Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1733
Chương 1733:
Đường Dực yên lòng, ánh mắt nhìn về phía bên ngoài phòng thí nghiệm.
“Anh…”
Đường Dực mới vừa thốt ra được một chữ đã nhìn thấy trước mắt tối sầm, chúi đầu cảm thẳng xuống đất. Những con vật thí nghiệm kia đánh lén cậu ta, trong đó cũng không thiếu một vài con có chất độc thần kinh.
Lúc Đường Dực mở mắt tỉnh lại đã không biết thời gian trôi qua bao lâu rồi. Chỗ này không có thời gian, không có đêm hay ngày, lúc Đường Dực trở về cũng không có để ý tới thiết bị ghi thời gian, vốn cũng không biết mình đã ngất xỉu bao lâu rồi. Nhìn qua phía bên cạnh, thú Tùng Lâm Vương tối qua hai mắt còn đỏ tươi như máu không ngừng gào thét kia, nay đã nằm nhoài trong lồng, hai mắt nhắm lại.
Đường Dực vốn muốn đứng dậy, nhưng phát hiện hai chân và cánh tay phải của mình không thể nào nhúc nhích được, toàn bộ rơi vào trạng thái tê liệt. Đường Dực hít sâu một hơi, muốn ngưng tụ lại vài luồng hơi ra ngoài, nhưng mà cậu ta lại không thể nào làm được. Dù sao chuyện ngưng tụ khí là phải cần sự hỗ trợ của các cơ trên cơ thể.
Đường Dực nhìn thoáng về phía cửa ra vào trong phòng thí nghiệm, ở đó có một người mình đây máu me đang nằm sõng soài.
Đường Dực lộ ra nét vui mừng trên mặt, phấn khích gào lên một tiếng: “Anh!”
Người nằm sấp ngoài cửa, mình đầy máu me kia không phải Trương Thác thì còn là ai nữa.
Nhưng mà dĩ nhiên, Trương Thác cũng không phải bị thương nhẹ, anh đang ngất nên vốn cũng không nghe được tiếng gọi của Đường Dực, chứ đừng nói chỉ là đáp lại lời cậu ta.
Đường Dực cũng chỉ có thể dùng sức ở cánh tay phải bò tới phía cửa.
Trong thế giới nhỏ của hội Thần Ẩn.
Ma Y và Andre vẫn đứng trước bức tường kia.
Ma Y kéo chặt mũ rộng vành trên đầu, cất lên âm thanh khàn khàn: “Kiểm soát sử Andre, cậu nói xem đã năm ngày rồi mà Trương Thác vẫn còn chưa có ra. Thằng nhóc này sẽ không phải là chết ở bên trong rồi chứ”
Andre hừ lạnh: “Sao hả Ma Y, bà không hy vọng hội Thần Ẩn ở Châu Âu này của chúng ta có được bí mật của mười tám tầng địa ngục à?”
“Tôi chỉ là đang tiếc nuối một nhân tài. Nên biết rằng đại nhân nhà ta thực rất coi trọng Trương Thác, nếu như thằng nhóc này thật sự xảy ra chuyện gì, đại nhân nhà ta sẽ không dễ mà nguôi giận được đâu”
“Hừ”” Andre nở nụ cười khinh miệt: “Ma Y, bà cũng không cần lấy đại nhân Sở Thanh ra để uy hiếp tôi. Trương Thác đã tiếp nhận chức vị lính canh ngục, hiện tại thuộc quyền quản lý của tôi. Anh ta sống hay chết cũng không phải là chuyện mà đại nhân Sở Thanh năm giữ trong tay, hơn nữa là tự anh ta cố ý xông vào nơi thâm sâu của Luyện Ngục, nếu thật sự là không ra được thì cũng là vì đi tìm mấy con vật thí nghiệm kial”
Andre nói xong, phất tay áo: “Bà cứ ở đây từ từ chờ đi, tôi còn có vài chuyện cần phải làm”
Andre nói xong thì quay đầu bỏ đi.
Ma Y nhìn chăm chú vào bức tường trước mặt, lẩm bẩm: “Thăng nhóc nhà cậu cũng không giống loại người chết dễ dàng vậy đâu nhỉ, đừng quên sứ mệnh mà cậu đảm nhận trên người, có rất nhiều đó. Hai”
Bên trong phòng thí nghiệm của Luyện Ngục.
Cách ngày mà đám Trương Thác lánh nạn đã qua ròng rã bảy ngày rồi.
Một ngày trước đó, Đường Dực đã tìm thấy trong phòng thí nghiệm thuốc giải của loại chất độc thần kinh kia để giải độc cho mình.
Còn về Trương Thác lại nằm ở lầu ba trong ký túc xá, khắp toàn thân của anh đều đầy hàng trăm vết thương lớn nhỏ. Bên trong những vết thương đó đều lưu lại khí, trong thời gian ngắn rất khó mà lành lại được, trừ phi Trương Thác có thể ép hết toàn bộ khí đó ra bên ngoài.
Đường Dực bất lực, chỉ có thể lấy ra thuốc cầm máu từ trong hộp thuốc cho Trương Thác dùng, lấy gạc băng bó lại.
Vẻ mặt Trương Thác chua xót, đã bao lâu rồi anh không phải chịu đựng cảm giác này, dựa theo thể chất hiện tại của anh, nếu chỉ là những vết thương bình thường thì trước khi bác sĩ đến ước chừng cũng đã lành lại rồi.
“Anh, thấy thế nào rồi?” Đường Dực đi tới bên giường, hiện †ại cậu ta là một lòng cảm kích đối với Trương Thác, cậu ta biết nếu như không có anh, cũng không biết bây giờ mình đã chết bao nhiêu lần rồi.
Đường Dực yên lòng, ánh mắt nhìn về phía bên ngoài phòng thí nghiệm.
“Anh…”
Đường Dực mới vừa thốt ra được một chữ đã nhìn thấy trước mắt tối sầm, chúi đầu cảm thẳng xuống đất. Những con vật thí nghiệm kia đánh lén cậu ta, trong đó cũng không thiếu một vài con có chất độc thần kinh.
Lúc Đường Dực mở mắt tỉnh lại đã không biết thời gian trôi qua bao lâu rồi. Chỗ này không có thời gian, không có đêm hay ngày, lúc Đường Dực trở về cũng không có để ý tới thiết bị ghi thời gian, vốn cũng không biết mình đã ngất xỉu bao lâu rồi. Nhìn qua phía bên cạnh, thú Tùng Lâm Vương tối qua hai mắt còn đỏ tươi như máu không ngừng gào thét kia, nay đã nằm nhoài trong lồng, hai mắt nhắm lại.
Đường Dực vốn muốn đứng dậy, nhưng phát hiện hai chân và cánh tay phải của mình không thể nào nhúc nhích được, toàn bộ rơi vào trạng thái tê liệt. Đường Dực hít sâu một hơi, muốn ngưng tụ lại vài luồng hơi ra ngoài, nhưng mà cậu ta lại không thể nào làm được. Dù sao chuyện ngưng tụ khí là phải cần sự hỗ trợ của các cơ trên cơ thể.
Đường Dực nhìn thoáng về phía cửa ra vào trong phòng thí nghiệm, ở đó có một người mình đây máu me đang nằm sõng soài.
Đường Dực lộ ra nét vui mừng trên mặt, phấn khích gào lên một tiếng: “Anh!”
Người nằm sấp ngoài cửa, mình đầy máu me kia không phải Trương Thác thì còn là ai nữa.
Nhưng mà dĩ nhiên, Trương Thác cũng không phải bị thương nhẹ, anh đang ngất nên vốn cũng không nghe được tiếng gọi của Đường Dực, chứ đừng nói chỉ là đáp lại lời cậu ta.
Đường Dực cũng chỉ có thể dùng sức ở cánh tay phải bò tới phía cửa.
Trong thế giới nhỏ của hội Thần Ẩn.
Ma Y và Andre vẫn đứng trước bức tường kia.
Ma Y kéo chặt mũ rộng vành trên đầu, cất lên âm thanh khàn khàn: “Kiểm soát sử Andre, cậu nói xem đã năm ngày rồi mà Trương Thác vẫn còn chưa có ra. Thằng nhóc này sẽ không phải là chết ở bên trong rồi chứ”
Andre hừ lạnh: “Sao hả Ma Y, bà không hy vọng hội Thần Ẩn ở Châu Âu này của chúng ta có được bí mật của mười tám tầng địa ngục à?”
“Tôi chỉ là đang tiếc nuối một nhân tài. Nên biết rằng đại nhân nhà ta thực rất coi trọng Trương Thác, nếu như thằng nhóc này thật sự xảy ra chuyện gì, đại nhân nhà ta sẽ không dễ mà nguôi giận được đâu”
“Hừ”” Andre nở nụ cười khinh miệt: “Ma Y, bà cũng không cần lấy đại nhân Sở Thanh ra để uy hiếp tôi. Trương Thác đã tiếp nhận chức vị lính canh ngục, hiện tại thuộc quyền quản lý của tôi. Anh ta sống hay chết cũng không phải là chuyện mà đại nhân Sở Thanh năm giữ trong tay, hơn nữa là tự anh ta cố ý xông vào nơi thâm sâu của Luyện Ngục, nếu thật sự là không ra được thì cũng là vì đi tìm mấy con vật thí nghiệm kial”
Andre nói xong, phất tay áo: “Bà cứ ở đây từ từ chờ đi, tôi còn có vài chuyện cần phải làm”
Andre nói xong thì quay đầu bỏ đi.
Ma Y nhìn chăm chú vào bức tường trước mặt, lẩm bẩm: “Thăng nhóc nhà cậu cũng không giống loại người chết dễ dàng vậy đâu nhỉ, đừng quên sứ mệnh mà cậu đảm nhận trên người, có rất nhiều đó. Hai”
Bên trong phòng thí nghiệm của Luyện Ngục.
Cách ngày mà đám Trương Thác lánh nạn đã qua ròng rã bảy ngày rồi.
Một ngày trước đó, Đường Dực đã tìm thấy trong phòng thí nghiệm thuốc giải của loại chất độc thần kinh kia để giải độc cho mình.
Còn về Trương Thác lại nằm ở lầu ba trong ký túc xá, khắp toàn thân của anh đều đầy hàng trăm vết thương lớn nhỏ. Bên trong những vết thương đó đều lưu lại khí, trong thời gian ngắn rất khó mà lành lại được, trừ phi Trương Thác có thể ép hết toàn bộ khí đó ra bên ngoài.
Đường Dực bất lực, chỉ có thể lấy ra thuốc cầm máu từ trong hộp thuốc cho Trương Thác dùng, lấy gạc băng bó lại.
Vẻ mặt Trương Thác chua xót, đã bao lâu rồi anh không phải chịu đựng cảm giác này, dựa theo thể chất hiện tại của anh, nếu chỉ là những vết thương bình thường thì trước khi bác sĩ đến ước chừng cũng đã lành lại rồi.
“Anh, thấy thế nào rồi?” Đường Dực đi tới bên giường, hiện †ại cậu ta là một lòng cảm kích đối với Trương Thác, cậu ta biết nếu như không có anh, cũng không biết bây giờ mình đã chết bao nhiêu lần rồi.