Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2053
Chương 2053:
Trương Thác gật đầu: “Được”
“Đi thôi!” Triệu Chính Khải hét ra một tiếng, cũng không mặc trang phục phòng hộ, bên trong miệng ngậm một điếu thuốc lá phóng đến phí cửa vào.
Trương Thác đi theo sau lưng Triệu Chính Khải cùng biến mất tại lối vào.
Khoảng cách Châu Xuyên cách xa mấy ngàn dặm thành cổ Lâu Lan.
Sắc trời đã tối mịt, ánh trăng hắt trên sa mạc mênh mông vô bờ, một vài bóng dáng cứ đứng yên ở trong sa mạc như vậy, bọn họ tổng cộng có sáu người, chỗ đang đứng tạo thành một hình ngôi sao sáu cánh, mỗi người đều trầm mặc không nói.
Một lúc lâu sau, có một người lên tiếng.
“Ở Châu Xuyên bên kia, đã xuất phát hay chưa?”
“Đã có người đi rồi, vật dẫn của nơi này đang ở trên đóa tiên liên kia, tạm thời không có cách nào xuất phát với anh ta, lần này lợi dụng truyền thừa Tây Hạ ép đoá tiên liên ra rồi hoá giải phong ấn của vật dẫn”
“Ha ha, một tên nhóc con mà thôi, lúc trước để anh ta lấy đi thứ này chính là vì chờ đợi một ngày này, chờ đến lúc vật dẫn được giải phong ấn thì anh ta sẽ không xứng có được vật kia”
“Lục Giả Hành đã chết, tùy tùng của ông ta tuy nhiều, nhưng chỉ có số ít còn có thể lộ diện, phần lớn người thì đã tuân thủ ước định mà đã bế quan, hiện tại không ai có thể bảo vệ được ông ta.”
“Chỉ bằng sức một người của ông ta mà dám phát ngôn bừa bãi, khiêu chiến Phản Tổ Minh tao, thực sự càn rỡ”
Mấy người một người một câu, ở trong giọng nói tràn ngập bình thản, cũng tràn ngập sự tự tin mạnh mẽ, bọn họ tựa như là một người chơi cờ đang quan sát bố cục tổng thể, nắm chắc thắng lợi trong tay, mà hầu hết người trong đó đều là con cờ của bọn họ.
Ố trong sa mạc Sossusvlei mênh mông chậm rãi xuất hiện vài bóng hình đi từ trong sâu sa mạc, một người cầm đầu có dáng người cao gầy, làn da trắng bệch, giống như một cây gậy trúc hình người, nhìn qua có vẻ yếu đuối, nhưng cẩn thận nhìn thì thấy mấy người đi theo bên cạnh ông đều bị tụt theo sau mấy bước, nhìn trong ánh mắt của bọn họ đều mang theo cung kính, nhưng càng nhiều hơn sự sợ hãi, bao gồm cả Khỉ Đột Khổng Lồ đêm đó đại chiến cùng bọn người ở hãng Đông Phương Tây Ngộ, cũng là cung cung kính kính đi theo bên cạnh người đàn ông cao gầy này.
“Ha ha, đặt căn cơ vào bên cạnh lồng giam địa ngục để mượn lực lượng lồng giam địa ngục, Trương Thác này ngược lại là có mấy phần ý tứ, anh ta làm thế nào có thể cùng những người dưới kia đạt thành hiệp nghị đây?” Bóng dáng cao gầy rất tò mò ngắm nhìn toà thành sắt thép này.
Sa mạc Sossusvlei, bên trong phạm vi đảo Quang Minh.
Hiện tại đám người Bạch Trình mỗi ngày đều đang ở bên trong quá trình khắc khổ tu luyện, chuyện lúc trước đã khiến cho bọn họ ý thức được bản thân mình bây giờ đã không có tu vi, đã không có cách nào xuất lực hỗ trợ khi Trương Thác gặp chuyện giống như như lúc trước.
Đương là một người bạn đồng hành năm đó cùng nhau bò ra từ trong núi thây biển máu, loại cảm giác này khiến cho bọn người Bạch Trình cảm thấy vô cùng thua kém, mỗi người đều nạp đầy năng lượng, đuổi theo bước chân của Trương Thác.
Có điều bởi vì phương pháp luyện khí khác biệt, cho dù bọn họ đã lôi hết toàn lực nhưng vẫn giống như cũ không cách nào đuổi kịp Trương Thác, ngược lại khoảng cách chênh lệch với Trương Thác càng kéo càng lớn.
Ông cụ lớn nhà họ Đường hiện tại đã không còn cách nào cung cấp quá nhiều trợ giúp cho bọn họ.
Trên quảng trường ở trung tâm đảo Quang Minh, đám người Bạch Trình đang ngồi xếp bằng ở đây hấp thu năng lượng nhờ tán linh trận phát ra từ bên trong linh thạch.
Ồ, hoàn cảnh nơi này cũng không tệ nhỉ, bên trong thành phố sắt thép ở sa mạc này còn có loại cảnh sắc phong phú như thế này, các anh cũng đừng thấy cái đảo Quang Minh nho nhỏ này thực lực chẳng ra làm sao cả, nhưng những người ở trong này cũng hưởng thụ lắm đấy!”
Mấy bóng hình bỗng dưng xuất hiện trong không khí.
Đám người Bạch Trình đang nhắm mắt nhập tâm tu luyện, hoàn toàn không phát hiện ra có người đến, sau khi nghe được giọng nói này thì đột nhiên mở to mắt, nhìn thấy một người đàn ông cao gầy đang đứng ở trên quảng trường, ở sau lưng người đàn ông cao gầy còn có năm bóng dáng đi theo, trong đó Khi Đột Khổng Lồ như tháp sắt kia phá lệ làm người khác chú ý.
Trương Thác gật đầu: “Được”
“Đi thôi!” Triệu Chính Khải hét ra một tiếng, cũng không mặc trang phục phòng hộ, bên trong miệng ngậm một điếu thuốc lá phóng đến phí cửa vào.
Trương Thác đi theo sau lưng Triệu Chính Khải cùng biến mất tại lối vào.
Khoảng cách Châu Xuyên cách xa mấy ngàn dặm thành cổ Lâu Lan.
Sắc trời đã tối mịt, ánh trăng hắt trên sa mạc mênh mông vô bờ, một vài bóng dáng cứ đứng yên ở trong sa mạc như vậy, bọn họ tổng cộng có sáu người, chỗ đang đứng tạo thành một hình ngôi sao sáu cánh, mỗi người đều trầm mặc không nói.
Một lúc lâu sau, có một người lên tiếng.
“Ở Châu Xuyên bên kia, đã xuất phát hay chưa?”
“Đã có người đi rồi, vật dẫn của nơi này đang ở trên đóa tiên liên kia, tạm thời không có cách nào xuất phát với anh ta, lần này lợi dụng truyền thừa Tây Hạ ép đoá tiên liên ra rồi hoá giải phong ấn của vật dẫn”
“Ha ha, một tên nhóc con mà thôi, lúc trước để anh ta lấy đi thứ này chính là vì chờ đợi một ngày này, chờ đến lúc vật dẫn được giải phong ấn thì anh ta sẽ không xứng có được vật kia”
“Lục Giả Hành đã chết, tùy tùng của ông ta tuy nhiều, nhưng chỉ có số ít còn có thể lộ diện, phần lớn người thì đã tuân thủ ước định mà đã bế quan, hiện tại không ai có thể bảo vệ được ông ta.”
“Chỉ bằng sức một người của ông ta mà dám phát ngôn bừa bãi, khiêu chiến Phản Tổ Minh tao, thực sự càn rỡ”
Mấy người một người một câu, ở trong giọng nói tràn ngập bình thản, cũng tràn ngập sự tự tin mạnh mẽ, bọn họ tựa như là một người chơi cờ đang quan sát bố cục tổng thể, nắm chắc thắng lợi trong tay, mà hầu hết người trong đó đều là con cờ của bọn họ.
Ố trong sa mạc Sossusvlei mênh mông chậm rãi xuất hiện vài bóng hình đi từ trong sâu sa mạc, một người cầm đầu có dáng người cao gầy, làn da trắng bệch, giống như một cây gậy trúc hình người, nhìn qua có vẻ yếu đuối, nhưng cẩn thận nhìn thì thấy mấy người đi theo bên cạnh ông đều bị tụt theo sau mấy bước, nhìn trong ánh mắt của bọn họ đều mang theo cung kính, nhưng càng nhiều hơn sự sợ hãi, bao gồm cả Khỉ Đột Khổng Lồ đêm đó đại chiến cùng bọn người ở hãng Đông Phương Tây Ngộ, cũng là cung cung kính kính đi theo bên cạnh người đàn ông cao gầy này.
“Ha ha, đặt căn cơ vào bên cạnh lồng giam địa ngục để mượn lực lượng lồng giam địa ngục, Trương Thác này ngược lại là có mấy phần ý tứ, anh ta làm thế nào có thể cùng những người dưới kia đạt thành hiệp nghị đây?” Bóng dáng cao gầy rất tò mò ngắm nhìn toà thành sắt thép này.
Sa mạc Sossusvlei, bên trong phạm vi đảo Quang Minh.
Hiện tại đám người Bạch Trình mỗi ngày đều đang ở bên trong quá trình khắc khổ tu luyện, chuyện lúc trước đã khiến cho bọn họ ý thức được bản thân mình bây giờ đã không có tu vi, đã không có cách nào xuất lực hỗ trợ khi Trương Thác gặp chuyện giống như như lúc trước.
Đương là một người bạn đồng hành năm đó cùng nhau bò ra từ trong núi thây biển máu, loại cảm giác này khiến cho bọn người Bạch Trình cảm thấy vô cùng thua kém, mỗi người đều nạp đầy năng lượng, đuổi theo bước chân của Trương Thác.
Có điều bởi vì phương pháp luyện khí khác biệt, cho dù bọn họ đã lôi hết toàn lực nhưng vẫn giống như cũ không cách nào đuổi kịp Trương Thác, ngược lại khoảng cách chênh lệch với Trương Thác càng kéo càng lớn.
Ông cụ lớn nhà họ Đường hiện tại đã không còn cách nào cung cấp quá nhiều trợ giúp cho bọn họ.
Trên quảng trường ở trung tâm đảo Quang Minh, đám người Bạch Trình đang ngồi xếp bằng ở đây hấp thu năng lượng nhờ tán linh trận phát ra từ bên trong linh thạch.
Ồ, hoàn cảnh nơi này cũng không tệ nhỉ, bên trong thành phố sắt thép ở sa mạc này còn có loại cảnh sắc phong phú như thế này, các anh cũng đừng thấy cái đảo Quang Minh nho nhỏ này thực lực chẳng ra làm sao cả, nhưng những người ở trong này cũng hưởng thụ lắm đấy!”
Mấy bóng hình bỗng dưng xuất hiện trong không khí.
Đám người Bạch Trình đang nhắm mắt nhập tâm tu luyện, hoàn toàn không phát hiện ra có người đến, sau khi nghe được giọng nói này thì đột nhiên mở to mắt, nhìn thấy một người đàn ông cao gầy đang đứng ở trên quảng trường, ở sau lưng người đàn ông cao gầy còn có năm bóng dáng đi theo, trong đó Khi Đột Khổng Lồ như tháp sắt kia phá lệ làm người khác chú ý.