Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2023
Chương 2023:
Nàng Rắn đột nhiên thức tỉnh, giật mình, trong mắt đây vẻ sợ hãi: “Vừa nấy tôi làm sao?”
Mộc Hanh đi tới, trịnh trọng nói: “Đóa tiên liên kia, là do.
Lục Giả Hành dùng hết sức lực nuôi dưỡng ra. Năm đó ngài ấy mạnh mẽ chia cắt khí với binh, để điều hoà âm dương, nuôi dưỡng ra một đóa tiên liên. Người đời suy đoán, có lẽ đóa tiên liên kia chắc là bảo bối trong trời đất. Rất nhiều người đi kiếm, hỏi xem Lục Giả Hành giấu nó ở đâu. Không ngờ đóa tiên liên đó lại ở trên người thằng nhóc này!”
“Tôi rất là tò mò không biết rốt cuộc Lục Giả Hành là ai”
Nàng Rắn nói tiếp: “Tôi từng nghe thấy chủ thượng nói về cái tên, có vẻ như ngài ấy rất là kiêng ky với chủ nhân của cái tên ấy”
“Cô còn trẻ, không biết là bình thường. Thậm chí, có rất nhiều người, đến bây giờ chỉ biết Lục Giả Hành là tên, không biết người” Mộc Hanh nhìn về khoảng không phía trước: “Năm đó bọn tôi hay là mấy đứa trẻ con, biết được Lục Giả Hành là đại danh, khi đó, thế nhân gọi ngài ấy tôn xưng, là Lục Tiên.
Nàng Rắn thắc mắc: “Tại sao lại gọi là Lục Tiên?”
Mộc Hanh lắc đầu: “Tôi cũng không biết, có người nói, ngài ấy là thần tiên châu lục lớn, chân đạp cả vùng đất này, có thể nhìn xuống từ trên mây. Cũng có người nói, ngài ấy vốn là kim tiên hạ phàm. Nhưng giả thuyết nào cũng hư vô mờ mịt, không ai dám tin. Nhưng có thể khẳng định, Lục Tiên là độc nhất vô nhị trên đời này, không ai có thể đấu lại. Nếu ngài ấy muốn xưng vương, không ai có thể ngăn ngài ấy. Nhưng chí hướng của ngài ấy hình như lại chẳng phải nơi này, ngài đi khắp thế gian, hư vô mị mờ, không ai biết trong lòng ngài nghĩ gì. Con người ngài ấy có quá nhiều bí mật”
Nàng Rắn hít sâu một hơi. Cô ta biết con người Mộc Hanh, cũng biết ông kiêu ngạo thế nào. Cho dù đối mặt với chủ thượng, Mộc Hanh cũng không có biểu hiện như bây giờ.
Nhưng lúc này chỉ cần nhắc đến hai từ “Lục Tiên”, trong mắt ông đều là kính ngưỡng.
Sau khi giết Tắc Kè Hoa và Báo Săn, Trương Thác không có động tác dư thừa nào khác, anh cứ đứng đó, như bị đóng đinh vậy. Kiếm dài màu tím cũng không mất đi, vẫn cứ bị anh cầm trong tay.
Cái có thay đổi duy nhất, chính là đóa hoa sen trên trên đầu Trương Thác.
Hoa sen đứng yên lại bắt đầu xoay theo hướng ngược lại, ánh sáng màu tím càng ngày càng đậm, vô số tấm màng mỏng rủ xuống từ hoa sen, giống như kén tằm, quây quanh Trương Thác.
Trong trời đất, lại yên tĩnh trở lại.
Vào giờ khắc này, kén khí đang bọc quanh Trương Thác kia, dường như trở thanh trung tâm. Ánh tím chiếu sáng hơn nửa mặt biển, mây đen trên trời như bị xua đi, lộ ra ánh trăng ẩn núp đăng sau.
Ánh trăng rực rỡ chiếu lên kén khí màu tím, khúc xạ lại trên mặt biển.
Cá Mập Điên đang đánh nhau với Sài Vạn Hoành nhìn chằm chằm vào kén khí trên mặt biển, khẽ nói: “Thiên địa dị tượng, đã bao lâu rồi, chưa thấy thiên địa dị tượng”
Sài Vạn Hoành cười lớn: “Đồ của Lục Tiên, tất là trời chọn người”
“Vậy có phải đã nói lên, người này..” Cá Mập Điên híp mắt, sau đó thân hình bạo động, phóng thẳng về phía kén khí: “Càng không thể lưu lại!”
“Cậu dám!” Sài Vạn Hoành hét lớn, đồng thời đuổi theo Cá Mập Điên.
Khỉ Đột Khổng Lồ đứng ở xa, cũng không đứng yên, gầm lớn đấm ngực, đi đến phía kén khí.
Đám Mộc Hanh, Nàng Rắn cũng xông về phía kén khí kia.
Trên cột buồm của du thuyền, xuất hiện Rắn Nước đã lâu không thấy, tay cầm con dao sắc bén, đâm thẳng về phía kén khí kia.
Bất cứ ai cũng có thể nhìn ra, trên người Trương Thác đang phát sinh dị biến. Loại dị biến này chưa ai từng thấy bao giờ, cũng không ai biết dị biến lần này có ảnh hưởng thế nào tới Trương Thác. Nhưng bọn họ biết rõ trong lòng, là kẻ thù của Trương Thác, tuyệt đối không thể để dị biến này được tiếp tục.
Con dao sắc bén trong tay Rắn Nước, đâm về phía kén khí.
Nhưng trong nháy mắt động vào kén khí, một tia ánh màu tím bộc ra ngoài, Rắn Nước bị ánh sáng này đánh bay ra ngoài.
Nàng Rắn đột nhiên thức tỉnh, giật mình, trong mắt đây vẻ sợ hãi: “Vừa nấy tôi làm sao?”
Mộc Hanh đi tới, trịnh trọng nói: “Đóa tiên liên kia, là do.
Lục Giả Hành dùng hết sức lực nuôi dưỡng ra. Năm đó ngài ấy mạnh mẽ chia cắt khí với binh, để điều hoà âm dương, nuôi dưỡng ra một đóa tiên liên. Người đời suy đoán, có lẽ đóa tiên liên kia chắc là bảo bối trong trời đất. Rất nhiều người đi kiếm, hỏi xem Lục Giả Hành giấu nó ở đâu. Không ngờ đóa tiên liên đó lại ở trên người thằng nhóc này!”
“Tôi rất là tò mò không biết rốt cuộc Lục Giả Hành là ai”
Nàng Rắn nói tiếp: “Tôi từng nghe thấy chủ thượng nói về cái tên, có vẻ như ngài ấy rất là kiêng ky với chủ nhân của cái tên ấy”
“Cô còn trẻ, không biết là bình thường. Thậm chí, có rất nhiều người, đến bây giờ chỉ biết Lục Giả Hành là tên, không biết người” Mộc Hanh nhìn về khoảng không phía trước: “Năm đó bọn tôi hay là mấy đứa trẻ con, biết được Lục Giả Hành là đại danh, khi đó, thế nhân gọi ngài ấy tôn xưng, là Lục Tiên.
Nàng Rắn thắc mắc: “Tại sao lại gọi là Lục Tiên?”
Mộc Hanh lắc đầu: “Tôi cũng không biết, có người nói, ngài ấy là thần tiên châu lục lớn, chân đạp cả vùng đất này, có thể nhìn xuống từ trên mây. Cũng có người nói, ngài ấy vốn là kim tiên hạ phàm. Nhưng giả thuyết nào cũng hư vô mờ mịt, không ai dám tin. Nhưng có thể khẳng định, Lục Tiên là độc nhất vô nhị trên đời này, không ai có thể đấu lại. Nếu ngài ấy muốn xưng vương, không ai có thể ngăn ngài ấy. Nhưng chí hướng của ngài ấy hình như lại chẳng phải nơi này, ngài đi khắp thế gian, hư vô mị mờ, không ai biết trong lòng ngài nghĩ gì. Con người ngài ấy có quá nhiều bí mật”
Nàng Rắn hít sâu một hơi. Cô ta biết con người Mộc Hanh, cũng biết ông kiêu ngạo thế nào. Cho dù đối mặt với chủ thượng, Mộc Hanh cũng không có biểu hiện như bây giờ.
Nhưng lúc này chỉ cần nhắc đến hai từ “Lục Tiên”, trong mắt ông đều là kính ngưỡng.
Sau khi giết Tắc Kè Hoa và Báo Săn, Trương Thác không có động tác dư thừa nào khác, anh cứ đứng đó, như bị đóng đinh vậy. Kiếm dài màu tím cũng không mất đi, vẫn cứ bị anh cầm trong tay.
Cái có thay đổi duy nhất, chính là đóa hoa sen trên trên đầu Trương Thác.
Hoa sen đứng yên lại bắt đầu xoay theo hướng ngược lại, ánh sáng màu tím càng ngày càng đậm, vô số tấm màng mỏng rủ xuống từ hoa sen, giống như kén tằm, quây quanh Trương Thác.
Trong trời đất, lại yên tĩnh trở lại.
Vào giờ khắc này, kén khí đang bọc quanh Trương Thác kia, dường như trở thanh trung tâm. Ánh tím chiếu sáng hơn nửa mặt biển, mây đen trên trời như bị xua đi, lộ ra ánh trăng ẩn núp đăng sau.
Ánh trăng rực rỡ chiếu lên kén khí màu tím, khúc xạ lại trên mặt biển.
Cá Mập Điên đang đánh nhau với Sài Vạn Hoành nhìn chằm chằm vào kén khí trên mặt biển, khẽ nói: “Thiên địa dị tượng, đã bao lâu rồi, chưa thấy thiên địa dị tượng”
Sài Vạn Hoành cười lớn: “Đồ của Lục Tiên, tất là trời chọn người”
“Vậy có phải đã nói lên, người này..” Cá Mập Điên híp mắt, sau đó thân hình bạo động, phóng thẳng về phía kén khí: “Càng không thể lưu lại!”
“Cậu dám!” Sài Vạn Hoành hét lớn, đồng thời đuổi theo Cá Mập Điên.
Khỉ Đột Khổng Lồ đứng ở xa, cũng không đứng yên, gầm lớn đấm ngực, đi đến phía kén khí.
Đám Mộc Hanh, Nàng Rắn cũng xông về phía kén khí kia.
Trên cột buồm của du thuyền, xuất hiện Rắn Nước đã lâu không thấy, tay cầm con dao sắc bén, đâm thẳng về phía kén khí kia.
Bất cứ ai cũng có thể nhìn ra, trên người Trương Thác đang phát sinh dị biến. Loại dị biến này chưa ai từng thấy bao giờ, cũng không ai biết dị biến lần này có ảnh hưởng thế nào tới Trương Thác. Nhưng bọn họ biết rõ trong lòng, là kẻ thù của Trương Thác, tuyệt đối không thể để dị biến này được tiếp tục.
Con dao sắc bén trong tay Rắn Nước, đâm về phía kén khí.
Nhưng trong nháy mắt động vào kén khí, một tia ánh màu tím bộc ra ngoài, Rắn Nước bị ánh sáng này đánh bay ra ngoài.