Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1997
Chương 1997:
Trương Thác cảm giác vẫn là giao thủ với con người thì lúc này, Trương Thác đang phải đối phó với một con dã thú nắm giữ khí.
Trong mỗi đợt tấn công của người đàn ông trung niên đều kèm theo một tiếng gào thét, từng chiêu đánh trúng bộ phận yếu hại trên người Trương Thác, muốn xé rách tứ chỉ của Trương Thác. Trương Thác lia mắt nhìn chung quanh. Anh biết rõ nếu mình còn tiếp tục đánh nhau kiểu này với đối phương thì sẽ có khả năng bại trận bất cứ khi nào. Bây giờ việc duy nhất mà anh có thể làm là vừa đánh vừa lui. Mặc dù tốc độ không nhanh bằng đối phương, nhưng dù sao cũng thoải mái hơn là không có lúc nào không nằm dưới công kích của đối phương.
Nghĩ là làm, sau khi chịu đựng một chiêu của đối phương, Trương Thác thuận thế rơi xuống vách núi, chạy về phía chân núi.
“Muốn chạy hả? Mày lấy cái gì mà chạy!” Người đàn ông trung niên hét lớn, nhanh chóng đuổi theo Trương Thác.
Người đàn ông trung niên cũng nhào xuống vách đá, nhưng nhảy xuống rồi lại không thấy bóng dáng Trương Thác.
“Trốn? Mày có thể trốn được sao?” người đàn ông trung niên cười lạnh, ánh mắt tràn đầy tàn nhẫn, nhảy xuống bên dưới. Khi người đàn ông trung niên đang lơ lửng trong không trung thì chợt cảm nhận được một cơn gió đánh úp từ đằng sau. Ông ta thâm mắng một tiếng nham hiểm, lúc này ông ta đang ở giữa không trung, không thể xoay người nên chỉ còn cách cuống quýt co người lại, đồng thời hai tay chém ra đằng sau. Ngay sau đó người đàn ông trung niên có thể nhận thấy rõ ràng phần ngực của mình lạnh buốt, thân thể cũng bay ra xa khỏi vách núi vì cú phách vừa rồi.
Thấy người đàn ông trung niên thoáng chốc đã bỏ chạy mười mấy mét, Trương Thác thầm kêu đáng tiếc, thu hồi đoạn kiếm xoay người tiến vào hang động đẳng sau. Trương Thác ngồi một mình trên đảo Bồng Lai, chờ đợi cao thủ khắp nơi tới đây. Anh muốn trải qua nguy cơ sống còn, nhưng không có nghĩa là không dự phòng cho mình.
Năm tháng để lại rất nhiều hang động đan xen phức tạp như tổ kiến trong vách núi trên đảo Bồng Lai. Trong khoảng thời gian gần đây, Trương Thác đã mày mò biết rõ về các hang động trong vách núi của đảo Bồng Lai, chính là để lại đường lui cho mình, một khi gặp phải kẻ địch không thể đối phó thì mình sẽ bỏ chạy từ nơi này.
Vừa rồi, Trương Thác đã trốn ngay tại lối vào hang động, cho người đàn ông trung niên một nhát dao. Tiếc rằng đối phương phản ứng quá nhanh, Trương Thác chỉ có thể cứa trúng lớp da bên ngoài mà thôi.
Trương Thác vừa xoay người chui vào trong hang thì nghe thấy tiếng hô truyền tới từ đằng sau, người đàn ông trung niên đã đuổi theo vào trong hang. Mặc dù tốc độ của ông ta rất nhanh, nhưng trong hang động đan xen phức tạp này, ưu thế đó chẳng được phát huy là mấy. Ngược lại là Trương Thác mượn địa hình quen thuộc bên trong sẽ đột nhiên chui ra từ đường hầm nào đó đánh lén người đàn ông trung niên một phát.
Mặc dù Trương Thác đánh lén không thể gây tổn thương mang tính thực chất cho người đàn ông trung niên, nhưng lại khiến ông ta rất phiền lòng, cực kỳ bực bội.
“Họ Trương, mày chỉ biến trốn đông trốn tây thôi hả?” người đàn ông trung niên hét lên, tiếng kêu không ngừng vang vọng trong hang động. Nhóm lên chính trên app truyện hola nhé!
Trương Thác không đáp lời, vẫn ẩn nấp trong bóng tối như một con rắn độc, thỉnh thoảng lại ngoi đầu lên đánh lén một phát. Có thể thấy được báo ảnh bam trùm trên cơ thể người đàn ông trung niên càng ngày càng ngưng thực, trong mắt người đàn ông trung niên cũng càng ngày càng trở nên bạo ngược.
“GRỪ!” Người đàn ông trung niên cất tiếng thú rống, điên cuồng đâm vào tường đá trước mặt. Tường đá sao chịu nổi sự va chạm của cao thủ Ngưng Khí Cảnh hậu kỳ, nhất thời bị đụng thủng một lỗ, cả ngọn núi cũng rung chuyển dữ dội.
Trương Thác nấp trong hang, nhìn đá vụn không ngừng rơi xuống, âm thầm mắng đồ điên. Người đàn ông trung niên làm vậy rất có khả năng sẽ dẫn tới sơn thể sập xuống.
“Trốn đi, mày trốn tiếp đi, để tao xem mày có thể trốn tới khi nào, ha ha ha ha!” Người đàn ông trung niên điên cuồng cười, không ngừng va chạm vào tường đá trong hang. Ngọn núi càng rung chuyển mạnh hơn.
Hiển nhiên Trương Thác không thể nào trốn ở đây được nữa. Anh nhắm ngay một cơ hội, đi vòng ra sau lưng người đàn ông trung niên rồi chạy ra ngoài hang động.
Trương Thác cảm giác vẫn là giao thủ với con người thì lúc này, Trương Thác đang phải đối phó với một con dã thú nắm giữ khí.
Trong mỗi đợt tấn công của người đàn ông trung niên đều kèm theo một tiếng gào thét, từng chiêu đánh trúng bộ phận yếu hại trên người Trương Thác, muốn xé rách tứ chỉ của Trương Thác. Trương Thác lia mắt nhìn chung quanh. Anh biết rõ nếu mình còn tiếp tục đánh nhau kiểu này với đối phương thì sẽ có khả năng bại trận bất cứ khi nào. Bây giờ việc duy nhất mà anh có thể làm là vừa đánh vừa lui. Mặc dù tốc độ không nhanh bằng đối phương, nhưng dù sao cũng thoải mái hơn là không có lúc nào không nằm dưới công kích của đối phương.
Nghĩ là làm, sau khi chịu đựng một chiêu của đối phương, Trương Thác thuận thế rơi xuống vách núi, chạy về phía chân núi.
“Muốn chạy hả? Mày lấy cái gì mà chạy!” Người đàn ông trung niên hét lớn, nhanh chóng đuổi theo Trương Thác.
Người đàn ông trung niên cũng nhào xuống vách đá, nhưng nhảy xuống rồi lại không thấy bóng dáng Trương Thác.
“Trốn? Mày có thể trốn được sao?” người đàn ông trung niên cười lạnh, ánh mắt tràn đầy tàn nhẫn, nhảy xuống bên dưới. Khi người đàn ông trung niên đang lơ lửng trong không trung thì chợt cảm nhận được một cơn gió đánh úp từ đằng sau. Ông ta thâm mắng một tiếng nham hiểm, lúc này ông ta đang ở giữa không trung, không thể xoay người nên chỉ còn cách cuống quýt co người lại, đồng thời hai tay chém ra đằng sau. Ngay sau đó người đàn ông trung niên có thể nhận thấy rõ ràng phần ngực của mình lạnh buốt, thân thể cũng bay ra xa khỏi vách núi vì cú phách vừa rồi.
Thấy người đàn ông trung niên thoáng chốc đã bỏ chạy mười mấy mét, Trương Thác thầm kêu đáng tiếc, thu hồi đoạn kiếm xoay người tiến vào hang động đẳng sau. Trương Thác ngồi một mình trên đảo Bồng Lai, chờ đợi cao thủ khắp nơi tới đây. Anh muốn trải qua nguy cơ sống còn, nhưng không có nghĩa là không dự phòng cho mình.
Năm tháng để lại rất nhiều hang động đan xen phức tạp như tổ kiến trong vách núi trên đảo Bồng Lai. Trong khoảng thời gian gần đây, Trương Thác đã mày mò biết rõ về các hang động trong vách núi của đảo Bồng Lai, chính là để lại đường lui cho mình, một khi gặp phải kẻ địch không thể đối phó thì mình sẽ bỏ chạy từ nơi này.
Vừa rồi, Trương Thác đã trốn ngay tại lối vào hang động, cho người đàn ông trung niên một nhát dao. Tiếc rằng đối phương phản ứng quá nhanh, Trương Thác chỉ có thể cứa trúng lớp da bên ngoài mà thôi.
Trương Thác vừa xoay người chui vào trong hang thì nghe thấy tiếng hô truyền tới từ đằng sau, người đàn ông trung niên đã đuổi theo vào trong hang. Mặc dù tốc độ của ông ta rất nhanh, nhưng trong hang động đan xen phức tạp này, ưu thế đó chẳng được phát huy là mấy. Ngược lại là Trương Thác mượn địa hình quen thuộc bên trong sẽ đột nhiên chui ra từ đường hầm nào đó đánh lén người đàn ông trung niên một phát.
Mặc dù Trương Thác đánh lén không thể gây tổn thương mang tính thực chất cho người đàn ông trung niên, nhưng lại khiến ông ta rất phiền lòng, cực kỳ bực bội.
“Họ Trương, mày chỉ biến trốn đông trốn tây thôi hả?” người đàn ông trung niên hét lên, tiếng kêu không ngừng vang vọng trong hang động. Nhóm lên chính trên app truyện hola nhé!
Trương Thác không đáp lời, vẫn ẩn nấp trong bóng tối như một con rắn độc, thỉnh thoảng lại ngoi đầu lên đánh lén một phát. Có thể thấy được báo ảnh bam trùm trên cơ thể người đàn ông trung niên càng ngày càng ngưng thực, trong mắt người đàn ông trung niên cũng càng ngày càng trở nên bạo ngược.
“GRỪ!” Người đàn ông trung niên cất tiếng thú rống, điên cuồng đâm vào tường đá trước mặt. Tường đá sao chịu nổi sự va chạm của cao thủ Ngưng Khí Cảnh hậu kỳ, nhất thời bị đụng thủng một lỗ, cả ngọn núi cũng rung chuyển dữ dội.
Trương Thác nấp trong hang, nhìn đá vụn không ngừng rơi xuống, âm thầm mắng đồ điên. Người đàn ông trung niên làm vậy rất có khả năng sẽ dẫn tới sơn thể sập xuống.
“Trốn đi, mày trốn tiếp đi, để tao xem mày có thể trốn tới khi nào, ha ha ha ha!” Người đàn ông trung niên điên cuồng cười, không ngừng va chạm vào tường đá trong hang. Ngọn núi càng rung chuyển mạnh hơn.
Hiển nhiên Trương Thác không thể nào trốn ở đây được nữa. Anh nhắm ngay một cơ hội, đi vòng ra sau lưng người đàn ông trung niên rồi chạy ra ngoài hang động.