Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-202
Chương 200: Tôi là một kẻ cặn bã và tham lam.
Cập nhật chương mới nhất tại Vietwriter.net
Tùng Sam bên trong đi ra, có lẽ không chịu nổi sự dây dưa của hai người, mặt mày lạnh lùng, thân hình mảnh khảnh đứng sau lưng Đường Thi: "Muốn cãi nhau thì ra khỏi đây, tìm chỗ không người muốn ồn ào thế nào cũng được. Tôi đã bỏ tiền ra để mua thủy quân, nhưng tôi không bỏ tien ra mua sự tra tấn của các người."
Cả Đường Thi và Bạc Dạ đều bị câu nói của Tùng Sam làm cho nghẹn họng, hai người nhìn nhàu, Đường Thi vẫn lựa chọn đóng cửa lại: "Anh đi ra ngoài, tôi không muốn gặp anh."
Bạc Dạ cứ như vậy bị đóng cửa nhốt bên ngoài.
Anh hoàn toàn sững sờ, chưa bao giờ nghĩ tới thái độ của Đường Thi lại trở nên nhanh chóng và lạnh lùng như vậy, giống như một thứ mà anh đã từng cầm trong lòng bàn tay vô tình rơi xuống, rơi thẳng xuống trước khi anh còn kịp đỡ lấy, bị vỡ nát ngay lập tức.
Cảm giác hoang mang dần tràn ngập trong tâm trí, Bạc Dạ không biết mình bị làm sao, chỉ biết rằng có lẽ anh đang bị bệnh.
Nhìn thấy ánh mắt của Đường Thi, tim anh cũng đau thắt lại.
Anh đứng ngu ngốc đợi ở cửa nhà Đường Thi một tiếng, trước khi Đường Thi lần thứ hai mở cửa. Anh cho rằng Đường Thi chỉ đang đùa giỡn với mình, nhưng anh chưa bao giờ nghĩ đến việc bản thân sẽ sống thế nào sau khi một người từng yêu anh rất nhiều lần lại nói lời chia tay với anh.
Anh bị bỏ lại tại chỗ, cùng với tất cả tình cảm của mình, anh đã bị cô chôn chặt vào ký ức của quá khứ.
Bạc Dạ lượn lờ trước cửa nhà cô không biết bao nhiêu lần, anh không nhịn được muốn gõ cửa lần nữa.
Có quá nhiều truyền thuyết truyền miệng và truyền tai nhau, một vài lời nói cho rằng anh giống như một vị thần. Nhưng chỉ vào lúc này anh đứng ngoài cửa nhà Đường Thi, cảm giác bất lực như đứng trước bia mộ, dù có ưu việt đến đâu cũng thua một cánh cửa sẽ không bao giờ mở nữa.
Một người giao đồ ăn đi ngang qua tầng này thấy một người đi vòng trước cửa đưa tay ra định gõ nhưng rụt lại như bị điện giật.
Rồi cuối cùng anh cũng nhanh chóng quay người bỏ đi, sắc mặt tái mét.
Sau khi đóng cửa lại, Đường Thi cho Tùng Sam một nụ cười xin lỗi: "Xin lỗi, tôi đã làm trò cười cho anh."
Tùng Sam hai tay ôm ngực: "Không sao đâu."
Anh ta nói chuyện không lạnh cũng không nóng, ngoại trừ khuôn mặt, toàn thân không có cái gì khác Đường Dịch.
Đường Thi bị lôi kéo vào cơn ác mộng của anh ta, bóng đen tâm lý thấy cực kỳ giống Đường Dịch, nhưng rất nhanh liền tỉnh táo lại. Cô giật giật khóe miệng: "Quên đi, anh cứ coi như chưa thấy gì, Duy Duy, chuẩn bị cho bữa tối đi con."
Đường Duy vòng qua Đường Thi, khi hai mẹ con đứng cùng nhau, trong mắt hai người chỉ có nhau, không ai có thể xông vào thế giới nhỏ của họ.
Tùng Sam ngồi trở lại chỗ ngồi sau đó đưa mắt nhìn về phía Đường Thi, dường như cô đang cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng thỉnh thoảng lại cảm thấy hơi run khi cầm đũa.
Người đàn ông rũ mắt xuống và không nói gì.
Ngày hôm sau Đường Thi thức dậy, có một người đàn ông khác đứng ở cửa nhà cô, Tô Kỳ, hình như đã đợi một lúc rồi, thấy Đường Thi đi ra, anh ta liếc nhìn sau lưng cô nói: "Tùng Sam không đi cùng à? "
Đường Thi lắc đầu: "Chưa có thức."
"Đúng lúc."
Tô Kỳ cầm điếu thuốc trên miệng ném vào gạt tàn bên cạnh thang máy, nắm tay Đường Thi dắt vào thang máy.
Bị Tô Kỳ làm cho bất ngờ, Đường Thì cảm thấy hơi kinh ngạc, tim đập lỡ một nhịp, mới phản ứng kịp: “Làm gì vậy?"
"Tôi nghĩ cần phải nói chuyện với em về Tùng Sam."
Tô Kỳ liếc nhìn những con số không ngừng nhảy lên, liền ép Đường Thi vào một góc nhỏ: "Em không thể dễ dàng tin tưởng vào thái độ đối nhân xử thế của anh ta."
Đường Thi khẽ nhíu mày: “Sao vậy? Từng người một, Bạc Dạ nói như vậy, anh cũng vậy.”
"Bạc Dạ cũng nói sao?"
Tô Kỳ nhướng mày, sau đó cười giễu cợt bất cần đời: "Xem ra là anh ta nhớ thương em thôi."
Lời này có chút mơ hồ, Đường Thi có chút bất mãn: "Không cần cố ý nói như vậy, tôi sẽ không ngốc lần thứ hai đâu."
Tô Kỳ cười nói: “Còn đối với tôi thì sao?"
Đường Thi chế nhạo: "Căn bản là còn không có lần đầu tiên."
".." Tô Kỳ cảm giác được trong ngực trúng một mũi tên.
Tóm lại, lai lịch của Tùng Sam không được trong sạch lắm, nguyên nhân cụ thể tôi cũng không thể nói cho em biết được. Đường Thi, em phải đề phòng anh ta một chút.” Khuôn mặtđẹp trai của Tô Kỳ tiến lại gần sát cô, nhưng người phụ nữ lại thờ ơ.
Nhìn thấy thang máy đã sắp đi xuống, Tô Kỳ chỉ có thể nói nhỏ với Đường Thi: "Hơn nữa gần đây anh không thể xuất hiện cùng với em, cho nên chỉ có thể truyền tin cho em qua thang máy. Em phải cẩn thận Tùng Sam, anh ta không phải là một người tốt. Mặc dù tôi cũng không phải là một người tốt. Nhưng mà...
Anh ta cười một cách tinh nghịch và có chút xấu xa. Đôi mắt xanh biếc trông đặc biệt đẹp vào lúc đó. Người đàn ông có khuôn mặt đẹp trai, anh ta nói với một giọng điệu phóng túng: "Tôi thừa nhận tôi là một kẻ cặn bã, nhưng tôi cũng thừa nhận rằng tôi có chút nhung nhớ em."
Cập nhật chương mới nhất tại Vietwriter.net
Cập nhật chương mới nhất tại Vietwriter.net
Tùng Sam bên trong đi ra, có lẽ không chịu nổi sự dây dưa của hai người, mặt mày lạnh lùng, thân hình mảnh khảnh đứng sau lưng Đường Thi: "Muốn cãi nhau thì ra khỏi đây, tìm chỗ không người muốn ồn ào thế nào cũng được. Tôi đã bỏ tiền ra để mua thủy quân, nhưng tôi không bỏ tien ra mua sự tra tấn của các người."
Cả Đường Thi và Bạc Dạ đều bị câu nói của Tùng Sam làm cho nghẹn họng, hai người nhìn nhàu, Đường Thi vẫn lựa chọn đóng cửa lại: "Anh đi ra ngoài, tôi không muốn gặp anh."
Bạc Dạ cứ như vậy bị đóng cửa nhốt bên ngoài.
Anh hoàn toàn sững sờ, chưa bao giờ nghĩ tới thái độ của Đường Thi lại trở nên nhanh chóng và lạnh lùng như vậy, giống như một thứ mà anh đã từng cầm trong lòng bàn tay vô tình rơi xuống, rơi thẳng xuống trước khi anh còn kịp đỡ lấy, bị vỡ nát ngay lập tức.
Cảm giác hoang mang dần tràn ngập trong tâm trí, Bạc Dạ không biết mình bị làm sao, chỉ biết rằng có lẽ anh đang bị bệnh.
Nhìn thấy ánh mắt của Đường Thi, tim anh cũng đau thắt lại.
Anh đứng ngu ngốc đợi ở cửa nhà Đường Thi một tiếng, trước khi Đường Thi lần thứ hai mở cửa. Anh cho rằng Đường Thi chỉ đang đùa giỡn với mình, nhưng anh chưa bao giờ nghĩ đến việc bản thân sẽ sống thế nào sau khi một người từng yêu anh rất nhiều lần lại nói lời chia tay với anh.
Anh bị bỏ lại tại chỗ, cùng với tất cả tình cảm của mình, anh đã bị cô chôn chặt vào ký ức của quá khứ.
Bạc Dạ lượn lờ trước cửa nhà cô không biết bao nhiêu lần, anh không nhịn được muốn gõ cửa lần nữa.
Có quá nhiều truyền thuyết truyền miệng và truyền tai nhau, một vài lời nói cho rằng anh giống như một vị thần. Nhưng chỉ vào lúc này anh đứng ngoài cửa nhà Đường Thi, cảm giác bất lực như đứng trước bia mộ, dù có ưu việt đến đâu cũng thua một cánh cửa sẽ không bao giờ mở nữa.
Một người giao đồ ăn đi ngang qua tầng này thấy một người đi vòng trước cửa đưa tay ra định gõ nhưng rụt lại như bị điện giật.
Rồi cuối cùng anh cũng nhanh chóng quay người bỏ đi, sắc mặt tái mét.
Sau khi đóng cửa lại, Đường Thi cho Tùng Sam một nụ cười xin lỗi: "Xin lỗi, tôi đã làm trò cười cho anh."
Tùng Sam hai tay ôm ngực: "Không sao đâu."
Anh ta nói chuyện không lạnh cũng không nóng, ngoại trừ khuôn mặt, toàn thân không có cái gì khác Đường Dịch.
Đường Thi bị lôi kéo vào cơn ác mộng của anh ta, bóng đen tâm lý thấy cực kỳ giống Đường Dịch, nhưng rất nhanh liền tỉnh táo lại. Cô giật giật khóe miệng: "Quên đi, anh cứ coi như chưa thấy gì, Duy Duy, chuẩn bị cho bữa tối đi con."
Đường Duy vòng qua Đường Thi, khi hai mẹ con đứng cùng nhau, trong mắt hai người chỉ có nhau, không ai có thể xông vào thế giới nhỏ của họ.
Tùng Sam ngồi trở lại chỗ ngồi sau đó đưa mắt nhìn về phía Đường Thi, dường như cô đang cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng thỉnh thoảng lại cảm thấy hơi run khi cầm đũa.
Người đàn ông rũ mắt xuống và không nói gì.
Ngày hôm sau Đường Thi thức dậy, có một người đàn ông khác đứng ở cửa nhà cô, Tô Kỳ, hình như đã đợi một lúc rồi, thấy Đường Thi đi ra, anh ta liếc nhìn sau lưng cô nói: "Tùng Sam không đi cùng à? "
Đường Thi lắc đầu: "Chưa có thức."
"Đúng lúc."
Tô Kỳ cầm điếu thuốc trên miệng ném vào gạt tàn bên cạnh thang máy, nắm tay Đường Thi dắt vào thang máy.
Bị Tô Kỳ làm cho bất ngờ, Đường Thì cảm thấy hơi kinh ngạc, tim đập lỡ một nhịp, mới phản ứng kịp: “Làm gì vậy?"
"Tôi nghĩ cần phải nói chuyện với em về Tùng Sam."
Tô Kỳ liếc nhìn những con số không ngừng nhảy lên, liền ép Đường Thi vào một góc nhỏ: "Em không thể dễ dàng tin tưởng vào thái độ đối nhân xử thế của anh ta."
Đường Thi khẽ nhíu mày: “Sao vậy? Từng người một, Bạc Dạ nói như vậy, anh cũng vậy.”
"Bạc Dạ cũng nói sao?"
Tô Kỳ nhướng mày, sau đó cười giễu cợt bất cần đời: "Xem ra là anh ta nhớ thương em thôi."
Lời này có chút mơ hồ, Đường Thi có chút bất mãn: "Không cần cố ý nói như vậy, tôi sẽ không ngốc lần thứ hai đâu."
Tô Kỳ cười nói: “Còn đối với tôi thì sao?"
Đường Thi chế nhạo: "Căn bản là còn không có lần đầu tiên."
".." Tô Kỳ cảm giác được trong ngực trúng một mũi tên.
Tóm lại, lai lịch của Tùng Sam không được trong sạch lắm, nguyên nhân cụ thể tôi cũng không thể nói cho em biết được. Đường Thi, em phải đề phòng anh ta một chút.” Khuôn mặtđẹp trai của Tô Kỳ tiến lại gần sát cô, nhưng người phụ nữ lại thờ ơ.
Nhìn thấy thang máy đã sắp đi xuống, Tô Kỳ chỉ có thể nói nhỏ với Đường Thi: "Hơn nữa gần đây anh không thể xuất hiện cùng với em, cho nên chỉ có thể truyền tin cho em qua thang máy. Em phải cẩn thận Tùng Sam, anh ta không phải là một người tốt. Mặc dù tôi cũng không phải là một người tốt. Nhưng mà...
Anh ta cười một cách tinh nghịch và có chút xấu xa. Đôi mắt xanh biếc trông đặc biệt đẹp vào lúc đó. Người đàn ông có khuôn mặt đẹp trai, anh ta nói với một giọng điệu phóng túng: "Tôi thừa nhận tôi là một kẻ cặn bã, nhưng tôi cũng thừa nhận rằng tôi có chút nhung nhớ em."
Cập nhật chương mới nhất tại Vietwriter.net
Bình luận facebook