Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1948
Chương 1948:
Lúc này, đồ ăn cũng được bưng lên bàn. Lâm Ngữ Lam bày ra tư thế mời, bốn người bắt đâu hưởng thụ món ngon trên bàn. Những món ăn do các đầu bếp hàng đầu chế biến này, cho dù Mễ Thanh đã từng là đầu bếp ngự dụng hoàng gia cũng khen không dứt miệng. Khi bốn người đang vừa ăn cơm vừa trò chuyện tâm sự của phụ nữ thì một giọng nói quái dị vang lên.
“Ái chà, đây chẳng phải là hai vị nhân vật lớn hay sao?”
Hai người trẻ tuổi có gương mặt phương tây đi tới. Cách ăn mặc của hai người này đều rất dị hợm, tràn ngập phong cách punk. Người nam mặc áo jacket da, trên vai gắn một dãy gai nhọn, người nữ tết những lọn tóc nhỏ trên đầu, liếm môi nhìn nhóm người Lâm Ngữ Lam, có thể thấy được khuyên lưỡi.
Thấy hai người này, Tô Vân Cẩm và Tô Linh Tử đều mất tự nhiên. Họ vẫn còn nhớ lúc hai người vào ở phòng tổng thống, ánh mắt của hai người này vẫn nhìn chằm chằm vào mình như rắn độc.
Lâm Ngữ Lam nhìn hai người, sao cô lại không nhận ra hai người này muốn kiếm chuyện?
“Sao hai nhân vật lớn lại chạy ra đây ăn cơm? Chẳng lế chỗ các cô ở không phải được hưởng thụ cao cấp nhất hay sao?” Người nam quan sát bốn người Lâm Khinh Châu, bốn mỹ nữ phong cách khác nhau khiến hắn ta rục rịch.
Lâm Khinh Châu nói: “Chúng tôi không quen hai người, mời hai người tránh ra”
“Mỹ nữ, hình như cô còn chưa hiểu rõ tình hình thì phải”
Người nam nhìn Lâm Ngữ Lam: “Ở đây, chúng tôi muốn làm gì thì làm, huống chỉ tôi đang nói chuyện với hai nhân vật lớn, liên quan gì tới cô? Cô muốn ra mặt thay cho hai người này hả?”
Tô Vân Cẩm đứng dậy: “Hai vị, nếu có thắc mắc thì hai người có thể báo cáo với Cửu Cục” Tô Vân Cẩm lôi Cửu Cục ra là để hai người này ném chuột sợ vỡ đồ.
Hai người đều lộ vẻ khinh thường. Người nữ hừ lạnh: “Há mồm là Cửu Cục ngậm mồm là Cửu Cục, các cô thật sự cho rằng chúng tôi sẽ sợ Cửu Cục hả?” Nhóm lên chính trên app truyệnhola nhé!
Lâm Ngữ Lam hít sâu một hơi: “Hai vị, ở đây chém gió cũng chẳng có ý nghĩa gì đâu. Nói đi, mục đích của các người là gì? Chẳng lẽ chỉ muốn diễu võ giương oai trước mặt chúng tôi?”
Nghe Lâm Ngữ Lam nói, hai người này đều nổi giận. Đúng như Lâm Ngữ Lam đã nói, hai người này chỉ muốn diễu võ giương oai, chèn ép hai người được trọ trong căn phòng cao cấp nhất mà thôi. Nhưng chuyện này bị người khác vạch trần thì thật sự mất mặt.
Sắc mặt hai người khó coi nhìn chằm chằm Lâm Ngữ Lam: “Cô muốn tự rước phiền toái hả?”
Tô Vân Cẩm nói: “Hai vị, tôi nghĩ hình như Cửu Cục có quy củ, các người không được ra tay trước mặt người thường đúng không? Nhìn chung quanh đi, chẳng lẽ hai vị muốn làm trái với quy tắc của Cửu Cục?”
“Đừng nhắc tới Cửu Cục với tôi!” Người nam vung tay lên: “Các cô coi trọng Cửu Cục gớm nhỉ, để tôi xem thử hôm nay tôi làm thịt các cô thì Cửu Cục có thể làm gì tôi!”
Tô Vân Cẩm và Tô Linh Tử đồng thời thay đổi sắc mặt, bởi vì hai người rõ ràng nhận thấy một nam một nữ trước mặt tản ra sát khí.
Lâm Ngữ Lam hừ một tiếng, nói như lẩm bẩm: “Các người còn muốn che giấu hả? Nếu chuyện hôm nay bị làm ầm lên, các người có thể báo cáo kết quả với cấp trên hay không thì tôi không dám chắc, nhưng chắc chắn là các người sẽ không thể nào giải thích với chồng tôi được đâu!”
“Ha ha ha hal” Một tiếng cười to vang lên, một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi đứng dậy từ chiếc bàn bên cạnh đám người Lâm Ngữ Lam. Người đàn ông này mặc tây trang giày da, giống như một doanh nhân. Người đàn ông này cúi chào lịch thiệp với Lâm Ngữ Lam, sau đó nói: “Cô Lâm không hổ là người phụ nữ ở bên cạnh quân vương, thái độ gặp nguy không sợ khiến tôi vô cùng bội phục”
Dứt lời, người đàn ông này quay sang nhìn hai nam nữ: “Hai vị, xin tự giới thiệu một chút, tại hạ là Hoắc Tuần, đệ tứ Kiểm Soát Sử của Cửu Cục”
Nghe thấy danh hiệu của người đàn ông này, hai người kia đều chấn động. Kiểm Soát Sử chính là lực lượng nòng cốt của Cửu Cục, Kiểm Soát Sử ít nhất cũng có thực lực Ngưng Khí Cảnh, không phải là hai người họ có thể chống lại.
Lúc này, đồ ăn cũng được bưng lên bàn. Lâm Ngữ Lam bày ra tư thế mời, bốn người bắt đâu hưởng thụ món ngon trên bàn. Những món ăn do các đầu bếp hàng đầu chế biến này, cho dù Mễ Thanh đã từng là đầu bếp ngự dụng hoàng gia cũng khen không dứt miệng. Khi bốn người đang vừa ăn cơm vừa trò chuyện tâm sự của phụ nữ thì một giọng nói quái dị vang lên.
“Ái chà, đây chẳng phải là hai vị nhân vật lớn hay sao?”
Hai người trẻ tuổi có gương mặt phương tây đi tới. Cách ăn mặc của hai người này đều rất dị hợm, tràn ngập phong cách punk. Người nam mặc áo jacket da, trên vai gắn một dãy gai nhọn, người nữ tết những lọn tóc nhỏ trên đầu, liếm môi nhìn nhóm người Lâm Ngữ Lam, có thể thấy được khuyên lưỡi.
Thấy hai người này, Tô Vân Cẩm và Tô Linh Tử đều mất tự nhiên. Họ vẫn còn nhớ lúc hai người vào ở phòng tổng thống, ánh mắt của hai người này vẫn nhìn chằm chằm vào mình như rắn độc.
Lâm Ngữ Lam nhìn hai người, sao cô lại không nhận ra hai người này muốn kiếm chuyện?
“Sao hai nhân vật lớn lại chạy ra đây ăn cơm? Chẳng lế chỗ các cô ở không phải được hưởng thụ cao cấp nhất hay sao?” Người nam quan sát bốn người Lâm Khinh Châu, bốn mỹ nữ phong cách khác nhau khiến hắn ta rục rịch.
Lâm Khinh Châu nói: “Chúng tôi không quen hai người, mời hai người tránh ra”
“Mỹ nữ, hình như cô còn chưa hiểu rõ tình hình thì phải”
Người nam nhìn Lâm Ngữ Lam: “Ở đây, chúng tôi muốn làm gì thì làm, huống chỉ tôi đang nói chuyện với hai nhân vật lớn, liên quan gì tới cô? Cô muốn ra mặt thay cho hai người này hả?”
Tô Vân Cẩm đứng dậy: “Hai vị, nếu có thắc mắc thì hai người có thể báo cáo với Cửu Cục” Tô Vân Cẩm lôi Cửu Cục ra là để hai người này ném chuột sợ vỡ đồ.
Hai người đều lộ vẻ khinh thường. Người nữ hừ lạnh: “Há mồm là Cửu Cục ngậm mồm là Cửu Cục, các cô thật sự cho rằng chúng tôi sẽ sợ Cửu Cục hả?” Nhóm lên chính trên app truyệnhola nhé!
Lâm Ngữ Lam hít sâu một hơi: “Hai vị, ở đây chém gió cũng chẳng có ý nghĩa gì đâu. Nói đi, mục đích của các người là gì? Chẳng lẽ chỉ muốn diễu võ giương oai trước mặt chúng tôi?”
Nghe Lâm Ngữ Lam nói, hai người này đều nổi giận. Đúng như Lâm Ngữ Lam đã nói, hai người này chỉ muốn diễu võ giương oai, chèn ép hai người được trọ trong căn phòng cao cấp nhất mà thôi. Nhưng chuyện này bị người khác vạch trần thì thật sự mất mặt.
Sắc mặt hai người khó coi nhìn chằm chằm Lâm Ngữ Lam: “Cô muốn tự rước phiền toái hả?”
Tô Vân Cẩm nói: “Hai vị, tôi nghĩ hình như Cửu Cục có quy củ, các người không được ra tay trước mặt người thường đúng không? Nhìn chung quanh đi, chẳng lẽ hai vị muốn làm trái với quy tắc của Cửu Cục?”
“Đừng nhắc tới Cửu Cục với tôi!” Người nam vung tay lên: “Các cô coi trọng Cửu Cục gớm nhỉ, để tôi xem thử hôm nay tôi làm thịt các cô thì Cửu Cục có thể làm gì tôi!”
Tô Vân Cẩm và Tô Linh Tử đồng thời thay đổi sắc mặt, bởi vì hai người rõ ràng nhận thấy một nam một nữ trước mặt tản ra sát khí.
Lâm Ngữ Lam hừ một tiếng, nói như lẩm bẩm: “Các người còn muốn che giấu hả? Nếu chuyện hôm nay bị làm ầm lên, các người có thể báo cáo kết quả với cấp trên hay không thì tôi không dám chắc, nhưng chắc chắn là các người sẽ không thể nào giải thích với chồng tôi được đâu!”
“Ha ha ha hal” Một tiếng cười to vang lên, một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi đứng dậy từ chiếc bàn bên cạnh đám người Lâm Ngữ Lam. Người đàn ông này mặc tây trang giày da, giống như một doanh nhân. Người đàn ông này cúi chào lịch thiệp với Lâm Ngữ Lam, sau đó nói: “Cô Lâm không hổ là người phụ nữ ở bên cạnh quân vương, thái độ gặp nguy không sợ khiến tôi vô cùng bội phục”
Dứt lời, người đàn ông này quay sang nhìn hai nam nữ: “Hai vị, xin tự giới thiệu một chút, tại hạ là Hoắc Tuần, đệ tứ Kiểm Soát Sử của Cửu Cục”
Nghe thấy danh hiệu của người đàn ông này, hai người kia đều chấn động. Kiểm Soát Sử chính là lực lượng nòng cốt của Cửu Cục, Kiểm Soát Sử ít nhất cũng có thực lực Ngưng Khí Cảnh, không phải là hai người họ có thể chống lại.