Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1577
Chương 1577:
Bản thân Đức Lăng bị thương nặng bị hai tên địa ngục hành giả kéo vào một căn phòng trống bên ngoài phòng có lính canh.
Khi Trương Thác và Bạch Trình đi đến, hai tên địa ngục canh cửa cúi đầu, cung kính nói: “Đại nhân”
Bạch Trình vẫy vẫy tay: “Các người đi xuống trước đi”
Hai tên canh cửa đứng của địa ngục hành giả cúi đầu rời đi.
Trương Thác mở cửa phòng ra, trong phòng không có đèn, tối om, có thể thấy Đức Lăng nằm trên mặt đất, trên ngực bị lõm xuống, khiến Đức Lăng phải dùng hết sức để thở.
Đức Lăng không ngừng hít không khí, tiếng thở trong không gian lộ ra cảm giác tuyệt vọng.
“Quân Vương Địa ngục, nếu có bản lĩnh thì giết chết tôi đi!”
Đức Lăng nhìn thấy bóng người xuất hiện ở cửa, cố nén sức lực, hét lên một tiếng.
Bị phế thành như vậy rồi bị ném vào một căn phòng trống tối tăm chờ xét xử, trái tim của Đức Lăng tràn ngập nỗi sợ hãi, nó còn đáng sợ hơn là để ông ta chết.
“Muốn chết cũng được, nói cho tôi biết ai kêu ông tới, tôi sẽ cho ông thoải mái” Trương Thác hai tay đặt ở sau lưng.
“Ha ha” Đức Lăng cười khẽ một tiếng: “Quân Vương Địa ngục, dù sao thì cậu cũng kiểm soát toàn bộ thế giới ngâm.
Cậu cũng không nên ngây thơ như vậy. Lại hỏi tôi những câu hỏi này”
Trương Thác lắc đầu: “Thật ra, tôi cảm thấy đáng tiếc thay cho ông. Nói như thế nào đi chăng nữa, thì ông cũng thuộc về thế lực nhất đẳng, vậy mà lại có chủ nhân như vậy”
Đức Lăng cau mày: “Quân Vương Địa ngục, có chuyện gì cứ nói thẳng”
“Được rồi” Trương Thác nhún vai: “Hiện tại theo như một số tổ chức lớn mà tôi biết, cho dù là thị tộc, hay là Hội Thần Ẩn, hoặc là thế giới Thần Thánh, bọn họ chưa bao giờ đặt đảo Quang Minh của tôi vào lòng, đối thủ nhận lời cũng đều giỏi hơn đảo Quang Minh, mà chủ nhân của ông nói cho ông biết, nếu chuyện thành công, có thể để ông và đảo Quang Minh sóng vai cạnh nhau, chậc chậc chậc, xem ra chủ nhân của ông được không tốt lắm, thực lực cũng kém nên không dám hứa hẹn”
Đôi mắt Đức Lăng nheo lại.
“Như vậy đi, tôi sẽ thay đổi một cái điều kiện tốt hơn”
Trương Thác bước vào phòng, chậm rãi đi tới chỗ Đức lăng, trịch thượng nhìn Đức Lăng đang nằm trên mặt đất, cười nói: “Nói cho tôi biết ai đứng sau lưng ông. Tôi hứa là sẽ không giết chết cả nhà ông, thế nào?”
Khi Trương Thác nói điều này, Đức Lăng chỉ cảm thấy trong bóng tối này có một con quỷ đang mỉm cười với mình, điều này khiến Đức Lăng rùng mình, cơ thể ông ta khẽ run lên.
Đức Lăng hít một hơi thật sâu, chống lại nỗi sợ hãi trong lòng: “Quân Vương địa ngục, cậu cũng không cần phải làm tôi sợ như vậy, cậu nên biết rằng những người như chúng tôi đã chuẩn bị đầy đủ, cậu giết cả gia đình tôi, nhưng cậu phải tìm thấy họ trước đã. Tôi biết địa ngục hành giả trải rộng khắp thế giới, nhưng luôn có một vài nơi mà địa ngục hành giả không thể nhìn thấy”
“Đúng vậy, ông đã nhắc nhở tôi” Trương Thác ngoắc ngoắc ngón tay, sau đó cười nói: “Vậy tôi sẽ thả ông ra ngoài, ông thấy như thế được chứ? Thà sống còn hơn chết.”
Khi Trương Thác nói câu này, trên mặt Đức Lăng lộ ra vẻ nghỉ ngờ, sau một giây suy nghĩ, đồng tử của Đức Lăng co rút lại, sắc mặt ông ta đột ngột thay đổi: “Quân Vương địa ngục, cậu!”
Đức Lăng biết Trương Thác sẽ làm gì. Ông ta bị bắt lần này, rất nhiều người trong thế giới ngầm đã nhìn thấy, nhưng Quân Vương địa ngục lại muốn thả ông ta đi. Khi ông ta rời khỏi đây an toàn, bất kể ông ta có nói gì hay không thì những người kia sẽ tự tìm đến nhà của ông ta để giải quyết tai họa ngầm, và không cần Quân Vương địa ngục làm gì.
“Bạch Trình, cho người mang ông ta đi ra ngoài, dưỡng thương thật tốt, chữa cho vết thương của ông ta được khỏi hoàn toàn!” Trương Thác phất tay ra lệnh.
“Đã hiểu” Bạch Trình gật đầu, đi về phía Đức Lăng, vừa đi vừa nói: “Hãy chữa lành vết thương cho thật tốt, vinh quang và sự giàu có đang chờ ông sống để tận hưởng đấy. Đều nói là đại nạn không chết, chắc chắn sau này sẽ có phúc cuối đời, tôi nhìn mặt ông đoán chắc sau này phúc không ít đâu”
Bản thân Đức Lăng bị thương nặng bị hai tên địa ngục hành giả kéo vào một căn phòng trống bên ngoài phòng có lính canh.
Khi Trương Thác và Bạch Trình đi đến, hai tên địa ngục canh cửa cúi đầu, cung kính nói: “Đại nhân”
Bạch Trình vẫy vẫy tay: “Các người đi xuống trước đi”
Hai tên canh cửa đứng của địa ngục hành giả cúi đầu rời đi.
Trương Thác mở cửa phòng ra, trong phòng không có đèn, tối om, có thể thấy Đức Lăng nằm trên mặt đất, trên ngực bị lõm xuống, khiến Đức Lăng phải dùng hết sức để thở.
Đức Lăng không ngừng hít không khí, tiếng thở trong không gian lộ ra cảm giác tuyệt vọng.
“Quân Vương Địa ngục, nếu có bản lĩnh thì giết chết tôi đi!”
Đức Lăng nhìn thấy bóng người xuất hiện ở cửa, cố nén sức lực, hét lên một tiếng.
Bị phế thành như vậy rồi bị ném vào một căn phòng trống tối tăm chờ xét xử, trái tim của Đức Lăng tràn ngập nỗi sợ hãi, nó còn đáng sợ hơn là để ông ta chết.
“Muốn chết cũng được, nói cho tôi biết ai kêu ông tới, tôi sẽ cho ông thoải mái” Trương Thác hai tay đặt ở sau lưng.
“Ha ha” Đức Lăng cười khẽ một tiếng: “Quân Vương Địa ngục, dù sao thì cậu cũng kiểm soát toàn bộ thế giới ngâm.
Cậu cũng không nên ngây thơ như vậy. Lại hỏi tôi những câu hỏi này”
Trương Thác lắc đầu: “Thật ra, tôi cảm thấy đáng tiếc thay cho ông. Nói như thế nào đi chăng nữa, thì ông cũng thuộc về thế lực nhất đẳng, vậy mà lại có chủ nhân như vậy”
Đức Lăng cau mày: “Quân Vương Địa ngục, có chuyện gì cứ nói thẳng”
“Được rồi” Trương Thác nhún vai: “Hiện tại theo như một số tổ chức lớn mà tôi biết, cho dù là thị tộc, hay là Hội Thần Ẩn, hoặc là thế giới Thần Thánh, bọn họ chưa bao giờ đặt đảo Quang Minh của tôi vào lòng, đối thủ nhận lời cũng đều giỏi hơn đảo Quang Minh, mà chủ nhân của ông nói cho ông biết, nếu chuyện thành công, có thể để ông và đảo Quang Minh sóng vai cạnh nhau, chậc chậc chậc, xem ra chủ nhân của ông được không tốt lắm, thực lực cũng kém nên không dám hứa hẹn”
Đôi mắt Đức Lăng nheo lại.
“Như vậy đi, tôi sẽ thay đổi một cái điều kiện tốt hơn”
Trương Thác bước vào phòng, chậm rãi đi tới chỗ Đức lăng, trịch thượng nhìn Đức Lăng đang nằm trên mặt đất, cười nói: “Nói cho tôi biết ai đứng sau lưng ông. Tôi hứa là sẽ không giết chết cả nhà ông, thế nào?”
Khi Trương Thác nói điều này, Đức Lăng chỉ cảm thấy trong bóng tối này có một con quỷ đang mỉm cười với mình, điều này khiến Đức Lăng rùng mình, cơ thể ông ta khẽ run lên.
Đức Lăng hít một hơi thật sâu, chống lại nỗi sợ hãi trong lòng: “Quân Vương địa ngục, cậu cũng không cần phải làm tôi sợ như vậy, cậu nên biết rằng những người như chúng tôi đã chuẩn bị đầy đủ, cậu giết cả gia đình tôi, nhưng cậu phải tìm thấy họ trước đã. Tôi biết địa ngục hành giả trải rộng khắp thế giới, nhưng luôn có một vài nơi mà địa ngục hành giả không thể nhìn thấy”
“Đúng vậy, ông đã nhắc nhở tôi” Trương Thác ngoắc ngoắc ngón tay, sau đó cười nói: “Vậy tôi sẽ thả ông ra ngoài, ông thấy như thế được chứ? Thà sống còn hơn chết.”
Khi Trương Thác nói câu này, trên mặt Đức Lăng lộ ra vẻ nghỉ ngờ, sau một giây suy nghĩ, đồng tử của Đức Lăng co rút lại, sắc mặt ông ta đột ngột thay đổi: “Quân Vương địa ngục, cậu!”
Đức Lăng biết Trương Thác sẽ làm gì. Ông ta bị bắt lần này, rất nhiều người trong thế giới ngầm đã nhìn thấy, nhưng Quân Vương địa ngục lại muốn thả ông ta đi. Khi ông ta rời khỏi đây an toàn, bất kể ông ta có nói gì hay không thì những người kia sẽ tự tìm đến nhà của ông ta để giải quyết tai họa ngầm, và không cần Quân Vương địa ngục làm gì.
“Bạch Trình, cho người mang ông ta đi ra ngoài, dưỡng thương thật tốt, chữa cho vết thương của ông ta được khỏi hoàn toàn!” Trương Thác phất tay ra lệnh.
“Đã hiểu” Bạch Trình gật đầu, đi về phía Đức Lăng, vừa đi vừa nói: “Hãy chữa lành vết thương cho thật tốt, vinh quang và sự giàu có đang chờ ông sống để tận hưởng đấy. Đều nói là đại nạn không chết, chắc chắn sau này sẽ có phúc cuối đời, tôi nhìn mặt ông đoán chắc sau này phúc không ít đâu”