Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2105
Chương 2105:
Triệu Chính Khải chú ý tới sự thay đổi cảm xúc của Trương Thác, anh ta nói: “Chuyện của Lý gia thôn lúc trước, tôi cũng biết một chút. Đám người trong thôn đó quả thực ngang ngược, hành vi tùy tiện ác độc, nhưng có chuyện này tôi vẫn phải nói với anh. Võ Đế tuy là người thuộc dòng họ Lý, nhưng ông ta cũng không phải là người nhà họ Lý. Ân oán giữa anh và Lý gia thôn, không cần thiết phải lôi ông ta vào”
“Tại sao?” Trương Thác khó hiểu.
Triệu Chính Khải lắc đầu: “Nguyên nhân cụ thể đẳng sau tôi cũng không rõ ràng. Chỉ biết lúc trước Võ Đế đã từng ký hiệp ước với sư phụ anh, cam đoan không nhúng tay vào chuyện gia tộc trừ phi liên quan tới chuyện sinh tử tồn vong, đến lúc đó ông ta mới ra mặt. Hơn nữa tôi nói anh nghe, cao thủ Khống Linh tồn tại trên đời này thực sự rất ít! Sự tồn tại mỗi người trong số họ đều rất quan trọng. Không phải vì sức mạnh họ đang sở hữu, mà chính vì sự tồn tại của họ cực kỳ cần thiết với thế giới này. Bọn họ có chức trách của riêng mình, tôi nói vậy anh có hiểu không?”
Trương Thác lắc đầu: “Không hiểu”
Triệu Chính Khải vỗ đầu: “Dù sao chuyện của nhà họ Lý cũng không liên quan gì đến Võ Đế. Nhưng không có nghĩa anh có thể trực tiếp đối mặt với nhà họ Lý ngay lúc này. Đừng nói nhà họ Lý là gia tộc truyền thừa lớn nhất Đông Hòa, chỉ nói đến những gia tộc lớn đứng phía sau họ thôi. Nghe đồn đã có người thức tỉnh huyết mạch, nhưng lời này chưa được xác minh. Thức tỉnh huyết mạch có ý nghĩa là gì, cái này anh hiểu rồi chứ? Chuyện ở nhà họ Triệu là do anh làm đúng không?”
“Đúng” Trương Thác trả lời: “Chúng ta nói chuyện khác đi”
“Không còn chuyện gì để nói nữa” Triệu Chính Khải vươn vai ¡ còn có chuyện phải đi trước. Vết thương của anh vừa mới lành, mấy ngày tới đừng quá sức, chịu khó dưỡng một thời gian. Kế tiếp e là sế có chuyện lớn xảy ra đó, tôi đi đây”
Triệu Chính Khải vãy tay để lại cho Trương Thác một bóng lưng.
Trương Thác nhìn bóng lưng Triệu Chính Khải, trong đầu nhớ lại lời Triệu Chính Khải vừa nói.
Cho đến khi bóng lưng của Triệu Chính Khải hoàn toàn biến mất trong tầm mắt Trương Thác, Trương Thác đột nhiên nhớ tới một chuyện quan trọng.
Tên Triệu Chính Khải này, hình như… Còn chưa có trả tiền cơm mài!
“Anh Trương, theo quy định của tổng giám đốc Lâm, bữa cơm này anh phải trả tiên” Quản lý tiền sảnh khách sạn lấy một tờ biên lai ra đặt trước mặt Trương Thác.
Trương Thác khẽ gật đầu, nhìn biên lai trước mặt mình, ở phía dưới cùng của tờ biên lai này, ba rương thuốc lá đông trùng đắt đỏ khiến Trương Thác không khỏi nhíu mày.
Quản lý tiền sảnh chỉ về phía Triệu Chính Khải rời đi.
Khóe miệng Trương Thác không khỏi rung động mấy lần, tên Triệu Chính Khải này tốt xấu gì cũng là anh lớn của Cửu Cục, sao lại làm chuyện gì cũng đi hạ ba đường vậy!
Trương Thác cầm bút lên, vừa chuẩn bị ký tên của mình lên trên biên lai, bên kia lại có một tiếng mắng vang lên.
“Ăn cơm chùa? Đến Lục Hà ăn cơm chùa?”
Tiếng mắng này rất lớn, toàn bộ đại sảnh khách sạn đều có thể nghe rõ ràng.
Trương Thác nhíu mày nhìn sang, chỉ thấy một tên mập tuổi không lớn, dáng người tròn trịa ngồi bên một chiếc bàn, trên bàn ăn ở trước mặt anh ta được bày hơn mười món ngon, tất cả đều là món có giá cả sang quý nhất.
Anh Mập ăn dính mỡ đầy miệng, anh ta không hề để ý đến lời quát mắng của nhân viên phục vụ đứng trước mặt mình.
“Tôi nói cho anh nghe này, các anh đừng vội, tôi chỉ nợ trước thôi, nếu như không phải phần mộ tổ tiên nhà tôi bị bới lên, tôi chắc chắn sẽ có tiền, trong phần mộ tổ tiên nhà tôi có rất nhiều đồ tốt đó! Mấy ngày nay các anh cứ bao hết tiên ăn uống ở cho tôi đi!”
Trương Thác nhìn dáng vẻ mỡ đính đây miệng của anh Mập đó, hơi im lặng, người này hoặc là không dùng não, hoặc là đến đây gây chuyện, khả năng sau chiếm tám mươi phần trăm.
Trương Thác hỏi quản lý tiền sảnh đứng trước mắt mình: “Thường xuyên có người đến gây chuyện à?”
Triệu Chính Khải chú ý tới sự thay đổi cảm xúc của Trương Thác, anh ta nói: “Chuyện của Lý gia thôn lúc trước, tôi cũng biết một chút. Đám người trong thôn đó quả thực ngang ngược, hành vi tùy tiện ác độc, nhưng có chuyện này tôi vẫn phải nói với anh. Võ Đế tuy là người thuộc dòng họ Lý, nhưng ông ta cũng không phải là người nhà họ Lý. Ân oán giữa anh và Lý gia thôn, không cần thiết phải lôi ông ta vào”
“Tại sao?” Trương Thác khó hiểu.
Triệu Chính Khải lắc đầu: “Nguyên nhân cụ thể đẳng sau tôi cũng không rõ ràng. Chỉ biết lúc trước Võ Đế đã từng ký hiệp ước với sư phụ anh, cam đoan không nhúng tay vào chuyện gia tộc trừ phi liên quan tới chuyện sinh tử tồn vong, đến lúc đó ông ta mới ra mặt. Hơn nữa tôi nói anh nghe, cao thủ Khống Linh tồn tại trên đời này thực sự rất ít! Sự tồn tại mỗi người trong số họ đều rất quan trọng. Không phải vì sức mạnh họ đang sở hữu, mà chính vì sự tồn tại của họ cực kỳ cần thiết với thế giới này. Bọn họ có chức trách của riêng mình, tôi nói vậy anh có hiểu không?”
Trương Thác lắc đầu: “Không hiểu”
Triệu Chính Khải vỗ đầu: “Dù sao chuyện của nhà họ Lý cũng không liên quan gì đến Võ Đế. Nhưng không có nghĩa anh có thể trực tiếp đối mặt với nhà họ Lý ngay lúc này. Đừng nói nhà họ Lý là gia tộc truyền thừa lớn nhất Đông Hòa, chỉ nói đến những gia tộc lớn đứng phía sau họ thôi. Nghe đồn đã có người thức tỉnh huyết mạch, nhưng lời này chưa được xác minh. Thức tỉnh huyết mạch có ý nghĩa là gì, cái này anh hiểu rồi chứ? Chuyện ở nhà họ Triệu là do anh làm đúng không?”
“Đúng” Trương Thác trả lời: “Chúng ta nói chuyện khác đi”
“Không còn chuyện gì để nói nữa” Triệu Chính Khải vươn vai ¡ còn có chuyện phải đi trước. Vết thương của anh vừa mới lành, mấy ngày tới đừng quá sức, chịu khó dưỡng một thời gian. Kế tiếp e là sế có chuyện lớn xảy ra đó, tôi đi đây”
Triệu Chính Khải vãy tay để lại cho Trương Thác một bóng lưng.
Trương Thác nhìn bóng lưng Triệu Chính Khải, trong đầu nhớ lại lời Triệu Chính Khải vừa nói.
Cho đến khi bóng lưng của Triệu Chính Khải hoàn toàn biến mất trong tầm mắt Trương Thác, Trương Thác đột nhiên nhớ tới một chuyện quan trọng.
Tên Triệu Chính Khải này, hình như… Còn chưa có trả tiền cơm mài!
“Anh Trương, theo quy định của tổng giám đốc Lâm, bữa cơm này anh phải trả tiên” Quản lý tiền sảnh khách sạn lấy một tờ biên lai ra đặt trước mặt Trương Thác.
Trương Thác khẽ gật đầu, nhìn biên lai trước mặt mình, ở phía dưới cùng của tờ biên lai này, ba rương thuốc lá đông trùng đắt đỏ khiến Trương Thác không khỏi nhíu mày.
Quản lý tiền sảnh chỉ về phía Triệu Chính Khải rời đi.
Khóe miệng Trương Thác không khỏi rung động mấy lần, tên Triệu Chính Khải này tốt xấu gì cũng là anh lớn của Cửu Cục, sao lại làm chuyện gì cũng đi hạ ba đường vậy!
Trương Thác cầm bút lên, vừa chuẩn bị ký tên của mình lên trên biên lai, bên kia lại có một tiếng mắng vang lên.
“Ăn cơm chùa? Đến Lục Hà ăn cơm chùa?”
Tiếng mắng này rất lớn, toàn bộ đại sảnh khách sạn đều có thể nghe rõ ràng.
Trương Thác nhíu mày nhìn sang, chỉ thấy một tên mập tuổi không lớn, dáng người tròn trịa ngồi bên một chiếc bàn, trên bàn ăn ở trước mặt anh ta được bày hơn mười món ngon, tất cả đều là món có giá cả sang quý nhất.
Anh Mập ăn dính mỡ đầy miệng, anh ta không hề để ý đến lời quát mắng của nhân viên phục vụ đứng trước mặt mình.
“Tôi nói cho anh nghe này, các anh đừng vội, tôi chỉ nợ trước thôi, nếu như không phải phần mộ tổ tiên nhà tôi bị bới lên, tôi chắc chắn sẽ có tiền, trong phần mộ tổ tiên nhà tôi có rất nhiều đồ tốt đó! Mấy ngày nay các anh cứ bao hết tiên ăn uống ở cho tôi đi!”
Trương Thác nhìn dáng vẻ mỡ đính đây miệng của anh Mập đó, hơi im lặng, người này hoặc là không dùng não, hoặc là đến đây gây chuyện, khả năng sau chiếm tám mươi phần trăm.
Trương Thác hỏi quản lý tiền sảnh đứng trước mắt mình: “Thường xuyên có người đến gây chuyện à?”