Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-996
Chương 996: Trốn khỏi họng súng, người cuối cùng
Vietwriter Xem ngay Cập nhật chương mới nhất tại Vietwriternet
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Trong tình thể đội quân người ngưa của bọn họ còn chưa đến kịp, số lượng người áo đen bên này của Vinh Nam rõ ràng là đè ép một phần của bọn họ, cho nên muốn chạy thoát vốn chính là chuyện ngàn lẻ một đêm, chỉ còn cách cố gắng kéo dài thời gian, cố gắng kéo dài lực chú ý của bọn người trên boong tàu.
Diệp Kinh Đường nhìn thấy Ôn Lễ Chỉ vì bảo vệ Đường Duy không bị thương, mà dẫn đến bản thân liên tục công kích, hét lên một tiếng: "Ôn Lễ Chỉ anh có bị ngu hay không vậy? Bạc Dạ có cho anh súng mà"
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Nghe được một câu này, Đường Thi giật mình một cái. Cô quay đầu chất vấn Bạc Dạ: "Anh quen Ôn Lễ Chỉ sao?"
Bạc Dạ lắp bắp không bịa được gì nữa: “Bà cô nhỏ của tôi, trong tình thế nguy cấp như bây giờ có thể đừng hỏi những vấn đề như vậy được không?" Đường Thi siết chặt lấy Bạc Dạ không buông, tiện tay chi thắng về phía Ôn Lễ Chỉ đang bị bao vây giữa đám người: "Anh đã sớm quen biết với anh ta phải không?"
Bạc Dạ bị ánh mắt của Đường Thi dọa đến nói thắng ra hết: “Đã quen biết với anh ta lâu rồi, em đừng để ý đến những chuyện vụn vặt như thế này được không, chúng ta đến chỗ khác trước boong tàu đi tất cả mọi người đều đang giúp chúng ta kéo dài thời gian."
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Đường Thi nói: "Anh đã sớm quen biết với Ôn Lễ Chỉ, sao lại không nói sớm. Lúc trước có phải do anh cổ ý bảo Ôn Lễ Chỉ đến làm khó dễ tôi hay không?"
Ôn Lễ Chỉ ở phía xa nghe thấy Đường Thi đang nói xấu minh, đầu tiên quật ngã một người áo đen thắng xuống đất, sau đó người đàn ông dành thời gian hét một tiếng: "Trời đất chứng giam. Bạc Dạ không cho tôi nói tháng ra nên tôi mới không nói ra."
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Chả trách lúc trước Ôn Lễ Chỉ nói chuyện với Đường Thi chính là cái kiểu giọng điệu có hàm ý trong lời nói, bởi vì anh ta vốn chính là bạn bè của Bạc Da.
Hôn Lễ Chỉ của nhà họ Ôn, và Bạc Dạ của nhà họ Bạc, chi đoán thôi cũng có thể đoán được bọn họ nhất định có quen biết nhau ở một số lĩnh vực rồi, sao cô lại có thể ngốc như vậy mà tin bọn họ diễn kịch chứ?
Ön Lễ Chỉ khiêng Đường Duy chạy như điên trong đám người áo đen: "Bạc Da, tôi the sẽ không tiếp tục làm mấy chuyện phá hoại như vậy nữa, anh nhìn một chút xem anh đã kéo tôi vào cái vòng gì rồi." Đường Duy chỉ phương hướng cho Ôn Lễ Chỉ: "Ở hướng tám giờ có người nhằm vào anh." "Còn dễ mất mạng như vậy." Ôn Lễ Chi hét một tiếng, sau đó ngẩng đầu nhìn lên trên máy bay trực thăng, vẫn có người muốn leo lên chiếm lấy nó, dẫn đến Ôn Lễ Chỉ còn phải lo đề phòng bọn người này muốn phá hủy máy bay trực thăng.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Diệp Kinh Đường bảo đám người Khương Thích ở lại trên một cái du thuyền khác đừng động đậy, bản thân thì đã sớm gia nhập vào cuộc chiến này. Cập nhật chương mới nhất tại Truyện88 .net
Kỳ Mặc và Lạc Phàm đang va chạm vũ khí với Ngải Tư, giờ phút này trong mắt của Lạc Phàm xẹt qua một chút kinh ngạc. "Chờ chút đã.." nhiên anh ta nhớ ra cái gì đó: "Chiêu thức này, anh là.." Vào hai năm trước, là cái người trẻ tuổi trong cùng một trận đấu tầm cỡ thế giới với anh, cuối cùng trong trận chung kết còn bị người ta chế giễu. "Chính là anh sao?"
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Lạc Phàm chưa từng thẳng thắn như vậy, từ trước đến nay anh ta mặt đơ như núi bằng, nhưng mà giờ phút này, lại lộ ra vẻ khiếp sợ.
Ngải Tư ung dung thản nhiên tiếp nhận những lời phỏng đoán này, sau đó nói: "Là tôi."
Là kẻ không được coi trọng kia, nhưng chính là thiếu niên đã đánh thẳng vào trận chung kết. Sự khiếp sợ trong mắt của Lạc Phàm đã không còn từ ngữ nào có thể hình dung ra được nữa.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Kỳ Mặc đi lên giúp đỡ một chút, vừa đúng lúc Ngải Tư móc súng lục ra, trong chớp nhoáng này Kỳ Mặc nhấc chân đá mạnh một cái.
Tiếng lạch cạch vang lên khẩu súng rơi xuống đất, nhưng mà không ngờ được đây là Ngải Tư đang giương đông kích tây, khom người lại chừa ra một con đường khác, một người áo đen giẫm lên lưng anh ta mà xông lên, khẩu súng trong tay chia thắng vào trán của Kỳ Mặc.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Giờ phút này, từng giây từng phút, tầm mắt của tất cả mọi người bọn họ dừng lại một lát. Dường như là đang phân tích chậm lại một cảnh hành động kinh điển nhất trong bộ phim điện ảnh.
Người áo đen giẫm lên lưng của Ngải Tư mà nhảy lên bắn ra, Kỳ Mặc không kịp đề phòng muốn lui lại nhưng lại không còn đường để lui. Sau đó, họng súng đen ngòm đã áp sát đến lông mi trước mặt.
Đè cò súng xuống một cái da tróc thịt bong.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Âm thanh máu tươi bản tung tóe truyền đến, tiếp sau đó là tiếng gào thét động trời của Kỳ Mặc: “Ventus.”
Anh ta giống như phát điên lên, tiến đến ôm lấy Lạc Phàm, người đàn ông đã sớm ngã xuống vũng máu trên mặt đất, nhan sắc xinh đẹp chói mắt kia giống như là máu nóng chảy qua tìm của Kỳ Mặc, giọng nói của anh ta như bị xé rách, giờ phút này, động tác của tất cả mọi người đều dừng lại.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Lạc Phàm tiến lên cản một phát đạn cho Kỳ Mặc.
Đường Thi nghe thấy giọng của Kỳ Mặc, ở chỗ đó đỏ cả vành mắt lên, nhưng mà không còn kịp nữa rồi.
Bạc Dạ năm lấy tay cô, không cho cô quay đầu lại, trực tiếp nhảy xuống tầng dưới từ trên boong tàu, rồi điên cuồng lao đến chỗ cao nhất của hành lang, mạnh mẽ đạp một cái.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Rốt cuộc cuối cùng cửa cũng mở ra.
Thất Tông Tội, Diệp Kinh Đường, Ôn Lễ Chỉ, Lam Minh, và cả Đường Duy dùng tính mạng để kéo dài thời gian, cuối cùng cũng đưa Bạc Dạ và Đường Thi đến được căn phòng trước mặt này. Mời bạn đọc truyện tại Vietwriternet
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Đưa đến trước mặt Vinh Nam.
Đưa đến trước mặt chân tưởng.
Trong giây phút cửa mở ra, căn phòng vốn đang tối đen lập tức trở nên sáng rực vô cùng, tiếp sau đó người đang ngồi trên ghế xoay lại, chậm rãi, quay người của mình qua.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Nhìn thẳng vào Đường Thi và Bạc Dạ.
Vinh Nam nhếch miệng cười cười: "Cũng không tính là quá muộn” "Quả nhiên là anh đang.."
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Đường Thi run rẩy một chút: "Anh đã thấy hết tất cả bạo động, mà anh vẫn có thể yên ổn ngồi đợi ở đáy thuyền?”
Vinh Nam không nói câu nào, chỉ nhìn Đường Thi bằng một loại ánh mắt phức tạp, cuối cùng nói: "Cô vẫn còn sống rất tốt, điều này cho thấy trên cõi đời này còn có rất nhiều, rất nhiều chuyện không thể nào tin được, thì sao nào?"
Anh ta còn có mặt mũi mà hỏi thì sao nào.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Đường Thi nói: "Vinh Nam, đi tự thú đi, cho thế giới biết được tất cả những việc anh đã làm." "Tôi chính là thế giới."
Trên mặt của Vinh Nam xẹt qua một chút biểu cảm tàn nhẫn: “Cô bảo tôi cho thế giới biết? Không thể nào, cho dù là ai, cũng không thể thoát được sự tính toán của tôi" "Anh sai rồi."
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Bạc Dạ lên tiếng vào lúc Vinh Nam đang hãng hái nhất, cắt đứt toàn bộ những gì anh ta định nói tiếp theo. "Nếu như tất cả quả thật đều như những gì anh nói, vậy thì Đường Thi sởm đã chết trong lúc ngồi tù trước đó rồi."
Bạc Dạ trực tiếp thẳng thắn nhìn chằm chằm vào trong mắt của Vinh Nam, từng câu từng chữ, phá hủy cái vương quốc mà
Vinh Nam dùng tất cả kết cấu để tưởng tượng ra. Anh biết từ ngữ có thể đả thương con người như thế nào, đối với Đường Thi, đoi với Vinh Nam, đều giống như nhau,
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Mấy câu hời hợt, tất cả cố gắng đều sụp đổ hết trong nháy mắt, tất cả đều sụp đổ. "Bởi vì Vinh Bắc không trở lại được."
Bạc Dạ đi lên phía trước, không sợ một khẩu súng được đặt trên bàn của Vinh Nam, anh đi lên phía trước: “Tất cả mong muốn của anh, đều đã tàn thành tro bụi, Vinh Nam. Vinh Bắc đã hoàn toàn chết rồi, thật sự chết rồi, anh tính toán nhiều như vậy, tính cả những gia tộc lớn khác luôn, nhưng vẫn giống y chang như lúc trước vốn không có cách nào khiến cô ấy trở lại lần nữa."
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Nghe được những lời nói thẳng thần này của Bạc Dạ, trong đáy mắt của Vinh Nam từ từ xuất hiện màu đỏ tươi.
Giống như là có máu từ trái tim tràn đến hốc mắt.
Bạc Da lại đột nhiên cười cười, sau đó nói: "Huống chi... Anh vẫn luôn tính sai một chuyện. Chúng tôi là người, không phải quân cờ, nếu như thật sự là quân cờ, tất cả đều sẽ nghe theo sự chỉ huy của anh. Anh đã đánh giá thấp chấp niệm trong lòng con người rồi, cũng không ngờ đến rốt cuộc con người mạnh mẽ đến mức nào."
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Cập nhật chương mới nhất tại Vietwriternet
Vietwriter Xem ngay Cập nhật chương mới nhất tại Vietwriternet
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Trong tình thể đội quân người ngưa của bọn họ còn chưa đến kịp, số lượng người áo đen bên này của Vinh Nam rõ ràng là đè ép một phần của bọn họ, cho nên muốn chạy thoát vốn chính là chuyện ngàn lẻ một đêm, chỉ còn cách cố gắng kéo dài thời gian, cố gắng kéo dài lực chú ý của bọn người trên boong tàu.
Diệp Kinh Đường nhìn thấy Ôn Lễ Chỉ vì bảo vệ Đường Duy không bị thương, mà dẫn đến bản thân liên tục công kích, hét lên một tiếng: "Ôn Lễ Chỉ anh có bị ngu hay không vậy? Bạc Dạ có cho anh súng mà"
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Nghe được một câu này, Đường Thi giật mình một cái. Cô quay đầu chất vấn Bạc Dạ: "Anh quen Ôn Lễ Chỉ sao?"
Bạc Dạ lắp bắp không bịa được gì nữa: “Bà cô nhỏ của tôi, trong tình thế nguy cấp như bây giờ có thể đừng hỏi những vấn đề như vậy được không?" Đường Thi siết chặt lấy Bạc Dạ không buông, tiện tay chi thắng về phía Ôn Lễ Chỉ đang bị bao vây giữa đám người: "Anh đã sớm quen biết với anh ta phải không?"
Bạc Dạ bị ánh mắt của Đường Thi dọa đến nói thắng ra hết: “Đã quen biết với anh ta lâu rồi, em đừng để ý đến những chuyện vụn vặt như thế này được không, chúng ta đến chỗ khác trước boong tàu đi tất cả mọi người đều đang giúp chúng ta kéo dài thời gian."
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Đường Thi nói: "Anh đã sớm quen biết với Ôn Lễ Chỉ, sao lại không nói sớm. Lúc trước có phải do anh cổ ý bảo Ôn Lễ Chỉ đến làm khó dễ tôi hay không?"
Ôn Lễ Chỉ ở phía xa nghe thấy Đường Thi đang nói xấu minh, đầu tiên quật ngã một người áo đen thắng xuống đất, sau đó người đàn ông dành thời gian hét một tiếng: "Trời đất chứng giam. Bạc Dạ không cho tôi nói tháng ra nên tôi mới không nói ra."
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Chả trách lúc trước Ôn Lễ Chỉ nói chuyện với Đường Thi chính là cái kiểu giọng điệu có hàm ý trong lời nói, bởi vì anh ta vốn chính là bạn bè của Bạc Da.
Hôn Lễ Chỉ của nhà họ Ôn, và Bạc Dạ của nhà họ Bạc, chi đoán thôi cũng có thể đoán được bọn họ nhất định có quen biết nhau ở một số lĩnh vực rồi, sao cô lại có thể ngốc như vậy mà tin bọn họ diễn kịch chứ?
Ön Lễ Chỉ khiêng Đường Duy chạy như điên trong đám người áo đen: "Bạc Da, tôi the sẽ không tiếp tục làm mấy chuyện phá hoại như vậy nữa, anh nhìn một chút xem anh đã kéo tôi vào cái vòng gì rồi." Đường Duy chỉ phương hướng cho Ôn Lễ Chỉ: "Ở hướng tám giờ có người nhằm vào anh." "Còn dễ mất mạng như vậy." Ôn Lễ Chi hét một tiếng, sau đó ngẩng đầu nhìn lên trên máy bay trực thăng, vẫn có người muốn leo lên chiếm lấy nó, dẫn đến Ôn Lễ Chỉ còn phải lo đề phòng bọn người này muốn phá hủy máy bay trực thăng.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Diệp Kinh Đường bảo đám người Khương Thích ở lại trên một cái du thuyền khác đừng động đậy, bản thân thì đã sớm gia nhập vào cuộc chiến này. Cập nhật chương mới nhất tại Truyện88 .net
Kỳ Mặc và Lạc Phàm đang va chạm vũ khí với Ngải Tư, giờ phút này trong mắt của Lạc Phàm xẹt qua một chút kinh ngạc. "Chờ chút đã.." nhiên anh ta nhớ ra cái gì đó: "Chiêu thức này, anh là.." Vào hai năm trước, là cái người trẻ tuổi trong cùng một trận đấu tầm cỡ thế giới với anh, cuối cùng trong trận chung kết còn bị người ta chế giễu. "Chính là anh sao?"
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Lạc Phàm chưa từng thẳng thắn như vậy, từ trước đến nay anh ta mặt đơ như núi bằng, nhưng mà giờ phút này, lại lộ ra vẻ khiếp sợ.
Ngải Tư ung dung thản nhiên tiếp nhận những lời phỏng đoán này, sau đó nói: "Là tôi."
Là kẻ không được coi trọng kia, nhưng chính là thiếu niên đã đánh thẳng vào trận chung kết. Sự khiếp sợ trong mắt của Lạc Phàm đã không còn từ ngữ nào có thể hình dung ra được nữa.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Kỳ Mặc đi lên giúp đỡ một chút, vừa đúng lúc Ngải Tư móc súng lục ra, trong chớp nhoáng này Kỳ Mặc nhấc chân đá mạnh một cái.
Tiếng lạch cạch vang lên khẩu súng rơi xuống đất, nhưng mà không ngờ được đây là Ngải Tư đang giương đông kích tây, khom người lại chừa ra một con đường khác, một người áo đen giẫm lên lưng anh ta mà xông lên, khẩu súng trong tay chia thắng vào trán của Kỳ Mặc.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Giờ phút này, từng giây từng phút, tầm mắt của tất cả mọi người bọn họ dừng lại một lát. Dường như là đang phân tích chậm lại một cảnh hành động kinh điển nhất trong bộ phim điện ảnh.
Người áo đen giẫm lên lưng của Ngải Tư mà nhảy lên bắn ra, Kỳ Mặc không kịp đề phòng muốn lui lại nhưng lại không còn đường để lui. Sau đó, họng súng đen ngòm đã áp sát đến lông mi trước mặt.
Đè cò súng xuống một cái da tróc thịt bong.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Âm thanh máu tươi bản tung tóe truyền đến, tiếp sau đó là tiếng gào thét động trời của Kỳ Mặc: “Ventus.”
Anh ta giống như phát điên lên, tiến đến ôm lấy Lạc Phàm, người đàn ông đã sớm ngã xuống vũng máu trên mặt đất, nhan sắc xinh đẹp chói mắt kia giống như là máu nóng chảy qua tìm của Kỳ Mặc, giọng nói của anh ta như bị xé rách, giờ phút này, động tác của tất cả mọi người đều dừng lại.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Lạc Phàm tiến lên cản một phát đạn cho Kỳ Mặc.
Đường Thi nghe thấy giọng của Kỳ Mặc, ở chỗ đó đỏ cả vành mắt lên, nhưng mà không còn kịp nữa rồi.
Bạc Dạ năm lấy tay cô, không cho cô quay đầu lại, trực tiếp nhảy xuống tầng dưới từ trên boong tàu, rồi điên cuồng lao đến chỗ cao nhất của hành lang, mạnh mẽ đạp một cái.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Rốt cuộc cuối cùng cửa cũng mở ra.
Thất Tông Tội, Diệp Kinh Đường, Ôn Lễ Chỉ, Lam Minh, và cả Đường Duy dùng tính mạng để kéo dài thời gian, cuối cùng cũng đưa Bạc Dạ và Đường Thi đến được căn phòng trước mặt này. Mời bạn đọc truyện tại Vietwriternet
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Đưa đến trước mặt Vinh Nam.
Đưa đến trước mặt chân tưởng.
Trong giây phút cửa mở ra, căn phòng vốn đang tối đen lập tức trở nên sáng rực vô cùng, tiếp sau đó người đang ngồi trên ghế xoay lại, chậm rãi, quay người của mình qua.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Nhìn thẳng vào Đường Thi và Bạc Dạ.
Vinh Nam nhếch miệng cười cười: "Cũng không tính là quá muộn” "Quả nhiên là anh đang.."
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Đường Thi run rẩy một chút: "Anh đã thấy hết tất cả bạo động, mà anh vẫn có thể yên ổn ngồi đợi ở đáy thuyền?”
Vinh Nam không nói câu nào, chỉ nhìn Đường Thi bằng một loại ánh mắt phức tạp, cuối cùng nói: "Cô vẫn còn sống rất tốt, điều này cho thấy trên cõi đời này còn có rất nhiều, rất nhiều chuyện không thể nào tin được, thì sao nào?"
Anh ta còn có mặt mũi mà hỏi thì sao nào.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Đường Thi nói: "Vinh Nam, đi tự thú đi, cho thế giới biết được tất cả những việc anh đã làm." "Tôi chính là thế giới."
Trên mặt của Vinh Nam xẹt qua một chút biểu cảm tàn nhẫn: “Cô bảo tôi cho thế giới biết? Không thể nào, cho dù là ai, cũng không thể thoát được sự tính toán của tôi" "Anh sai rồi."
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Bạc Dạ lên tiếng vào lúc Vinh Nam đang hãng hái nhất, cắt đứt toàn bộ những gì anh ta định nói tiếp theo. "Nếu như tất cả quả thật đều như những gì anh nói, vậy thì Đường Thi sởm đã chết trong lúc ngồi tù trước đó rồi."
Bạc Dạ trực tiếp thẳng thắn nhìn chằm chằm vào trong mắt của Vinh Nam, từng câu từng chữ, phá hủy cái vương quốc mà
Vinh Nam dùng tất cả kết cấu để tưởng tượng ra. Anh biết từ ngữ có thể đả thương con người như thế nào, đối với Đường Thi, đoi với Vinh Nam, đều giống như nhau,
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Mấy câu hời hợt, tất cả cố gắng đều sụp đổ hết trong nháy mắt, tất cả đều sụp đổ. "Bởi vì Vinh Bắc không trở lại được."
Bạc Dạ đi lên phía trước, không sợ một khẩu súng được đặt trên bàn của Vinh Nam, anh đi lên phía trước: “Tất cả mong muốn của anh, đều đã tàn thành tro bụi, Vinh Nam. Vinh Bắc đã hoàn toàn chết rồi, thật sự chết rồi, anh tính toán nhiều như vậy, tính cả những gia tộc lớn khác luôn, nhưng vẫn giống y chang như lúc trước vốn không có cách nào khiến cô ấy trở lại lần nữa."
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Nghe được những lời nói thẳng thần này của Bạc Dạ, trong đáy mắt của Vinh Nam từ từ xuất hiện màu đỏ tươi.
Giống như là có máu từ trái tim tràn đến hốc mắt.
Bạc Da lại đột nhiên cười cười, sau đó nói: "Huống chi... Anh vẫn luôn tính sai một chuyện. Chúng tôi là người, không phải quân cờ, nếu như thật sự là quân cờ, tất cả đều sẽ nghe theo sự chỉ huy của anh. Anh đã đánh giá thấp chấp niệm trong lòng con người rồi, cũng không ngờ đến rốt cuộc con người mạnh mẽ đến mức nào."
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Cập nhật chương mới nhất tại Vietwriternet
Bình luận facebook