Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1612
Chương 1612:
Hai má Nguyệt Thần cũng đỏ hồng, dáng vẻ ấy trông như cô tiên thánh thiện trên cung trăng bị ác quỷ Trương Thác đến từ địa ngục ném vào cõi trần.
Vị Lai thấy Trương Thác uống cũng kha khá rồi, giơ tay ra hiệu với Phục Bá Trọng bên kia.
Phục Bá Trọng cũng hiểu ý gật đầu, bước lên phía trước, cung kính rót rượu cho Trương Thác. Lúc đang rót rượu, Phục Bá Trọng cố ý gõ ba cái lên chai rượu. nhìn anh ta như gõ linh tinh, nhưng lại khiến người ta có cảm giác vô cùng kỳ diệu, cứ như trong ba tiếng gõ ẩn chứa nhịp phách gì đó.
Đôi mắt Trương Thác vốn hơi say, sau khi ba tiếng gõ vang lên lại càng trở nên mơ màng hơn.
Thấy một màn như thế, Vị Lai và Nguyệt Thần phất tay với các vị vương giả còn lại. Trước khi đến đây, bọn họ đều biết hôm nay muốn làm gì. Tất cả mọi người đều gật đầu, sau đó từng người chậm rãi rời khỏi phòng bao.
Trong quá trình này, Phục Bá Trọng vẫn còn đang rót rượu vào trong cái ly trước mặt Trương Thác. Cách thức rót rượu của anh ta rất độc đáo, không phải là rót đầy một ly này rồi thì chuyển sang rót ly khác, mà là rót bên này một chút, bên kia một chút, lúc ít lúc nhiều. Trong quá trình rót rượu, thỉnh thoảng ly rượu sẽ va chạm vào nhau, bởi vì rượu trong ly khác nhau nên phát ra âm điệu khác nhau.
Vị Lai là người cuối cùng rời khỏi phòng bao. Trước khi rời khỏi phòng bao, cô ta còn cố ý đổi một bài nhạc nhẹ nhàng thư thái, sau đó từ từ mở cửa phòng bao ra.
Trong suốt quá trình này, Trương Thác nhìn chằm chằm vào ly rượu trước mặt mình, tầm mắt không hề chuyển sang hướng khác, hiển nhiên là đã bị thôi miên.
Nếu bình thường Phục Bá Trọng muốn thôi miên Trương Thác thì hoàn toàn không thể nào. Nhưng hôm nay thì khác, Trương Thác ở chung với đám Bạch Trình thì tâm lý sẽ hoàn toàn không chút đề phòng, hơn nữa được một lượng lớn cồn gây mê, cộng thêm sự phối hợp của đám người Vị Lai mới khiến Phục Bá Trọng có thể miễn cưỡng thực hiện được một vài bước thôi miên.
Đám người Bạch Trình đứng ở bên ngoài phòng bao.
Những cô gái tiếp khách xinh đẹp vẫn luôn canh giữ ở ngoài cửa phòng bao đang đứng ở một bên, cúi thấp đầu, không dám ngẩng lên, thỉnh thoảng lại có ánh mắt tò mò đánh giá đám người Bạch Trình, đoán xem rốt cuộc bọn họ có thân phận như thế nào.
“Mắt đừng có nhìn lung tung!” Alex trừng mắt liếc nhìn mấy cô gái tiếp khách này, âm thanh lạnh lùng thốt ra, chẳng có chút thương hoa tiếc ngọc nào cả.
Những cô gái tiếp khách này rụt cổ lại theo bản năng, vội thu ánh mắt lại.
Ở trước mặt người một nhà, có người sẽ cảm thấy Alex thật tức cười, thậm chí còn có hơi vụng về. Nhưng ở trước mặt người ngoài, danh hiệu đồ lục loan đao §3}Zš7) này cũng không phải do Alex tự phong.
Pease phất tay với ông chủ của quán này: “Được rồi, mấy người có thể đi rồi. Hãy nhớ lấy, cho dù xảy ra bất cứ chuyện gì cũng không được tới xem dù chỉ một chút, hiểu chưa?”
“Đã hiểu!” Ông chủ quán bar vội vàng trả lời một cách cung kính. Ông ta cũng coi như là một nhân vật có máu mặt trong giới kinh doanh ở Đô Thành. Nhưng giờ phút này lại mang bộ dáng hèn mọn đến cùng cực, bởi vì ông ta rất rõ bên dưới người trước mặt này có vô số nhân vật giống như mình, những thứ mình có thể kiêu ngạo chẳng đáng một đồng khi ở trước mặt đối phương.
Ông chủ dẫn theo những cô gái tiếp khách rời đi.
Đám người Bạch Trình đứng ở ngoài cửa phòng bao, chờ đợi với vẻ mặt lo lắng. Bọn họ đều muốn biết rốt cuộc Trương Thác bị làm sao. Trông tình huống hiện giờ, trên mặt tâm lý của Trương Thác xuất hiện vấn đề rất lớn.
Vị Lai đứng ở nơi xa hơn một chút so với những người khác, lấy di động ra, không ngừng vẽ loạn trên màn hình, mày liễu dần dần nhíu lại.
Thời gian cứ trôi qua từng giây một, mọi người đứng ngoài cửa không thấy được tình huống bên trong, trên mặt dần lộ ra vẻ sốt ruột.
Bất thình lình Vị Lai đang nhìn chằm chằm vào điện thoại hét một tiếng sợ hãi: “Nguy rồi!”
Ngay khi Vị Lai phát ra tiếng kêu kinh ngạc, trong phòng bao đồng thời cũng vang lên một tiếng “Âm” vang dội.
“Cứu tôi!” Âm thanh hoảng hốt của Phục Bá Trọng truyền ra từ trong phòng bao.
Vẻ mặt của đám chín người Bạch Trình biến đổi, đầu tiên đá văng cửa phòng bao, phóng vào trong phòng.
Ánh mắt đầu tiên khi bước vào trong phòng bao, bọn họ nhìn thấy Phục Bá Trọng đã bị quăng vào một xó trong phòng bao, mà Trương Thác thì đang mang vẻ mặt giết chóc nhìn Phục Bá Trọng, không hề có phản ứng với đám người Bạch Trình vọt vào phòng.
Hai má Nguyệt Thần cũng đỏ hồng, dáng vẻ ấy trông như cô tiên thánh thiện trên cung trăng bị ác quỷ Trương Thác đến từ địa ngục ném vào cõi trần.
Vị Lai thấy Trương Thác uống cũng kha khá rồi, giơ tay ra hiệu với Phục Bá Trọng bên kia.
Phục Bá Trọng cũng hiểu ý gật đầu, bước lên phía trước, cung kính rót rượu cho Trương Thác. Lúc đang rót rượu, Phục Bá Trọng cố ý gõ ba cái lên chai rượu. nhìn anh ta như gõ linh tinh, nhưng lại khiến người ta có cảm giác vô cùng kỳ diệu, cứ như trong ba tiếng gõ ẩn chứa nhịp phách gì đó.
Đôi mắt Trương Thác vốn hơi say, sau khi ba tiếng gõ vang lên lại càng trở nên mơ màng hơn.
Thấy một màn như thế, Vị Lai và Nguyệt Thần phất tay với các vị vương giả còn lại. Trước khi đến đây, bọn họ đều biết hôm nay muốn làm gì. Tất cả mọi người đều gật đầu, sau đó từng người chậm rãi rời khỏi phòng bao.
Trong quá trình này, Phục Bá Trọng vẫn còn đang rót rượu vào trong cái ly trước mặt Trương Thác. Cách thức rót rượu của anh ta rất độc đáo, không phải là rót đầy một ly này rồi thì chuyển sang rót ly khác, mà là rót bên này một chút, bên kia một chút, lúc ít lúc nhiều. Trong quá trình rót rượu, thỉnh thoảng ly rượu sẽ va chạm vào nhau, bởi vì rượu trong ly khác nhau nên phát ra âm điệu khác nhau.
Vị Lai là người cuối cùng rời khỏi phòng bao. Trước khi rời khỏi phòng bao, cô ta còn cố ý đổi một bài nhạc nhẹ nhàng thư thái, sau đó từ từ mở cửa phòng bao ra.
Trong suốt quá trình này, Trương Thác nhìn chằm chằm vào ly rượu trước mặt mình, tầm mắt không hề chuyển sang hướng khác, hiển nhiên là đã bị thôi miên.
Nếu bình thường Phục Bá Trọng muốn thôi miên Trương Thác thì hoàn toàn không thể nào. Nhưng hôm nay thì khác, Trương Thác ở chung với đám Bạch Trình thì tâm lý sẽ hoàn toàn không chút đề phòng, hơn nữa được một lượng lớn cồn gây mê, cộng thêm sự phối hợp của đám người Vị Lai mới khiến Phục Bá Trọng có thể miễn cưỡng thực hiện được một vài bước thôi miên.
Đám người Bạch Trình đứng ở bên ngoài phòng bao.
Những cô gái tiếp khách xinh đẹp vẫn luôn canh giữ ở ngoài cửa phòng bao đang đứng ở một bên, cúi thấp đầu, không dám ngẩng lên, thỉnh thoảng lại có ánh mắt tò mò đánh giá đám người Bạch Trình, đoán xem rốt cuộc bọn họ có thân phận như thế nào.
“Mắt đừng có nhìn lung tung!” Alex trừng mắt liếc nhìn mấy cô gái tiếp khách này, âm thanh lạnh lùng thốt ra, chẳng có chút thương hoa tiếc ngọc nào cả.
Những cô gái tiếp khách này rụt cổ lại theo bản năng, vội thu ánh mắt lại.
Ở trước mặt người một nhà, có người sẽ cảm thấy Alex thật tức cười, thậm chí còn có hơi vụng về. Nhưng ở trước mặt người ngoài, danh hiệu đồ lục loan đao §3}Zš7) này cũng không phải do Alex tự phong.
Pease phất tay với ông chủ của quán này: “Được rồi, mấy người có thể đi rồi. Hãy nhớ lấy, cho dù xảy ra bất cứ chuyện gì cũng không được tới xem dù chỉ một chút, hiểu chưa?”
“Đã hiểu!” Ông chủ quán bar vội vàng trả lời một cách cung kính. Ông ta cũng coi như là một nhân vật có máu mặt trong giới kinh doanh ở Đô Thành. Nhưng giờ phút này lại mang bộ dáng hèn mọn đến cùng cực, bởi vì ông ta rất rõ bên dưới người trước mặt này có vô số nhân vật giống như mình, những thứ mình có thể kiêu ngạo chẳng đáng một đồng khi ở trước mặt đối phương.
Ông chủ dẫn theo những cô gái tiếp khách rời đi.
Đám người Bạch Trình đứng ở ngoài cửa phòng bao, chờ đợi với vẻ mặt lo lắng. Bọn họ đều muốn biết rốt cuộc Trương Thác bị làm sao. Trông tình huống hiện giờ, trên mặt tâm lý của Trương Thác xuất hiện vấn đề rất lớn.
Vị Lai đứng ở nơi xa hơn một chút so với những người khác, lấy di động ra, không ngừng vẽ loạn trên màn hình, mày liễu dần dần nhíu lại.
Thời gian cứ trôi qua từng giây một, mọi người đứng ngoài cửa không thấy được tình huống bên trong, trên mặt dần lộ ra vẻ sốt ruột.
Bất thình lình Vị Lai đang nhìn chằm chằm vào điện thoại hét một tiếng sợ hãi: “Nguy rồi!”
Ngay khi Vị Lai phát ra tiếng kêu kinh ngạc, trong phòng bao đồng thời cũng vang lên một tiếng “Âm” vang dội.
“Cứu tôi!” Âm thanh hoảng hốt của Phục Bá Trọng truyền ra từ trong phòng bao.
Vẻ mặt của đám chín người Bạch Trình biến đổi, đầu tiên đá văng cửa phòng bao, phóng vào trong phòng.
Ánh mắt đầu tiên khi bước vào trong phòng bao, bọn họ nhìn thấy Phục Bá Trọng đã bị quăng vào một xó trong phòng bao, mà Trương Thác thì đang mang vẻ mặt giết chóc nhìn Phục Bá Trọng, không hề có phản ứng với đám người Bạch Trình vọt vào phòng.