Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2190
Chương 2190:
“Trong thành, Trân Bảo Các còn nổi danh hơn nữa” Lưu Minh nhìn vào thành Đông Phương, liền thấy Trân Bảo Các ở phía bên kia: “Nghe nói muốn tìm đại sư ở Trân Bảo Các tới xem bảo vật phải tốn tới mấy ngàn kim tệ. Có rất nhiều người xếp hàng, nhưng quan trọng là ông ấy có muốn xem hay không. Dù người ở Định Bồng Các không có bản lĩnh giống như đại sư ở Trân Bảo Các, nhưng nếu nói về tốc độ kiếm tiền, thì quả thực là không thể xem thường”
Thời Minh Huy hùng hùng hổ hổ: “Nếu chúng ta có nhân tài như vậy, thì chẳng phải là mấy cái giá lương thực ở cái thành Đông Phương này sẽ không thể thể dọa tới chúng ta được nữa sao?”
“Đúng vậy! Lúc đó, chúng ta muốn đi đâu thì đi, không ai có cản được chúng ta! Ai sẽ dám đắc tội với chúng ta chứ!
Nhân tài giám bảo chính là cao thủ hàng đầu được mọi người kính trọng!” Lưu Minh cảm khái nói: “Được rồi! Chúng ta nhanh chóng đi thôi! Mấy cái người nhân tài này đâu có liên quan gì đến chúng ta đâu!”
Mấy người của nhà họ Sở đi vòng qua con đường này, tiến về kho lúa.
Bên trong Định Bồng Các.
Trương Thác tiếp tục ngồi ở trên ghế bành, giả thành đại sư của anh.
Đối với việc giám định đồ vật này, Trương Thác cảm thấy cũng không có gì gọi là khó khăn cả. Dù sao cũng đã chờ đợi ở phòng thí nghiệm của nhà họ Đường lâu như vậy, bởi vì quá nhàm chán, nên anh đã tranh thủ thời gian mà học thuộc bộ tài liệu nghiên cứu.
Bây giờ, Trương Thác chỉ cần nhìn lướt qua, là cũng có thể giảm bảo được rồi. Nói trắng ra chính là, ba phần dựa vào.
lý thuyết, ba phần dựa vào thực hành, nói cách khác thì chính là khả năng nhìn đồ vật hư thực của anh, bốn phần còn lại là dựa vào may mắn, người kia không biết, anh cũng không biết, vậy thì chỉ cần anh nói ra trước, chắc chắn người kia sẽ nghe theo anh.
“Đại sư! Đại sư! Người xem giúp tôi cái này với!” Một người đàn ông khắp người toàn là máu me chạy tới trước mặt Trương Thác, vết máu vẫn còn mới, chắc là anh ta vẫn chưa kịp trở về thay quần áo, đã chạy tới Định Bồng Các chỗ này.
“Không gấp! Không gấp! Có đồ xem” Trương Thác bình tĩnh nói.
Đối phương lấy ra từ trong quần áo của mình mấy cái vảy rắn, để xuống trước mặt Trương Thác. Mấy cái vảy rắn này lớn chừng một bàn tay, toàn thân đen nhánh, ở phía trên có một tầng ánh sáng, sở lên cảm thấy rất bóng loáng, còn có \t gì thì lấy ra cho tôi cảm giác rất mát lạnh.
Trương Thác khẽ động ở trong lòng, bàn tay của anh không hề di chuyển một chút nào cả, chỉ là đối phương không chú ý tới động tác này của anh.
Trương Thác chạm tay vào vảy rắn này, vậy mà ngay cả một vết tích nhỏ không có lưu lại.
Phải biết rằng, mặc dù đó chỉ là khí đạo ở trong lòng bàn tay ở Trương Thác, nhưng anh cũng đã luyện tới Cảnh giới Phú Thần rồi! Hơn nữa, Trương Thác cũng đã tu luyện Diệt Tự Thần Ý, lực công phá không phải là nhỏ. Lúc trước khi mới luyện được tuyệt chiêu này, anh đã thử phá hủy cả một cây gỗ khô, lực sát thương vô cùng lớn, vậy mà bây giờ, anh lại không thể để lại bất kỳ vết tích gì ở trên cái vảy rắn này.
Trương Thác hỏi: “Cậu lấy cái này từ đâu vậy?”
Người này nuốt nước miếng xuống, trong mắt không khỏi lộ ra một tia sợ hãi, có thể thấy rằng, chỉ cần nói đến lai lịch của thứ này thôi, anh ta cũng đã cảm thấy sợ hãi. Anh ta run rẩy nói ra hai chữ: “Yêu cốc”
Yêu cốc!
Trương Thác nghe người kia nói, cảm thấy có chút liên quan tới thế giới Thần Ẩn. Cái gọi là yêu cốc chính là nơi mấy con yêu thú kia được sinh ra, nó cũng nằm trong phạm vi mà anh muốn nghiên cứu.
“Cậu đi tới yêu cốc rồi sao?”
“Không phải!” Người thám hiểm kia liên tục lắc đầu “Chúng tôi nào có dám đến yêu cốc. Chỉ là chúng tôi bị một con đại yêu đuổi tới khu vực gần với yêu cốc, không ai ngờ được là lúc đó, một đám yêu thú hiện lên, giống như bọn chúng đang muốn làm cái gì đó. Cái này là chúng ta nhặt được ở bên ngoài yêu cốc”
“Nhặt sao?” Trương Huyền cười lớn: “Là từ đâu của một † xuống sao? Tôi nói cho cậu biết, nếu cậu tìm tới tôi chỉ để tôi giám định cái thứ không có lai lịch rõ ràng này, vậy thì mong cậu hãy đi đi”
Trương Thác nói xong, trực tiếp phất tay, ý nói không muốn xem nữa.
“Trong thành, Trân Bảo Các còn nổi danh hơn nữa” Lưu Minh nhìn vào thành Đông Phương, liền thấy Trân Bảo Các ở phía bên kia: “Nghe nói muốn tìm đại sư ở Trân Bảo Các tới xem bảo vật phải tốn tới mấy ngàn kim tệ. Có rất nhiều người xếp hàng, nhưng quan trọng là ông ấy có muốn xem hay không. Dù người ở Định Bồng Các không có bản lĩnh giống như đại sư ở Trân Bảo Các, nhưng nếu nói về tốc độ kiếm tiền, thì quả thực là không thể xem thường”
Thời Minh Huy hùng hùng hổ hổ: “Nếu chúng ta có nhân tài như vậy, thì chẳng phải là mấy cái giá lương thực ở cái thành Đông Phương này sẽ không thể thể dọa tới chúng ta được nữa sao?”
“Đúng vậy! Lúc đó, chúng ta muốn đi đâu thì đi, không ai có cản được chúng ta! Ai sẽ dám đắc tội với chúng ta chứ!
Nhân tài giám bảo chính là cao thủ hàng đầu được mọi người kính trọng!” Lưu Minh cảm khái nói: “Được rồi! Chúng ta nhanh chóng đi thôi! Mấy cái người nhân tài này đâu có liên quan gì đến chúng ta đâu!”
Mấy người của nhà họ Sở đi vòng qua con đường này, tiến về kho lúa.
Bên trong Định Bồng Các.
Trương Thác tiếp tục ngồi ở trên ghế bành, giả thành đại sư của anh.
Đối với việc giám định đồ vật này, Trương Thác cảm thấy cũng không có gì gọi là khó khăn cả. Dù sao cũng đã chờ đợi ở phòng thí nghiệm của nhà họ Đường lâu như vậy, bởi vì quá nhàm chán, nên anh đã tranh thủ thời gian mà học thuộc bộ tài liệu nghiên cứu.
Bây giờ, Trương Thác chỉ cần nhìn lướt qua, là cũng có thể giảm bảo được rồi. Nói trắng ra chính là, ba phần dựa vào.
lý thuyết, ba phần dựa vào thực hành, nói cách khác thì chính là khả năng nhìn đồ vật hư thực của anh, bốn phần còn lại là dựa vào may mắn, người kia không biết, anh cũng không biết, vậy thì chỉ cần anh nói ra trước, chắc chắn người kia sẽ nghe theo anh.
“Đại sư! Đại sư! Người xem giúp tôi cái này với!” Một người đàn ông khắp người toàn là máu me chạy tới trước mặt Trương Thác, vết máu vẫn còn mới, chắc là anh ta vẫn chưa kịp trở về thay quần áo, đã chạy tới Định Bồng Các chỗ này.
“Không gấp! Không gấp! Có đồ xem” Trương Thác bình tĩnh nói.
Đối phương lấy ra từ trong quần áo của mình mấy cái vảy rắn, để xuống trước mặt Trương Thác. Mấy cái vảy rắn này lớn chừng một bàn tay, toàn thân đen nhánh, ở phía trên có một tầng ánh sáng, sở lên cảm thấy rất bóng loáng, còn có \t gì thì lấy ra cho tôi cảm giác rất mát lạnh.
Trương Thác khẽ động ở trong lòng, bàn tay của anh không hề di chuyển một chút nào cả, chỉ là đối phương không chú ý tới động tác này của anh.
Trương Thác chạm tay vào vảy rắn này, vậy mà ngay cả một vết tích nhỏ không có lưu lại.
Phải biết rằng, mặc dù đó chỉ là khí đạo ở trong lòng bàn tay ở Trương Thác, nhưng anh cũng đã luyện tới Cảnh giới Phú Thần rồi! Hơn nữa, Trương Thác cũng đã tu luyện Diệt Tự Thần Ý, lực công phá không phải là nhỏ. Lúc trước khi mới luyện được tuyệt chiêu này, anh đã thử phá hủy cả một cây gỗ khô, lực sát thương vô cùng lớn, vậy mà bây giờ, anh lại không thể để lại bất kỳ vết tích gì ở trên cái vảy rắn này.
Trương Thác hỏi: “Cậu lấy cái này từ đâu vậy?”
Người này nuốt nước miếng xuống, trong mắt không khỏi lộ ra một tia sợ hãi, có thể thấy rằng, chỉ cần nói đến lai lịch của thứ này thôi, anh ta cũng đã cảm thấy sợ hãi. Anh ta run rẩy nói ra hai chữ: “Yêu cốc”
Yêu cốc!
Trương Thác nghe người kia nói, cảm thấy có chút liên quan tới thế giới Thần Ẩn. Cái gọi là yêu cốc chính là nơi mấy con yêu thú kia được sinh ra, nó cũng nằm trong phạm vi mà anh muốn nghiên cứu.
“Cậu đi tới yêu cốc rồi sao?”
“Không phải!” Người thám hiểm kia liên tục lắc đầu “Chúng tôi nào có dám đến yêu cốc. Chỉ là chúng tôi bị một con đại yêu đuổi tới khu vực gần với yêu cốc, không ai ngờ được là lúc đó, một đám yêu thú hiện lên, giống như bọn chúng đang muốn làm cái gì đó. Cái này là chúng ta nhặt được ở bên ngoài yêu cốc”
“Nhặt sao?” Trương Huyền cười lớn: “Là từ đâu của một † xuống sao? Tôi nói cho cậu biết, nếu cậu tìm tới tôi chỉ để tôi giám định cái thứ không có lai lịch rõ ràng này, vậy thì mong cậu hãy đi đi”
Trương Thác nói xong, trực tiếp phất tay, ý nói không muốn xem nữa.