Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-972
Chương 972: Tất cả mọi người đều bị hãm sâu vào bùn lầy
Giang Lăng nhìn Bạch Việt đi theo Diệp Kinh Đường ra ngoài, cả căn biệt thự giống như rơi vào một không gian yên tĩnh, yên tĩnh đến mức làm anh ta hoài nghi chính mình có còn sống hay không.
Mấy tiếng trực Bạch Việt cả người đầy máu me đến nhà anh ta gõ cửa, mấy tiếng sau Bạch Việt lại cố nén đau đớn về thể xác lẫn tinh thần một lần nữa cùng Diệp Kinh Đường đi cứu người trở về.
Anh ta vẫn luôn liều mạng như vậy, nhưng mà trong phòng lại không lưu lại bất cứ dấu vết nào có liên quan đến Bạch Việt.
Giống như cho tới bây giờ anh ta vẫn không có xuất hiện.
Giang Lăng rốt cuộc cũng hiểu được vì sao trước kia anh ta lại cảm thấy Bạch Việt có gì đó rất khó có thể lường trước được. Có lẽ là bởi vì đôi mắt của Bạch Việt vẫn luôn tĩnh mịch như vậy. Ba mẹ anh ta đều là nhà khoa học, cả cuộc đời hiến thân vì Tổ quốc, cho nên sự quan tâm và yêu thương dành cho đứa nhỏ này cũng rất ít ôi.
Từ nhỏ Bạch Việt đã ở trong hoàn cảnh hoàn toàn cô độc mà lớn lên, thiếu niên với mái tóc màu bạc có chỉ số thông minh rất đáng khen ngoi, nhưng sau đó chỉ khi gia nhập Thất Tông Tội Lý mới có được một nhóm bạn có cùng chủ đề để trò chuyện.
Chi có quái vật ở cùng một chỗ với quái vật mới có thể cho nhau sự tồn tại được.
Thất Tông Tội Lý chính là một tập thể quái dị như vậy, bên trong mỗi con người của bọn họ dường như đều mang theo một sự kiêu ngạo bầm sinh và sự tĩnh mịch sâu không lường được.
Giang Lăng cúi đầu.
Nếu… nếu anh ta có thể quen biết Bạch Việt sớm hơn một chút, thì đôi mắt của người kia có phải sẽ không còn tĩnh mịch như vậy không?
Mặt khác, Bạch Việt ngồi ở ghế phó lái trên chiếc xe vũ trang của Diệp Kinh Đường, hai tay gắt gao năm chặt cùng một chỗ, dựa người vào cửa kinh xe, anh ta nhìn ra phòng cảnh bên liên tục lướt qua. “Trờ lại chỗ nào?”
“Tùng Lâm”
Trong mắt Diệp Kinh Đường mang theo sát ý: “Tôi thật sự không ngờ quanh đi quẩn lại, căn cứ lớn nhất của Vinh Nam lại là ở Tùng Lâm. Noi nguy hiểm nhất cũng là nơi an toàn nhất, hóa ra ngay từ đầu Tùng Hi lại là người của anh ta.”
Bạch Việt hơi tron to đôi mắt: “Cho nên… tình cành của Tùng Sam thật ra vẫn rất nguy hiểm. Vinh Nam chính là đang chờ Tùng Sam buông lỏng cành giác, chiếm lấy toàn bộ Tùng Lâm sau đó giăng lưới bắt hết chúng ta một lần sao?”
“Cũng gần như là vậy.”
Diệp Kinh Đường gật đầu: “Ngay từ đầu Vinh Nam đã chuẩn bị tất cả, tôi thậm chí còn nghi ngờ là anh ta cố ý biến Đường Thi và Đường Dịch thành như bây giờ.”
Bạch Việt không nói gì, ánh mắt nặng nề nhìn ra ngoài cửa sổ, biểu tình đăm chiêu đó Diệp Kinh Đường nhìn không hiểu.
Một lúc lâu sau Bạch Việt mới nói: “Tôi có thể hiểu được một chút cảm giác của Vinh Nam.”
Diệp Kinh Đường dừng một chút. “Bởi vì tôi đột nhiên cảm thấy anh ta thật đáng thương”
Giọng nói Bạch Việt trầm thấp, cùng với khung cảnh lướt nhanh qua bên ngoài cửa kính, chúng giống như dòng nước xuyên qua thời gian.
Bạch Việt chậm rãi nhắm mắt lại: “Chấp niệm của một người rốt cuộc sâu đậm đến mức nào mới có thể dành rất nhiều năm để lên một kế hoạch lâu dài như vậy, hơn nữa còn tính toán rất cần trọng, chi vì một người đã chết.”
Người đã chết sẽ không bao giờ trở về được. Vinh Bắc, em gái của Vinh Nam vốn là không có cách nào chết đi rồi sống lại được. Cho nên Bạch Việt nói: “Tôi chỉ muốn ngăn cản Vinh Nam, lợi dùng cơ hội này để ngăn chặn anh ta lại. Bởi vì, Vinh Bắc chắc chắn sẽ không muốn nhìn thấy những cảnh tượng điên rồ như thể này.”
Một số gia tộc lớn đều trở thành vật để tế Vinh Bắc và bảy người Thất Tông Tội Lý cũng đang trên bờ vực sẽ bị biến mất, bao gồm cả Đường Thi bọn họ hay thậm chí là Lam Minh của Tổ Phong Thần. Tất cả mọi người đều nằm trong tính toán của Vinh Nam, không một ai có thể chạy thoát nữa.
Nếu Vinh Bắc ở đây, chắc chan… chan chan cô ấy sẽ không cho phép xảy ra những tình huống như vậy. “Cho nên vẫn còn thời gian, Diệp Kinh Đường, chi cần chúng ta có thể khuyên bảo được Vinh Nam quay đầu lại, tất cả mọi thứ đều có thể cứu vãn được.”
Giang Lăng nhìn Bạch Việt đi theo Diệp Kinh Đường ra ngoài, cả căn biệt thự giống như rơi vào một không gian yên tĩnh, yên tĩnh đến mức làm anh ta hoài nghi chính mình có còn sống hay không.
Mấy tiếng trực Bạch Việt cả người đầy máu me đến nhà anh ta gõ cửa, mấy tiếng sau Bạch Việt lại cố nén đau đớn về thể xác lẫn tinh thần một lần nữa cùng Diệp Kinh Đường đi cứu người trở về.
Anh ta vẫn luôn liều mạng như vậy, nhưng mà trong phòng lại không lưu lại bất cứ dấu vết nào có liên quan đến Bạch Việt.
Giống như cho tới bây giờ anh ta vẫn không có xuất hiện.
Giang Lăng rốt cuộc cũng hiểu được vì sao trước kia anh ta lại cảm thấy Bạch Việt có gì đó rất khó có thể lường trước được. Có lẽ là bởi vì đôi mắt của Bạch Việt vẫn luôn tĩnh mịch như vậy. Ba mẹ anh ta đều là nhà khoa học, cả cuộc đời hiến thân vì Tổ quốc, cho nên sự quan tâm và yêu thương dành cho đứa nhỏ này cũng rất ít ôi.
Từ nhỏ Bạch Việt đã ở trong hoàn cảnh hoàn toàn cô độc mà lớn lên, thiếu niên với mái tóc màu bạc có chỉ số thông minh rất đáng khen ngoi, nhưng sau đó chỉ khi gia nhập Thất Tông Tội Lý mới có được một nhóm bạn có cùng chủ đề để trò chuyện.
Chi có quái vật ở cùng một chỗ với quái vật mới có thể cho nhau sự tồn tại được.
Thất Tông Tội Lý chính là một tập thể quái dị như vậy, bên trong mỗi con người của bọn họ dường như đều mang theo một sự kiêu ngạo bầm sinh và sự tĩnh mịch sâu không lường được.
Giang Lăng cúi đầu.
Nếu… nếu anh ta có thể quen biết Bạch Việt sớm hơn một chút, thì đôi mắt của người kia có phải sẽ không còn tĩnh mịch như vậy không?
Mặt khác, Bạch Việt ngồi ở ghế phó lái trên chiếc xe vũ trang của Diệp Kinh Đường, hai tay gắt gao năm chặt cùng một chỗ, dựa người vào cửa kinh xe, anh ta nhìn ra phòng cảnh bên liên tục lướt qua. “Trờ lại chỗ nào?”
“Tùng Lâm”
Trong mắt Diệp Kinh Đường mang theo sát ý: “Tôi thật sự không ngờ quanh đi quẩn lại, căn cứ lớn nhất của Vinh Nam lại là ở Tùng Lâm. Noi nguy hiểm nhất cũng là nơi an toàn nhất, hóa ra ngay từ đầu Tùng Hi lại là người của anh ta.”
Bạch Việt hơi tron to đôi mắt: “Cho nên… tình cành của Tùng Sam thật ra vẫn rất nguy hiểm. Vinh Nam chính là đang chờ Tùng Sam buông lỏng cành giác, chiếm lấy toàn bộ Tùng Lâm sau đó giăng lưới bắt hết chúng ta một lần sao?”
“Cũng gần như là vậy.”
Diệp Kinh Đường gật đầu: “Ngay từ đầu Vinh Nam đã chuẩn bị tất cả, tôi thậm chí còn nghi ngờ là anh ta cố ý biến Đường Thi và Đường Dịch thành như bây giờ.”
Bạch Việt không nói gì, ánh mắt nặng nề nhìn ra ngoài cửa sổ, biểu tình đăm chiêu đó Diệp Kinh Đường nhìn không hiểu.
Một lúc lâu sau Bạch Việt mới nói: “Tôi có thể hiểu được một chút cảm giác của Vinh Nam.”
Diệp Kinh Đường dừng một chút. “Bởi vì tôi đột nhiên cảm thấy anh ta thật đáng thương”
Giọng nói Bạch Việt trầm thấp, cùng với khung cảnh lướt nhanh qua bên ngoài cửa kính, chúng giống như dòng nước xuyên qua thời gian.
Bạch Việt chậm rãi nhắm mắt lại: “Chấp niệm của một người rốt cuộc sâu đậm đến mức nào mới có thể dành rất nhiều năm để lên một kế hoạch lâu dài như vậy, hơn nữa còn tính toán rất cần trọng, chi vì một người đã chết.”
Người đã chết sẽ không bao giờ trở về được. Vinh Bắc, em gái của Vinh Nam vốn là không có cách nào chết đi rồi sống lại được. Cho nên Bạch Việt nói: “Tôi chỉ muốn ngăn cản Vinh Nam, lợi dùng cơ hội này để ngăn chặn anh ta lại. Bởi vì, Vinh Bắc chắc chắn sẽ không muốn nhìn thấy những cảnh tượng điên rồ như thể này.”
Một số gia tộc lớn đều trở thành vật để tế Vinh Bắc và bảy người Thất Tông Tội Lý cũng đang trên bờ vực sẽ bị biến mất, bao gồm cả Đường Thi bọn họ hay thậm chí là Lam Minh của Tổ Phong Thần. Tất cả mọi người đều nằm trong tính toán của Vinh Nam, không một ai có thể chạy thoát nữa.
Nếu Vinh Bắc ở đây, chắc chan… chan chan cô ấy sẽ không cho phép xảy ra những tình huống như vậy. “Cho nên vẫn còn thời gian, Diệp Kinh Đường, chi cần chúng ta có thể khuyên bảo được Vinh Nam quay đầu lại, tất cả mọi thứ đều có thể cứu vãn được.”
Bình luận facebook