Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1717
Chương 1717:
Từ sau khi Trương Thác bước vào vẫn luôn tính thời gian, anh phát hiện nơi này cũng không có phân biệt ngày và đêm, ở bên ngoài vũ trụ nhỏ bé này hình như có một loại vật chất phát sáng nào đó bao bọc lại, làm cho nơi này trước nay đều duy trì một loại ánh sáng hơi mờ, nhưng không gây ảnh hưởng quá nhiều đến tâm mắt.
Vấn đề này chợt lóe lên trong đầu của Trương Thác rồi biến mất, đây không phải là chuyện mà anh cần suy nghĩ lúc này, nếu sau này thật sự có thể tìm được một vũ trụ nhỏ thì tương lai nhất định phải đi nghiên cứu thật kỹ.
Trong quá trình chạy, Trương Thác phát hiện bản thân không ngừng run rẩy, không biết là loại cảm giác này đã bao nhiêu năm không xuất hiện rồi, đây không phải là sợ hãi mà là hưng phấn!
Có người từng nói, trên thế giới này, người có thể thành công tất cả đều là kẻ điên, bọn họ có một loại người bình thường không biết cố gắng, có một loại người lại không biết kích động, nhưng bọn họ lại thích tìm kiếm sự kích thích, thương nhân theo đuổi kích thích thì xuất phát từ một lần đầu tư khổng lồ, còn người mạo hiểm theo đuổi kích thích lại là việc cuối cùng vẫn có thể sống được sau khi trải qua cái chết gần trong gang tấc.
Trương Thác có thể ngồi vào vị trí quân vương địa ngục, có thể tạo ra đảo Ánh Sáng, có thể lật đổ sự thống trị của Vương hội thì cũng đã cho thấy anh không phải là một người an phận, anh theo đuổi một loại kích thích, đó là một loại kích thích có thể thúc đẩy cho hormon adrenaline tăng vọt một cách điên cuồng.
“Gừm!”
Một con mãnh hổ đột nhiên nhào về phía Trương Thác, vẻ ngoài của con mãnh hổ cũng giống như hổ bình thường, chỉ là nó càng thêm cao lớn hơn, cao gần hai mét, chiều dài thân hình khoảng hơn bốn mét, còn sức lực thì cũng cực kỳ khủng bố, tốc độ lại càng dọa người, còn nhanh hơn nhiều so với Trương Thác đang chạy hết tốc độ!
Trương Thác vốn đã ngưng tập hợp luồng khí lốc xoáy, nhưng sau khi chú ý tới tốc độ của con mãnh hổ này, cơn lốc trong tay anh lại đột nhiên tản ra, trông giống như một gian thương đang nhìn chăm chăm vào con mãnh hổ này.
Năm phút sau, Trương Thác cưỡi trên con hổ cao hai mét, xuyên qua rừng rậm.
Hiển nhiên ở nơi đây, con mãnh hổ này cũng có uy thế không nhỏ, có rất nhiều vật thể thí nghiệm khi vừa nghe được thanh âm của con mãnh hổ thì đã nhanh chóng chạy trốn.
Mãnh hổ vốn hung tàn nhưng giờ phút này lại giống như một con mèo ngoan ngoãn, bị Trương Thác nắm lấy da thịt trên cổ, Trương Thác dùng sức bên nào nó liền chạy về phía bên đó, có con mãnh hổ này làm vật để cưỡi nên việc thăm dò của Trương Thác cũng có thể tiến hành nhanh hơn, lại càng tiết kiệm được thể lực.
Sau khi con hổ đi được khoảng nửa tiếng.
Trương Thác đột nhiên quát: “Dừng lại!”, cùng lúc đó, một luồng khí vô hình trói buộc lại tứ chỉ của con mãnh hổ, mãnh hổ mất đi trọng tâm lập tức ngã về phía trước.
Trương Thác nhẹ nhàng nhảy khỏi lưng của con mãnh hổ, sau đó ung dung đáp xuống phía trước một gốc cây lớn.
Trên thân cây to lớn, Trương Thác nhìn thấy một loạt từ ngữ tiếng anh.
“Tôi là Địch Luân Khắc, nếu nhìn thấy xin hãy liên hệ với tôi: Bên dưới chuỗi tên chỉ rõ hướng đi.
Trong vũ trụ nhỏ bé này, không có gió bụi, không có sự biến đổi xuân hạ thu đông, Trương Thác cũng không biết được quy luật sinh trưởng của các thảm thực vật ở nơi này, cho nên cũng không có cách nào dựa vào dấu vết của phông ếng Anh này còn có thêm một cái mũi chữ trên thân cây này để phân biệt được rốt cuộc là cái này viết từ khi nào, ngay cả cái người tên Địch Luân Khắc này có phải là người mà lần này anh muốn tìm hay không anh cũng không biết.
Có điều bây giờ đối với Trương Thác mà nói, anh cũng không còn bất kỳ sự lựa chọn nào tốt hơn, cởi bỏ luồng khí xoáy đang trói buộc tứ chỉ của con mãnh hổ, võ võ đầu của nó, rồi sau đó đi thẳng về hướng mà mũi tên chỉ dẫn.
Con mãnh hổ thành thành thật thật đi theo phía sau Trương Thác.
Trương Thác đi theo hướng mũi tên, hầu như là cứ đi được năm mét thì đều sẽ nhìn thấy chữ Địch Luân Khắc được đánh dấu lại, còn có thêm những mũi tên giống nhau chỉ đường cho Trương Thác.
Trương Thác vẫn cứ đi theo hướng mũi tên này.
“Gừm!” Con mãnh hổ luôn đi theo bên cạnh Trương Thác lại đột nhiên phát ra một tiếng rống, sau đó gừm gừ kêu hai tiếng.
Con hổ mà phát ra âm thanh như vậy thì đại biểu cho nỗi sợ hãi!
Trương Thác nhanh chóng ngẩng đầu, cách đó không xa ở phía trước, anh nhìn thấy một cái ba lô đang nằm lẳng lặng ở dưới một cái cây khô, phía trên ba lô có viết ba chữ Địch Luân Khắc, xung quanh ba lô, khắp nơi đều là vết máu!
“Chuyện này!” Đồng tử của Trương Thác đột nhiên co rụt lại, anh ngửi được một loại hơi thở nguy hiểm, mà sự nguy hiểm đó lại đang ở ngay phía sau lưng anh.
Từ sau khi Trương Thác bước vào vẫn luôn tính thời gian, anh phát hiện nơi này cũng không có phân biệt ngày và đêm, ở bên ngoài vũ trụ nhỏ bé này hình như có một loại vật chất phát sáng nào đó bao bọc lại, làm cho nơi này trước nay đều duy trì một loại ánh sáng hơi mờ, nhưng không gây ảnh hưởng quá nhiều đến tâm mắt.
Vấn đề này chợt lóe lên trong đầu của Trương Thác rồi biến mất, đây không phải là chuyện mà anh cần suy nghĩ lúc này, nếu sau này thật sự có thể tìm được một vũ trụ nhỏ thì tương lai nhất định phải đi nghiên cứu thật kỹ.
Trong quá trình chạy, Trương Thác phát hiện bản thân không ngừng run rẩy, không biết là loại cảm giác này đã bao nhiêu năm không xuất hiện rồi, đây không phải là sợ hãi mà là hưng phấn!
Có người từng nói, trên thế giới này, người có thể thành công tất cả đều là kẻ điên, bọn họ có một loại người bình thường không biết cố gắng, có một loại người lại không biết kích động, nhưng bọn họ lại thích tìm kiếm sự kích thích, thương nhân theo đuổi kích thích thì xuất phát từ một lần đầu tư khổng lồ, còn người mạo hiểm theo đuổi kích thích lại là việc cuối cùng vẫn có thể sống được sau khi trải qua cái chết gần trong gang tấc.
Trương Thác có thể ngồi vào vị trí quân vương địa ngục, có thể tạo ra đảo Ánh Sáng, có thể lật đổ sự thống trị của Vương hội thì cũng đã cho thấy anh không phải là một người an phận, anh theo đuổi một loại kích thích, đó là một loại kích thích có thể thúc đẩy cho hormon adrenaline tăng vọt một cách điên cuồng.
“Gừm!”
Một con mãnh hổ đột nhiên nhào về phía Trương Thác, vẻ ngoài của con mãnh hổ cũng giống như hổ bình thường, chỉ là nó càng thêm cao lớn hơn, cao gần hai mét, chiều dài thân hình khoảng hơn bốn mét, còn sức lực thì cũng cực kỳ khủng bố, tốc độ lại càng dọa người, còn nhanh hơn nhiều so với Trương Thác đang chạy hết tốc độ!
Trương Thác vốn đã ngưng tập hợp luồng khí lốc xoáy, nhưng sau khi chú ý tới tốc độ của con mãnh hổ này, cơn lốc trong tay anh lại đột nhiên tản ra, trông giống như một gian thương đang nhìn chăm chăm vào con mãnh hổ này.
Năm phút sau, Trương Thác cưỡi trên con hổ cao hai mét, xuyên qua rừng rậm.
Hiển nhiên ở nơi đây, con mãnh hổ này cũng có uy thế không nhỏ, có rất nhiều vật thể thí nghiệm khi vừa nghe được thanh âm của con mãnh hổ thì đã nhanh chóng chạy trốn.
Mãnh hổ vốn hung tàn nhưng giờ phút này lại giống như một con mèo ngoan ngoãn, bị Trương Thác nắm lấy da thịt trên cổ, Trương Thác dùng sức bên nào nó liền chạy về phía bên đó, có con mãnh hổ này làm vật để cưỡi nên việc thăm dò của Trương Thác cũng có thể tiến hành nhanh hơn, lại càng tiết kiệm được thể lực.
Sau khi con hổ đi được khoảng nửa tiếng.
Trương Thác đột nhiên quát: “Dừng lại!”, cùng lúc đó, một luồng khí vô hình trói buộc lại tứ chỉ của con mãnh hổ, mãnh hổ mất đi trọng tâm lập tức ngã về phía trước.
Trương Thác nhẹ nhàng nhảy khỏi lưng của con mãnh hổ, sau đó ung dung đáp xuống phía trước một gốc cây lớn.
Trên thân cây to lớn, Trương Thác nhìn thấy một loạt từ ngữ tiếng anh.
“Tôi là Địch Luân Khắc, nếu nhìn thấy xin hãy liên hệ với tôi: Bên dưới chuỗi tên chỉ rõ hướng đi.
Trong vũ trụ nhỏ bé này, không có gió bụi, không có sự biến đổi xuân hạ thu đông, Trương Thác cũng không biết được quy luật sinh trưởng của các thảm thực vật ở nơi này, cho nên cũng không có cách nào dựa vào dấu vết của phông ếng Anh này còn có thêm một cái mũi chữ trên thân cây này để phân biệt được rốt cuộc là cái này viết từ khi nào, ngay cả cái người tên Địch Luân Khắc này có phải là người mà lần này anh muốn tìm hay không anh cũng không biết.
Có điều bây giờ đối với Trương Thác mà nói, anh cũng không còn bất kỳ sự lựa chọn nào tốt hơn, cởi bỏ luồng khí xoáy đang trói buộc tứ chỉ của con mãnh hổ, võ võ đầu của nó, rồi sau đó đi thẳng về hướng mà mũi tên chỉ dẫn.
Con mãnh hổ thành thành thật thật đi theo phía sau Trương Thác.
Trương Thác đi theo hướng mũi tên, hầu như là cứ đi được năm mét thì đều sẽ nhìn thấy chữ Địch Luân Khắc được đánh dấu lại, còn có thêm những mũi tên giống nhau chỉ đường cho Trương Thác.
Trương Thác vẫn cứ đi theo hướng mũi tên này.
“Gừm!” Con mãnh hổ luôn đi theo bên cạnh Trương Thác lại đột nhiên phát ra một tiếng rống, sau đó gừm gừ kêu hai tiếng.
Con hổ mà phát ra âm thanh như vậy thì đại biểu cho nỗi sợ hãi!
Trương Thác nhanh chóng ngẩng đầu, cách đó không xa ở phía trước, anh nhìn thấy một cái ba lô đang nằm lẳng lặng ở dưới một cái cây khô, phía trên ba lô có viết ba chữ Địch Luân Khắc, xung quanh ba lô, khắp nơi đều là vết máu!
“Chuyện này!” Đồng tử của Trương Thác đột nhiên co rụt lại, anh ngửi được một loại hơi thở nguy hiểm, mà sự nguy hiểm đó lại đang ở ngay phía sau lưng anh.