Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 911
Chương 911:
Sau khi đánh ra mấy chiêu, mặt Trương Thác biến sắc, anh cuối cùng cũng hiểu, bột phấn người đàn ông mặc đồ đỏ tung ra là gì, vốn dĩ không phải là độc, mà là thứ có thể ức chế khít Khi đánh ra một quyền, khí trong cơ thể dâng lên trào ra ngoài nhưng đồng thời lại giống như có rào cản.
Khí bị hạn chế, làm Trương Thác đặc biệt khó chịu, uy lực công kích nhỏ hơn một nửa, nhưng đây không phải là điều đáng nói, quan trọng nhất chính là, bởi vì khí bị ức chế, hoa sen trên đỉnh đầu anh, bắt đầu trở nên không ổn định.
Hoa sen trên đầu Trương Thác lúc này là trở ngại lớn nhất đối với anh, đột nhiên nó không ổn định khiến cho Trương Thác trong trận đấu bị luống cuống tay chân.
Ba người trước mặt này, không một ai là yếu ớt cả.
“Thuốc này có thể kéo dài trong thời gian ba phút, nhóc con, cậu nghĩ rằng, cậu có thể tồn tại được ba phút dưới bàn †ay của chúng tôi không?” Người đàn ông Hồng Sam cười chế nhạo Trương Thác một tiếng, một lần nữa cả ba người bọn họ đều vung vũ khí lao về phía Trương Thác.
Khí bị phong tỏa khiến cho hoa sen trên đầu Trương Thác càng ngày càng không ổn định, đối mặt với sự công kích của ba người, Trương Thác thở dài: “Tôi cảm thấy chúng ta có thể nói chuyện”
Khi anh nói lời này, anh đặc biệt quan sát sắc mặt người đàn ông Hồng Sam, anh thấy được mắt người đàn ông Hồng Sam lộ ra một tia suy nghĩ, trong lòng anh liền lóe lên.
“Nói chuyện? Nhóc con, cậu cho rằng cậu dựa vào cái gì mà nói chuyện với chúng t Trên mặt người đàn ông Hồng Sam lộ ra vẻ khinh bỉ, động tác ở tay cũng chậm hơn rất nhiều, vốn dĩ chiêu lấy mạng cũng bị ông ta thu lại.
“Tôi cũng không biết” Trương Thác nhún vai: “Phải xem xem các người muốn gì chứ”
“Nhóc con, thức thời thì mau giao công pháp ra đây, tao có thể chừa cho mày một con đường sống!” Người phụ nữ trung niên lớn tiếng nói.
Trong lòng Trương Thác thầm cười một cái, quả nhiên những người này không đơn giản là tới đây để báo thù mình, hiện tại bọn họ lại có thể tìm đến đây thì chắc hẳn cũng đã tìm kiếm ở nơi mà anh từng ở rồi.
Trương Thác có luôn có một thói quen, đó là dù đi đến đâu thì anh cũng sẽ tìm chỗ để giấu những món đồ quan trọng, công pháp mà ông cụ lớn cho anh mượn cũng không ngoại lệ.
Trương Thác lắc đầu: “Rất xin lỗi, công pháp đó, tạm thời tôi cũng quên mất là mình để ở đâu rồi”
“Nhóc con, mày dám giỡn mặt với tao sao!” Người đàn ông Hồng Sam dùng một chân đá lên người Trương Thác.
Trương Thác vì bảo vệ hoa sen chỉ có thể chống đỡ một đá này.
Một đá của đối phương đá lên phần bụng của Trương Thác, khiến anh liên tục lùi về sau vài bước.
“Tao giết mày!” Người đàn ông trung niên còn lại rút ra một thanh kiếm mỏng, đâm lên người Trương Thác.
Trương Thác nhìn thấy thanh kiếm trong tay đối phương cách mình càng ngày càng gần, nhưng lại không hề có ý né tránh.
Cuối cùng, mũi kiếm dừng lại cách chân mày anh chưa đầy ba cm.
Người đàn ông cầm kiếm trừng mắt nhìn Trương Thác, có thể thấy vẻ mặt ông ta vô cùng tức giận, cánh tay run lên nhưng thanh kiếm trong tay lại không có ý đâm về phía trước.
Khi đối phương rút kiếm hướng về Trương Thác, thì anh đã năm chắc được một trăm phần trăm là hiện tại đối phương sẽ không thể làm gì được anh.
“Nhóc con, mày giỏi lắm, tao hy vọng là ngày mai mày cũng vẫn có thể cứng miệng được như vầy!” Người đàn ông Hồng Sam hít một hơi, thấy Trương Thác không muốn nói, liền không muốn lằng nhằng thêm với anh, ông ta lấy một sợi dây thừng từ trong túi áo ra, trực tiếp đi lên buộc chặt Trương Thác lại.
Trương Thác để ý đến hoa sen nên hoàn toàn không làm bất kỳ hành động phản kháng nào, để mặc cho người kia trói mình rồi dẫn đến bên một vách đá.
Có một hang động trên vách đá, không gian bên trong không quá lớn, trên vách hang thạch bích buộc bốn sợi xích dày, sau khi Trương Thác bị dẫn vào bên trong, người đàn ông Hồng Sam đã dùng bốn sợi xích đó để trói anh.
“Nhóc con, ngày mai tao lại chơi với mày nhái!” Người đàn ông Hồng Sam buông lại một câu nói tàn nhẫn, rồi bước ra khỏi động và sau đó ông ta đẩy một tảng đá để bịt kín cửa hang động lại.
Sau khi đánh ra mấy chiêu, mặt Trương Thác biến sắc, anh cuối cùng cũng hiểu, bột phấn người đàn ông mặc đồ đỏ tung ra là gì, vốn dĩ không phải là độc, mà là thứ có thể ức chế khít Khi đánh ra một quyền, khí trong cơ thể dâng lên trào ra ngoài nhưng đồng thời lại giống như có rào cản.
Khí bị hạn chế, làm Trương Thác đặc biệt khó chịu, uy lực công kích nhỏ hơn một nửa, nhưng đây không phải là điều đáng nói, quan trọng nhất chính là, bởi vì khí bị ức chế, hoa sen trên đỉnh đầu anh, bắt đầu trở nên không ổn định.
Hoa sen trên đầu Trương Thác lúc này là trở ngại lớn nhất đối với anh, đột nhiên nó không ổn định khiến cho Trương Thác trong trận đấu bị luống cuống tay chân.
Ba người trước mặt này, không một ai là yếu ớt cả.
“Thuốc này có thể kéo dài trong thời gian ba phút, nhóc con, cậu nghĩ rằng, cậu có thể tồn tại được ba phút dưới bàn †ay của chúng tôi không?” Người đàn ông Hồng Sam cười chế nhạo Trương Thác một tiếng, một lần nữa cả ba người bọn họ đều vung vũ khí lao về phía Trương Thác.
Khí bị phong tỏa khiến cho hoa sen trên đầu Trương Thác càng ngày càng không ổn định, đối mặt với sự công kích của ba người, Trương Thác thở dài: “Tôi cảm thấy chúng ta có thể nói chuyện”
Khi anh nói lời này, anh đặc biệt quan sát sắc mặt người đàn ông Hồng Sam, anh thấy được mắt người đàn ông Hồng Sam lộ ra một tia suy nghĩ, trong lòng anh liền lóe lên.
“Nói chuyện? Nhóc con, cậu cho rằng cậu dựa vào cái gì mà nói chuyện với chúng t Trên mặt người đàn ông Hồng Sam lộ ra vẻ khinh bỉ, động tác ở tay cũng chậm hơn rất nhiều, vốn dĩ chiêu lấy mạng cũng bị ông ta thu lại.
“Tôi cũng không biết” Trương Thác nhún vai: “Phải xem xem các người muốn gì chứ”
“Nhóc con, thức thời thì mau giao công pháp ra đây, tao có thể chừa cho mày một con đường sống!” Người phụ nữ trung niên lớn tiếng nói.
Trong lòng Trương Thác thầm cười một cái, quả nhiên những người này không đơn giản là tới đây để báo thù mình, hiện tại bọn họ lại có thể tìm đến đây thì chắc hẳn cũng đã tìm kiếm ở nơi mà anh từng ở rồi.
Trương Thác có luôn có một thói quen, đó là dù đi đến đâu thì anh cũng sẽ tìm chỗ để giấu những món đồ quan trọng, công pháp mà ông cụ lớn cho anh mượn cũng không ngoại lệ.
Trương Thác lắc đầu: “Rất xin lỗi, công pháp đó, tạm thời tôi cũng quên mất là mình để ở đâu rồi”
“Nhóc con, mày dám giỡn mặt với tao sao!” Người đàn ông Hồng Sam dùng một chân đá lên người Trương Thác.
Trương Thác vì bảo vệ hoa sen chỉ có thể chống đỡ một đá này.
Một đá của đối phương đá lên phần bụng của Trương Thác, khiến anh liên tục lùi về sau vài bước.
“Tao giết mày!” Người đàn ông trung niên còn lại rút ra một thanh kiếm mỏng, đâm lên người Trương Thác.
Trương Thác nhìn thấy thanh kiếm trong tay đối phương cách mình càng ngày càng gần, nhưng lại không hề có ý né tránh.
Cuối cùng, mũi kiếm dừng lại cách chân mày anh chưa đầy ba cm.
Người đàn ông cầm kiếm trừng mắt nhìn Trương Thác, có thể thấy vẻ mặt ông ta vô cùng tức giận, cánh tay run lên nhưng thanh kiếm trong tay lại không có ý đâm về phía trước.
Khi đối phương rút kiếm hướng về Trương Thác, thì anh đã năm chắc được một trăm phần trăm là hiện tại đối phương sẽ không thể làm gì được anh.
“Nhóc con, mày giỏi lắm, tao hy vọng là ngày mai mày cũng vẫn có thể cứng miệng được như vầy!” Người đàn ông Hồng Sam hít một hơi, thấy Trương Thác không muốn nói, liền không muốn lằng nhằng thêm với anh, ông ta lấy một sợi dây thừng từ trong túi áo ra, trực tiếp đi lên buộc chặt Trương Thác lại.
Trương Thác để ý đến hoa sen nên hoàn toàn không làm bất kỳ hành động phản kháng nào, để mặc cho người kia trói mình rồi dẫn đến bên một vách đá.
Có một hang động trên vách đá, không gian bên trong không quá lớn, trên vách hang thạch bích buộc bốn sợi xích dày, sau khi Trương Thác bị dẫn vào bên trong, người đàn ông Hồng Sam đã dùng bốn sợi xích đó để trói anh.
“Nhóc con, ngày mai tao lại chơi với mày nhái!” Người đàn ông Hồng Sam buông lại một câu nói tàn nhẫn, rồi bước ra khỏi động và sau đó ông ta đẩy một tảng đá để bịt kín cửa hang động lại.