Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1953
Chương 1953:
Trương Thác ngẩng đầu lên, không gian tối om, không thấy điểm cuối. Khi Trương Thác lấy di động mở đèn pin ra, trên đỉnh đầu của anh, bóng tối như có thể nuốt chửng ánh sáng. Trương Thác biết bởi vì bên trên quá cao, khoảng cách soi sáng của đèn pin không thể đạt tới mức đó.
Trương Thác cầm đèn pin lia qua, thấy bốn chữ cái in trên cửa đá trước mặt: Lăng mộ Tây Hạ!
Ba chữ này đã được viết từ rất xa xưa, nét chữ đều phai nhòa, hơn nữa chất liệu khác giống hệt cửa đá bên dưới.
Trương Thác không khỏi chấn động.
“Chẳng lẽ đây mới là vương lăng chân chính? Mấy cái ở trên chẳng qua là tung hỏa mù?”
Lúc này, Dương Đức Phi đang ở trong căn nhà tranh bên cạnh vương lăng đã thay một bộ quần áo sạch sẽ, lấy một cây bút lông, một tờ giấy, mài mực.
“Hiện nay lăng mộ Tây Hạ đã mở, truyền thừa sắp hiện thế.
Ta gác mộ đã sáu mươi tám năm, hậu duệ Tây Hạ cũng nên trở về. Nhớ khi xưa hậu duệ Tây Hạ phồn thịnh cỡ nào, xây dựng lăng mộ bề ngoài này. Nhưng ngày nay dòng dõi Tây Hạ chỉ còn một mình tiểu chủ nhân, nếu tiểu chủ nhân có thể nhận được truyền thừa Tây Hạ thì dù ta chết cũng sáng mắt”
Dương Đức Phi cầm bút viết lên giấy.
Trước lăng mộ dưới lòng đất, Trương Thác hít sâu một hơi, sau đó đặt hai tay lên cửa đá, dùng sức đẩy. Cửa đá dày nặng đến tận mấy tấn, hơn nữa đã mấy trăm năm không nhúc nhích, đã dần dần hòa thành một thể với tường đá chung quanh. Trương Thác phải dùng hết sức lực mới có thể đẩy được cánh cửa đá này.
Vô số mảnh vụn rơi xuống đầu Trương Thác. Khi cửa đá bị mở ra một khe hở chỉ có một centimet, linh khí cuồng bạo trào ra từ khe hở tức khắc lấp đầy vị trí mà Trương Thác đang đứng.
“Linh khí cuồng bạo quá!” Trương Thác kinh hãi. Linh khí ở nơi này còn cuồng bạo hơn cả linh khí ở lối vào địa cung.
Trương Thác không biết rằng linh khí ở đây cuồng bạo là vì Cực Cảnh Nhất Kiếm của Dương Đức Phi lúc chiến đấu với Mạc Lý Hầu, phá hủy cấm chế sao cửa đá. Không thì Trương Thác sẽ không thể nào đẩy được cửa đá này. Trong thiên hạ cũng chẳng mấy ai có thể đẩy nổi cánh cửa đá này.
Linh khí cuồng bạo càn quét, vô số đã vụn rơi xuống, cảnh tượng cứ như thể toàn bộ huyệt mộ dưới lòng đất sẽ sập xuống bất cứ lúc nào. Cũng may tình huống này chỉ kéo dài mấy giây, sau đó nhanh chóng khôi phục bình tĩnh.
Trương Thác lại đẩy cửa đá, đã không còn cố sức như lúc nãy. Khi mở ra lối vào rộng bằng một người, Trương Thác tiến vào.
Bên trong cửa đá, không khí đục ngầu tràn vào phổi của Trương Thác, nói cho Trương Thác biết đã lâu lắm rồi không có người tiến vào nơi này. Đằng sau cánh cửa tối om, Trương Thác dựa vào ánh sáng đèn pin trên di động quan sát khu vực này.
Đây là một hang động rộng lớn, không nhìn thấy giới hạn.
Trương Thác không rõ tại sao bên trong lăng mộ Tây Hạ lại có không gian rộng lớn đến thế. Trương Thác rút kiếm tiến lên, đột nhiên một tia sáng lạnh chém về phía Trương Thác trong bóng đêm. Trương Thác theo bản năng xoay người, quơ tay đâm về phía đó. Nhưng Trương Thác vừa đâm ra một nhát kiếm thì hai bên cạnh anh lại toát ra hai tia sáng lạnh chém tới.
“Không có bất cứ sát khí nào, cũng không có tiếng hít thở, là khôi lỗi cơ quan!” Trương Thác lập tức phân tích được thứ đánh úp mình trong bóng đêm là cái gì.
Thực lực của khôi lỗi cơ quan rất mạnh, nhưng chỉ cần biết được nhược điểm của nó thì sẽ không bị khôi lỗi đồn ép cho quá chất vật. Trương Thác liên tục chém mấy nhát kiếm, thấy một tia sáng lạnh đã sắp đâm trúng cổ mình lại đột nhiên khựng lại. Trương Thác thích nghỉ với bóng tối trước mắt, nhìn ba khôi lỗi cơ quan dừng động tác, thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Khôi lỗi cơ quan này mang theo vũ khí sắc bén đầy người, lại không sợ bị khí công kích, nếu không biết nhược điểm mà bị nó quấn lấy thì thật sự rất khó đối phó.
Trương Thác không đụng chạm lung tung, đứng tại chỗ thích nghi với bóng tối trong hang động, đồng thời cầm đèn pin quan sát chung quanh. Khi Trương Thác lướt qua khắp nơi, chiếu sáng tới một chỗ thì bỗng ngây ngẩn cả người, đồng thời Trương Thác cảm thấy lông tơ trên người mình đều dựng đứng. Anh cảm thấy may mắn vì vừa rồi mình không đi lại lung tung. Bởi vì ngay tại chỗ Trương Thác vừa thấy có tới mấy trăm con khôi lỗi cơ quan xếp thành đội hình vuông như đang bảo vệ thứ gì đó. Cho dù là Trương Thác thấy trận thế như vậy cũng không khỏi nuốt nước miếng.
Trương Thác ngẩng đầu lên, không gian tối om, không thấy điểm cuối. Khi Trương Thác lấy di động mở đèn pin ra, trên đỉnh đầu của anh, bóng tối như có thể nuốt chửng ánh sáng. Trương Thác biết bởi vì bên trên quá cao, khoảng cách soi sáng của đèn pin không thể đạt tới mức đó.
Trương Thác cầm đèn pin lia qua, thấy bốn chữ cái in trên cửa đá trước mặt: Lăng mộ Tây Hạ!
Ba chữ này đã được viết từ rất xa xưa, nét chữ đều phai nhòa, hơn nữa chất liệu khác giống hệt cửa đá bên dưới.
Trương Thác không khỏi chấn động.
“Chẳng lẽ đây mới là vương lăng chân chính? Mấy cái ở trên chẳng qua là tung hỏa mù?”
Lúc này, Dương Đức Phi đang ở trong căn nhà tranh bên cạnh vương lăng đã thay một bộ quần áo sạch sẽ, lấy một cây bút lông, một tờ giấy, mài mực.
“Hiện nay lăng mộ Tây Hạ đã mở, truyền thừa sắp hiện thế.
Ta gác mộ đã sáu mươi tám năm, hậu duệ Tây Hạ cũng nên trở về. Nhớ khi xưa hậu duệ Tây Hạ phồn thịnh cỡ nào, xây dựng lăng mộ bề ngoài này. Nhưng ngày nay dòng dõi Tây Hạ chỉ còn một mình tiểu chủ nhân, nếu tiểu chủ nhân có thể nhận được truyền thừa Tây Hạ thì dù ta chết cũng sáng mắt”
Dương Đức Phi cầm bút viết lên giấy.
Trước lăng mộ dưới lòng đất, Trương Thác hít sâu một hơi, sau đó đặt hai tay lên cửa đá, dùng sức đẩy. Cửa đá dày nặng đến tận mấy tấn, hơn nữa đã mấy trăm năm không nhúc nhích, đã dần dần hòa thành một thể với tường đá chung quanh. Trương Thác phải dùng hết sức lực mới có thể đẩy được cánh cửa đá này.
Vô số mảnh vụn rơi xuống đầu Trương Thác. Khi cửa đá bị mở ra một khe hở chỉ có một centimet, linh khí cuồng bạo trào ra từ khe hở tức khắc lấp đầy vị trí mà Trương Thác đang đứng.
“Linh khí cuồng bạo quá!” Trương Thác kinh hãi. Linh khí ở nơi này còn cuồng bạo hơn cả linh khí ở lối vào địa cung.
Trương Thác không biết rằng linh khí ở đây cuồng bạo là vì Cực Cảnh Nhất Kiếm của Dương Đức Phi lúc chiến đấu với Mạc Lý Hầu, phá hủy cấm chế sao cửa đá. Không thì Trương Thác sẽ không thể nào đẩy được cửa đá này. Trong thiên hạ cũng chẳng mấy ai có thể đẩy nổi cánh cửa đá này.
Linh khí cuồng bạo càn quét, vô số đã vụn rơi xuống, cảnh tượng cứ như thể toàn bộ huyệt mộ dưới lòng đất sẽ sập xuống bất cứ lúc nào. Cũng may tình huống này chỉ kéo dài mấy giây, sau đó nhanh chóng khôi phục bình tĩnh.
Trương Thác lại đẩy cửa đá, đã không còn cố sức như lúc nãy. Khi mở ra lối vào rộng bằng một người, Trương Thác tiến vào.
Bên trong cửa đá, không khí đục ngầu tràn vào phổi của Trương Thác, nói cho Trương Thác biết đã lâu lắm rồi không có người tiến vào nơi này. Đằng sau cánh cửa tối om, Trương Thác dựa vào ánh sáng đèn pin trên di động quan sát khu vực này.
Đây là một hang động rộng lớn, không nhìn thấy giới hạn.
Trương Thác không rõ tại sao bên trong lăng mộ Tây Hạ lại có không gian rộng lớn đến thế. Trương Thác rút kiếm tiến lên, đột nhiên một tia sáng lạnh chém về phía Trương Thác trong bóng đêm. Trương Thác theo bản năng xoay người, quơ tay đâm về phía đó. Nhưng Trương Thác vừa đâm ra một nhát kiếm thì hai bên cạnh anh lại toát ra hai tia sáng lạnh chém tới.
“Không có bất cứ sát khí nào, cũng không có tiếng hít thở, là khôi lỗi cơ quan!” Trương Thác lập tức phân tích được thứ đánh úp mình trong bóng đêm là cái gì.
Thực lực của khôi lỗi cơ quan rất mạnh, nhưng chỉ cần biết được nhược điểm của nó thì sẽ không bị khôi lỗi đồn ép cho quá chất vật. Trương Thác liên tục chém mấy nhát kiếm, thấy một tia sáng lạnh đã sắp đâm trúng cổ mình lại đột nhiên khựng lại. Trương Thác thích nghỉ với bóng tối trước mắt, nhìn ba khôi lỗi cơ quan dừng động tác, thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Khôi lỗi cơ quan này mang theo vũ khí sắc bén đầy người, lại không sợ bị khí công kích, nếu không biết nhược điểm mà bị nó quấn lấy thì thật sự rất khó đối phó.
Trương Thác không đụng chạm lung tung, đứng tại chỗ thích nghi với bóng tối trong hang động, đồng thời cầm đèn pin quan sát chung quanh. Khi Trương Thác lướt qua khắp nơi, chiếu sáng tới một chỗ thì bỗng ngây ngẩn cả người, đồng thời Trương Thác cảm thấy lông tơ trên người mình đều dựng đứng. Anh cảm thấy may mắn vì vừa rồi mình không đi lại lung tung. Bởi vì ngay tại chỗ Trương Thác vừa thấy có tới mấy trăm con khôi lỗi cơ quan xếp thành đội hình vuông như đang bảo vệ thứ gì đó. Cho dù là Trương Thác thấy trận thế như vậy cũng không khỏi nuốt nước miếng.