Nghi liền nhận được phần tiền ứng ba trăm triệu rất nhanh.
Cô biết thời gian của mình không còn nhiều, một khi cô không kịp thời đưa ba trăm triệu này vào tay của mẹ, vậy thì mẹ chắc chắn sẽ tìm ba để đòi ba trăm triệu.
Cho nên sau khi cô cầm được số tiền đó thì cô liền trở về nhà họ Cố.
Mà mẹ của cô thì một mình ngồi trên ghế sa lon ăn một bữa thịnh soạn.
Nhìn thấy cô trở về, Nguyễn Bích Phượng cũng không quan tâm cô đã ăn cơm chưa mà là thốt ra: “Số tiền tao cần đâu? Đã nghĩ được biện pháp mượn cho tao chưa?”
Tìm phải một cảm giác khó chịu, Cố Chiêu Nghi đè xuống cảm xúc chán ghét và thất vọng đối với mẹ mình.
Cô bước từng bước đi đến bên cạnh mẹ, đứng từ trên cao nhìn xuống mẹ: “Đây là lần cuối cùng tôi giải quyết cục diện rối rắm cho mẹ, từ nay về sau tôi xin mẹ nên làm một người có dáng vẻ của mẹ.”
Nguyễn Bích Phượng căn bản không để ý đến lời nói của cô, mà là vội vàng hỏi: “Tiền đâu? ba trăm triệu đó đâu? Rốt cuộc là mày có mượn giúp tao chưa?”
Cố Chiêu Nghi rũ tầm mắt xuống, mới lấy túi đựng tiền từ trong túi của mình ra, Nguyễn Bích Phượng liền tay mắt lanh lẹ giật lấy cái túi từ trong tay của cô.
Sau đó cô nhìn mẹ mình kích động mở túi ra.
Sau khi xác nhận ở bên trong quả thật là ba trăm triệu, Nguyễn Bích Phượng mới thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng mà trong ánh mắt nhìn về phía Cố Chiêu Nghi của bà ta vẫn không hề có chút áy náy như cũ, vẫn là bộ dạng vênh váo tự đắc: “Không ngờ đến là mày còn có cách, trong khoảng thời gian ngắn như vậy mà cũng có thể có được ba trăm triệu.”
“Đúng, mẹ mãi mãi cũng không biết rằng tôi và ba đã vì cái gia đình này mà nỗ lực bao nhiêu, bởi vì người giống như mẹ mãi mãi cũng không hiểu được những chuyện khó khăn như thế này.” Sau khi ném xuống một câu nói mang đầy sự giễu cợt, Cố Chiêu Nghi liền quay người đi vào trong phòng của mình.
Cô dựa thân thể bất lực của mình lên trên cánh cửa, hiệu quả cách âm của căn phòng không tốt, cũng chính vì vậy mà cô có thể nghe thấy rõ ràng trong phòng khách truyền đến âm thanh bất mãn của Nguyễn Bích Phượng.
“Mày đang khoe khoang công lao trước mặt của ai vậy hả? Nhà họ Cố biến thành bộ dạng này còn không phải là bởi vì mày đó à?”
“Nếu như không có đứa con sao chổi như mày, cuộc sống của bọn tao tốt hơn hiện tại rất nhiều, ha... mày có tư cách gì để đánh giá tao như thế nào?”
Chỉ cần cô và mẹ chạm mặt nhau, trên cơ bản Cố Chiêu Nghi đều phải nghe một vài lời nói khó nghe từ trong miệng của mẹ, cho dù đã nhiều năm như vậy cô đã sớm nên quen thuộc, nhưng mà trên thực tế vẫn sẽ để lại vết thương lớn trong lòng cô.
Nhưng mà thời gian rất gấp, cũng không cho phép cô nghĩ nhiều như vậy, hai ngày nay cô phải hộ tống Lệ Đế Minh đi viếng mộ.
Cô cũng không biết rốt cuộc Lệ Đế Minh đi đến thắp nhang cho ai, thẳng cho đến khi cô đi theo Lệ Đế Minh và Bạch Tố Mai bước vào trong nghĩa trang, thấy được cái tên trên bia mộ, cô mới biết được đến đây thắp nhang cho một cô gái tên là Bạch Tố Vân.
Dù chỉ thông qua một cái tên đơn giản, Cố Chiêu Nghi cũng có thể suy đoán ra được quan hệ chị em giữa Bạch Tố Vân và Bạch Tố Mai.
Nhưng mà Bạch Tố Vân với Bạch Tố Mai là hai loại phụ nữ rất không giống nhau.
Xuyên thấu qua tấm hình trên bia mộ, Cố Chiêu Nghi cảm thấy đây là một cô gái dịu dàng lương thiện, đôi mắt xanh biếc, ánh mắt sạch sẽ, để cho người ta có suy nghĩ muốn bảo vệ.
Nhưng mà Bạch Tố Mai thì...
Cô ta được xem như là một người phụ nữ tương đối có dã tâm, đồng thời tàn nhẫn dứt khoát.
“Bất tri bất giác... chị cũng đã đi ba năm rồi.” Bạch Tố Mai đột nhiên mở miệng nói, có chút cảm khái mà nói một câu như vậy.
Công Cuộc Giả Trai Lấy Được Phú Hào
CHƯƠNG 18: HẾT TRÒ HAY NÀY ĐẾN TRÒ HAY KHÁC
Hôm nay gió ở nghĩa trang có hơi lớn, làm thổi bay mép váy và mái tóc của Bạch Tố Mai.
Trong ánh mắt nhìn về phía Lệ Đế Minh của cô ta đều khiến cho người ta cảm thấy có suy nghĩ sâu xa, dường như là đang cố gắng kiềm chế một loại tình cảm nào đó.
Từ đầu đến cuối Lệ Đế Minh đều không nghiêng đầu qua nhìn Bạch Tố Mai một cái nào, ánh mắt của anh vẫn luôn rơi trên bia mộ, thâm thúy phức tạp, làm cho người ta nhìn không rõ cảm xúc bên trong.
Cách chuyện ngoài ý muốn vào năm đó đúng thật đã trôi qua ba năm rồi.
Nhưng cho dù đã qua ba năm, vẫn không thể giảm bớt được cảm giác tội lỗi trong đáy lòng của anh.
Giống như Lập Hàng đã nói, lời hứa hẹn anh mang đến cho Bạch Tố Vân, lại không thể bảo vệ chu toàn cho cô, thậm chí Bạch Tố Vân cũng xem như bởi vì anh mà chết.
“Đế Minh, ba năm nay... đã đủ rồi, chị ấy yêu anh như vậy, có lẽ chị ấy càng hi vọng anh có thể bước ra khỏi bi thương này, đi đến một đoạn tình cảm hoàn toàn mới.” Hai mắt của Bạch Tố Mai sáng rực nhìn Lệ Đế Minh, muốn nhận được câu trả lời của anh.
Nhưng trôi qua một hồi lâu, Lệ Đế Minh cũng không có phản ứng gì.
Cố Chiêu Nghi nhìn bóng lưng cao lớn của Lệ Đế Minh nhưng lại trông có vẻ cô đơn, cô không tự chủ nhớ đến Sở Mộng Cẩm đã từng nói với cô, người có thể làm việc ở bên cạnh Lệ Đế Minh đều là đàn ông mà không có phụ nữ.
Có lẽ Lệ Đế Minh chính là vì cô gái trên tấm bia mộ mới có thể từ chối tất cả các cô gái đến cửa?
Nửa tiếng đồng hồ trước, cũng chính là trước khi bọn họ bước vào trong nghĩa trang, ở phía đối diện xéo xéo cửa nghĩa trang có một chiếc xe màu đen đang dừng ở đó.
Mà chủ nhân trong chiếc xe này lại không chớp mắt nhìn chằm chằm Lệ Đế Minh bước xuống từ trên xe, đôi mắt giống như chứa đựng lưỡi dao.
Người đàn ông lớn lên có một gương mặt lạnh lùng tuấn tú, một cặp mắt phượng hẹp dài, giống như một vòng xoáy lớn thu hút bạn, để bạn không thể di chuyển tầm mắt.
Người đàn ông này chính là người đàn ông đã chất vấn Lệ Đế Minh trong vườn hoa của nhà họ Sở.
Anh ta tên là Lập Hàng, đã từng là người bạn rất thân thiết với Lệ Đế Minh, nhưng mà thân phận bạn bè đã hoàn toàn thay đổi sau khi Bạch Tố Vân qua đời.
Hiện tại việc mà anh ta cần phải làm đó chính là dùng hết tất cả những cách anh ta có thể sử dụng được để Lệ Đế Minh phải sống trong tội lỗi và các loại tra tấn.
“Chuyện lần trước tôi kêu cậu điều tra, đã điều tra được chưa?” Lập Hàng mở miệng dò hỏi, nhưng mà ánh mắt của anh ta vẫn dừng ở trên người của Lệ Đế Minh như cũ.
“Điều tra được rồi, mẹ ruột của Lệ Đế Minh đang được điều trị trong một viện dưỡng lão ở trên núi, tình huống của mẹ anh ta cũng không tốt cho lắm, nhất là trạng thái tinh thần.” Trợ lý của Lập Hàng trả lời lại.
“Vậy thì bây giờ tôi đã có thể bắt đầu chuẩn bị cho Lệ Đế Minh một món quà lớn.” Anh ta vẫn luôn biết rằng người mà Lệ Đế Minh quan tâm nhất trên đời này chính là người mẹ điên điên khùng khùng ấy.
Cho nên anh ta rất tò mò, nếu như mẹ của Lệ Đế Minh xảy ra một chuyện gì đó ngoài ý muốn, Lệ Đế Minh sẽ tức giận thành bộ dạng gì đây?
“Với lại tôi cũng nghe nói ba của Lệ Đế Minh sắp hết hạn tù được thả ra ngoài.” Trợ lý nhanh chóng bổ sung thêm một câu như vậy.
Lập Hàng nhắm mắt lại, khóe miệng của anh ta hơi giương lên lộ ra một tia vui vẻ và chờ mong: “Tôi nghĩ là thành phố này sẽ nhanh chóng có hết trò hay này đến trò hay khác, tôi đột nhiên rất mong chờ tương lai Lệ Đế Minh sẽ gây nên sóng gió gì đây.”
Sau khi đến thắp nhang cho Bạch Tố Vân xong, Lệ Đế Minh và Bạch Tố Mai đều không gấp gáp đi ngay, mà là đi đến một hầm rượu ở gần đó.
Đây là một hầm rượu tư nhân, thông qua tin tức của một người vệ sĩ khác ở bên cạnh tiết lộ cho Cố Chiêu Nghi, cô mới biết được hóa ra đây là hầm rượu mà Bạch Tố Vân yêu thích nhất khi còn sống.
Công Cuộc Giả Trai Lấy Được Phú Hào
CHƯƠNG 19: TRONG LÒNG VỪA RỐI LOẠN VỪA LUỐNG CUỐNG
Giấc mơ của Bạch Tố Vân là được trở thành một thơ nấu rượu ưu tú và xuất sắc, cũng chính vì vậy mà tràn đầy hứng thú đối với rượu.
Đối với Lệ Đế Minh và Bạch Tố Mai mà nói, nơi này có lẽ đã biến thành một nơi để bọn họ nhớ đến Bạch Tố Vân.
“Ông chủ, vẫn như cũ, mang hai bình rượu đó cho chúng tôi.” Sau khi Bạch Tố Mai đi vào trong hầm rượu thì nói với một người đàn ông đang đứng giữa quầy hàng.
Cố Chiêu Nghi làm vệ sĩ thân cận của Lệ Đế Minh, cũng đi vào trong hầm rượu tư nhân này, sau đó yên tĩnh đợi ở một bên.
Bạch Tố Mai vừa mới ngồi xuống, Cố Chiêu Nghi liền nghe thấy cô ta giới thiệu loại rượu này: “Đây chính là rượu mà chị em rất thích, khi chị ấy còn sống chị ấy nói là nếu như chị ấy có thể trở thành người nấu rượu ưu tú, chị ấy nhất định sẽ sản xuất ra loại rượu làm cho say lòng người hơn so với cái này.”
“Mỗi lần em uống rượu này đều sẽ có một loại cảm giác say lòng, Đế Minh, lúc anh uống rượu trong lòng anh có cảm giác gì?” Hai mắt của Bạch Tố Mai nhìn chằm chằm vào Lệ Đế Minh.
Cố Chiêu Nghi liếc mắt nhìn Bạch Tố Mai một chút, lúc cô nhìn thấy loại ánh mắt này của Bạch Tố Mai, trực giác của cô nói cho cô biết rằng người phụ nữ này rất thích Lệ Đế Minh.
“Chỉ là rượu thôi, có cái gì không giống chứ?” Sau khi Lệ Đế Minh không hứng thú trả lời vấn đề này của cô ta, liền nâng ly rượu trước mặt ngẩng đầu lên uống cạn hết nửa ly.
Dựa theo lúc trước, tửu lượng của Lệ Đế Minh không tệ, một bình rượu tây căn bản cũng không thể làm cho anh say ngã nghiêng.
Nhưng mà ngày hôm nay không biết là có chuyện gì xảy ra, mới uống được hai ba ly rượu vậy mà anh cảm thấy đầu của mình có hơi mê man, thậm chí trong cơ thể lại truyền đến một loại cảm giác khô nóng.
Cảm giác khô nóng này giống như có hai con dã thú đang phóng đi trong cơ thể của anh, dường như muốn thoát ra khỏi cơ thể anh.
Anh có chút bực bội kéo kéo cà vạt của mình, dường như như thế này mới có thể làm cho cảm giác khô nóng của anh dịu lại.
Có lẽ là Lệ Đế Minh không biết trong đây có cái gì, nhưng mà Bạch Tố Mai thì lại biết rất rõ ràng.
Cô ta biết là làm như vậy rất mạo hiểm, nhưng đây là cơ hội của cô ta, cô ta nhất định phải nắm bắt lấy nó.
Lúc này điện thoại di động của cô ta vang lên, là bên phía công ty gọi tới.
“Tổng giám Bạch, cô nhanh chóng đến công ty một chuyến đi, phần mềm tài vụ của công ty chúng ta đã bị hacker xâm nhập rồi, hiện tại gặp phải vấn đề thông tin bị tiết lộ, cô nhanh chóng quay lại xử lý một chút đi.”
Lông mày của Bạch Tố Mai lập tức nhíu lại, tại sao hết lần này đến lần khác lại xảy ra chuyện vào lúc này cơ chứ?
“Nếu như công ty đã xuất hiện tình trạng khẩn cấp, thế thì cô nhanh chóng trở về xử lý đi.”
Lệ Đế Minh đã nói như vậy rồi, cho dù Bạch Tố Mai có không cam tâm thì cũng nhất định phải đi: “Vậy em về công ty xử lý tình huống trước đây.”
Sau khi Bạch Tố Mai đi rồi, Cố Chiêu Nghi phát giác sắc mặt của Lệ Đế Minh dường như trở nên không thích hợp, gương mặt hơi ửng đỏ, hơn nữa cả người anh nhìn vô cùng bực bội.
Nhưng mà Cố Chiêu Nghi cũng không đặt chuyện này ở trong lòng, chỉ là im lặng đứng ở một bên.
Nhưng trong một cái chớp mắt tiếp theo, Lệ Đế Minh liền phất phất tay với cô: “Đỡ tôi lên phòng ở trên lầu nghỉ ngơi.”
Giọng nói của Lệ Đế Minh trở nên khàn khàn mà nặng nè, anh mất sức đứng dậy từ trên ghế, ngay cả thân thể suýt chút nữa đã không đứng vững, vẫn may là Cố Chiêu Nghi kịp thời bước lên đỡ anh lại.
“Để tôi đỡ anh lên nghỉ ngơi.” Nhờ ông chủ nói, Cố Chiêu Nghi mới hiểu được Lệ Đế Minh có một căn phòng được sử dụng lâu dài trong hầm rượu này.
Sau khi ông chủ đưa chìa khóa phòng cho cô, cô liền cầm chìa khóa đỡ Lệ Đế Minh đi lên phòng ở lầu năm.
Có lẽ là Lệ Đế Minh đã uống say thật rồi, vậy mà lại đặt hết trọng lượng cơ thể lên trên người của cô, lúc Cố Chiêu Nghi đỡ anh đến bên giường ở trong phòng, cả người đều không còn sức lực.
An toàn đưa Lệ Đế Minh đến phòng, Cố Chiêu Nghi liền dự định rời khỏi.
Nhưng trong nháy mắt cô muốn đứng dậy, Lệ Đế Minh đột nhiên dùng sức bắt lấy cổ tay của cô.
Lúc này cô mới cảm nhận được lòng bàn tay của người đàn ông này lại nóng bỏng như thế, nóng đến nỗi làm cả người của cô không khỏi run lên cầm cập.
Tiếp theo đó Lệ Đế Minh trực tiếp kéo cô lên trên giường, đồng thời giam cô dưới thân thể anh.
Lúc này trái tim của Cố Chiêu Nghi hỗn loạn, cũng luống cuống.
“Anh Lệ!"
Bởi vì sợ hãi, giọng nói của Cố Chiêu Nghi đều đang phát run.
Đối với Lệ Đế Minh đang say rượu mà nói, anh đã sớm đánh mất lý trí, hiện tại anh cũng chỉ muốn phát tiết cảm giác khô nóng ở trong người.
Mà trong khoảnh khắc anh không biết sống chết tiến gần về phía Cố Chiêu Nghi, Cố Chiêu Nghi cũng không quan tâm được cái gì khác, cô trực tiếp giơ một chân lên đạp Lệ Đế Minh.
Sau đó... cô nghe thấy phịch một tiếng...
Lệ Đế Minh liền lăn xuống giường!
Công Cuộc Giả Trai Lấy Được Phú Hào
CHƯƠNG 20: DẤU BÀN TAY TRÊN MẶT
Cố Chiêu Nghi thề là cô tuyệt đối không phải cố ý muốn đạp anh xuống giường.
Nhưng mà bây giờ chuyện cũng đã xảy ra rồi, cô...
Có lẽ cô đang cảm thấy may mắn, cũng may là hiện tại Lệ Đế Minh đang ở trong trạng thái không có ý thức.
Nếu không thì chắc chắn là cô sẽ chết rất thảm?
Người này không phải là ai khác, mà làm Lệ Đế Minh bất cứ kẻ nào cũng không dám tùy tiện đắc tội.
Lệ Đế Minh say rượu, sau khi bị đạp xuống giường dường như không có động tĩnh.
Lúc nãy anh té rất nặng, Cố Chiêu Nghi rõ ràng nghe thấy một tiếng bịch.
Lo lắng Lệ Đế Minh té bị gì đó, cô liền nhanh chóng ngồi dậy từ trên giường, đồng thời nhóm người ra nhìn về phía anh.
Cô thăm dò mở miệng gọi: “Anh Lệ, anh Lệ... anh... anh vẫn ổn chứ?”
Lệ Đế Minh đưa lưng về phía cô, cho nên cô căn bản cũng không nhìn thấy mặt của người nào đó, cũng chính vì vậy mà không có cách nào nhìn được rốt cuộc là Lệ Đế Minh có bị làm sao hay không.
Nghĩ như vậy, Cố Chiêu Nghi đành phải bò xuống giường, sau đó bước từng bước cẩn thận đi về phía Lệ Đế Minh.
“Anh Lệ?”
Cô có chút thấp thỏm nắm chặt lấy cổ áo của mình, sau đó chậm rãi cúi người xuống muốn xác nhận xem rốt cuộc là Lệ Đế Minh có trở ngại gì không.
Nhưng mà cô vừa mới nhích lại gần Lệ Đế Minh, người nào đó giống như sống lại trong nháy mắt, lại dùng sức bắt lấy cổ tay của cô một lần nữa.
“Anh làm cái gì vậy!” Cố Chiêu Nghi giống như bị điện giật trực tiếp tán cho Lệ Đế Minh một bạt tay.
Một cái tát này...
Hoàn toàn là xuất phát bởi thói quen đề phòng của cô.
Nhưng mà sau khi đánh xong cô liền tiến vào trạng thái run lẩy bẩy.
Rốt cuộc là ngày hôm nay là thời gian thần kỳ gì vậy chứ?
Đầu tiên là cô đá cấp trên của mình lăn xuống giường, sau đó lại không cẩn thận cho anh một bạt tay...
Mà Lệ Đế Minh bị Cố Chiêu Nghi đánh một cái tát này, vậy mà lại ngất đi.
Trên gương mặt anh tuấn gần như có thể nhìn thấy được dấu vết của bàn tay.
Cố Chiêu Nghi cảm thấy nếu còn tiếp tục như vậy chắc có lẽ sẽ xảy ra chuyện, cho nên cô âm thầm tính toán trong lòng, thừa dịp Lệ Đế Minh còn đang ngủ, cô nhanh chóng nghĩ cách để người đàn ông này tỉnh rượu.
Biện pháp để tỉnh rượu tốt nhất đó chính là ném người đàn ông này vào trong bồn tắm, cho anh tắm nước lạnh.
Không thì Lệ Đế Minh cả người khô nóng, chắc có lẽ là cũng không chịu nổi đâu ha?
Cho dù cô đã làm mình trở thành không khác gì đàn ông cho lắm, nhưng mà cuối cùng cô cũng không phải thật sự là đàn ông.
Nếu như Lệ Đế Minh thật sự thú tính đại phát, cô tuyệt đối sẽ không thể chống đỡ được.
Dựa vào chút khí lực này của cô sao có thể chống lại anh được đây?
Nghĩ như vậy, Cố Chiêu Nghi lại phí sức chín trâu hai hổ kéo Lệ Đế Minh ở trạng thái nửa hôn mê vào trong phòng tắm.
“Hô...” Sau khi thành công kéo Lệ Đế Minh vào trong bồn tắm, Cố Chiêu Nghi không khỏi thở phào một hơi.
Anh cao hơn một mét tám, cả người đều là cơ bắp, cho nên lúc anh đặt toàn bộ trọng lượng của mình lên trên người cô, cô thật sự rất phí sức.
Ánh đèn trong phòng tắm mờ nhạt, dưới ánh đèn này gương mặt của Lệ Đế Minh vốn dĩ đã tuấn tú, dường như lại càng trở nên mê người hơn nữa.
Cố Chiêu Nghi không tự giác đánh giá.
Mày kiếm mắt sáng, gương mặt góc cạnh, mang đến cho người ta một loại cảm giác sôi máu, mà đôi môi lại càng giống như mang theo lực hấp dẫn, gợi cảm xinh đẹp.
“Cố Chiêu Nghi, mày bị điên rồi hả...” Đột nhiên lại nhớ tới chuyện cấp bách nhất lúc này là diệt lửa và làm cho người đàn ông tỉnh rượu, Cố Chiêu Nghi liền mắng mình một câu trong lòng.
Sau đó cô ép buộc mình phải nhanh chóng lấy lại tinh thần, lấy cái vòi hoa sen ở bên cạnh phun về phía Lệ Đế Minh.
Đối với Lệ Đế Minh cả người giống như đang bị thiêu đốt mà nói, được tắm nước lạnh như thế này cũng coi như là một loại hưởng thụ.
Nhưng mà anh lại không có sức lực mở mắt ra.
Lúc anh vất vả lắm mới có thể mở mắt ra một chút, tầm mắt của anh nhìn thấy cũng mơ hồ một mảnh.
Anh chỉ cảm thấy... giống như là có người nào đó đứng ở trước mặt của anh, sau đó cầm cái gì đó đang phun nước trên người anh.
Chỉ có điều là hình ảnh như vậy thật sự quá hư ảo.
Làm cho anh cảm thấy đây chỉ là một giấc mộng mà thôi.
Ngày hôm sau lúc anh tỉnh lại, anh đang nằm trên giường trong hầm rượu, trên người mặc một cái áo màu trắng.
Áo ngủ?
Tại sao trên người của anh lại mặc áo ngủ vậy chứ?
Anh bắt đầu nhớ lại chuyện của ngày hôm qua...
Hôm qua anh và Bạch Tố Mai cùng nhau đến đây uống rượu, sau đó anh uống một chút rượu, dường như là bị say.
Mà loại say rượu đó không quá bình thường.
Lệ Đế Minh đã lăn lộn trong xã hội lâu như vậy, đương nhiên cũng không có khả năng không biết rốt cuộc mình bị say như vậy là bắt nguồn từ đâu.
Rượu mà ngày hôm qua anh uống chắc chắn đã bị động tay động chân.
Có thể động tay động chân trong rượu cũng chỉ có ông chủ của hầm rượu.
Mà tối ngày hôm qua người đi vào hầm rượu cùng với anh cũng chỉ có Bạch Tố Mai cùng với người vệ sĩ nhỏ.
Người có thể sai khiến ông chủ động tay động chân trong rượu cũng chỉ có Bạch Tố Mai.
Những năm gần đây Bạch Tố Mai ôm tâm tư gì với anh, anh cũng không phải là không biết.
Cô ta thích anh, chỉ cần cô ta không làm ra hành động quá đáng, dù chỉ dựa vào mặt mũi của Bạch Tố Vân, anh cũng tuyệt đối sẽ chăm sóc cho cô ta cả một đời.
Xem cô ta như là em gái mà chăm sóc cô ta không cần phải lo áo cơm cả đời.
Nhưng mà nếu như Bạch Tố Mai đã dẫm vào ranh giới đó giữa bọn họ, vậy thì cũng đừng trách anh không biết cái gì gọi là tình cảm.
Anh sẽ tính toán với Bạch Tố Mai về chuyện này thật đàng hoàng.
Say rượu lại cộng thêm việc rượu bị người khác động tay động chân, Lệ Đế Minh chỉ cảm thấy đầu óc mê mang.
Anh cố gắng chống đỡ hai tay bước xuống từ trên giường, sau đó đi vào phòng tắm rửa mặt.
Lúc anh đứng trước gương trong phòng tắm, mặt của anh bỗng nhiên sa sầm lại.
Dấu tay màu đỏ ở trên mặt...
Chẳng lẽ là có ngày hôm qua... anh bị người ta đánh?
Lệ Đế Minh nhắm mắt lại, anh cố gắng nhớ đến những chuyện sau khi mình say rượu, nhưng mà hình ảnh hiện ra trong đầu anh đều vô cùng mơ hồ.
Anh chỉ mơ hồ nhớ kỹ hình như là có một người nào đó đỡ anh vào trong phòng, sau đó còn tắm nước lạnh cho anh...
Đúng vậy, khớp cơ trên người anh dường như cũng hơi đau nhức, hình như là đã bị ném một trận rất mạnh.
Sau đó anh lại mở mắt ra, dùng ánh mắt bén nhọn nhìn chằm chằm vào vết đỏ trên mặt, dường như là đang tìm kiếm kẻ cầm đầu.
Sau khi rửa mặt đơn giản anh mang theo gương mặt lạnh lùng bước ra từ trong phòng tắm, sau đó cầm lấy điện thoại ở bên giường gọi cho Trịnh Nhã Nam một cuộc điện thoại.
“Lệ tổng?” Chẳng bao lâu, đầu dây bên kia điện thoại liền truyền đến âm thanh của Trịnh Nhã Nam.
“Mang cho tôi một bộ quần áo đến hầm rượu.” Sau khi Lệ Đế Minh nói đơn giản mục đích của mình thì liền cúp điện thoại.
Anh vừa dự định ném điện thoại di động lên trên bàn, ánh mắt quét nhìn thấy sợi dây chuyền ở trên giường...
Dây chuyền...
Tại sao trên giường lại xuất hiện sợi dây chuyền này vậy chứ?
Đôi mắt của Lệ Đế Minh hơi nheo lại, sau đó cầm sợi dây chuyền đó lên quan sát cẩn thận.
Sợi dây chuyền này thoạt nhìn như là của nữ, mặt dây chuyền là phật Quan Âm, ở trên phật Quan Âm có khắc hai chữ: CN.