Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1668
Chương 1668:
Đội trưởng lính tuần ra lệnh: “Nhanh đi tìm dao!”
Hai lính tuần nhanh chóng chạy về phía biệt thự, không tới một phút hai người lại đi ra. Họ chia nhau cầm mỗi người một cái găng tay màu trắng, trên tay họ là một con dao gọt trái cây.
“Tôi hỏi bà! Vì sao bà giấu dao đi? Có tật giật mình?” Đội trưởng lính tuần đi tới trước mặt người phụ nữ trung niên chất vấn.
“Khôi vàng lắc “Sợ cái gì?
Người phụ nữ trung niên nói: “Dao này là do tôi đưa cho ông cụ nhà họ Lâm. Nếu ông ta dùng dao giết người thì tôi sợ tôi bị định nghĩa là đồng phạm”
Đội trưởng lính tuần vung tay lên: “Đi kiểm tra dấu vân tay trên con dao này cho tôi!”
Hai lính tuần lên tiếng, lập tức cầm dao chạy ra khỏi đại ! Không! Không phải!” Người phụ nữ trung niên vội Tôi… Tôi sợ: viện nhà họ Tần.
Đội trưởng lính tuần nhìn người phụ nữ trung niên chằm chằm: “Tôi hỏi bà, ngoài con dao này thì bà có gì giấu diếm chúng tôi nữa không?”
“Không có! Không có!” Người phụ nữ trung niên lắc đầu liên tục: “Những gì tôi biết tôi đã nói hết. Tôi…Tôi có được tính là đồng phạm không?”
Đội trưởng lính tuần lắc đầu, nói: “Dưới tình huống bà không biết con dao này dùng để làm gì thì không thể định nghĩa là đồng phạm”
Người phụ nữ trung niên vừa nghe thấy lời này thì thở phào nhẹ nhõm: “Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi”
Khoảng mười phút sau, một lính tuần vừa cầm dao đi xét nghiệm sải bước chạy tới, cầm một bản báo cáo trong tay, kêu lớn: “Đội trưởng! Có kết quả xét nghiệm rồi. Trên con dao này gần đây có vân tay của bảo mẫu và Lâm Nhạc Hằng thật!”
Cảnh sát tuần tra lấy báo cáo kiểm tra ra khiến trong lòng mọi người nhà họ Lâm nhảy dựng.
Lính tuần nói tiếp: “Đội trưởng, vừa phân tích được trên này không chỉ có vân tay của bảo mẫu và Lâm Nhạc Hằng mà còn phát hiện ra hai vết máu khác nhau. Hai vết máu này không giống với vết máu chúng ta tìm thấy ở hiện trường vụ án! Đây là hung khí dùng để giết người!”
“Kẻ giết người dùng con dao này! Dấu vân tay trên đó đã nói rõ ràng cho chúng ta biết rốt cuộc hung thủ là ai!” Tâm mắt đội trưởng lính tuần bay thẳng tới chỗ người nhà họ Lâm.
“Không thể nào!” Lâm Ngữ Lam bật thốt thành tiếng ngay tại chỗ: “Không thể nào là do ông nội làm! Ông ấy kính trọng ông cụ Tân nhất!”
“Ha ha ha, lòng người khó dò” Tấn Hàng cười khẩy một tiếng, vung tay lên: “Đi, bắt hết người nhà họ Lâm cho tôi, một người cũng đừng bỏ qual”
“Từ đã!” Lúc này Lâm Kiến Vũ mới lên tiếng. Ông ta đi vòng quanh người Cục Chín, nói: “Dường như các người không có lý do gì để bắt chúng tôi”
“Ông cụ Tân vừa chết, tài sản tám mươi tỷ của nhà họ Tân không cánh mà bay, còn Lâm Thị các người thì vô duyên vô cớ được chuyển tám mươi tỷ vào tài khoản. Bây giờ tôi nghi ngờ nhà họ Lâm các người cố ý chiếm đoạt tài sản của nhà họ Tân!” Tấn Hàng lớn tiếng nói: “Đi, bắt hết lại cho tôi!”
Trương Thác sải bước về phía trước một bước: “Tôi xem các người ai dám động đến!”
“Ôi, uy thế thật lớn.” Tấn Hàng bước từng bước đầy ngả ngớn, đi tới trước mặt Trương Thác, dùng giọng chỉ có anh nghe thấy được mà nói: “Anh cho rằng đốt thi thể đi là tôi sẽ không còn cách nào? Tôi đã đặc biệt tới đài hỏa táng một chuyến, có điều chỉ chạy trốn cho anh xem mà thôi. Sao, cảm giác lúc này là vô cùng khó chịu đúng không?”
Trương Thác cắn răng, không lên tiếng.
“À đúng rồi” Tấn Hàng võ tay thành tiếng: “Anh chính là Quân Vương địa ngục đại danh đỉnh đỉnh. Nếu hôm nay anh định chạy trốn thì đúng là tôi không giữ anh được nhưng anh phải nghĩ cho rõ. Vợ anh, bố vợ anh và người nhà vợ anh chỉ là người bình thường. Nếu anh chạy thì tôi phải hỏi ra tung tích của anh từ chỗ họ rồi Tấn Hàng nói tới đây thì cố ý liếc Lâm Ngữ Lam: “Chậc chậc, thực là một đại mỹ nhân như hoa như học. Nếu cho đại mỹ nhân này uống mật Thượng Tam Thiên rồi trói cô ta lên ván gỗ, đặt vào trong cống ngầm thì tôi nghĩ những con chuột, sâu bọ có hại sẽ vô cùng thích thú mùi vị này. Chúng nó sẽ trèo lên cơ thể người đẹp này, chui từ miệng, mũi, thậm chí lỗ chân lông vào cơ thể cô ta, ăn sạch từng chút từng chút nội tạng của cô ta như tằm ăn lên. Lúc này chỉ còn lại sự đau đớn mãi cho tới khi cô ngoan ngoãn trở về thì những hành hạ cô ta phải chịu mới có thể chấm dứt. Cảnh tượng này khiến tôi nghĩ thôi đã hơi hưng phấn rồi, chậc chậc”
Đội trưởng lính tuần ra lệnh: “Nhanh đi tìm dao!”
Hai lính tuần nhanh chóng chạy về phía biệt thự, không tới một phút hai người lại đi ra. Họ chia nhau cầm mỗi người một cái găng tay màu trắng, trên tay họ là một con dao gọt trái cây.
“Tôi hỏi bà! Vì sao bà giấu dao đi? Có tật giật mình?” Đội trưởng lính tuần đi tới trước mặt người phụ nữ trung niên chất vấn.
“Khôi vàng lắc “Sợ cái gì?
Người phụ nữ trung niên nói: “Dao này là do tôi đưa cho ông cụ nhà họ Lâm. Nếu ông ta dùng dao giết người thì tôi sợ tôi bị định nghĩa là đồng phạm”
Đội trưởng lính tuần vung tay lên: “Đi kiểm tra dấu vân tay trên con dao này cho tôi!”
Hai lính tuần lên tiếng, lập tức cầm dao chạy ra khỏi đại ! Không! Không phải!” Người phụ nữ trung niên vội Tôi… Tôi sợ: viện nhà họ Tần.
Đội trưởng lính tuần nhìn người phụ nữ trung niên chằm chằm: “Tôi hỏi bà, ngoài con dao này thì bà có gì giấu diếm chúng tôi nữa không?”
“Không có! Không có!” Người phụ nữ trung niên lắc đầu liên tục: “Những gì tôi biết tôi đã nói hết. Tôi…Tôi có được tính là đồng phạm không?”
Đội trưởng lính tuần lắc đầu, nói: “Dưới tình huống bà không biết con dao này dùng để làm gì thì không thể định nghĩa là đồng phạm”
Người phụ nữ trung niên vừa nghe thấy lời này thì thở phào nhẹ nhõm: “Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi”
Khoảng mười phút sau, một lính tuần vừa cầm dao đi xét nghiệm sải bước chạy tới, cầm một bản báo cáo trong tay, kêu lớn: “Đội trưởng! Có kết quả xét nghiệm rồi. Trên con dao này gần đây có vân tay của bảo mẫu và Lâm Nhạc Hằng thật!”
Cảnh sát tuần tra lấy báo cáo kiểm tra ra khiến trong lòng mọi người nhà họ Lâm nhảy dựng.
Lính tuần nói tiếp: “Đội trưởng, vừa phân tích được trên này không chỉ có vân tay của bảo mẫu và Lâm Nhạc Hằng mà còn phát hiện ra hai vết máu khác nhau. Hai vết máu này không giống với vết máu chúng ta tìm thấy ở hiện trường vụ án! Đây là hung khí dùng để giết người!”
“Kẻ giết người dùng con dao này! Dấu vân tay trên đó đã nói rõ ràng cho chúng ta biết rốt cuộc hung thủ là ai!” Tâm mắt đội trưởng lính tuần bay thẳng tới chỗ người nhà họ Lâm.
“Không thể nào!” Lâm Ngữ Lam bật thốt thành tiếng ngay tại chỗ: “Không thể nào là do ông nội làm! Ông ấy kính trọng ông cụ Tân nhất!”
“Ha ha ha, lòng người khó dò” Tấn Hàng cười khẩy một tiếng, vung tay lên: “Đi, bắt hết người nhà họ Lâm cho tôi, một người cũng đừng bỏ qual”
“Từ đã!” Lúc này Lâm Kiến Vũ mới lên tiếng. Ông ta đi vòng quanh người Cục Chín, nói: “Dường như các người không có lý do gì để bắt chúng tôi”
“Ông cụ Tân vừa chết, tài sản tám mươi tỷ của nhà họ Tân không cánh mà bay, còn Lâm Thị các người thì vô duyên vô cớ được chuyển tám mươi tỷ vào tài khoản. Bây giờ tôi nghi ngờ nhà họ Lâm các người cố ý chiếm đoạt tài sản của nhà họ Tân!” Tấn Hàng lớn tiếng nói: “Đi, bắt hết lại cho tôi!”
Trương Thác sải bước về phía trước một bước: “Tôi xem các người ai dám động đến!”
“Ôi, uy thế thật lớn.” Tấn Hàng bước từng bước đầy ngả ngớn, đi tới trước mặt Trương Thác, dùng giọng chỉ có anh nghe thấy được mà nói: “Anh cho rằng đốt thi thể đi là tôi sẽ không còn cách nào? Tôi đã đặc biệt tới đài hỏa táng một chuyến, có điều chỉ chạy trốn cho anh xem mà thôi. Sao, cảm giác lúc này là vô cùng khó chịu đúng không?”
Trương Thác cắn răng, không lên tiếng.
“À đúng rồi” Tấn Hàng võ tay thành tiếng: “Anh chính là Quân Vương địa ngục đại danh đỉnh đỉnh. Nếu hôm nay anh định chạy trốn thì đúng là tôi không giữ anh được nhưng anh phải nghĩ cho rõ. Vợ anh, bố vợ anh và người nhà vợ anh chỉ là người bình thường. Nếu anh chạy thì tôi phải hỏi ra tung tích của anh từ chỗ họ rồi Tấn Hàng nói tới đây thì cố ý liếc Lâm Ngữ Lam: “Chậc chậc, thực là một đại mỹ nhân như hoa như học. Nếu cho đại mỹ nhân này uống mật Thượng Tam Thiên rồi trói cô ta lên ván gỗ, đặt vào trong cống ngầm thì tôi nghĩ những con chuột, sâu bọ có hại sẽ vô cùng thích thú mùi vị này. Chúng nó sẽ trèo lên cơ thể người đẹp này, chui từ miệng, mũi, thậm chí lỗ chân lông vào cơ thể cô ta, ăn sạch từng chút từng chút nội tạng của cô ta như tằm ăn lên. Lúc này chỉ còn lại sự đau đớn mãi cho tới khi cô ngoan ngoãn trở về thì những hành hạ cô ta phải chịu mới có thể chấm dứt. Cảnh tượng này khiến tôi nghĩ thôi đã hơi hưng phấn rồi, chậc chậc”