Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1684
Đơn Giản lẩm bẩm nói: “Tổng giám đốc, tôi… tôi ủng hộ anh mà”
Cậu ta cũng không rõ trước đây đã từng xảy ra chuyện gì, cậu ta rằng tổng giám đốc của cậu ta rất thích rất thích một người con gái, có lẽ người đó chính là người vợ tương lai của tống giám đốc của cậu ta.
Đối với Đơn Giản, người vợ của tổng giám đốc rất xinh đẹp, cao ráo thon gầy, hơn nữa từ trước đến giờ vẫn không hề ra vẻ cũng không già mồm cãi láo, khi còn trẻ cô ấy đã đi ra nước ngoài du học một mình, vừa độc lập lại kiên cường. Nghe nói còn là cô cả của nhà họ Tô, bất cứ chỗ nào cũng vô cùng xứng đôi với tổng giám đốc của cậu ta, làm sao lại có chuyện không xứng đôi chứ?
Có điều bây giờ xem ra, có lẽ là cậu ta đã quá ngây thơ rồi, cậu ta chỉ nghe phong phanh về một số lời đồn mà thôi.
Thế nhưng những chuyện đã xảy ra trong những năm tháng vừa qua, có lẽ còn khiến người khác cảm thấy đau khổ hơn lời đồn.
Tất cả những gì cậu ta còn có thể làm được chỉ là đứng ở phía sau Đường Duy, lặng lẽ nói lên một câu, tổng giám đốc, tôi ủng hộ anh.
Đơn Giản nói xong câu này, Đường Duy liền xoay đầu và nhìn cậu †a một cái, nét mặt tinh tế và thâm trầm của người đàn ông kia vào lúc này lại lộ ra vài nét u ám, cậu mở miệng, giọng điệu giống như mang theo nét cười, thế nhưng ở trong mắt lại không hề có nét cười: “Vô dụng thôi, tôi dựa vào cái gì để đi nói với Tô Nhan chứ?”
Chẳng lẽ thật sự phải lôi trái tim của chính mình ra sao?
Đơn Giản cau mày lại và đứng ở một bên, cậu ta cố gắng mạnh dạn mà mở miệng : “Tổng giám đốc, có phải anh vẫn chưa nói rõ ràng cho cô cả nhà họ Tô biết về cảm giác của anh đúng không?”
Đường Duy bất ngờ, giống như đột nhiên bị người ta đánh thức vậy.
“Tổng giám đốc, anh là một người đàn ông trưởng thành, vì vậy có thể vẫn chưa quen với một số tình huống” Đơn Giản lúng túng mà đưa tay ra sau gãi đầu: “Lần trước khi đến tập đoàn Tô Thị, lúc tôi đứng ở bên cạnh anh giúp đỡ, tôi đã có thể mơ hồ cảm thấy được, cô Tô Nhan kia có tình cảm đối với anh đấy”
Hơn nữa còn rất sâu đậm.
Mỗi một lần khi cô ngồi trước máy tính mà thất thố ngẩng đầu lên nhìn vào Đường Duy, trong mắt đều mang theo nét tuyệt vọng và yêu thương.
Giống như một người đang ở trong sự tuyệt vọng vậy, từ sớm đã quên đi cách nên yêu thương một người như thế nào là đúng, thế là những sự yêu thương kia lại không có cách nào được nói ra từ trong miệng một cách chính xác được, chỉ có thể bị khóa lại ở trong mắt.
Đôi vai của Đường Duy run lên: “Thật sao?”
Thế nhưng cho dù cậu có làm cách nào đi chăng nữa, cũng không thể làm cho Tô Nhan động lòng dù chỉ một chút.
“Không chừng là trước đây cô ấy đã từng trải qua một số chuyện Tôi tệ”
Đơn Giản suy nghĩ, cố gắng giúp Đường Duy suy nghĩ về vấn đề này: “Cô ấy đã mất đi… khả năng cảm nhận được sự hạnh phúc chăng? Hoặc là, bản thân cô ấy đã chọn đóng cánh cửa của mình lại Đường Duy giống như đã nghĩ đến điều gì đó, trong mắt lóe lên một tia nhãn nhịn.
Đúng vậy, làm sao Tô Nhan lại dám để lộ suy nghĩ của mình lần nữa chứ, trước đây cô cũng để lộ ra hết mọi suy nghĩ, không hề sót lại điều gì ở trước mặt cậu, chẳng phải đã sớm nhìn thấy được kết cục gì được dẫn đến rồi sao?
Ngay từ đầu cô đã không hề che giấu bản thân mình, ngay trong khoảnh khắc gặp mặt nhau lúc năm tuổi, trái tim của cô đã đứng về phía Đường Thi và Đường Duy, sau này dù bị bạo hành gia đình cũng không hề kêu lên một tiếng nào, về sau khi lớn lên lại bị cậu hiểu lâm và sỉ nhục, cô cũng không hề giải thích cho bản thân mình lần nào.
Cậu ta cũng không rõ trước đây đã từng xảy ra chuyện gì, cậu ta rằng tổng giám đốc của cậu ta rất thích rất thích một người con gái, có lẽ người đó chính là người vợ tương lai của tống giám đốc của cậu ta.
Đối với Đơn Giản, người vợ của tổng giám đốc rất xinh đẹp, cao ráo thon gầy, hơn nữa từ trước đến giờ vẫn không hề ra vẻ cũng không già mồm cãi láo, khi còn trẻ cô ấy đã đi ra nước ngoài du học một mình, vừa độc lập lại kiên cường. Nghe nói còn là cô cả của nhà họ Tô, bất cứ chỗ nào cũng vô cùng xứng đôi với tổng giám đốc của cậu ta, làm sao lại có chuyện không xứng đôi chứ?
Có điều bây giờ xem ra, có lẽ là cậu ta đã quá ngây thơ rồi, cậu ta chỉ nghe phong phanh về một số lời đồn mà thôi.
Thế nhưng những chuyện đã xảy ra trong những năm tháng vừa qua, có lẽ còn khiến người khác cảm thấy đau khổ hơn lời đồn.
Tất cả những gì cậu ta còn có thể làm được chỉ là đứng ở phía sau Đường Duy, lặng lẽ nói lên một câu, tổng giám đốc, tôi ủng hộ anh.
Đơn Giản nói xong câu này, Đường Duy liền xoay đầu và nhìn cậu †a một cái, nét mặt tinh tế và thâm trầm của người đàn ông kia vào lúc này lại lộ ra vài nét u ám, cậu mở miệng, giọng điệu giống như mang theo nét cười, thế nhưng ở trong mắt lại không hề có nét cười: “Vô dụng thôi, tôi dựa vào cái gì để đi nói với Tô Nhan chứ?”
Chẳng lẽ thật sự phải lôi trái tim của chính mình ra sao?
Đơn Giản cau mày lại và đứng ở một bên, cậu ta cố gắng mạnh dạn mà mở miệng : “Tổng giám đốc, có phải anh vẫn chưa nói rõ ràng cho cô cả nhà họ Tô biết về cảm giác của anh đúng không?”
Đường Duy bất ngờ, giống như đột nhiên bị người ta đánh thức vậy.
“Tổng giám đốc, anh là một người đàn ông trưởng thành, vì vậy có thể vẫn chưa quen với một số tình huống” Đơn Giản lúng túng mà đưa tay ra sau gãi đầu: “Lần trước khi đến tập đoàn Tô Thị, lúc tôi đứng ở bên cạnh anh giúp đỡ, tôi đã có thể mơ hồ cảm thấy được, cô Tô Nhan kia có tình cảm đối với anh đấy”
Hơn nữa còn rất sâu đậm.
Mỗi một lần khi cô ngồi trước máy tính mà thất thố ngẩng đầu lên nhìn vào Đường Duy, trong mắt đều mang theo nét tuyệt vọng và yêu thương.
Giống như một người đang ở trong sự tuyệt vọng vậy, từ sớm đã quên đi cách nên yêu thương một người như thế nào là đúng, thế là những sự yêu thương kia lại không có cách nào được nói ra từ trong miệng một cách chính xác được, chỉ có thể bị khóa lại ở trong mắt.
Đôi vai của Đường Duy run lên: “Thật sao?”
Thế nhưng cho dù cậu có làm cách nào đi chăng nữa, cũng không thể làm cho Tô Nhan động lòng dù chỉ một chút.
“Không chừng là trước đây cô ấy đã từng trải qua một số chuyện Tôi tệ”
Đơn Giản suy nghĩ, cố gắng giúp Đường Duy suy nghĩ về vấn đề này: “Cô ấy đã mất đi… khả năng cảm nhận được sự hạnh phúc chăng? Hoặc là, bản thân cô ấy đã chọn đóng cánh cửa của mình lại Đường Duy giống như đã nghĩ đến điều gì đó, trong mắt lóe lên một tia nhãn nhịn.
Đúng vậy, làm sao Tô Nhan lại dám để lộ suy nghĩ của mình lần nữa chứ, trước đây cô cũng để lộ ra hết mọi suy nghĩ, không hề sót lại điều gì ở trước mặt cậu, chẳng phải đã sớm nhìn thấy được kết cục gì được dẫn đến rồi sao?
Ngay từ đầu cô đã không hề che giấu bản thân mình, ngay trong khoảnh khắc gặp mặt nhau lúc năm tuổi, trái tim của cô đã đứng về phía Đường Thi và Đường Duy, sau này dù bị bạo hành gia đình cũng không hề kêu lên một tiếng nào, về sau khi lớn lên lại bị cậu hiểu lâm và sỉ nhục, cô cũng không hề giải thích cho bản thân mình lần nào.
Bình luận facebook