• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Công Cuộc Giả Trai Lấy Được Phú Hào (7 Viewers)

  • Chương 1-10

Công Cuộc Giả Trai Lấy Được Phú Hào


CHƯƠNG 1: BỞI VÌ TÔI RẤT CẦN TIỀN

Trong phòng bệnh cao cấp của một bệnh viện nào đó.

Một người đàn ông đang ngồi trên giường bệnh nhíu mày, trong đôi mắt màu hổ phách chứa đựng đầy tâm sự.

“Tối ngày hôm qua là ai đã cứu tôi khỏi du thuyền vậy?”

“Là vệ sĩ kiêm tài xế lái xe ngày thường của anh... Tiểu Cố.” Trịnh Nhã Nam, trợ lý của người đàn ông thành thật trả lời.

Người đàn ông đang ngồi ở trên giường tên là Lệ Đế Minh, vốn dĩ chính là một nhân vật lớn kêu mưa gọi gió, anh đã sáng lập ra Quốc Tế Thịnh Huy, khách sạn, còn có rất nhiều bất động sản và ngành du lịch khác, nhưng mà ở mỗi một ngành nghề cũng đều phát triển như diều gặp gió.

Chính vì những điều này, ở độ tuổi trẻ anh đã có thể trở thành một cái tên vang dội trong giới kinh doanh.

“Cậu ta đang ở đâu?” Trong đôi mắt của Lệ Đế Minh xuất hiện sự sắc bén.

Trịnh Nhã Nam nhận ra Lệ Đế Minh không thích hợp, vừa định hỏi cái gì đó, Lệ Đế Minh lại mở miệng nói: “Chuyện xảy ra vào tối ngày hôm qua... tôi đều không nhớ rõ gì hết.”

Trịnh Nhã Nam cũng hiểu điều này là có ý nghĩa gì, cũng chính bởi vì vậy mà lo lắng theo: “Anh đang lo lắng... bị Tiểu Cố nhìn ra manh mối gì?”

“Bất cứ một người nào biết được bí mật này... đối với tôi mà nói đều là một sự uy hiếp.” Sắc mặt của Lệ Đế Minh bỗng nhiên trầm xuống.

“Kêu cậu ta đến phòng bệnh của tôi một chuyến đi.”

“Vâng.”

“Đúng rồi, điều tra toàn bộ thông tin của người vệ sĩ này giúp tôi, càng cặn kẽ càng tốt.” Lúc Trịnh Nhã Nam sắp đi ra khỏi phòng bệnh, Lệ Đế Minh lại đột nhiên ném cho một câu nói như vậy.

“Được, tôi sẽ nhanh chóng đi làm chuyện này.”

Ba phút sau, Tiểu Cố từ trong miệng của Trịnh Nhã Nam đã bị gọi vào trong phòng bệnh của Lệ Đế Minh.

Lúc Tiểu Cố đi vào Lệ Đế Minh đã bước xuống từ trên giường bệnh, đứng ở trước cửa sổ.

Tiểu Cố cung kính đi lên phía trước mở miệng chào hỏi: “Anh Lệ.”

“Chuyện tối ngày hôm qua...” Đôi mắt hẹp dài của Lệ Đế Minh có hơi nheo lại, không xúc cảm rơi vào trên gương mặt của Tiểu Cố.

Thật ra thì ban đầu khi nhà họ Lệ tiến hành thông báo tuyển dụng vệ sĩ, anh đã chú ý đến người vệ sĩ nhỏ con này.

Ban đầu anh cảm thấy rất buồn cười, bởi vì dáng người của Tiểu Cố không cao lớn cho lắm, cao khoảng một mét bảy, cả người trông cực kỳ gầy yếu.

Nhưng mà sau đó, trong cuộc thi đánh nhau anh lại phải lau mắt mà nhìn đối với người này.

Bởi vì... ánh mắt của Tiểu Cố vô cùng sắc bén và lạnh lùng, hơn nữa ra tay chuẩn xác hung ác, không cho đối thủ có bất cứ cơ hội phản kích và đánh trả, từ đầu đến cuối đều đặt mình vào vị trí chủ động.

Anh vừa mới nói được một nửa thì Tiểu Cố đã lập tức nói một cách nhẹ nhàng và chắc chắn: “Ngày hôm qua anh ngất xỉu bất tỉnh, tôi đã cứu anh từ trên du thuyền.”

Lệ Đế Minh bước chân đi đến gần cậu.

“Buổi tối ngày hôm qua tôi bị ngọn lửa nuốt chửng trong phòng bao, tất cả mọi người đều không dám vào cứu tôi, tại sao đúng lúc cậu lại... liều chết đến cứu tôi?” Mặt Lệ Đế Minh không đổi sắc mà hỏi.

Vốn dĩ anh chính là một người rất hay nghi ngờ, anh biết rõ ràng những năm gần đây tiếng tăm của mình vang dội, sự nghiệp lại lên như diều gặp gió, làm không ít người đỏ mắt.

Cũng bởi vì vậy mà bên cạnh anh có người nằm vùng, đồng thời muốn đẩy ngã anh không phải là con số ít.

Anh sẽ không bởi vì người vệ sĩ nho nhỏ này cứu được anh một mạng mà anh sẽ mang ơn người ta.

Ngược lại cái này khiến cho anh cảm thấy nghi ngờ.

“Bởi vì... tôi rất cần có công việc này, tôi muốn mình thể hiện thật tốt, cũng bởi vì tôi rất cần tiền.”

Tiểu Cố suy nghĩ một hồi, cậu biết Lệ Đế Minh là một người rất khó chơi, mà cậu nghĩ nếu như mình có công lao liều chết cứu chủ một lần như thế, cũng có thể vì những sai lầm mà sau này phạm phải để có thể giảm bớt nguy hiểm bị đuổi việc.

Trong đôi mắt sáng ngời xen lẫn chút bướng bỉnh, sạch sẽ giống như là không hề trộn lẫn một tia tạp chất.

Lệ Đế Minh nhìn thẳng vào cậu một lát, cuối cùng nhàn nhạt thu tầm mắt lại: “Cậu có thể đi ra.”

Sau khi Tiểu Cố rời khỏi phòng bệnh của Lệ Đế Minh, cậu âm thầm thở dài một hơi.

Thật ra thì chuyện buổi tối ngày hôm qua cũng không đơn giản như vậy...





Công Cuộc Giả Trai Lấy Được Phú Hào


CHƯƠNG 2: BÍ MẬT KHÔNG MUỐN NGƯỜI KHÁC BIẾT

Cậu biết rất rõ ràng những người có tiền này bình thường đều có bí mật không muốn cho người ta biết tới, mà cậu nhất định phải giả vờ giống như là một đứa ngu không biết cái gì hết.

Tối ngày hôm qua lúc cậu xông vào trong phòng bao của Lệ Đế Minh, cậu phát hiện một chuyện rất kỳ quái...

Lệ Đế Minh vậy mà lại nhìn chằm chằm vào mặt cậu một hồi lâu, hơn nữa còn không ngừng hỏi: “Cậu là ai, rốt cuộc cậu là ai?”

Lúc đó trên người cậu vẫn còn mặc bộ đồng phục vệ sĩ nhà họ Lệ, cho dù Lệ Đế Minh không có ấn tượng đối với vệ sĩ dưới tay mình nhưng mà bộ quần áo đó chắc là Lệ Đế Minh cũng phải nhận ra mà nhỉ?

Quan trọng nhất đó chính là bình thường Lệ Đế Minh bộc lộ hết tất cả khí chất của mình, bá khí bình tĩnh, nhưng mà Lệ Đế Minh của buổi tối ngày hôm qua... dường như là bị sự sợ hãi bao trùm sâu sắc, ánh mắt hiếm khi lộ ra sợ hãi và bất lực.

Vì nghĩ như vậy, Tiểu Cố lập tức lắc đầu: “Thôi bỏ đi, đừng có suy nghĩ nữa, chuyện này đâu có quan hệ gì với mình đâu chứ, mình chỉ cần có thể giữ vững công việc không dễ dàng có được là được rồi.”

Sau đó cậu rời khỏi bệnh viện.

Mà cậu vừa mới đi ra khỏi bệnh viện liền nghe thấy có người gọi tên cậu: “Cố Chiêu Nghi!"
Cậu quay đầu lại, nhìn thấy Sở Mộng Cẩm đang phất tay với cậu.

Nhìn thấy Sở Mộng Cẩm đi tới, cậu lập tức lộ ra một nụ cười sáng lạn.

Sở Mộng Cẩm mang theo nụ cười chạy tới từ phía trước, nhưng mà trong khoảnh khắc nhìn thấy vết thương trên bả vai của cậu, nụ cười lập tức cứng đơ: “Lại bị thương hả?”

“Làm vệ sĩ mà, bị thương không phải là chuyện bình thường hả?” Cậu giả bộ như bình tĩnh mà nói.

Sở Mộng Cẩm ý vị thâm trường nhìn chằm chằm vào mặt cậu cả nửa ngày, lại không nói một câu nào hết, ánh mắt của cô sắp làm cậu không được tự nhiên.

“Ánh mắt này của cậu là có ý gì chứ?”

“Là ánh mắt đau lòng cho cậu đó, cậu nói xem cậu là một đứa con gái..." Sở Mộng Cẩm còn chưa nói xong.

Cô liền cảnh giác che kín miệng của Sở Mộng Cẩm, sau đó cẩn thận quan sát bốn phía, cuối cùng cô kéo Sở Mộng Cẩm đến một bãi cỏ trong bệnh viện: “Trong bệnh viện này còn có người của Lệ Đế Minh đó, nếu như bị anh ta biết được tớ là con gái, chắc có lẽ là tớ sẽ bị thất nghiệp đó.”

Một tháng trước, Lệ Đế Minh thông báo tuyển dụng vệ sĩ, ngoại trừ những yêu cầu trên cơ bản thì còn có một quy định nghiêm ngặt đó chính là... chỉ cần vệ sĩ nam.

Mà cô bởi vì muốn kiếm phần lương cao đành phải cắt bỏ đi mái tóc dài của mình, để cho mình nữ giả thành nam.

Đương nhiên hai năm trước cô sở dĩ không chút do dự lựa chọn để tham gia cuộc huấn luyện ma quỷ, đồng thời cũng để cho mình trở thành một vệ sĩ tư nhân ưu tú, còn có một nguyên nhân... là bởi vì người anh trai nằm hôn mê trên giường bệnh hai năm trời của cô.

Anh trai cô hôn mê không tỉnh, mà cô đành phải mang theo giấc mộng làm vệ sĩ của anh trai, kiên trì bước tới.

Sở Mộng Cẩm liếc mắt nhìn: “Cây đàn piano đặt đó thì không chịu chơi đâu, cứ phải chạy đến đây làm vệ sĩ, hơn nữa còn là làm vệ sĩ bên cạnh cho loại nhân vật nguy hiểm giống như là Lệ Đế Minh..."

“Được được, tớ biết ngày hôm nay cậu đến đây tìm tớ tuyệt đối không phải là muốn nói những lời đạo lý này với tớ.” Cố Chiêu Nghi lập tức cười cười di chuyển chủ đề.

Sở Mộng Cẩm cũng biết tính tình của Cố Chiêu Nghi bướng bỉnh bao nhiêu một khi mà cô đã quyết định chuyện nào đó thì người bên ngoài tuyệt đối không có cách nào thay đổi được gì.

Cô nhận mệnh thở dài, cũng không thuyết phục thêm nhiều nữa, mà là nhét hai cái túi mình mang đến vào trong ngực của Cố Chiêu Nghi: “Mang đồ tới cho cậu đó.”

Vẻ mặt của Cố Chiêu Nghi vô cùng nghi hoặc mở cái túi ra, mà trong khoảnh khắc cô nhìn thấy đồ vật đựng trong cái túi, cả người của cô đều trở nên ngây ngẩn.





Công Cuộc Giả Trai Lấy Được Phú Hào


CHƯƠNG 3: ĐÃ BAO LÂU RỒI KHÔNG CHẠM VÀO ĐỒ DÀNH CHO NỮ

Là một bộ lễ phục màu đỏ...

Đã bao lâu rồi cô không chạm qua đồ dành cho nữ?

Trong khoảng thời gian này vì để mình có thể thích ứng với thân phận đàn ông, cô vẫn luôn mặc quần áo rộng rãi to lớn, cô đã sớm quên mất cảm giác mặc quần áo dành cho con gái là như thế nào.

Một đứa con gái giả trang thành con trai, hơn nữa còn phải làm lại công việc vất vả như thế này, trong lòng chua xót bao nhiêu, đương nhiên không cần phải nhiều lời.

“Cái này là?” Cố Chiêu Nghi không hiểu cho lắm mà hỏi.

“Tối hôm nay là tiệc mừng thọ tám mươi tuổi của ông nội tớ, ông nội tớ vẫn luôn rất thương yêu cậu, cố ý chỉ tên muốn cậu đến tham gia buổi mừng thọ của ông ấy. Cậu không phải đã nói với tớ là hai ngày nay cậu không cần phải đi làm hả? Vậy thì... xin cậu cứ giao thời gian kế tiếp cho tớ đi." Sở Mộng Cẩm đã đưa ra quyết định thay cho Cố Chiêu Nghi.

Nhưng mà Cố Chiêu Nghi vẫn có chút do dự, cuối cùng cô vẫn trả cái túi lại cho Sở Mộng Cẩm: “Hiện tại tớ với bộ dạng này... làm sao có thể đi đến chúc mừng ông nội cậu được?”

“Cậu lo lắng cái gì chứ, tớ đã suy nghĩ kỹ cho cậu từ lâu rồi, cho nên mới mang quần áo nữ đến cho cậu đó." Sở Mộng Cẩm lộ ra một nụ cười thần bí với cô: “Cậu chỉ cần đi theo tớ thôi, tớ sẽ để cho cậu hiểu cái gì gọi là... thay hình đổi dạng.”

Dứt lời, Sở Mộng Cẩm không nói hai lời liền kéo tay Cố Chiêu Nghi đi về phía bãi đỗ xe ở gần đó, đồng thời nhét Cố Chiêu Nghi vào ghế lái phụ.

“Cậu nói xem lúc trước cậu xinh đẹp biết bao nhiêu cơ chứ... hiện tại ngày nào cũng mang theo cái đầu húi cua, hơn nữa còn không tô son trét phấn, cậu nhìn cậu đi kìa... làn da trơn nhẵn trắng nõn hiện tại cũng đã trở nên thô ráp rồi, Cố Chiêu Nghi, cậu đối xử với mình thật sự rất hung ác đó.” Sở Mộng Cẩm vừa leo lên xe thì bắt đầu nhớ nhung quá khứ, đồng thời ghét bỏ Cố Chiêu Nghi hiện tại.

Cố Chiêu Nghi cũng lộ ra một nụ cười xem thường: “Lúc cậu không có sự lựa chọn nào khác, lại có thể làm sao bây giờ đây? Trên thế giới này cũng không phải là tất cả mọi người có thể may mắn sống một cuộc sống mà mình muốn.”

Nếu như có thể, cô cũng hi vọng là mình được mặc quần áo xinh đẹp, sau đó ngồi trước đàn dương cầm đàn ca khúc dương cầm mà cô yêu thích nhất, hưởng thụ tiếng vỗ tay của những người nghe nó.

Nhưng mà... hiện tại cô đã không dám có những suy nghĩ xa xỉ rằng mình có thể có được một sân khấu hoa lệ như thế này.

Tai nạn giao thông vào hai năm trước làm đổ nát không chỉ có gia đình cô, mà còn là giấc mộng của cô.

Chờ đến khi xe dừng trước cửa một câu lạc bộ cao cấp, Cố Chiêu Nghi mới biết Sở Mộng Cẩm dự định làm gì...

Quả nhiên là sau khi trải qua quá trình xử lý kỳ công của các chuyên gia trang điểm ở đây, cô lại thành công... trở thành con gái một lần nữa.

Mặc dù là giờ phút này trên đầu của cô mang theo một mái tóc giả, nhưng mà cũng không nhìn ra được đây là tóc giả.

Đứng trước gương, ngay cả chính cô cũng cảm thấy có chút hoảng hốt.

Sở Mộng Cẩm lập tức tiến tới góp mặt, hai mắt phát sáng: “Cố Chiêu Nghi, cậu chính là cô gái mà tớ cảm thấy xứng đáng với bốn chữ khuynh quốc khuynh thành, xinh đẹp lại lạnh lùng, nói thật thì tối ngày hôm nay chắc có lẽ cậu sẽ trở thành tiêu điểm..."

“Tớ đến chúc thọ ông nội Sở, không phải là đi làm tiêu điểm.” Với lại cô cũng không quen thuộc loại cảm giác được trở thành tiêu điểm, cô càng thích... loại cảm giác trốn vào một nơi hẻo lánh không có tiếng tăm.

“Nếu không thì bây giờ cậu phát huy sức quyến rũ của cậu, quyến rũ được một con rùa vàng trở về?” Sở Mộng Cẩm cười hì hì đề nghị.

Lúc Cố Chiêu Nghi nghe thấy câu nói này, trong đôi mắt lóe lên cảm giác đau đớn.

Đàn ông... chưa từng đáng tin.

Nhất là người giống như cô, từng chịu ấm ức trên người của đàn ông, sao cô có khả năng chấp nhận giao cuộc sống của mình cho đàn ông một lần nữa chứ?

Nhà họ Sở là một gia tộc lớn có mặt mũi ở thành phố này, ông nội của Sở Mộng Cẩm lại là một nhân vật quyền cao chức trọng trong giới kinh doanh, cũng bởi vì vậy mà bữa tiệc chúc thọ ông nội Sở hấp dẫn không ít những nhân vật lớn đến tham gia.

Bữa tiệc vô cùng náo nhiệt, trên bãi đất trống ở phía trước biệt thự nhà họ Sở có đủ loại xe sang trọng đậu ở đó.

Lúc này Sở Mộng Cẩm đã đón Cố Chiêu Nghi vào cửa chính nhà họ Sở, sau khi Cố Chiêu Nghi bước xuống xe, liền hấp dẫn không ít ánh mắt.





Công Cuộc Giả Trai Lấy Được Phú Hào


CHƯƠNG 4: SỢ CÁI GÌ THÌ CÁI ĐÓ TỚI

Tối nay cô để một mái tóc nâu vàng xoăn dài xõa ngang trên vai phải, chiếc váy đỏ trên người thật sự rất hợp với nước da của cô, làm cho làn da của cô trong trắng hơn.

Chiếc váy được thiết kế vai xéo, vừa vặn che được vết thương do ngày hôm đó cô cứu Lệ Đế Minh đã để lại.

Dáng người của cô cao gầy, lại cộng thêm khí chất có xu hướng lạnh lùng, cũng bởi vì vậy mà có thể tùy tiện nắm bắt được phong cách của bộ lễ phục này.

Ngũ quan của Cố Chiêu Nghi vô cùng tinh xảo, đôi mắt hoạt bát trong suốt, nhưng mà cũng lộ ra một cảm giác lạnh lùng.

Chắc có lẽ là bởi vì khí chất lạnh lẽo trên người của cô, ngược lại hấp dẫn không ít ánh mắt của đàn ông, từ nhỏ đến lớn đàn ông biểu đạt tình yêu với Cố Chiêu Nghi cũng không phải là con số ít.

Cùng lúc đó, có một chiếc xe sang trọng kéo dài dừng xéo ở sau lưng Cố Chiêu Nghi.

Bảo vệ phụ trách bãi đỗ xe cửa chính nhà họ Sở lập tức chạy tới mở cửa xe cho chủ nhân của chiếc xe này.

Chắc có lẽ là trên xe đó là nhân vật lớn, quá mức nổi tiếng, làm cho không ít người đều di chuyển tầm mắt nhìn về phía phương hướng đó.

Ngay cả Cố Chiêu Nghi cũng không tự giác, cảm thấy tò mò, mà khi cô và Sở Mộng Cẩm không hẹn cùng quay đầu nhìn sang, hai người đều thay đổi sắc mặt.

Người đàn ông với bước chân thon dài, mang thêm một gương mặt băng sơn bước xuống từ trên xe không phải là Lệ Đế Minh thì là ai.

Cố Chiêu Nghi tuyệt đối không nghĩ tới mình lại gặp Lệ Đế Minh trong trường hợp này.

Nhưng mà suy nghĩ lại, Lệ Đế Minh xuất hiện ở đây hình như là không có cái gì không đúng.

Lệ Đế Minh và nhà họ Sở chắc chắn có qua lại về phương diện làm ăn.

Dưới bóng đêm, bộ đồ vest màu xanh đậm trên người của Lệ Đế Minh dường như nhiễm thêm một tầng sắc thái thanh lãnh, đôi chân thon dài thẳng tắp được bao bởi chiếc quần tây được chế tác rất tinh xảo.

Người đàn ông này... quả thật có một dáng người rất tốt, cho dù ở đâu cũng sẽ trở thành phong cảnh xinh đẹp.

“Chúng ta đi vào trước đi.” Tuy nói rằng cô đã thay quần áo nữ, cùng với cô của ngày bình thường hoàn toàn khác biệt nhau, nhưng mà Cố Chiêu Nghi luôn cảm thấy có chút chột dạ.

Sở Mộng Cẩm cũng lập tức gật đầu: “Đi thôi, chúng ta đến chúc thọ ông nội nào.”

Lúc đi vào, Sở Mộng Cẩm cảm thấy thật sự có lỗi: “Thật ngại quá, tớ không biết là tối nay Lệ Đế Minh cũng đến.”

“Không sao hết, chỉ cần cố gắng phòng ngừa không đụng mặt với anh ta là được rồi.” Mặc dù ngoài miệng Cố Chiêu Nghi nói như vậy, nhưng mà trái tim lại đang treo lên không có cách nào buông xuống được.

Sự thật đã chứng minh, muốn đề phòng không chạm mặt nhau trong bữa tiệc như thế này cũng rất khó khăn.

Bởi vì sau khi cô với Sở Mộng Cẩm mừng thọ ông nội Sở, đang định rời khỏi thư phòng của ông nội Sở, quản gia nhà họ Sở đẩy cửa bước vào thư phòng, đồng thời cũng nói một câu: “Ông chủ, cậu Lệ đến.”

“Vậy hả? Vậy mời cậu ấy vào đây đi.” Ông Sở trước khi nói câu này còn cố ý liếc mắt nhìn Cố Chiêu Nghi một chút, khóe miệng mang theo nụ cười nhạt.

Nhưng mà Cố Chiêu Nghi cũng không chú ý đến động thái nhỏ xíu của ông cụ Sở, cô đã sớm đứng nguyên tại chỗ bởi vì câu nói của quản gia.

Thật sự là... sợ cái gì thì sẽ gặp cái đó mà.

Sở Mộng Cẩm nhìn thoáng qua gương mặt khó coi của Cố Chiêu Nghi, đang định chuẩn bị đi khỏi cùng với cô: “Ông nội, nếu như ông đã có khách quý cần phải đón tiếp, thế thì cháu với Chiêu Nghi đi trước vậy.”

“Chờ cái đã... chờ gặp cậu Lệ này rồi hẳn đi cũng không muộn mà.” Lời nói của ông cụ Sở vừa mới dứt, Lệ Đế Minh liền bước vào thư phòng.

Người đàn ông này ăn mặc gọn gàng tỷ mỉ, ngay cả đôi giày da dưới chân cũng sáng bóng không dính một hạt bụi nào.





Công Cuộc Giả Trai Lấy Được Phú Hào


CHƯƠNG 5: ĐÃ ĐẾN ĐỘ TUỔI NÊN TÌM NGƯỜI YÊU

Sau khi anh bước vào liền đặt phần quà mình mang tới lên trên mặt bàn ở bên cạnh: “Biết là ông cụ Sở rất thích sưu tầm, cháu đã cố ý mang đến đây cho ông một bức tranh sơn thủy đấu giá được trong hội đấu giá từ lần trước, chúc ông như những bức tranh phong thủy này, sức khỏe dồi dào, mãi mãi trẻ trung.”

Cố Chiêu Nghi đã làm việc bên cạnh Lệ Đế Minh một đoạn thời gian, cô nghe thấy những lời nói từ trong miệng của người đàn ông này cũng không được bao nhiêu câu...

Không ngờ tới là cái miệng của anh vẫn còn rất ngọt.

Nhưng mà có lẽ cũng chính vì ông cụ Sở đức cao vọng trọng trong giới, Lệ Đế Minh là hậu bối, trước mặt của vị trưởng bối này đương nhiên cũng phải có mấy phần khiêm tốn và lễ phép.

Sau khi ông cụ Sở nghe xong, cười đến cong cả mặt mày: “Cậu đó, cũng coi như là một nửa đồ đệ tôi dẫn dắt, cậu tặng tôi quà, tôi cũng không khách khí với cậu.”

Lệ Đế Minh cong môi cười cười.

Cố Chiêu Nghi và Sở Mộng Cẩm đứng ở một bên đều cố gắng giảm xuống cảm giác tồn tại của mình, chỉ mong là Lệ Đế Minh nhanh chóng rời khỏi thư phòng.

Nhưng mà rất nhanh, ông Sở liền kéo chủ đề lên trên người Cố Chiêu Nghi: “Đế Minh, cậu cũng đã đến độ tuổi nên tìm người yêu rồi, có cần ông Sở này giới thiệu giúp cậu không thế? Mắt nhìn người của ông Sở từ trước đến nay rất chuẩn, như là... Chiêu Nghi cũng rất không tệ.”

Đột nhiên lại bị nhắc tới, Cố Chiêu Nghi chỉ cảm thấy da đầu run lên, lòng bàn chân có một dòng điện xông lên, đồng thời nhanh chóng lan tràn khắp cả người, nó làm cho cô gần như không thể động đậy được.

Sau khi Lệ Đế Minh bước vào trong thư phòng cũng không hề cho Cố Chiêu Nghi và Sở Mộng Cẩm một ánh mắt, mãi cho đến lúc này anh mới quay đầu nhìn về phía Cố Chiêu Nghi.

Người phụ nữ mặc một bộ lễ phục màu đỏ lộ ra khí chất cao quý lạnh lùng, chỉ có điều cô đang quay mặt qua chỗ khác, làm cho anh cũng không thấy rõ gương mặt của cô.

Sau khi thờ ơ nhìn xong, Lệ Đế Minh cười nói với ông cụ Sở: “Công việc không cho phép cháu phân tâm.”

“Cậu đó... thật sự xứng với ba chữ cuồng công việc mà, có điều là vào một ngày nào đó cậu muốn tìm đối tượng, nhớ là phải nói với tôi một tiếng, tôi nguyện ý giúp hai đứa làm cầu nối.” Ông cụ Sở nhìn Cố Chiêu Nghi ở bên cạnh một chút.

Gương mặt của Cố Chiêu Nghi hơi đỏ lên, rõ ràng là trong thư phòng đang được mở máy lạnh, nhưng mà cô lại cảm thấy hơi nóng, nóng gần như sắp thở không ra hơi.

Cô biết ông cụ Sở là vì muốn tốt cho cô, cô vì tích lũy tiền thuốc men cho anh trai, cũng vì trả nợ cho gia đình cho nên làm cho cuộc sống của mình trở nên rất vất vả.

Ông Sở cũng hi vọng có thể giúp cô tìm được một người đàn ông đáng giá để phó thác đời mình, vậy thì áp lực của cô đã có thể giảm bớt rất nhiều.

Cũng may là Lệ Đế Minh đối với việc tìm đối tượng chẳng có hứng thú gì, cho nên đề tài này rất nhanh liền kết thúc.

Sau khi rời khỏi thư phòng, Sở Mộng Cẩm và Cố Chiêu Nghi đều có một loại cảm sát sống sót sau tai nạn.

“Tớ không ngờ tới là trong lòng của ông nội lại cất giấu tâm tư này, thế mà lại nhắc đến loại chuyện như vậy ở trước mặt của Lệ Đế Minh luôn chứ..." Sở Mộng Cẩm nâng trán mình.

“Nhưng mà tớ nghĩ chỉ cần không bị nhận ra là được.” Cố Chiêu Nghi nhẹ nhàng thở phào một hơi, sau đó cô liền nghĩ đến một chuyện, thế là lại hỏi: “À đúng rồi, liên quan đến tư liệu của tớ, cậu đã xử lý giúp cho tớ chưa vậy?”

“Xử lý xong hết rồi, cậu yên tâm đi, biết con người của cậu cẩn thận, sợ một ngày nào đó Lệ Đế Minh điều tra thông tin của cậu, cậu hoàn toàn bị lộ tẩy cho nên những thông tin liên quan đến cậu tớ đều đã xử lý rõ ràng giúp cho cậu rồi, tuyệt đối không có vấn đề gì đâu.” Sở Mộng Cẩm gật đầu chắc chắn với cô.

Thế lực của nhà họ Sở tương đối rộng lớn, Cố Chiêu Nghi cũng tin tưởng vào uy tín của Sở Mộng Cẩm.

Cô nhẹ nhàng thở ra: “Vậy là tốt rồi.”

Rất nhanh, bữa tiệc đã được bắt đầu.

Sở Mộng Cẩm không rảnh chơi cùng với Cố Chiêu Nghi, cô với anh trai Sở Nhạc Vấn của cô luôn luôn ở bên cạnh ông cụ bất cứ giờ phút nào, uống rượu với những người đến chúc thọ ông cụ.

Loại bữa tiệc như này đối với Cố Chiêu Nghi mà nói đương nhiên nhàm chán cực độ, cô cũng không nhận ra ai ở đây, cô hầu như cảm thấy mình không phù hợp với loại trường hợp xa hoa như thế này. Cũng chính vì vậy, sau khi bữa tiệc bắt đầu không bao lâu, cô đã tránh đi, một mình đi dạo ở vườn hoa bên ngoài nhà họ Sở.





Công Cuộc Giả Trai Lấy Được Phú Hào


CHƯƠNG 6: LÀ CẬU NỢ CÔ ẤY

Vườn hoa bên ngoài nhà họ Sở cũng rất lớn, trồng đủ các loại hoa cỏ quý hiếm.

Cô đi xuyên qua những lớp thực vật này, dạo bước đi trên con đường đá, đi đến gần một bể bơi, cô đang định đi đến ghế cạnh bể bơi để ngồi xuống nghỉ ngơi một hồi, cô lại nghe thấy đoạn đối thoại truyền đến từ bên cạnh.

“Trận lửa lớn ngày hôm đó trên du thuyền là do cậu đã làm?” Cô dựng lỗ tai lên, cô đã làm vệ sĩ bên cạnh Lệ Đế Minh một đoạn thời gian, cũng chính vì vậy mà có thể nhận ra được âm thanh của anh.

Người đang nói chuyện với anh là ai, cô không thể phân biệt được.

Nhưng mà giọng điệu của đối phương tràn đầy châm chọc: “Dù sao thì kể từ lúc tôi bắt đầu đứng bên phe đối lập với cậu, cậu đã có thể vô cùng tự nhiên mà liên kết chuyện này với tôi cùng một chỗ, có đúng không hả? Cậu cảm thấy tôi đang trả thù cậu thay cho Tố Vân đó à?”

Tố Vân, đây là một cái tên xa lạ.

Vốn dĩ Cố Chiêu Nghi không phải là người thích nghe lén người khác, hơn nữa đây là cuộc đối thoại riêng tư của bọn họ, cô nên rời khỏi, nhưng mà cô phát giác ở một chỗ khác dường như cũng có người đang từ từ đi qua bên đây, cái này làm cho cô không có cách nào rời khỏi được.

Lệ Đế Minh không trả lời, sau đó nhanh chóng truyền đến âm thanh của người đàn ông đó, dường như là người đàn ông đã tức giận ngay lập tức: “Lệ Đế Minh, lúc đó cậu đã bảo đảm như thế nào? Không phải cậu đã nói... sẽ đối xử tốt với cô ấy hả? Nhưng mà kết quả cuối cùng là cái gì chứ, tại sao cô ấy lại... chết, hơn nữa còn bởi vì cậu mà chết!”

“Tôi nói cho cậu biết, đời này tôi đều đứng bên phe đối lập của cậu, tôi muốn cậu phải ôm lấy thân phận người có tội mà sống sót, tôi muốn nhìn thấy cậu tự trách, áy náy, bởi vì đây là cậu đã thiếu Tố Vân."

“Tố Vân đã chết rồi, mà cậu dựa vào cái gì lại có được hạnh phúc, cậu dựa vào cái gì mà yên tâm thoải mái sống sót như vậy, trên thế giới này bất cứ chuyện gì cũng đều phải công bằng... cậu nợ cô ấy thì phải trả, phải trả một cái giá đắt.”

Tâm trạng của người đàn ông vô cùng kích động, Cố Chiêu Nghi thậm chí có thể nghe ra được những lời nói này rít ra từ trong kẽ răng của người đàn ông.

Cố Chiêu Nghi chú ý đến người đang đi tới từ một bên khác đã rẻ qua chỗ khác, cho nên hiện tại là thời cơ tốt nhất để cô rời đi.

Cô cũng không muốn phải tiếp tục nghe đoạn đối thoại của người khác, nhưng mà không ngờ tới đó chính là cô vừa mới bước ra được một bước, đôi giày cao gót của cô không cẩn thận dẫm lên một cục đá nhỏ.

Vốn dĩ cô không quen mang giày cao gót, lúc này chân của cô bởi vì viên đá nhỏ mà đột nhiên bị trượt, làm cho cả người của cô ngã xuống bể bơi.

Xung quanh trống trơn, cô muốn bắt lấy một thứ gì đó cũng là điều không thể.

Quay lòng vòng... ngã xuống nước.

Âm thanh rơi xuống nước vô cùng lớn, hấp dẫn lực chú ý của Lệ Đế Minh và người đàn ông ở bên này.

Người đàn ông ngược lại cũng không để ý đến âm thanh rơi xuống nước, anh ta lạnh lùng nhướng mày nhìn Lệ Đế Minh rồi sau đó xoay người rời khỏi từ một hướng đi khác.

Mà Lệ Đế Minh bởi vì âm thanh vùng vẫy truyền đến từ trong bể bơi làm anh đi đến bên cạnh bể bơi.

Cố Chiêu Nghi biết bơi, nhưng mà lúc này chân của cô đang bị chuột rút, cho nên cô căn bản cũng không làm được gì, cũng chỉ có thể tùy ý để thân thể của mình hết chìm rồi lại nổi trong bể bơi, cô đã bị sặc nước mấy hơi, lúc này đang không ngừng giãy dụa.

Lệ Đế Minh thấy như vậy cũng không có khả năng thấy chết không cứu, thế là anh liền nhảy xuống bể bơi, đồng thời nhanh chóng cứu Cố Chiêu Nghi lên trên bờ.

Tóc của Cố Chiêu Nghi ướt hết, ướt sũng dính trên hai gò má, gương mặt của cô dưới ánh trăng lại như nổi bật, dường như là càng trở nên gầy gò hơn nữa, nhưng mà ngũ quan vẫn xinh đẹp trong trẻo như cũ, nhất là đôi mắt sạch sẽ giống như một dòng nước trong, dường như muốn hút hồn.





Công Cuộc Giả Trai Lấy Được Phú Hào


CHƯƠNG 7: CHẮC CHẮN ĐÃ GẶP NGƯỜI PHỤ NỮ NÀY Ở ĐÂU ĐÓ

Quần áo trên người cũng ướt đẫm, dính trên người cô phác họa ra đường cong uyển chuyển.

Mặc dù là lúc nãy trong thư phòng anh chỉ vội liếc mắt nhìn một chút, nhưng mà anh nhìn ra người này chính là Chiêu Nghi trong miệng ông Sở đã nhắc tới hồi lúc nãy.

Nhưng mà hồi nãy ở trong thư phòng, anh cũng không nhìn rõ mặt mũi của người phụ nữ này, bây giờ trong khoảnh khắc đối diện với đôi mắt của cô, trong đầu lại sinh ra cảm giác quen thuộc kỳ lạ... có phải là anh đã gặp được người phụ nữ này ở đâu đó rồi không?

Ăn luôn cảm thấy là mình đã gặp người phụ nữ này ở một nơi nào đó.

Cố Chiêu Nghi nhận ra sự dao động trong đôi mắt của Lệ Đế Minh, cô nhanh chóng quay mặt sang chỗ khác.

Trái tim cũng đập thình thịch không ngừng, đúng là sợ cái gì thì cái đó sẽ xảy ra.

Thật sự không ngờ đến trong một bữa tiệc ngắn ngủi, thế mà cô và Lệ Đế Minh lại có hai lần không hẹn mà gặp.

Cô biết rõ là vào loại thời điểm này nên để mình duy trì sự bình tĩnh, nhưng mà có lẽ có một loại tâm lý chột dạ đang làm phiền cô, vậy mà Cố Chiêu Nghi trực tiếp đứng dậy chuẩn bị chạy trối chết.

Thật sự giống như là ở cùng với người đàn ông này thêm một hai giây, thân phận của cô sẽ không cẩn thận mà bị vạch trần.

Một khi thân phận bị vạch trần, vậy thì cũng mang ý nghĩa cô phải bị thất nghiệp từ chỗ của người đàn ông này.

“Này!” Lệ Đế Minh nhíu mày lại, buông tay ra vốn định bắt lấy bả vai của người phụ nữ, không ngờ đến lại nắm lấy mái tóc ngang vai của cô, hành động đó của anh làm cho cô thật sự sợ hãi.

Cô vậy mà lại vô thức ôm lấy đầu của mình, hơn nữa lúc cô nhìn về phía anh một lần nữa, cả người giống như con thỏ bị hoảng hốt, lông mi rung động không ngừng, giống như anh là một con thú dữ hung bạo, bất cứ lúc nào cũng có thể ăn thịt cô.

Đối với Cố Chiêu Nghi mà nói, đương nhiên cô phải bảo vệ mái tóc giả của mình.

“Giày của cô, bỏ hả?” Lệ Đế Minh nhìn lướt qua đôi giày cao gót nằm cạnh bên bể bơi.

Cố Chiêu Nghi thuận theo ánh mắt của anh nhìn sang, đúng là nhìn thấy ở đó có một đôi giày cao gót yên tĩnh nằm đó cô nhanh chóng cúi người nhặt đôi giày cao gót đó lên, lúc đi ngang qua bên cạnh anh, vội vàng ném lại một câu: “Cảm ơn.”

Sau đó liền đi xa với đôi chân trần...

Có lẽ là không cẩn thận giẫm lên cái gì đó như cục đá, anh nhìn thấy cô gái này đau đến nỗi cúi người nhìn lòng bàn chân của mình.

Mặc bộ lễ phục cao quý xinh đẹp, lại đi chân trần không có hình tượng chút nào mà chạy chậm trên con đường đá đi khỏi, cái này khiến khóe môi của Lệ Đế Minh cong lên một độ cong như có như không.

Giống như Cố Chiêu Nghi đã suy nghĩ, quả nhiên Lệ Đế Minh đã đi điều tra bối cảnh thân thế của cô.

Ngày hôm sau, Trịnh Nhã Nam liền mang theo toàn bộ thông tin liên quan đến Cố Chiêu Nghi đến trước mặt của Lệ Đế Minh: “Lệ tổng, đã điều tra rồi, không có bất cứ vấn đề gì. Tiểu Cố được sinh ra trong một gia đình bình thường, mẹ của cậu ta là chủ trong gia đình, ba lại làm công trong công xưởng.”

“Cậu ta có một người anh trai, hai năm trước bởi vì tai nạn giao thông mà trở thành người thực vật, đến nay vẫn còn đang hôn mê bất tỉnh.”

“Cũng bởi vì vậy mà gia đình của Tiểu Cố trở nên ngày càng khó khăn, thiếu một món nợ lớn, nghe nói là mẹ của Tiểu Cố còn là một con ma bài bạc, suốt ngày cứ trầm mê trong việc chơi mạt chược, đánh bạc, cũng bởi vì vậy mà khủng hoảng kinh tế của gia đình rét vì tuyết lạnh vì sương.”

Từ đầu đến cuối Lệ Đế Minh đều không lật phần tài liệu này ra, mà là liếc mắt nhìn bản báo cáo tài vụ trong tay của mình, anh vừa nhìn vừa hững hờ nói: “Anh trai của cậu ta đang ở bệnh viện nào?”

Cho dù có xem từ trên không tin thì cũng không có vấn đề gì đến anh, vẫn phải nên đi kiểm chứng hiện thực một chút.

“Bệnh viện Số Một.”

“Bây giờ đến Bệnh viện Số Một ngay.” Dứt lời, Lệ Đế Minh liền đứng dậy đi ra khỏi phòng làm việc.





Công Cuộc Giả Trai Lấy Được Phú Hào


CHƯƠNG 8: MÀY Y NHƯ RÁC RƯỞI

Trịnh Nhã Nam lập tức đuổi theo bước chân của Lệ Đế Minh, đồng thời gọi điện thoại cho tài xế: “Lập tức chuẩn bị xe, Lệ tổng muốn đến Bệnh viện Số Một.”

Hơn nữa trong Bệnh viện Số Một, Cố Chiêu Nghi vừa mới đi mua cơm cho mình trở về, liền nhìn thấy Nguyễn Bích Phượng đang ngồi trên ghế dài trong phòng bệnh, cũng chính là mẹ của cô.

Nhìn thấy mẹ, trong đầu của Cố Chiêu Nghi có một loại dự cảm bất thường, hai ngày nay mẹ đã gọi cho cô năm sáu cuộc điện thoại, mục đích của mỗi một cuộc điện thoại đều rất rõ ràng, đó chính là muốn lấy tiền của cô.

Cô thật sự không hiểu hiện tại tình hình khẩn cấp, anh trai nằm bệnh viện, tại sao mẹ lại có tâm tư đi chơi mạt chược được vậy chứ?

Nguyễn Bích Phượng đi thẳng tới trước mặt của Cố Chiêu Nghi, khẽ hất cằm lên: “Mày cũng biết làm con gái quá ha, bị điện thoại của tao quấy rầy không chịu nổi, cho nên dứt khoát tắt máy có đúng không hả?”

“Mày cho rằng mày tắt máy thì tao sẽ không tìm được mày à? Chỉ cần anh trai của mày còn nằm bệnh viện một ngày nào, tao còn sợ không tìm được mày ư?” Giọng điệu của Nguyễn Bích Phượng cao hơn mấy phần.

“Anh trai cần có một hoàn cảnh yên tĩnh để nghỉ ngơi, mẹ đừng làm phiền đến anh ấy nghỉ ngơi.” Cố Chiêu Nghi giả vờ như không rõ ý đồ của Nguyễn Bích Phượng đến đây, đặt cái hộp ở trong tay lên trên bàn.

“Mày cho rằng tao muốn đến đây gây chuyện hả?” Hai tay của Nguyễn Bích Phượng vòng lại, một bộ dạng không kiên nhẫn: “Đừng có nói mấy lời nói nhảm nữa, trước tiên gửi ba trăm triệu vào trong thẻ của tao đi.”

Cố Chiêu Nghi đang mở hộp cơm ra, tất cả động tác của cô lúc nghe thấy câu nói này đều hơi dừng lại.

Cô hờ hững nhìn về phía Nguyễn Bích Phượng: “Mẹ nói cái gì?”

“Lỗ tai của mày không dùng được hả? Tao nói là lập tức chuyển cho tao ba trăm triệu, tao có việc cần dùng gấp.” Nguyễn Bích Phượng nhìn cũng không thèm nhìn Cố Chiêu Nghi một chút, ra lệnh rất hùng hồn.

Cố Chiêu Nghi nhìn ra phía trước, cố gắng ép buộc mình phải bình tĩnh, lại cuối cùng cô mới nhẹ giọng phun ra một câu: “Con không có tiền.”

Trong nhà vì để tiết kiệm tiền cho anh trai Cố Minh chữa bệnh, đã mắc nợ hàng đống rồi, hiện tại cô chỉ muốn tiết kiệm chút tiền trả nợ nần, đồng thời cũng kiếm chút tiền thuốc men cho anh trai.

Đối với cô mà nói mỗi một đồng tiền kiếm được đều kiếm không dễ, nhưng mà mẹ thì hay lắm rồi, giống như là số tiền này rơi từ trên trời xuống.

Ba vì để kiếm thêm tiền ở công trường, đã hơn nửa năm không trở về nhà, gần như là ngày nào cũng tăng ca.

Mẹ của cô không đau lòng cho ba của mình thì thôi, nhưng mà cô thì đau lòng cho ba.

Nguyễn Bích Phượng ra lệnh một tiếng, vươn tay ra nắm lấy cánh tay của Cố Chiêu Nghi: “Nhà họ Cố đã vất vả nuôi mày lớn khôn, bây giờ mày kiếm được tiền mày lại báo đáp tao như thế này đây hả? Tao đòi hỏi chút tiền với mày, mày lại dám bày ra sắc mặt với tao?”

Nhận ra sự bất mãn và thất vọng trong ánh mắt của Cố Chiêu Nghi, Nguyễn Bích Phượng bật cười thành tiếng, sau đó tiếp tục nói: “Ánh mắt của mày là có ý gì đây hả? Chẳng lẽ mày không nên gánh vác tất cả nợ nần và chi tiêu của cái nhà này à, anh trai của mày đã xảy ra tai nạn giao thông, không phải là bởi vì mày ừ?”

“Bây giờ hôn mê không chịu tỉnh, tiêu hết tất cả tiền bạc trong nhà, thậm chí còn mắc nợ hàng đống, không phải cũng là bởi vì mày đó à? Ba của mày mệt gần chết ở công trường, không phải cũng là bởi vì mày đó à?”

“Cố Chiêu Nghi, tao phải nói là mày chính là sao chổi của căn nhà này.”

“Tốt nhất là mày đừng khoa tay múa chân với tao, tao cũng không phải là ba hay là anh trai của mày đâu, xem mày như là bảo bối mà cưng chiều. Mày trong mắt của tao giống như là rác rưởi vậy đó, tao hận không thể ném mày ra khỏi nhà họ Cố của tao sớm một chút!”

Lời nói của Nguyễn Bích Phượng vô cùng cay nghiệt, giống như từng con dao bén nhọn khoét trái tim của Cố Chiêu Nghi ra.

Hóa ra là ở trong mắt của mẹ, cô ngay cả rác rưởi cũng không bằng nữa à?





Công Cuộc Giả Trai Lấy Được Phú Hào


CHƯƠNG 9: KHÔNG PHẢI CHỈ LÀ THIẾU MỘT CHÚT TIỀN ĐÁNH BẠC THÔI HẢ

Những lời nói này của Nguyễn Bích Phượng đúng là vô cùng làm đả thương người khác, ngay cả Trịnh Nhã Nam là người đứng xem mà cũng có chút nghe không nổi nữa.

Lúc này Lệ Đế Minh và Trịnh Nhã Nam đã ở ngoài phòng bệnh, đồng thời cũng đã nghe hết tất cả cuộc trò chuyện này.

Trịnh Nhã Nam đã sớm biết Tiểu Cố có một người mẹ cực phẩm, cực kỳ không chịu trách nhiệm, đồng thời còn rất ích kỷ, nhưng mà ngày hôm nay gặp mặt, nó vẫn làm thay đổi nhận thức của anh ta.

Lúc này, sau lưng của bọn họ truyền đến tiếng bước chân.

Sau khi Lệ Đế Minh và Trịnh Nhã Nam nhìn thoáng qua, nhìn thấy mấy người đàn ông vạm vỡ trực tiếp đi về phía phòng bệnh của Cố Chiêu Nghi, người nào cũng hung thần ác sát.

Nhìn... giống như là đến đòi nợ.

“Đám người này đến đây tìm Tiểu Cố?” Trịnh Nhã Nam nhíu mày lại, đã cảm thấy được những người đến đây không hiền lành.

Lệ Đế Minh lại ném cho anh ta một ánh mắt ra hiệu anh ta không cần phải xen vào chuyện bao đồng, thế là Trịnh Nhã Nam và Lệ Đế Minh di chuyển hai bước sang bên cạnh, nhưng mà bọn họ cũng không hề rời đi mà là tiếp tục đứng ở bên ngoài tiếp tục chú ý đến động tĩnh ở trong phòng bệnh.

Trên cánh cửa phòng bệnh có một lớp kính pha lê hình chữ nhật, có thể nhìn thấy rõ được tất cả những gì xảy ra trong phòng bệnh.

Hiệu quả cách âm của phòng bệnh bình thường cũng không tốt cho lắm, cho nên cơ bản đi đến gần cửa phòng bệnh thì đã có thể nghe thấy âm thanh nói chuyện ở bên trong.

Sau khi đám người này phá cửa vào trong liền vênh váo tự đắc nói: “Nếu như ngày hôm nay còn không trả tiền thì tao sẽ đập phá cái phòng bệnh này, làm hư thiết bị chữa bệnh của bệnh viện, để cho bọn mày phải bồi thường một số tiền lớn..."

Cố Chiêu Nghi bị động tĩnh đám người đập cửa xông vào thu hút ánh mắt, cô quay đầu nhìn về phía bọn người với khí thế hung hăng, đám người này cao lớn, trên cánh tay đều có hình xăm to lớn, sắc mặt hung ác.

Cô lập tức di chuyển ánh mắt thắc mắc nhìn về phía Nguyễn Bích Phượng: “Tiền gì? Bọn họ muốn tiền gì?”

Thật ra thì trong đầu của Cố Chiêu Nghi đã sớm đoán được rồi, nhưng mà cô vẫn không thể tin như cũ, cô thật sự cảm thấy chuyện hiện tại mẹ mình làm quá là hoang đường.

Rốt cuộc là lòng dạ phải độc ác đến mức độ nào mới có thể không ngừng làm tiền, gia tăng gánh nặng cho gia đình?

Nguyễn Bích Phượng quay mặt qua chỗ khác, đại khái cũng có chút chột dạ không dám đối mặt với Cố Chiêu Nghi, cũng không dám đáp lời.

Người đàn ông dẫn đầu khinh thường nhìn về phía Cố Chiêu Nghi, trả lời thay cho Nguyễn Bích Phượng: “Mẹ của mày vay nặng lãi ở chỗ của bọn tao, ba trăm triệu này, mày trả?.”

ba trăm triệu đối với một gia đình như bọn họ mà nói quả thật chính là một con số không tưởng tới.

Cố Chiêu Nghi xem như đã hiểu rồi, tại sao những ngày nay Nguyễn Bích Phượng không ngừng gọi điện thoại cho cô đòi ba trăm triệu...

Hóa ra là vay nặng lãi ở bên ngoài.

“Đến lúc nào mẹ mới chịu thu tay lại hả? Mẹ nhất định phải khiến cho cái nhà này càng khó khăn hơn mới hài lòng có đúng không? Mẹ vậy mà lại đi vay nặng lãi... tại sao mẹ có thể đi vay nặng lãi được vậy!” Cố Chiêu Nghi tức giận đến cả ngực đều đang kịch liệt phập phồng, trực tiếp nắm lấy bả vai của Nguyễn Bích Phượng để mẹ và mình nhìn nhau.

Một tay của Nguyễn Bích Phượng hất tay của Cố Chiêu Nghi ra, cố gắng bình tĩnh nói: “Không phải chỉ thiếu một chút tiền đánh bạc thôi sao, bây giờ mày nghỉ biện pháp trả cho tao đi, còn không phải hả? Hơn nữa... vốn dĩ đây chính là chuyện mà mày nên làm mà, tao nuôi mày lớn, bỏ ra bao nhiêu tiền..."
Bây giờ đã đến lúc nào rồi vậy mà Nguyễn Bích Phượng vẫn không hề cảm thấy là mình làm sai, ngược lại còn chất vấn cô rất hùng hồn.

Cố Chiêu Nghi giận quá hóa cười: “Chút tiền đánh bạc hả? Mẹ bị điên rồi hả, mẹ có biết ba trăm triệu này có thể ép chết một cọng rơm cuối cùng của gia đình chúng ta hay không hả? Mẹ có biết là bây giờ trong nhà cứ liên tục khó khăn, tại sao mẹ còn phải ra ngoài đánh bạc, không chơi mạt chượt mẹ sẽ chết hả, hay là mẹ bị điên?”





Công Cuộc Giả Trai Lấy Được Phú Hào


CHƯƠNG 10: TÔI KHÔNG CHỊU TRÁCH NHIỆM XỬ LÝ CỤC DIỆN RỐI RẮM

“Thái độ này của mày là gì hả? Đây cũng là lần đầu tiên tao nợ tiền đánh bạc, đây cũng là lần đầu tiên tao đưa tay muốn xin mày hỗ trợ trả nợ, sao cứ làm như là ngày nào tao cũng gây phiền phức cho mày thế?” Nguyễn Bích Phượng cất cao giọng nói, nói hùng hổ, phản bác lại.

Người đàn ông đứng đầu đã nhìn không được nữa rồi, trực tiếp đánh gãy đoạn đối thoại của bọn họ: “Mẹ con bọn mày muốn cãi nhau thì đợi một lát nữa có thể từ từ cãi nhau, thiếu bọn tao ba trăm triệu, có trả hay không hả?”

“Số tiền đó là do bà ấy thiếu các người, cứ tìm bà ấy.” Cố Chiêu Nghi lạnh lùng quay mặt sang chỗ khác, ép buộc mình kiềm chế lại cảm xúc sụp đổ và như phát điên trong lòng.

“Nội trong ba ngày không có số tiền đó, tay của mẹ mày... sẽ không còn đâu.” Người đàn ông cầm đầu lại hạ thấp giọng nhắc nhở.

Nghe đến đây, cả khuôn mặt của Nguyễn Bích Phượng cũng thay đổi sắc mặt: “Đại ca à, anh đừng có làm như vậy mà... tôi... tôi sẽ nghĩ biện pháp trả tiền, anh nới cho tôi mấy ngày đi.”

“Không có nới gì hết, như thế này thì mẹ cũng sẽ không chạy ra ngoài đánh bạc thiếu nợ nữa.” Cố Chiêu Nghi cười lạnh một tiếng, bày ra thái độ việc không liên quan đến mình.

Nguyễn Bích Phượng tức giận vô cùng, cắn răng nghiến lợi nhìn Cố Chiêu Nghi, đã bị tức đến nỗi nói không nên lời.

Tên đại ca cầm đầu hôm nay đến đây không phải ý để nói vài câu tình cảm, cho nên trong cái chớp mắt hắn ta liền đưa tay ra kéo nhẹ Cố Minh đang nằm trên giường bệnh: “Có điều là ngày hôm nay nhất định phải trả trước chín mươi triệu nếu không thì...

“Tao sẽ đạp phòng bệnh này, đến lúc đó tiền mà bọn mày bồi thường sẽ không phải là chín mươi triệu nữa đâu, thiết bị chữa bệnh ở đây chắc cũng không rẻ.”

Trong giây phút đó ánh mắt của Cố Chiêu Nghi trở nên sắc bén, cô tuyệt đối không cho phép bất cứ người nào làm tổn thương anh trai của cô.

“Buông tay!” Hai tay của Cố Chiêu Nghi siết chặt lại, đôi mắt lạnh đến dọa người, toàn thân trên dưới đều bị một khí tức dọa người bao phủ.

Không thể không nói, bộ dạng hiện tại của cô làm cho tên đại ca cầm đầu bị đứng hình.

Nhưng đến cùng thì vẫn là người đã gặp đủ loại cảnh tượng hùng tráng, cuối cùng hắn ta cũng không để ý tới Cố Chiêu Nghi, mà là móc một con dao từ trong túi ra gác ở trên cổ của Cố Minh: “Loại người lăn lộn trong xã hội đen như bọn tao, cho đến bây giờ cũng không e ngại bất cứ loại uy hiếp nào, đừng nói chuyện luật pháp với bọn tao..."

“Nếu như vẫn không lấy được số tiền kia ra, nói không chừng mạng sống của anh trai mày cũng phải góp theo..."

Nguyễn Bích Phượng ở một bên khác run lẩy bẩy, bà ta là một người ăn hiếp kẻ yếu sợ kẻ mạnh, lúc này bà ta nào còn dám nói chuyện nữa chỉ mong có thể làm giảm cảm giác tồn tại của mình xuống mức thấp nhất.

Nhưng lúc này mắt của Cố Chiêu Nghi lại càng ngày càng đỏ, bị cơn tức giận cuồn cuộn bao phủ, không đợi người đàn ông kia nói hết lời, cô đã bước hai ba bước đi ra phía trước, lấy một tốc độ nhanh chóng khống chế đại ca đứng đầu.

Ngay cả mấy tên đàn em ở bên cạnh cũng sợ đến ngây người.

Có lẽ là bọn hắn không ngờ tới Cố Chiêu Nghi nhìn vô cùng gầy yếu, vậy mà lại có công phu rất cao, hơn nữa mỗi một động tác đều vô cùng gọn gàng mà linh hoạt.

Chỉ luyên thuyên có một lát, đại ca của bọn hắn đã bị Cố Chiêu Nghi đặt trên vách tường, mà con dao kia đã bị Cố Chiêu Nghi đoạt lấy, lúc này đang kề trên cổ của người đàn ông.

“Oan có đầu nợ có chủ, là ai thiếu nợ các người, các người cứ tìm người đó mà tính sổ. Cố Chiêu Nghi tôi không phải là người chịu oan cho bất cứ ai khác, cũng không chịu trách nhiệm xử lý cục diện rối rắm cho bất cứ một người nào!” Nửa câu nói cuối cùng là Cố Chiêu Nghi nói với Nguyễn Bích Phượng.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom