Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 951
Chương 951:
Lúc này đây, Thiên Linh đã nằm trên giường bệnh, thân thể của cô bé cũng không có vấn đề gì, chỉ là lâm vào hôn mê mà thôi, nhìn khuôn mặt tròn trịa bầu bĩnh của cô bé nhỏ, sắc mặt trắng bệch, lông mày nhíu chặt, trên mặt vẫn còn đọng lại nước mắt, khiến cho người ta cảm thấy đau đớn từ tận đáy lòng.
“Chồng” Lâm Ngữ Lam ở ngoài phòng bệnh, nhẹ nhàng gọi Trương Thác một tiếng, giọng cô ép xuống rất bé, sợ làm phiền đến Thiên Linh.
Trương Thác đưa tay chỉ ra ngoài cửa, sau đó đắp kín chăn cho Thiên Linh, cùng Lâm Ngữ Lam đi ra ngoài.
Ở ngoài phòng bệnh, viện trưởng Thôi và Tân Như vẫn còn đứng.
“Trương Thác, con Thiên Linh nó như thế nào rồi” Tân Như vừa nhìn thấy Trương Thác đi ra, liền lo lắng hỏi, Thiên Linh đã gọi cô một tiếng mẹ, vậy cô cũng xem Thiên Linh như con gái của mình.
“Đây là báo cáo kiểm tra, mọi người xem đi” Trương Thác đem bản báo cáo hội trưởng Mã vừa đưa cho anh, đưa cho Tân Như, sau đó vỗ vỗ bả vaic ủa viện trưởng Thôi, an úi nói: “Viện trưởng, không có gì đâu”
Trên gương mặt của viện trưởng Thôi, tràn ngập ý tự trách mình.
Tần Như và Lâm Ngữ Lam nhìn bốn chữ bệnh tim bẩm sinh trên báo cáo, không khỏi há hốc mồm.
Trái tim, là nơi phức tạp nhất của cơ thể con người, dù cho khoa học hiện tại phát triển như thế nào, cũng không thể hoàn toàn mô phỏng được trái tim, đó là căn bản của một con người.
Sau khi hai người phụ nữ xem xong báo cáo, dường như đồng thời liếc nhau, lắc lắc đầu với đối phương, sau đó yên lặng thu báo cáo vào, không nói với viện trưởng Thôi, bọn cô đều sợ, viện trưởng Thôi không chịu nổi.
Một đứa bé gái nhỏ, cô bé vừa mới nhận biết được thế giới này, liền có tật bệnh nghiêm trọng như này trong người rồi, điều này đối với một đứa trẻ mà nói, chính là tin tức bất hạnh nhất.
Mấy người ngồi hàng ghế dài bên ngoài hành lang bệnh viện.
Trương Thác nhìn viện trưởng Thôi, hỏi: “Viện trưởng, Thiên Linh làm sao vậ “Ay” Viện trưởng Thôi thở dài một tiếng, lắc lắc đầu: “Thác, cậu cũng biết đấy, viện mồ côi thường xuyên sẽ có người tới nhận nuôi trẻ con, hôm qua Đoàn Đoàn được người khác.
dẫn đi rồi, Thiên Linh cứ luôn hô hào muốn tìm bố mẹ của cô bé, hôm Thanhy tôi đi ra, chính là muốn đem đứa trẻ này đi giải sầu, ai ngờ đứa nhỏ này liền chạy đến chỗ của cậu, con bé này rất thông minh, luôn luôn ghi nhớ những lời mà cậu và Như nói Trương Thác giữ im lặng, nhẹ nhàng gật đầu, Đoàn Đoàn và Thiên Linh, luôn luôn cùng chơi với nhau vô cùng vui vẻ, nhìn thấy Đoàn Đoàn đã có bố có mẹ, trong lòng Thiên Linh khó chịu cũng là chuyện bình thường.
Lâm Ngữ Lam nhẹ căn môi, xuyên qua cửa sổ thủy tinh của phòng bệnh, nhìn vào Thiên Linh đang nằm trên giường bệnh, Lâm Ngữ Lam từ nhỏ đã không có mẹ chăm sóc, vô cùng hiểu được nỗi khổ này, chẳng qua là bản thân vẫn còn may mắn vì đã có bố, nhưng mà đứa trẻ này? Lại không nơi nương tựa!
Nhìn thấy khuôn mặt nhỏ bé với sắc da trắng bệch, lại nghĩ đến vừa nãy ở công ti, Thiên Linh ôm chân của Trương Thác, hét to một tiếng bố, trong lòng Lâm Ngữ Lam thuộc về nơi mềm mại nhất của bản năng một người mẹ, bị xúc động vô cùng.
Cô hít sâu một hơi, nhìn Trương Thác: “Chồng à, không bằng chúng ta, nhận nuôi Thiên Linh nhé được không?”
“Hả?” Lời của LâmNgữ Lam, khiến cho Trương Thác kinh ngạc thôi rồi.
Nhận nuôi một đứa bé, đây cũng không phải là tùy tiện nói là được, một khi nuôi dưỡng, có nghĩa là đại biểu ho việc, phải có trách nhiệm với cuộc đời của đứa trẻ đó, không riêng gì phương diện kinh tế, mà còn cần hơn nữa là phương diện tình cảm.
Lâm Ngữ Lam là một người phụ nữ của thân thể khỏe mạnh, Trương Thác cũng thế, bọn họ hoàn toàn có thể tự mình sinh ra một đứa bé, cái chuyện nuôi dững này, đến chín mươi chín phần trăm mọi người, đều sẽ tiếp nhận không nổi, điều này cần trả một cái giá rất lớn.
“Vợ, đừng kích động” Trương Thác nói, tuy rằng anh rất thích trẻ con, nhưng nếu mà nhận nuôi chúng, thì không phải là chuyện của bản thân nữa rồi.
“Không có kích động” Lâm Ngữ Lam lắc đầu, dùng đôi mắt đẹp nhìn chằm chằm Trương Thác: “Anh biết đấy, em không phải người bốc đồng, ngày nào c cũng bám anh như vậy, còn thích tổng giám đốc Tần, bây giờ chúng ta vừa hay mới sống chung với nhau, cho nên đưa đứa Thiên Linh mà chúng ta nhận nuôi về đây vậy. Anh còn sợ rằng hai người phụ nữ bọn em sẽ không thể chăm sóc cho một đứa trẻ sao?”
Lúc này đây, Thiên Linh đã nằm trên giường bệnh, thân thể của cô bé cũng không có vấn đề gì, chỉ là lâm vào hôn mê mà thôi, nhìn khuôn mặt tròn trịa bầu bĩnh của cô bé nhỏ, sắc mặt trắng bệch, lông mày nhíu chặt, trên mặt vẫn còn đọng lại nước mắt, khiến cho người ta cảm thấy đau đớn từ tận đáy lòng.
“Chồng” Lâm Ngữ Lam ở ngoài phòng bệnh, nhẹ nhàng gọi Trương Thác một tiếng, giọng cô ép xuống rất bé, sợ làm phiền đến Thiên Linh.
Trương Thác đưa tay chỉ ra ngoài cửa, sau đó đắp kín chăn cho Thiên Linh, cùng Lâm Ngữ Lam đi ra ngoài.
Ở ngoài phòng bệnh, viện trưởng Thôi và Tân Như vẫn còn đứng.
“Trương Thác, con Thiên Linh nó như thế nào rồi” Tân Như vừa nhìn thấy Trương Thác đi ra, liền lo lắng hỏi, Thiên Linh đã gọi cô một tiếng mẹ, vậy cô cũng xem Thiên Linh như con gái của mình.
“Đây là báo cáo kiểm tra, mọi người xem đi” Trương Thác đem bản báo cáo hội trưởng Mã vừa đưa cho anh, đưa cho Tân Như, sau đó vỗ vỗ bả vaic ủa viện trưởng Thôi, an úi nói: “Viện trưởng, không có gì đâu”
Trên gương mặt của viện trưởng Thôi, tràn ngập ý tự trách mình.
Tần Như và Lâm Ngữ Lam nhìn bốn chữ bệnh tim bẩm sinh trên báo cáo, không khỏi há hốc mồm.
Trái tim, là nơi phức tạp nhất của cơ thể con người, dù cho khoa học hiện tại phát triển như thế nào, cũng không thể hoàn toàn mô phỏng được trái tim, đó là căn bản của một con người.
Sau khi hai người phụ nữ xem xong báo cáo, dường như đồng thời liếc nhau, lắc lắc đầu với đối phương, sau đó yên lặng thu báo cáo vào, không nói với viện trưởng Thôi, bọn cô đều sợ, viện trưởng Thôi không chịu nổi.
Một đứa bé gái nhỏ, cô bé vừa mới nhận biết được thế giới này, liền có tật bệnh nghiêm trọng như này trong người rồi, điều này đối với một đứa trẻ mà nói, chính là tin tức bất hạnh nhất.
Mấy người ngồi hàng ghế dài bên ngoài hành lang bệnh viện.
Trương Thác nhìn viện trưởng Thôi, hỏi: “Viện trưởng, Thiên Linh làm sao vậ “Ay” Viện trưởng Thôi thở dài một tiếng, lắc lắc đầu: “Thác, cậu cũng biết đấy, viện mồ côi thường xuyên sẽ có người tới nhận nuôi trẻ con, hôm qua Đoàn Đoàn được người khác.
dẫn đi rồi, Thiên Linh cứ luôn hô hào muốn tìm bố mẹ của cô bé, hôm Thanhy tôi đi ra, chính là muốn đem đứa trẻ này đi giải sầu, ai ngờ đứa nhỏ này liền chạy đến chỗ của cậu, con bé này rất thông minh, luôn luôn ghi nhớ những lời mà cậu và Như nói Trương Thác giữ im lặng, nhẹ nhàng gật đầu, Đoàn Đoàn và Thiên Linh, luôn luôn cùng chơi với nhau vô cùng vui vẻ, nhìn thấy Đoàn Đoàn đã có bố có mẹ, trong lòng Thiên Linh khó chịu cũng là chuyện bình thường.
Lâm Ngữ Lam nhẹ căn môi, xuyên qua cửa sổ thủy tinh của phòng bệnh, nhìn vào Thiên Linh đang nằm trên giường bệnh, Lâm Ngữ Lam từ nhỏ đã không có mẹ chăm sóc, vô cùng hiểu được nỗi khổ này, chẳng qua là bản thân vẫn còn may mắn vì đã có bố, nhưng mà đứa trẻ này? Lại không nơi nương tựa!
Nhìn thấy khuôn mặt nhỏ bé với sắc da trắng bệch, lại nghĩ đến vừa nãy ở công ti, Thiên Linh ôm chân của Trương Thác, hét to một tiếng bố, trong lòng Lâm Ngữ Lam thuộc về nơi mềm mại nhất của bản năng một người mẹ, bị xúc động vô cùng.
Cô hít sâu một hơi, nhìn Trương Thác: “Chồng à, không bằng chúng ta, nhận nuôi Thiên Linh nhé được không?”
“Hả?” Lời của LâmNgữ Lam, khiến cho Trương Thác kinh ngạc thôi rồi.
Nhận nuôi một đứa bé, đây cũng không phải là tùy tiện nói là được, một khi nuôi dưỡng, có nghĩa là đại biểu ho việc, phải có trách nhiệm với cuộc đời của đứa trẻ đó, không riêng gì phương diện kinh tế, mà còn cần hơn nữa là phương diện tình cảm.
Lâm Ngữ Lam là một người phụ nữ của thân thể khỏe mạnh, Trương Thác cũng thế, bọn họ hoàn toàn có thể tự mình sinh ra một đứa bé, cái chuyện nuôi dững này, đến chín mươi chín phần trăm mọi người, đều sẽ tiếp nhận không nổi, điều này cần trả một cái giá rất lớn.
“Vợ, đừng kích động” Trương Thác nói, tuy rằng anh rất thích trẻ con, nhưng nếu mà nhận nuôi chúng, thì không phải là chuyện của bản thân nữa rồi.
“Không có kích động” Lâm Ngữ Lam lắc đầu, dùng đôi mắt đẹp nhìn chằm chằm Trương Thác: “Anh biết đấy, em không phải người bốc đồng, ngày nào c cũng bám anh như vậy, còn thích tổng giám đốc Tần, bây giờ chúng ta vừa hay mới sống chung với nhau, cho nên đưa đứa Thiên Linh mà chúng ta nhận nuôi về đây vậy. Anh còn sợ rằng hai người phụ nữ bọn em sẽ không thể chăm sóc cho một đứa trẻ sao?”