Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2244
Chương 2244:
Bóng người cẩn thận xem xét kỹ càng một phen, sau đó cười khế: “A, khó trách lại có thể đánh ra một chưởng như vậy, loại vũ khí bán tổ khí như vậy mà lại dùng đi mất một mảnh, thật là lãng phí, ai cũng đem cái này thành bảo bối mà cậu lại nói dùng cái là dùng, nhưng mà đây là chạy trốn khỏi cái chết thì cũng không đáng trách”
Lỗ hổng ở trên bức tường thép khiến cho mấy người đang đứng ở trên đều hoảng hồn.
Thân ảnh này bay lên trên không nhẹ nhàng lên tiếng, giọng điệu của người này truyền ra rõ ràng mạch lạc.
“Tội đồ của Thần Ẩn là Trương Thác mang theo bảo vật của Thần Ẩn trốn thoát, trên dưới tất cả Thần Ẩn cao tháp đều có nhiệm vụ đuổi giết Trương Thác, khi nhìn thấy thì cho phép giết ngay tại chỗ, mệnh lệnh này là từ hội trưởng của Thần Ẩn…”
Dưới đỉnh núi, trong một mảnh rừng rậm lớn cho một bóng người đang tập tễnh khó khăn đi ở chính giữa, quần áo rách rưới, trên người có nhiều vết thương, có thể nhìn thấy rõ xương trắng trong cơ thể.
Cái bóng tập tễnh đó chính là Trương Thác, vừa rồi anh mới dùng con át chủ bài của mình chém bức tường thép kia, để trốn thoát, hơn nữa sức mạnh của cái lực kia tỏa xa mấy nghìn mét, vào giờ phút này anh hoàn toàn giống như dầu hết đèn tắt, mà ngay cả những gì ở trước mắt cũng đều trở nên mơ hồ, chân của anh giống như cột đá nghìn cân, mỗi một bước đi đều vô cùng khó khăn.
Bây giờ Trương Thác căn bản không biết đây là nơi nào, anh chỉ có thể xác định là mình vẫn ở Châu Âu, lúc trước anh ở trong căn phòng đợi kia cũng không dài, chắc chắn rằng anh rời đi cũng chưa xa lắm.
Trong đầu của Trương Thác hiện lên mấy khu cấm ở Châu Âu, mà lại có cảnh ở bên ngoài giống với Thần Ẩn giới, rất có khả năng đây là một nơi không được công khai ra bên ngoài, ngay cả trên truyền thông cũng chưa đưa tin, nếu là những người bình thường thì chắc chắn sẽ không thể rời khỏi đây được.
Cảnh vật trước mắt của Trương Thác trở nên mơ hồ, anh đã khó có thể đi được một đường thẳng tắp, nơi này là rừng rậm, Trương Thác lại bị cây cối che đi trước mắt cho nên ngay cả vị trí của ánh trăng ở đâu anh cũng không biết, bây giờ đêm đen như mực, căn bản là anh không thể phân biết được rõ mấy phương hướng.
Một đầm lầy tanh tưởi âm u xuất hiện trước mắt của Trương Thác, loại đầm lầy này là do có nhiều lá vụn và nước trộn thành trông vô cùng buồn nôn, không chỉ có mùi tanh tưởi, ở bên trong còn có nhiều vi khuẩn, đối với những nhà thám hiểm ở những nơi hoang dã thì rơi xuống đầm lầy là một chuyện hết sức kinh khủng.
Nhưng hiện tại khi Trương Thác nhìn thấy cái đầm lầy này thì ngược lại, anh nở một nụ cười, anh vẫn cố gắng kiên trì đi lâu như vậy là muốn tìm được một nơi như thế này.
Không quan tâm đến việc đây là chiếc đầm lầy tanh tưởi, Trương Thác lăn một vòng trên chiếc đầm lầy này, những vết bùn và loại vi khuẩn kia đi vào trong vết thương của Trương Thác khiến cho toàn thân anh cảm thấy đau đớn.
Trương Thác ngậm chặt miệng của mình lại, phát ra trận kêu rên đau đớn, sau khi toàn bộ cao thấp của cơ thể dính đầy nước thối trong đầm lầy thì anh mới từ dưới đó bò lên, tìm một gốc cây chui vào, sau khi ngồi ở chỗ gốc cây thì Trương Thác cố gắng chịu đựng cảm giác muốn hôn mê, nhặt lên mấy cành khô ở dưới gốc cây, dựng một cái giá đỡ ở gốc cây, sau khi anh dùng sức dựa vào cái giá thì con mắt mơ hồ muốn nhằm lại, anh chỉ có thể dựa vào chút ý chí còn lại để kiểm soát hành vi của mình.
Khoảng chừng mười lăm phút sau thì có một ánh đèn chói mắt ở giữa rừng rậm, mang theo một tiếng mô tơ nổ, hơn ba mươi chiếc xe chiến đấu xuất hiện, trên chiếc xe ở bên trên chỉ có hai người, bọn họ sử dụng kính nhìn ban đêm, loại kính này chẳng những giúp cho bọn họ nhìn thấy những sự vật ở trước mắt mà còn có tác dụng kiểm tra nhiệt độ, chỉ cần là những thứ có nhiệt độ thì đều không trốn thoát khỏi ánh mắt của bọn họ.
Rất nhanh bọn họ đã đi tới bên cạnh gốc cây mà Trương Thác ẩn núp, chỉ có điều bọn họ cũng chỉ lướt qua chỗ cành cây toàn cơ thể của Trương Thác đã được bùn bào bọc cho nên không hề có nhiệt độ tỏa ra.
Những chiếc xe này chỉ ở lại chỗ này tìm qua một lát sau đó lại tiếp tục đi về phía trước.
Rất nhanh nơi này lại trở về trạng thái yên tĩnh như ban đầu.
Bên trong Thần Ẩn giới, phía đông của nội thành.
Bóng người cẩn thận xem xét kỹ càng một phen, sau đó cười khế: “A, khó trách lại có thể đánh ra một chưởng như vậy, loại vũ khí bán tổ khí như vậy mà lại dùng đi mất một mảnh, thật là lãng phí, ai cũng đem cái này thành bảo bối mà cậu lại nói dùng cái là dùng, nhưng mà đây là chạy trốn khỏi cái chết thì cũng không đáng trách”
Lỗ hổng ở trên bức tường thép khiến cho mấy người đang đứng ở trên đều hoảng hồn.
Thân ảnh này bay lên trên không nhẹ nhàng lên tiếng, giọng điệu của người này truyền ra rõ ràng mạch lạc.
“Tội đồ của Thần Ẩn là Trương Thác mang theo bảo vật của Thần Ẩn trốn thoát, trên dưới tất cả Thần Ẩn cao tháp đều có nhiệm vụ đuổi giết Trương Thác, khi nhìn thấy thì cho phép giết ngay tại chỗ, mệnh lệnh này là từ hội trưởng của Thần Ẩn…”
Dưới đỉnh núi, trong một mảnh rừng rậm lớn cho một bóng người đang tập tễnh khó khăn đi ở chính giữa, quần áo rách rưới, trên người có nhiều vết thương, có thể nhìn thấy rõ xương trắng trong cơ thể.
Cái bóng tập tễnh đó chính là Trương Thác, vừa rồi anh mới dùng con át chủ bài của mình chém bức tường thép kia, để trốn thoát, hơn nữa sức mạnh của cái lực kia tỏa xa mấy nghìn mét, vào giờ phút này anh hoàn toàn giống như dầu hết đèn tắt, mà ngay cả những gì ở trước mắt cũng đều trở nên mơ hồ, chân của anh giống như cột đá nghìn cân, mỗi một bước đi đều vô cùng khó khăn.
Bây giờ Trương Thác căn bản không biết đây là nơi nào, anh chỉ có thể xác định là mình vẫn ở Châu Âu, lúc trước anh ở trong căn phòng đợi kia cũng không dài, chắc chắn rằng anh rời đi cũng chưa xa lắm.
Trong đầu của Trương Thác hiện lên mấy khu cấm ở Châu Âu, mà lại có cảnh ở bên ngoài giống với Thần Ẩn giới, rất có khả năng đây là một nơi không được công khai ra bên ngoài, ngay cả trên truyền thông cũng chưa đưa tin, nếu là những người bình thường thì chắc chắn sẽ không thể rời khỏi đây được.
Cảnh vật trước mắt của Trương Thác trở nên mơ hồ, anh đã khó có thể đi được một đường thẳng tắp, nơi này là rừng rậm, Trương Thác lại bị cây cối che đi trước mắt cho nên ngay cả vị trí của ánh trăng ở đâu anh cũng không biết, bây giờ đêm đen như mực, căn bản là anh không thể phân biết được rõ mấy phương hướng.
Một đầm lầy tanh tưởi âm u xuất hiện trước mắt của Trương Thác, loại đầm lầy này là do có nhiều lá vụn và nước trộn thành trông vô cùng buồn nôn, không chỉ có mùi tanh tưởi, ở bên trong còn có nhiều vi khuẩn, đối với những nhà thám hiểm ở những nơi hoang dã thì rơi xuống đầm lầy là một chuyện hết sức kinh khủng.
Nhưng hiện tại khi Trương Thác nhìn thấy cái đầm lầy này thì ngược lại, anh nở một nụ cười, anh vẫn cố gắng kiên trì đi lâu như vậy là muốn tìm được một nơi như thế này.
Không quan tâm đến việc đây là chiếc đầm lầy tanh tưởi, Trương Thác lăn một vòng trên chiếc đầm lầy này, những vết bùn và loại vi khuẩn kia đi vào trong vết thương của Trương Thác khiến cho toàn thân anh cảm thấy đau đớn.
Trương Thác ngậm chặt miệng của mình lại, phát ra trận kêu rên đau đớn, sau khi toàn bộ cao thấp của cơ thể dính đầy nước thối trong đầm lầy thì anh mới từ dưới đó bò lên, tìm một gốc cây chui vào, sau khi ngồi ở chỗ gốc cây thì Trương Thác cố gắng chịu đựng cảm giác muốn hôn mê, nhặt lên mấy cành khô ở dưới gốc cây, dựng một cái giá đỡ ở gốc cây, sau khi anh dùng sức dựa vào cái giá thì con mắt mơ hồ muốn nhằm lại, anh chỉ có thể dựa vào chút ý chí còn lại để kiểm soát hành vi của mình.
Khoảng chừng mười lăm phút sau thì có một ánh đèn chói mắt ở giữa rừng rậm, mang theo một tiếng mô tơ nổ, hơn ba mươi chiếc xe chiến đấu xuất hiện, trên chiếc xe ở bên trên chỉ có hai người, bọn họ sử dụng kính nhìn ban đêm, loại kính này chẳng những giúp cho bọn họ nhìn thấy những sự vật ở trước mắt mà còn có tác dụng kiểm tra nhiệt độ, chỉ cần là những thứ có nhiệt độ thì đều không trốn thoát khỏi ánh mắt của bọn họ.
Rất nhanh bọn họ đã đi tới bên cạnh gốc cây mà Trương Thác ẩn núp, chỉ có điều bọn họ cũng chỉ lướt qua chỗ cành cây toàn cơ thể của Trương Thác đã được bùn bào bọc cho nên không hề có nhiệt độ tỏa ra.
Những chiếc xe này chỉ ở lại chỗ này tìm qua một lát sau đó lại tiếp tục đi về phía trước.
Rất nhanh nơi này lại trở về trạng thái yên tĩnh như ban đầu.
Bên trong Thần Ẩn giới, phía đông của nội thành.