Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2305
Chương 2305:
“Ôi” Người đàn ông thấp lùn thở dài: “Ban đầu khi chúng ta đi qua mảnh đất này, đều chưa từng nghe nói tới danh tiếng của mấy người này.”
“Nhân tài xuất hiện từ thế hệ này sang thế hệ khác” Huyền Thiên Lân lắc đầu: “Không nói mất cái này nữa, Trương Thác thế nào rồi?
“Ở bên dưới, đợi lát xuống dưới rồi đem anh ta lên”
Huyền Thiên Lân bật cười to: “Đi đi, đem cậu ta lên đây, nếu như đã ra được rồi, thì Lão Quỷ có thể chữa khỏi cho cậu ta một cách dễ dàng, hửm?”
Sắc mặt Huyền Thiên Lân đột nhiên thay đổi, nhìn về phía dưới lâu đài cổ, một sức mạnh khiến Huyền Thiên Lân cảm thấy giật mình truyền tới từ lâu đài cổ.
“Mau chạy đi! Có người điên rồi, muốn nổ hạt nhân!” Một tiếng rống lớn vang lên từ lâu đài cổ, cũng không biết là ai kêu lên.
“Mọi người mau trốn vào đi!” Huyền Thiên Lân quát một tiếng, sau đó lao thẳng về phía lâu đài cổ.
Một ánh sáng chói lọi bùng nổ ra từ phía nơi lâu đài cổ.
Hai bàn tay màu đen to đùng xuất hiện giữa không trung, hai tay úp lại ôm trọn lấy lâu đài, ánh sáng chói lọi sắp bùng nổ lại bị hai bàn tay to màu đen này giữ lấy, ngăn không cho ánh sáng bùng nổ.
Điều này vốn dĩ là một loại va chạm năng lượng.
Bởi vì tiếng rống lớn vừa rồi, khiến toàn bộ hòn đảo đột nhiên trở nên hỗn loạn.
Bởi vì hai từ hạt nhân, mọi người chạy loạn xạ ra khỏi hòn đảo, bọn họ cũng không quan tâm đến việc liệu họ có thể thực sự chạy ra ngoài hay không, suy nghĩ vào lúc này chỉ có một, đó là chạy!
Một chiếc trực thăng cất cánh từ hòn đảo, bên trong khoang máy bay có Tổ Lâm, Châu Ninh và ông già Pease cả người là vết thương.
Chiếc trực thăng tạo ra một lưồng gió mạnh, rời khỏi đây trong ánh mắt ghen tị của vô số người Trong cạm bấy địa ngục.
Trương Thác bị trói giống như xác ướp, nằm trên mặt đất, bên cạnh Trương Thác có một cuốn sách màu lam yên lặng nằm ở đó, cuốn sách này vốn là do Chúc Ngọc Linh đưa cho Trương Thác, lúc đó Chúc Ngọc Linh giải thích cho.
Trương Thác, điều này là chìa khóa cho sự diệt vong của gia tộc.
Từ trước tới nay, Trương Thác không thể hiểu được chuyện này có ý nghĩa gì, chỉ biết quyển sách này cùng với quyển sách trong mộ giả Thần Huyền đều là vật quan trọng, cho dù như thế nào thì anh cũng sẽ giữ hai quyển sách này bên mình.
Cho tới tận ban nấy, quần áo trên người anh bị thay đổi, anh mới phát hiện ra rằng, bản thân đã không ra khỏi cạm bãy địa ngục nữa.
Hóa ra cái gọi là chìa khóa hủy diệt thị tộc chính là có thể tự do ra vào cạm bãy địa ngục!
“Nhưng tại sao lại gọi là chìa khóa hủy diệt thị tộc nhỉ?”
Trương Thác khó hiểu lẩm bẩm: “Chẳng lẽ cái cạm bẫy địa ngục này có liên quan gì đến thị tộc sao?”
Trương Thác lắc đầu, tạm thời không nghĩ tới mấy thứ này, trong đầu anh không có manh mối gì cả, thế nhưng không quan tâm tới cái khác, chỉ với quyển sách này là có thể khiến đám người Trương Thác bọn họ ra ngoài, thì đã khiến Trương Thác cảm thấy vô cùng bất ngờ rồi.
“Am Một tiếng động to lớn vang lên, sau đó là một cú chấn động mạnh mẽ, Trương Thác nằm ngay trong cạm bãy địa ngục, có thể cảm nhận được rõ ràng cú chấn động mạnh mẽ đó.
Hai mươi lắm bóng người từ trên trời bay xuống, lần lượt đáp xuống bên cạnh Trương Thác.
Sự chấn động này vẫn cứ tiếp tục, phải tầm khoảng hơn một phút đồng hồ, thì chấn động mới dần dần lắng xuống.
“Chuyện này là sao vậy?” Trương Thác mở trừng mắt, nằm trên mặt đất.
“Ôi” Người đàn ông thấp lùn thở dài: “Ban đầu khi chúng ta đi qua mảnh đất này, đều chưa từng nghe nói tới danh tiếng của mấy người này.”
“Nhân tài xuất hiện từ thế hệ này sang thế hệ khác” Huyền Thiên Lân lắc đầu: “Không nói mất cái này nữa, Trương Thác thế nào rồi?
“Ở bên dưới, đợi lát xuống dưới rồi đem anh ta lên”
Huyền Thiên Lân bật cười to: “Đi đi, đem cậu ta lên đây, nếu như đã ra được rồi, thì Lão Quỷ có thể chữa khỏi cho cậu ta một cách dễ dàng, hửm?”
Sắc mặt Huyền Thiên Lân đột nhiên thay đổi, nhìn về phía dưới lâu đài cổ, một sức mạnh khiến Huyền Thiên Lân cảm thấy giật mình truyền tới từ lâu đài cổ.
“Mau chạy đi! Có người điên rồi, muốn nổ hạt nhân!” Một tiếng rống lớn vang lên từ lâu đài cổ, cũng không biết là ai kêu lên.
“Mọi người mau trốn vào đi!” Huyền Thiên Lân quát một tiếng, sau đó lao thẳng về phía lâu đài cổ.
Một ánh sáng chói lọi bùng nổ ra từ phía nơi lâu đài cổ.
Hai bàn tay màu đen to đùng xuất hiện giữa không trung, hai tay úp lại ôm trọn lấy lâu đài, ánh sáng chói lọi sắp bùng nổ lại bị hai bàn tay to màu đen này giữ lấy, ngăn không cho ánh sáng bùng nổ.
Điều này vốn dĩ là một loại va chạm năng lượng.
Bởi vì tiếng rống lớn vừa rồi, khiến toàn bộ hòn đảo đột nhiên trở nên hỗn loạn.
Bởi vì hai từ hạt nhân, mọi người chạy loạn xạ ra khỏi hòn đảo, bọn họ cũng không quan tâm đến việc liệu họ có thể thực sự chạy ra ngoài hay không, suy nghĩ vào lúc này chỉ có một, đó là chạy!
Một chiếc trực thăng cất cánh từ hòn đảo, bên trong khoang máy bay có Tổ Lâm, Châu Ninh và ông già Pease cả người là vết thương.
Chiếc trực thăng tạo ra một lưồng gió mạnh, rời khỏi đây trong ánh mắt ghen tị của vô số người Trong cạm bấy địa ngục.
Trương Thác bị trói giống như xác ướp, nằm trên mặt đất, bên cạnh Trương Thác có một cuốn sách màu lam yên lặng nằm ở đó, cuốn sách này vốn là do Chúc Ngọc Linh đưa cho Trương Thác, lúc đó Chúc Ngọc Linh giải thích cho.
Trương Thác, điều này là chìa khóa cho sự diệt vong của gia tộc.
Từ trước tới nay, Trương Thác không thể hiểu được chuyện này có ý nghĩa gì, chỉ biết quyển sách này cùng với quyển sách trong mộ giả Thần Huyền đều là vật quan trọng, cho dù như thế nào thì anh cũng sẽ giữ hai quyển sách này bên mình.
Cho tới tận ban nấy, quần áo trên người anh bị thay đổi, anh mới phát hiện ra rằng, bản thân đã không ra khỏi cạm bãy địa ngục nữa.
Hóa ra cái gọi là chìa khóa hủy diệt thị tộc chính là có thể tự do ra vào cạm bãy địa ngục!
“Nhưng tại sao lại gọi là chìa khóa hủy diệt thị tộc nhỉ?”
Trương Thác khó hiểu lẩm bẩm: “Chẳng lẽ cái cạm bẫy địa ngục này có liên quan gì đến thị tộc sao?”
Trương Thác lắc đầu, tạm thời không nghĩ tới mấy thứ này, trong đầu anh không có manh mối gì cả, thế nhưng không quan tâm tới cái khác, chỉ với quyển sách này là có thể khiến đám người Trương Thác bọn họ ra ngoài, thì đã khiến Trương Thác cảm thấy vô cùng bất ngờ rồi.
“Am Một tiếng động to lớn vang lên, sau đó là một cú chấn động mạnh mẽ, Trương Thác nằm ngay trong cạm bãy địa ngục, có thể cảm nhận được rõ ràng cú chấn động mạnh mẽ đó.
Hai mươi lắm bóng người từ trên trời bay xuống, lần lượt đáp xuống bên cạnh Trương Thác.
Sự chấn động này vẫn cứ tiếp tục, phải tầm khoảng hơn một phút đồng hồ, thì chấn động mới dần dần lắng xuống.
“Chuyện này là sao vậy?” Trương Thác mở trừng mắt, nằm trên mặt đất.