Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1950
Chương 1950:
Khi các loại tình báo truyền vào tai các thế lực lớn thì Trương Thác cũng nhận được tình báo tương tự. Trương Thác ngồi trong đại sảnh khách sạn Tân Hoa, mỉm cười nhìn tin tức này. Cái anh muốn chính là hiệu quả như vậy. Trong tình huống thế cục ở Châu Xuyên đang rung chuyển, trước tiên dọa lùi một đám đạo chích thì Lâm Ngữ Lam mới không bị liên lụy.
Hơn chín giờ tối, hai chị em Tô Vân Cẩm trở về khách sạn.
Hai ngươi phát hiện vẻ mặt của đám người trong khách sạn mình nhìn khác nhau, không còn khinh thường như trước mà lại có chút kiêng kỵ mạng lưới tình báo của Tô thị cũng đã báo cho họ biết tin hai người kia đã chết. Hai người biết rõ sự kiêng ky của mọi người có liên quan tới chuyện này.
Xảy ra chuyện hai nam nữ kia bỏ mình, Cửu Cục cũng phải chịu áp lực từ nhiều phía, hầu như có 90% thế lực yêu cầu mở địa cung cùng nhau thăm dò. Thậm chí có người cố ý tung tin Cửu Cục muốn mượn cơ hội này để diệt trừ dị kỷ.
Dưới sức áp như vậy, Cửu Cục không còn cách nào khác, mười giờ tối tuyên bố tin tức sẽ mở địa cung một tiếng sau, lúc đó tất cả thế lực sẽ cùng nhau tiến vào địa cung.
Mười một giờ đêm.
Trương Thác ngồi ở đại sảnh khách sạn thấy hơn trăm người đang tập hợp trước cửa khách sạn, sau đó cùng nhau tới địa cung dưới sự dẫn dắt của Cửu Cục. Thấy đám người này tràn ddầy hào hứng, trong lòng Trương Thác chợt nảy sinh hưng phấn, ngay cả chính Trương Thác cũng không rõ cảm xúc hưng phấn này từ đâu ra. Cảm giác này khiến Trương Thác hoảng hốt.
Chắc chắn có thứ gì đó trong địa cung đang ảnh hưởng tới mình. Rốt cuộc đó là thứ gì?! Cảm giác phấn khởi, cảm giác hoảng hốt không rõ nguyên do khiến Trương Thác đứng ngồi không yên. Nhìn một đám thế lực tiến đến địa cung, Trương Thác hít sâu một hơi, rời khỏi khách sạn đi vào bãi đỗ xe, mở cửa ngồi vào trong xe, chạy thẳng tới Chỉ Lăng.
Đêm nay anh phải làm rõ bên dưới địa cung là thứ gì!
Tại Chi Lăng hoang vắng, một vầng trăng tròn treo trên bầu trời, không một bóng chim, không một ngọn cỏ, hoang vu vô cùng. Một căn nhà tranh cách Chi Lăng không xa, chung quanh nhà tranh quây hàng rào, trông như trò trẻ con khi so sánh với tường cao vách sắt của thành thị. Loại hàng rào này không thể dùng để ngăn cản con người, chỉ có tác dụng đề phòng. Một tấc hàng rào, một tấc đất, giữ quy củ thì nó chính là tường đồng vách sắc, còn không giữ quy củ thì hàng rào chẳng có nghĩa lý gì, ngay cả trẻ con cũng không ngăn cản được.
Tiếng động cơ xe hơi đánh vỡ sự yên tĩnh của vương lăng, ánh đèn chiếu sáng căn nhà tranh cô độc. Trước nhà tranh, một thanh kiếm sắt được cắm trên mặt đất, từ khi Trương Thác rời đi cho tới bây giờ vẫn chưa từng nhúc nhích.
Dương Đức Phi nhìn Trương Thác bước xuống xe: “Không có việc gì không bước vào điện Tam Bảo. Nửa đêm cậu tới tìm lão già này không phải là vì muốn uống canh đúng không?”
“Tôi muốn nghe ông kể chuyện xưa” Trương Thác khóa cửa xe, sau đó thành thạo đẩy cửa hàng rào đi vào sân cứ như vào nhà mình: “Thực ra có vấn đề, tôi vẫn đang tò mò”
Dương Đức Phi đứng trước nhà tranh, bày ra tư thế mời.
Trương Thác ngồi trên ghế đá trong sân, ánh trăng trên bầu trời chiếu rọi xuống bàn đá. Dương Đức Phi thở dài nhìn Trương Thác: “Lần trước gặp cậu, cậu còn chưa biết ngự khí, mà nay đã có chút thực lực, không hổ là người được ông ấy chọn”
“Vậy à?” Trương Thác tò mò hỏi: “Ông cũng quen ông ấy à”
Dương Đức Phi cười tự giêu: “Không quen, nhưng người thế hệ chúng tôi ai mà không biết ông ấy? Năm đó… thôi, không nhắc lại năm đó nữa. Nay ông ấy đã không còn ở đây, Sở Thanh cũng bị nhốt trong băng quật trên núi Côn Luân, người năm đó nào là chết nào là tàn, không mấy ai có thể đứng ra. Đáng thương tôi khi đó chỉ được coi là hậu bối, không thể tận mắt chứng kiến phong thái của họ” Dương Đức Phi lắc đầu, vô cùng thổn thức.
Trương Thác nhìn Dương Đức Phi: “Chuyện xảy ra năm đó, ông cũng không biết hả?”
“Không biết” Dương Đức Phi lắc đầu: “Tôi chẳng qua bảy mươi tuổi, khi họ đang tiếu ngạo thiên hạ thì tôi còn chưa chào đời đâu. Đến khi tôi sinh ra, thiên địa này đã thay đổi, khí cũng không còn tồn tại”
“Tại sao lại muốn che giấu khí?” Trương Thác hỏi ra nghỉ hoặc bao lâu nay của mình: “Trong thiên hạ này hình như có không dưới mười vạn người luyện khí mà.
Khi các loại tình báo truyền vào tai các thế lực lớn thì Trương Thác cũng nhận được tình báo tương tự. Trương Thác ngồi trong đại sảnh khách sạn Tân Hoa, mỉm cười nhìn tin tức này. Cái anh muốn chính là hiệu quả như vậy. Trong tình huống thế cục ở Châu Xuyên đang rung chuyển, trước tiên dọa lùi một đám đạo chích thì Lâm Ngữ Lam mới không bị liên lụy.
Hơn chín giờ tối, hai chị em Tô Vân Cẩm trở về khách sạn.
Hai ngươi phát hiện vẻ mặt của đám người trong khách sạn mình nhìn khác nhau, không còn khinh thường như trước mà lại có chút kiêng kỵ mạng lưới tình báo của Tô thị cũng đã báo cho họ biết tin hai người kia đã chết. Hai người biết rõ sự kiêng ky của mọi người có liên quan tới chuyện này.
Xảy ra chuyện hai nam nữ kia bỏ mình, Cửu Cục cũng phải chịu áp lực từ nhiều phía, hầu như có 90% thế lực yêu cầu mở địa cung cùng nhau thăm dò. Thậm chí có người cố ý tung tin Cửu Cục muốn mượn cơ hội này để diệt trừ dị kỷ.
Dưới sức áp như vậy, Cửu Cục không còn cách nào khác, mười giờ tối tuyên bố tin tức sẽ mở địa cung một tiếng sau, lúc đó tất cả thế lực sẽ cùng nhau tiến vào địa cung.
Mười một giờ đêm.
Trương Thác ngồi ở đại sảnh khách sạn thấy hơn trăm người đang tập hợp trước cửa khách sạn, sau đó cùng nhau tới địa cung dưới sự dẫn dắt của Cửu Cục. Thấy đám người này tràn ddầy hào hứng, trong lòng Trương Thác chợt nảy sinh hưng phấn, ngay cả chính Trương Thác cũng không rõ cảm xúc hưng phấn này từ đâu ra. Cảm giác này khiến Trương Thác hoảng hốt.
Chắc chắn có thứ gì đó trong địa cung đang ảnh hưởng tới mình. Rốt cuộc đó là thứ gì?! Cảm giác phấn khởi, cảm giác hoảng hốt không rõ nguyên do khiến Trương Thác đứng ngồi không yên. Nhìn một đám thế lực tiến đến địa cung, Trương Thác hít sâu một hơi, rời khỏi khách sạn đi vào bãi đỗ xe, mở cửa ngồi vào trong xe, chạy thẳng tới Chỉ Lăng.
Đêm nay anh phải làm rõ bên dưới địa cung là thứ gì!
Tại Chi Lăng hoang vắng, một vầng trăng tròn treo trên bầu trời, không một bóng chim, không một ngọn cỏ, hoang vu vô cùng. Một căn nhà tranh cách Chi Lăng không xa, chung quanh nhà tranh quây hàng rào, trông như trò trẻ con khi so sánh với tường cao vách sắt của thành thị. Loại hàng rào này không thể dùng để ngăn cản con người, chỉ có tác dụng đề phòng. Một tấc hàng rào, một tấc đất, giữ quy củ thì nó chính là tường đồng vách sắc, còn không giữ quy củ thì hàng rào chẳng có nghĩa lý gì, ngay cả trẻ con cũng không ngăn cản được.
Tiếng động cơ xe hơi đánh vỡ sự yên tĩnh của vương lăng, ánh đèn chiếu sáng căn nhà tranh cô độc. Trước nhà tranh, một thanh kiếm sắt được cắm trên mặt đất, từ khi Trương Thác rời đi cho tới bây giờ vẫn chưa từng nhúc nhích.
Dương Đức Phi nhìn Trương Thác bước xuống xe: “Không có việc gì không bước vào điện Tam Bảo. Nửa đêm cậu tới tìm lão già này không phải là vì muốn uống canh đúng không?”
“Tôi muốn nghe ông kể chuyện xưa” Trương Thác khóa cửa xe, sau đó thành thạo đẩy cửa hàng rào đi vào sân cứ như vào nhà mình: “Thực ra có vấn đề, tôi vẫn đang tò mò”
Dương Đức Phi đứng trước nhà tranh, bày ra tư thế mời.
Trương Thác ngồi trên ghế đá trong sân, ánh trăng trên bầu trời chiếu rọi xuống bàn đá. Dương Đức Phi thở dài nhìn Trương Thác: “Lần trước gặp cậu, cậu còn chưa biết ngự khí, mà nay đã có chút thực lực, không hổ là người được ông ấy chọn”
“Vậy à?” Trương Thác tò mò hỏi: “Ông cũng quen ông ấy à”
Dương Đức Phi cười tự giêu: “Không quen, nhưng người thế hệ chúng tôi ai mà không biết ông ấy? Năm đó… thôi, không nhắc lại năm đó nữa. Nay ông ấy đã không còn ở đây, Sở Thanh cũng bị nhốt trong băng quật trên núi Côn Luân, người năm đó nào là chết nào là tàn, không mấy ai có thể đứng ra. Đáng thương tôi khi đó chỉ được coi là hậu bối, không thể tận mắt chứng kiến phong thái của họ” Dương Đức Phi lắc đầu, vô cùng thổn thức.
Trương Thác nhìn Dương Đức Phi: “Chuyện xảy ra năm đó, ông cũng không biết hả?”
“Không biết” Dương Đức Phi lắc đầu: “Tôi chẳng qua bảy mươi tuổi, khi họ đang tiếu ngạo thiên hạ thì tôi còn chưa chào đời đâu. Đến khi tôi sinh ra, thiên địa này đã thay đổi, khí cũng không còn tồn tại”
“Tại sao lại muốn che giấu khí?” Trương Thác hỏi ra nghỉ hoặc bao lâu nay của mình: “Trong thiên hạ này hình như có không dưới mười vạn người luyện khí mà.