Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 766
Chương 766:
Tiếng nhạc nhẹ vang lên, hết ly này tới ly khác vào bụng, khiến Lâm Ngữ Lam cảm thấy trước mắt mơ hồ, bóng dáng Trương Thác từ rõ ràng trở nên lao đao, cứ như mờ nhạt dần dưới ánh đèn màu cam. Ánh đèn chiếu lên người Lâm Ngữ Lam, cô lười biếng tựa vào sofa, nhìn hai người đối diện mình, nở nụ cười giải thoát. Kể từ đêm nay, mình sẽ hoàn toàn chào tạm biệt anh ấy. Có lẽ đối với anh ấy, đây mới là sự lựa chọn tốt nhất. Mễ Thanh với anh ấy vốn có một đoạn duyên phận, vì sự xuất hiện của mình nên mới dừng lại. Bây giờ hai người họ lại ngồi xuống bên nhau, còn mình cũng có thể rời khỏi mà không hề vướng bận.
Paris là một nơi lãng mạn. Bắt đầu từ lãng mạn, đồng thời cũng sẽ kết thúc bằng nỗi đau khắc cốt ghi tâm.
Ca khúc kinh điển của nước Pháp vang vọng trong quán bar, “Ce Train Qui Sen Va”.
Điều em muốn là rúc vào lòng anh, bảo vệ ký ức quá khứ bằng sự ấm áp của anh.
Sau đêm dài, Lâm Ngữ Lam đỡ Trương Thác và Mễ Thanh vào một khách sạn. Hai người đã hoàn toàn say khướt, không có bất cứ tri giác xụi lơ trên giường lớn ấm áp, ánh đèn màu đỏ mang theo sự kiều diễm, cánh hoa hồng phủ kín chiếc giường. Lâm Ngữ Lam đi đến cửa phòng, cuối cùng nhìn thoáng qua người đàn ông nằm trên giường, dùng sức đóng cửa phòng lại. Từ khe cửa cuối cùng có thể thấy rõ một giọt nước mắt chảy xuống từ trong mắt Lâm Ngữ Lam.
Ngay khi cửa phòng đóng lại, Trương Thác vốn nên hôn mê đột nhiên mở mắt, ngay cả Mễ Thanh cũng mở mắt ra.
“Trương Thác, hai người…
“Anh không biết nữa” Trương Thác lắc đầu, đứng dậy đi đến bên cửa sổ, kéo rèm cửa ra, thông qua cửa sổ sát đất nhìn thấy Lâm Ngữ Lam đi ra khách sạn: “Anh không rõ đã xảy ra chuyện gì.”
Mễ Thanh cũng đi đến bên cửa sổ sát đất nhìn Lâm Ngữ Lam rời đi, thở dài: “Có phải cô ấy không biết thân phận của anh không?”
Trương Thác quay sang nhìn Mễ Thanh, nhếch môi cười, giọng khàn khàn: “Em biết hết rồi à?”
“Hôm nay mới biết”
Trương Thác không nói gì. Chuyện xảy ra trong cung điện hoàng gia hôm nay, với địa vị của Mễ Thanh ở hoàng thất thì cũng không khó để nghe ngóng được chuyện này.
“Ngữ Lam ơi là Ngữ Lam” Nhìn bóng lưng Lâm Ngữ Lam rời đi, Mễ Thanh khế lẩm bẩm: “Rốt cuộc cậu bỏ thuốc cho tớ với Trương Thác là để làm gì? Chỉ vì rời đi sao?”
Với mức độ nhạy cảm đối với nguy hiểm của Trương Thác, cùng với sự nhạy bén hơn xa người thường, sau khi đi vệ sinh về, anh đã nhận thấy sự khác thường. Anh không uống ly rượu bị bỏ thuốc, đồng thời cũng âm thầm báo cho Mễ Thanh, hai ly rượu đó đã sớm bị đổ xuống sàn nhà quán bar.
Sáng sớm hôm sau, mặt trời dâng lên.
Trước cửa khách sạn nhà họ Cơ ở Paris đã chuẩn bị sẵn sàng mấy chiếc xe, mọi người sẽ tập hợp ở cảng Le Havre. Tại cảng Le Havre không chỉ có cổ võ thế gia của Đại Nam mà còn có thế lực ngầm đến từ các quốc gia khác trên thế giới.
Người phụ trách của nhà họ Cơ đứng ở cửa khách sạn nói những điều mà mọi người cần chú ý. Rất nhiều người lần đầu tiên rời khỏi gia tộc, tham dự sự kiện lớn chừng này.
“Tôi chỉ muốn nói ba quy tắc” Người phụ trách nhà họ Cơ giơ ba ngón tay: “Thứ nhất, bất kể ở trong nước mọi người như thế nào, ra nước ngoài thì chúng ta đều là một tổng thể, việc đầu tiên cần làm là đoàn kết. Thế giới ngầm trước giờ luôn là cường giả vi tôn, chúng ta không gây chuyện, nhưng cũng sợ gặp chuyện. Nếu gặp phải tổ chức xa lạ khiêu khích ở cảng Le Havre thì tôi hy vọng chúng ta có thể đoàn kết với nhau”
“Thứ hai, quy tắc là ở cảng Le Havre, mọi người muốn làm gì cũng không quan trọng, nhưng khi lên hòn đảo đó, tôi yêu cầu mọi người đều thu hồi ngạo khí của mình. Bởi vì trên hòn đảo đó, mọi người đều không là cái đinh gì hết. Đừng bao giờ, đừng bao giờ gây chuyện trên đảo! Hậu quả không phải là bất cứ ai trong các người có thể gánh vác nổi!”
Nói xong điểm thứ hai, người phụ trách nhà họ Cơ nhìn lướt qua mọi người.
“Thứ ba, mọi người có thể làm lơ điều thứ nhất, nhưng điều thứ hai thì nhất định phải nghe theo. Nếu không còn dị nghị gì thì chúng ta xuất phát!”
Nói xong, người phụ trách nhà họ Cơ quay đầu đi vào một chiếc xe, những người còn lại cũng đều lần lượt lên xe. Lâm Ngữ Lam và Tô My cùng ngồi lên một chiếc xe.
“Cô Lâm, đi thôi” Tô My xách rương hành lý, đứng bên cạnh Lâm Ngữ Lam.
Tiếng nhạc nhẹ vang lên, hết ly này tới ly khác vào bụng, khiến Lâm Ngữ Lam cảm thấy trước mắt mơ hồ, bóng dáng Trương Thác từ rõ ràng trở nên lao đao, cứ như mờ nhạt dần dưới ánh đèn màu cam. Ánh đèn chiếu lên người Lâm Ngữ Lam, cô lười biếng tựa vào sofa, nhìn hai người đối diện mình, nở nụ cười giải thoát. Kể từ đêm nay, mình sẽ hoàn toàn chào tạm biệt anh ấy. Có lẽ đối với anh ấy, đây mới là sự lựa chọn tốt nhất. Mễ Thanh với anh ấy vốn có một đoạn duyên phận, vì sự xuất hiện của mình nên mới dừng lại. Bây giờ hai người họ lại ngồi xuống bên nhau, còn mình cũng có thể rời khỏi mà không hề vướng bận.
Paris là một nơi lãng mạn. Bắt đầu từ lãng mạn, đồng thời cũng sẽ kết thúc bằng nỗi đau khắc cốt ghi tâm.
Ca khúc kinh điển của nước Pháp vang vọng trong quán bar, “Ce Train Qui Sen Va”.
Điều em muốn là rúc vào lòng anh, bảo vệ ký ức quá khứ bằng sự ấm áp của anh.
Sau đêm dài, Lâm Ngữ Lam đỡ Trương Thác và Mễ Thanh vào một khách sạn. Hai người đã hoàn toàn say khướt, không có bất cứ tri giác xụi lơ trên giường lớn ấm áp, ánh đèn màu đỏ mang theo sự kiều diễm, cánh hoa hồng phủ kín chiếc giường. Lâm Ngữ Lam đi đến cửa phòng, cuối cùng nhìn thoáng qua người đàn ông nằm trên giường, dùng sức đóng cửa phòng lại. Từ khe cửa cuối cùng có thể thấy rõ một giọt nước mắt chảy xuống từ trong mắt Lâm Ngữ Lam.
Ngay khi cửa phòng đóng lại, Trương Thác vốn nên hôn mê đột nhiên mở mắt, ngay cả Mễ Thanh cũng mở mắt ra.
“Trương Thác, hai người…
“Anh không biết nữa” Trương Thác lắc đầu, đứng dậy đi đến bên cửa sổ, kéo rèm cửa ra, thông qua cửa sổ sát đất nhìn thấy Lâm Ngữ Lam đi ra khách sạn: “Anh không rõ đã xảy ra chuyện gì.”
Mễ Thanh cũng đi đến bên cửa sổ sát đất nhìn Lâm Ngữ Lam rời đi, thở dài: “Có phải cô ấy không biết thân phận của anh không?”
Trương Thác quay sang nhìn Mễ Thanh, nhếch môi cười, giọng khàn khàn: “Em biết hết rồi à?”
“Hôm nay mới biết”
Trương Thác không nói gì. Chuyện xảy ra trong cung điện hoàng gia hôm nay, với địa vị của Mễ Thanh ở hoàng thất thì cũng không khó để nghe ngóng được chuyện này.
“Ngữ Lam ơi là Ngữ Lam” Nhìn bóng lưng Lâm Ngữ Lam rời đi, Mễ Thanh khế lẩm bẩm: “Rốt cuộc cậu bỏ thuốc cho tớ với Trương Thác là để làm gì? Chỉ vì rời đi sao?”
Với mức độ nhạy cảm đối với nguy hiểm của Trương Thác, cùng với sự nhạy bén hơn xa người thường, sau khi đi vệ sinh về, anh đã nhận thấy sự khác thường. Anh không uống ly rượu bị bỏ thuốc, đồng thời cũng âm thầm báo cho Mễ Thanh, hai ly rượu đó đã sớm bị đổ xuống sàn nhà quán bar.
Sáng sớm hôm sau, mặt trời dâng lên.
Trước cửa khách sạn nhà họ Cơ ở Paris đã chuẩn bị sẵn sàng mấy chiếc xe, mọi người sẽ tập hợp ở cảng Le Havre. Tại cảng Le Havre không chỉ có cổ võ thế gia của Đại Nam mà còn có thế lực ngầm đến từ các quốc gia khác trên thế giới.
Người phụ trách của nhà họ Cơ đứng ở cửa khách sạn nói những điều mà mọi người cần chú ý. Rất nhiều người lần đầu tiên rời khỏi gia tộc, tham dự sự kiện lớn chừng này.
“Tôi chỉ muốn nói ba quy tắc” Người phụ trách nhà họ Cơ giơ ba ngón tay: “Thứ nhất, bất kể ở trong nước mọi người như thế nào, ra nước ngoài thì chúng ta đều là một tổng thể, việc đầu tiên cần làm là đoàn kết. Thế giới ngầm trước giờ luôn là cường giả vi tôn, chúng ta không gây chuyện, nhưng cũng sợ gặp chuyện. Nếu gặp phải tổ chức xa lạ khiêu khích ở cảng Le Havre thì tôi hy vọng chúng ta có thể đoàn kết với nhau”
“Thứ hai, quy tắc là ở cảng Le Havre, mọi người muốn làm gì cũng không quan trọng, nhưng khi lên hòn đảo đó, tôi yêu cầu mọi người đều thu hồi ngạo khí của mình. Bởi vì trên hòn đảo đó, mọi người đều không là cái đinh gì hết. Đừng bao giờ, đừng bao giờ gây chuyện trên đảo! Hậu quả không phải là bất cứ ai trong các người có thể gánh vác nổi!”
Nói xong điểm thứ hai, người phụ trách nhà họ Cơ nhìn lướt qua mọi người.
“Thứ ba, mọi người có thể làm lơ điều thứ nhất, nhưng điều thứ hai thì nhất định phải nghe theo. Nếu không còn dị nghị gì thì chúng ta xuất phát!”
Nói xong, người phụ trách nhà họ Cơ quay đầu đi vào một chiếc xe, những người còn lại cũng đều lần lượt lên xe. Lâm Ngữ Lam và Tô My cùng ngồi lên một chiếc xe.
“Cô Lâm, đi thôi” Tô My xách rương hành lý, đứng bên cạnh Lâm Ngữ Lam.