Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 572
Chương 572:
Trong không khí tràn ngập sương mù, mọi người đứng trên sân luyện võ, cảm thấy trước mắt mờ mịt. Mọi người tụ tập một chỗ, đưa mắt nhìn nhau, tràn đây khó hiểu, không rõ tại sao gia chủ lại đột nhiên kêu mọi người tập hợp ở đây.
Trương Thác cũng dẫn Hàn Ôn Nhu lên sân luyện võ, vẻ mặt trở nên nghiêm túc hiếm thấy. Giác quan thứ sáu nhạy bén khiến Trương Thác cảm nhận được nhân tố không yên phận trong không khí. Cảm giác này rất giống năm đó anh sắp nghênh đón đại chiến.
“Theo sát anh” Trương Thác nắm tay Hàn Ôn Nhu, liên tục nhìn chung quanh.
“Mọi người đã đến đông đủ chưa? Kêu tất cả mọi người tới đây! Tất cả!” Chúc Nguyên Cửu bước lên sân luyện võ.
“Bố, đã đến đủ hết rồi” Người đàn ông trung niên tiến lên đáp lại Chúc Nguyên Cửu. Chúc Nguyên Cửu gật đầu, khi thấy Trương Thác đứng trong đám đông thì thở phào nhẹ nhõm. Sự tôn tại của Trương Thác giống như định hải thần châm.
Trên không trung, sương mù mãi không tan biến, lá khô bay lượn càng ngày càng nhiều. Người nhà họ Chúc nhìn lên không trung, đều khó hiểu tại sao giữa mùa hè mà lại có nhiều lá khô như vậy?
Chúc Nguyên Cửu la to: “Phụ nữ và trẻ con đứng trong cùng, đàn ông đều đứng ngoài cùng!
Chúc Nguyên Cửu vừa lên tiếng, người nhà họ Chúc đều chấn động. Mệnh lệnh này khiến mọi người cảm nhận được sự khác thường. Có những người còn đang vui cười bây giờ đều nghiêm túc lại, quan sát chung quanh.
Lá khô trong không trung càng ngày càng nhiều, rơi trên đỉnh đầu mọi người, rơi xuống mặt đất. Khi đạp lên lá khô thì sẽ vang lên tiếng vỡ. Toàn bộ sân luyện võ trở nên yên tĩnh, hầu như mỗi người đều quan sát chung quanh thật kỹ.
“Kẽo kẹt” một tiếng, cánh cửa màu đỏ thắm của nhà họ Chúc bị đẩy ra. Một đám người mặc đồ luyện võ màu xanh xuất hiện trước mắt mọi người. Thấy những người này bước ra trong sương mù, vẻ mặt Chúc Nguyên Cửu nặng nề, khẽ lẩm bẩm: “Đến rồi!
Trương Thác đứng trong đám đông cũng đưa mắt nhìn những người này. Từ trên người họ, Trương Thác ngửi thấy mùi nguy hiểm. Đám người áo xanh này không nhiều không ít, vừa đủ hai mươi người. Họ thong thả bước đến trước sân luyện võ, xếp thành một hàng, không phát ra bất cứ tiếng động nào.
“Tổ tiên nhà họ Chúc – Chúc Lăng đã sáng tạo ra nhà họ Chúc vào năm công nguyên thứ 1437, đến nay đã truyền thừa gần sáu trăm năm” Một giọng nữ vang lên trong sương mù dày đặc.
Khi giọng nữ này vang lên, một hàng người áo xanh đều tản ra hai bên. Chỉ thấy một bóng dáng đỏ rực xuất hiện, cho người ta cảm giác rất mơ hồ trong sương mù dày đặc. Bóng dáng đỏ rực này chậm rãi đi đến trước sân luyện võ, đưa mắt nhìn Chúc Nguyên Cửu.
“Gia chủ đương nhiệm của nhà họ Chúc, ông có biết ông đã phạm phải cấm ky không?
Mãi tới khi người phụ nữ này đi đến trước sân luyện võ, Trương Thác mới thấy rõ hình dạng của cô ta. Đối phương mặc đồ cổ trang màu đỏ, búi tóc lên cao, cắm một cây trâm kia ra tay mang theo một loại khí rõ ràng, mặc dù rất mỏng manh, nhưng thực sự tồn tại.
Người áo xanh một chiêu đánh bại, khiến người nhà họ.
Chúc cảm nhận được áp lực. Rõ ràng đối phương chỉ có hai mươi người, lại cho họ cảm giác như gặp phải thiên quân vạn mã.
“Nhà họ Chúc chú ý, đối địch!” Chúc Nguyên Cửu hét lên. Tất cả người nhà họ Chúc đều bày ra thế công sau mệnh lệnh này.
Người phụ nữ áo đỏ đứng trước sân luyện võ, cười khẽ: “Một đám ngu muội còn chẳng biết khí là gì, cũng xứng tranh đua với ta ư? Thật nực cười!
Chúc Nguyên Cửu nhìn về phía người phụ nữ áo đỏ: “Quả nhiên các cô biết sự tồn tại của khí, khí đã bị các cô cố ý che giấu!
Người phụ nữ áo đỏ liếc nhìn Chúc Nguyên Cửu, không lên tiếng.
Theo đám người áo xanh kia lại tới gần, cuối cùng cũng có người không nhịn được chủ động ra tay với người áo xanh.
Những người này xông tới trước mặt người áo xanh, hầu như không có gì bất ngờ, tất cả đều bị đánh bại chỉ bằng một chiêu. Sắc mặt người áo xanh không hề dao động, cứ như thể những gì họ đang làm chỉ đơn giản như ăn cơm uống nước.
Người nhà họ Chúc vô cùng kinh hãi. Sự cường đại của đối phương khiến họ có cảm giác không thể chống đỡ. Quá mạnh, họ chưa bao giờ cảm nhận được điều này. Ngay cả cổ võ thế gia đứng đầu là nhà họ Cơ cũng không có nhiều cường giả đến thế. Hai mươi người áo xanh này có thực lực đủ để quét ngang nhà họ Chúc.
Trong không khí tràn ngập sương mù, mọi người đứng trên sân luyện võ, cảm thấy trước mắt mờ mịt. Mọi người tụ tập một chỗ, đưa mắt nhìn nhau, tràn đây khó hiểu, không rõ tại sao gia chủ lại đột nhiên kêu mọi người tập hợp ở đây.
Trương Thác cũng dẫn Hàn Ôn Nhu lên sân luyện võ, vẻ mặt trở nên nghiêm túc hiếm thấy. Giác quan thứ sáu nhạy bén khiến Trương Thác cảm nhận được nhân tố không yên phận trong không khí. Cảm giác này rất giống năm đó anh sắp nghênh đón đại chiến.
“Theo sát anh” Trương Thác nắm tay Hàn Ôn Nhu, liên tục nhìn chung quanh.
“Mọi người đã đến đông đủ chưa? Kêu tất cả mọi người tới đây! Tất cả!” Chúc Nguyên Cửu bước lên sân luyện võ.
“Bố, đã đến đủ hết rồi” Người đàn ông trung niên tiến lên đáp lại Chúc Nguyên Cửu. Chúc Nguyên Cửu gật đầu, khi thấy Trương Thác đứng trong đám đông thì thở phào nhẹ nhõm. Sự tôn tại của Trương Thác giống như định hải thần châm.
Trên không trung, sương mù mãi không tan biến, lá khô bay lượn càng ngày càng nhiều. Người nhà họ Chúc nhìn lên không trung, đều khó hiểu tại sao giữa mùa hè mà lại có nhiều lá khô như vậy?
Chúc Nguyên Cửu la to: “Phụ nữ và trẻ con đứng trong cùng, đàn ông đều đứng ngoài cùng!
Chúc Nguyên Cửu vừa lên tiếng, người nhà họ Chúc đều chấn động. Mệnh lệnh này khiến mọi người cảm nhận được sự khác thường. Có những người còn đang vui cười bây giờ đều nghiêm túc lại, quan sát chung quanh.
Lá khô trong không trung càng ngày càng nhiều, rơi trên đỉnh đầu mọi người, rơi xuống mặt đất. Khi đạp lên lá khô thì sẽ vang lên tiếng vỡ. Toàn bộ sân luyện võ trở nên yên tĩnh, hầu như mỗi người đều quan sát chung quanh thật kỹ.
“Kẽo kẹt” một tiếng, cánh cửa màu đỏ thắm của nhà họ Chúc bị đẩy ra. Một đám người mặc đồ luyện võ màu xanh xuất hiện trước mắt mọi người. Thấy những người này bước ra trong sương mù, vẻ mặt Chúc Nguyên Cửu nặng nề, khẽ lẩm bẩm: “Đến rồi!
Trương Thác đứng trong đám đông cũng đưa mắt nhìn những người này. Từ trên người họ, Trương Thác ngửi thấy mùi nguy hiểm. Đám người áo xanh này không nhiều không ít, vừa đủ hai mươi người. Họ thong thả bước đến trước sân luyện võ, xếp thành một hàng, không phát ra bất cứ tiếng động nào.
“Tổ tiên nhà họ Chúc – Chúc Lăng đã sáng tạo ra nhà họ Chúc vào năm công nguyên thứ 1437, đến nay đã truyền thừa gần sáu trăm năm” Một giọng nữ vang lên trong sương mù dày đặc.
Khi giọng nữ này vang lên, một hàng người áo xanh đều tản ra hai bên. Chỉ thấy một bóng dáng đỏ rực xuất hiện, cho người ta cảm giác rất mơ hồ trong sương mù dày đặc. Bóng dáng đỏ rực này chậm rãi đi đến trước sân luyện võ, đưa mắt nhìn Chúc Nguyên Cửu.
“Gia chủ đương nhiệm của nhà họ Chúc, ông có biết ông đã phạm phải cấm ky không?
Mãi tới khi người phụ nữ này đi đến trước sân luyện võ, Trương Thác mới thấy rõ hình dạng của cô ta. Đối phương mặc đồ cổ trang màu đỏ, búi tóc lên cao, cắm một cây trâm kia ra tay mang theo một loại khí rõ ràng, mặc dù rất mỏng manh, nhưng thực sự tồn tại.
Người áo xanh một chiêu đánh bại, khiến người nhà họ.
Chúc cảm nhận được áp lực. Rõ ràng đối phương chỉ có hai mươi người, lại cho họ cảm giác như gặp phải thiên quân vạn mã.
“Nhà họ Chúc chú ý, đối địch!” Chúc Nguyên Cửu hét lên. Tất cả người nhà họ Chúc đều bày ra thế công sau mệnh lệnh này.
Người phụ nữ áo đỏ đứng trước sân luyện võ, cười khẽ: “Một đám ngu muội còn chẳng biết khí là gì, cũng xứng tranh đua với ta ư? Thật nực cười!
Chúc Nguyên Cửu nhìn về phía người phụ nữ áo đỏ: “Quả nhiên các cô biết sự tồn tại của khí, khí đã bị các cô cố ý che giấu!
Người phụ nữ áo đỏ liếc nhìn Chúc Nguyên Cửu, không lên tiếng.
Theo đám người áo xanh kia lại tới gần, cuối cùng cũng có người không nhịn được chủ động ra tay với người áo xanh.
Những người này xông tới trước mặt người áo xanh, hầu như không có gì bất ngờ, tất cả đều bị đánh bại chỉ bằng một chiêu. Sắc mặt người áo xanh không hề dao động, cứ như thể những gì họ đang làm chỉ đơn giản như ăn cơm uống nước.
Người nhà họ Chúc vô cùng kinh hãi. Sự cường đại của đối phương khiến họ có cảm giác không thể chống đỡ. Quá mạnh, họ chưa bao giờ cảm nhận được điều này. Ngay cả cổ võ thế gia đứng đầu là nhà họ Cơ cũng không có nhiều cường giả đến thế. Hai mươi người áo xanh này có thực lực đủ để quét ngang nhà họ Chúc.