Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 850
Chương 850:
“Tính cảnh giác của cô thua xa sư huynh của mình đấy”
Trương Thác đứng lên, từ từ bước tới trong ánh đèn lờ mờ.
“Là anh!” Cô gái trẻ nhìn thấy Trương Thác thì lập tức nhận ra anh ngay, đồng thời còn tỏ vẻ thận trọng.
“Thoải mái đi” Trương Thác giang tay ra: “Tôi đến đây không có ác ý, chỉ muốn giao dịch với hai người mà thôi”
“Giao dịch?” Cô ta nhíu mày.
“Chính xác” Trương Thác gật đầu: “Giao dịch về viên tinh thạch lần trước”
Nghe Trương Thác nói vậy thì cô ta nhìn chằm chằm Trương Thác, vài giây sau mới nói: “Được, anh chờ tôi một lát”
Dứt lời, cô gái trẻ đến trước cửa một căn phòng, gõ mạnh vào cửa: “Sư huynh, người kia tìm đến rồi”
Cô ta vừa nói xong thì cửa phòng bỗng chốc được mở ra, chàng trai nọ đứng trước cửa phòng liếc nhìn Trương Thác với ánh mắt vui mừng: “Người anh em, anh nghĩ kỹ rồi sao?”
“Tâm sự với nhau trước đã, tôi chờ hai người ở quán nướng bên ngoài” Trương Thác đưa tay trỏ ra ngoài hành lang, sau đó quay bước đi.
Trương Thác ra khỏi nhà nghỉ đến quán đồ nướng, khoảng mười phút sau một nam và một nữ đó mới tới, dễ nhận thấy rằng tóc của cô gái trẻ đó còn chưa khô, cô ta chỉ thay quần áo rồi tới đây ngay.
Hai người ngồi đối diện Trương Thác và cứ liếc mắt nhìn nhau, sau đó chàng trai mở lời: “Người anh em, nghe đàn em của tôi nói anh đến đây để làm một cuộc giao dịch với chúng tôi, ý anh là sao?”
Trương Thác dựa vào ghế sofa của quán đồ nướng, ba ngón tay liên tục gõ lên mặt bàn: “Hai người rất muốn viên tinh thạch đó à?”
“Người anh em, anh đã nghĩ kỹ sẽ bán cho chúng tôi rồi hả?” Gương mặt của anh ta khó kiềm được kích động.
“Không phải” Trương Thác lắc đầu: “Cậu hãy nói cho tôi biết trước viên tinh thạch này là gì rồi tôi sẽ suy nghĩ thêm”
Cô gái trẻ bíu môi: “Nói tới nói lui, anh đến đây để dò hỏi tin tức chứ gì”
Chàng trai thấy Trương Thác không phải đến để bán tinh thạch cho mình thì tiếc nuối nói: “Người anh em, không phải tôi không muốn nói cho anh biết nhưng nếu biết chuyện này quả thật sẽ không có lợi gì cho lão đại”
Trương Thác giơ bàn tay đang liên tục gõ trên mặt bàn lên, ly nước bên cạnh nhẹ nhàng sóng sánh, rõ ràng tay Trương Thác không chạm vào ly thủy tinh nhưng lại làm nó trượt theo mặt bàn đổ về phía chàng thanh niên trước mặt.
Đồng tử của anh ta và cô gái trẻ đồng loạt co rụt lại: “Khí!”
Trương Thác khẽ mỉm cười nhưng không nói gì.
Trước đó khi đánh nhau một trận ở thôn họ Lý, Trương Thác đã dung hợp khí với chiêu thức, sau khi thấu hiểu đạo lý thì anh càng kiểm soát được khí hơn. Trước đây, Trương Thác còn phải dùng sức ra quyền mới có thể xuất được khí, bây giờ chỉ cần anh muốn là có thể phóng khí ra ngoài, tuy không thể làm được như người mặc vải bố nhưng anh đã mạnh hơn trước rất nhiều.
Anh ta hít sâu: “Người anh em, anh đạt tới Ngự Khí cảnh rồi nhưng lại không biết viên tinh thạch này là gì?”
Trương Thác nhún vai.
Chàng trai và đàn em của mình liếc mắt nhìn nhau rồi nói: “Được rồi, nếu anh đã đạt đến Ngự Khí thì sớm muộn gì anh cũng sẽ biết chuyện này, tinh thạch mà anh đang cầm chính là linh thạch!”
“Linh thạch?” Trương Thác tỏ vẻ nghỉ ngờ.
“Đúng vậy” Chàng trai gật đầu: “Người anh em, xin hỏi anh có phải là người thị tộc không?”
“Tính cảnh giác của cô thua xa sư huynh của mình đấy”
Trương Thác đứng lên, từ từ bước tới trong ánh đèn lờ mờ.
“Là anh!” Cô gái trẻ nhìn thấy Trương Thác thì lập tức nhận ra anh ngay, đồng thời còn tỏ vẻ thận trọng.
“Thoải mái đi” Trương Thác giang tay ra: “Tôi đến đây không có ác ý, chỉ muốn giao dịch với hai người mà thôi”
“Giao dịch?” Cô ta nhíu mày.
“Chính xác” Trương Thác gật đầu: “Giao dịch về viên tinh thạch lần trước”
Nghe Trương Thác nói vậy thì cô ta nhìn chằm chằm Trương Thác, vài giây sau mới nói: “Được, anh chờ tôi một lát”
Dứt lời, cô gái trẻ đến trước cửa một căn phòng, gõ mạnh vào cửa: “Sư huynh, người kia tìm đến rồi”
Cô ta vừa nói xong thì cửa phòng bỗng chốc được mở ra, chàng trai nọ đứng trước cửa phòng liếc nhìn Trương Thác với ánh mắt vui mừng: “Người anh em, anh nghĩ kỹ rồi sao?”
“Tâm sự với nhau trước đã, tôi chờ hai người ở quán nướng bên ngoài” Trương Thác đưa tay trỏ ra ngoài hành lang, sau đó quay bước đi.
Trương Thác ra khỏi nhà nghỉ đến quán đồ nướng, khoảng mười phút sau một nam và một nữ đó mới tới, dễ nhận thấy rằng tóc của cô gái trẻ đó còn chưa khô, cô ta chỉ thay quần áo rồi tới đây ngay.
Hai người ngồi đối diện Trương Thác và cứ liếc mắt nhìn nhau, sau đó chàng trai mở lời: “Người anh em, nghe đàn em của tôi nói anh đến đây để làm một cuộc giao dịch với chúng tôi, ý anh là sao?”
Trương Thác dựa vào ghế sofa của quán đồ nướng, ba ngón tay liên tục gõ lên mặt bàn: “Hai người rất muốn viên tinh thạch đó à?”
“Người anh em, anh đã nghĩ kỹ sẽ bán cho chúng tôi rồi hả?” Gương mặt của anh ta khó kiềm được kích động.
“Không phải” Trương Thác lắc đầu: “Cậu hãy nói cho tôi biết trước viên tinh thạch này là gì rồi tôi sẽ suy nghĩ thêm”
Cô gái trẻ bíu môi: “Nói tới nói lui, anh đến đây để dò hỏi tin tức chứ gì”
Chàng trai thấy Trương Thác không phải đến để bán tinh thạch cho mình thì tiếc nuối nói: “Người anh em, không phải tôi không muốn nói cho anh biết nhưng nếu biết chuyện này quả thật sẽ không có lợi gì cho lão đại”
Trương Thác giơ bàn tay đang liên tục gõ trên mặt bàn lên, ly nước bên cạnh nhẹ nhàng sóng sánh, rõ ràng tay Trương Thác không chạm vào ly thủy tinh nhưng lại làm nó trượt theo mặt bàn đổ về phía chàng thanh niên trước mặt.
Đồng tử của anh ta và cô gái trẻ đồng loạt co rụt lại: “Khí!”
Trương Thác khẽ mỉm cười nhưng không nói gì.
Trước đó khi đánh nhau một trận ở thôn họ Lý, Trương Thác đã dung hợp khí với chiêu thức, sau khi thấu hiểu đạo lý thì anh càng kiểm soát được khí hơn. Trước đây, Trương Thác còn phải dùng sức ra quyền mới có thể xuất được khí, bây giờ chỉ cần anh muốn là có thể phóng khí ra ngoài, tuy không thể làm được như người mặc vải bố nhưng anh đã mạnh hơn trước rất nhiều.
Anh ta hít sâu: “Người anh em, anh đạt tới Ngự Khí cảnh rồi nhưng lại không biết viên tinh thạch này là gì?”
Trương Thác nhún vai.
Chàng trai và đàn em của mình liếc mắt nhìn nhau rồi nói: “Được rồi, nếu anh đã đạt đến Ngự Khí thì sớm muộn gì anh cũng sẽ biết chuyện này, tinh thạch mà anh đang cầm chính là linh thạch!”
“Linh thạch?” Trương Thác tỏ vẻ nghỉ ngờ.
“Đúng vậy” Chàng trai gật đầu: “Người anh em, xin hỏi anh có phải là người thị tộc không?”