• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Con Thiên Tài Và Bố Tổng Tài - Đường Thi - Bạc Dạ (109 Viewers)

  • Chương 1583-1586

Sakahara Kurosawa không nghĩ rằng có ngày mình sẽ bị người khác bỏ lại phía sau.

Anh ta cvội vàng chạy tới, nghe tin cô bị tai nạn nằm viện mà trong lòng lo lắng và tức giận, bây giờ tất cả cảm xúc của anh đều biến thành đau đớn.

Một loại đau đớn khiến anh không thể bào chữa để bản thân được an ủi một chút nào.

Ngay cả anh cũng thấy mình giống như một đứa trẻ, xác nhận lại từ tận đáy lòng, vừa rồi có phải là Lạc Du Du không? Lạc Du Du và Cố Mang bỏ đi mà không thèm nhìn anh sao?

Làm sao có thể… Lạc Du Du trước kia trong lòng chỉ có anh…

Sakahara Kurosawa nhận ra điều này, toàn thân chấn động, giống như bị điện giật, toàn thân run rẩy yếu ớt.

Là anh… Là anh đã bỏ lỡ, Lạc Du Du trước đây… có lẽ… yêu anh rất sâu đậm.

Nếu không phải là tình yêu, ai sẽ nguyện ý ở bên người có tính tình †ồi tệ như anh, ai sẽ chịu tổn thương hết lần này đến lần khác, nếu không yêu…

Anh bây giờ, đã mất đi Lạc Du Du của quá khứ… tại sao?

Sakahara Kurosawa đuổi theo hai bước, không kìm được mà hét lên: “Lạc Du Du!”

Lạc Du Du dừng lại, có lế là nghe thấy.

Cô quay đầu lại, vẻ mặt đầy vẻ mệt mỏi, vô lực thâm sâu khiến Sakahara Kurosawa cảm thấy đau lòng, cô… cô đã mệt như vậy rồi sao?

Anh đã làm gì khiến cô khi đối mặt với anh lại có vẻ mệt mỏi như vậy…

“Có chuyện gì không?”

Cổ họng Lạc Du Du khàn khàn, tuy nhiên, trong mắt Sakahara Kurosawa, dường như cô lười đối mặt với anh.

Trạng thái này khiến trái tim Sakahara Kurosawa căng thẳng.

Anh nghiến răng cố gắng để bình tĩnh lại, hỏi: “Em… Tại sao em lại đến bệnh viện?”

Lạc Du Du không muốn để lộ vẻ yếu đuối trước mặt anh, chỉ khẽ vén tóc lên, sau đó cúi đầu nói: “Không có gì, không liên quan tới anh, bớt quản tôi đi”

Bớt quản tôi.

Sau khi cô lên xe của Cố Mang, bên đường có tiếng động cơ, chiếc xe từ đâu lao ra, để lại Sakahara Kurosawa một mình đi đến lối vào đại sảnh bệnh viện.

Anh run rẩy, tựa như sắp chết tới nơi.

Dù lát nữa anh cũng có ý định về chỗ ở của Lạc Du Du, nhưng bây giờ anh lại không dám trở về.

Trở về cũng không dám đối mặt với cô, càng sợ hãi nhìn thấy Cố Mang ở bên cạnh chăm sóc cô.

Như vậy so sánh, Cố Mang so với anh, càng giống chủ nhà hơn.

Sakahara Kurosawa chưa bao giờ thừa nhận, cũng không dám thừa nhận, anh luôn cảm thấy bản thân vô tình đến tàn nhẫn, xung quanh không ai yêu anh, không ai hiểu anh, mọi người coi anh là công cụ, sau đó anh cũng coi mọi người là công cụ Anh bước đi một mình trong đêm đen, không người đi cùng.

Sự tồn tại của Lạc Du Du đã phá vỡ mọi thứ, thậm chí còn khiến anh có được cảm xúc mà con người bình thường có, dù là tức giận, thậm chí là ghen tị…

Giờ khắc này, anh mới nhận thức rõ ràng, hóa ra thế giới của anh…luôn luôn được ánh sáng là cô soi sáng.

Sakahara Kurosawa ngơ ngác đứng ở cửa bệnh viện hồi lâu mới trở về nhà, vừa đến cửa liền có chút sợ hãi.

Gõ hai lần và có người mở cửa.

Cố Mang không ở đây, là Lạc Du Du ra mở cửa.

Với đôi mắt đỏ ngầu, cô nhìn thấy Sakahara Kurosawa không dời mắt, sau khi để anh vào, cô một mình vào phòng ngủ.

Có vẻ như không quá coi trọng sự xuất hiện của Sakahara Kurosawa.

Sakahara Kurosawa tim đập mạnh, cổ họng run rẩy: “Em…em và Cố Mang…ở bên nhau chưa?”
Khi Sakahara Kurosawa hỏi điều này, bản thân anh ta cũng có chút xúc động, hỏi như thế này, nếu câu trả lời là Lạc Du Du thực sự đang ở cùng Cố Mang, anh ta còn mặt mũi nào ở lại đây?

Chỉ là khi Lạc Du Du nghe thấy xong, phản ứng vẫn là lãnh đạm: “Tôi mệt rồi, không muốn nhiều lời với anh, hôm nay anh tự nấu cơm ăn đi, tôi đi ngủ một lát”

Giọng điệu mệt mỏi, sau đó cô không nói thêm lời nào với Sakahara Kurosawa, bước vào phòng và khóa cửa lại, ngăn cách hoàn toàn hai người hai thế giới.

Căn nhà nhỏ này chỉ có một phòng ngủ, cô khóa cửa phòng, tương đương với việc để Sakahara Kurosawa ngủ bên ngoài.

Giống như những gì Sakahara Kurosawa đã làm vào đêm hôm trước.

Đứng ở phòng khách, Sakahara Kurosawa toàn thân lạnh lẽo, chỉ cảm thấy có người gõ gõ đầu, cả người như rỗng tuếch.

Anh hít một hơi, lùi lại hai bước rồi rón rén gõ cửa phòng Lạc Du Du, cố gắng dùng giọng nói nhẹ nhàng thương lượng: “Du Du, em mở cửa nghe anh nói vài câu được không?”

Bên trong không lên tiếng.

“Em không muốn đối mặt với anh đến thế sao?”

Sakahara Kurosawa trên mặt biểu hiện gần như tuyệt vọng, chưa bao giờ anh thấy tuyệt vọng như vậy, thành thật mà nói, cánh cửa này không thể ngăn cản anh chút nào.

Sakahara Kurosawa có thể đá tung cánh cửa chỉ bằng một cú đá, nhưng bây giờ anh không dám.

Cô không muốn nhìn thấy anh.

Anh và Lạc Du Du rõ ràng gần nhau như vậy, thậm chí còn ở chung dưới một mái nhà, nhưng anh lại cảm thấy có một khoảng không vô hình ngăn cách anh và Du Du.

Ngay cả khi anh cạn kiệt sức lực của mình để thuyết phục cô, anh cũng chỉ dám lãng phí một cách vô ích ở phía bên kia của khoảng cách.

Sakahara Kurosawa thở hổn hển: “Đây là ý của em sao? Lạc Du Du, em Lạc Du Du cuối cùng cũng lên tiếng, nhưng cô chỉ nói hai từ: “Im miệng”

Im miệng.

Hai chữ này tuy nhẹ xẹt qua, nhưng cũng đủ làm cho màng nhĩ Sakahara Kurosawa đau đớn, cuối cùng anh cuồng vọng đập cửa kêu †o: “Du Du, em mở cửa ra cho anh!”

Lạc Du Du không phản ứng.

“Lạc Du Dul”

Sakahara Kurosawa đẩy mạnh cánh cửa: “Em nghĩ làm như thế này có thể thoát khỏi anh sao? Em nghĩ…”

“Em nghĩ rằng anh sẽ để em và Cố Mang cao chạy xa bay sao!”

Sakahara Kurosawa muốn đạp cửa, nhưng khi ý nghĩ này xẹt qua trong đầu, anh đột ngột kìm lại.

Anh không biết bản thân bị làm sao.

Nhìn thấy sự thờ ơ của Lạc Du Du, anh bất lực.

Dù anh làm gì cũng không thể thu hút sự chú ý của Lạc Du Du nữa.

Cho dù anh có làm gì đi nữa!

Trong mắt Lạc Du Du, anh chỉ giống như một tên hề ngu ngốc nhảy qua nhảy lại mà thôi Những ngón tay năm chặt thành nắm đấm.

Có vẻ như bằng cách này anh mới có thể kiềm chế sự kích động và mất kiểm soát của mình.

Sakahara Kurosawa cảm thấy cổ họng mình thắt lại: “Có phải em không muốn sống với anh nữa?”

“Tôi trước giờ chưa từng muốn sống với anh”

Lạc Du Du thu mình thành một quả bóng trong phòng, không biết nước mắt chảy ra từ lúc nào, thân thể nhỏ bé cuộn tròn trên giường, toàn thân phát run.

Nhưng cho dù run rẩy, Lạc Du Du vẫn muốn nói, cho dù đau đớn trong lòng đang ăn mòn thân thể: “Sakahara Kurosawa, chúng ta không cần tiếp tục nữa, tôi cũng sẽ thích người khác, anh cũng xứng đáng có được người tốt hơn. Cứ vậy đi, được không?”

Được không?

Sakahara Kurosawa cảm thấy vào lúc này, tim mình như bị sấm sét đánh mạnh, cảm giác đau đớn dữ dội truyền qua các mạch máu ở tứ chỉ, lan truyền như có dòng điện, cô vừa mở miệng đã khiến anh đau đớn đến tột cùng. Anh thở hổn hển, ôm ngực, ngón tay không ngừng run rẩy.
Anh ta hoảng loạn muốn giữ lại một chút lý trí, nhưng mà trong giây phút này, tất cả mọi lý chí đều bị nuốt chửng bởi sự mất kiểm soát của bộ não, Sakahara Kurosawa thở hổn hển, cứ cảm giác là giây phút tiếp theo thì có máu chảy từ trong cổ họng ra: “Lạc Du Du, em có ý gì!”

“Tôi..”

Lạc Du Du nói kèm theo nước mắt, giọng nói the thé: “Tôi không còn thích anh nữa rồi! Sakahara Kurosawa, anh đã hiểu chưa! Tôi mệt rồi, tôi đã tuyệt vọng về anh rồi!”

Nói ra khỏi miệng câu nói tôi không còn thích anh nữa rồi…những ngày tháng u ám chờ đợi, tình yêu bị bào mòn sạch sẽ.

Mỗi lần bị khinh bỉ, mỗi lần bị coi thường, đều như là đang ma sát thật mạnh lòng tự tôn của cô ta.

Cô ta thật sự muốn được tự do một mình, cho dù từ nay không thể yêu được Sakahara Kurosawa, từ nay không thể gặp được anh ta, vậy.

thì cũng tốt hơn bây giờ bám víu lẫn nhau, giống như hút hết tỉnh thần của cô ta vậy.

Chỉ cần là chỗ có Sakahara Kurosawa, thì chính là địa ngục của Lạc Du Du.

Nên là ở giây phút này, tiếng khóc của Lạc Du Du kèm theo sự tuyệt vọng, dường như là buông vứt hết tất cả, cô ta không cần nữa, ta không cần bất cứ thứ gì nữa, sự kiên trì của mấy năm gần đây nguồn của tình yêu của mấy năm gần đây, tất cả đều chấm dứt bởi ngọn lửa này đi!

Sakahara Kurosawa đứng ở ngoài cửa, cảm thấy cả người mình cứng đờ, hít thở giống như là hít thở không nổi.

Sau khi nghe thấy những lời nói đấy của Lạc Du Du, tâm cam của anh ta giống như bị ngừng đập vậy, sau đó mới bắt đầu đập trở lại, nhưng ở những nhịp về sau, đều kéo theo cơn đau kịch liệ Người đàn ông mù mịt đưa tay ra, ấn vào trước tim của bản thân, giống như đang tìm kiếm loại cảm giác này rốt cuộc là gì, trước đây chưa bao giờ có, bây giờ lại vừa cuộn trào mãnh liệt khiến anh ta không thể chịu đựng Anh ta lùi mấy bước.

Cơn đau đớn vụt qua bộ nào, bộ não nhận được tín hiệu châm chậm truyền đến bộ phận của cơ thể.

Lòng đau quá.

Đau như muốn chết đi.

1585-con-thien-tai.jpg


Lạc Du Du co ở trong chăn, mặt mày xanh xao, hoảng hốt lo sợ: “Anh làm cái gì vậy! Sakahara Kurosawal”

€ô ta yếu đuối như thế, đáng thương như thế, nên là…lúc ấy Cố Mang cũng thấy bộ dạng này của cô ta rồi hay sao?

Nên là tất cả tâm trạng đều dồn hết lên não, Sakahara Kurosawa cảm thấy bản thân giống như bị nhốt trong nồi áp suất vậy, không ngừng bị chèn ép, cuối cùng ở giây phút đó, đã hoàn toàn bùng nổ ra bên ngoài, anh ta bước chân dài ra, đi chưa đến hai bước đã đến bên cạnh giường của Lạc Du Du, kéo tay nhỏ dài của cô ấy ra khỏi chăn.

Cánh tay trắng ngần ấy khiến anh ta bất ngờ.

“Anh làm cái gì đây!” Lạc Du Du khàn giọng rồi, người thì bị sốt nên mơ mơ màng màng, vốn dĩ không có chút sức lực để phản kháng: “Sakahara Kurosawa, anh…”

Có người đàn ông đè nặng vào, hơi thở đó kèm theo chút điên cuồng, anh ta bất chấp tất cả kéo chăn ra, dường như đang gỡ bỏ sự phòng ngự cuối cùng của Lạc Du Du: “Cô muốn đi cùng Cố Mang đúng không? Bây giờ cô đang đuổi tôi đi đúng không Lạc Du Du, cô thích Cố Mang rồi phải không? Trong mắt cô, tôi không phải một thằng đàn ông phải không!”
Lạc Du Du hiện tại vẫn đang còn chút yếu, dẫn đến dưới sự áp lực kịch liệt của Sakahara Kurosawa, cô giống như một chú thỏ nhỏ đang sắp bị săn bắt, không một chút phản kháng.

Việc duy nhất có thể làm đó là bảo vệ bản thân khư khư, mưu tính trải qua như thế, muốn bản thân trước khi chết muốn lưu lại một chút tôn nghiêm cuối cùng, mắt cô đỏ lên: “Anh đang nói gì cơ?”

“Có phải cô muốn rời đi cùng Cố Mang không?”

Sakahara Kurosawa không ngừng hỏi, giống như trong đầu còn sót lại mỗi một câu này, cuối cùng anh ta đã cực kì phẫn nộ: “Lạc Du Du có phải cô…

Một cái tát bốp, khiến Sakahara Kurosawa đơ người.

Một giây sau, còn sót lại một người con gái đang rủn rẩy, thu về đôi tay đang giơ cao lên, sau đó là từng câu từng chữ, cản răng cản lợi: “Có phải thích em và Cố Mang ràng buộc với nhau đúng không?

Sakahara Kurosawa, đây chính là hi vọng của anh đúng không?”

Không, không phải, anh ta không hề muốn như thế.

Nhưng đã không kịp rồi, không kịp ngăn anh lại, Lạc Du Du đã cầm điện thoại lên, gọi điện cho Cố Mang, cả quá trình đó xảy ra rất nhanh chưa hề có chút do dự, giống như đã hạ quyết tâm quyết làm đến cùng, không còn để cho Sakahara Kurosawa chút đường lui nào.

Cô khóc lóc la hét trước điện thoại: “Cố Mang…cậu có thể đến nhà đón tôi chút được không?”

Cố Mang đang tắm, nhận được điện thoại của Lạc Du Du, vẫn còn có chút hoang mang, nhưng nghe kĩ một chút, thì nghe thấy được đẳng sau tiếng khóc kia là sự cầu cứu.

Cô ấy…đang gặp chuyện gì à?

Cố Mang hơi nhăn mày: “Được, cậu ở trong nhà đợi tôi”

Trước kia đưa Lạc Du Du về nhà có lưu lại địa chỉ, chắc là trên App.

chỉ đường vẫn có lưu lại lịch sử di chuyển, Cố Mang mặc bộ quần áo.

ngủ rồi ra ngoài luôn: “Tôi giờ qua luôn đây”

Lạc Du Du phía đầu dây bên kia dường như vẫn còn muốn nói gì đó, nhưng máy điện thoại đã bị người khác cướp đi, sau đó Sakahara Kurosawa ném luôn máy điện thoại đi, máy điện thoại nhỏ bé cứ thế: bay trên không trung thành một đường cung, sau đó rơi vỡ cả màn hình trên nền nhà!

“Sakahara Kurosawal”

Lạc Du Du gắn giọng hét lớn, đầu cô vì sốt nên giờ vẫn còn đau và hơi choáng váng, bắt đầu rút cạn chút sức lực còn lại không nhiều của cô, cô lắc đầu, không dám tin vào người đàn ông đang đứng trước mặt mình: “Anh cướp máy điện thoại của tôi làm gì? Anh có biết là anh làm như thế rất quá đáng không?”

Quá đáng?

Sakahara Kurosawa âm thanh ù ù văng vẳng bên tai, toàn thân đang run run.

Lạc Du Du còn tưởng đây là biểu hiện sự tức giận của anh ta đang đến mức cực điểm, nhưng lại không hề nghĩ tới, đây cũng là anh ta…

Anh ta đang sợ hãi đến cực độ.

“Còn đứng trước mặt tôi, gọi điện thoại cho Cố Mang?”

Sakahara Kurosawa nói những lời đó ra còn mang theo mùi tanh của máu, giống như đang rất hận Lạc Du Du: “Cô bắt buộc phải làm.

như thế sao! Lạc Du Du, cô bắt buộc phải tàn nhân như thế sao!”

“Chẳng phải anh vẫn luôn nói muốn tôi và Cố Mang đi!”

Lạc Du Du như bị áp bức và lăng nhục như bị con dao cứa vào tim, nhưng không hề có tác dụng gì, cô chỉ có thể thông qua ngôn ngữ để kích động Sakahara Kurosawa, đây có lẽ là sự phản kích duy nhất mà cô có thể kéo dài thời gian, cho dù có không ra gì, cô dùng hết sức lực, dường như cổ họng ứa máu: “Vậy bây giờ tôi và Cố Mang sẽ đi, đi cho anh xeml Chẳng phải vừa ý anh sao!”

Vừa đúng ý anh!

Sakahara Kurosawa đầu như vỡ tan ra vậy, anh ta sống chết gì chặt vai của Lạc Du Du, cô gầy quá, gầy đến mức dường như anh vừa gì vai cô liền có thể vỡ vụn ra vậy: “Cô nhất định phải làm như thế sao?

Lạc Du Du, cô có biết là giữa chúng ta vẫn còn đang có hôn ước không…”

“Tôi không cần hôn ước nữa!”

Lạc Du Du không còn đường lui, nước mắt rưng rưng hướng về phía Sakahara Kurosawa và nói: “Tôi thà chết, chứ quãng đời còn lại cũng không sống với người như anh! Tấm chân tình của tôi coi như vứt cho chó ăn, có lãng phí cũng đáng, những tháng ngày sau anh đừng có nghĩ rằng tôi sẽ ngốc nghếch mà theo sau anh nữa!”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom