Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 550
Chương 550:
“Đúng thế” Chúc Nguyên Cửu nói: “Bây giờ tôi đã phát hiện ra sự tồn tại của khí nên có kẻ muốn diệt khẩu nhà họ Chúc.
Chúng không muốn chuyện này bị lan truyền ra ngo: Trương Thác bỗng nở nụ cười: “Lão Chúc, lúc trước ông nói muốn cho tôi xem thứ này, e rằng không chỉ đơn giản là muốn cho tôi biết chuyện này thôi, đúng không?
“Đúng vậy” Chúc Nguyên Cửu thẳng thắn: “Tôi muốn thỉnh cầu ngài hãy mở phần mộ của ông Lục!
“Chú ý lời nói của ông!” Chúc Nguyên Cửu vừa dứt lời, nụ cười trên mặt Trương Thác biến mất, trừng Chúc Nguyên Cửu: “Ông có biết mình đang nói gì không hả?
“Tôi biết” Chúc Nguyên Cửu thở dài: “Tôi biết lời nói của tôi là đại nghịch bất đạo, nhưng hiện giờ chuyện này đã vượt ra khỏi †ầm hiểu biết của chúng ta. Rốt cuộc là kẻ nào đã giấu diếm khí? Thứ mà tổ tiên lưu truyền, có thể khiến bản thân mình trở nên hùng mạnh mà lại bị hoàn toàn che giấu, lý do là gì?!
Chúc Nguyên Cửu vừa nói vừa đi đến trước mặt Trương Thác: “Nếu dựa theo quy tắc của thế giới ngầm thì tôi nên gọi ngài là Satan đại nhân. Song dựa theo bối phận của Đại Nam, ông Lục là người cùng lứa với tôi, cậu là đồ đề của ông ấy, tôi gọi cậu là Trương Thác cũng không quá mức. Ngày nay thế giới ngầm hỗn loạn, sau lưng có kẻ chuyên môn quấy nhiễu cục diện đã ổn định, cậu là học trò duy nhất của ông Lục, cậu có lý do đứng ra! Chớ quên thân phận của ông Lục, cậu là học trò của ông ấy nên phải kế thừa y bát của ông ấy. Kể từ ngày ông Lục rời đi, cậu chính là… thần hộ mệnh của giới cổ võ Đại Naml!
“Ông đừng tâng bốc tôi!” Trương Thác hét lên: “Không ai được phép mở mộ của lão Lục!”
Chúc Nguyên Cửu kích động bắt lấy vai Trương Thác: “Chẳng lẽ cậu muốn nhìn thấy cổ võ Đại Nam tan biến sao?
Trước kia ai nấy cũng có khí, bây giờ lại thành truyền thuyết.
Chẳng phải trăm năm sau, cổ võ cũng sẽ trở thành truyền thuyết sao?
Trương Thác hất tay Chúc Nguyên Cửu ra, nhanh chóng đi về phía cửa hang đá: “Sẽ không có ngày đó.
Chúc Nguyên Cửu đuổi theo Trương Thác, đang định mở lời thì Trương Thác lại trừng ông ta. Đôi mắt của Trương Thác như lưỡi dao đâm thẳng vào tim Chúc Nguyên Cửu, khiến ông †a nuốt lại lời muốn nói. Trong đường hầm tối tăm, Trương Thác nhìn thẳng vào Chúc Nguyên Cửu: “Biết không? Nếu không phải tôi biết rõ quan hệ giữa ông với lão Lục thì chỉ bằng lời nói vừa rồi của ông, tôi đã có lý do làm thịt ông rồi!!
Chúc Nguyên Cửu sửng sốt, chợt nhớ tới gì đó, cúi đầu: “Là tôi đường đột”
“Được rồi, đi thôi” Trương Thác khoát tay: “Đầu tiên phải làm rõ kẻ đứng đẳng sau rốt cuộc là ai? Mục đích của chúng là gì” Nói xong, Trương Thác men theo đường hầm, đi lên mặt đất.
Sau khi rời khỏi nghĩa trang, Chúc Nguyên Cửu không nói một lời. Hai người về tới nhà họ Chúc thì cũng đã tới bữa trưa.
Chúc Nguyên Cửu đã sớm sai người chuẩn bị đồ ăn nhắm rượu, rất nhiều chủng loại, nhưng số lượng ít, một chai rượu ngon. Hai người cùng ăn sẽ không có vẻ đạm bạc, cũng sẽ không lãng phí.
Chúc Nguyên Cửu không gọi con cháu tới hầu rượu. Chúc Nguyên Cửu biết rõ con cháu nhà họ Chúc của mình còn chưa đủ tư cách ngồi cùng bàn ăn cơm với Trương Thác.
Sự xuất hiện của Trương Thác không làm kinh động quá nhiều người nhà họ Chúc. Trừ số ít người biết có một vị khách quý của gia chủ ghé thăm thì đa số mọi người đều không hay biết gì.
Bữa trưa còn chưa kết thúc thì một đệ tử chi thứ của nhà họ Chúc đi đến trước mặt Chúc Nguyên Cửu, cẩn thận hỏi: “Bẩm gia chủ, mọi người đã tới đông đủ, bắt đầu được chưa ạ?!
Chúc Nguyên Cửu gật đầu: “Bắt đầu đi.
Đệ tử này khom lưng lui ra, sau đó Trương Thác nghe thấy tiếng hét vang lên ngoài phòng.
“Bắt đầu!”
Vừa dứt lời, lại có tiếng khua chiêng gõ trống vang lên.
Trương Thác thấy rất nhiều đệ tử nhà họ Chúc đều rời khỏi khu dân cư, bước về phía sân luyện võ. Chỉ riêng những gương mặt trẻ tuổi đã có hơn năm mươi người. Chúc Nguyên Cửu nói: “Lần này nhà họ Chúc gặp phải kiếp nạn lớn nên tôi đã gọi những đệ tử còn ở bên ngoài về đây, mượn cơ hội lần này để kiểm tra thân thủ của họ luôn.
Trương Thác gật đầu, nói trắng ra thì chẳng phải là cuộc tỷ thí gia tộc hay sao? Loại thi đấu thuộc toàn gia tộc như thế này, nếu giành được thành tích xuất sắc thì chắc chắn sẽ gợi ra sự coi trọng của cả gia tộc. Đám con cháu nhà họ Chúc này cũng đều rất mong chờ.
“Đúng thế” Chúc Nguyên Cửu nói: “Bây giờ tôi đã phát hiện ra sự tồn tại của khí nên có kẻ muốn diệt khẩu nhà họ Chúc.
Chúng không muốn chuyện này bị lan truyền ra ngo: Trương Thác bỗng nở nụ cười: “Lão Chúc, lúc trước ông nói muốn cho tôi xem thứ này, e rằng không chỉ đơn giản là muốn cho tôi biết chuyện này thôi, đúng không?
“Đúng vậy” Chúc Nguyên Cửu thẳng thắn: “Tôi muốn thỉnh cầu ngài hãy mở phần mộ của ông Lục!
“Chú ý lời nói của ông!” Chúc Nguyên Cửu vừa dứt lời, nụ cười trên mặt Trương Thác biến mất, trừng Chúc Nguyên Cửu: “Ông có biết mình đang nói gì không hả?
“Tôi biết” Chúc Nguyên Cửu thở dài: “Tôi biết lời nói của tôi là đại nghịch bất đạo, nhưng hiện giờ chuyện này đã vượt ra khỏi †ầm hiểu biết của chúng ta. Rốt cuộc là kẻ nào đã giấu diếm khí? Thứ mà tổ tiên lưu truyền, có thể khiến bản thân mình trở nên hùng mạnh mà lại bị hoàn toàn che giấu, lý do là gì?!
Chúc Nguyên Cửu vừa nói vừa đi đến trước mặt Trương Thác: “Nếu dựa theo quy tắc của thế giới ngầm thì tôi nên gọi ngài là Satan đại nhân. Song dựa theo bối phận của Đại Nam, ông Lục là người cùng lứa với tôi, cậu là đồ đề của ông ấy, tôi gọi cậu là Trương Thác cũng không quá mức. Ngày nay thế giới ngầm hỗn loạn, sau lưng có kẻ chuyên môn quấy nhiễu cục diện đã ổn định, cậu là học trò duy nhất của ông Lục, cậu có lý do đứng ra! Chớ quên thân phận của ông Lục, cậu là học trò của ông ấy nên phải kế thừa y bát của ông ấy. Kể từ ngày ông Lục rời đi, cậu chính là… thần hộ mệnh của giới cổ võ Đại Naml!
“Ông đừng tâng bốc tôi!” Trương Thác hét lên: “Không ai được phép mở mộ của lão Lục!”
Chúc Nguyên Cửu kích động bắt lấy vai Trương Thác: “Chẳng lẽ cậu muốn nhìn thấy cổ võ Đại Nam tan biến sao?
Trước kia ai nấy cũng có khí, bây giờ lại thành truyền thuyết.
Chẳng phải trăm năm sau, cổ võ cũng sẽ trở thành truyền thuyết sao?
Trương Thác hất tay Chúc Nguyên Cửu ra, nhanh chóng đi về phía cửa hang đá: “Sẽ không có ngày đó.
Chúc Nguyên Cửu đuổi theo Trương Thác, đang định mở lời thì Trương Thác lại trừng ông ta. Đôi mắt của Trương Thác như lưỡi dao đâm thẳng vào tim Chúc Nguyên Cửu, khiến ông †a nuốt lại lời muốn nói. Trong đường hầm tối tăm, Trương Thác nhìn thẳng vào Chúc Nguyên Cửu: “Biết không? Nếu không phải tôi biết rõ quan hệ giữa ông với lão Lục thì chỉ bằng lời nói vừa rồi của ông, tôi đã có lý do làm thịt ông rồi!!
Chúc Nguyên Cửu sửng sốt, chợt nhớ tới gì đó, cúi đầu: “Là tôi đường đột”
“Được rồi, đi thôi” Trương Thác khoát tay: “Đầu tiên phải làm rõ kẻ đứng đẳng sau rốt cuộc là ai? Mục đích của chúng là gì” Nói xong, Trương Thác men theo đường hầm, đi lên mặt đất.
Sau khi rời khỏi nghĩa trang, Chúc Nguyên Cửu không nói một lời. Hai người về tới nhà họ Chúc thì cũng đã tới bữa trưa.
Chúc Nguyên Cửu đã sớm sai người chuẩn bị đồ ăn nhắm rượu, rất nhiều chủng loại, nhưng số lượng ít, một chai rượu ngon. Hai người cùng ăn sẽ không có vẻ đạm bạc, cũng sẽ không lãng phí.
Chúc Nguyên Cửu không gọi con cháu tới hầu rượu. Chúc Nguyên Cửu biết rõ con cháu nhà họ Chúc của mình còn chưa đủ tư cách ngồi cùng bàn ăn cơm với Trương Thác.
Sự xuất hiện của Trương Thác không làm kinh động quá nhiều người nhà họ Chúc. Trừ số ít người biết có một vị khách quý của gia chủ ghé thăm thì đa số mọi người đều không hay biết gì.
Bữa trưa còn chưa kết thúc thì một đệ tử chi thứ của nhà họ Chúc đi đến trước mặt Chúc Nguyên Cửu, cẩn thận hỏi: “Bẩm gia chủ, mọi người đã tới đông đủ, bắt đầu được chưa ạ?!
Chúc Nguyên Cửu gật đầu: “Bắt đầu đi.
Đệ tử này khom lưng lui ra, sau đó Trương Thác nghe thấy tiếng hét vang lên ngoài phòng.
“Bắt đầu!”
Vừa dứt lời, lại có tiếng khua chiêng gõ trống vang lên.
Trương Thác thấy rất nhiều đệ tử nhà họ Chúc đều rời khỏi khu dân cư, bước về phía sân luyện võ. Chỉ riêng những gương mặt trẻ tuổi đã có hơn năm mươi người. Chúc Nguyên Cửu nói: “Lần này nhà họ Chúc gặp phải kiếp nạn lớn nên tôi đã gọi những đệ tử còn ở bên ngoài về đây, mượn cơ hội lần này để kiểm tra thân thủ của họ luôn.
Trương Thác gật đầu, nói trắng ra thì chẳng phải là cuộc tỷ thí gia tộc hay sao? Loại thi đấu thuộc toàn gia tộc như thế này, nếu giành được thành tích xuất sắc thì chắc chắn sẽ gợi ra sự coi trọng của cả gia tộc. Đám con cháu nhà họ Chúc này cũng đều rất mong chờ.