Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 887
Chương 887:
Rất nhiều người thế hệ trước đều vô cùng coi trọng tình cảm, nhất là ở nơi thị tộc thế này, chuyện đột nhiên biến thành như vậy, bà trong lúc nhất thời không thể nghĩ thông, cũng là bình thường.
Ban đầu muốn đến chúc thọ, nhưng vì xảy ra chuyện này nên không tiếp tục nữa, ba người tùy tiện ăn vài thứ, Trương Thác để Thu Vân đưa mẹ cô về nghỉ trước, mà chính mình thì trước tiên đi tới tìm Vị Lai cầm linh thạch về, rồi tìm hai anh em Đường Minh Tín và Đường Kiều Tư.
Lúc Trương Thác tới, một chiếc Buick thương vụ đã đỗ ở trước mặt tiền cửa hàng.
Thị tộc, so với cổ võ thế gia còn thần bí hơn, cổ võ thế gia, ẩn cư tại thành thị, nếu hiểu rõ sẽ phát hiện, ở rất nhiều nơi, cũng sẽ có bóng dáng cổ võ thế gia, mặc kệ trong chính phủ, hay là giới kinh doanh, giống như nhà họ Tô, bọn họ ở Tước Thành, có rất nhiều công ty, mà nơi bọn họ ở, mặc dù không phải tại nội thành, nhưng cũng không xa, cũng giống như Tô Du Khanh, trong chính phủ cũng có chút thế lực.
Nhưng thị tộc khác biệt, thị tộc, có thể nói là đã hoàn toàn mờ nhạt khỏi vòng tròn cuộc sống của người bình thường, căn bản không còn xuất hiện nữa.
Hai người Trương Thác và Đường Minh Tín, ngồi ở trong xe thương vụ, đi ra khỏi nội thành.
Xung quanh Sơn thành này, có nhiều núi lớn san sát, cho dù thành phố này, xây ở trên một ngọn núi lớn.
Điểm đến của chiếc xe thương vụ, chính là một ngọn núi lớn.
Trương Thác nhìn thấy, chỗ đường núi mà chiếc xe thương vụ này đi, căn bản là không nhìn thấy được chiếc xe nào khác, đường núi hiểm trở, hai bên cây cối rậm rạp, có nhiều chỗ, còn không nhìn thấy rõ được con đường phía trước, có thể nói, chiếc xe này đang chạy xuyên qua núi rừng.
Đường Minh Tín nói với Trương Thác, có rất nhiều thị tộc, có hiệp nghị với phía chính phủ, thị tộc không xuất đầu lộ diện, phía chính phủ cũng cam đoan sẽ tận lực để thị tộc an ổn không bị quấy rầy, để thị tộc có thể tồn tại vững mạnh, về việc hai bên vì sao lại có bản hiệp nghị này, chính Đường Minh Tín cũng không nắm rõ.
Con đường hiện tại mà bọn họ đang đi, hoàn toàn chưa được khai phá, như là không cho phép bất kỳ kẻ nào đi vào.
Theo đường núi kéo dài đi lên, mười mấy phút sau, Trương Thác lại nhìn ra ngoài cửa sổ, bọn họ đã ở giữa sườn núi, nơi này đường núi rất khó đi, dọc đường xe vô cùng xóc nảy.
Đường Minh Tín nói với Trương Thác: “Anh Trương, anh cũng là người trong thị tộc, hẳn là hiểu rõ nhà họ Sở tồn tại đã lâu, hiện tại được ghi chép trong rất nhiều sách cổ, cũng không phải đồn thổi, Đường thị chúng ta, có một đoạn thời gian, được người xưng làm Đường Môn, Đường Môn từ xưa đã có nhiều tướng sĩ, cũng không thiếu người hèn hạ gian trá, vào thời kì huy hoàng nhất của Đường Môn, đã từng lưu truyền một câu nói như thế này, thà gặp Diêm La Vương, không gây vào người Đường Môn”
Khi Đường Minh Tín nói xong câu cuối cùng đó, trong mắt vẻ tự hào khó che dấu, đáng tiếc, khung cảnh lúc trước của Đường Môn, đến bây giờ cũng không còn nữa.
Lúc Đường Minh Tín nói chuyện, Trương Thác cũng không xen vào, chỉ yên lặng lắng nghe, hiện tại anh cần bù lại phương diện này, hiểu biết của anh về thị tộc, thật sự là quá ít.
Đường Minh Tín tiếp tục nói: “Không giống thị tộc khổng lồ như Lũng Tây Lý thị, Lũng Tây Lý thị, thích khai chỉ tán diệp, dù là hiện tại, người Lý thị, phân tán khắp nơi trên Đại Nam này, từ nam ra bắc, so với Đường thị chúng ta, dù là ở thời kỳ cường thịnh nhất, đều là ẩn cư không ra ngoài, hiện tại cũng như vậy, chỉ khi bồi dưỡng thế hệ kế tiếp,mới có thể để người trẻ tuổi trong tộc ra ngoài xông xáo mấy năm”
Trương Thác nghe vậy kỳ quái hỏi: “Bên trong cổ võ thế gia, rất nhiều người đều kết hôn, các người không kết hôn sao? Còn muốn người trong tộc ra ngoài?”
Đường Minh Tín cười khổ một tiếng, nói: “Anh Trương, anh có chỗ không biết, mặc dù Đường Môn trước kia thanh danh lan xa, nhưng bởi vì không quan tâm tới võ lâm chính tà, nên bọn họ chỉ sống trong thế giới của mình, cũng không nguyện kết giao với danh môn chính phái, cũng không khinh thường cùng làm bạn với tà ma ngoại đạo, cho người đời luôn luôn cảm giác Đường Môn vừa chính vừa tà, cho nên bằng hữu cũng không nhiều, cho tới bây giờ, cũng lác đác không có mấy người, tất cả mọi người đều tận lực nghĩ cách để kéo dài thị tộc, còn ai sẽ làm chuyện kết hôn này nha, hiện tại kết hôn, đó chính là tự chịu diệt vong.”
Trương Thác nghe, nhẹ gật đầu, cũng đúng, nếu như nhân khẩu thưa thớt, kết hôn chính xác là tự chịu diệt vong.
Xe đi đến trên núi, Trương Thác lại hiếu kỳ hỏi: “Người của Đường thị, ở trên núi sao?”
“Đúng vậy” Đường Minh Tín gật đầu: “Đường thị chúng ta, chủ yếu lấy cơ quan ám khí làm chủ, sở dĩ chúng ta có thể tồn tại đến bây giờ, cũng là bởi vì có núi rừng hiểm trở, cùng với vô số cơ quan ám khí bảo vệ, bên trong Đường thị, bố trí rất nhiều cơ quan, ngay cả chính chúng tôi cũng không nắm hết, chỉ có lão tộc trưởng mới có thể hoàn toàn kiểm soát được, nếu không Đường thị chúng ta, đã sớm sụp đổ từ lâu rồi”
Đường Minh Tín nói xong, thì thở dài một hơi.
Rất nhiều người thế hệ trước đều vô cùng coi trọng tình cảm, nhất là ở nơi thị tộc thế này, chuyện đột nhiên biến thành như vậy, bà trong lúc nhất thời không thể nghĩ thông, cũng là bình thường.
Ban đầu muốn đến chúc thọ, nhưng vì xảy ra chuyện này nên không tiếp tục nữa, ba người tùy tiện ăn vài thứ, Trương Thác để Thu Vân đưa mẹ cô về nghỉ trước, mà chính mình thì trước tiên đi tới tìm Vị Lai cầm linh thạch về, rồi tìm hai anh em Đường Minh Tín và Đường Kiều Tư.
Lúc Trương Thác tới, một chiếc Buick thương vụ đã đỗ ở trước mặt tiền cửa hàng.
Thị tộc, so với cổ võ thế gia còn thần bí hơn, cổ võ thế gia, ẩn cư tại thành thị, nếu hiểu rõ sẽ phát hiện, ở rất nhiều nơi, cũng sẽ có bóng dáng cổ võ thế gia, mặc kệ trong chính phủ, hay là giới kinh doanh, giống như nhà họ Tô, bọn họ ở Tước Thành, có rất nhiều công ty, mà nơi bọn họ ở, mặc dù không phải tại nội thành, nhưng cũng không xa, cũng giống như Tô Du Khanh, trong chính phủ cũng có chút thế lực.
Nhưng thị tộc khác biệt, thị tộc, có thể nói là đã hoàn toàn mờ nhạt khỏi vòng tròn cuộc sống của người bình thường, căn bản không còn xuất hiện nữa.
Hai người Trương Thác và Đường Minh Tín, ngồi ở trong xe thương vụ, đi ra khỏi nội thành.
Xung quanh Sơn thành này, có nhiều núi lớn san sát, cho dù thành phố này, xây ở trên một ngọn núi lớn.
Điểm đến của chiếc xe thương vụ, chính là một ngọn núi lớn.
Trương Thác nhìn thấy, chỗ đường núi mà chiếc xe thương vụ này đi, căn bản là không nhìn thấy được chiếc xe nào khác, đường núi hiểm trở, hai bên cây cối rậm rạp, có nhiều chỗ, còn không nhìn thấy rõ được con đường phía trước, có thể nói, chiếc xe này đang chạy xuyên qua núi rừng.
Đường Minh Tín nói với Trương Thác, có rất nhiều thị tộc, có hiệp nghị với phía chính phủ, thị tộc không xuất đầu lộ diện, phía chính phủ cũng cam đoan sẽ tận lực để thị tộc an ổn không bị quấy rầy, để thị tộc có thể tồn tại vững mạnh, về việc hai bên vì sao lại có bản hiệp nghị này, chính Đường Minh Tín cũng không nắm rõ.
Con đường hiện tại mà bọn họ đang đi, hoàn toàn chưa được khai phá, như là không cho phép bất kỳ kẻ nào đi vào.
Theo đường núi kéo dài đi lên, mười mấy phút sau, Trương Thác lại nhìn ra ngoài cửa sổ, bọn họ đã ở giữa sườn núi, nơi này đường núi rất khó đi, dọc đường xe vô cùng xóc nảy.
Đường Minh Tín nói với Trương Thác: “Anh Trương, anh cũng là người trong thị tộc, hẳn là hiểu rõ nhà họ Sở tồn tại đã lâu, hiện tại được ghi chép trong rất nhiều sách cổ, cũng không phải đồn thổi, Đường thị chúng ta, có một đoạn thời gian, được người xưng làm Đường Môn, Đường Môn từ xưa đã có nhiều tướng sĩ, cũng không thiếu người hèn hạ gian trá, vào thời kì huy hoàng nhất của Đường Môn, đã từng lưu truyền một câu nói như thế này, thà gặp Diêm La Vương, không gây vào người Đường Môn”
Khi Đường Minh Tín nói xong câu cuối cùng đó, trong mắt vẻ tự hào khó che dấu, đáng tiếc, khung cảnh lúc trước của Đường Môn, đến bây giờ cũng không còn nữa.
Lúc Đường Minh Tín nói chuyện, Trương Thác cũng không xen vào, chỉ yên lặng lắng nghe, hiện tại anh cần bù lại phương diện này, hiểu biết của anh về thị tộc, thật sự là quá ít.
Đường Minh Tín tiếp tục nói: “Không giống thị tộc khổng lồ như Lũng Tây Lý thị, Lũng Tây Lý thị, thích khai chỉ tán diệp, dù là hiện tại, người Lý thị, phân tán khắp nơi trên Đại Nam này, từ nam ra bắc, so với Đường thị chúng ta, dù là ở thời kỳ cường thịnh nhất, đều là ẩn cư không ra ngoài, hiện tại cũng như vậy, chỉ khi bồi dưỡng thế hệ kế tiếp,mới có thể để người trẻ tuổi trong tộc ra ngoài xông xáo mấy năm”
Trương Thác nghe vậy kỳ quái hỏi: “Bên trong cổ võ thế gia, rất nhiều người đều kết hôn, các người không kết hôn sao? Còn muốn người trong tộc ra ngoài?”
Đường Minh Tín cười khổ một tiếng, nói: “Anh Trương, anh có chỗ không biết, mặc dù Đường Môn trước kia thanh danh lan xa, nhưng bởi vì không quan tâm tới võ lâm chính tà, nên bọn họ chỉ sống trong thế giới của mình, cũng không nguyện kết giao với danh môn chính phái, cũng không khinh thường cùng làm bạn với tà ma ngoại đạo, cho người đời luôn luôn cảm giác Đường Môn vừa chính vừa tà, cho nên bằng hữu cũng không nhiều, cho tới bây giờ, cũng lác đác không có mấy người, tất cả mọi người đều tận lực nghĩ cách để kéo dài thị tộc, còn ai sẽ làm chuyện kết hôn này nha, hiện tại kết hôn, đó chính là tự chịu diệt vong.”
Trương Thác nghe, nhẹ gật đầu, cũng đúng, nếu như nhân khẩu thưa thớt, kết hôn chính xác là tự chịu diệt vong.
Xe đi đến trên núi, Trương Thác lại hiếu kỳ hỏi: “Người của Đường thị, ở trên núi sao?”
“Đúng vậy” Đường Minh Tín gật đầu: “Đường thị chúng ta, chủ yếu lấy cơ quan ám khí làm chủ, sở dĩ chúng ta có thể tồn tại đến bây giờ, cũng là bởi vì có núi rừng hiểm trở, cùng với vô số cơ quan ám khí bảo vệ, bên trong Đường thị, bố trí rất nhiều cơ quan, ngay cả chính chúng tôi cũng không nắm hết, chỉ có lão tộc trưởng mới có thể hoàn toàn kiểm soát được, nếu không Đường thị chúng ta, đã sớm sụp đổ từ lâu rồi”
Đường Minh Tín nói xong, thì thở dài một hơi.