Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1636-1637-1638
Chương 1636
Đường Duy lập tức nhíu mày lại, người phụ nữ này là ai? Cô ta không biết làm như thế là đang khiêu khích cậu sao?
Đường Duy không biết, nhưng Lam Thất Thất biết người phụ nữ trước mặt là ai.
Ngọn đèn vừa rồi còn có chút mờ mịt, cô ấy còn có chút không rõ, lúc này mới tiến lại gần, sau khi nhìn kỹ hơn, cô ấy hoàn toàn biết rõ cô gái tới cửa gây hấn trước mặt là ai.
Con gái của nhà họ Phó, Phó Thư Mạn.
Lam Thất Thất nhìn thấy ánh mắt kia của Phó Thư Mạn liền biết là tới tra hỏi, phỏng chừng là vị hôn phu của cô ta đang cầu hôn cô ta, nhưng lại bị Đường Duy và Tô Nhan chiếm hào quang, cho nên liền không vui Tô Nhan không quan tâm, có thể trong mắt những người phụ nữ khác đều chỉ như vậy, ngoại trừ bạn bè của cô, Tô Nhan cũng không thân thiện với người ngoài, cho nên cô chỉ nhẹ nhàng liếc nhìn Phó Thư Mạn Cái ánh mắt liếc nhìn đó làm cho bản thân của Phó Thư Mạn như bị một người có khí thế hung hăng trấn áp, cô ta nuốt không nổi cục tức này.
Giơ tay nâng ly rượu cụng ly với Tô Nhan, lại còn xung phong uống cạn đầu tiên, thái độ hào sảng đó, làm cho quần chúng xung quanh nhiệt huyết sôi trào.
“Cô gái này thật hào sảng!”
“Hào sảng!”
“Cô ấy một chút cũng không hề nhăn nhó, tính cách khá nóng nảy nha.
Nghe thấy lời nhận xét này, Lam Thất Thất khinh thường trợn ngược mắt nhìn lên trần nhà, Phó Thư Mạn ở trước mặt biết bao nhiêu người tạo ra cho bản thân cái hình tượng như vậy, lại còn có người tưởng là thật sao?
Đương nhiên chiêu giả làm nữ hán tử này thật sự là quá có ích rồi.
Chính là đến bước này rồi, rượu cũng đã uống cạn rồi, Tô Nhan nếu cầm cự hoặc làm như không nhìn thấy gì hết, vậy trường hợp quay đầu thì hai người cũng không thể đi qua được. Tô Nhan tuy rằng cảm thấy Phó Thư Mạn thật sự rất phiền, nhưng mà tự nhiên hiểu được đạo lí này, cô lúc này cũng không làm gì hết, xem chừng Phó Thư Mạn quấn lấy cô thì càng phiền phức thêm nữa, chỉ có thể làm bộ làm tịch hướng về phía cô ta mà nhoẻn khoé miệng, sau đó đem ly rượu uống cạn một hơi.
Nhưng khoảnh khắc cô nuốt xuống cổ họng, lông mi của cô chợt run lên.
Rượu này… đã được pha.
Trộn các loại rượu có nồng độ mạnh mà không giống lại với nhau.
Những người từng uống rượu đều biết rõ, uống rượu kị nhất là uống kiểu hỗn tạp như vậy, uống như thế này không những làm cho cơ thể dễ say, còn rất nhanh chịu không nổi, lại còn làm tổn thương thân thể, mà hiện tại Phó Như Mạn cứ như vậy mà đem một ly rượu ngon cho cô uống, có ý đồ ở đâu đây?
Là muốn nhìn thấy cô ấy xấu hổ sao?
Tô Nhan lại càng cười khẩy, nhìn về phía Phó Thư Mạn, mà bản thân Phó Thư Mạn cũng không nhìn ra bất cứ vấn đề gì của ly rượu này, chỉ là cố ý đem một ly rượu pha trộn nhiều loại đưa cho Tô Nhan uống, giống như là muốn cô uống một ly cồn công nghiệp vậy, cay xè mũi lại còn khó nuốt.
Nhưng mà, ở trước mặt mọi người, Tô Nhan nghiến răng nghiến lợi, uống một hơi cạn sạch.
Chất lỏng chảy qua cổ họng rồi vào dạ dày khiến bụng cô bùng lên một cảm giác nóng ran, khuôn mặt Tô Nhan tái mét, lại mang theo một chút đỏ bừng, bộ dáng cau mày như hiện tại lại càng khiến mọi người xung quanh khó có thể mà dời tâm mắt đi, cô ấy nhẹ nhàng ấn vào bụng qua lớp quần áo, làm một động tác như vậy khiến Đường Duy đứng dậy.
Lam Thất Thất cũng bị doạ cho nhảy dựng: “Làm sao lại vậy?”
Từ Thánh Mân cũng là tay từng trải, nháy mắt ra dấu, nhìn Lam Thất Thất nói: “Rượu có vấn đề”
Sắc mặt Lam Thất Thất tái nhợt đi, hoàn hồn trở lại liền chỉ vào.
Phó Thư Mạn nói: “Cô làm cái trò gì vậy?!”
Tô Nhan không nói lời nào, Đường Duy đã vươn tay đỡ lấy cô, cô yếu đuối khẽ dựa vào vòng tay cậu thở hổn hển, trước giờ cô chưa bao giờ ngoan ngoãn như vậy.
Chương 1637
Cầm ly rượu Tô Nhan đã uống lên ngửi, sắc mặt Đường Duy đột nhiên thay đổi!
Trái lại Phó Thư Mạn thì rất bình tĩnh, rất nhiều người như vậy, ai sẽ nhớ vừa rồi cô ta làm cái gì, không sợ hãi chút nào lại còn nhìn về phía Lam Thất Thất nói: “Chúng ta vốn không quen biết nhau, các người hung dữ như vậy để làm gì?”
“Nhưng mà tôi lại nhận ra cô! Thiên kim tiểu thư nhà họ Phó! “Lam Thất Thất đập cạnh ghế rồi đứng lên: “Không ngờ tới cô lại làm cái trò ghê tởm như vậy, không cảm thấy mất mặt sao”
Đây là lần đầu tiên Phó Thư Mạn bị một người chỉ tên nói họ, làm một thiên kim đại tiểu thư nhiều năm như vậy, trước giờ chưa từng có người nào dùng khẩu khí như vậy mà nói chuyện với cô ta, thật sự phẫn nộ thậm chí cảm giác có chút không tin, cô ta cho rằng Lam Thất Thất là một đứa vô danh tiếu tốt có mắt mà không thấy núi thái sơn, liền trực tiếp tỏ vẻ khinh thường nói: “Có rất nhiều người quen biết tôi nhưng mà không phải ai tôi cũng quen biết, cô là ai?”
“Cô?” Lam Thất Thất thấy điệu bộ ra vẻ ta đây là đại tiểu thư của Phó Thư Mạn, cũng hùa theo cười nói: “Cô mà cũng xứng biết tên tôi sao? Cô xách dép cho Tô Nhan của chúng tôi còn không xứng, còn muốn cùng cô ấy uống rượu sao, cô nói thẳng đi cô động tay động chân gì vào ly rượu rồi, đừng có mà lảng sang chuyện khác. “
Xem ra có chút khó chơi.
Phó Thư Mạn nghiến răng nghiến lợi không chịu thừa nhận, có quỷ mới đi thừa nhận chuyện này, ai dám thừa nhận bản thân làm chuyện này sao?
Dứt khoát mà nói: “Người này là Tô Nhan sao? Thật sự kì quái nha, rõ ràng là tôi không hề quen biết gì với cô ấy, tại sao tôi lại phải mạo hiểm vì cô ấy để làm bại hoại thanh danh của bản thân, cố ý động tay động chân vào ly rượu của một người không quen biết, tôi và Tô Nhan lúc trước đều không quen biết, xin hỏi tôi vì cái gì mà làm như vậy “
Lam Thất Thất thiếu chút nữa là lên cơn hen.
Lại nghe Phó Thư Mạn nói: ‘Vả lại….ai mà biết được, rượu thì cũng đã uống xong rồi, bây giờ làm ra cái phản ứng như vậy, thật hay giả cũng chỉ có người trong cuộc mới biết được thôi….. Tôi thấy cô ta ngồi kia không nói gì, bình thường cũng cố ý chủ động diễn trò đi, chuyện này không cần phải hắt nước bẩn lên người tôi đâu.”
Ý nói Tô Nhan lúc này là một bạch liên hoa, cố ý giả bộ, diễn một bộ dạng nhu nhược cho bọn họ xem, chẳng qua là vì muốn tất cả mọi người đối địch với Phó Thư Mạn.
lần xoay chuyển tình thế bỗng nhiên trở thành lỗi mọi người đều tự hỏi liệu Tô Nhan có thực sự là có của Tô Nhan, kl khó chịu hay không Lúc này Tô Nhan híp mắt, cười dữ tợn: “Có đạo lý, chẳng qua cô nói cô không có lý do gì để xuống tay với tôi, vì cái gì mà bây giờ cô muốn câu dẫn người khác đến nhìn tôi với con mắt thù địch vậy? Tôi còn có động cơ giá bộ nhu nhược để hại cô sao?”
Vẻ mặt tự mãn ban đầu của Phó Thư Mạn đột nhiên đanh lại. Có lẽ cô ta không ngờ Tô Nhan lại dùng cô ta để giải vây cho bản thân và thay vào đó là tát vào mặt cô. Não bộ không thể phản ứng trong một thời gian ngắn, vì vậy cô ta có thể chỉ lắp bắp: “Ai… ai mà biết được…”
Ý tứ này của cô ta là dù đánh chết cũng không thừa nhận sao?
Rượu đã uống vào bụng, có chết cũng không đối chứng việc hôm nay là do ai ra tay, huống chỉ là cho dù có chứng mình được là chén rượu bị trộn lẫn, thì cô ta cũng tìm vô số lý do để trốn tránh trách nhiệm, cô ta có thể nói là do có quá nhiều người nên cô ta lấy nhầm, hoặc có thể nói là do người khác đổi, nhưng trong quán bar lại quá ồn ào, cô ta cũng không biết chuyện gì đang xảy ra.
Bằng cách này thì không có bằng chứng nào bị thu được, chỉ có Tô Nhan uống cạn mới biết ly rượu mà Phó Thư Mạn đưa cho cô có vấn đề.
Lam Thất Thất tức giận đến run lên: “Cô quả thật là nham hiểm xảo trát Ai mà lấy cô về chính là xui xẻo tám kiếp!”
Lời này vừa nói ra, Cố Hà ở bên cạnh trực tiếp vọt lên: “Cô gái này nói chuyện có chuyện có chút mạo phạm người khác!”
“Ai là cô gái với cậu? “
Từ Thánh Mân ngoài cười nhưng trong lòng không cười ôm lấy Lam Thất Thất: “Ba cô có thể đủ để gọi ba của cô ấy là ba rồi, lại còn ở nơi này kiêu ngạo cái gì, lại còn cho con gái nhà người ta uống rượu pha trộn, hay là không phải là người, quả nhiên ác tâm lớn nhất của phụ nữ chính là phụ nữ… “
Vẻ mặt Phó Thư Mạn đột nhiên thay đổi, hai mắt mở to nhìn Tô Nhan một cách hung tợn: “Tôi nói, tôi không biết cô.
Chương 1638
“Đúng… ” Điều làm mọi người ngạc nhiên. Tô Nhan vẫn lạnh lùng quyến rũ kia đột nhiên rơi lệ, giọng điệu run rẩy, giống như bị làm sai ý tứ, vẻ mặt thay đổi cực kỳ nhanh chóng, nhưng lại không có chút nào xấu hổ, đặc biệt là rõ ràng: “Tôi biết, khẳng định là do tôi sai rồi, là do bản thân tôi ù ù cạc cạc mà uống lấy ly rượu kia, chuyện này cũng không nên trách cô gái này, cô gái đây mới vừa được cầu hôn, kết quả là hào quang của buổi cầu hôn bị chúng tôi chiếm mất, là chúng tôi sai, chúng tôi gửi một lời xin lỗi đến quý cô này!”
Đám đông đang quây xem nếu như không nghe thấy thì chính là kẻ ngốc, lời nói đều kể rõ ngọn ngành câu chuyện, nói Cố Hà bọn họ bị chiếm mất hào quang của buổi cầu hôn nên mới tìm cớ để động tay động chân…
“Bạn xem cô ấy khóc thật đáng thương…”
“Phải, cô ấy chắc chắn đã bị oan.”
“Nếu không oán không thù, thì làm gì có ai đổ oan cho người khác như vậy, nhất định là chén rượu kia có vấn đề!”
Phó Thư Mạn tức giận đến mức gần như phun ra máu, cô ta hận không thể chờ đợi để đi lên xé nát khuôn mặt giả vờ đáng thương của Tô Nhan: “Cô đang giả vờ cái gì vậy! Cô chính là bạch liên hoat”
Cô không phải cùng người khác ám chỉ là tôi diễn vở kịch đáng thương sao?
Vậy thì tôi đây diễn cho cô xem?
Vì vậy Tô Nhan bị mắng xong càng khóc lóc hăng say,nãm dựa vào bờ vai của Đường Duy làm ra bộ dạng như nghĩ không thông, tỏ va vẻ vừa đáng thương vừa bất lực: “Đừng nói em nữa, chị gái, xin lỗi, nhất định là em sai rồi… “
Đám đông xung quanh: ‘Sự tương phản này rõ ràng như vậy, còn cần phải nói nữa! Nhìn xem cô ấy khóc như thế nào! “
Khi Phó Thư Mạn nhìn thấy những người xung quanh đột nhiên đứng về phía Tô Nhan, n cô ta có chút bối rối, trước đây mọi người đều đứng về phía cô ta, nhưng bây giờ tất cả đều đứng về phía đối lập với cô ta.
Một đại thiên kim tiểu thư chưa từng bị đắc tội như vậy mặt đỏ bừng bừng, cho dù cả người trong quán ồn ào, giọng nói mảnh mai sắc bén, như đang muốn chứng minh điều gì, ý đồ đem lòng dân đoạt trở về: “Tôi không có! Là cô ấy nói lung tung, là cô ấy cố tình diễn cho các người xem đó..”
“Nhưng chính chị cũng nói, chị đối với em không có tâm cơ gì, vậy em tại sao lại nảy sinh tâm cơ với chị chứ? Tại sao em phải ở đây diễn trò?”Tô Nhan điềm đạm đáng thương dựa vào Đường Duy, như muốn khóc không ra hơi, nhìn vẻ mặt lạnh lùng như băng của Đường Duy suýt chút nữa bật cười.
Cảm nhận được tình tiết muốn bật cười của Đường Duy, Tô Nhan vô thức duỗi tay ra, hung hăng vặn mạnh vào cánh tay của Đường Duy.
Đau đớn làm cho Đường Duy thiếu chút nữa nhe răng trợn mắt, vì không có lộ ra biểu cảm, cậu ta thiếu chút nữa từ biểu cảm cười phá lên biến thành biểu cảm hung hăng đáng sợ, cậu cúi đầu nhìn vào Tô Nhan đang dựa vào mình, trong phút chốc lại cảm thấy có chút ngu ngốc.
Ngu người rồi.
Cậu ta điên rồi, trở nên ngốc rồi.
“Tô Nhan sờ sờ cậu, Tô Nhan chủ động sờ cậu, Tô Ngôn còn nhéo cậu nữa!
Tô Nhan cảm nhận được nội tâm mừng như điên của Đường Duy, nhưng lại trắng bệch nghiêm mặt nhìn về phía Phó Thư Mạn, sau đó dừng sức mở mở miệng giống như là đang kìm nén sự khó chịu: “Chị ơi, em thật sự không thoải mái, để em… về trước đi. Có được không? “
* Ôi! Còn hỏi cô ấy làm gì! Người phụ nữ này thật biết lo lằng và tốt bụng! “
* Đúng vậy! “
“Mau kêu bạn trai đưa cô về xem đã xảy ra chuyện gì! “
“Cô gái này thật đáng thương, đẹp cũng là cái tội sao, chẳng biết tại sao lại bị bàn bên cạnh đưa cho chén rượu rồi làm thành như thế này, nếu thân thể có vấn đề, nhất định phải báo cảnh sát để đòi lại công bằng”
Nghe những lời nghị luận này, sắc mặt của Phó Thư Mạn vô cùng khó coi, Cố Hà biết cô ta không còn mặt mũi nữa nên đứng dậy đi tới che chẳn trước mặt cô ta, nhìn thẳng vào mắt Đường Duy, suy nghĩ về lời, rồi nói: “Chúng tôi không ân không oán gì với các người”
“Tôi không biết anh.”
Đường Duy lập tức nhíu mày lại, người phụ nữ này là ai? Cô ta không biết làm như thế là đang khiêu khích cậu sao?
Đường Duy không biết, nhưng Lam Thất Thất biết người phụ nữ trước mặt là ai.
Ngọn đèn vừa rồi còn có chút mờ mịt, cô ấy còn có chút không rõ, lúc này mới tiến lại gần, sau khi nhìn kỹ hơn, cô ấy hoàn toàn biết rõ cô gái tới cửa gây hấn trước mặt là ai.
Con gái của nhà họ Phó, Phó Thư Mạn.
Lam Thất Thất nhìn thấy ánh mắt kia của Phó Thư Mạn liền biết là tới tra hỏi, phỏng chừng là vị hôn phu của cô ta đang cầu hôn cô ta, nhưng lại bị Đường Duy và Tô Nhan chiếm hào quang, cho nên liền không vui Tô Nhan không quan tâm, có thể trong mắt những người phụ nữ khác đều chỉ như vậy, ngoại trừ bạn bè của cô, Tô Nhan cũng không thân thiện với người ngoài, cho nên cô chỉ nhẹ nhàng liếc nhìn Phó Thư Mạn Cái ánh mắt liếc nhìn đó làm cho bản thân của Phó Thư Mạn như bị một người có khí thế hung hăng trấn áp, cô ta nuốt không nổi cục tức này.
Giơ tay nâng ly rượu cụng ly với Tô Nhan, lại còn xung phong uống cạn đầu tiên, thái độ hào sảng đó, làm cho quần chúng xung quanh nhiệt huyết sôi trào.
“Cô gái này thật hào sảng!”
“Hào sảng!”
“Cô ấy một chút cũng không hề nhăn nhó, tính cách khá nóng nảy nha.
Nghe thấy lời nhận xét này, Lam Thất Thất khinh thường trợn ngược mắt nhìn lên trần nhà, Phó Thư Mạn ở trước mặt biết bao nhiêu người tạo ra cho bản thân cái hình tượng như vậy, lại còn có người tưởng là thật sao?
Đương nhiên chiêu giả làm nữ hán tử này thật sự là quá có ích rồi.
Chính là đến bước này rồi, rượu cũng đã uống cạn rồi, Tô Nhan nếu cầm cự hoặc làm như không nhìn thấy gì hết, vậy trường hợp quay đầu thì hai người cũng không thể đi qua được. Tô Nhan tuy rằng cảm thấy Phó Thư Mạn thật sự rất phiền, nhưng mà tự nhiên hiểu được đạo lí này, cô lúc này cũng không làm gì hết, xem chừng Phó Thư Mạn quấn lấy cô thì càng phiền phức thêm nữa, chỉ có thể làm bộ làm tịch hướng về phía cô ta mà nhoẻn khoé miệng, sau đó đem ly rượu uống cạn một hơi.
Nhưng khoảnh khắc cô nuốt xuống cổ họng, lông mi của cô chợt run lên.
Rượu này… đã được pha.
Trộn các loại rượu có nồng độ mạnh mà không giống lại với nhau.
Những người từng uống rượu đều biết rõ, uống rượu kị nhất là uống kiểu hỗn tạp như vậy, uống như thế này không những làm cho cơ thể dễ say, còn rất nhanh chịu không nổi, lại còn làm tổn thương thân thể, mà hiện tại Phó Như Mạn cứ như vậy mà đem một ly rượu ngon cho cô uống, có ý đồ ở đâu đây?
Là muốn nhìn thấy cô ấy xấu hổ sao?
Tô Nhan lại càng cười khẩy, nhìn về phía Phó Thư Mạn, mà bản thân Phó Thư Mạn cũng không nhìn ra bất cứ vấn đề gì của ly rượu này, chỉ là cố ý đem một ly rượu pha trộn nhiều loại đưa cho Tô Nhan uống, giống như là muốn cô uống một ly cồn công nghiệp vậy, cay xè mũi lại còn khó nuốt.
Nhưng mà, ở trước mặt mọi người, Tô Nhan nghiến răng nghiến lợi, uống một hơi cạn sạch.
Chất lỏng chảy qua cổ họng rồi vào dạ dày khiến bụng cô bùng lên một cảm giác nóng ran, khuôn mặt Tô Nhan tái mét, lại mang theo một chút đỏ bừng, bộ dáng cau mày như hiện tại lại càng khiến mọi người xung quanh khó có thể mà dời tâm mắt đi, cô ấy nhẹ nhàng ấn vào bụng qua lớp quần áo, làm một động tác như vậy khiến Đường Duy đứng dậy.
Lam Thất Thất cũng bị doạ cho nhảy dựng: “Làm sao lại vậy?”
Từ Thánh Mân cũng là tay từng trải, nháy mắt ra dấu, nhìn Lam Thất Thất nói: “Rượu có vấn đề”
Sắc mặt Lam Thất Thất tái nhợt đi, hoàn hồn trở lại liền chỉ vào.
Phó Thư Mạn nói: “Cô làm cái trò gì vậy?!”
Tô Nhan không nói lời nào, Đường Duy đã vươn tay đỡ lấy cô, cô yếu đuối khẽ dựa vào vòng tay cậu thở hổn hển, trước giờ cô chưa bao giờ ngoan ngoãn như vậy.
Chương 1637
Cầm ly rượu Tô Nhan đã uống lên ngửi, sắc mặt Đường Duy đột nhiên thay đổi!
Trái lại Phó Thư Mạn thì rất bình tĩnh, rất nhiều người như vậy, ai sẽ nhớ vừa rồi cô ta làm cái gì, không sợ hãi chút nào lại còn nhìn về phía Lam Thất Thất nói: “Chúng ta vốn không quen biết nhau, các người hung dữ như vậy để làm gì?”
“Nhưng mà tôi lại nhận ra cô! Thiên kim tiểu thư nhà họ Phó! “Lam Thất Thất đập cạnh ghế rồi đứng lên: “Không ngờ tới cô lại làm cái trò ghê tởm như vậy, không cảm thấy mất mặt sao”
Đây là lần đầu tiên Phó Thư Mạn bị một người chỉ tên nói họ, làm một thiên kim đại tiểu thư nhiều năm như vậy, trước giờ chưa từng có người nào dùng khẩu khí như vậy mà nói chuyện với cô ta, thật sự phẫn nộ thậm chí cảm giác có chút không tin, cô ta cho rằng Lam Thất Thất là một đứa vô danh tiếu tốt có mắt mà không thấy núi thái sơn, liền trực tiếp tỏ vẻ khinh thường nói: “Có rất nhiều người quen biết tôi nhưng mà không phải ai tôi cũng quen biết, cô là ai?”
“Cô?” Lam Thất Thất thấy điệu bộ ra vẻ ta đây là đại tiểu thư của Phó Thư Mạn, cũng hùa theo cười nói: “Cô mà cũng xứng biết tên tôi sao? Cô xách dép cho Tô Nhan của chúng tôi còn không xứng, còn muốn cùng cô ấy uống rượu sao, cô nói thẳng đi cô động tay động chân gì vào ly rượu rồi, đừng có mà lảng sang chuyện khác. “
Xem ra có chút khó chơi.
Phó Thư Mạn nghiến răng nghiến lợi không chịu thừa nhận, có quỷ mới đi thừa nhận chuyện này, ai dám thừa nhận bản thân làm chuyện này sao?
Dứt khoát mà nói: “Người này là Tô Nhan sao? Thật sự kì quái nha, rõ ràng là tôi không hề quen biết gì với cô ấy, tại sao tôi lại phải mạo hiểm vì cô ấy để làm bại hoại thanh danh của bản thân, cố ý động tay động chân vào ly rượu của một người không quen biết, tôi và Tô Nhan lúc trước đều không quen biết, xin hỏi tôi vì cái gì mà làm như vậy “
Lam Thất Thất thiếu chút nữa là lên cơn hen.
Lại nghe Phó Thư Mạn nói: ‘Vả lại….ai mà biết được, rượu thì cũng đã uống xong rồi, bây giờ làm ra cái phản ứng như vậy, thật hay giả cũng chỉ có người trong cuộc mới biết được thôi….. Tôi thấy cô ta ngồi kia không nói gì, bình thường cũng cố ý chủ động diễn trò đi, chuyện này không cần phải hắt nước bẩn lên người tôi đâu.”
Ý nói Tô Nhan lúc này là một bạch liên hoa, cố ý giả bộ, diễn một bộ dạng nhu nhược cho bọn họ xem, chẳng qua là vì muốn tất cả mọi người đối địch với Phó Thư Mạn.
lần xoay chuyển tình thế bỗng nhiên trở thành lỗi mọi người đều tự hỏi liệu Tô Nhan có thực sự là có của Tô Nhan, kl khó chịu hay không Lúc này Tô Nhan híp mắt, cười dữ tợn: “Có đạo lý, chẳng qua cô nói cô không có lý do gì để xuống tay với tôi, vì cái gì mà bây giờ cô muốn câu dẫn người khác đến nhìn tôi với con mắt thù địch vậy? Tôi còn có động cơ giá bộ nhu nhược để hại cô sao?”
Vẻ mặt tự mãn ban đầu của Phó Thư Mạn đột nhiên đanh lại. Có lẽ cô ta không ngờ Tô Nhan lại dùng cô ta để giải vây cho bản thân và thay vào đó là tát vào mặt cô. Não bộ không thể phản ứng trong một thời gian ngắn, vì vậy cô ta có thể chỉ lắp bắp: “Ai… ai mà biết được…”
Ý tứ này của cô ta là dù đánh chết cũng không thừa nhận sao?
Rượu đã uống vào bụng, có chết cũng không đối chứng việc hôm nay là do ai ra tay, huống chỉ là cho dù có chứng mình được là chén rượu bị trộn lẫn, thì cô ta cũng tìm vô số lý do để trốn tránh trách nhiệm, cô ta có thể nói là do có quá nhiều người nên cô ta lấy nhầm, hoặc có thể nói là do người khác đổi, nhưng trong quán bar lại quá ồn ào, cô ta cũng không biết chuyện gì đang xảy ra.
Bằng cách này thì không có bằng chứng nào bị thu được, chỉ có Tô Nhan uống cạn mới biết ly rượu mà Phó Thư Mạn đưa cho cô có vấn đề.
Lam Thất Thất tức giận đến run lên: “Cô quả thật là nham hiểm xảo trát Ai mà lấy cô về chính là xui xẻo tám kiếp!”
Lời này vừa nói ra, Cố Hà ở bên cạnh trực tiếp vọt lên: “Cô gái này nói chuyện có chuyện có chút mạo phạm người khác!”
“Ai là cô gái với cậu? “
Từ Thánh Mân ngoài cười nhưng trong lòng không cười ôm lấy Lam Thất Thất: “Ba cô có thể đủ để gọi ba của cô ấy là ba rồi, lại còn ở nơi này kiêu ngạo cái gì, lại còn cho con gái nhà người ta uống rượu pha trộn, hay là không phải là người, quả nhiên ác tâm lớn nhất của phụ nữ chính là phụ nữ… “
Vẻ mặt Phó Thư Mạn đột nhiên thay đổi, hai mắt mở to nhìn Tô Nhan một cách hung tợn: “Tôi nói, tôi không biết cô.
Chương 1638
“Đúng… ” Điều làm mọi người ngạc nhiên. Tô Nhan vẫn lạnh lùng quyến rũ kia đột nhiên rơi lệ, giọng điệu run rẩy, giống như bị làm sai ý tứ, vẻ mặt thay đổi cực kỳ nhanh chóng, nhưng lại không có chút nào xấu hổ, đặc biệt là rõ ràng: “Tôi biết, khẳng định là do tôi sai rồi, là do bản thân tôi ù ù cạc cạc mà uống lấy ly rượu kia, chuyện này cũng không nên trách cô gái này, cô gái đây mới vừa được cầu hôn, kết quả là hào quang của buổi cầu hôn bị chúng tôi chiếm mất, là chúng tôi sai, chúng tôi gửi một lời xin lỗi đến quý cô này!”
Đám đông đang quây xem nếu như không nghe thấy thì chính là kẻ ngốc, lời nói đều kể rõ ngọn ngành câu chuyện, nói Cố Hà bọn họ bị chiếm mất hào quang của buổi cầu hôn nên mới tìm cớ để động tay động chân…
“Bạn xem cô ấy khóc thật đáng thương…”
“Phải, cô ấy chắc chắn đã bị oan.”
“Nếu không oán không thù, thì làm gì có ai đổ oan cho người khác như vậy, nhất định là chén rượu kia có vấn đề!”
Phó Thư Mạn tức giận đến mức gần như phun ra máu, cô ta hận không thể chờ đợi để đi lên xé nát khuôn mặt giả vờ đáng thương của Tô Nhan: “Cô đang giả vờ cái gì vậy! Cô chính là bạch liên hoat”
Cô không phải cùng người khác ám chỉ là tôi diễn vở kịch đáng thương sao?
Vậy thì tôi đây diễn cho cô xem?
Vì vậy Tô Nhan bị mắng xong càng khóc lóc hăng say,nãm dựa vào bờ vai của Đường Duy làm ra bộ dạng như nghĩ không thông, tỏ va vẻ vừa đáng thương vừa bất lực: “Đừng nói em nữa, chị gái, xin lỗi, nhất định là em sai rồi… “
Đám đông xung quanh: ‘Sự tương phản này rõ ràng như vậy, còn cần phải nói nữa! Nhìn xem cô ấy khóc như thế nào! “
Khi Phó Thư Mạn nhìn thấy những người xung quanh đột nhiên đứng về phía Tô Nhan, n cô ta có chút bối rối, trước đây mọi người đều đứng về phía cô ta, nhưng bây giờ tất cả đều đứng về phía đối lập với cô ta.
Một đại thiên kim tiểu thư chưa từng bị đắc tội như vậy mặt đỏ bừng bừng, cho dù cả người trong quán ồn ào, giọng nói mảnh mai sắc bén, như đang muốn chứng minh điều gì, ý đồ đem lòng dân đoạt trở về: “Tôi không có! Là cô ấy nói lung tung, là cô ấy cố tình diễn cho các người xem đó..”
“Nhưng chính chị cũng nói, chị đối với em không có tâm cơ gì, vậy em tại sao lại nảy sinh tâm cơ với chị chứ? Tại sao em phải ở đây diễn trò?”Tô Nhan điềm đạm đáng thương dựa vào Đường Duy, như muốn khóc không ra hơi, nhìn vẻ mặt lạnh lùng như băng của Đường Duy suýt chút nữa bật cười.
Cảm nhận được tình tiết muốn bật cười của Đường Duy, Tô Nhan vô thức duỗi tay ra, hung hăng vặn mạnh vào cánh tay của Đường Duy.
Đau đớn làm cho Đường Duy thiếu chút nữa nhe răng trợn mắt, vì không có lộ ra biểu cảm, cậu ta thiếu chút nữa từ biểu cảm cười phá lên biến thành biểu cảm hung hăng đáng sợ, cậu cúi đầu nhìn vào Tô Nhan đang dựa vào mình, trong phút chốc lại cảm thấy có chút ngu ngốc.
Ngu người rồi.
Cậu ta điên rồi, trở nên ngốc rồi.
“Tô Nhan sờ sờ cậu, Tô Nhan chủ động sờ cậu, Tô Ngôn còn nhéo cậu nữa!
Tô Nhan cảm nhận được nội tâm mừng như điên của Đường Duy, nhưng lại trắng bệch nghiêm mặt nhìn về phía Phó Thư Mạn, sau đó dừng sức mở mở miệng giống như là đang kìm nén sự khó chịu: “Chị ơi, em thật sự không thoải mái, để em… về trước đi. Có được không? “
* Ôi! Còn hỏi cô ấy làm gì! Người phụ nữ này thật biết lo lằng và tốt bụng! “
* Đúng vậy! “
“Mau kêu bạn trai đưa cô về xem đã xảy ra chuyện gì! “
“Cô gái này thật đáng thương, đẹp cũng là cái tội sao, chẳng biết tại sao lại bị bàn bên cạnh đưa cho chén rượu rồi làm thành như thế này, nếu thân thể có vấn đề, nhất định phải báo cảnh sát để đòi lại công bằng”
Nghe những lời nghị luận này, sắc mặt của Phó Thư Mạn vô cùng khó coi, Cố Hà biết cô ta không còn mặt mũi nữa nên đứng dậy đi tới che chẳn trước mặt cô ta, nhìn thẳng vào mắt Đường Duy, suy nghĩ về lời, rồi nói: “Chúng tôi không ân không oán gì với các người”
“Tôi không biết anh.”
Bình luận facebook