Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-216
Chương 214: Phản ứng theo bản năng, đè cô xuống
Cập nhật chương mới nhất tại Vietwriter.net
Em đi đi, tôi cũng không luyến tiếc em.
Từ nay về sau, sẽ không có ai gây khó dễ cho tôi nữa.
Đường Thi ngày hôm đó rời đi, gây ra vô số chuỗi ngày hối hận không kịp của Bạc Dạ.
Khi Bạc Dạ về nhà, là Đường Duy đã mở cửa, nghĩ chắc lại là Tô Kỳ đi đón cậu bé, trong mắt của cậu bé phát ra hào quang, có vẻ rất tự hào: "Mẹ ơi, con đã thấy mẹ trên TV!"
Đường Thi mim cười bước vào cửa, đổi giày cao gót, vịn vào người của Tùng Sam, Đường Duy đi đi lại lại nhìn Tùng Sam một lượt: "Hôm nay sao chú không có trên TV? "
"Hå?" Nghĩ lại hình như đúng là như vậy, Đường Thi phát hiện Tùng Sam chưa nhận lời phỏng vấn của phóng viên.
Tùng Sam chỉ nhàn nhạt nói: "Không thích ánh nhìn của người khác." Cứ như vậy mà tránh đi.
Đường Thi vào phòng, Đường Duy cũng theo vào, cô đã thay quần áo, khi cô ấy mặc một bộ đồ ngủ bước ra, trong nháy mắt đã nhìn thấy Tùng Sam đang dựa vào sa pha ngủ rồi, cả người của anh ấy nghiêng nghiêng dựa vào tấm lót đệm, dáng vẻ ngủ vô cùng say sưa.
"Chú mệt lắm rồi sao?"
Đường Duy nhẹ giọng hỏi Đường Thi. Đường Thi gật đầu: "Ừ, chúng ta đừng làm phiền chú ấy, hôm nay ăn một
chút mì rồi đi ngủ nhé."
Đường Duy rất nghe lời, Đường Thi làm cho cậu bé một bát mì trứng, sau đó ăn xong tắm rửa rồi đi ngủ, khi vừa tắm xong đi ra, nhìn thấy Tùng Sam vẫn đang ngủ trên sa pha, Đường Thi mặc quần áo ngủ trên người vẫn còn đang ướt, do dự một hồi, từ trong phòng lấy ra một tấm thảm lông.
Tấm thảm lông trong tay dần tiến lên, nhẹ nhàng đắp lên người Tùng Sam.
Nhưng không ngờ chính hành động này lại bất ngờ đánh thức Tùng Sam khỏi giấc ngủ, anh quả thực giống như một cỗ máy tinh vi vẫn luôn chuyển động, một khi thế giới bên ngoài chịu bất kỳ tác dụng lực nào, liền ngay lập tức khởi động chế độ cảnh báo của cơ thể, anh mạnh mẽ ngẩng đầu lên, nắm lấy tay Đường Thi, đè cả người cô xuống.
Tùng Sam bị thân thể mềm mại làm cho choáng váng, phản ứng trở lại mới phát hiện dưới cơ thể mình là Đường Thi. Vào lúc này, phòng khách im lặng, ánh trăng chiếu qua cửa sổ kiểu Pháp, tư thế của hai người rất mơ hồ, tư thể của hai người người trên người dưới vô cùng mờ ám, hai tay của Tùng Sam chống bên cạnh mặt của Đường Thi, trái tim anh chợt lỡ nhịp.
Giống như bước lỡ một nhịp lên bậc cầu thang.
Đường Thi ở dưới cơ thể anh, làn da mỏng manh mượt mà dưới ánh trăng lộ ra trắng nõn như búp bê sứ, cô đang ngỡ ngàng trợn tròn mắt, nhìn Tùng Sam đột nhiên trở nên hung dữ như một con mãnh hổ, há hốc mồm, có lẽ là bị dọa sợ rồi.
Hai người nhìn nhau hồi lâu, Đường Thi khẽ nhíu mày.
Dường như cô đã phát hiện ra điều gì đó, cảm xúc của cô lướt nhanh qua đôi mắt ngấn nước ấy, rồi lại biến thành hư vô.
Cô như vậy khiến Tùng Sam có chút đề phòng.
"Tôi... tôi thấy anh ngủ say, tôi sợ anh bị cảm lạnh..." Đường Thi không muốn im lặng nữa nên trước tiên tìm đề tài để chuyển hướng. Chỉ chỉ cái chăn bị thảm xuống đất: "Cho nên muốn lấy tấm thảm để đắp cho anh..."
Tùng Sam từ phía trên người Đường Thi đứng lên: "Xin lỗi, phản ứng theo bản năng."
Phản ứng theo bản năng?
Đường Thi nghi hoặc liếc anh ta một cái, cũng chống người xuống đứng lên, sau đó hỏi: "Anh từng luyện qua sao?"
Tùng Sam hai mắt lóe lên, nhất thời bị đè nén, mơ hồ hỏi: "Hả?"
"Ý tôi là, bạn đã tập luyện... Taekwondo, Judo hay gì đó?"
"Từng tập quyền anh."
Không cố gắng che giấu, Tùng Sam nhảy khỏi ghế sô pha, nhặt chăn trên mặt đất lên, treo lên tay rồi tiến lên xoa đầu Đường Thi: "Đi vào ngủ đi, tôi khi nãy buồn ngủ chết mất."
Sự thay đổi thái độ này hoàn toàn với thái độ ra tay khi nãy.
Đường Thi nghi ngờ nhìn Tùng Sam bước vào, bóng lưng cao gầy nhưng mạnh mẽ, giống như dáng người chỉ có nhân tài có thể đã trải qua vô số trận quyền anh mới luyện ra được.
Đường Thi sờ sờ cằm, tự hỏi không biết nhà của Tùng Sam có phải là mở loại võ quán, có phải cấu kết với người Nhật không?
Nhưng cô cũng không nghĩ nhiều, chuyện này giống như một chuyện nhỏ không đáng kể, cô về phòng rồi đóng cửa lại. Nghe thấy tiếng đóng cửa, Tùng
Sam ở trong một phòng khác phòng thở phào nhẹ nhõm.
Hồi lâu, người đàn ông nhìn chiếc chăn trong tay, nắm chặt nó như thể đang nắm chặt một sợi dây chết người.
Những ngón tay nắm chặt trong vô thức.
Cập nhật chương mới nhất tại Vietwriter.net
Cập nhật chương mới nhất tại Vietwriter.net
Em đi đi, tôi cũng không luyến tiếc em.
Từ nay về sau, sẽ không có ai gây khó dễ cho tôi nữa.
Đường Thi ngày hôm đó rời đi, gây ra vô số chuỗi ngày hối hận không kịp của Bạc Dạ.
Khi Bạc Dạ về nhà, là Đường Duy đã mở cửa, nghĩ chắc lại là Tô Kỳ đi đón cậu bé, trong mắt của cậu bé phát ra hào quang, có vẻ rất tự hào: "Mẹ ơi, con đã thấy mẹ trên TV!"
Đường Thi mim cười bước vào cửa, đổi giày cao gót, vịn vào người của Tùng Sam, Đường Duy đi đi lại lại nhìn Tùng Sam một lượt: "Hôm nay sao chú không có trên TV? "
"Hå?" Nghĩ lại hình như đúng là như vậy, Đường Thi phát hiện Tùng Sam chưa nhận lời phỏng vấn của phóng viên.
Tùng Sam chỉ nhàn nhạt nói: "Không thích ánh nhìn của người khác." Cứ như vậy mà tránh đi.
Đường Thi vào phòng, Đường Duy cũng theo vào, cô đã thay quần áo, khi cô ấy mặc một bộ đồ ngủ bước ra, trong nháy mắt đã nhìn thấy Tùng Sam đang dựa vào sa pha ngủ rồi, cả người của anh ấy nghiêng nghiêng dựa vào tấm lót đệm, dáng vẻ ngủ vô cùng say sưa.
"Chú mệt lắm rồi sao?"
Đường Duy nhẹ giọng hỏi Đường Thi. Đường Thi gật đầu: "Ừ, chúng ta đừng làm phiền chú ấy, hôm nay ăn một
chút mì rồi đi ngủ nhé."
Đường Duy rất nghe lời, Đường Thi làm cho cậu bé một bát mì trứng, sau đó ăn xong tắm rửa rồi đi ngủ, khi vừa tắm xong đi ra, nhìn thấy Tùng Sam vẫn đang ngủ trên sa pha, Đường Thi mặc quần áo ngủ trên người vẫn còn đang ướt, do dự một hồi, từ trong phòng lấy ra một tấm thảm lông.
Tấm thảm lông trong tay dần tiến lên, nhẹ nhàng đắp lên người Tùng Sam.
Nhưng không ngờ chính hành động này lại bất ngờ đánh thức Tùng Sam khỏi giấc ngủ, anh quả thực giống như một cỗ máy tinh vi vẫn luôn chuyển động, một khi thế giới bên ngoài chịu bất kỳ tác dụng lực nào, liền ngay lập tức khởi động chế độ cảnh báo của cơ thể, anh mạnh mẽ ngẩng đầu lên, nắm lấy tay Đường Thi, đè cả người cô xuống.
Tùng Sam bị thân thể mềm mại làm cho choáng váng, phản ứng trở lại mới phát hiện dưới cơ thể mình là Đường Thi. Vào lúc này, phòng khách im lặng, ánh trăng chiếu qua cửa sổ kiểu Pháp, tư thế của hai người rất mơ hồ, tư thể của hai người người trên người dưới vô cùng mờ ám, hai tay của Tùng Sam chống bên cạnh mặt của Đường Thi, trái tim anh chợt lỡ nhịp.
Giống như bước lỡ một nhịp lên bậc cầu thang.
Đường Thi ở dưới cơ thể anh, làn da mỏng manh mượt mà dưới ánh trăng lộ ra trắng nõn như búp bê sứ, cô đang ngỡ ngàng trợn tròn mắt, nhìn Tùng Sam đột nhiên trở nên hung dữ như một con mãnh hổ, há hốc mồm, có lẽ là bị dọa sợ rồi.
Hai người nhìn nhau hồi lâu, Đường Thi khẽ nhíu mày.
Dường như cô đã phát hiện ra điều gì đó, cảm xúc của cô lướt nhanh qua đôi mắt ngấn nước ấy, rồi lại biến thành hư vô.
Cô như vậy khiến Tùng Sam có chút đề phòng.
"Tôi... tôi thấy anh ngủ say, tôi sợ anh bị cảm lạnh..." Đường Thi không muốn im lặng nữa nên trước tiên tìm đề tài để chuyển hướng. Chỉ chỉ cái chăn bị thảm xuống đất: "Cho nên muốn lấy tấm thảm để đắp cho anh..."
Tùng Sam từ phía trên người Đường Thi đứng lên: "Xin lỗi, phản ứng theo bản năng."
Phản ứng theo bản năng?
Đường Thi nghi hoặc liếc anh ta một cái, cũng chống người xuống đứng lên, sau đó hỏi: "Anh từng luyện qua sao?"
Tùng Sam hai mắt lóe lên, nhất thời bị đè nén, mơ hồ hỏi: "Hả?"
"Ý tôi là, bạn đã tập luyện... Taekwondo, Judo hay gì đó?"
"Từng tập quyền anh."
Không cố gắng che giấu, Tùng Sam nhảy khỏi ghế sô pha, nhặt chăn trên mặt đất lên, treo lên tay rồi tiến lên xoa đầu Đường Thi: "Đi vào ngủ đi, tôi khi nãy buồn ngủ chết mất."
Sự thay đổi thái độ này hoàn toàn với thái độ ra tay khi nãy.
Đường Thi nghi ngờ nhìn Tùng Sam bước vào, bóng lưng cao gầy nhưng mạnh mẽ, giống như dáng người chỉ có nhân tài có thể đã trải qua vô số trận quyền anh mới luyện ra được.
Đường Thi sờ sờ cằm, tự hỏi không biết nhà của Tùng Sam có phải là mở loại võ quán, có phải cấu kết với người Nhật không?
Nhưng cô cũng không nghĩ nhiều, chuyện này giống như một chuyện nhỏ không đáng kể, cô về phòng rồi đóng cửa lại. Nghe thấy tiếng đóng cửa, Tùng
Sam ở trong một phòng khác phòng thở phào nhẹ nhõm.
Hồi lâu, người đàn ông nhìn chiếc chăn trong tay, nắm chặt nó như thể đang nắm chặt một sợi dây chết người.
Những ngón tay nắm chặt trong vô thức.
Cập nhật chương mới nhất tại Vietwriter.net
Bình luận facebook