Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1572
Chương 1572:
Đương nhiên, nếu như ông có thể trả số tiền lớn hơn, thì coi như lời trước đó tôi chưa từng n¡ “Ha!” Đức Lăng cười nhạo một tiếng, vươn ta ra chỉnh lại vạt áo: “Nói cả nửa ngày, cậu vẫn chỉ muốn tiền mà thôi, nói đi, cậu muốn bao nhiêu tiền”
“Không nhiều, con số này” Trương Thác vươn ra ba ngón tay.
“Một trăm tỷ?” Đức Lăng đến con số ba mươi tỷ cũng không thèm nói.
“Ba cái khấu đầu” Trên mặt Trương Thác mang theo nụ cười khế: “Ông chỉ cần ở đây quỳ xuống, khấu đầu ba cái với tôi, ông có thể mang anh An đi bất cứ lúc nào”
“Nhóc con, mày tìm đến cái chết à!” Đức Lăng rống giận một tiếng: “Mày đang khiêu khích tao sao?”
“Khiêu khích ông? Thú vị” Trương Thác đưa hai tay chắp ra sau lưng: “Ông đến chỗ của tôi, hung hăng càn quấy hỏi tôi đòi người, đây không phải là đang khiêu khích tôi sao?”
Đức Lăng nắm chặt nắm tay lại, có thể nhìn ra nắm tay ông ta nắm chặt kia đang khế run rẩy. Sau khi hít một hơi dài, Đức Lăng lên tiếng nói: “Tôi biết trong lòng cậu nghĩ cái gì, cậu nghĩ tôi không có cách nào đưa người từ chỗ cậu đi”
“Đúng” Trương Thác không chút lịch sự thừa nhận: “Tôi không đồng ý, ông không đưa được người đi”
“Ha, cậu rất tự tin đối với chính mình, hoặc là nói, cậu rất tự tin đối với thế lực phía sau lưng của mình?” Trong mắt Đức Lăng lộ ra vẻ khinh thường.
“Đều rất có tự tin” Trương Thác vò vò đầu.
“Ếch ngồi đáy giếng!” Đức Lăng trào phúng nói: “Chỉ là một cái thế lực nhất đẳng của thế giới ngầm mà thôi, còn tự cho mình có thân phận gì, cậu có biết ngay đến đảo chủ của đảo Quang Minh này ở đây cũng không dám nói chính mình có tự tin như vậy?”
Khi Đức Lăng nói ra những lời này thì tràn đầy tự tin. Thứ nhất, ông ta muốn dùng những lời này hù dọa Trương Thác.
Thứ hai, trong lòng của Đức Lăng đang dần dần căng lên, loại cảm giác này giống như nhà giàu mới nổi sắp có được số tiền lớn. Nhưng khi số tiền lớn còn chưa đến đã đi khắp nơi bày ra dáng vẻ huênh hoang tự đại.
Những lời này của Đức Lăng khiến Trương Thác bật cười: “Sao ông biết, đảo chủ đảo Quang Minh cũng không có loại tự tin này?”
“Chính vì chúng ta đều đứng trên đỉnh cao của thế giới này, biết được đối phương mạnh đến cỡ nào!” Đức Lăng kiêu ngạo nói: “Mà loại người như cậu sẽ không hiểu được. Bây giờ tôi cho cậu cơ hội cuối cùng, hoặc là ngoan ngoãn giao người ra để tôi đưa đi, hoặc là tôi bước qua thi thể của cậu để đưa người đi”
Ngay khi Trương Thác chuẩn bị trả lời, tiếng nói của Bạch Trình từ phía sau tấm màn che vang lên: “Đại ca, người cũng đến rồi, sắp bắt đầu chưa?”
“Được, bắt đầu đi” Trương Thác đáp lại một tiếng.
Trong nháy mắt, khi Trương Thác vừa dứt lời, toàn bộ đèn của phòng khách tựa như đều bị dập tắt cùng lúc lại sáng lên sau một giây.
Màn che chắn trước người Đức Lăng cũng rơi xuống trong lúc ánh đèn sáng lên lần nữa. Hàng trăm người xuất hiện trong †ầm mắt của Đức Lăng, toàn bộ đều đang cung kính đứng dưới sân khấu nhìn về phía Trương Thác đang ngồi trên băng ghế gõ.
“Chư vị, hội nghị bắt đầu, ra mắt Quân vương!” Bạch Trình thu lại vẻ cười cợt thường ngày của mình, đứng ở mép sân khấu lớn tiếng nói.
Hàng trăm thủ lĩnh thế lực nhất đẳng đứng dưới sân khấu đồng loạt quỳ một chân trên đất, vươn cánh tay trái của chính mình lên, cúi đầu xuống, dùng giọng điệu cung kính nhất đồng thanh nói: “Ra mắt Quân vương!”
Hàng trăm người trăm miệng một lời, âm thanh vang lên như chuông lớn, tựa như sắp lật tung cả nóc nhà của nhà hàng.
Bốn chữ “ra mắt Quân vương” này truyền vào tai Đức Lăng và Thiệu Khang một cách rất rõ ràng.
Đức Lăng chăm chú nhìn người đang quỳ gần ông ta nhất.
Ông ta từng gặp qua người này, cũng là một kẻ cầm đầu thế lực nhất đẳng của nước Tự Do, bây giờ lại quỳ ở đây, cao giọng nói “ra mắt Quân vương!”
Trên thế giới này, có thể được hắn gọi là Quân vương liệu có mấy người! Trong lòng Đức Lăng đột nhiên xuất hiện một chữ: SatanI Quân vương địa ngục, Satan!
Ánh mắt của Thiệu Khang cũng nhìn về phía dưới, trong đám người kia anh ta nhìn thấy người mà anh ta quen.
Thủ lĩnh thế giới ngầm, quỳ xuống ở nơi này, mặt hướng lên sân khấu hô lên hai chữ “Quân vương”, Quân vương là ai?
Đương nhiên, nếu như ông có thể trả số tiền lớn hơn, thì coi như lời trước đó tôi chưa từng n¡ “Ha!” Đức Lăng cười nhạo một tiếng, vươn ta ra chỉnh lại vạt áo: “Nói cả nửa ngày, cậu vẫn chỉ muốn tiền mà thôi, nói đi, cậu muốn bao nhiêu tiền”
“Không nhiều, con số này” Trương Thác vươn ra ba ngón tay.
“Một trăm tỷ?” Đức Lăng đến con số ba mươi tỷ cũng không thèm nói.
“Ba cái khấu đầu” Trên mặt Trương Thác mang theo nụ cười khế: “Ông chỉ cần ở đây quỳ xuống, khấu đầu ba cái với tôi, ông có thể mang anh An đi bất cứ lúc nào”
“Nhóc con, mày tìm đến cái chết à!” Đức Lăng rống giận một tiếng: “Mày đang khiêu khích tao sao?”
“Khiêu khích ông? Thú vị” Trương Thác đưa hai tay chắp ra sau lưng: “Ông đến chỗ của tôi, hung hăng càn quấy hỏi tôi đòi người, đây không phải là đang khiêu khích tôi sao?”
Đức Lăng nắm chặt nắm tay lại, có thể nhìn ra nắm tay ông ta nắm chặt kia đang khế run rẩy. Sau khi hít một hơi dài, Đức Lăng lên tiếng nói: “Tôi biết trong lòng cậu nghĩ cái gì, cậu nghĩ tôi không có cách nào đưa người từ chỗ cậu đi”
“Đúng” Trương Thác không chút lịch sự thừa nhận: “Tôi không đồng ý, ông không đưa được người đi”
“Ha, cậu rất tự tin đối với chính mình, hoặc là nói, cậu rất tự tin đối với thế lực phía sau lưng của mình?” Trong mắt Đức Lăng lộ ra vẻ khinh thường.
“Đều rất có tự tin” Trương Thác vò vò đầu.
“Ếch ngồi đáy giếng!” Đức Lăng trào phúng nói: “Chỉ là một cái thế lực nhất đẳng của thế giới ngầm mà thôi, còn tự cho mình có thân phận gì, cậu có biết ngay đến đảo chủ của đảo Quang Minh này ở đây cũng không dám nói chính mình có tự tin như vậy?”
Khi Đức Lăng nói ra những lời này thì tràn đầy tự tin. Thứ nhất, ông ta muốn dùng những lời này hù dọa Trương Thác.
Thứ hai, trong lòng của Đức Lăng đang dần dần căng lên, loại cảm giác này giống như nhà giàu mới nổi sắp có được số tiền lớn. Nhưng khi số tiền lớn còn chưa đến đã đi khắp nơi bày ra dáng vẻ huênh hoang tự đại.
Những lời này của Đức Lăng khiến Trương Thác bật cười: “Sao ông biết, đảo chủ đảo Quang Minh cũng không có loại tự tin này?”
“Chính vì chúng ta đều đứng trên đỉnh cao của thế giới này, biết được đối phương mạnh đến cỡ nào!” Đức Lăng kiêu ngạo nói: “Mà loại người như cậu sẽ không hiểu được. Bây giờ tôi cho cậu cơ hội cuối cùng, hoặc là ngoan ngoãn giao người ra để tôi đưa đi, hoặc là tôi bước qua thi thể của cậu để đưa người đi”
Ngay khi Trương Thác chuẩn bị trả lời, tiếng nói của Bạch Trình từ phía sau tấm màn che vang lên: “Đại ca, người cũng đến rồi, sắp bắt đầu chưa?”
“Được, bắt đầu đi” Trương Thác đáp lại một tiếng.
Trong nháy mắt, khi Trương Thác vừa dứt lời, toàn bộ đèn của phòng khách tựa như đều bị dập tắt cùng lúc lại sáng lên sau một giây.
Màn che chắn trước người Đức Lăng cũng rơi xuống trong lúc ánh đèn sáng lên lần nữa. Hàng trăm người xuất hiện trong †ầm mắt của Đức Lăng, toàn bộ đều đang cung kính đứng dưới sân khấu nhìn về phía Trương Thác đang ngồi trên băng ghế gõ.
“Chư vị, hội nghị bắt đầu, ra mắt Quân vương!” Bạch Trình thu lại vẻ cười cợt thường ngày của mình, đứng ở mép sân khấu lớn tiếng nói.
Hàng trăm thủ lĩnh thế lực nhất đẳng đứng dưới sân khấu đồng loạt quỳ một chân trên đất, vươn cánh tay trái của chính mình lên, cúi đầu xuống, dùng giọng điệu cung kính nhất đồng thanh nói: “Ra mắt Quân vương!”
Hàng trăm người trăm miệng một lời, âm thanh vang lên như chuông lớn, tựa như sắp lật tung cả nóc nhà của nhà hàng.
Bốn chữ “ra mắt Quân vương” này truyền vào tai Đức Lăng và Thiệu Khang một cách rất rõ ràng.
Đức Lăng chăm chú nhìn người đang quỳ gần ông ta nhất.
Ông ta từng gặp qua người này, cũng là một kẻ cầm đầu thế lực nhất đẳng của nước Tự Do, bây giờ lại quỳ ở đây, cao giọng nói “ra mắt Quân vương!”
Trên thế giới này, có thể được hắn gọi là Quân vương liệu có mấy người! Trong lòng Đức Lăng đột nhiên xuất hiện một chữ: SatanI Quân vương địa ngục, Satan!
Ánh mắt của Thiệu Khang cũng nhìn về phía dưới, trong đám người kia anh ta nhìn thấy người mà anh ta quen.
Thủ lĩnh thế giới ngầm, quỳ xuống ở nơi này, mặt hướng lên sân khấu hô lên hai chữ “Quân vương”, Quân vương là ai?