Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2065
Chương 2065:
Dương Quốc Hưng lời này vừa ra, mặc kệ là Dương Đức Phi, hay là người phụ nữ tóc vàng kia đều biến sắc.
Người phụ nữ tóc vàng đã nhắc nhở qua Dương Quốc Hưng, nhưng Dương Quốc Hưng vẫn giống như cũ biểu hiện không có đầu óc như thế!
Người phụ nữ tóc vàng tức giận đến toàn thân phát run, nếu như không phải thằng ngu này còn có giá trị lợi dụng, mình tuyệt đối sẽ không gặp thằng ngu này đến nửa giây!
Dương Đức Phi quay đầu khẽ quát một tiếng: “Cậu chủ, không thể bất kính!”
“Bất kính?” Dương Quốc Hưng cười lạnh một tiếng: “Tôi chính là hậu duệ Tây Hạ, bậc hiền triết thời trước của Tây Hạ †ôi năm đó uy phong cỡ nào, bây giờ chết chính là chết, Lục Tiên kia chẳng qua chỉ là một người đã tạ thế, chết lại có gì không thể nói? Chẳng lẽ nói ra sự thực cũng có lỗi?”
“Dương Đức Phi” Triệu Chính Khải nhìn về phía người tay cầm Thiết Kiếm kia: “Ông làm người bảo vệ, những hành vi của hậu duệ Tây Hạ đều có quan hệ trực tiếp với ông, nếu như các người đã không đem hiệp ước để ở trong mắt, vậy cũng chớ có trách, Triệu Chính Khải tôi, đại biểu Cửu Cục ra tay!
Dương Đức Phi ông là người biết đến đại cục, chẳng lẽ còn muốn một lòng che chở người này? Anh ta sẽ làm cho toàn bộ truyền thừa Tây Hạ lâm vào vạn kiếp bất phục!”
Cánh tay Dương Đức Phi nhẹ giơ lên, mũi kiếm chỉ thẳng vào Triệu Chính Khải: “Cậu chủ chính là hậu duệ Tây Hạ duy nhất, dù là có nhiều điều không đúng cũng nên được tha thứ, chỉ có một người là cậu chủ có thể truyên thừa truyền thừa Tây Hạ, cuộc đời Dương Đức Phi tôi sinh đều vì Tây Hạ, cho nên đừng nói nhiều lời vô ích nữ: “Được lắm, đã như vậy..” Triệu Chính Khải híp mắt lại, sờ soạng râu quai nón của mình một cái, sau đó thân hình khẽ động: “Vậy cũng đừng trách chúng tôi, Trương Thác, ra tay!”
Thời điểm kêu lên hai chữ ra tay, Triệu Chính Khải đã vọt tới trước mặt Dương Đức Phi.
Đối mặt với Triệu Chính Khải, Dương Đức Phi nhè nhẹ đâm ra một kiếm, một kiếm này rất trực tiếp cũng rất đơn giản, chính là một động tác đâm thẳng, nhưng chỉ với một động tác đơn giản như vậy lại gây nên vô số biến hóa trong cung điện dưới đất, dường như thực chất có linh khí nồng nặc, lúc này hình thành một cơn gió to lớn, nương theo một kiếm này của Dương Đức Phi, phóng thẳng đến Triệu Chính Khải.
Trong mắt Triệu Chính Khải mang theo rung động: “Mười năm luyện một chiêu kiếm, một chiêu kiếm ở cảnh giới cực hạn này quả thật cường đại, nếu Dương Đức Phi ông chiêu nào.
cũng có thể như thế, dù là Võ Đế cũng sẽ bị ông giẫm tại dưới chân, chỉ tiếc, ông cũng chỉ có một chiêu này, vẻn vẹn một chiêu, Triệu Chính Khải tôi vẫn có biện pháp ngăn cản!”
Hai tay Triệu Chính Khải chống ngược ở trước ngực, hét lớn một tiếng.
“A”
Một tiếng hét xong, trước ngực Triệu Chính Khải sáng lên một mảnh ánh sáng trắng, ánh sáng trăng hình thành một tấm khiên để ngăn cản một kiếm Dương Đức Phi đâm ra.
Lúc một kiếm này đâm đến bên trên tấm khiên mày, tấm khiên bằng ánh sáng trắng vỡ vụn trong nháy mắt, mà một kiếm này của Dương Đức Phi cũng ngừng lại.
“Trương Thác, còn có hai chiêu, nhanh!” Triệu Chính Khải quát lớn một tiếng.
Trương Thác không chần chữ, tay tụ lấy ánh sáng thần màu tím, mắt mang sát ý, đi thẳng đến phía Dương Quốc Hưng.
Mặc dù Triệu Chính Khải có nói qua, muốn Trương Thác đừng tổn hại đến tính mệnh của Dương Quốc Hưng, nhưng trong loại tình huống này, nếu như trong tâm Trương Thác tâm không có sát ý thì anh cũng không phải Quân vương địa ngục!
Ánh sáng màu tím kia xuất hiện ở trong mắt Dương Quốc Hưng, sau đó phóng đại trước mắt Dương Quốc Hưng, thẳng đến khi tràn ngập toàn bộ hai mắt của Dương Quốc Hưng.
Trên mặt Dương Quốc Hưng lộ ra vẻ sợ hãi, dọa đến lông tơ nổi lên: “Lão già! Ông đang làm gì, muốn nhìn tôi chết sao!”
“Trương Thác, cậu dám!” Dương Đức Phi hét lớn một tiếng, một kiếm đâm về Trương Thác, động tác đâm một kiếm này vẫn bình thường như cũ, nhưng mang theo uy lực so với đạo ánh sáng tím thần thánh đầy trời mà Trương Thác đánh ra còn kinh khủng hơn.
Dương Quốc Hưng lời này vừa ra, mặc kệ là Dương Đức Phi, hay là người phụ nữ tóc vàng kia đều biến sắc.
Người phụ nữ tóc vàng đã nhắc nhở qua Dương Quốc Hưng, nhưng Dương Quốc Hưng vẫn giống như cũ biểu hiện không có đầu óc như thế!
Người phụ nữ tóc vàng tức giận đến toàn thân phát run, nếu như không phải thằng ngu này còn có giá trị lợi dụng, mình tuyệt đối sẽ không gặp thằng ngu này đến nửa giây!
Dương Đức Phi quay đầu khẽ quát một tiếng: “Cậu chủ, không thể bất kính!”
“Bất kính?” Dương Quốc Hưng cười lạnh một tiếng: “Tôi chính là hậu duệ Tây Hạ, bậc hiền triết thời trước của Tây Hạ †ôi năm đó uy phong cỡ nào, bây giờ chết chính là chết, Lục Tiên kia chẳng qua chỉ là một người đã tạ thế, chết lại có gì không thể nói? Chẳng lẽ nói ra sự thực cũng có lỗi?”
“Dương Đức Phi” Triệu Chính Khải nhìn về phía người tay cầm Thiết Kiếm kia: “Ông làm người bảo vệ, những hành vi của hậu duệ Tây Hạ đều có quan hệ trực tiếp với ông, nếu như các người đã không đem hiệp ước để ở trong mắt, vậy cũng chớ có trách, Triệu Chính Khải tôi, đại biểu Cửu Cục ra tay!
Dương Đức Phi ông là người biết đến đại cục, chẳng lẽ còn muốn một lòng che chở người này? Anh ta sẽ làm cho toàn bộ truyền thừa Tây Hạ lâm vào vạn kiếp bất phục!”
Cánh tay Dương Đức Phi nhẹ giơ lên, mũi kiếm chỉ thẳng vào Triệu Chính Khải: “Cậu chủ chính là hậu duệ Tây Hạ duy nhất, dù là có nhiều điều không đúng cũng nên được tha thứ, chỉ có một người là cậu chủ có thể truyên thừa truyền thừa Tây Hạ, cuộc đời Dương Đức Phi tôi sinh đều vì Tây Hạ, cho nên đừng nói nhiều lời vô ích nữ: “Được lắm, đã như vậy..” Triệu Chính Khải híp mắt lại, sờ soạng râu quai nón của mình một cái, sau đó thân hình khẽ động: “Vậy cũng đừng trách chúng tôi, Trương Thác, ra tay!”
Thời điểm kêu lên hai chữ ra tay, Triệu Chính Khải đã vọt tới trước mặt Dương Đức Phi.
Đối mặt với Triệu Chính Khải, Dương Đức Phi nhè nhẹ đâm ra một kiếm, một kiếm này rất trực tiếp cũng rất đơn giản, chính là một động tác đâm thẳng, nhưng chỉ với một động tác đơn giản như vậy lại gây nên vô số biến hóa trong cung điện dưới đất, dường như thực chất có linh khí nồng nặc, lúc này hình thành một cơn gió to lớn, nương theo một kiếm này của Dương Đức Phi, phóng thẳng đến Triệu Chính Khải.
Trong mắt Triệu Chính Khải mang theo rung động: “Mười năm luyện một chiêu kiếm, một chiêu kiếm ở cảnh giới cực hạn này quả thật cường đại, nếu Dương Đức Phi ông chiêu nào.
cũng có thể như thế, dù là Võ Đế cũng sẽ bị ông giẫm tại dưới chân, chỉ tiếc, ông cũng chỉ có một chiêu này, vẻn vẹn một chiêu, Triệu Chính Khải tôi vẫn có biện pháp ngăn cản!”
Hai tay Triệu Chính Khải chống ngược ở trước ngực, hét lớn một tiếng.
“A”
Một tiếng hét xong, trước ngực Triệu Chính Khải sáng lên một mảnh ánh sáng trắng, ánh sáng trăng hình thành một tấm khiên để ngăn cản một kiếm Dương Đức Phi đâm ra.
Lúc một kiếm này đâm đến bên trên tấm khiên mày, tấm khiên bằng ánh sáng trắng vỡ vụn trong nháy mắt, mà một kiếm này của Dương Đức Phi cũng ngừng lại.
“Trương Thác, còn có hai chiêu, nhanh!” Triệu Chính Khải quát lớn một tiếng.
Trương Thác không chần chữ, tay tụ lấy ánh sáng thần màu tím, mắt mang sát ý, đi thẳng đến phía Dương Quốc Hưng.
Mặc dù Triệu Chính Khải có nói qua, muốn Trương Thác đừng tổn hại đến tính mệnh của Dương Quốc Hưng, nhưng trong loại tình huống này, nếu như trong tâm Trương Thác tâm không có sát ý thì anh cũng không phải Quân vương địa ngục!
Ánh sáng màu tím kia xuất hiện ở trong mắt Dương Quốc Hưng, sau đó phóng đại trước mắt Dương Quốc Hưng, thẳng đến khi tràn ngập toàn bộ hai mắt của Dương Quốc Hưng.
Trên mặt Dương Quốc Hưng lộ ra vẻ sợ hãi, dọa đến lông tơ nổi lên: “Lão già! Ông đang làm gì, muốn nhìn tôi chết sao!”
“Trương Thác, cậu dám!” Dương Đức Phi hét lớn một tiếng, một kiếm đâm về Trương Thác, động tác đâm một kiếm này vẫn bình thường như cũ, nhưng mang theo uy lực so với đạo ánh sáng tím thần thánh đầy trời mà Trương Thác đánh ra còn kinh khủng hơn.