-
Chương 53: Cô ngốc: Em thích anh, sau này em còn có thể tìm anh chơi không?
Vốn dĩ Phúc Bá vẫn còn đang quét sân thì đột nhiên nghe thấy tiếng gọi của Tống Chu Thành, ông ấy vẫn còn ngơ ngác chưa dám xác định có phải là anh không.
Nhưng cùng với tiếng hét của Tống Chu Thành lại vang lên, Phúc Bá bỗng chợt mất bình tĩnh. Nghe tiếng kêu thảm thiết của Tống Chu Thành, ông ấy còn tưởng Lâm Tri Ngải sắp mất mạng rồi!
Khi ông ấy buông cây chổi xuống chạy lên trước xem tình hình vết thương của Lâm Tri Ngải thì lại không tìm thấy vết thương của cô, Phúc Bá sốt ruột chết đi được.
"Rốt cuộc là bị trúng đạn ở đâu, cậu nói đi chứ!"
Tống Chu Thành hồng hộc thở, chỉ tay lên cổ của Lâm Tri Ngải: "Ở đây nè, vết thương to lắm luôn!"
Nhìn thấy vết xước trên cổ của Lâm Tri Ngải, khoé môi của Phúc Bá bất giác giật lên, biểu cảm trên gương mặt cũng trở nên chê trách, nếu không phải anh nói đây là trúng đạn, ông ấy còn tưởng là bị nhánh cây quẹt qua đó.
Nhưng nhìn Tống Chu Thành kinh hồn bạt vía, Phúc Bá chỉ đành căn dặn Tống Chu Thành: "Cậu đi vào nhà thuốc lấy chút kim sang dược* ra đây, bôi lên một chút là khỏi ngay."
Tống Chu Thành gật đầu, sau đó đưa mắt nhìn Lâm Tri Ngải, đôi mắt vẫn còn rưng rưng, nét mặt nghiêm túc nói: "Tri Ngải, anh đi rồi về ngay, em phải đợi anh!"
Nhìn bóng dáng Tống Chu Thành rời đi, Lâm Tri Ngải cau mày: "Tống Chu Thành thích khóc lắm sao?"
Phúc Bá nhìn Lâm Tri Ngải, thở dài: "Chứ còn gì nữa ạ, từ nhỏ thiếu gia đã thích khóc nhè nhưng từ khi phu nhân bỏ đi thì không còn nhìn thấy cậu ấy khóc nữa."
Một đứa con trai cao một mét tám mươi mấy sao có thể khóc nhè được chứ, Lâm Tri Ngải chỉ nghĩ thôi cũng thấy khó tin.
Trong đầu bỗng hiện lên cảnh tượng Tống Chu Thành oà khóc đòi tìm mẹ, cô bất giác rùng mình.
Quân doanh có chút chuyện, Tống Trạch quay về trễ hơn một chút. Vừa mới mở cổng ra đã nhìn thấy một đôi mắt đang chăm chăm nhìn vào mình.
Nhìn thấy vết thương trên mặt của Tống Chu Thành, Tống Trạch giả vờ không nhìn thấy, ngược lại còn chau mày nói với Tống Chu Thành: "Nửa đêm nửa hôm con không ngủ, ở đây làm cái gì!"
"Con muốn vào quân doanh!"
"Hả, con nói gì?" Lúc đầu Tống Trạch không nghe rõ.
Tống Chu Thành chỉ đành nói lại một lần nữa: "Con muốn vào quân doanh."
Đôi mắt đen láy của Tống Trạch lộ ra nét điềm tĩnh và sáng suốt, ông nghiêm nghị trầm giọng nói với Tống Chu Thành: "Quân doanh không phải là nơi con muốn vào là vào, muốn ra là ra đâu."
Tống Chu Thành gật đầu: "Con biết. Vào quân doanh thì con là quân nhân, con sẽ nghiêm khắc tuân thủ theo quy định và trật tự của quân đội."
Anh đã nghĩ rất lâu, với năng lực hiện tại của anh, đừng nói là bảo vệ Lâm Tri Ngải, ngay cả việc tự bảo vệ chính mình cũng khó khăn.
Anh bắt buộc phải nhanh chóng trưởng thành, nếu không thì anh lấy tư cách gì mà làm một người chồng tốt, vả lại sau này anh còn phải trở thành một người ba.
Tống Trạch hài lòng gật đầu: "Được, không thành vấn đề, ngày mai con đến quân doanh cùng với ba!"
Khi Tống Chu Thành quay trở lại phòng thì Lâm Tri Ngải còn đang nhìn vết thương bị xước trên cổ mình trong gương, nhìn thấy Lâm Tri Ngải chau mày, Tống Chu Thành đành lên trước hỏi thăm: "Sao rồi, đau lắm sao?"
Lâm Tri Ngải lắc đầu: "Tàm tạm, nhưng mà tôi lo là nó sẽ để lại sẹo."
Bây giờ Lâm Tri Ngải hễ nhớ đến Nguỵ Quân Vũ thì tức giận, cậu ta có biết vết thương đối với một cô gái mà nói nó mà mang nghĩa là gì không? Sau này để lại sẹo thì không còn đẹp nữa!
Tống Chu Thành vén tóc của Lâm Tri Ngải lên nhìn vết thương đó, mỉm cười rồi lắc đầu: "Không sao, chắc là không để lại sẹo đâu. Nếu như em không yên tâm nữa thì ngày mai chúng ta đến hiệu thuốc mua kem trị mờ sẹo."
Từ nhỏ đến lớn anh đánh đánh đấm đấm, vết thương trên người chưa bao giờ ngừng nhưng anh cũng chẳng có vết sẹo nào. Có thể thấy những chuyện như để lại sẹo này, chỉ cần không nghĩ đến nó thì nó sẽ không xuất hiện.
Tống Chu Thành nói xong thì nhìn bóng lưng của Lâm Tri Ngải, muốn nói gì đó nhưng lại chẳng biết nên mở lời thế nào.
Lâm Tri Ngải quay đầu lại nhìn thấy bộ dạng có điều muốn nói nhưng ngập ngừng lại thôi của Tống Chu Thành, bèn hỏi anh: "Anh đến tìm ba nói gì vậy?"
Vừa nãy Tống Chu Thành bảo rằng anh đi tìm ba nói chút chuyện, sau đó thì bước ra ngoài.
Tống Chu Thành chăm chú nhìn vào gương mặt của Lâm Tri Ngải không chớp mắt, qua một hồi lâu mới mở lời: "Anh muốn vào quân doanh, vừa nãy gặp ông già nói chuyện này đấy."
Lâm Tri Ngải khẽ gật đầu, cô mỉm cười: "Đến quân doanh là chuyện tốt mà!"
"Nhưng như vậy thì anb không thể ở bên em mãi được, nói không chừng chúng ta phải lâu lắm mới được gặp nhau một lần." Khi Tống Chu Thành nói câu này, trong đôi mắt có chút u buồn.
Lâm Tri Ngải thì chẳng để tâm mà khẽ cười: "Lúc trước khi anh chưa ở cùng với tôi thì anh cũng đâu có đói chết đâu!"
Tống Chu Thành: "..."
Đúng là anh không nên mong cầu lời gì tốt đẹp có thể thốt ra từ miệng của khúc gỗ Lâm Tri Ngải này.
Sau khi Nguỵ Ngạo Vũ quay về nhà thì một mình nằm trên giường, nhớ lại lời căn dặn sáng nay của Tống Trạch: "Tính cách của A Thành hơi cố chấp, còn khá tự mãn và kiêu ngạo, tôi cần con trấn áp nó xuống một chút để nó biết được năng lực của bản thân mình."
Nguỵ Ngạo Vũ thoải mái đồng ý ngay, bởi vì anh muốn nhìn thấy cô nhóc rõ ràng chỉ mới ba tháng trước còn nằng nặc đòi quà trước mặt anh, mà giờ đột nhiên đã trở thành vợ của người khác.
Ở bên đây Lâm Tri Ngải đã ngủ thiếp đi, có điều trong đầu lại xuất hiện một cảnh tượng vô cùng kỳ lạ, ở trong vườn hoa có hai cô bé chỉ khoảng năm sáu tuổi.
Một cô bé mặc chiếc váy màu hồng, tóc cột thành hai búi, trên búi tóc còn gắn một cây trâm cài.
Một cô bé khác thì mặc chiếc váy màu xanh, tóc tết hai bím ngắn, trên bím tóc có kẹp hai bông hoa giả cùng màu.
Lâm Tri Ngải vừa nhìn đã nhận ra đây chính là vườn hoa của nhà họ Lâm, còn cô bé mặc chiếc váy màu hồng là cô ngốc khi còn nhỏ. Người mặc chiếc váy xanh là Lâm Diệc Vân thuở nhỏ.
Mặc dù Lâm Diệc Vân trông rất nhỏ con nhưng tính tình thì rất nóng nảy, hai tay chống hông, cô ta đẩy cô ngốc một cái trước, sau đó thì giành lấy cây trâm cài trên đầu của cô ngốc.
"Một đứa ngốc như chị chẳng có ai yêu thương, không xứng có được cây trâm đẹp như vậy đâu, đưa cho tôi thì hơn!"
Cô ngốc cúi đầu xuống, nước mắt rưng rưng trông vô cùng tủi thân: "Nhưng đó là cây trâm mẹ chị để lại cho chị."
Lâm Diệc Vân hất cằm lên, hừ một tiếng: "Mẹ của chị chết lâu vậy rồi, có ngon thì chị tìm bà ấy mà mách đi!"
Nhìn theo bóng lưng rời đi của Lâm Diệc Vân, trong đầu cô ngốc toàn là câu nói ấy: "Có ngon thì chị tìm bà ấy mà mách đi!"
Cô bé lau đi nước mắt rồi khịt khịt mũi đi đến một góc của vườn hoa, vạch bụi cỏ ra thì thấy một lỗ chó ở bên trong đó.
Cô bé phải đi tìm mẹ của mình, cô bé phải đi tìm mẹ để mách với mẹ rằng em gái giành đồ của mình còn ức hiếp mình nữa.
Nhưng sau khi cô ngốc bò ra khỏi chiếc lỗ chó đó mới sực nhớ ra rằng cô bé còn còn chẳng biết mẹ mình đang ở đâu, cô ngốc chỉ đành men theo dòng người mà đi thẳng.
Cô ngốc đã đi rất lâu, đi đến khi trời sập tối, mọi người đều trở về nhà, trên con phố chỉ còn sót lại một mình cô ngốc mà thôi.
Cô bé cảm thấy bất lực và sợ hãi nên đành tìm một con hẻm nào đó và giấu mình vào trong đống rác, nước mắt không kìm được mà rơi xuống.
Qua một lúc lâu, bên cạnh đống rác đó vang lên tiếng bước chân: "Em là cô bé nhà ai mà khuya thế này rồi mà không về nhà!"
Cô ngốc ngẩng đầu lên thì nhìn thấy cậu bé tầm mười tuổi đứng trước mặt mình, cô ngốc sợ giật cả mình, chỉ đành ôm đầu gối rồi vùi đầu vào.
Cậu bé đó chau mày và hỏi cô ngốc: "Sao em không nói gì thế? Em không nói được sao?"
Cô ngốc lại ngẩng đầu nhìn cậu bé đó, gương mặt nhỏ nghiêm túc và nói: "Em không phải cô ngốc, em là Lâm Tri Ngải."
Cậu bé đó khẽ mỉm cười với Lâm Tri Ngải: "Anh tên Ngụy Ngạo Vũ, rất vui được gặp em. Nhà em ở đâu? Có cần anh đưa em về không?"
Cô ngốc cúi đầu, lại bày ra bộ dạng buồn rười rượi: "Em... Em cũng không nhớ nhà em ở đâu nữa."
Ngụy Ngạo Vũ nhăn mày, cậu bé đứng dậy và bế Lâm Tri Ngải lên, Ngụy Ngạo Vũ mười tuổi bế một Lâm Tri Ngải năm tuổi chẳng phí chút sức lực nào.
"Vậy anh dẫn em về nhà anh trước nha, đợi ngày mai trời sáng, anh sẽ dẫn em đi tìm người nhà của em."
Cô ngốc cứ thế đi theo Ngụy Ngạo Vũ đi thẳng về nhà họ Nguỵ, khi cách nhà họ Ngụy chỉ còn ba con phố nữa cô ngốc bỗng nhiên nhìn thấy một căn nhà lợp ngói đỏ.
Cô ngốc lập tức vỗ vào tay của Ngụy Ngạo Vũ, lớn tiếng hét lên: "Em nhìn thấy nhà em rồi, em nhìn thấy nhà em rồi!"
Sau khi Nguỵ Ngạo Vũ đặt cô ngốc xuống thì cô ngốc lập tức chạy về phía nhà họ Lâm. Khi nhìn thấy cô ngốc thành thục vạch bụi cỏ ở góc tường, để lộ ra một lỗ chó, Ngụy Ngạo Vũ chớp chớp mắt không dám tin vào những gì mình thấy.
Cô ngốc bò vào trong lỗ chó xong thì mới phát hiện bên ngoài còn có một Ngụy Ngạo Vũ nữa, cô ngốc chỉ đành quay người lại và thò đầu mình ra ngoài rồi hỏi Nguỵ Ngạo Vũ: "Em thích anh, sau này em còn có thể tìm anh chơi không?"
Nhìn thấy gương mặt nhỏ nhắn dính đầy bụi bẩn, Nguỵ Ngạo Vũ mỉm cười: "Buổi sáng anh đến huấn luyện ở quân doanh, chỉ có buổi tối mới có thời gian. Nếu sau này em nhớ anh rồi, em có thể vẽ một nét ở trên lỗ chó kia, đợi tối anh quay về sẽ đến tìm em."
Cô ngốc gật đầu xong thì quay về Thanh Viên Trai, vừa bước vào cửa Thanh Viên Trai đã gặp phải Lâm lão thái thái.
Nhìn thấy cả người cô ngốc bẩn như vậy, trong mắt Lâm lão thái thái có đôi chút không vui: "Con đi đâu chơi vậy hả, sao lại thành ra bộ dạng như thế này."
Cô ngốc vốn dĩ muốn mách với bà nhưng lại cúi đầu, nước mắt lại không ngừng rơi. Thì ra cô bé mất tích lâu như vậy cũng chẳng một ai phát hiện. Cô bé thật sự là một bé ngốc không ai cần...
Khi Tống Chu Thành ngủ thì cảm thấy có gì đó không ổn, anh mở mắt ra mới phát hiện tối hôm nay Lâm Tri Ngải không ôm mình.
Ngay lúc anh chuẩn bị lấy tay Lâm Tri Ngải đặt lên người mình, bỗng anh nhìn thấy Lâm Tri Ngải chau mày, khóe mắt còn ngấn nước.
Tống Chu Thành hớt hải lay nhẹ Lâm Tri Ngải, quan tâm hỏi cô: "Em sao vậy? Có phải nằm mơ thấy ác mộng rồi không?"
Lâm Tri Ngải mở mắt ra, cô nhìn thấy Tống Chu Thành ở trước mặt bèn vội nhào vào lòng của anh, khẽ nấc nghẹn: "Cô ngốc đáng thương quá đi mất."
Chẳng có ai yêu thương, cho dù sau này có quen biết Ngụy Ngạo Vũ đi nữa cũng chẳng thể bù đắp được khoảng trống trong lòng của cô ấy.
Tống Chu Thành chỉ biết "cô ngốc" mà Lâm Tri Ngải nói là bản thân cô mà thôi, khóc cũng là vì không nỡ để anh đến quân doanh.
Vậy nên anh lập tức vỗ nhẹ vào lưng của Lâm Tri Ngải, nhẹ nhàng nói: "Không sao, sáng ngày mai anh đến xin với ông già, sáng đến quân doanh, chiều quay về nhà ở giống với ông ấy."
Nhìn thấy bộ dạng nghiêm túc của Tống Chu Thành, Lâm Tri Ngải còn hơi mơ hồ, lúc nãy không phải cô bảo là cô ngốc đáng thương sao? Sao đột nhiên anh lại nhắc đến quân doanh rồi.
Lâm Tri Ngải rất muốn nói với Tống Chu Thành, cho dù anh không về cũng không sao, một mình cô ngủ một chiếc giường lớn, thích lắm luôn. Anh mà quay về ngủ lại còn ảnh hưởng đến thời gian giấc ngủ và chất lượng giấc ngủ của cô nữa!
- ----
[Chú thích]
*Kim sang dược: Là một loại thuốc chủ yếu điều trị các vết thương do vật sắc nhọn gây ra, các vết thương do té ngã (chấn thương), có tác dụng giảm đau, cầm máu, không gây mủ.
Nhưng cùng với tiếng hét của Tống Chu Thành lại vang lên, Phúc Bá bỗng chợt mất bình tĩnh. Nghe tiếng kêu thảm thiết của Tống Chu Thành, ông ấy còn tưởng Lâm Tri Ngải sắp mất mạng rồi!
Khi ông ấy buông cây chổi xuống chạy lên trước xem tình hình vết thương của Lâm Tri Ngải thì lại không tìm thấy vết thương của cô, Phúc Bá sốt ruột chết đi được.
"Rốt cuộc là bị trúng đạn ở đâu, cậu nói đi chứ!"
Tống Chu Thành hồng hộc thở, chỉ tay lên cổ của Lâm Tri Ngải: "Ở đây nè, vết thương to lắm luôn!"
Nhìn thấy vết xước trên cổ của Lâm Tri Ngải, khoé môi của Phúc Bá bất giác giật lên, biểu cảm trên gương mặt cũng trở nên chê trách, nếu không phải anh nói đây là trúng đạn, ông ấy còn tưởng là bị nhánh cây quẹt qua đó.
Nhưng nhìn Tống Chu Thành kinh hồn bạt vía, Phúc Bá chỉ đành căn dặn Tống Chu Thành: "Cậu đi vào nhà thuốc lấy chút kim sang dược* ra đây, bôi lên một chút là khỏi ngay."
Tống Chu Thành gật đầu, sau đó đưa mắt nhìn Lâm Tri Ngải, đôi mắt vẫn còn rưng rưng, nét mặt nghiêm túc nói: "Tri Ngải, anh đi rồi về ngay, em phải đợi anh!"
Nhìn bóng dáng Tống Chu Thành rời đi, Lâm Tri Ngải cau mày: "Tống Chu Thành thích khóc lắm sao?"
Phúc Bá nhìn Lâm Tri Ngải, thở dài: "Chứ còn gì nữa ạ, từ nhỏ thiếu gia đã thích khóc nhè nhưng từ khi phu nhân bỏ đi thì không còn nhìn thấy cậu ấy khóc nữa."
Một đứa con trai cao một mét tám mươi mấy sao có thể khóc nhè được chứ, Lâm Tri Ngải chỉ nghĩ thôi cũng thấy khó tin.
Trong đầu bỗng hiện lên cảnh tượng Tống Chu Thành oà khóc đòi tìm mẹ, cô bất giác rùng mình.
Quân doanh có chút chuyện, Tống Trạch quay về trễ hơn một chút. Vừa mới mở cổng ra đã nhìn thấy một đôi mắt đang chăm chăm nhìn vào mình.
Nhìn thấy vết thương trên mặt của Tống Chu Thành, Tống Trạch giả vờ không nhìn thấy, ngược lại còn chau mày nói với Tống Chu Thành: "Nửa đêm nửa hôm con không ngủ, ở đây làm cái gì!"
"Con muốn vào quân doanh!"
"Hả, con nói gì?" Lúc đầu Tống Trạch không nghe rõ.
Tống Chu Thành chỉ đành nói lại một lần nữa: "Con muốn vào quân doanh."
Đôi mắt đen láy của Tống Trạch lộ ra nét điềm tĩnh và sáng suốt, ông nghiêm nghị trầm giọng nói với Tống Chu Thành: "Quân doanh không phải là nơi con muốn vào là vào, muốn ra là ra đâu."
Tống Chu Thành gật đầu: "Con biết. Vào quân doanh thì con là quân nhân, con sẽ nghiêm khắc tuân thủ theo quy định và trật tự của quân đội."
Anh đã nghĩ rất lâu, với năng lực hiện tại của anh, đừng nói là bảo vệ Lâm Tri Ngải, ngay cả việc tự bảo vệ chính mình cũng khó khăn.
Anh bắt buộc phải nhanh chóng trưởng thành, nếu không thì anh lấy tư cách gì mà làm một người chồng tốt, vả lại sau này anh còn phải trở thành một người ba.
Tống Trạch hài lòng gật đầu: "Được, không thành vấn đề, ngày mai con đến quân doanh cùng với ba!"
Khi Tống Chu Thành quay trở lại phòng thì Lâm Tri Ngải còn đang nhìn vết thương bị xước trên cổ mình trong gương, nhìn thấy Lâm Tri Ngải chau mày, Tống Chu Thành đành lên trước hỏi thăm: "Sao rồi, đau lắm sao?"
Lâm Tri Ngải lắc đầu: "Tàm tạm, nhưng mà tôi lo là nó sẽ để lại sẹo."
Bây giờ Lâm Tri Ngải hễ nhớ đến Nguỵ Quân Vũ thì tức giận, cậu ta có biết vết thương đối với một cô gái mà nói nó mà mang nghĩa là gì không? Sau này để lại sẹo thì không còn đẹp nữa!
Tống Chu Thành vén tóc của Lâm Tri Ngải lên nhìn vết thương đó, mỉm cười rồi lắc đầu: "Không sao, chắc là không để lại sẹo đâu. Nếu như em không yên tâm nữa thì ngày mai chúng ta đến hiệu thuốc mua kem trị mờ sẹo."
Từ nhỏ đến lớn anh đánh đánh đấm đấm, vết thương trên người chưa bao giờ ngừng nhưng anh cũng chẳng có vết sẹo nào. Có thể thấy những chuyện như để lại sẹo này, chỉ cần không nghĩ đến nó thì nó sẽ không xuất hiện.
Tống Chu Thành nói xong thì nhìn bóng lưng của Lâm Tri Ngải, muốn nói gì đó nhưng lại chẳng biết nên mở lời thế nào.
Lâm Tri Ngải quay đầu lại nhìn thấy bộ dạng có điều muốn nói nhưng ngập ngừng lại thôi của Tống Chu Thành, bèn hỏi anh: "Anh đến tìm ba nói gì vậy?"
Vừa nãy Tống Chu Thành bảo rằng anh đi tìm ba nói chút chuyện, sau đó thì bước ra ngoài.
Tống Chu Thành chăm chú nhìn vào gương mặt của Lâm Tri Ngải không chớp mắt, qua một hồi lâu mới mở lời: "Anh muốn vào quân doanh, vừa nãy gặp ông già nói chuyện này đấy."
Lâm Tri Ngải khẽ gật đầu, cô mỉm cười: "Đến quân doanh là chuyện tốt mà!"
"Nhưng như vậy thì anb không thể ở bên em mãi được, nói không chừng chúng ta phải lâu lắm mới được gặp nhau một lần." Khi Tống Chu Thành nói câu này, trong đôi mắt có chút u buồn.
Lâm Tri Ngải thì chẳng để tâm mà khẽ cười: "Lúc trước khi anh chưa ở cùng với tôi thì anh cũng đâu có đói chết đâu!"
Tống Chu Thành: "..."
Đúng là anh không nên mong cầu lời gì tốt đẹp có thể thốt ra từ miệng của khúc gỗ Lâm Tri Ngải này.
Sau khi Nguỵ Ngạo Vũ quay về nhà thì một mình nằm trên giường, nhớ lại lời căn dặn sáng nay của Tống Trạch: "Tính cách của A Thành hơi cố chấp, còn khá tự mãn và kiêu ngạo, tôi cần con trấn áp nó xuống một chút để nó biết được năng lực của bản thân mình."
Nguỵ Ngạo Vũ thoải mái đồng ý ngay, bởi vì anh muốn nhìn thấy cô nhóc rõ ràng chỉ mới ba tháng trước còn nằng nặc đòi quà trước mặt anh, mà giờ đột nhiên đã trở thành vợ của người khác.
Ở bên đây Lâm Tri Ngải đã ngủ thiếp đi, có điều trong đầu lại xuất hiện một cảnh tượng vô cùng kỳ lạ, ở trong vườn hoa có hai cô bé chỉ khoảng năm sáu tuổi.
Một cô bé mặc chiếc váy màu hồng, tóc cột thành hai búi, trên búi tóc còn gắn một cây trâm cài.
Một cô bé khác thì mặc chiếc váy màu xanh, tóc tết hai bím ngắn, trên bím tóc có kẹp hai bông hoa giả cùng màu.
Lâm Tri Ngải vừa nhìn đã nhận ra đây chính là vườn hoa của nhà họ Lâm, còn cô bé mặc chiếc váy màu hồng là cô ngốc khi còn nhỏ. Người mặc chiếc váy xanh là Lâm Diệc Vân thuở nhỏ.
Mặc dù Lâm Diệc Vân trông rất nhỏ con nhưng tính tình thì rất nóng nảy, hai tay chống hông, cô ta đẩy cô ngốc một cái trước, sau đó thì giành lấy cây trâm cài trên đầu của cô ngốc.
"Một đứa ngốc như chị chẳng có ai yêu thương, không xứng có được cây trâm đẹp như vậy đâu, đưa cho tôi thì hơn!"
Cô ngốc cúi đầu xuống, nước mắt rưng rưng trông vô cùng tủi thân: "Nhưng đó là cây trâm mẹ chị để lại cho chị."
Lâm Diệc Vân hất cằm lên, hừ một tiếng: "Mẹ của chị chết lâu vậy rồi, có ngon thì chị tìm bà ấy mà mách đi!"
Nhìn theo bóng lưng rời đi của Lâm Diệc Vân, trong đầu cô ngốc toàn là câu nói ấy: "Có ngon thì chị tìm bà ấy mà mách đi!"
Cô bé lau đi nước mắt rồi khịt khịt mũi đi đến một góc của vườn hoa, vạch bụi cỏ ra thì thấy một lỗ chó ở bên trong đó.
Cô bé phải đi tìm mẹ của mình, cô bé phải đi tìm mẹ để mách với mẹ rằng em gái giành đồ của mình còn ức hiếp mình nữa.
Nhưng sau khi cô ngốc bò ra khỏi chiếc lỗ chó đó mới sực nhớ ra rằng cô bé còn còn chẳng biết mẹ mình đang ở đâu, cô ngốc chỉ đành men theo dòng người mà đi thẳng.
Cô ngốc đã đi rất lâu, đi đến khi trời sập tối, mọi người đều trở về nhà, trên con phố chỉ còn sót lại một mình cô ngốc mà thôi.
Cô bé cảm thấy bất lực và sợ hãi nên đành tìm một con hẻm nào đó và giấu mình vào trong đống rác, nước mắt không kìm được mà rơi xuống.
Qua một lúc lâu, bên cạnh đống rác đó vang lên tiếng bước chân: "Em là cô bé nhà ai mà khuya thế này rồi mà không về nhà!"
Cô ngốc ngẩng đầu lên thì nhìn thấy cậu bé tầm mười tuổi đứng trước mặt mình, cô ngốc sợ giật cả mình, chỉ đành ôm đầu gối rồi vùi đầu vào.
Cậu bé đó chau mày và hỏi cô ngốc: "Sao em không nói gì thế? Em không nói được sao?"
Cô ngốc lại ngẩng đầu nhìn cậu bé đó, gương mặt nhỏ nghiêm túc và nói: "Em không phải cô ngốc, em là Lâm Tri Ngải."
Cậu bé đó khẽ mỉm cười với Lâm Tri Ngải: "Anh tên Ngụy Ngạo Vũ, rất vui được gặp em. Nhà em ở đâu? Có cần anh đưa em về không?"
Cô ngốc cúi đầu, lại bày ra bộ dạng buồn rười rượi: "Em... Em cũng không nhớ nhà em ở đâu nữa."
Ngụy Ngạo Vũ nhăn mày, cậu bé đứng dậy và bế Lâm Tri Ngải lên, Ngụy Ngạo Vũ mười tuổi bế một Lâm Tri Ngải năm tuổi chẳng phí chút sức lực nào.
"Vậy anh dẫn em về nhà anh trước nha, đợi ngày mai trời sáng, anh sẽ dẫn em đi tìm người nhà của em."
Cô ngốc cứ thế đi theo Ngụy Ngạo Vũ đi thẳng về nhà họ Nguỵ, khi cách nhà họ Ngụy chỉ còn ba con phố nữa cô ngốc bỗng nhiên nhìn thấy một căn nhà lợp ngói đỏ.
Cô ngốc lập tức vỗ vào tay của Ngụy Ngạo Vũ, lớn tiếng hét lên: "Em nhìn thấy nhà em rồi, em nhìn thấy nhà em rồi!"
Sau khi Nguỵ Ngạo Vũ đặt cô ngốc xuống thì cô ngốc lập tức chạy về phía nhà họ Lâm. Khi nhìn thấy cô ngốc thành thục vạch bụi cỏ ở góc tường, để lộ ra một lỗ chó, Ngụy Ngạo Vũ chớp chớp mắt không dám tin vào những gì mình thấy.
Cô ngốc bò vào trong lỗ chó xong thì mới phát hiện bên ngoài còn có một Ngụy Ngạo Vũ nữa, cô ngốc chỉ đành quay người lại và thò đầu mình ra ngoài rồi hỏi Nguỵ Ngạo Vũ: "Em thích anh, sau này em còn có thể tìm anh chơi không?"
Nhìn thấy gương mặt nhỏ nhắn dính đầy bụi bẩn, Nguỵ Ngạo Vũ mỉm cười: "Buổi sáng anh đến huấn luyện ở quân doanh, chỉ có buổi tối mới có thời gian. Nếu sau này em nhớ anh rồi, em có thể vẽ một nét ở trên lỗ chó kia, đợi tối anh quay về sẽ đến tìm em."
Cô ngốc gật đầu xong thì quay về Thanh Viên Trai, vừa bước vào cửa Thanh Viên Trai đã gặp phải Lâm lão thái thái.
Nhìn thấy cả người cô ngốc bẩn như vậy, trong mắt Lâm lão thái thái có đôi chút không vui: "Con đi đâu chơi vậy hả, sao lại thành ra bộ dạng như thế này."
Cô ngốc vốn dĩ muốn mách với bà nhưng lại cúi đầu, nước mắt lại không ngừng rơi. Thì ra cô bé mất tích lâu như vậy cũng chẳng một ai phát hiện. Cô bé thật sự là một bé ngốc không ai cần...
Khi Tống Chu Thành ngủ thì cảm thấy có gì đó không ổn, anh mở mắt ra mới phát hiện tối hôm nay Lâm Tri Ngải không ôm mình.
Ngay lúc anh chuẩn bị lấy tay Lâm Tri Ngải đặt lên người mình, bỗng anh nhìn thấy Lâm Tri Ngải chau mày, khóe mắt còn ngấn nước.
Tống Chu Thành hớt hải lay nhẹ Lâm Tri Ngải, quan tâm hỏi cô: "Em sao vậy? Có phải nằm mơ thấy ác mộng rồi không?"
Lâm Tri Ngải mở mắt ra, cô nhìn thấy Tống Chu Thành ở trước mặt bèn vội nhào vào lòng của anh, khẽ nấc nghẹn: "Cô ngốc đáng thương quá đi mất."
Chẳng có ai yêu thương, cho dù sau này có quen biết Ngụy Ngạo Vũ đi nữa cũng chẳng thể bù đắp được khoảng trống trong lòng của cô ấy.
Tống Chu Thành chỉ biết "cô ngốc" mà Lâm Tri Ngải nói là bản thân cô mà thôi, khóc cũng là vì không nỡ để anh đến quân doanh.
Vậy nên anh lập tức vỗ nhẹ vào lưng của Lâm Tri Ngải, nhẹ nhàng nói: "Không sao, sáng ngày mai anh đến xin với ông già, sáng đến quân doanh, chiều quay về nhà ở giống với ông ấy."
Nhìn thấy bộ dạng nghiêm túc của Tống Chu Thành, Lâm Tri Ngải còn hơi mơ hồ, lúc nãy không phải cô bảo là cô ngốc đáng thương sao? Sao đột nhiên anh lại nhắc đến quân doanh rồi.
Lâm Tri Ngải rất muốn nói với Tống Chu Thành, cho dù anh không về cũng không sao, một mình cô ngủ một chiếc giường lớn, thích lắm luôn. Anh mà quay về ngủ lại còn ảnh hưởng đến thời gian giấc ngủ và chất lượng giấc ngủ của cô nữa!
- ----
[Chú thích]
*Kim sang dược: Là một loại thuốc chủ yếu điều trị các vết thương do vật sắc nhọn gây ra, các vết thương do té ngã (chấn thương), có tác dụng giảm đau, cầm máu, không gây mủ.
Bình luận facebook