• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Con Thiên Tài Và Bố Tổng Tài - Đường Thi - Bạc Dạ (96 Viewers)

  • Chương 1327-1334

Lời này giống như là hỏi trách, rõ ràng là hai nhà đã hôn, nhà họ Diệp cũng phải tỏ ra thành ý một chút, đến ngày đỉnh hôn lại có thể để cho người nhà của Bạc Nhan đưa tới đây, cái này căn bản là không thể nào nói nổi. Bạc cũng biết Diệp Tiêu hiểu được những nguyên tắc này, nhưng anh ta vừa rồi không tới, chính là muốn ra oai phủ đầu với cô. Muốn nói cho cô biết, ngay cả khi hôm nay cô tới đính hôn, nhà họ Diệp của anh ta cũng không coi trọng cô đâu.

Bạc Nhan chờ Diệp Tiêu trả lời, nhưng Diệp Tiêu không nói gì, ánh mắt trầm xuống, hồi lâu sau mới nói: "Để người sửa soạn lại cho cô trước. Còn những chuyện khác, đợi đến khi mọi việc xong xuôi thì tôi sẽ từ từ tính số, tôi hiện tại cũng lười nghe từng chữ cô Điều này thể hiện anh ta đã thực sự thiếu kiên nhẫn

Người hầu nhà họ Diệp nhìn nhau, chuyện gì đang xảy Nghe nói vợ chưa cưới tương lai du học trở về là một mỹ nhân mỹ, nhưng nhìn ý tử của cậu chủ nhà họ Diệp của bọn họ, xem ra cũng không thực sự thích vợ chưa cưới cho

Người hầu Bạc Nhan mấy lần, trong lòng không khỏi cảm thán, xinh đẹp như vậy mà cậu chủ còn không thích, về sau không chừng lại hối hận! Truyện88.net trang web cập nhật nhanh nhất

Bạc đi tới, trước gương trang điểm, Diệp Tiêu nhường lại một chỗ cho cô, hai người cùng nhau ngồi đó để chuyên viên trang điểm chăm sóc.

Khi trang điểm, Bạc Nhan nhìn thấy logo trên mỹ phẩm, và vô thức hỏi: "Cô... đến từ nhóm chị em Asuka phải không?" "Cô biết bà Asuka sao?"

Người trang điểm kinh ngạc mừng rỡ nói: "Đó là thương hiệu của chúng tôi. Người sáng lập, kỹ năng trang điểm của cô ấy thật tuyệt vời. Tôi không ngờ là cô có

À, cô ấy là tiền bối của tôi. "

Bạc Nhan không muốn nhắc đến mấy chuyện phong huyết vũ của quá khứ, vì vậy cô cười nói: "Tôi đã không liên lạc một thời gian. Cô ấy đã từng chăm sóc tôi rất

Đường Thi và những người bên cạnh đều rất quan tâm đến cô. Rõ ràng cô là con của người phụ nữ độc ác ghê tởm An nhưng bọn họ vẫn tốt bụng và nhiệt tình với cô.

Bạc Nhan nghĩ, nếu mà có thể, hãy cứ để những hận này kết thúc ở trong thế hệ của cô.

Vì vậy, dù cái giá phải trả như thế nào, cô cũng có thể chấp nhận. Trang điểm đã hơn một tiếng đồng hồ, cuối cùng đội ngũ chuyên nghiệp đi ra ngoài, khoảnh khắc chờ Bạc Nhan đổi xong áo cưới đi ra, Diệp Tiêu và Tô Nghiêu đang chờ đợi đều sững sờ. Váy cưới màu trắng tinh khiết tôn làn da như tuyết của cô, khuôn mặt thanh tú diễm lệ với những đường nét thanh tú, đây rõ ràng là một con búp bê, không dính một chút khói lửa bụi trần của con người. Cập nhật nhanh nhất trên Truyện88.net

Chuyên viên trang điểm không khỏi khen ngợi: "Thật trong sáng và thướt tha, cô quá thích hợp với kiểu trang điểm này Khuôn mặt gầy gò của Bạc Nhan củi đầu xuống, lộ ra chiếc cổ trắng ngần, ánh mắt Diệp Tiêu càng sâu, hô hấp cũng vô thức tăng nhanh.

Cô đi về phía trước khoác tay Tô "Một lát nữa dẫn chị đến trước “Ừm, buổi tối vẫn còn hai giờ nữa mới bắt đầu."

Tô Nghiêu liếc nhìn điện thoại: "Ba nó một lát nữa sẽ tới đây, nhìn thấy chị xinh đẹp như vậy, chắc hẳn ông ấy rất hạnh phúc

Hai từ hạnh phúc, cậu ta không có cách nào thốt ra khỏi miệng.

Cậu ta không vui một chút nào, cậu ta muốn lấy tay cô chạy đi, cậu ta không muốn những người đàn ông khác nhìn thấy bộ dáng cô mặc váy cưới thần thánh tao nhã...

Có lẽ trong lòng kỳ vọng quả mãnh liệt, Tô Nghiêu đã nằm chặt bàn tay gầy gò của Bạc Nhan hơi siết chặt quá mức, làm cho Diệp Tiêu, người ở phía sau đang theo dõi nhất cử nhất động của bọn họ, nhất thời nheo mắt lại, chế nhạo: "Chị gái đỉnh hôn, cậu chủ nhỏ nhà họ Tô cũng có ý kiến?"
Tô Nghiêu vốn là muốn mang Bạc Nhan đi ra ngoài, nhưng đột nhiên từ trong miệng Diệp Tiêu nghe được một câu như vậy, vẻ mặt đông cứng lại. Ngay sau đó, cậu thanh niên gắt gao cần chặt răng, giống như đang kìm chế thứ gì đó, cậu ta quay đầu liếc Diệp Tiêu một cái: “Ngày hôm nay thái độ của anh như vậy, anh mong tôi dùng bộ mặt nào để nói chuyện với anh đây?" “Nói chuyện với anh rể tương lai như vậy sao?"

Diệp Tiêu có thể cảm nhận được sự thù địch từ Tô Nghiêu, chuyện tới ngày hôm nay giả bộ một chút cũng không có ý gì, cho nên Tô Nghiêu chỉ đơn giản là cho Diệp Tiêu một vẻ mặt: “Thật ra mà nói, nếu như anh không cam tâm tình nguyện lấy chị của tôi thì cũng không sao cả, cho dù là nhà họ Diệp các người ở bên ngoài tuyên bố là khinh thường nhà họ Tô, không muốn cùng Bạc Nhan kết hôn thì cũng không sao cả

Cậu ta vừa nói vừa ra sức nằm chặt tay của Bạc Nhan hơn: “Điều buồn cười là anh cứ luôn mồm nói coi thường chị gái tôi, nhưng anh vẫn muốn lấy chị ấy. Cậu chủ Diệp diễn kịch như vậy không thấy mệt sao?"

Bạc Nhan vừa nghe, sắc mặt trắng bệch: “Nghiêu Nghiêu, quên đi, đi thôi.

Trong cuộc hôn nhân này, căn bản là không có tình yêu, có cũng không thể thật sự cùng với Diệp Tiêu trải qua những ngày tháng vợ chồng tương kính như tân, thái độ của Diệp Tiêu như vậy, cô hoàn toàn đã dự đoán được. Nhớ đọc truyện trên Truyện88.net để ủng hộ team nha!!!

Tất nhiên, Tô Nghiêu không nhận được bất kỳ câu trả lời nào cho những câu hỏi như vậy, chỉ có đôi mắt sắc bén và u ám của Diệp Tiêu đã trả lời tất cả. Trong lối đi nhỏ hẹp và dài của hành lang, Tô Nghiêu dẫn Bạc Nhan đi phía trước để đến gặp những vị "trưởng lão" mà phải cùng sống chung cả đời, lúc bước đến chỗ rẽ, một giọng nói đột nhiên xuất hiện. "Đây không phải là Bạc Nhan sao? Đã lâu tôi không gặp cô. Cô trở nên xinh đẹp như vậy."

Tô Nghiêu và Bạc Nhan dừng lại một chút, liền nhìn thấy ở góc tường có một người xuất hiện, một bộ dạng mặc âu phục chính tề, nét mặc lại mang theo một chút không đứng đắn, đánh giả có giống như đánh giá một món hàng: "Tôi không ngờ cô lại lấy Diệp Tiêu. Như thế nào, bạn cũ Đường Duy của cô lại bỏ rơi cô sao?" “Nguyên Tần, ăn nói cẩn thận một chút!"



Quả nhiên là Nguyên Tân. Lúc trước, vào ngày sinh nhật của Đường Duy, Nguyên Tần cũng ở sau lưng Bạc Nhanh chỉ chỏ, nói rằng cô có vẻ như có một cuộc sống riêng tư hỗn loạn ở nước ngoài.

Sau đó, anh ta bị Đường Duy đánh và đuổi ra khỏi bữa tiệc sinh nhật, thật mất mặt... Nhưng rốt cuộc vẫn ở trong một vòng luần quần, lần này kết hôn với Diệp Tiêu, tự nhiên lại gặp anh ta. “Quan hệ giữa nhà họ Diệp và nhà họ Nguyên không tốt như vậy.” Tô Nghiêu đột nhiên đoán ra được điều gì đó: “Diệp Tiêu thư cố ý mời anh đến " Nhớ đọc truyện trên Truyện88.net để ủng hộ team nha!!!

Để có thể làm nhục Bạc Nhan. “Anh ta thực sự là không từ một thủ đoạn nào Bạc Nhan lẩm bẩm, sau đó mặc kệ Nguyên Tần, thời điểm dự định rời đi, Nguyên Tân vươn một bàn tay ra ngăn cản họ. “Thế nào, cô muốn rời đi? Cũng không muốn chào hỏi tôi một tiếng sao?" Vẻ mặt Nguyên Tân gian xảo nói với Bạc Nhan "Trốn sau lưng em trai làm đồ nhút nhát sao, Bạc Nhan?"

Bạc Nhan ngước lên nhìn thằng anh ta, gặng từng chữ nói: “Đồ xấu xa dối trá.

Không biết bốn chữ này đâm vào nỗi đau thầm kín nào của Nguyên Tần, vẻ mặt anh ta đột nhiên méo mó, thậm chí có chút nghiến răng nghiến lợi. " Cô đừng tưởng rằng gả vào nhà họ Diệp thì có gì to tát, nhà họ Diệp sao có thể lại cần một người đàn bà dâm đãng như cô, đơn giản mà nói là làm từ thiện mà thôi!" “Nói chuyện với tôi cần có chút tôn trọng!"

Tô Nghiêu không thể nhịn được, liên đi lên năm lấy áo của Nguyên Tân: "Tôi thấy là anh rất muốn ăn đòn!” “Như thế nào, bị tôi nói trúng rồi phải không?” Nguyên Tân cười to, biết rằng ở góc phía bên này cơ bản là không có người, vì thế anh ta chọc giận Tô Nghiêu hết lần này đến lần khác, như thể anh ta đang muốn đạt được điều gì đó: "Chị gái của cậu chẳng qua chỉ là một con chó của Đường Duy!
"Cậu đem lời vừa nói thu lại cho tôi."

Bầu không khí đột nhiên trở nên căng thẳng, Tô Nghiêu nghĩ cũng chẳng nghĩ, đi bước lên năm lấy cổ áo của Nguyên Tân, ép cả người anh ta vào tường, âm thanh gần giống như tiếng gầm trầm thấp của dã thú. "Ba mẹ anh không có dạy anh làm sao để làm người hay nói chuyện hả?"

Nguyên Tần cười nhìn về phía Tô Nghiêu, trên mặt không hề có sự lúng túng nào, cậu ta nói: "Hả? Ba mẹ? Nói đến cái này, cậu mới là người không có sự tự tin đó chứ? Cậu chỉ là một người ngoài được nhà họ Tô nhận nuôi, ba mẹ cậu mới là người chưa từng dạy cậu làm người đó.

Hai mắt Tô Nghiêu đỏ lên, lúc đang muốn nói gì đó, đột nhiên xung quanh có người động đậy, tiếp theo là một tiếng "bốp" giòn tan vang lên, khiến ba người đang đứng trong góc bị chấn động.

Tay của Bạc Nhan vẫn chưa để xuống, vừa thở hổn hển vừa chầm chậm thu tay lại, Nguyên Tần bị ép trên tường mặt sưng lên một chút, anh ta trừng mắt, cứ như không dám tin, nghiêng đầu đứng ở đó. "Cô... cô dám tát tôi? Cái con tiện nhân này, cô tưởng Đường Duy bao che cô thì cô có thể coi trời bằng vung mà làm cản? Cô là cái thả gì chứ!" Sau khi định thân lại, Nguyễn Tấn vô cùng tức giận, anh ta cứ như bị điên mà đẩy Tô Nghiêu ra, Tô Nghiêu kêu lên một tiếng: "Anh muốn làm cái gì hả?" Ủng hộ team chúng mình bằng cách theo dõi truyện tại Truyện88.net

Giây sau, ngón tay của Nguyên Tần đã để ở trên cổ của Bạc Nhan.

Bạc Nhan lại vô cùng thờ ơ, cứ giống như không có nhận ra cơn giận của Nguyên Tân,

Cô cười rồi nói: "Động tay đi, anh chỉ biết nói những lời như rác rưởi cấp thấp này thôi "Anh dám động tay với chị ấy thử xem!" Tô Nghiêu đứng ở đó, cảm nhận được Nguyên Tân sẽ không dám động tay động chân với Bạc Nhan nên chỉ đợi anh ta thả tay ra: "Tôi hiểu rồi, anh là do Diệp Tiêu phải đến? Anh ta muốn để chị tôi đau khổ đúng không? Thật là tốn quá nhiều công sức rồi, ngay cả anh cũng bị gọi đến đây."

Bạc Nhan giơ tay mở từng ngón tay của ra. Sắc mặt Nguyên Tần tái nhợt, anh ta nhìn mặt của Bạc Nhan, không biết tại sao, đột nhiên cảm thấy sự vô tình trong đôi mắt cô, rất giống một người.

Giống ai

Giống Đường Duy...

Động tác đó của Bạc Nhan làm như chẳng tổn hơi sức nào, cứ như vậy mà đẩy những ngón tay của Nguyên Tần ở trên cổ cô ra, cô nói: "Tôi khuyên anh sau này nói chuyện cẩn thận chút. Ở sau lưng nói xấu tôi, đó là do tôi lười đôi co với những người có đẳng cấp như anh, nhưng nếu anh dám nói người của nhaf họ Tô một

Một câu một chữ đều tràn ngập sát khí trong đó: "Lần sau không phải chỉ là một cái bạt tay đơn giản vậy Truyện88.net trang web cập nhật nhanh nhất

Nguyên Tần lùi ra sau một bước.

Bạc Nhan bước lên đến gần mặt anh ta, nhỏ giọng nói: "Diệp Tiểu kêu anh đến đây, có phải không?"

Nguyên Tần nói không ra một câu nào.

Bạc Nhan cứ giống như người đàn ông, giơ tay lên vỗ vỗ vào mặt Nguyên Tần, tư thế như đang đánh một con chó: "Vậy chuyển lời cho Diệp Tiêu giúp tôi, nếu muốn hai nhà yên ổn liên hôn, tôi có thể cùng anh ta chung sống hòa thuận, nếu như anh ta thật sự muốn như vậy, thì cái lễ đính hôn hôm nay, không có dễ dàng mà tiến hành như vậy đâu."

Nguyên Tần nghiên răng nghiến lợi: "Cô tưởng chỉ có một mình Diệp Tiêu ghét cô? Bạc Nhan, trong cái giới này, có rất là nhiều người muốn cô chết!" "Liên quan gì đến tôi?" Bạc Nhan đứng dậy, ánh mắt không chút dao động, cô quay người, thuận tay kéo Tô Nghiêu đang kinh ngạc đứng ở đó rời đi: "Giúp tôi liên hệ với Lam Thất Thất, đợi đến hôn lễ, tôi muốn cô ấy giúp tôi làm một việc.

Nguyên Tân nhìn chăm chăm cái bóng lưng trong chiếc váy cưới trắng tinh khiết đó.

Chủ nhân của bóng lưng âm thanh lãnh đạm, lạnh đến giống y chang người đàn ông tên Đường Duy đó: "Người muốn tôi chết nhiều như vậy, chỉ tiếc là, có thể giết tôi chết, thì một người cũng không có "
Ngày lành tháng tốt đã đến, hội trường hôn lễ rộng lớn bằng trở nên yên ắng, khách khứa im lặng đợi cặp đôi đính hôn xuất hiện, đã mười phút trôi qua nhưng vẫn không có ai bước lên sân khẩu.

Đây đã rất là không nể mặt rồi.

Lại trôi qua thêm mười phút nữa, một bóng hình mặc váy trắng xuất hiện trước tầm nhìn của mọi người.

Là Bạc Nhan cười rồi bước lên sân khấu, một mình đứng ở trên sân khấu đính hôn trống trải, cô cầm lấy micro, cứ như năm lấy được sợi rơm cứu mạng duy nhất.

Đừng sợ, đừng sợ.
Loading...


Có sợ đi chăng nữa, cũng phải tiếp tục nở nụ cười.

Cô nói: "Cảm ơn mọi người đã sắp xếp thời gian đến tham gia lễ đính hôn của tôi, chào mọi người, tôi là Bạc Nhan. Khách mời dưới sân khấu đang xì xào bàn tán, sắc mặt Tôn Kỳ tái mét, chuyện của con gái mình và nhà họ Diệp liên hôn, tại sao chỉ có minh Bạc Nhan lên sân khấu?

Sắc mặt của người của nhà họ Diệp ngồi kế bên Tô Kỳ cũng không ổn, vội vàng giải thích với Tô Kỳ: "Chuyện, chuyện này là sao, hôm qua vẫn nói chuyện đàng hoàng mà, Diệp Tiêu đầu, sao chỉ có một mình Tiểu Nhan ra vậy? Chuyện này."

Bọn họ cũng hoảng hốt, Diệp Tiêu làm như vậy là đang và mặt hai nhà họ Tô và nhà họ Diệp rồi!

Tô Kỳ bình tĩnh lại, nhưng vẫn không có biểu hiện gì với nhà họ Diệp, chỉ là quay đầu nhìn Diệp Kinh Đường một cái, sau đó lạnh nhạt nói: "Chuyện này ông không định chịu trách nhiệm với tôi sao?" Nhớ đọc truyện trên Truyện88.net để ủng hộ team nha!!!

Nét mặt Diệp Kinh Đường nghiêm túc: "Tên tiểu tử thổi Diệp

Tiêu này đang làm cái gì vậy.. "Đợi đã, Nhan Nhan hình như có lời muốn nói "

Tô Kỳ nhìn lên sân khấu, ảnh đèn đúng lúc đang chiếu vào mặt Bạc Nhan, lúc này cô mới thật sự nhận được cái nhìn đầy thử thách của những người bên dưới, có người cười nhạo, có người thương hại, thậm chí còn có người đợi xem kịch hay. "Buổi lễ đính hôn của hôm nay, vị hôn phu của tôi Diệp Tiêu chắc là có việc, anh ấy không đến được. Cho nên quá trình tiếp theo đây rất có khả năng sẽ do một mình tôi hoàn thành. Có điều cũng không sao, nếu hai bên gia đình đã quyết định, thì chuyện này đã chắc như đinh đóng cột, cậu chủ Diệp lịch trình tương đối bận, gần đây vẫn đang chuẩn bị tiếp nhận công ty của chủ Diệp Kinh Đường, cho nên không có thời gian"

Những lời này nói ra, người dưới sân khấu đều muốn vỗ tay cho Bạc Nhan, quả thực là đã làm cho nhà họ Diệp nở mày nở mặt. Hơn nữa còn khiến nhà họ Diệp cảm thấy có lỗi, Diệp Tiêu của bọn họ, rốt cuộc đang làm gì vậy! Sao có thể để một cô gái lên giải quyết việc này!

Bạc Nhan cúi đầu, mím chặt môi cứ như đang nhẫn nhịn điều gì đó. Tô Nghiêu ở sau sân khấu xem xong còn muốn xông lên đó, gả gì mà gả, vẫn là nên về nhà họ Tô đi sẽ không ai dám ăn hiếp chị ấy! Nhớ đọc truyện trên Truyện88.net để ủng hộ team nha!!!

Tuy nhiên Diệp Tiêu đang ở sau sân khấu nghiến răng nghiến lợi nhìn chăm chăm Bạc Nhan, dùng lực đã mạnh vào chân bàn: "Hơ hơ, cô ta cũng biết diễn đó chứ!" Nói xong anh ta bước về phía trước, người phía sau chạy đuổi theo: "Cậu Diệp, cậu đi làm gì vậy?" "Tôi đi làm bẽ mặt cô ta trước mặt mọi người!"

Diệp Tiêu tức giận từ sau sân khấu bước lên, màn được vén lên, bóng người cao lớn xuất hiện trước tầm nhìn của mọi người. Người của nhà họ Diệp che miệng, Tô Kỳ nhíu mày đợi xem tiếp.

Bạc Nhan đứng ở đó, nhìn Diệp Tiêu từng bước từng bước tiến lại gần, rồi anh ta giật lấy micro của cô trước mặt tất cả mọi người, giọng nói bằng lãnh: "Xin lỗi, để mọi người đợi lâu rồi, tôi không xuất hiện, là có nguyên nhân cả, lần đính hôn này, tôi không nghĩ tới sẽ xảy ra chuyện như thế này"

Màn hình lớn vừa hạ xuống, sắc mặt Bạc Nhan tái nhợt.

Diệp Tiêu nhìn cô, Bạc Nhan, nếu đã thích giả vờ mạnh mẽ như vậy, thì đừng trách tôi không hạ thủ lưu tình "Đây... Đây!"

Trên màn hình đột nhiên xuất hiện một cảnh tượng khiến Tô Kỳ lập tức đứng lên từ vị trí của mình, ngay cả Diệp Kinh Đường đang ngồi một bên cũng sửng sốt.

Đây không phải là... Bạc Nhan và Đường Duy sao!
Những cảnh tượng máu me đầm đĩa không chút lưu tình đó cứ như vậy mà xuất hiện trước tầm nhìn của mọi người, đủ loại ảnh mặt đập vào mặt của Bạc Nhan, khiến cô đau điếng. Diệp Tiêu cầm lấy micro đứng ở đó, với vẻ mặt hưng phấn xem kịch.

Tiếng thảo luận có lúc nhỏ đến to, rồi to đến nhỏ, cả quá trình Bạc Nhan không nói một lời, cho đến khi tất cả âm thanh đều ngừng lại, lần nữa trở lại trạng thái yên tĩnh như lúc nãy, cô đột nhiên lên tiếng.

Âm thanh trong trẻo, lần này cô không cần dùng đến micro để tạo cho bản thân sự can đảm nữa.

Cô nói: "Đúng là tôi."

Là tôi.

Hai chữ ngắn gọn, cứ như quả b được thả xuống, khiến Tô Kỳ kinh ngạc đứng lên từ trên ghế "Nhan Nhan!" "Có điều, về chuyện này.
Loading...


Bạc Nhan cúi đầu, lộ ra cái cổ trắng nõn, cô mặc chiếc váy cưới tinh khiết, hoàn toàn khác với tư thế khỏa thân trong ảnh Nhìn về Diệp Tiêu, cô nói: "Tôi nghĩ, vị hôn phu của tôi cũng nên giải thích với mọi người một chút, chuyện này rốt cuộc là như thế nào?"

Vừa nói dứt lời, liên khiến mọi người kinh ngạc!

Hóa ra cô không kháng cự và điểm nhiên như không có chuyện gì xảy ra, là bởi vì cô sớm đã có sự chuẩn bị

Huống hồ bây giờ cô nhún nhường, khiến cho ai cũng không nghĩ tới Bạc Nhan còn giữ đường lui cho mình, cô thấp giọng làm khiến cho bản thân nhìn có vẻ rất là yếu đuối, bất lực: "Hôm đó tôi bị ngất, Diệp Tiêu, anh đang ở đâu?" Cập nhật nhanh nhất trên Truyện88.net

Anh đang ở đâu?

Diệp Tiêu ngày người cầm chặt micro, Bạc Nhan có thể có chứng cử của anh ta? Sao có thể, tất cả chứng cứ của anh ta đều bị tiêu hủy rồi, nếu như thật sự có, thì cũng chỉ bên phía Từ Dao có, nhưng vấn đề là, Bạc Nhan căn bản sẽ không nghĩ đến Từ Dao “Đương nhiên là ở ngoài đại sảnh của khách sạn, đợi Bạc Nhan và Đường Duy sập bẫy rồi!"

Một giọng nói cứ như kinh lỗi váng xuống, tất cả mọi người đều quay đầu nhìn người phụ nữ ngoài cửa hội trường, Lam Thất Thất trong tay cầm cái USB, nét mặt nghiêm túc: "Diệp Tiêu, anh có thừa nhận không?"

Diệp Tiêu nghiến răng nghiến lợi: "Cậu đến đây làm gì?" Lam Thất Thất là bạn thân của Bạc Nhan, lúc được đưa thư mời, cô ấy nói cô ấy không muốn tham dự hôn lễ này, cô ấy nói là thấy thật kinh tởm. "Là tôi dẫn cô ấy vào." Từ Thánh Mẫn đút tay vào túi áo đi theo sau Lam Thất Thất: "Người này nói muốn vào hội trường chống lưng cho Bạc Nhan, kết quả đi nửa đường thì nói với tôi là thư mời bị chó cắn hư rồi, bởi vậy tôi chỉ có thể dẫn vào.

Câu chủ nhà họ Từ - Từ Thánh Mẫn

Bạc Nhan nhìn về phía Lam Thất Thất, thấy Lam Thất Thất gật đầu, ý là kêu cô đừng căng thẳng. "Tôi thấy có người muốn ăn hiếp Bạc Nhan nhà tôi." Truyện88.net trang web cập nhật nhanh nhất

Lam Thất Thất đặt USB vào tay Bạc Nhan: "Chúng tớ đã điều tra và khôi phục video giám sát của khách sạn, lúc đó cậu bị người ta làm cho hôn mê rồi kéo vào khách sạn, Đường Duy cũng vậy.

Tô Kỳ dưới sân khấu muốn lên hỏi cho rõ ràng nhưng Diệp Kinh Đường ngăn lại. "Đợi đã." Ánh mất Diệp Kinh Đường thâm thúy: "Chuyện của bọn trẻ, cứ để chúng nó dùng phương thức của mình để giải quyết. Tôi muốn xem ai là người đứng sau thêm dầu vào lửa.

Mọi người đều hiểu ra, hóa ra những bức ảnh trên màn hình, căn bản chính là Bạc Nhan và Đường Duy bị hãm hại rồi dùng phương thức bản thỉu để quay, chụp lại. Vậy cậu chủ nhà họ Diệp tung những bức ảnh đó lên màn hình lớn, động cơ cũng quả rõ ràng rồi...

Biết rõ là bị hãm hại, anh ta vẫn muốn để mặt mũi của Bạc Nhan bị bê bối, sao anh ta dám?

Bởi vì anh ta có liên quan đến việc này!

Diệp Tiêu tức giận: "Cút ra ngoài"

Bạc Nhan hai mắt đỏ lên, giọng nói uất ức: "Diệp Tiêu, rõ ràng là biết sắp đính hôn, mà sao anh lại... đối với em như vậy?"

Diệp Tiêu ngây người.

Cô bày ra dáng vẻ của một người bị hại, khiến mọi người đều cảm thấy thương xót.

Nhưng, cô cúi đầu, cô đang cười
Diệp Tiêu vô cùng tức giận, cuối cùng anh ta cũng hiểu tại sao Bạc Nhan lại bình tĩnh đến như vậy, cũng có thể nói lại tại sao lại yếu đuối đến như vậy.

Đôi khi, bản thân yếu đuối đã là một vũ khí, một loại vũ khí đạo đức.

Có rất nhiều chuyện, khi chúng ta ở bên yếu thế hơn, dư luận sẽ nghiêng về phía chúng ta.

Bạc Nhan cúi đầu, vẻ mặt trống rỗng, như thể cô đang phải chịu tất cả áp lực mà đáng lẽ ra cô không phải gánh chịu. Có lẽ thực tế cũng chính là như vậy, nhưng khi cô thể hiện nó ra, nó lại trở thành một kiểu bức hại khác đối với cô. “Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì.

Tô Kỳ cuối cùng cũng không nhịn nổi nữa: "Nhan Nhan, con xuống đây ngay cho chú! Còn mặc váy cưới gì nữa chứ!"
Loading...

Ngay sau lời này nói ra, tất cả mọi người có mặt đều bị sốc!

Chuyện này, chuyện này, chuyện này, nếu như cởi áo cưới ra thì có nghĩa là hai gia đình sắp sửa rạn nứt rồi!

Vẻ mặt của Diệp Kinh Đường cũng không tốt lắm: “Diệp Tiêu, cháu đang làm cái gì vậy?”

Tô Kỳ nói chuyện cùng với anh ta cả buổi, là muốn giao phó tương lai của Bạc Nhân một cách đàng hoàng, ngay cả Bạc Dạ và Đường Thi cũng đều đang quan tâm đến chuyện kết hôn của Bạc Nhan, kết quả là hôm nay Diệp Tiêu vừa đến đã đề xuất việc này, như thể bảo những bậc trưởng bối như bọn họ làm sao mà có thể đối diện với nhau được nữa?

Diệp Tiêu lui về phía sau hai bước: "Cháu căn bản là không biết sẽ như thế này. truyện kiếm hiệp hay

Đột nhiên giữa chừng lại xuất hiện, làm sao mà có thể, rõ ràng là anh ta đã gọi người đến xóa hết sạch tất cả video giảm sát và bao gồm luôn cả những dữ liều khác rồi, khôi phục dữ liệu nghĩa là gì đây chứ? Cập nhật chương mới nhất tại Truyện88.net

Lẽ nào bên phía bọn họ, còn người nào đó có thủ đoạn cao siêu hơn đang giúp đỡ bọn họ hay sao? “Tôi nghĩ rằng cậu Diệp đây có thể đã bị người khác lợi dụng rồi."



Từ Thánh Mân, người đã luôn đứng ở một bên không hề phát biểu, đột nhiên lại lên tiếng, anh ta nói: "Tốt hơn hết là cậu Diệp nên nói rõ người đứng sau ra để tất cả chúng ta có thể hiểu được chân tướng đi.

Chân tướng? Chân tướng là cái gì chứ? Chẳng lẽ câu chuyện đằng sau những bức ảnh được chuyển đến này là giả à? Bạc Nhan cô ấy chính là đang dây dưa không dứt với Đường

Duy, lẽ nào bọn họ chưa hề làm ra những chuyện trong bức ảnh này hay sao?

Diệp Tiêu giận tím mặt: "Thứ nhất, món đồ này là do người khác gửi cho tôi, nếu bức ảnh là do photoshop mà ra, vậy xin hãy đưa ra bằng chứng! Thứ hai, Diệp Tiêu tôi đính hôn cũng phải trong sạch liêm khiết, nếu như có người bản thân đã có quan hệ mập mờ dây dưa không ngừng với những người đàn ông khác, vậy thì dựa vào cái gì mà tôi phải đổ vỏ chứ!”

Từ Thánh Mẫn quay đầu nhìn những vị khách mời ở phía dưới sân khấu: "Các vị đã nghe thấy rồi đó? Có người gửi tới

Điều này có nghĩa là Diệp Tiêu cũng bị lợi dụng, nhưng anh ta hoàn toàn không hề phát giác ra. Anh ta tức giận là bởi vì Bạc Nhan vẫn còn chưa cắt đứt triệt để với Đường Duy, vì thế nên mới muốn khiến cô mất hết toàn bộ danh dự, không ngờ rằng kẻ đứng đằng sau thúc đẩy chuyện này muốn là nhờ sự tức giận này của Diệp Tiêu mà có thể đạt được... một mục đích sâu rộng hon! Ủng hộ team chúng mình bằng cách theo dõi truyện tại Truyện88.net

Hiện trường hỗn loạn, Tô Nghiêu từ trong đám hỗn loạn xông lên sân khấu: “Đổ vỏ sao? Trước đây chị gái của tôi còn độc thân, muốn làm gì thì làm, huống hồ chi chị ấy không hề làm ra những chuyện phạm pháp, càng không đi làm vợ nhỏ của người khác! Chị ấy chưa từng đi chia rẽ tình cảm của người khác, đều lo do anh cử luôn đi theo trêu chọc chị ấy!” “Lẽ nào chuyện giữa cô ta và Đường Duy là giả à?” “Chị ấy và Đường Duy đã không còn quan hệ gì nữa rồi, anh như thế này là đang muốn bôi nhọ chị ấy đấy!”

Tô Nghiêu nhào lên bầu véo Diệp Tiêu, tất cả mọi người ở dưới sân khấu đều đã đứng lên, Tô Kỳ hét lớn: “Nghiêu Nghiêu! không được ra tay trước “Anh ta đang sỉ nhục Bạc Nhân đấy!”

Đôi mắt của Tô Nghiêu đỏ bừng cả lên, đấm thẳng vào mặt Diệp Tiêu, hai người nhanh chóng xô xát với nhau, mọi người bên dưới đều xông lên căn ngăn lại. Người nhà họ Tô và người nhà họ Diệp vốn dĩ vẫn còn là thông gia, trong chớp mắt đã có thể đánh nhau ngay rồi!

Bạc Nhan muốn đi qua cản lại, nhưng đã bị Lam Thất Thất nằm lại: “Tay chân không có mất đầu, chúng ta đi trước đi!” "Di?"

Bạc Nhan hơi lảo đảo một chút: “Đã như thế này rồi, tớ có thể đi đầu được chứ?" “Cuộc hôn nhân này hôm nay không thể hoàn thành được rồi." Lam Thất Thất nói: “Đưa cậu về nhà họ Tô trước, chuyện này, Diệp Tiêu anh ta nhất định phải tới tận cửa xin lỗi!
Bạc Nhan mặc bộ váy cưới chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra, phải qua một lúc lâu sau, cô nói: “Thật ra mọi người đã biết từ lâu rồi đúng không?” Lam Thất Thất càng dùng lực siết chặt ngón tay của Bạc Nhan hơn: nghĩ, chắc là cậu đã biết những gì chúng tớ biết

Vì vậy nên cô mới tỏ ra yếu thế, tỏ ra vô tội, bởi vì cô hiểu rằng sớm muộn gì Lam Thất Thất cũng sẽ đến thôi. “Mặc bộ váy cưới này thế nào hả."

Lam Thất Thất còn cố ý nói đùa: “Trận hỗn loạn ngày hôm nay, e rằng hôn lễ giữa và nhà họ sẽ không thể tiến hành tiếp được nữa “Tớ đã nghĩ xong

Bạc Nhan hít một vạt áo cưới lên, đi theo Lam Thất Thất như con thoi vượt qua đám đông, cô nói: “Nếu không thể kết hôn thì không kết hôn thôi, danh tiếng bị hủy hoại thì cứ hủy hoại đi thôi, tớ chính là một người như

Cô còn đang đợi ai vậy?
Loading...

Cô không còn đợi ai nữa cả.

Đợi sau khi năm tháng trôi qua, cô có thể đi yêu người khác mà không phải chịu gánh nặng gì hết. “Nhân tiện, cậu lấy những video giám sát đó ở ra vậy?” “Chúng tớ chỉ muốn thông qua video giám sát, ép buộc Diệp Tiêu phải khai ra kẻ đứng đằng sau mà thôi."

Lam Thất Thất quay đầu nhìn sang nhìn Bạc Nhan: "Nhưng tớ nghĩ rằng Diệp Tiêu có thể cũng bị ai đó tính kế rồi, vậy nên cho dù anh ta có biết ai là người đứng trong bóng tối, thì cũng không thể nói ra được. Có khả năng là còn có nguyên nhân sâu xa hơn nữa." “Diệp Tiêu cũng có thể bị người ta tính kế. Xem ra kẻ đứng phía sau khả có năng lực đấy." Bạc Nhan cười chế nhạo, kết quả là đã dọa cho Lam Thất Truyện88.net trang web cập nhật nhanh nhất

Thất mở to mắt vì sợ hãi.

Lam Thất Thất lắp ba lập bắp nói: “Cậu... bộ dạng này, khá, khá giống Đường Duy đấy. Chính là nụ cười chế nhạo lúc ban nay.

Bạc Nhan đứng trước mặt cô ấy, chu miệng, trên khuôn mặt nở ra một nụ cười: “Vậy như thế này thi sao?” “Như đàn anh Nhậm Cầu vậy, ha ha ha hal

Lam Thất Thất nói: “Vốn dĩ hôm nay bọn họ đều muốn đến đấy, nhưng thiệp mời của Từ Thánh Mẫn chỉ có thể đưa một người vào thôi, vì vậy chỉ có tớ tới đây. Nhưng chúng ta có thể gặp nhau vào buổi tối. “Ừm." Bạc Nhan ban nãy còn muốn nói gì đó, đi cùng với Lam Thất Thất đến cửa, khi chuẩn bị lên xe, thì ở bên cạnh có một người chạy đến, nằm lôi cô đi.

Lam Thất Thất vô thức muốn kéo cô lại, cuối cùng lại bị sững sờ: “Anh là ai."

Khi Bạc Nhan va vào lồng ngực của người đàn ông, thì nghe thấy tiếng nhịp tim của anh ta đột nhiên đập nhanh lên rất nhiều.

Cô nghĩ, chung quy đã quá yếu đuối rồi, đến nỗi cảnh tượng vừa rồi cũng không hề có chút sợ hãi, nhưng bây giờ lại bị một hành động cũng không thể tính là ôm như vậy ôm lấy, lại có thể đủ để khiến cho cô đỏ cả mặt. “Đường Duy...

Lam Thất Thất lẩm bẩm: "Không phải là anh không tới hay sao? Vậy tại sao anh lại ở bên ngoài, ban nãy sao anh không đi vào?" Cập nhật chương mới nhất tại Truyện88.net

Đường Duy giữ chặt lấy Bạc Nhan lại, bóng dáng yếu ớt trong mắt cậu đang mặc trên mình một bộ váy cưới trắng tinh, thần thái tao nhã, đột nhiên trong khoảnh khắc đã kéo dài khoảng cách với cậu.

Cô đang mặc một chiếc váy cưới để kết hôn với một người khác.

Đường Duy nhìn chăm chăm vào cô hồi lâu, chứng kiến cả quá trình đôi mắt của Bạc Nhan dần dần trở nên ứng đỏ, dường như muốn đạt được sự xác nhận từ trên khuôn mặt cô vậy, cuối cùng cất giọng lạnh lùng lên nói: "Kết hôn với Diệp Tiêu có vui không?"

Bạc Nhan mim cười. “Rất vui, anh không tới tôi sẽ còn vui hơn nữa."

Nhịp tim lại tăng nhanh lên thêm lần nữa, Đường Duy không thể không thừa nhận rằng đã bị khuôn mặt tươi cười như thế này của cô đâm bị thương rồi, làm sao mà cô có thể cười cho được cơ chứ! "Cho dù Diệp Tiêu đã khiến cô thân bại danh liệt hay sao?” Đường Duy nghiến răng nghiến lợi nói: “Anh ta như thế này có cũng có thể kết hôn cùng sao?” “Như vậy cũng vẫn còn thoải mái hơn yêu anh."

Người phụ nữ mặc váy cưới ở trước mặt đã trả lời cậu như the day.

Cô là thiên sứ và cậu là một ác ma.

Lúc đó, trong đầu Đường Duy lóe lên một câu nói, cậu muốn xé phanh cô ra, muốn mổ trái tim còn đang rỉ máu của cô, muốn hỏi cô, có bằng lòng đi xuống địa ngục cùng với cậu hay không?
Nhưng mà bây giờ cô đang đứng ở trước mặt cậu, lại khiến cho câu hơi chần chừ muốn lùi lại.

Cậu thấy được, cải dáng vẻ của Bạc Nhan khi mà cô đứng ở trên đài đối mặt với mọi người, tất nhiên cũng thấy được sự yếu ớt và quật cường dưới lớp vỏ bọc mạnh mẽ của cô. Nhưng mà mọi việc xảy ra căng thẳng như vậy, cậu lại chưa từng xuất hiện.

Cậu cảm thấy nếu vì vậy mà cậu lại xuất hiện, vậy thì sẽ thua. Vì thắng cô, cậu đã nhẫn nại tới tận bây giờ.

Bạc Nhan nhẹ nhàng mà hỏi: "Anh đến mang tôi đi à?” Đường Duy cười rất tàn nhẫn: "Ảo tưởng quá đấy!"

Nhìn xem, khi mà cậu đập tan giấc mơ của cô, cậu chẳng hề chần chờ chút nào. Bạc Nhan nghĩ, nếu có một con dao găm trong tay, Đường Duy chắc chắn cũng có thể không chút do dự mà đâm vào lòng cô “Như vậy...

Bạc Nhan rút lại bàn tay đang bị Đường Duy siết chặt lấy của mình, từng ngón từng ngón một bẻ ngón tay của cậu ra, như là đã trải qua một nỗi đau rút gần rút xương, cô nói: "Tôi đây sẽ không đi theo anh Đường Duy, trong nháy mắt, vào cái lúc mà anh xuất hiện như vậy, tôi thật đúng là có một ý nghĩ là muốn đi theo anh. Đường Duy cảm giác được máu nóng trào dâng lên từ cổ họng, trái tim trong nháy mắt đập nhanh hơn, cậu nói: "Cô Cô xoay người lại, ngồi vào xe của Lam Thất Thất: "Đi thôi.
Loading...


Trở về nhà họ Tô

Khi Đường Duy muốn lên xe, Bạc Nhan đã đóng cửa lại ngay lập tức, ngăn cách khoảng không giữa hai người lại. Cập nhật chương mới nhất tại Truyện88.net

Đường Duy vội vàng đập mạnh hai cái vào cửa xe: "Mở cửa ra ngay!

Lam Thất Thất không chút chân chờ, Bạc Nhan bên trong cũng không hề nói một câu nào. “Tôi bảo cô mở cửa ra ngay!

Đường Duy càng dùng sức đập mạnh lên cửa sổ xe: "Bạc Nhan, xuống dưới cho tôi l “Tôi phải đi về." Bạc Nhan rốt cuộc ấn cửa sổ xe xuống, hơi lộ ra một chút âm thanh, cùng lúc đó Lam Thất Thất đã đi đến ghế điều khiển: "Tớ đây khởi động xe nhé!" "Được." “Chờ một chút

Đường Duy đi đến đó ngăn cản hành động của Lam Thất Thất. Lam Thất Thất giật mình nhìn bàn tay với vào từ bên ngoài để đoạt tay lái kia, sợ tới mức không dám khởi động xe nữa. "Anh điện rồi à, Đường Duy!”

Đường Duy thở phì phò, cậu hình như cảm giác được tay mình đang run, như là đã từng nằm chặt được thứ gì đó, rồi thất bại ngay lập tức...... “Bạc Nhan, cô xuống xe cho tôi." Cậu nói.

Sườn mặt của Bạc Nhan lặng im như là một pho tượng. “Bạc Nhan!” “Hẹn gặp lại."



Cô rốt cuộc quay mặt đối diện với anh, vẻ mặt không hề đau khổ chút nào. Cứ như là nhân vật chính đã bị mất hết mặt mũi của buổi hôn lễ này, hiển nhiên không phải là cô.

Cô nghĩ, Đường Duy, tôi rốt cuộc cũng đã học được thói đứng ngoài bàng quan của anh. Như vậy chỉ còn sót lại việc yêu anh thôi, tôi cũng có thể bứt ra rời khỏi nó đúng không? "Bac......" “Tôi không kết hôn. Nhớ đọc truyện trên Truyện88.net để ủng hộ team nha!!!

Bạc Nhan củi đầu: "Cho nên, kỳ thật anh có xuất hiện hay không cũng chẳng sao hết. Nhà tôi đã cắt đứt mọi mối liên hệ với nhà họ Diệp. Nhưng mà anh sẽ không chịu bất kỳ ảnh hưởng gì. Cứ như vậy thôi."

Hãy tự chăm sóc mình cho tốt.

Hóa ra những vẻ điên cuồng lúc trước toàn bộ chỉ là giả vờ, tất cả chỉ là vì muốn anh dừng lại, muốn anh yêu thương Hoá ra sự rời đi chân chính, là lặng yên không một tiếng động.

Em cầu xin anh rủ lòng thương xót, thương xót em, cái thứ gánh nặng yêu anh này.

Lam Thất Thất khởi động xe, Bạc Nhan chậm rãi ấn cửa sổ xe lên. Cuối cùng biến mất sau tấm cửa pha lê chắn nắng, là một đôi mắt của người con lại đang chết lặng.

Trong nháy mắt kia, cứ như là đột nhiên bước hụt một bước thang ở đằng sau, Đường Duy không biết có nổi cơn xúc động từ đâu, hô to một tiếng với chiếc xe: "Bạc Nhan!”

Tốc độ của xe quả nhanh, không hề dừng lại.

Cậu lảo đảo đuổi theo vài bước, rõ rành rành không thể bắt kịp tốc độ rời đi của cô.

Gió thổi lướt qua, ô tô biến mất ở cuối tầm mắt của cậu, tất cả đã trở về yên lặng, cứ như là chuyện gì cũng chưa xảy ra vậy.

Đường Duy đứng ở chỗ đó, mãi cho đến khi Từ Thánh Mẫn đi ra gọi cậu một tiếng.

Cậu đột nhiên hoàn hồn, giật mình phát hiện đôi tay của mình, đang run lên.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom