Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2016
Chương 2016:
Sau khi người thanh niên đẹp trai cười cười với ông Đổng thì vội vàng đi theo.
Chờ hai người rời khỏi nơi ghi danh thì anh ta vươn cánh †ay như rắn tinh ôm lấy chị Tuệ vô cùng tự nhiên, trên mặt mang theo sự bất mãn, nói: “Cục cưng, không phải em nói đã †hu xếp xong rồi sao, sao lão già kia vẫn không cho anh cơ hội để thể hiện”
“Yên tâm, người mà ông ta tìm sẽ không quay lại, ngày mai anh nhất định sẽ được lên sàn đấu” Chị Tuệ vô cùng tự tin mà nói.
“Vậy thì tốt rồi” Người thanh niên đẹp trai mở miệng.
Cùng lúc đó, ở trên biển cả bao la.
Trương Thác đang tự điều khiển một chiếc du thuyền hạng sang, đi về phía vùng biển quốc tế.
Đăng sau chiếc du thuyên mà Trương Thác điều khiển, Báo Săn và Tắc Kè Hoa cũng đang lái một chiếc thuyền, bọn họ không nhanh không chậm, hai bên dường như đã đạt được sự ăn ý nào đó.
Biển rộng mênh mông trở nên yên tĩnh hơn rất nhiều vào buổi tối.
Ánh trăng lơ lửng ở trên bầu trời cao, bị mây đen che phủ một nửa.
Một chiếc du thuyền thong thả chạy ở giữa vùng biển quốc tế. Rõ ràng sắc trời đã tối đen, nhưng trên du thuyền một chút ánh đèn cũng không có, có vẻ yên tĩnh đến đáng sợ.
Trên boong của du thuyền, Trương Thác mang một bộ đồng phục đầu bếp, đang lẳng lặng ngồi xếp bằng ở đây, hai mắt khép hờ, hơi thở bình tĩnh.
Cách du thuyền này không xa, còn có một chiếc du thuyền khác, cũng lắng lặng lênh đênh trên mặt biển, cũng không có ánh đèn, yên tĩnh không một tiếng động.
Vào lúc này, thời gian dường như đã đóng băng, thứ duy nhất còn động đó chính là đám mây đen che kín nửa vầng trăng.
Một trận cuồng phong thổi tới, mây đen dần dần che khuất ánh trăng, tần suất của sóng biển càng ngày càng lớn, cuối cùng dần dần biến thành bọt sóng, du thuyền bắt đầu lắc lư theo từng đợt sóng.
Ở giữa hai chiếc du thuyền trên mặt biển dần dần hình thành một cái lốc xoáy, nước biển xung quanh lập tức trở nên hỗn loạn bởi vì lốc xoáy. Trong bóng đêm, một cánh tay trắng bạch đáng sợ đột nhiên vươn ra từ trung tâm của lốc xoáy, sau đó là một bóng người ướt đầm đìa từ từ xuất hiện, bóng người đó hít sâu một hơi, mắt nhìn bầu trời.
Lốc xoáy trên mặt biển dân dần biến mất bởi vì sự xuất hiện của người này, bóng dáng người này lặng lẽ đứng trên mặt biển không có động tác gì, cũng không nói tiếng nào.
Trên bầu trời, đột nhiên vang lên một tiếng kêu, một con chim lớn có sải cánh rộng khoảng hai mét, nhìn kỹ thì trên lưng con chim có một bóng người. Sau khi con chim lớn bay đến thì không ngừng lượn quanh ở trên bầu trời.
“Chọn một nơi như vậy, xem ra con cháu của Lục Giả Hành cũng rất có tự tin” Có một giọng nói vang lên từ trong bóng đêm.
“Ông là Rắn Nước, đây có thể được xem là sàn đấu chính của ông” Bóng người đang đứng ở trên mặt biển đột nhiên lên tiếng, nhìn về phía chiếc du thuyền đối diện Trương Thác.
Trên cột buồm của du thuyền, không biết từ khi nào đã xuất hiện một bóng người, ông ta đứng ở nơi cao nhất của cột buồm: “Vẫn là Lão Cá Mực như ông mới càng thích hợp với biển rộng, tất cả mọi người đều đã đến đông đủ sao?”
“Vẫn còn thiếu một ít” Sắc mặt của người được gọi là Lão Cá Mực tái nhợt đến đáng sợ, giống như làn da bị ngâm lâu dưới nước, có chút sưng vù, tái nhợt không còn chút máu: “Chắc là sẽ nhanh thôi”
“Người của thằng nhóc kia đâu?” Rắn Nước ở trên cột bưồm nhìn về phía chiếc du thuyền Trương Thác đang đứng: “Chuyện này ngàn vạn lần không cần truyền ra ngoài, đừng để người ta nói Phản Tổ Minh chúng ta ức hiếp một đứa trẻ.”
“Đùng đoàng!”
Một tia chớp đột nhiên xẹt qua trên bầu trời đêm tĩnh lặng.
Sau khi người thanh niên đẹp trai cười cười với ông Đổng thì vội vàng đi theo.
Chờ hai người rời khỏi nơi ghi danh thì anh ta vươn cánh †ay như rắn tinh ôm lấy chị Tuệ vô cùng tự nhiên, trên mặt mang theo sự bất mãn, nói: “Cục cưng, không phải em nói đã †hu xếp xong rồi sao, sao lão già kia vẫn không cho anh cơ hội để thể hiện”
“Yên tâm, người mà ông ta tìm sẽ không quay lại, ngày mai anh nhất định sẽ được lên sàn đấu” Chị Tuệ vô cùng tự tin mà nói.
“Vậy thì tốt rồi” Người thanh niên đẹp trai mở miệng.
Cùng lúc đó, ở trên biển cả bao la.
Trương Thác đang tự điều khiển một chiếc du thuyền hạng sang, đi về phía vùng biển quốc tế.
Đăng sau chiếc du thuyên mà Trương Thác điều khiển, Báo Săn và Tắc Kè Hoa cũng đang lái một chiếc thuyền, bọn họ không nhanh không chậm, hai bên dường như đã đạt được sự ăn ý nào đó.
Biển rộng mênh mông trở nên yên tĩnh hơn rất nhiều vào buổi tối.
Ánh trăng lơ lửng ở trên bầu trời cao, bị mây đen che phủ một nửa.
Một chiếc du thuyền thong thả chạy ở giữa vùng biển quốc tế. Rõ ràng sắc trời đã tối đen, nhưng trên du thuyền một chút ánh đèn cũng không có, có vẻ yên tĩnh đến đáng sợ.
Trên boong của du thuyền, Trương Thác mang một bộ đồng phục đầu bếp, đang lẳng lặng ngồi xếp bằng ở đây, hai mắt khép hờ, hơi thở bình tĩnh.
Cách du thuyền này không xa, còn có một chiếc du thuyền khác, cũng lắng lặng lênh đênh trên mặt biển, cũng không có ánh đèn, yên tĩnh không một tiếng động.
Vào lúc này, thời gian dường như đã đóng băng, thứ duy nhất còn động đó chính là đám mây đen che kín nửa vầng trăng.
Một trận cuồng phong thổi tới, mây đen dần dần che khuất ánh trăng, tần suất của sóng biển càng ngày càng lớn, cuối cùng dần dần biến thành bọt sóng, du thuyền bắt đầu lắc lư theo từng đợt sóng.
Ở giữa hai chiếc du thuyền trên mặt biển dần dần hình thành một cái lốc xoáy, nước biển xung quanh lập tức trở nên hỗn loạn bởi vì lốc xoáy. Trong bóng đêm, một cánh tay trắng bạch đáng sợ đột nhiên vươn ra từ trung tâm của lốc xoáy, sau đó là một bóng người ướt đầm đìa từ từ xuất hiện, bóng người đó hít sâu một hơi, mắt nhìn bầu trời.
Lốc xoáy trên mặt biển dân dần biến mất bởi vì sự xuất hiện của người này, bóng dáng người này lặng lẽ đứng trên mặt biển không có động tác gì, cũng không nói tiếng nào.
Trên bầu trời, đột nhiên vang lên một tiếng kêu, một con chim lớn có sải cánh rộng khoảng hai mét, nhìn kỹ thì trên lưng con chim có một bóng người. Sau khi con chim lớn bay đến thì không ngừng lượn quanh ở trên bầu trời.
“Chọn một nơi như vậy, xem ra con cháu của Lục Giả Hành cũng rất có tự tin” Có một giọng nói vang lên từ trong bóng đêm.
“Ông là Rắn Nước, đây có thể được xem là sàn đấu chính của ông” Bóng người đang đứng ở trên mặt biển đột nhiên lên tiếng, nhìn về phía chiếc du thuyền đối diện Trương Thác.
Trên cột buồm của du thuyền, không biết từ khi nào đã xuất hiện một bóng người, ông ta đứng ở nơi cao nhất của cột buồm: “Vẫn là Lão Cá Mực như ông mới càng thích hợp với biển rộng, tất cả mọi người đều đã đến đông đủ sao?”
“Vẫn còn thiếu một ít” Sắc mặt của người được gọi là Lão Cá Mực tái nhợt đến đáng sợ, giống như làn da bị ngâm lâu dưới nước, có chút sưng vù, tái nhợt không còn chút máu: “Chắc là sẽ nhanh thôi”
“Người của thằng nhóc kia đâu?” Rắn Nước ở trên cột bưồm nhìn về phía chiếc du thuyền Trương Thác đang đứng: “Chuyện này ngàn vạn lần không cần truyền ra ngoài, đừng để người ta nói Phản Tổ Minh chúng ta ức hiếp một đứa trẻ.”
“Đùng đoàng!”
Một tia chớp đột nhiên xẹt qua trên bầu trời đêm tĩnh lặng.