Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 757
Chương 757:
Hai vệ binh lập tức xông vào từ ngoài phòng yến tiệc. Mễ Thanh đứng dậy che trước mặt ba người Lâm Ngữ Lam, nhìn chằm chằm lan: “lan, anh muốn làm gì?”
“Làm gì ư?” lan cười lạnh: “Những người này tự ý dùng cơm trong phòng yến tiệc hoàng gia, đương nhiên phải bắt lại để các thành viên hoàng thất thẩm vấn!”
Nghe vậy, sắc mặt Mễ Thanh tái mét nhìn lan: “lan, anh cố ý muốn làm to chuyện này đúng không?”
Mễ Thanh đoán không sai, lan chính là muốn làm to chuyện lên.
“Oh Mễ yêu dấu, sao cô lại nói như vậy chứ? Sao lại bảo là tôi làm to chuyện? Tôi chỉ giải quyết việc chung thôi” lan cười rồi lại phất tay. Hai vệ binh tiến về phía ba người Lâm Ngữ Lam.
Mễ Thanh khó xử quay đầu nhìn, há miệng nhìn ba người Lâm Ngữ Lam. Mặc dù không lên tiếng, nhưng ba người đều biết rõ cô nói gì. Mễ Thanh nói ra, đi đi. Chuyện lần này, Mễ Thanh cũng đuối lý. Mặc dù quản gia từng nói rằng khi phòng yến tiệc này bỏ trống thì họ có thể dẫn người tới đây. Nhưng nếu chuyện này bị lôi ra trước hoàng tộc thì nó cũng không phải là chuyện nhỏ nhặt gì.
Lâm Ngữ Lam khẽ lắc đầu, cô không có khả năng cứ thế bỏ mặc một mình Mễ Thanh ở đây.
Tô My nôn nóng nhìn hai vệ binh. So với hoàng gia nước Pháp thì nhà họ Tô còn không thuộc cùng một đẳng cấp. Dù sao đây cũng là tầng lớp lãnh đạo tối cao của một quốc gia.
Trương Thác vẫn ngồi tại chỗ, nhàn nhã ăn nốt miếng beefsteak cuối cùng, sau đó lau miệng, nhìn lan nói: “Muốn bắt chúng tôi cũng được, nhưng tôi đoán chắc lát nữa anh sẽ phải van xin tôi tha thứ”
Nghe vậy, lan lập tức bật cười: “Đồ lợn Đại Nam, anh còn tưởng mình giỏi lắm hả? Bắt lấy chúng!”
Hai vệ binh đi tới. Trương Thác mỉm cười vươn tay, mặc cho hai vệ binh khống chế mình. Hai vệ binh áp tải Trương Thác đi ra ngoài phòng yến tiệc. lan cười lạnh nhìn Lâm Ngữ Lam và Tô My: “Hai quý cô xinh đẹp, tôi không hy vọng đánh các cô đâu.”
Lâm Ngữ Lam và Tô My đưa mắt nhìn nhau, đi theo hai vệ binh kia. Tô My chán ghét nhìn Trương Thác bị hai vệ binh khống chế ở đẳng trước. Rõ ràng tình huống vừa rồi, họ có thể đi trước, nhưng người này lại cứ thích làm màu, còn bảo người khác phải van xin mình tha thứ, anh ta cho rằng anh ta là ai chứ?
Trong cung điện hoàng gia có phòng giam chuyên dụng.
Khi thấy phòng giam này, cho dù lúc này thân phận của mình là tù nhân, Lâm Ngữ Lam cũng không thể không cảm thán đây đúng là một quốc gia lãng mạn.
Phòng giam trong hoàng cung không phải là bốn vách tường lạnh như băng trong nước, mà đó là một căn phòng hết sức bình thường, trong phòng có giường, có buồng vệ sinh, thậm chí còn có quần áo thay giặt. Có lẽ là vì đây là phòng giam trong hoàng cung nên mới khác với bên ngoài.
Ba người Trương Thác bị đưa vào phòng giam, sau đó hai vệ binh đóng cửa lại, xuyên qua cửa sổ có thể thấy hai vệ binh đứng bên ngoài, cả căn phòng không có chỗ nào để bỏ trốn. Lâm Ngữ Lam và Tô My ưu sầu ngồi trên ghế, ngược lại là Trương Thác nằm lên giường, vô cùng thoải mái.
Thấy Trương Thác vẫn thờ ơ, Lâm Ngữ Lam không nhịn được nói: “Anh nhàn nhã quá nhỉ?”
“Đương nhiên nhàn nhã rồi” Trương Thác vươn vai: “Anh mới ăn no thì có người chuẩn bị nơi nghỉ ngơi, quả thực là sung sướng như thần tiên”
“Sung sướng?” Lâm Ngữ Lam bĩu môi: “Chờ lát nữa tha hồ khóc. Anh hãy nghĩ cách giải quyết chuyện này đi”
“Có gì đâu mà nghĩ” Trương Thác thờ ơ nói: “Chúng ta quen biết với hoàng tử Charles đó còn gì. Lát nữa chờ Mễ Thanh tìm được hoàng tử Charles, tùy tiện nói một câu là an toàn. Tệ hơn nữa thì lát nữa anh sẽ gọi điện cho Âu Nam, lão già đó cũng rất thân thiết với hoàng gia nước Pháp”
Nghe Trương Thác nói vậy, Lâm Ngữ Lam mới yên tâm hơn nhiều. Vừa rồi cô thật sự không nghĩ tới chuyện này. Cô nhớ rõ lần trước ông Âu Nam trò chuyện với hoàng tử Charles, hiển nhiên ông Âu Nam quen biết với bố của hoàng tử Charles.
Có điều mặc dù yên tâm, nhưng Lâm Ngữ Lam vẫn hờn dỗi, nói: “Nếu hoàng tử Charles đi vắng, ông Âu Nam cũng không bắt máy thì anh định làm gì?”
Trương Thác lắc đầu, bất đắc dĩ nói: “Vậy thì hết cách rồi, anh chỉ có thể đi tìm chủ nhân của cung điện hoàng gia này Thấy Trương Thác bất đắc dĩ, Lâm Ngữ Lam còn hơi đắc ý, cho rằng anh cũng không có cách nào, thầm nghĩ cuối cùng cũng khiến anh nhận thua, không ngờ Trương Thác lại nói như vậy. Chủ nhân hoàng thất là ai? Đó chính là người có quyền lực lớn nhất nước Pháp! Nemours XI!
Hai vệ binh lập tức xông vào từ ngoài phòng yến tiệc. Mễ Thanh đứng dậy che trước mặt ba người Lâm Ngữ Lam, nhìn chằm chằm lan: “lan, anh muốn làm gì?”
“Làm gì ư?” lan cười lạnh: “Những người này tự ý dùng cơm trong phòng yến tiệc hoàng gia, đương nhiên phải bắt lại để các thành viên hoàng thất thẩm vấn!”
Nghe vậy, sắc mặt Mễ Thanh tái mét nhìn lan: “lan, anh cố ý muốn làm to chuyện này đúng không?”
Mễ Thanh đoán không sai, lan chính là muốn làm to chuyện lên.
“Oh Mễ yêu dấu, sao cô lại nói như vậy chứ? Sao lại bảo là tôi làm to chuyện? Tôi chỉ giải quyết việc chung thôi” lan cười rồi lại phất tay. Hai vệ binh tiến về phía ba người Lâm Ngữ Lam.
Mễ Thanh khó xử quay đầu nhìn, há miệng nhìn ba người Lâm Ngữ Lam. Mặc dù không lên tiếng, nhưng ba người đều biết rõ cô nói gì. Mễ Thanh nói ra, đi đi. Chuyện lần này, Mễ Thanh cũng đuối lý. Mặc dù quản gia từng nói rằng khi phòng yến tiệc này bỏ trống thì họ có thể dẫn người tới đây. Nhưng nếu chuyện này bị lôi ra trước hoàng tộc thì nó cũng không phải là chuyện nhỏ nhặt gì.
Lâm Ngữ Lam khẽ lắc đầu, cô không có khả năng cứ thế bỏ mặc một mình Mễ Thanh ở đây.
Tô My nôn nóng nhìn hai vệ binh. So với hoàng gia nước Pháp thì nhà họ Tô còn không thuộc cùng một đẳng cấp. Dù sao đây cũng là tầng lớp lãnh đạo tối cao của một quốc gia.
Trương Thác vẫn ngồi tại chỗ, nhàn nhã ăn nốt miếng beefsteak cuối cùng, sau đó lau miệng, nhìn lan nói: “Muốn bắt chúng tôi cũng được, nhưng tôi đoán chắc lát nữa anh sẽ phải van xin tôi tha thứ”
Nghe vậy, lan lập tức bật cười: “Đồ lợn Đại Nam, anh còn tưởng mình giỏi lắm hả? Bắt lấy chúng!”
Hai vệ binh đi tới. Trương Thác mỉm cười vươn tay, mặc cho hai vệ binh khống chế mình. Hai vệ binh áp tải Trương Thác đi ra ngoài phòng yến tiệc. lan cười lạnh nhìn Lâm Ngữ Lam và Tô My: “Hai quý cô xinh đẹp, tôi không hy vọng đánh các cô đâu.”
Lâm Ngữ Lam và Tô My đưa mắt nhìn nhau, đi theo hai vệ binh kia. Tô My chán ghét nhìn Trương Thác bị hai vệ binh khống chế ở đẳng trước. Rõ ràng tình huống vừa rồi, họ có thể đi trước, nhưng người này lại cứ thích làm màu, còn bảo người khác phải van xin mình tha thứ, anh ta cho rằng anh ta là ai chứ?
Trong cung điện hoàng gia có phòng giam chuyên dụng.
Khi thấy phòng giam này, cho dù lúc này thân phận của mình là tù nhân, Lâm Ngữ Lam cũng không thể không cảm thán đây đúng là một quốc gia lãng mạn.
Phòng giam trong hoàng cung không phải là bốn vách tường lạnh như băng trong nước, mà đó là một căn phòng hết sức bình thường, trong phòng có giường, có buồng vệ sinh, thậm chí còn có quần áo thay giặt. Có lẽ là vì đây là phòng giam trong hoàng cung nên mới khác với bên ngoài.
Ba người Trương Thác bị đưa vào phòng giam, sau đó hai vệ binh đóng cửa lại, xuyên qua cửa sổ có thể thấy hai vệ binh đứng bên ngoài, cả căn phòng không có chỗ nào để bỏ trốn. Lâm Ngữ Lam và Tô My ưu sầu ngồi trên ghế, ngược lại là Trương Thác nằm lên giường, vô cùng thoải mái.
Thấy Trương Thác vẫn thờ ơ, Lâm Ngữ Lam không nhịn được nói: “Anh nhàn nhã quá nhỉ?”
“Đương nhiên nhàn nhã rồi” Trương Thác vươn vai: “Anh mới ăn no thì có người chuẩn bị nơi nghỉ ngơi, quả thực là sung sướng như thần tiên”
“Sung sướng?” Lâm Ngữ Lam bĩu môi: “Chờ lát nữa tha hồ khóc. Anh hãy nghĩ cách giải quyết chuyện này đi”
“Có gì đâu mà nghĩ” Trương Thác thờ ơ nói: “Chúng ta quen biết với hoàng tử Charles đó còn gì. Lát nữa chờ Mễ Thanh tìm được hoàng tử Charles, tùy tiện nói một câu là an toàn. Tệ hơn nữa thì lát nữa anh sẽ gọi điện cho Âu Nam, lão già đó cũng rất thân thiết với hoàng gia nước Pháp”
Nghe Trương Thác nói vậy, Lâm Ngữ Lam mới yên tâm hơn nhiều. Vừa rồi cô thật sự không nghĩ tới chuyện này. Cô nhớ rõ lần trước ông Âu Nam trò chuyện với hoàng tử Charles, hiển nhiên ông Âu Nam quen biết với bố của hoàng tử Charles.
Có điều mặc dù yên tâm, nhưng Lâm Ngữ Lam vẫn hờn dỗi, nói: “Nếu hoàng tử Charles đi vắng, ông Âu Nam cũng không bắt máy thì anh định làm gì?”
Trương Thác lắc đầu, bất đắc dĩ nói: “Vậy thì hết cách rồi, anh chỉ có thể đi tìm chủ nhân của cung điện hoàng gia này Thấy Trương Thác bất đắc dĩ, Lâm Ngữ Lam còn hơi đắc ý, cho rằng anh cũng không có cách nào, thầm nghĩ cuối cùng cũng khiến anh nhận thua, không ngờ Trương Thác lại nói như vậy. Chủ nhân hoàng thất là ai? Đó chính là người có quyền lực lớn nhất nước Pháp! Nemours XI!
Ủng hộ Vietwriter để ra truyện nhanh hơn tại:
- MOMO: https://me.momo.vn/vietwriter
- STK: Vietcombank 0151000590082 PHAM NGOC HOA
Chúng tôi chân thành cảm ơn