Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 508
Chương 508:
Hôm nay là Liêu gia sai, vì sao lại bắt tôi phải gánh chịu hậu quả?”
Người thi hành pháp tối sầằm mặt, “Trong giới Võ Cổ, thực lực là trên hết. Tuy cậu không tranh giành tài sản với Liêu gia, nhưng khi bị khiêu khích, cậu nên nhẫn nhịn, phản kháng không phải là điều mà người như cậu nên làm!”
Gia chủ Liêu gia phất tay, “Ta cho ngươi một cơ hội, gọi trưởng bối của ngươi đến trước mặt cháu trai của ta, quỳ xuống dập đầu vài cái, sau đó tự phế đôi tay của mình, ta sẽ tha cho ngươi một mạng.”
Trương Thác nhìn hai ông già lộ vẻ mặt đầy kiêu ngạo khi họ nói chuyện, không hề quan tâm đến mọi thứ, anh đột nhiên bật cười.
“Anh bạn trẻ, cậu cười cái gì?” Người thi hành pháp cau mày, “Lẽ nào cậu cho rằng chúng tôi đang đùa với cậu?”
Trương Thác lắc đầu, rồi lại gật đầu, “Quả thật là các người đang đùa với tôi, tìm trưởng bối của tôi sao? Tôi không cha không mẹ, cũng không có trưởng bối.”
“Cậu là người họ Lâm, vợ cậu là Lâm Ngữ Lam, người phụ trách của Lâm Thị, néu cậu bằng lòng để vợ của cậu chia một nửa số cổ phần cho cháu trai của tôi, và bắt cô ấy sinh cho Liêu gia một đứa cháu trai thì tôi sẽ suy nghĩ tha cho cậu một lần.” Tộc trưởng Liêu gia nói chuyện với vẻ đắc ý.
Đã là người ở Ngân Châu thì không ai không biết đến Lâm gia.
Liêu gia tuy là gia tộc Võ Cổ, tự cho mình nổi trội vượt bậc, nhưng về tình hình kinh tế thì lại không bằng Tô Gia, một gia tộc lớn chưa bao giờ phải lo nghĩ gì cả.
Cái tên đẹp như Lâm Ngữ Lam đã được lan truyền khắp thành phó Ngân Châu, ai ai cũng biết đến nữ tổng tài lạnh lùng xinh đẹp này.
Nếu dựa vào những điều kiện thông thường thì Liêu gia không có cửa so với Lâm gia. Lần này tộc trưởng Liêu gia nói nhiều như vậy, nhưng điểm mắấu chốt nhất là ông ấy đang nhắm vào Lâm gia, tiền và người của nhà họ Lâm.
Lời nói của tộc trưởng Liêu gia khiến cho nụ cười nhạt trên mặt Trương Thác vụt tắt.
*Xem ra lần này tộc trưởng Liêu gia cho người bắt tôi đến đây là có mục đích. Nhưng thật đáng tiếc, ông đã phạm sai lầm.” Giọng của Trương Thác đột nhiên trở nên rất lãnh đạm.
“Oh?” Tộc trưởng Liêu gia chú ý đến câu nói của Trương Thác, “Tôi đã phạm sai lầm gì, cậu nói tôi nghe thử?”
Người thi hành pháp cười lớn, “Anh bạn trẻ, hãy bỏ cái thói kiêu ngạo ấy đi.”
Trương Thác liếc nhìn xung quanh, “Ông bắt tôi để báo thù cũng được, nhưng đừng hòng giở trò với vợ tôi.”
Nói đến đây, Trương Thác đưa tay lên cao vẫy vẫy.
Theo hiệu lệnh của Trương Thác, hơn mười người đàn ông mặc đồ đen cao to vạm vỡ xuất hiện, cuối mặt đứng ngay bên cạnh.
Sự thay đổi đột ngột này khiến tộc trưởng Liêu gia và người thi hành pháp cảm thấy bát ngờ, không biết chuyện gì đang xảy ra.
Trương Thác tiếp tục nói, “Gia thế Võ Cổ, xem trọng việc kế thừa. Chính phủ ra lệnh cắm các người không được xuất hiện trước người thường, không phải vì sợ các người, mà vì muốn bảo vệ các người. Nhưng sau một thời gian dài như vậy, mấy người các ngươi dường như đã có sự hiểu lầm, với tâm lý tự cao tự đại chỉ khiến các người nhận lấy sự diệt vong.”
Khi Trương Thác vừa dứt lời, mọi ngóc ngách trong trang viên lần lượt vang lên tiếng la thảm thiết, mùi máu tanh bay khắp nơi.
Trương Thác xoay người, chậm rãi đi về phía người thi hành pháp, “Thân là người thi hành pháp, nhưng ông hoàn toàn không ghi nhớ sứ mệnh của mình, lại còn nối giáo cho giặc, loại người như ông không cần thiết phải tồn tại nữa.”
Trương Thác chậm rãi bước đi, mỗi khi anh bước một bước, bên cạnh tộc trưởng Liêu Gia và người thi hành án lại xuất hiện một bóng người lạ xơ xác, mang theo cảm giác ớn lạnh, cho dù là ngày hè cũng khiến người ta sởn gai ốc. Trong tay những người này cầm lưỡi dao sắc bén, máu tươi từ từ rơi xuống đất và bản tung tóe.
Trương Thác chậm rãi đi theo hướng đến chỗ của người thi hành.
Hôm nay là Liêu gia sai, vì sao lại bắt tôi phải gánh chịu hậu quả?”
Người thi hành pháp tối sầằm mặt, “Trong giới Võ Cổ, thực lực là trên hết. Tuy cậu không tranh giành tài sản với Liêu gia, nhưng khi bị khiêu khích, cậu nên nhẫn nhịn, phản kháng không phải là điều mà người như cậu nên làm!”
Gia chủ Liêu gia phất tay, “Ta cho ngươi một cơ hội, gọi trưởng bối của ngươi đến trước mặt cháu trai của ta, quỳ xuống dập đầu vài cái, sau đó tự phế đôi tay của mình, ta sẽ tha cho ngươi một mạng.”
Trương Thác nhìn hai ông già lộ vẻ mặt đầy kiêu ngạo khi họ nói chuyện, không hề quan tâm đến mọi thứ, anh đột nhiên bật cười.
“Anh bạn trẻ, cậu cười cái gì?” Người thi hành pháp cau mày, “Lẽ nào cậu cho rằng chúng tôi đang đùa với cậu?”
Trương Thác lắc đầu, rồi lại gật đầu, “Quả thật là các người đang đùa với tôi, tìm trưởng bối của tôi sao? Tôi không cha không mẹ, cũng không có trưởng bối.”
“Cậu là người họ Lâm, vợ cậu là Lâm Ngữ Lam, người phụ trách của Lâm Thị, néu cậu bằng lòng để vợ của cậu chia một nửa số cổ phần cho cháu trai của tôi, và bắt cô ấy sinh cho Liêu gia một đứa cháu trai thì tôi sẽ suy nghĩ tha cho cậu một lần.” Tộc trưởng Liêu gia nói chuyện với vẻ đắc ý.
Đã là người ở Ngân Châu thì không ai không biết đến Lâm gia.
Liêu gia tuy là gia tộc Võ Cổ, tự cho mình nổi trội vượt bậc, nhưng về tình hình kinh tế thì lại không bằng Tô Gia, một gia tộc lớn chưa bao giờ phải lo nghĩ gì cả.
Cái tên đẹp như Lâm Ngữ Lam đã được lan truyền khắp thành phó Ngân Châu, ai ai cũng biết đến nữ tổng tài lạnh lùng xinh đẹp này.
Nếu dựa vào những điều kiện thông thường thì Liêu gia không có cửa so với Lâm gia. Lần này tộc trưởng Liêu gia nói nhiều như vậy, nhưng điểm mắấu chốt nhất là ông ấy đang nhắm vào Lâm gia, tiền và người của nhà họ Lâm.
Lời nói của tộc trưởng Liêu gia khiến cho nụ cười nhạt trên mặt Trương Thác vụt tắt.
*Xem ra lần này tộc trưởng Liêu gia cho người bắt tôi đến đây là có mục đích. Nhưng thật đáng tiếc, ông đã phạm sai lầm.” Giọng của Trương Thác đột nhiên trở nên rất lãnh đạm.
“Oh?” Tộc trưởng Liêu gia chú ý đến câu nói của Trương Thác, “Tôi đã phạm sai lầm gì, cậu nói tôi nghe thử?”
Người thi hành pháp cười lớn, “Anh bạn trẻ, hãy bỏ cái thói kiêu ngạo ấy đi.”
Trương Thác liếc nhìn xung quanh, “Ông bắt tôi để báo thù cũng được, nhưng đừng hòng giở trò với vợ tôi.”
Nói đến đây, Trương Thác đưa tay lên cao vẫy vẫy.
Theo hiệu lệnh của Trương Thác, hơn mười người đàn ông mặc đồ đen cao to vạm vỡ xuất hiện, cuối mặt đứng ngay bên cạnh.
Sự thay đổi đột ngột này khiến tộc trưởng Liêu gia và người thi hành pháp cảm thấy bát ngờ, không biết chuyện gì đang xảy ra.
Trương Thác tiếp tục nói, “Gia thế Võ Cổ, xem trọng việc kế thừa. Chính phủ ra lệnh cắm các người không được xuất hiện trước người thường, không phải vì sợ các người, mà vì muốn bảo vệ các người. Nhưng sau một thời gian dài như vậy, mấy người các ngươi dường như đã có sự hiểu lầm, với tâm lý tự cao tự đại chỉ khiến các người nhận lấy sự diệt vong.”
Khi Trương Thác vừa dứt lời, mọi ngóc ngách trong trang viên lần lượt vang lên tiếng la thảm thiết, mùi máu tanh bay khắp nơi.
Trương Thác xoay người, chậm rãi đi về phía người thi hành pháp, “Thân là người thi hành pháp, nhưng ông hoàn toàn không ghi nhớ sứ mệnh của mình, lại còn nối giáo cho giặc, loại người như ông không cần thiết phải tồn tại nữa.”
Trương Thác chậm rãi bước đi, mỗi khi anh bước một bước, bên cạnh tộc trưởng Liêu Gia và người thi hành án lại xuất hiện một bóng người lạ xơ xác, mang theo cảm giác ớn lạnh, cho dù là ngày hè cũng khiến người ta sởn gai ốc. Trong tay những người này cầm lưỡi dao sắc bén, máu tươi từ từ rơi xuống đất và bản tung tóe.
Trương Thác chậm rãi đi theo hướng đến chỗ của người thi hành.