Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 548
Chương 548:
“Kiếm khách Vu Xước vùng Trung Nguyên, thách đấu các trưởng môn đại phái, không thất bại, thực sự là cao thủ số một võ lâm, khí đã đạt đến đỉnh cao, hôm nay ta phá bỏ cảnh giới ban đầu, vốn nghĩ rằng có thể cạnh tranh với Vu Xước, nhưng lại là suy nghĩ kiêu ngạo của ta.”
Trương Thác lật thêm vài trang, đều được ghi lại dưới dạng nhật ký ngôi thứ nhất, trong những ghi chép này, Trương Thác đã nắm bắt được một từ then chốt là, khí!
Ông nội của Chúc Nguyên Cửu, hình như mỗi một trang, đề nhắc đến khí, mà khí mạnh yếu, đại diện cho sức lực cao thấp của một người.
Chúc Nguyên Cửu nhìn sức mạnh của Trương Thác thay đổi bất thường, nói: “Liên quan đến khí, cậu biết không?”
Trương Thác trả sách lại cho Chúc Nguyên Cửu, do dự.
mấy giây: “Tôi hình như thấy quam lúc đó có người nhắc với tôi, nhưng ông ấy nói không phải là khí, mà là cách nói khác.”
Chúc Nguyên Cửu mỉm cười với vẻ tự tỉ: “Nói là khí, đó chỉ là tên gọi chung của ở Hoa Hạ, ở nơi khác có tên gọi khác, uỗng công nhà họ Chúc tự gọi mình là thế gia cổ võ, kết quả là chúng tôi cũng chỉ là éch ngồi đáy giếng, quyển ghi chép này của ông nội, hoàn toàn làm mới lại hiểu biết của tôi, khi khi ở thời bọn họ, là người tập võ sẽ có đầy đủ mọi thứ.”
“Quyển ghi chép này, ông nhìn thấy từ khi nào?” Trương Thác nghỉ hoặc lên tiếng.
“Nói ra xấu hổ.” Chúc Nguyên Cửu lắc đầu: “Quyển ghi chép này, vẫn luôn đặt trên giá sách, tôi cũng là thời gian trước mới nhìn thấy, mà tôi muốn cho cậu nhìn thấy thứ như thế, cũng là trong quyền ghi chép này ghi lại.”
“Đưa tôi đi xem đồ mà ông nói đi.” Trương Thác nhíu mày lại.
Lúc trước đi vương hội Châu u, Trương Thác và hội trưởng Vương hội nói là một trận chiến, thực ra, chính là nói nhiều hơn một chút thứ đó, giữa hội trưởng Vương hội và Trương Thác, chỉ tranh đấu một lần, cũng chính là lần đó, cổ tay Trương Thác bị thương, đến nay vẫn chưa khỏi.
Từ trước đến nay, Trương Thác đều cảm thấy có một thứ lúc ẩn lúc hiện, tồn tại trong cổ tay của bản thân, cũng không biết đó là thứ gì.
Bây giờ, trong lòng Trương Thác có suy đoán, đó chính là, khí!
Dựa theo ghi chép trong vở của ông nội Chúc Nguyên Cửu, không thể dùng vũ lực. Khí vào cơ thể, lâu không thẻ đẩy ra, không thể dùng võ.
Mặc dù Trương Thác không nói với anh, nhưng cổ anh của anh ấy, so với trước đây, quả thực có chút sử dụng lực yếu.
Thật ra, không phải Trương Thác không thể loại bỏ hoàn toàn cảm giác kỳ lạ này trong cổ tay, tuy rằng cần có thời gian dài hơn một chút, nhưng dựa và y thuật của mình, vẫn có thể làm được, chỉ có điều Trương Thác luôn không làm như vậy, bởi vì anh ấy rất muốn biết rõ, chuyện này rốt cuộc là gì! Vì đâu mà đền!
Càng là người mạnh mẽ, càng có thể lĩnh hội sự mạnh mẽ của thế giới này.
Trương Thác và Chúc Nguyên Cửu ra khỏi phòng sách, ngồi lên xe, Chúc Nguyên Cửu muốn cho Trương Thác đi xem một thứ, không ở nhà họ Chúc.
Xe chạy ra khỏi trang viên nhà họ Chúc, đi về hướng xa thành phó.
Đừng quên thân phận của cậu Xe chạy đến một nghĩa trang ở ngoại ô.
Ngoài tài xế, chỉ có Chúc Nguyên Cửu và Trương Thác.
Chúc Nguyên Cửu bảo tài xế đợi bên ngoài nghĩa trang, anh và Trương Thác đi bộ vào nghĩa trang.
“Ông Chúc à, đây có phải là mộ tổ tiên của nhà họ Chúc ông không?” Trương Thác nhìn một vòng, tên trên bia mộ đều mang họ Chúc.
Chúc Nguyên Cửu gật đầu: “Đợi vài năm nữa, tôi cũng sẽ ở đây đó.”
Chúc Nguyên Cửu đưa Trương Thác đến nơi sâu nhất của nghĩa trang.
Có một bia mộ với hai chữ “Chúc Kiếm” được viết trên đó.
Chúc Nguyên Cửu không nói nhảm, trước khi bước đến bia mộ, dùng tay đầy mạnh bia mộ vào sâu, nghe thấy một tiếng “rắc”, bia mộ dần dần mở ra, trước mặt Chúc Nguyên Cửu còn có một con đường bí mật dẫn xuống lòng đất. Cả nhà thông cảm nhóm lên hơi ít chương vì đang chuyển nguồn nhiều khó khăn nhé!
“Kiếm khách Vu Xước vùng Trung Nguyên, thách đấu các trưởng môn đại phái, không thất bại, thực sự là cao thủ số một võ lâm, khí đã đạt đến đỉnh cao, hôm nay ta phá bỏ cảnh giới ban đầu, vốn nghĩ rằng có thể cạnh tranh với Vu Xước, nhưng lại là suy nghĩ kiêu ngạo của ta.”
Trương Thác lật thêm vài trang, đều được ghi lại dưới dạng nhật ký ngôi thứ nhất, trong những ghi chép này, Trương Thác đã nắm bắt được một từ then chốt là, khí!
Ông nội của Chúc Nguyên Cửu, hình như mỗi một trang, đề nhắc đến khí, mà khí mạnh yếu, đại diện cho sức lực cao thấp của một người.
Chúc Nguyên Cửu nhìn sức mạnh của Trương Thác thay đổi bất thường, nói: “Liên quan đến khí, cậu biết không?”
Trương Thác trả sách lại cho Chúc Nguyên Cửu, do dự.
mấy giây: “Tôi hình như thấy quam lúc đó có người nhắc với tôi, nhưng ông ấy nói không phải là khí, mà là cách nói khác.”
Chúc Nguyên Cửu mỉm cười với vẻ tự tỉ: “Nói là khí, đó chỉ là tên gọi chung của ở Hoa Hạ, ở nơi khác có tên gọi khác, uỗng công nhà họ Chúc tự gọi mình là thế gia cổ võ, kết quả là chúng tôi cũng chỉ là éch ngồi đáy giếng, quyển ghi chép này của ông nội, hoàn toàn làm mới lại hiểu biết của tôi, khi khi ở thời bọn họ, là người tập võ sẽ có đầy đủ mọi thứ.”
“Quyển ghi chép này, ông nhìn thấy từ khi nào?” Trương Thác nghỉ hoặc lên tiếng.
“Nói ra xấu hổ.” Chúc Nguyên Cửu lắc đầu: “Quyển ghi chép này, vẫn luôn đặt trên giá sách, tôi cũng là thời gian trước mới nhìn thấy, mà tôi muốn cho cậu nhìn thấy thứ như thế, cũng là trong quyền ghi chép này ghi lại.”
“Đưa tôi đi xem đồ mà ông nói đi.” Trương Thác nhíu mày lại.
Lúc trước đi vương hội Châu u, Trương Thác và hội trưởng Vương hội nói là một trận chiến, thực ra, chính là nói nhiều hơn một chút thứ đó, giữa hội trưởng Vương hội và Trương Thác, chỉ tranh đấu một lần, cũng chính là lần đó, cổ tay Trương Thác bị thương, đến nay vẫn chưa khỏi.
Từ trước đến nay, Trương Thác đều cảm thấy có một thứ lúc ẩn lúc hiện, tồn tại trong cổ tay của bản thân, cũng không biết đó là thứ gì.
Bây giờ, trong lòng Trương Thác có suy đoán, đó chính là, khí!
Dựa theo ghi chép trong vở của ông nội Chúc Nguyên Cửu, không thể dùng vũ lực. Khí vào cơ thể, lâu không thẻ đẩy ra, không thể dùng võ.
Mặc dù Trương Thác không nói với anh, nhưng cổ anh của anh ấy, so với trước đây, quả thực có chút sử dụng lực yếu.
Thật ra, không phải Trương Thác không thể loại bỏ hoàn toàn cảm giác kỳ lạ này trong cổ tay, tuy rằng cần có thời gian dài hơn một chút, nhưng dựa và y thuật của mình, vẫn có thể làm được, chỉ có điều Trương Thác luôn không làm như vậy, bởi vì anh ấy rất muốn biết rõ, chuyện này rốt cuộc là gì! Vì đâu mà đền!
Càng là người mạnh mẽ, càng có thể lĩnh hội sự mạnh mẽ của thế giới này.
Trương Thác và Chúc Nguyên Cửu ra khỏi phòng sách, ngồi lên xe, Chúc Nguyên Cửu muốn cho Trương Thác đi xem một thứ, không ở nhà họ Chúc.
Xe chạy ra khỏi trang viên nhà họ Chúc, đi về hướng xa thành phó.
Đừng quên thân phận của cậu Xe chạy đến một nghĩa trang ở ngoại ô.
Ngoài tài xế, chỉ có Chúc Nguyên Cửu và Trương Thác.
Chúc Nguyên Cửu bảo tài xế đợi bên ngoài nghĩa trang, anh và Trương Thác đi bộ vào nghĩa trang.
“Ông Chúc à, đây có phải là mộ tổ tiên của nhà họ Chúc ông không?” Trương Thác nhìn một vòng, tên trên bia mộ đều mang họ Chúc.
Chúc Nguyên Cửu gật đầu: “Đợi vài năm nữa, tôi cũng sẽ ở đây đó.”
Chúc Nguyên Cửu đưa Trương Thác đến nơi sâu nhất của nghĩa trang.
Có một bia mộ với hai chữ “Chúc Kiếm” được viết trên đó.
Chúc Nguyên Cửu không nói nhảm, trước khi bước đến bia mộ, dùng tay đầy mạnh bia mộ vào sâu, nghe thấy một tiếng “rắc”, bia mộ dần dần mở ra, trước mặt Chúc Nguyên Cửu còn có một con đường bí mật dẫn xuống lòng đất. Cả nhà thông cảm nhóm lên hơi ít chương vì đang chuyển nguồn nhiều khó khăn nhé!